Đoàn người Mộc Bác vừa xuống xe Cố Tây Minh liền ra đón: “Hoan nghênh Mộc thiếu, từ khi chia tay ở thành phố H tôi luôn chờ mong được gặp lại Mộc thiếu lần thứ hai, quả nhiên không phụ công sức của tôi, chúng ta lại gặp nhau.”
Mộc Bác treo lên nụ cười khách sáo: “Có thể gặp Cố thiếu lần nữa Mộc Bác cũng thật vinh hạnh.”
“Ha ha, Mộc thiếu quá khách khí rồi, trận đánh tối hôm qua chính là thiên đại thể diện cho người sống sót chúng ta. Cố thiếu luôn khen không dứt miệng đấy. Biết Mộc thiếu hôm nay tới, Cố thiếu dẫn chúng tôi ra đây xếp hàng hoan nghênh ngài.” Một đám người dựa vào thành phố H bên cạnh lấy lòng nói.
“Này khiến Mộc Bác thụ sủng nhược kinh*, đối đầu người ngoài hành tinh, tất cả mọi người đều dốc sức, Mộc Bác chỉ may mắn hơn mà thôi, Cố thiếu quá coi trọng rồi.” (*: được sủng mà lo sợ)
“Ha ha, tôi thật thưởng thức tính khiêm tốn của Mộc thiếu. Nhưng nếu đã đạt được vinh quang bằng chính năng lực của mình thì cứ thản nhiên tiếp nhận, điều này không có gì là không tốt cả. Chuyện tối hôm qua là một thắng lợi của chúng ta, mọi người cần phải xem đây là tấm gương mà học tập theo.” Cố Tây Minh một bộ giải quyết việc chung khiến đám người Dạ Húc nhướng mày. Loại thái độ đứng ở vị trí cấp lãnh đạo khen ngợi A Bác này thật sự không thành vấn đề?
Mộc Bác vẻ mặt thản nhiên như cũ: “Tôi chỉ tận hết trách nhiệm mà thôi. Cố thiếu, chúng ta nên vào thương lượng chuyện kế tiếp trước đi.”
Thấy Mộc Bác không nể mặt xáo trộn trình tự, Cố Tây Minh đôi mắt hơi lạnh lẽo nhưng lại cười: “Phải thế, đều tại tôi quá phấn khích. Mộc thiếu, mời.”
Đoàn người Mộc Bác đi theo Cố Tây Minh vào phòng họp.
Đám người Tiêu Vũ cùng Giang Thành sắp xếp nơi ở cho người thành phố B và C.
Liếc mắt nhìn hướng đoàn người Mộc Bác đi, Giang Thành cười lạnh một tiếng: “Toàn bộ liên quân chia năm bè bảy mảng, thật không biết Cố Tây Minh tự cao cái gì chứ?”
Thật sự xem mình là người phát ngôn địa cầu à?
“Anh ta muốn làm thằng hề nhảy nhót thì mặc anh ta đi. Dù sao Mộc thiếu và Thương thiếu cũng không để anh ta vào mắt.” Mong muốn bị dày vò thì dày vò đi.
Giang Thành không ngờ tới Tiêu Vũ luôn trầm mặc ít nói lại tiếp lời mình, hơi nhướng mày: “Hôm nay Tiêu đội trưởng cũng làm cho tôi thụ sủng nhược kinh đó nha.” Ngày thường chỉ gật đầu.
Tiêu Vũ lông mày cũng chưa hề động, bình tĩnh nói: “Nếu Mộc thiếu thu nhận các anh, sau này mọi người chính là quan hệ hợp tác. Cũng không thể giống như trước làm như không thấy.”
Giang Thành 114
Hắn nên sớm biết sự thật thường đả thương người. Trước kia Tiêu Vũ không để ý tới hắn căn bản không phải vì tính cách lạnh lùng gì gì đó, mà là người ta xem hắn như không tồn tại!
Giang Thành hết sức buồn bực. Người thành phố B trúng tà à? Một đám đều khiến người ta chán ghét tới cực điểm. Hắn đường đường Giang thiếu của thành phố C lại chưa từng được bọn họ dùng sắc mặt hoà nhã mà nhìn tới.
