Đêm khuya, Thương Triệt vốn đang ngủ đột nhiên mở mắt, đồng thời như thế, Mông Á cách đó không xa và Duẫn Tu bị nhốt cũng tỉnh giấc.
Mông Á nhíu mày, Duẫn Tu lại cười thoải mái.
Người đó cuối cùng cũng đến.
Mộc Bác còn đang minh tưởng, Thương Triệt nhìn thoáng qua, thấy anh trai không bị ảnh hưởng liền nhanh chóng nhảy ra ngoài cửa sổ.
Đối với hành động tập kích ban đêm của kẻ địch Thương Triệt tỏ vẻ cực kỳ tức giận, những người này không thể gặp ánh sáng sao? Mệt cậu mỗi lần đều lo lắng anh trai tỉnh giấc.
Thương Triệt dừng lại trong rừng cây nhỏ cách căn cứ không xa, xa xa đi theo, còn có Mông Á và Duẫn Tu, Duẫn Tu là bị Mông Á mang tới.
Mông Á nghĩ rất đơn giản, nếu Thương Triệt đánh không lại Tây Ma, vậy thì mượn Duẫn Tu áp chế đi.
Thương Triệt đứng lại, Tây Ma cũng xuất hiện.
Thương Triệt vốn tưởng rằng Tây Ma cũng giống Duẫn Tu, phong cách hẳn phải đặc tính nhân vật phản diện, nhưng hóa ra không phải. monganhlau.wordpress.com
Tây Ma đứng đó, tựa như một thanh lợi kiếm, lạnh lùng, nguy hiểm.
Khí tức quân nhân, vào giờ khắc này hiện rõ không bỏ sót.
Thương Triệt chưa từng xem nhẹ Tây Ma, lúc này nhìn thấy người thật, vẻ mặt Thương Triệt càng thêm nghiêm túc.
Cậu cư nhiên…nhìn không thấu Tây Ma.
Khi Thương Triệt đánh giá Tây Ma, Tây Ma cũng đánh giá Thương Triệt.
Lần đầu nghe tên Thương Triệt là do người thành phố H báo cáo, lúc ấy ông cười nhạt, căn bản không đặt vào mắt.
Kế tiếp các loại biểu hiện Duẫn Tu khiến ông nhớ kỹ Thương Triệt.
Sau đó, Duẫn Tu dẫn người vây công thành phố B, cuối cùng lại bại trong tay Thương Triệt. Cho dù Tây Ma, cũng không thể xem thường Thương Triệt.
Hôm nay vừa thấy, Tây Ma có phần hiểu được, thực lực người này hẳn là tương đương với ông. Bởi vậy, ông không nhìn rõ thực lực đối phương.
Hai người yên lặng đánh giá, Thương Triệt cong môi: “Tây Ma.”
Tây Ma cũng nhìn Thương Triệt: “Thương Triệt.”
Không ai ra tay, trong rừng chỉ có tiếng gió và tiếng lá cây xào xạc, nghe có vẻ u tĩnh.
Đối phương quá mức trầm tĩnh, không hề nhìn ra cái gọi tự cao tự đại như trong miệng Duẫn Tu.
Thương Triệt không muốn lãng phí thời gian đứng đây nhìn đối phương, không biết khi nào thì anh trai tỉnh lại. Đến lúc đó không thấy cậu, nhất định sẽ lo lắng.
Nghĩ như vậy, Thương Triệt liền mở miệng: “Có mục đích gì thì nói thẳng đi.” Là đấu võ hay là như thế nào, sớm giải quyết cho xong, đỡ phải lãng phí thời gian.
Thương Triệt rất hy vọng đánh với Tây Ma một hồi, tuy rằng không biết ai thắng ai thua, nhưng ai cũng đừng mong nội trong đêm nay có thể giải quyết đối phương.
Tây Ma ngẩng đầu, đồng tử màu xanh sắc bén nhìn Thương Triệt: “Đấu một trận, thắng, ta mang Duẫn Tu đi.” Nói xong, ánh mắt nhìn thẳng sau lưng Thương Triệt.
Thương Triệt biết Mông Á và Duẫn Tu trốn ở đó, lúc này nghe Tây Ma không khách khí, Thương Triệt khẽ cười nói: “Nghĩ thật đẹp, thắng mang người đi, vậy thua thì sao? Muốn cứu người, ít ra cũng nên xuất lực.” Nói xong liền tấn công.
Tây Ma cũng lập tức thi triển năng lực.
