Bóng đêm thâm trầm, trong phòng tối đen chỉ có một tia ánh sáng, tiếng thở dốc của nam giới và âm thanh tay chân va chạm có vẻ rõ ràng mà nặng nề. Mộc Bác không thấy rõ mặt đối phương, nhưng cái loại da thịt mịn màng và cảm giác lạnh lẽo quen thuộc này làm cho hắn yêu thích không muốn buông tay. Thân thể kêu gào muốn đối phương nhiều hơn nữa, động tác tiến vào cũng phát ra mạnh hơn, một lần so với một lần càng dùng sức…
Mồ hôi trên người nhỏ giọt lên tấm lưng trắng nõn đối phương, Mộc Bác ma xui quỷ khiến cúi đầu xuống hôn. Người vùi đầu vào gối bởi vì không chịu nổi kích thích rên rỉ ra tiếng, thanh âm vốn trong trẻo dễ nghe hiện giờ trở nên khàn khàn, nhưng Mộc Bác lại say mê đến cực điểm.
Xoay đầu đối phương lại, Mộc Bác như nguyện hôn lên đôi môi cánh hoa mềm mại nhạt màu.
“Anh…anh…”
Thanh âm khàn khàn vang lên, Mộc Bác cả người chấn động. (*khửa khửa khửa* mộng xuân rầu)(Dung:thật hot a*chảy dãi ba thước*)
Căn phòng vốn tối đen thoáng cái giống như được ánh sáng chiếu vào, tất cả nhìn hết sức rõ ràng.
Người sắc mặt ửng đỏ, ý loạn tình mê dưới thân cư nhiên là — tiểu Dịch?!
Mộc Bác rùng mình, từ trong mộng tỉnh lại.
Nhìn đồng hồ, mới rạng sáng.
Mộc Bác xoa cái trán ẩm ướt mồ hôi, nơi nào đó dưới thân cứng như sắt. Cái này cũng không phải cái hắn chú ý, làm hắn sợ hãi chính là — tại sao lại là tiểu Dịch?
Đôi mắt tối sầm, Mộc Bác cảm thấy mình bị bệnh, có anh trai bình thường nào lại có tâm tư xấu xa này với em trai mình?
Nhưng trong đầu bất ngờ nhớ tới một màn tiểu Dịch mặc áo ngủ xuất hiện trước mặt hắn, xương quai xanh xinh đẹp, bọt nước theo nó tiến vào nơi được quần áo che khuất. Mà nơi đó, mình ở trong mộng không ngừng hôn, vuốt ve…
Chỉ ngẫm lại như thế, khoái cảm liền giống như điện lưu chạy qua đầu, nơi nào đó vốn cứng rắn lại càng to lớn thêm một vòng.
Mộc Bác thuận theo cảm giác thân thể nắm lấy nó, từ từ nhắm hai mắt hồi tưởng lại cảnh tượng trong mộng. monganhlau.wordpress.com
“Anh…” Thanh âm trong trẻo không hề khàn khàn.
Mộc Bác lập tức mở mắt, giống như bị tạt một chậu nước lạnh tỉnh táo lại, tiểu Dịch thuần khiết như vậy, mình như thế nào lại khinh nhờn em ấy? Tưởng tượng em trai nhà mình lạnh lùng khinh bỉ nhìn mình, dục vọng to lớn đến mấy đều bị dập tắt.
Nơi nào đó cũng mềm nhũn, Mộc Bác ngã xuống giường, lấy tay che mặt.
Tiểu Dịch, anh nên làm cái gì bây giờ?
…
Đột nhiên phát hiện sự thật làm cho mình xấu hổ và tự chán ghét bản thân, một đêm không ngủ, thời điểm ngày mới lên Mộc Bác liền rời giường. Nhìn người không dậy nổi tinh thần trong gương, Mộc Bác cười khổ một tiếng. Vốc nước lên mặt hảo hảo chỉnh đốn một phen, Mộc Bác lại khôi phục bộ dáng trầm tĩnh thường ngày, bất quá cũng không muốn ra ngoài sớm như vậy.
Hôm nay Cố Tây Minh chủ trì hội nghị, cho nên lúc dùng bữa sáng mọi người muốn bàn bạc xem đối phó Cố Tây Minh thế nào.
Có vệ binh bưng thức ăn lên, khi Mộc Bác đến nhà ăn, Thương Triệt và Dạ Húc đã ngồi.
Nhìn thấy Thương Triệt, ánh mắt Mộc Bác lóe lóe.
“Anh.” Trước sau như một, Thương Triệt chú ý Mộc Bác đầu tiên, trong thanh âm lộ ra tín nhiệm và thân mật.