Buồn bực nhìn bóng dáng bận rộn của Tiêu Vũ, Giang Thành tự nhủ, muốn sống sót, tốt nhất đừng nghiêm túc với người thành phố B. Một đám đều làm cho kẻ khác tức chết không đền mạng, nghiêm túc thì mi liền thua!
Trong lòng ầm thầm ra quyết định, Giang Thành lại thay gương mặt tươi cười cùng Tiêu Vũ đang bận rộn.
Tiêu Vũ nghi hoặc nhìn người nào đó dù bận nhưng vẫn vui. Mặt lạnh với anh ta, anh ta còn vui vẻ như vậy? Hèn chi Thương thiếu nói, đừng lấy quan điểm của người bình thường để cư xử với Giang Thành. Thì ra là thế, quả nhiên không phải người bình thường.
Vì thế, bất tri bất giác, Giang Thành tạo một cảm giác ‘đặc biệt’ với người thành phố B. Mãi cho đến thật lâu sau, Giang Thành mới hiểu rõ rằng mình được đãi ngộ đặc biệt, tất cả đều là do Thương Triệt lòng dạ hẹp hòi.
…
Cả nước có tất cả mười căn cứ lớn, ngoại trừ thành phố C phụ thuộc vào thành phố B thì còn có ba căn cứ trung lập, những căn cứ khác đều vì đủ loại nhân tố dựa vào thành phố H.
Chiến tranh với người ngoài hành tinh chính là đọ sức mạnh, tại mạt thế này, âm mưu quỷ kế đều không có bao nhiêu tác dụng. Vì thế sách lược chiến tranh đều được giảm bớt. Mọi người xem qua bản đồ do thành phố H cung cấp, quyết định ngày mai chủ động tấn công.
Thương Triệt nhìn lướt qua vị trí trên bản đồ, cùng vị trí trong ký ức của Duẫn Tu. Ở điểm này Cố Tây Minh không nói dối.
Bất quá ngẫm lại cũng đúng. Cố Tây Minh vẫn cho rằng cuộc chiến ngày mai có thể tiêu diệt triệt để nòng cốt của thành phố B, hắn không lý do cung cấp tin tức giả.
Chiến đấu yêu cầu lương thực đầy đủ, thu hoạch tối hôm qua của nhóm Thương Triệt tất cả mọi người đều biết. Vì thế lãnh đạo các căn cứ hướng đôi mắt trông mong vào Mộc Bác, ý tứ không nói mà rõ.
Mộc Bác tỏ ra rất độ lượng, không so đo với Cố Tây Minh, lấy ra một phần lương thực để mọi người ăn ngon chút. Dù sao chiến tranh kết thúc, nắm được quyền lãnh đạo chỉ có thể là hắn.
Thấy Mộc Bác thức thời Cố Tây Minh rất vui vẻ, luôn cho rằng mình là hoàng tước, nhưng lại không biết, phía sau hoàng tước có thể còn một cậu bé. Danh tiếng thành phố B vốn rất cao, bây giờ lại bảo đảm lương thực, cũng không biết trước khi trận chiến này chấm dứt còn được mấy người chân chính đi theo thành phố H.
Sau khi hội nghị kết thúc, Tiêu Vũ bọn họ cũng đã thu xếp binh sĩ ổn thỏa.
Dạ Húc có chút ngạc nhiên về việc Giang Thành không tham gia hội nghị: “Anh thật đúng là không cho Cố Tây Minh mặt mũi nha.”
Giang Thành cười như không cười nhìn Dạ Húc: “Một khi đã quyết định thì tôi sẽ không thay đổi. Ngược lại nếu tôi tham gia hội nghị, Dạ thiếu tướng sẽ không nghĩ nhiều ư?” Lấy tính cách mình không chiếm được cũng không muốn người khác chiếm được của Cố Tây Minh, đến lúc đó không biết sẽ châm ngòi thành cái dạng gì.
Dạ Húc hô to oan uổng: “Ý tứ của tôi rất đơn giản, Giang thiếu ngàn vạn lần đừng nghĩ lung tung. Cho dù anh và Cố thiếu có chuyện gì đi nữa tôi tuyệt đối cũng sẽ không nghĩ đến phương diện khác.” Bản thiếu tướng ta luôn là một thanh niên ngay thẳng đầy hứa hẹn, khi nào thì biến thành kẻ đa nghi trong miệng mi hả?