Nếu nói Thương Triệt với Duẫn Tu là tiểu đánh tiểu nháo, vậy Thương Triệt với Tây Ma chính là đại chiến. Hai người vừa vung tay, năng lượng to lớn bộc phá chiếu sáng cả khu rừng.
Người thành phố B đều tỉnh lại, bao gồm Mộc Bác đang minh tưởng.
Tiếng vang thật lớn đánh thức Mộc Bác từ trong minh tưởng, tỉnh táo lại liền không thấy Thương Triệt, trong lòng lập tức có dự cảm không tốt, Mộc Bác cấp tốc chạy đến rừng cây.
Dạ Húc và nhóm dị năng cũng vội vã chạy lên tường thành.
Làm người phụ trách căn cứ, đám người Mộc Phong cũng theo tới.
Rừng cây cách tường thành hơi xa, đám người Mộc Phong cũng chỉ có thể đứng trên tường thành xem.
Động tĩnh bên thành phố B Thương Triệt đương nhiên biết, nhưng lúc này cậu không có tinh lực trông nom, so đấu với Tây Ma, cậu không thể phân tâm.
Tinh thần lực tựa như lợi kiếm đánh về phía Tây Ma, mọi thứ xung quanh đều bị Thương Triệt dùng tinh thần lực thay đổi. Phong nhận (đao gió), băng thứ (gai băng), hỏa cầu, dây leo, thậm chí mặt đất cũng biến thành đầm lầy, toàn bộ đều định vị Tây Ma mà ‘chăm sóc’
Tây Ma bình tĩnh đối phó, mặt đất không thể đứng thì đứng trên cây. Dây leo bị năng lượng trên tay Tây Ma tiêu diệt gần như sạch sẽ. Hai tay cùng động, đỉnh núi nhỏ cách đó không xa cư nhiên bị Tây Ma di chuyển, cấp tốc ném về phía Thương Triệt.
Nếu bị đè, Thương Triệt phỏng chừng sẽ biến thành Tề Thiên Đại Thánh.
Thân ảnh vừa chuyển, ánh sáng màu trắng ngà nhanh chóng kéo dài, không gian lĩnh vực làm đỉnh núi chậm lại, dừng ở giữa hai người, sau đó ‘thình thịch’ một tiếng rơi xuống, mặt đất bị nện một hố to, thậm chí người trên tường thành cũng thấy chấn động.
Mông Á cấp tốc kéo Duẫn Tu lui về phía sau, nếu bọn họ bị đá vụn đánh trúng, đó mới thật sự là đánh mất mặt mũi trước mặt tất cả mọi người, ngốc y như nhị sư huynh.
Sau đất đá, mặt đất nơi Thương Triệt đứng bắt đầu lắc lư nứt ra, đối phương cư nhiên muốn dời Thương Triệt ra ngoài.
Thương Triệt đôi mắt phát lạnh, tăng lực giẫm lên mặt đất, mặt đất vừa rồi còn rung động nháy mắt trở nên yên tĩnh. Thủy long và hỏa long thật lớn một trái một phải tấn công Tây Ma, Tây Ma giơ tay ngăn cản, cánh tay màu đồng cổ liên tục biến lớn, tư thế mạnh mẽ, có thể quét sạch ngàn quân.
Thương Triệt nhảy lên tránh né, sau khi thủy long và hỏa long biến mất, người trong chớp mắt xuất hiện trước mặt Tây Ma, móng tay sắc nhọn thẳng hướng yết hầu.
Tây Ma không ngờ động tác Thương Triệt sẽ quỷ mị như vậy, trong lòng nhảy dựng, nhanh chóng lui về phía sau, đồng thời vô cùng kinh ngạc nhìn Thương Triệt. Tay Thương Triệt, thế nào lại…
Cái loại tay không khác gì thây ma này, sao lại xuất hiện trên người Thương Triệt?
Có cái gì đó chợt lóe trong đầu Tây Ma, nhưng còn chưa kịp nghĩ rõ, Thương Triệt lại tấn công.
Tây Ma không có tinh lực bận tâm chuyện khác, giơ tay đỡ, ‘keng’ một tiếng, thép và thép va chạm.
Thương Triệt thu hồi móng vuốt, nhíu mày với năng lực Tây Ma.
Tây Ma cũng không ngờ tay Thương Triệt cứng như vậy, hai người va chạm thậm chí sinh ra tia lửa. Trên tường thành phần lớn là dị năng giả, thị lực khỏi phải bàn cãi. Nhìn hai người so tài, trong lòng có ngàn vạn con ngựa chạy như điên. Trời ạ! Đây là người sao?
Đó không phải tay, đó là thép được không?!
