Sinh hoạt mọi người từ từ ổn định lại, từ khi Tây Ma biến mất, sóng thây ma quy mô lớn không còn dễ bùng nổ nữa. Cuộc sống mỗi ngày người trong căn cứ rất phong phú, ngoại trừ chuyện cần làm hằng ngày, mọi người sẽ ra ngoài dọn dẹp thây ma.
Đại chiến mấy tháng trước tiêu diệt phần lớn người ngoài hành tinh, số còn sót lại cũng không gây nổi sóng gió gì, các dị năng giả thường xuyên tổ đội ra ngoài giết quái.
Thời tiết cuối thu mang theo hơi lạnh, người sống sót ở thành phố B vừa thu hoạch lớn treo trên mặt nụ cười thỏa mãn.
Đã lâu Mộc Bác không ra khỏi nhà. Đi một vòng căn cứ, thấy mọi người bận rộn làm việc hắn thật vui mừng.
“A Bác!” Thấy Mộc Bác ra ngoài, Dạ Húc rất vui: “Cừ thật, lại thăng cấp.”
Mộc Bác nhìn Dạ Húc tinh thần phấn chấn, cười nói: “Cậu cũng không tệ.”
Dưới sự trợ giúp Mông Á, dị năng Dạ Húc đã lên trung giai cấp 4.
“Tôi vốn cho là như vậy, nhưng bây giờ thấy thành quả của cậu, tất cả vui sướng đều mất hết.” Dạ Húc nhún vai, bạn tốt luôn có cách bỏ hắn thật xa.
Mộc Bác không muốn tiếp tục tranh luận vấn đề này với Dạ Húc. Nhìn về phía căn cứ mở rộng, Mộc Bác vỗ vỗ bả vai Dạ Húc: “Xây dựng không tệ, vất vả rồi.”
“Giữa chúng ta mà còn khách sáo? Đều là công sức của mọi người. Đúng rồi, tiểu Dịch bây giờ thế nào?”
“Tuy chưa tỉnh nhưng tôi biết, tình huống em ấy rất tốt. Tỉnh lại chỉ là vấn đề thời gian.”
“Vậy là tốt rồi. Tôi luôn chờ tiểu Dịch tỉnh lại, sau đó mọi người cùng nhau ra ngoài giết thây ma, điều hoà cuộc sống buồn tẻ.”
“Sẽ có một ngày như vậy.”
…
Mộc Bác ra ngoài, mọi người đương nhiên muốn tụ họp, thuận tiện báo cáo chuyện căn cứ. Vì thế, đám người Tiêu Vũ, Giang Thành, Thư Linh Linh, Nhan Oánh liền tụ họp ở Mộc gia. Mấy tháng này, Mộc lão gia và Lâm quản gia đã sớm quen thuộc bọn họ, rất hoan nghênh bọn họ đến chơi. Bất quá hai người cũng biết, người trẻ tuổi có nhiều đề tài tán gẫu. Vì thế, Mộc lão gia và Lâm quản gia sang phòng khác, để lại không gian cho bọn họ.
“Mộc thiếu, anh thật là đả kích người khác. Mới mấy tháng mà đã thăng một cấp, còn để cho người sống không.” Giang Thành không rõ tốc độ thăng cấp Mộc Bác trước kia. Bởi vậy không ngừng hâm mộ loại thiên phú này.
Những người khác đã sớm quen. Mông Á thì lại kích phát chiến ý — So thử xem.
Mộc Bác cũng có ý đó. Hắn hy vọng có thể đuổi kịp Thương Triệt, mà người hiểu rõ năng lực Thương Triệt lại là Mông Á.
Về phần Không Không, thật xin lỗi, Mộc Bác không có cách nào xuống tay với gương mặt béo múp đáng yêu. Chủ yếu là do bình thường Không Không rất lười biếng cộng nghịch ngợm, khiến người ta rất khó liên hệ nó với ‘cao thủ’.
Hai người ra sân, mọi người đều cảm thấy hứng thú vây xem. Thư Linh Linh còn lấy ra một bộ thiết bị quay lại toàn bộ trận đấu.
Nhan Oánh có chút khó hiểu: “Cậu làm gì vậy?”