“Tôi tin tưởng vào nhân phẩm của Dạ thiếu tướng.” Giang Thành cười cười, bất quá chuyện nên chú ý hắn sẽ chú ý, chuyện không nên chú ý hắn nhất định sẽ tránh xa.
Thương Triệt không để ý Dạ Húc và Giang Thành đang đấu võ mồm, toàn bộ tâm tư cậu đều đặt trên khối năng lượng hạch.
“Tiểu Dịch?” Thấy em trai nhà mình không nói gì, sau khi đuổi người khác rời khỏi đây Mộc Bác liền ôm lấy Thương Triệt lo lắng gọi.
Thương Triệt tự nhiên tìm vị trí thoải mái trong ngực Mộc Bác: “Em không sao, chỉ đang suy nghĩ chuyện năng lượng hạch. Nguyên nhân gì khiến người cuồng hóa cấp cao và thây ma cấp cao nghe theo mệnh lệnh người tiến hóa cấp thấp?”
Thương Triệt dựa vào uy áp ra lệnh thây ma và người cuồng hóa. Nhưng tên người tiến hóa năng lực thấp trong kho hàng kia dùng phương pháp gì để người cuồng hóa và thây ma nghe lệnh?
“Nghĩ không ra thì tạm thời đừng nghĩ, thêm một ít thời gian nữa chúng ta nhất định sẽ tìm ra.” Luôn luyến tiếc em trai nhà mình chịu khổ, sao Mộc Bác có thể nhẫn tâm nhìn Thương Triệt nhíu mày vắt óc suy nghĩ chứ?
Lời nói Mộc Bác rất có tác dụng với Thương Triệt, sau khi suy nghĩ không có kết quả Thương Triệt dứt khoát bỏ qua một bên. “Thôi vậy, dù sao cũng chỉ là một ít người tiến hóa năng lực thấp, mặc kệ Tây Ma dùng biện pháp gì, thây ma và người cuồng hóa đều không có tác dụng với em. Đúng rồi anh, sau khi đột phá cấp 4, dị năng của anh có vững chắc hơn không?” Ngày mai chiến đấu rồi, thêm một phần lực sẽ thêm một phần nắm chắc.
Thấy em trai quan tâm mình, Mộc Bác cười trấn an: “Yên tâm đi, tuy anh mới đột phá cấp 4 không lâu nhưng vẫn chưa từng ngưng luyện tập tinh thần lực, tin tưởng dị năng giả cấp 4 cũng không phải là đối thủ của anh.”
Trong dị năng giả, năng lực Mộc Bác xem như tiến bộ rất nhanh.
Thương Triệt gật đầu, chỉ cần không đối đầu trực tiếp với Tây Ma, an toàn của anh trai cơ bản không thành vấn đề. Bất quá nghĩ nghĩ vẫn không yên lòng: “Ngày mai anh nhất định phải chú ý, đừng cách em quá xa, phòng trường hợp gặp đối thủ không thể địch lại. Chúng ta giữ tánh mạng quan trọng hơn.”
Thấy Thương Triệt cẩn thận dặn dò, trong lòng Mộc Bác vô cùng ấm áp: “Được.”
Sau đó, hai người không có tâm tư làm chuyện khác, Thương Triệt cố gắng hết sức trợ giúp Mộc Bác đề cao năng lực.
…
Một đêm rất nhanh liền qua, mặt trời vừa lên, Mộc Bác và Thương Triệt đồng thời mở mắt. Tập luyện cả đêm, hai người chẳng những không mệt mỏi, ngược lại tinh thần càng hưng phấn.
“Đi thôi tiểu Dịch, hôm nay chúng ta sẽ cho những người ngoài hành tinh kia đến từ chỗ nào thì chạy về chỗ đó.”
Thương Triệt gật đầu: “Em đi dẫn Duẫn Tu đến.”
Đối với phần tử nguy hiểm, đặt dưới mí mắt mình sẽ yên tâm hơn.
“Ừ.”
Nói xong, hai người liền phân công nhau làm việc.
Duẫn Tu mặc dù là tù binh nhưng chuyện nên biết vẫn biết. Cho nên lần thứ hai nhìn thấy Thương Triệt xuất hiện trước mặt mình, Duẫn Tu không hề kinh ngạc.