Vừa chạm liền tách ra, Thương Triệt và Tây Ma đều cảm thấy kinh ngạc vì thực lực đối phương.
Một lúc lâu sau, Tây Ma mở miệng: “Ta rốt cục biết Duẫn Tu thua ở đâu, ngoài sơ suất, thực lực của ngươi đúng là cao hơn hắn.”
Thương Triệt trở mình xem thường: “Ta nghĩ người ngoài hành tinh các ngươi chỉ số thông minh hẳn là rất cao, chưa đến mức nói loại lời vô nghĩa này đi.”
Nếu không phải bản lĩnh cao hơn Duẫn Tu, chẳng lẽ Tây Ma cho rằng Duẫn Tu tự mình bất tỉnh?
Thương Triệt không khách khí châm chọc, Tây Ma lại tiếp tục im lặng, chỉ là tay phải của ông bây giờ còn hơi run. Một kích vừa rồi, không hề thoải mái như người khác tưởng tượng.
Thương Triệt cũng để tay trái sau lưng, chết tiệt, không nghĩ tới tay Tây Ma cứng như vậy, với năng lực của cậu cư nhiên cũng bị chấn run.
Trong lúc nhất thời, hai người đều im lặng, bất quá trong mắt người khác, hai người đang đọ sức bằng mắt.
Lần đầu giao chiến, hai người cũng biết, đêm nay không ai đòi được gì. Tây Ma là người thông minh, im lặng trong chốc lát liền cười nói: “Ha ha, Thương thiếu quả nhiên là kình địch hiếm có, ta thật mong chờ cuộc đọ sức lần sau của chúng ta. Nhưng, đến thành phố B một chuyến, dù sao cũng phải để ta thấy mặt thật Thương thiếu chứ.”
Nói xong, một trận kình phong liền quét tới Thương Triệt.monganhlau.wordpress.com
Thương Triệt vẫn luôn chú ý hành động Tây Ma, vốn tưởng rằng Tây Ma muốn tấn công, cậu đã chuẩn bị tốt công tác phòng vệ. Nhưng thật không ngờ, chiêu đầu của Tây Ma là chiêu ảo, chiêu sau mới là chiêu thật, trực tiếp đánh nát mặt nạ của cậu.
…
p/s: ta cắt ta cắt ta cắt ha ha ha haaaaaa *uốn éo lăn đi*
p/ss: nếu nhà ta bị khóa thì mn vào đây liên hệ vs ta nhá: Tiêu Lan
Mông Á nhíu mày, Duẫn Tu lại cười thoải mái.
Người đó cuối cùng cũng đến.
Mộc Bác còn đang minh tưởng, Thương Triệt nhìn thoáng qua, thấy anh trai không bị ảnh hưởng liền nhanh chóng nhảy ra ngoài cửa sổ.
Đối với hành động tập kích ban đêm của kẻ địch Thương Triệt tỏ vẻ cực kỳ tức giận, những người này không thể gặp ánh sáng sao? Mệt cậu mỗi lần đều lo lắng anh trai tỉnh giấc.
Thương Triệt dừng lại trong rừng cây nhỏ cách căn cứ không xa, xa xa đi theo, còn có Mông Á và Duẫn Tu, Duẫn Tu là bị Mông Á mang tới.
Mông Á nghĩ rất đơn giản, nếu Thương Triệt đánh không lại Tây Ma, vậy thì mượn Duẫn Tu áp chế đi.
Thương Triệt đứng lại, Tây Ma cũng xuất hiện.
Thương Triệt vốn tưởng rằng Tây Ma cũng giống Duẫn Tu, phong cách hẳn phải đặc tính nhân vật phản diện, nhưng hóa ra không phải. monganhlau.wordpress.com
Tây Ma đứng đó, tựa như một thanh lợi kiếm, lạnh lùng, nguy hiểm.
Khí tức quân nhân, vào giờ khắc này hiện rõ không bỏ sót.
Thương Triệt chưa từng xem nhẹ Tây Ma, lúc này nhìn thấy người thật, vẻ mặt Thương Triệt càng thêm nghiêm túc.
Cậu cư nhiên…nhìn không thấu Tây Ma.
Khi Thương Triệt đánh giá Tây Ma, Tây Ma cũng đánh giá Thương Triệt.
Lần đầu nghe tên Thương Triệt là do người thành phố H báo cáo, lúc ấy ông cười nhạt, căn bản không đặt vào mắt.
Kế tiếp các loại biểu hiện Duẫn Tu khiến ông nhớ kỹ Thương Triệt.
Sau đó, Duẫn Tu dẫn người vây công thành phố B, cuối cùng lại bại trong tay Thương Triệt. Cho dù Tây Ma, cũng không thể xem thường Thương Triệt.