Toàn bộ tinh thần và thể xác Thư Linh Linh đều đặt trên bộ thiết bị, nào có thời gian trả lời Nhan Oánh. Lục Na đành phải nói: “Gần đây Linh Linh nghiên cứu Mông Á, cho nên cô ấy sẽ không bỏ qua cơ hội này.”
Nghe được hai chữ nghiên cứu, Nhan Oánh lập tức hiểu rõ. Bất quá cảm thấy hứng thú với bộ thiết bị hơn. “Cái này từ đâu ra?” Công nghiệp căn cứ mặc dù vận hành nhưng cũng không phát triển. Bộ thiết bị này vừa nhìn là biết sản phẩm công nghệ cao. Trước mạt thế có thể nghiên cứu ra hay không còn là một vấn đề, huống chi sau mạt thế.
“Là ta.” Không Không mập mạp cười tủm tỉm nói: “Ai kêu tên Mông Á kia luôn trêu cợt ta. Linh Linh muốn nghiên cứu, ta sẽ ủng hộ về mặt kỹ thuật.”
Không Không vốn có thiện cảm với Thư Linh Linh. Bây giờ lại biết cô muốn nghiên cứu Mông Á, đương nhiên là khẩn cấp hỗ trợ.
Ban đầu Không Không cũng không ghét Mông Á. Dù sao chủ nhân đang ngủ say, nó có thể tạm thời luận bàn vấn đề tinh thần lực với Mông Á. Thế nhưng Mông Á đáng giận kia luôn lấy đam mê thu thập của nó ra trêu cợt. Vì thế Không Không tức giận, hi vọng Thư Linh Linh có thể nghiên cứu Mông Á từ trong ra ngoài. Như thế nó mới có thể nắm được nhược điểm Mông Á.
Mà Mông Á đồng ý cho Thư Linh Linh nghiên cứu lại nghĩ khác. Trừ khi nó có thể giống Thương Triệt bức toàn bộ độc tố ra ngoài, bằng không nó sẽ vĩnh viễn không thể nói chuyện. Chán ghét việc có miệng mà không thể nói này, lại thấy Thư Linh Linh nghiên cứu rất giỏi. Thế là Mông Á hi vọng Thư Linh Linh có thể nghiên cứu ra loại thuốc giúp nó loại bỏ độc tố nhanh chóng.
Sau khi Thư Linh Linh biết thân phận Mông Á, cô không sợ hãi mà ngược lại còn hưng phấn. Cô đã từng nghiên cứu thây ma, người cuồng hóa, người tiến hóa, bây giờ lại được nghiên cứu thây ma có trí tuệ… Sao cô có thể không đồng ý chứ!
Ở đây chỉ có duy nhất Dạ Húc lo lắng. Đi đến bên cạnh Thư Linh Linh, Dạ Húc lo lắng hỏi: “A Bác ra tay hung ác như vậy Mông Á có thể chống đỡ được không?”
Thư Linh Linh dừng lại, Dạ Húc biết bản chất Mông Á mà? Dưới tình huống bình thường, không phải Dạ Húc nên lo lắng cho Mộc thiếu sao?
“Anh xác định anh quan tâm đúng người chứ?”
Dạ Húc 85
Bên này mọi người thỉnh thoảng nói chuyện phiếm, bên kia Mộc Bác và Mông Á đánh thoả thích. Trước kia Mộc Bác biết chênh lệch giữa mình và Mông Á, nhưng sau khi thăng cấp vẫn không thể vượt qua Mông Á. Mộc Bác càng thêm kiêu ngạo về em trai nhà mình. Mông Á còn lợi hại như vậy, trình độ em trai có thể nghĩ. Trong lòng bắt đầu khởi động, mình phải cố gắng hơn mới có thể đuổi kịp tiểu Dịch.
Mông Á cũng cảm thấy kinh hãi với tiến bộ của Mộc Bác. Chiếu theo tốc độ này, Mộc Bác đuổi kịp nó là chuyện sớm hay muộn thôi. Chẳng lẽ phương pháp dạy của Thương thiếu thật sự có hiệu quả?
Nhớ tới năng lực của Dạ Húc, Mông Á nói thầm trong lòng. Nhân sinh Dạ Húc quá mức hoang vu, lúc trước mình quá khách khí, sau này phải gia tăng huấn luyện.