“Thương thiếu muốn xử lý ta thế nào?”
“Đừng tỏ ra sẵn sàng hy sinh, ta còn chưa có hứng thú giết ngươi.”
Duẫn Tu bị nghẹn: “Vậy ngươi tới tìm ta nói chuyện phiếm giải sầu? Thuận tiện để ta nhìn xem các ngươi ai thắng ai bại?”
“Ta không rảnh rỗi như thế.” Thương Triệt nhíu mày: “Ta và Tây Ma chỉ có thể kìm hãm lẫn nhau. Nhưng để mặc kệ ngươi ở ngoài quá nguy hiểm, đến bây giờ ta vẫn chưa hiểu hết tác dụng của năng lượng hạch. Cho nên để ngừa bất trắc, ngăn cách ngươi với bên ngoài tương đối tốt.”
Duẫn Tu còn chưa rõ ràng hàm ý trong lời nói Thương Triệt thì đã cảm thấy ý thức trống rỗng, sau đó người cũng biến mất.
Lúc này, vòng bạc trên tay Thương Triệt sáng ngời, giọng nói bất mãn của Không Không truyền đến: “Chủ nhân, sao ngài có thể tùy tiện ném rác rưởi vào chỗ ta.” Không Không thích thu thập đồ vật, nhưng không bao gồm người sống thế này.
Không thèm để ý đến Không Không phát điên, Thương Triệt chỉ thản nhiên căn dặn: “Phải cam đoan hắn còn sống.” Thương Triệt cũng không chắc không gian của Không Không có thể bảo tồn vật sống.
Không Không kêu gào kháng nghị: “Ta không muốn chăm sóc hắn, ta muốn chiến đấu, ta muốn đại chiến với người ngoài hành tinh. Chủ nhân, ngài không thể cướp đoạt quyền lợi chiến đấu của ta.”
Thương Triệt dứt khoát cho một đạo tinh thần lực trấn áp vòng bạc.
Giải quyết chuyện Duẫn Tu xong, cuộc chiến thật sự cuối cùng bùng nổ.
Đứng trước nơi từng là căn cứ quân sự, hiện tại thành nơi người ngoài hành tinh đóng quân, Cố Tây Minh phất phất tay, lấy dị năng giả thành phố H làm đại biểu, tách ra một phần tiến về phía trước.
Mộc Bác treo lên nụ cười khách sáo: “Có thể gặp Cố thiếu lần nữa Mộc Bác cũng thật vinh hạnh.”
“Ha ha, Mộc thiếu quá khách khí rồi, trận đánh tối hôm qua chính là thiên đại thể diện cho người sống sót chúng ta. Cố thiếu luôn khen không dứt miệng đấy. Biết Mộc thiếu hôm nay tới, Cố thiếu dẫn chúng tôi ra đây xếp hàng hoan nghênh ngài.” Một đám người dựa vào thành phố H bên cạnh lấy lòng nói.
“Này khiến Mộc Bác thụ sủng nhược kinh*, đối đầu người ngoài hành tinh, tất cả mọi người đều dốc sức, Mộc Bác chỉ may mắn hơn mà thôi, Cố thiếu quá coi trọng rồi.” (*: được sủng mà lo sợ)
“Ha ha, tôi thật thưởng thức tính khiêm tốn của Mộc thiếu. Nhưng nếu đã đạt được vinh quang bằng chính năng lực của mình thì cứ thản nhiên tiếp nhận, điều này không có gì là không tốt cả. Chuyện tối hôm qua là một thắng lợi của chúng ta, mọi người cần phải xem đây là tấm gương mà học tập theo.” Cố Tây Minh một bộ giải quyết việc chung khiến đám người Dạ Húc nhướng mày. Loại thái độ đứng ở vị trí cấp lãnh đạo khen ngợi A Bác này thật sự không thành vấn đề?
Mộc Bác vẻ mặt thản nhiên như cũ: “Tôi chỉ tận hết trách nhiệm mà thôi. Cố thiếu, chúng ta nên vào thương lượng chuyện kế tiếp trước đi.”
Thấy Mộc Bác không nể mặt xáo trộn trình tự, Cố Tây Minh đôi mắt hơi lạnh lẽo nhưng lại cười: “Phải thế, đều tại tôi quá phấn khích. Mộc thiếu, mời.”