Hôm nay vừa thấy, Tây Ma có phần hiểu được, thực lực người này hẳn là tương đương với ông. Bởi vậy, ông không nhìn rõ thực lực đối phương.
Hai người yên lặng đánh giá, Thương Triệt cong môi: “Tây Ma.”
Tây Ma cũng nhìn Thương Triệt: “Thương Triệt.”
Không ai ra tay, trong rừng chỉ có tiếng gió và tiếng lá cây xào xạc, nghe có vẻ u tĩnh.
Đối phương quá mức trầm tĩnh, không hề nhìn ra cái gọi tự cao tự đại như trong miệng Duẫn Tu.
Thương Triệt không muốn lãng phí thời gian đứng đây nhìn đối phương, không biết khi nào thì anh trai tỉnh lại. Đến lúc đó không thấy cậu, nhất định sẽ lo lắng.
Nghĩ như vậy, Thương Triệt liền mở miệng: “Có mục đích gì thì nói thẳng đi.” Là đấu võ hay là như thế nào, sớm giải quyết cho xong, đỡ phải lãng phí thời gian.
Thương Triệt rất hy vọng đánh với Tây Ma một hồi, tuy rằng không biết ai thắng ai thua, nhưng ai cũng đừng mong nội trong đêm nay có thể giải quyết đối phương.
Tây Ma ngẩng đầu, đồng tử màu xanh sắc bén nhìn Thương Triệt: “Đấu một trận, thắng, ta mang Duẫn Tu đi.” Nói xong, ánh mắt nhìn thẳng sau lưng Thương Triệt.
Thương Triệt biết Mông Á và Duẫn Tu trốn ở đó, lúc này nghe Tây Ma không khách khí, Thương Triệt khẽ cười nói: “Nghĩ thật đẹp, thắng mang người đi, vậy thua thì sao? Muốn cứu người, ít ra cũng nên xuất lực.” Nói xong liền tấn công.
Tây Ma cũng lập tức thi triển năng lực.
Nếu nói Thương Triệt với Duẫn Tu là tiểu đánh tiểu nháo, vậy Thương Triệt với Tây Ma chính là đại chiến. Hai người vừa vung tay, năng lượng to lớn bộc phá chiếu sáng cả khu rừng.
Người thành phố B đều tỉnh lại, bao gồm Mộc Bác đang minh tưởng.
Tiếng vang thật lớn đánh thức Mộc Bác từ trong minh tưởng, tỉnh táo lại liền không thấy Thương Triệt, trong lòng lập tức có dự cảm không tốt, Mộc Bác cấp tốc chạy đến rừng cây.
Dạ Húc và nhóm dị năng cũng vội vã chạy lên tường thành.
Làm người phụ trách căn cứ, đám người Mộc Phong cũng theo tới.
Rừng cây cách tường thành hơi xa, đám người Mộc Phong cũng chỉ có thể đứng trên tường thành xem.
Động tĩnh bên thành phố B Thương Triệt đương nhiên biết, nhưng lúc này cậu không có tinh lực trông nom, so đấu với Tây Ma, cậu không thể phân tâm.
Tinh thần lực tựa như lợi kiếm đánh về phía Tây Ma, mọi thứ xung quanh đều bị Thương Triệt dùng tinh thần lực thay đổi. Phong nhận (đao gió), băng thứ (gai băng), hỏa cầu, dây leo, thậm chí mặt đất cũng biến thành đầm lầy, toàn bộ đều định vị Tây Ma mà ‘chăm sóc’
Tây Ma bình tĩnh đối phó, mặt đất không thể đứng thì đứng trên cây. Dây leo bị năng lượng trên tay Tây Ma tiêu diệt gần như sạch sẽ. Hai tay cùng động, đỉnh núi nhỏ cách đó không xa cư nhiên bị Tây Ma di chuyển, cấp tốc ném về phía Thương Triệt.
Nếu bị đè, Thương Triệt phỏng chừng sẽ biến thành Tề Thiên Đại Thánh.
Thân ảnh vừa chuyển, ánh sáng màu trắng ngà nhanh chóng kéo dài, không gian lĩnh vực làm đỉnh núi chậm lại, dừng ở giữa hai người, sau đó ‘thình thịch’ một tiếng rơi xuống, mặt đất bị nện một hố to, thậm chí người trên tường thành cũng thấy chấn động.
Mông Á cấp tốc kéo Duẫn Tu lui về phía sau, nếu bọn họ bị đá vụn đánh trúng, đó mới thật sự là đánh mất mặt mũi trước mặt tất cả mọi người, ngốc y như nhị sư huynh.