Vì thế, còn đang lo lắng cho Mông Á, Dạ Húc không biết ngày tháng đau khổ của mình sắp đến.
…
Trận đấu hai người rất nhanh kết thúc, cả hai đều rất thoả mãn. Giang Thành thở dài: “Hai người tồn tại là để người khác vừa ước ao vừa hận.”
Bất quá cũng không có cách nào khác. Loại thiên phú này, có muốn cũng không được.
Mọi người lại quay về phòng, Dạ Húc đề nghị ngày mai đi càng quét thây ma một phen.
“Hiện giờ căn cứ thành phố B chúng ta là nơi có nhiều người sống sót nhất, thây ma dựa vào bản năng hoạt động vùng lân cận. Tuy mỗi ngày đều có dị năng giả họp nhóm ra ngoài tiêu diệt nhưng vẫn không sánh bằng số lượng thây ma. Vừa vặn A Bác đi ra, ngày mai chúng ta đi thực hành đi?” Chủ yếu là Dạ Húc không muốn ở mãi trong căn cứ. Ngoại trừ xử lý công việc hàng ngày chính là bị Mông Á chà đạp.
Tuy Dạ Húc rất muốn ở cùng Mông Á, nhưng không có nghĩa hắn tình nguyện làm bao cát.
Mộc Bác nghĩ nghĩ rồi cũng gật đầu. Tình huống tiểu Dịch bây giờ rất tốt, hơn nữa còn có Không Không canh giữ bên cạnh. Muốn mạnh thì phải không ngừng luyện tập.
“Thời gian vừa qua tôi không thể quan tâm đến căn cứ, mọi người vất vả.”
“Mộc thiếu khách sáo. Căn cứ cũng là nhà của chúng ta mà.”
“Đúng! Vả lại, thật sự vất vả chính là Dạ thiếu và Mộc lão gia. Rất nhiều việc đều do bọn họ đưa ra quyết định, chúng tôi chỉ thực thi mà thôi.”
Nghe bọn họ nói thế Mộc Bác rất vừa lòng. “Căn cứ có thể an ổn như thế là may mắn của người sống sót chúng ta.” Chỉ cần nhân loại sống sót, địa cầu sẽ được cứu.
Mọi người gật đầu, sau đó liền đi thu xếp những vấn đề liên quan nhiệm vụ ngày mai.
Tiễn bước mọi người, khi Mộc Bác về phòng đã nửa đêm. Thói quen ngồi bên giường nhìn Thương Triệt ngủ, rồi lại nhịn không được nói: “Tiểu Dịch, nhanh nhanh tỉnh lại, anh rất nhớ em!”
…
Trong không gian dày đặc sương mù, Thương Triệt đột nhiên mở mắt ra. Đôi mắt lóe sáng, một lát sau trở lại như cũ. Thương Triệt nhìn chằm chằm tầng sương mù từ từ mỏng đi. Trong lòng tính toán, còn phải một chút nữa cậu mới có thể phá tan trói buộc xông ra ngoài. Trong không gian không có thời gian rõ ràng, Thương Triệt không biết mình đã ở trong này bao lâu. Chỉ có thể liên tục thúc giục mình thăng cấp rồi lại thăng cấp.
Dục vọng ra ngoài không ngừng đánh vào lòng Thương Triệt, khiến cậu không kìm lòng nổi đẩy nhanh tốc độ…
“Phụt!”
Thương Triệt đột nhiên phun ra một búng máu, ánh sáng vàng trên người nhạt đi không ít, sương mù xung quanh dường như lại dày lên.
Thương Triệt đứng lên, nhìn nhìn bên ngoài.
Tinh thần lần đầu tiên thanh minh như vậy. Mình thật là liều lĩnh! Tại sao có thể quên, thời điểm thăng cấp, kiêng kị nhất chính là sốt ruột. Ý tưởng muốn ra ngoài tìm anh trai chiếm thượng phong khiến mình nhất thời mất đi lý trí mà làm ra chuyện điên rồ như vậy. Khó trách trước đây thầy nói, người có tinh thần lực càng mạnh thì nguy hiểm càng lớn. Lúc đó cậu còn không rõ nhưng bây giờ đã hiểu.