Đoàn người Mộc Bác đi theo Cố Tây Minh vào phòng họp.
Đám người Tiêu Vũ cùng Giang Thành sắp xếp nơi ở cho người thành phố B và C.
Liếc mắt nhìn hướng đoàn người Mộc Bác đi, Giang Thành cười lạnh một tiếng: “Toàn bộ liên quân chia năm bè bảy mảng, thật không biết Cố Tây Minh tự cao cái gì chứ?”
Thật sự xem mình là người phát ngôn địa cầu à?
“Anh ta muốn làm thằng hề nhảy nhót thì mặc anh ta đi. Dù sao Mộc thiếu và Thương thiếu cũng không để anh ta vào mắt.” Mong muốn bị dày vò thì dày vò đi.
Giang Thành không ngờ tới Tiêu Vũ luôn trầm mặc ít nói lại tiếp lời mình, hơi nhướng mày: “Hôm nay Tiêu đội trưởng cũng làm cho tôi thụ sủng nhược kinh đó nha.” Ngày thường chỉ gật đầu.
Tiêu Vũ lông mày cũng chưa hề động, bình tĩnh nói: “Nếu Mộc thiếu thu nhận các anh, sau này mọi người chính là quan hệ hợp tác. Cũng không thể giống như trước làm như không thấy.”
Giang Thành 114
Hắn nên sớm biết sự thật thường đả thương người. Trước kia Tiêu Vũ không để ý tới hắn căn bản không phải vì tính cách lạnh lùng gì gì đó, mà là người ta xem hắn như không tồn tại!
Giang Thành hết sức buồn bực. Người thành phố B trúng tà à? Một đám đều khiến người ta chán ghét tới cực điểm. Hắn đường đường Giang thiếu của thành phố C lại chưa từng được bọn họ dùng sắc mặt hoà nhã mà nhìn tới.
Buồn bực nhìn bóng dáng bận rộn của Tiêu Vũ, Giang Thành tự nhủ, muốn sống sót, tốt nhất đừng nghiêm túc với người thành phố B. Một đám đều làm cho kẻ khác tức chết không đền mạng, nghiêm túc thì mi liền thua!
Trong lòng ầm thầm ra quyết định, Giang Thành lại thay gương mặt tươi cười cùng Tiêu Vũ đang bận rộn.
Tiêu Vũ nghi hoặc nhìn người nào đó dù bận nhưng vẫn vui. Mặt lạnh với anh ta, anh ta còn vui vẻ như vậy? Hèn chi Thương thiếu nói, đừng lấy quan điểm của người bình thường để cư xử với Giang Thành. Thì ra là thế, quả nhiên không phải người bình thường.
Vì thế, bất tri bất giác, Giang Thành tạo một cảm giác ‘đặc biệt’ với người thành phố B. Mãi cho đến thật lâu sau, Giang Thành mới hiểu rõ rằng mình được đãi ngộ đặc biệt, tất cả đều là do Thương Triệt lòng dạ hẹp hòi.
…
Cả nước có tất cả mười căn cứ lớn, ngoại trừ thành phố C phụ thuộc vào thành phố B thì còn có ba căn cứ trung lập, những căn cứ khác đều vì đủ loại nhân tố dựa vào thành phố H.
Chiến tranh với người ngoài hành tinh chính là đọ sức mạnh, tại mạt thế này, âm mưu quỷ kế đều không có bao nhiêu tác dụng. Vì thế sách lược chiến tranh đều được giảm bớt. Mọi người xem qua bản đồ do thành phố H cung cấp, quyết định ngày mai chủ động tấn công.
Thương Triệt nhìn lướt qua vị trí trên bản đồ, cùng vị trí trong ký ức của Duẫn Tu. Ở điểm này Cố Tây Minh không nói dối.
Bất quá ngẫm lại cũng đúng. Cố Tây Minh vẫn cho rằng cuộc chiến ngày mai có thể tiêu diệt triệt để nòng cốt của thành phố B, hắn không lý do cung cấp tin tức giả.
Chiến đấu yêu cầu lương thực đầy đủ, thu hoạch tối hôm qua của nhóm Thương Triệt tất cả mọi người đều biết. Vì thế lãnh đạo các căn cứ hướng đôi mắt trông mong vào Mộc Bác, ý tứ không nói mà rõ.