Sau đất đá, mặt đất nơi Thương Triệt đứng bắt đầu lắc lư nứt ra, đối phương cư nhiên muốn dời Thương Triệt ra ngoài.
Thương Triệt đôi mắt phát lạnh, tăng lực giẫm lên mặt đất, mặt đất vừa rồi còn rung động nháy mắt trở nên yên tĩnh. Thủy long và hỏa long thật lớn một trái một phải tấn công Tây Ma, Tây Ma giơ tay ngăn cản, cánh tay màu đồng cổ liên tục biến lớn, tư thế mạnh mẽ, có thể quét sạch ngàn quân.
Thương Triệt nhảy lên tránh né, sau khi thủy long và hỏa long biến mất, người trong chớp mắt xuất hiện trước mặt Tây Ma, móng tay sắc nhọn thẳng hướng yết hầu.
Tây Ma không ngờ động tác Thương Triệt sẽ quỷ mị như vậy, trong lòng nhảy dựng, nhanh chóng lui về phía sau, đồng thời vô cùng kinh ngạc nhìn Thương Triệt. Tay Thương Triệt, thế nào lại…
Cái loại tay không khác gì thây ma này, sao lại xuất hiện trên người Thương Triệt?
Có cái gì đó chợt lóe trong đầu Tây Ma, nhưng còn chưa kịp nghĩ rõ, Thương Triệt lại tấn công.
Tây Ma không có tinh lực bận tâm chuyện khác, giơ tay đỡ, ‘keng’ một tiếng, thép và thép va chạm.
Thương Triệt thu hồi móng vuốt, nhíu mày với năng lực Tây Ma.
Tây Ma cũng không ngờ tay Thương Triệt cứng như vậy, hai người va chạm thậm chí sinh ra tia lửa. Trên tường thành phần lớn là dị năng giả, thị lực khỏi phải bàn cãi. Nhìn hai người so tài, trong lòng có ngàn vạn con ngựa chạy như điên. Trời ạ! Đây là người sao?
Đó không phải tay, đó là thép được không?!
Vừa chạm liền tách ra, Thương Triệt và Tây Ma đều cảm thấy kinh ngạc vì thực lực đối phương.
Một lúc lâu sau, Tây Ma mở miệng: “Ta rốt cục biết Duẫn Tu thua ở đâu, ngoài sơ suất, thực lực của ngươi đúng là cao hơn hắn.”
Thương Triệt trở mình xem thường: “Ta nghĩ người ngoài hành tinh các ngươi chỉ số thông minh hẳn là rất cao, chưa đến mức nói loại lời vô nghĩa này đi.”
Nếu không phải bản lĩnh cao hơn Duẫn Tu, chẳng lẽ Tây Ma cho rằng Duẫn Tu tự mình bất tỉnh?
Thương Triệt không khách khí châm chọc, Tây Ma lại tiếp tục im lặng, chỉ là tay phải của ông bây giờ còn hơi run. Một kích vừa rồi, không hề thoải mái như người khác tưởng tượng.
Thương Triệt cũng để tay trái sau lưng, chết tiệt, không nghĩ tới tay Tây Ma cứng như vậy, với năng lực của cậu cư nhiên cũng bị chấn run.
Trong lúc nhất thời, hai người đều im lặng, bất quá trong mắt người khác, hai người đang đọ sức bằng mắt.
Lần đầu giao chiến, hai người cũng biết, đêm nay không ai đòi được gì. Tây Ma là người thông minh, im lặng trong chốc lát liền cười nói: “Ha ha, Thương thiếu quả nhiên là kình địch hiếm có, ta thật mong chờ cuộc đọ sức lần sau của chúng ta. Nhưng, đến thành phố B một chuyến, dù sao cũng phải để ta thấy mặt thật Thương thiếu chứ.”
Nói xong, một trận kình phong liền quét tới Thương Triệt.monganhlau.wordpress.com
Thương Triệt vẫn luôn chú ý hành động Tây Ma, vốn tưởng rằng Tây Ma muốn tấn công, cậu đã chuẩn bị tốt công tác phòng vệ. Nhưng thật không ngờ, chiêu đầu của Tây Ma là chiêu ảo, chiêu sau mới là chiêu thật, trực tiếp đánh nát mặt nạ của cậu.
…
p/s: ta cắt ta cắt ta cắt ha ha ha haaaaaa *uốn éo lăn đi*
p/ss: nếu nhà ta bị khóa thì mn vào đây liên hệ vs ta nhá: Tiêu Lan
/83
|