Đôi mắt Thương Triệt trong suốt, chẳng trách lớn mạnh như đế quốc Tinh Tế lại không hề tồn tại người có được năng lực tối cao trong truyền thuyết. Tuy bọn họ có thể sống mấy trăm năm nhưng lại không phải bất tử. Huống hồ người sau 200 tuổi, thân thể liền xuất hiện trạng thái lão hóa. Thương Triệt nhớ rõ, cậu đã từng xem trong một quyển sách Không Không thu thập, người có thể tu luyện tinh thần lực đến cảnh giới cao nhất, chẳng những có được năng lực tối cao mà còn sẽ kéo dài dung mạo tuổi trẻ. Về phần khi nào kết thúc sinh mệnh thì sách không nói rõ.
Trong lúc miên man suy nghĩ, Thương Triệt cảm thấy dường như mình đã chạm đến cái gì đó, rồi lại như cách một tầng màng, không thể nhìn thấu bên trong.
Áp chế đủ loại ý tưởng trong lòng, Thương Triệt đặt tâm tư lên việc thăng cấp. Lần này cậu sẽ giữ vững tinh thần, chỉ có thăng cấp cậu mới có thể hoàn thành mong muốn gặp anh trai.
…
Trời sáng, Mộc Bác và Dạ Húc mang theo đám người Tiêu Vũ rời căn cứ. Nhiệm vụ hôm nay là quét sạch thây ma xung quanh căn cứ, gia tăng phạm vi hoạt động người sống sót.
“Nếu là lúc trước, chúng ta còn có thể dẫn một nhóm người ra ngoài gieo trồng.” Trước kia mỗi lần ra ngoài làm nhiệm vụ, Dạ Húc đều phải dẫn người bình thường theo. Sau khi dị năng giả tiêu diệt thây ma, người bình thường sẽ gieo trồng này nọ. Một thời gian sau thì dị năng giả phía trước tiêu diệt thây ma, người bình thường phía sau thu hoạch. Mặc dù có tính nguy hiểm, nhưng mọi người rất vui.
“Yên tâm đi, sẽ có một ngày như vậy. Tất cả chúng ta có thể quang minh chính đại đi khắp cả nước.” Mộc Bác tin chắc, sẽ có một ngày thây ma bị diệt sạch.
Đại chiến mấy tháng trước tiêu diệt phần lớn người ngoài hành tinh, số còn sót lại cũng không gây nổi sóng gió gì, các dị năng giả thường xuyên tổ đội ra ngoài giết quái.
Thời tiết cuối thu mang theo hơi lạnh, người sống sót ở thành phố B vừa thu hoạch lớn treo trên mặt nụ cười thỏa mãn.
Đã lâu Mộc Bác không ra khỏi nhà. Đi một vòng căn cứ, thấy mọi người bận rộn làm việc hắn thật vui mừng.
“A Bác!” Thấy Mộc Bác ra ngoài, Dạ Húc rất vui: “Cừ thật, lại thăng cấp.”
Mộc Bác nhìn Dạ Húc tinh thần phấn chấn, cười nói: “Cậu cũng không tệ.”
Dưới sự trợ giúp Mông Á, dị năng Dạ Húc đã lên trung giai cấp 4.
“Tôi vốn cho là như vậy, nhưng bây giờ thấy thành quả của cậu, tất cả vui sướng đều mất hết.” Dạ Húc nhún vai, bạn tốt luôn có cách bỏ hắn thật xa.
Mộc Bác không muốn tiếp tục tranh luận vấn đề này với Dạ Húc. Nhìn về phía căn cứ mở rộng, Mộc Bác vỗ vỗ bả vai Dạ Húc: “Xây dựng không tệ, vất vả rồi.”
“Giữa chúng ta mà còn khách sáo? Đều là công sức của mọi người. Đúng rồi, tiểu Dịch bây giờ thế nào?”
“Tuy chưa tỉnh nhưng tôi biết, tình huống em ấy rất tốt. Tỉnh lại chỉ là vấn đề thời gian.”
“Vậy là tốt rồi. Tôi luôn chờ tiểu Dịch tỉnh lại, sau đó mọi người cùng nhau ra ngoài giết thây ma, điều hoà cuộc sống buồn tẻ.”