Mộc Bác tỏ ra rất độ lượng, không so đo với Cố Tây Minh, lấy ra một phần lương thực để mọi người ăn ngon chút. Dù sao chiến tranh kết thúc, nắm được quyền lãnh đạo chỉ có thể là hắn.
Thấy Mộc Bác thức thời Cố Tây Minh rất vui vẻ, luôn cho rằng mình là hoàng tước, nhưng lại không biết, phía sau hoàng tước có thể còn một cậu bé. Danh tiếng thành phố B vốn rất cao, bây giờ lại bảo đảm lương thực, cũng không biết trước khi trận chiến này chấm dứt còn được mấy người chân chính đi theo thành phố H.
Sau khi hội nghị kết thúc, Tiêu Vũ bọn họ cũng đã thu xếp binh sĩ ổn thỏa.
Dạ Húc có chút ngạc nhiên về việc Giang Thành không tham gia hội nghị: “Anh thật đúng là không cho Cố Tây Minh mặt mũi nha.”
Giang Thành cười như không cười nhìn Dạ Húc: “Một khi đã quyết định thì tôi sẽ không thay đổi. Ngược lại nếu tôi tham gia hội nghị, Dạ thiếu tướng sẽ không nghĩ nhiều ư?” Lấy tính cách mình không chiếm được cũng không muốn người khác chiếm được của Cố Tây Minh, đến lúc đó không biết sẽ châm ngòi thành cái dạng gì.
Dạ Húc hô to oan uổng: “Ý tứ của tôi rất đơn giản, Giang thiếu ngàn vạn lần đừng nghĩ lung tung. Cho dù anh và Cố thiếu có chuyện gì đi nữa tôi tuyệt đối cũng sẽ không nghĩ đến phương diện khác.” Bản thiếu tướng ta luôn là một thanh niên ngay thẳng đầy hứa hẹn, khi nào thì biến thành kẻ đa nghi trong miệng mi hả?
“Tôi tin tưởng vào nhân phẩm của Dạ thiếu tướng.” Giang Thành cười cười, bất quá chuyện nên chú ý hắn sẽ chú ý, chuyện không nên chú ý hắn nhất định sẽ tránh xa.
Thương Triệt không để ý Dạ Húc và Giang Thành đang đấu võ mồm, toàn bộ tâm tư cậu đều đặt trên khối năng lượng hạch.
“Tiểu Dịch?” Thấy em trai nhà mình không nói gì, sau khi đuổi người khác rời khỏi đây Mộc Bác liền ôm lấy Thương Triệt lo lắng gọi.
Thương Triệt tự nhiên tìm vị trí thoải mái trong ngực Mộc Bác: “Em không sao, chỉ đang suy nghĩ chuyện năng lượng hạch. Nguyên nhân gì khiến người cuồng hóa cấp cao và thây ma cấp cao nghe theo mệnh lệnh người tiến hóa cấp thấp?”
Thương Triệt dựa vào uy áp ra lệnh thây ma và người cuồng hóa. Nhưng tên người tiến hóa năng lực thấp trong kho hàng kia dùng phương pháp gì để người cuồng hóa và thây ma nghe lệnh?
“Nghĩ không ra thì tạm thời đừng nghĩ, thêm một ít thời gian nữa chúng ta nhất định sẽ tìm ra.” Luôn luyến tiếc em trai nhà mình chịu khổ, sao Mộc Bác có thể nhẫn tâm nhìn Thương Triệt nhíu mày vắt óc suy nghĩ chứ?
Lời nói Mộc Bác rất có tác dụng với Thương Triệt, sau khi suy nghĩ không có kết quả Thương Triệt dứt khoát bỏ qua một bên. “Thôi vậy, dù sao cũng chỉ là một ít người tiến hóa năng lực thấp, mặc kệ Tây Ma dùng biện pháp gì, thây ma và người cuồng hóa đều không có tác dụng với em. Đúng rồi anh, sau khi đột phá cấp 4, dị năng của anh có vững chắc hơn không?” Ngày mai chiến đấu rồi, thêm một phần lực sẽ thêm một phần nắm chắc.
Thấy em trai quan tâm mình, Mộc Bác cười trấn an: “Yên tâm đi, tuy anh mới đột phá cấp 4 không lâu nhưng vẫn chưa từng ngưng luyện tập tinh thần lực, tin tưởng dị năng giả cấp 4 cũng không phải là đối thủ của anh.”
Trong dị năng giả, năng lực Mộc Bác xem như tiến bộ rất nhanh.
Thương Triệt gật đầu, chỉ cần không đối đầu trực tiếp với Tây Ma, an toàn của anh trai cơ bản không thành vấn đề. Bất quá nghĩ nghĩ vẫn không yên lòng: “Ngày mai anh nhất định phải chú ý, đừng cách em quá xa, phòng trường hợp gặp đối thủ không thể địch lại. Chúng ta giữ tánh mạng quan trọng hơn.”
Thấy Thương Triệt cẩn thận dặn dò, trong lòng Mộc Bác vô cùng ấm áp: “Được.”
Sau đó, hai người không có tâm tư làm chuyện khác, Thương Triệt cố gắng hết sức trợ giúp Mộc Bác đề cao năng lực.
…
Một đêm rất nhanh liền qua, mặt trời vừa lên, Mộc Bác và Thương Triệt đồng thời mở mắt. Tập luyện cả đêm, hai người chẳng những không mệt mỏi, ngược lại tinh thần càng hưng phấn.
“Đi thôi tiểu Dịch, hôm nay chúng ta sẽ cho những người ngoài hành tinh kia đến từ chỗ nào thì chạy về chỗ đó.”
Thương Triệt gật đầu: “Em đi dẫn Duẫn Tu đến.”
Đối với phần tử nguy hiểm, đặt dưới mí mắt mình sẽ yên tâm hơn.
“Ừ.”
Nói xong, hai người liền phân công nhau làm việc.
Duẫn Tu mặc dù là tù binh nhưng chuyện nên biết vẫn biết. Cho nên lần thứ hai nhìn thấy Thương Triệt xuất hiện trước mặt mình, Duẫn Tu không hề kinh ngạc.
“Thương thiếu muốn xử lý ta thế nào?”
“Đừng tỏ ra sẵn sàng hy sinh, ta còn chưa có hứng thú giết ngươi.”
Duẫn Tu bị nghẹn: “Vậy ngươi tới tìm ta nói chuyện phiếm giải sầu? Thuận tiện để ta nhìn xem các ngươi ai thắng ai bại?”
“Ta không rảnh rỗi như thế.” Thương Triệt nhíu mày: “Ta và Tây Ma chỉ có thể kìm hãm lẫn nhau. Nhưng để mặc kệ ngươi ở ngoài quá nguy hiểm, đến bây giờ ta vẫn chưa hiểu hết tác dụng của năng lượng hạch. Cho nên để ngừa bất trắc, ngăn cách ngươi với bên ngoài tương đối tốt.”
Duẫn Tu còn chưa rõ ràng hàm ý trong lời nói Thương Triệt thì đã cảm thấy ý thức trống rỗng, sau đó người cũng biến mất.
Lúc này, vòng bạc trên tay Thương Triệt sáng ngời, giọng nói bất mãn của Không Không truyền đến: “Chủ nhân, sao ngài có thể tùy tiện ném rác rưởi vào chỗ ta.” Không Không thích thu thập đồ vật, nhưng không bao gồm người sống thế này.
Không thèm để ý đến Không Không phát điên, Thương Triệt chỉ thản nhiên căn dặn: “Phải cam đoan hắn còn sống.” Thương Triệt cũng không chắc không gian của Không Không có thể bảo tồn vật sống.
Không Không kêu gào kháng nghị: “Ta không muốn chăm sóc hắn, ta muốn chiến đấu, ta muốn đại chiến với người ngoài hành tinh. Chủ nhân, ngài không thể cướp đoạt quyền lợi chiến đấu của ta.”
Thương Triệt dứt khoát cho một đạo tinh thần lực trấn áp vòng bạc.
Giải quyết chuyện Duẫn Tu xong, cuộc chiến thật sự cuối cùng bùng nổ.
Đứng trước nơi từng là căn cứ quân sự, hiện tại thành nơi người ngoài hành tinh đóng quân, Cố Tây Minh phất phất tay, lấy dị năng giả thành phố H làm đại biểu, tách ra một phần tiến về phía trước.
/83
|