“Sẽ có một ngày như vậy.”
…
Mộc Bác ra ngoài, mọi người đương nhiên muốn tụ họp, thuận tiện báo cáo chuyện căn cứ. Vì thế, đám người Tiêu Vũ, Giang Thành, Thư Linh Linh, Nhan Oánh liền tụ họp ở Mộc gia. Mấy tháng này, Mộc lão gia và Lâm quản gia đã sớm quen thuộc bọn họ, rất hoan nghênh bọn họ đến chơi. Bất quá hai người cũng biết, người trẻ tuổi có nhiều đề tài tán gẫu. Vì thế, Mộc lão gia và Lâm quản gia sang phòng khác, để lại không gian cho bọn họ.
“Mộc thiếu, anh thật là đả kích người khác. Mới mấy tháng mà đã thăng một cấp, còn để cho người sống không.” Giang Thành không rõ tốc độ thăng cấp Mộc Bác trước kia. Bởi vậy không ngừng hâm mộ loại thiên phú này.
Những người khác đã sớm quen. Mông Á thì lại kích phát chiến ý — So thử xem.
Mộc Bác cũng có ý đó. Hắn hy vọng có thể đuổi kịp Thương Triệt, mà người hiểu rõ năng lực Thương Triệt lại là Mông Á.
Về phần Không Không, thật xin lỗi, Mộc Bác không có cách nào xuống tay với gương mặt béo múp đáng yêu. Chủ yếu là do bình thường Không Không rất lười biếng cộng nghịch ngợm, khiến người ta rất khó liên hệ nó với ‘cao thủ’.
Hai người ra sân, mọi người đều cảm thấy hứng thú vây xem. Thư Linh Linh còn lấy ra một bộ thiết bị quay lại toàn bộ trận đấu.
Nhan Oánh có chút khó hiểu: “Cậu làm gì vậy?”
Toàn bộ tinh thần và thể xác Thư Linh Linh đều đặt trên bộ thiết bị, nào có thời gian trả lời Nhan Oánh. Lục Na đành phải nói: “Gần đây Linh Linh nghiên cứu Mông Á, cho nên cô ấy sẽ không bỏ qua cơ hội này.”
Nghe được hai chữ nghiên cứu, Nhan Oánh lập tức hiểu rõ. Bất quá cảm thấy hứng thú với bộ thiết bị hơn. “Cái này từ đâu ra?” Công nghiệp căn cứ mặc dù vận hành nhưng cũng không phát triển. Bộ thiết bị này vừa nhìn là biết sản phẩm công nghệ cao. Trước mạt thế có thể nghiên cứu ra hay không còn là một vấn đề, huống chi sau mạt thế.
“Là ta.” Không Không mập mạp cười tủm tỉm nói: “Ai kêu tên Mông Á kia luôn trêu cợt ta. Linh Linh muốn nghiên cứu, ta sẽ ủng hộ về mặt kỹ thuật.”
Không Không vốn có thiện cảm với Thư Linh Linh. Bây giờ lại biết cô muốn nghiên cứu Mông Á, đương nhiên là khẩn cấp hỗ trợ.
Ban đầu Không Không cũng không ghét Mông Á. Dù sao chủ nhân đang ngủ say, nó có thể tạm thời luận bàn vấn đề tinh thần lực với Mông Á. Thế nhưng Mông Á đáng giận kia luôn lấy đam mê thu thập của nó ra trêu cợt. Vì thế Không Không tức giận, hi vọng Thư Linh Linh có thể nghiên cứu Mông Á từ trong ra ngoài. Như thế nó mới có thể nắm được nhược điểm Mông Á.
Mà Mông Á đồng ý cho Thư Linh Linh nghiên cứu lại nghĩ khác. Trừ khi nó có thể giống Thương Triệt bức toàn bộ độc tố ra ngoài, bằng không nó sẽ vĩnh viễn không thể nói chuyện. Chán ghét việc có miệng mà không thể nói này, lại thấy Thư Linh Linh nghiên cứu rất giỏi. Thế là Mông Á hi vọng Thư Linh Linh có thể nghiên cứu ra loại thuốc giúp nó loại bỏ độc tố nhanh chóng.
Sau khi Thư Linh Linh biết thân phận Mông Á, cô không sợ hãi mà ngược lại còn hưng phấn. Cô đã từng nghiên cứu thây ma, người cuồng hóa, người tiến hóa, bây giờ lại được nghiên cứu thây ma có trí tuệ… Sao cô có thể không đồng ý chứ!
Ở đây chỉ có duy nhất Dạ Húc lo lắng. Đi đến bên cạnh Thư Linh Linh, Dạ Húc lo lắng hỏi: “A Bác ra tay hung ác như vậy Mông Á có thể chống đỡ được không?”
Thư Linh Linh dừng lại, Dạ Húc biết bản chất Mông Á mà? Dưới tình huống bình thường, không phải Dạ Húc nên lo lắng cho Mộc thiếu sao?
“Anh xác định anh quan tâm đúng người chứ?”
Dạ Húc 85
Bên này mọi người thỉnh thoảng nói chuyện phiếm, bên kia Mộc Bác và Mông Á đánh thoả thích. Trước kia Mộc Bác biết chênh lệch giữa mình và Mông Á, nhưng sau khi thăng cấp vẫn không thể vượt qua Mông Á. Mộc Bác càng thêm kiêu ngạo về em trai nhà mình. Mông Á còn lợi hại như vậy, trình độ em trai có thể nghĩ. Trong lòng bắt đầu khởi động, mình phải cố gắng hơn mới có thể đuổi kịp tiểu Dịch.
Mông Á cũng cảm thấy kinh hãi với tiến bộ của Mộc Bác. Chiếu theo tốc độ này, Mộc Bác đuổi kịp nó là chuyện sớm hay muộn thôi. Chẳng lẽ phương pháp dạy của Thương thiếu thật sự có hiệu quả?
Nhớ tới năng lực của Dạ Húc, Mông Á nói thầm trong lòng. Nhân sinh Dạ Húc quá mức hoang vu, lúc trước mình quá khách khí, sau này phải gia tăng huấn luyện.
Vì thế, còn đang lo lắng cho Mông Á, Dạ Húc không biết ngày tháng đau khổ của mình sắp đến.
…
Trận đấu hai người rất nhanh kết thúc, cả hai đều rất thoả mãn. Giang Thành thở dài: “Hai người tồn tại là để người khác vừa ước ao vừa hận.”
Bất quá cũng không có cách nào khác. Loại thiên phú này, có muốn cũng không được.
Mọi người lại quay về phòng, Dạ Húc đề nghị ngày mai đi càng quét thây ma một phen.
“Hiện giờ căn cứ thành phố B chúng ta là nơi có nhiều người sống sót nhất, thây ma dựa vào bản năng hoạt động vùng lân cận. Tuy mỗi ngày đều có dị năng giả họp nhóm ra ngoài tiêu diệt nhưng vẫn không sánh bằng số lượng thây ma. Vừa vặn A Bác đi ra, ngày mai chúng ta đi thực hành đi?” Chủ yếu là Dạ Húc không muốn ở mãi trong căn cứ. Ngoại trừ xử lý công việc hàng ngày chính là bị Mông Á chà đạp.
Tuy Dạ Húc rất muốn ở cùng Mông Á, nhưng không có nghĩa hắn tình nguyện làm bao cát.
Mộc Bác nghĩ nghĩ rồi cũng gật đầu. Tình huống tiểu Dịch bây giờ rất tốt, hơn nữa còn có Không Không canh giữ bên cạnh. Muốn mạnh thì phải không ngừng luyện tập.
“Thời gian vừa qua tôi không thể quan tâm đến căn cứ, mọi người vất vả.”
“Mộc thiếu khách sáo. Căn cứ cũng là nhà của chúng ta mà.”
“Đúng! Vả lại, thật sự vất vả chính là Dạ thiếu và Mộc lão gia. Rất nhiều việc đều do bọn họ đưa ra quyết định, chúng tôi chỉ thực thi mà thôi.”
Nghe bọn họ nói thế Mộc Bác rất vừa lòng. “Căn cứ có thể an ổn như thế là may mắn của người sống sót chúng ta.” Chỉ cần nhân loại sống sót, địa cầu sẽ được cứu.
Mọi người gật đầu, sau đó liền đi thu xếp những vấn đề liên quan nhiệm vụ ngày mai.
Tiễn bước mọi người, khi Mộc Bác về phòng đã nửa đêm. Thói quen ngồi bên giường nhìn Thương Triệt ngủ, rồi lại nhịn không được nói: “Tiểu Dịch, nhanh nhanh tỉnh lại, anh rất nhớ em!”
…
Trong không gian dày đặc sương mù, Thương Triệt đột nhiên mở mắt ra. Đôi mắt lóe sáng, một lát sau trở lại như cũ. Thương Triệt nhìn chằm chằm tầng sương mù từ từ mỏng đi. Trong lòng tính toán, còn phải một chút nữa cậu mới có thể phá tan trói buộc xông ra ngoài. Trong không gian không có thời gian rõ ràng, Thương Triệt không biết mình đã ở trong này bao lâu. Chỉ có thể liên tục thúc giục mình thăng cấp rồi lại thăng cấp.
Dục vọng ra ngoài không ngừng đánh vào lòng Thương Triệt, khiến cậu không kìm lòng nổi đẩy nhanh tốc độ…
“Phụt!”
Thương Triệt đột nhiên phun ra một búng máu, ánh sáng vàng trên người nhạt đi không ít, sương mù xung quanh dường như lại dày lên.
Thương Triệt đứng lên, nhìn nhìn bên ngoài.
Tinh thần lần đầu tiên thanh minh như vậy. Mình thật là liều lĩnh! Tại sao có thể quên, thời điểm thăng cấp, kiêng kị nhất chính là sốt ruột. Ý tưởng muốn ra ngoài tìm anh trai chiếm thượng phong khiến mình nhất thời mất đi lý trí mà làm ra chuyện điên rồ như vậy. Khó trách trước đây thầy nói, người có tinh thần lực càng mạnh thì nguy hiểm càng lớn. Lúc đó cậu còn không rõ nhưng bây giờ đã hiểu.
Đôi mắt Thương Triệt trong suốt, chẳng trách lớn mạnh như đế quốc Tinh Tế lại không hề tồn tại người có được năng lực tối cao trong truyền thuyết. Tuy bọn họ có thể sống mấy trăm năm nhưng lại không phải bất tử. Huống hồ người sau 200 tuổi, thân thể liền xuất hiện trạng thái lão hóa. Thương Triệt nhớ rõ, cậu đã từng xem trong một quyển sách Không Không thu thập, người có thể tu luyện tinh thần lực đến cảnh giới cao nhất, chẳng những có được năng lực tối cao mà còn sẽ kéo dài dung mạo tuổi trẻ. Về phần khi nào kết thúc sinh mệnh thì sách không nói rõ.
Trong lúc miên man suy nghĩ, Thương Triệt cảm thấy dường như mình đã chạm đến cái gì đó, rồi lại như cách một tầng màng, không thể nhìn thấu bên trong.
Áp chế đủ loại ý tưởng trong lòng, Thương Triệt đặt tâm tư lên việc thăng cấp. Lần này cậu sẽ giữ vững tinh thần, chỉ có thăng cấp cậu mới có thể hoàn thành mong muốn gặp anh trai.
…
Trời sáng, Mộc Bác và Dạ Húc mang theo đám người Tiêu Vũ rời căn cứ. Nhiệm vụ hôm nay là quét sạch thây ma xung quanh căn cứ, gia tăng phạm vi hoạt động người sống sót.
“Nếu là lúc trước, chúng ta còn có thể dẫn một nhóm người ra ngoài gieo trồng.” Trước kia mỗi lần ra ngoài làm nhiệm vụ, Dạ Húc đều phải dẫn người bình thường theo. Sau khi dị năng giả tiêu diệt thây ma, người bình thường sẽ gieo trồng này nọ. Một thời gian sau thì dị năng giả phía trước tiêu diệt thây ma, người bình thường phía sau thu hoạch. Mặc dù có tính nguy hiểm, nhưng mọi người rất vui.
“Yên tâm đi, sẽ có một ngày như vậy. Tất cả chúng ta có thể quang minh chính đại đi khắp cả nước.” Mộc Bác tin chắc, sẽ có một ngày thây ma bị diệt sạch.
/83
|