Thanh âm trong suốt giống hệt trong mộng khiến Mộc Bác khôi phục tinh thần, trên mặt thoáng hiện một tia xấu hổ rồi biến mất: “Tiểu Dịch.”
Như trước đây ngồi xuống, Mộc Bác cố gắng làm ra vẻ cái gì cũng chưa xảy ra.
Thương Triệt bình tĩnh nhìn Mộc Bác vài giây, anh trai hôm nay dường như có gì đó là lạ.
“A Bác, cuối cùng có một ngày cậu đến muộn, ha ha, xem cậu còn nói tôi không.” Dạ Húc rất là tự đắc, xiên lấy một cái bánh bao nhỏ đưa lên miệng. Thật thơm, cũng chỉ có người thành phố H thời buổi này bữa sáng còn làm mấy món kiểu cách như vậy. Khó trách mấy ngày gần đây, người căn cứ khác càng ngày càng mất giá trước mặt Cố Tây Minh. Mỗi một ngày cho người ta kiến thức một mặt cường đại, là người ai cũng sẽ tự ti đi.
Nhưng, không ai hoài nghi sao? Này thật sự rất bất thường a.
Vốn tưởng rằng đối với cao tầng thành phố H mới hào phóng như vậy, nhưng Dạ Húc đã đi thăm dò, ngoài ý muốn phát hiện, người bình thường hoặc là từ căn cứ khác đến, hưởng thụ đãi ngộ tuyệt đối không thấp. Cái này khiến người ta khó hiểu, Cố Tây Minh phải nghịch thiên cỡ nào mới dám tiêu xài phung phí lương thực như thế.
Mấy thứ này trước mạt thế tuyệt đối không hiếm lạ, nhưng sau mạt thế, hoàn toàn quyết định sinh tồn một thành phố. Biểu hiện thành phố H, có quá bất thường hay không?
Dạ Húc vừa ăn vừa suy nghĩ lan man.
“Ăn của cậu đi.” Mộc Bác không để ý Dạ Húc chế nhạo, phản xạ có điều kiện gắp cho Thương Triệt một khối tinh hạch. Tiểu Dịch không kén chọn tinh hạch, cấp 1 hay cấp 3, trong mắt cậu xem ra cũng không có gì khác nhau.
Thương Triệt cũng gắp cho Mộc Bác một cái bánh bao nấm hương. “Anh ăn nhanh, Dạ Húc chính là thùng cơm, chậm là anh ta ăn hết.” Chỉ trong thời gian nói mấy câu, Dạ Húc đã tiêu diệt ba cái bánh bao.
Dạ Húc bị Thương Triệt nói làm cho nghẹn, nửa ngày chưa lên tiếng.
Mộc Bác ngược lại tâm tình tốt lên không ít, nhìn ánh mắt tín nhiệm tuyệt đối em trai nhà mình, Mộc Bác nghĩ nghĩ, mặc kệ thế nào, mấy thứ cảm xúc rối rắm kia vẫn không quan trọng bằng việc ở bên cạnh tiểu Dịch, đi tới đâu thì tính tới đó vậy.
Nghĩ thông suốt, Mộc Bác cảm thấy ăn cơm cũng ngon miệng hơn, sủng nịch nói với em trai nhà mình: “Tiểu Dịch cũng ăn đi.”
“Vâng.”
Thấy hai anh em hòa thuận vui vẻ, Dạ Húc chỉ nghĩ đến một câu ‘Có em quên bạn…’ (chỗ này ta chém)(Dung:chỗ nì bọn ta dịch ko ra mọi ng thông củm*cúi đầu*)
Đáng tiếc Dạ Húc nuôi không lớn nổi loại thần kinh nhạy cảm này, tự tiêu khiển một phen liền tâm tình tốt tiếp tục hưởng thụ bữa sáng.
Xong bữa sáng, ba người đứng dậy đi đến chỗ hội nghị.
Nhiều người đến rất sớm, ba người Mộc Bác vừa ngồi vào chỗ thì thấy Thẩm Nguyên và Cố Tây Minh cùng đến. Trong mắt người có mặt ở đây đều xuất hiện suy nghĩ sâu xa.
Thẩm Nguyên thong dong ngồi xuống bên cạnh Mộc Bác.
Cố Tây Minh thấy người nên tới đều tới đến đông đủ, sau khi nói vài lời dạo đầu liền trực tiếp đi vào vấn đề chính.
Liên hợp kháng địch tất cả mọi người đều đã đồng ý, hôm nay thảo luận chính là vấn đề ai lãnh đạo.
Thương Triệt nhìn mấy người Cố Tây Minh biểu diễn, mà căn cứ thành phố B, trước mặt bên ngoài người phát ngôn là Thẩm Nguyên, nếu Thẩm Nguyên đối với việc Cố Tây Minh lãnh đạo chưa có ý kiến, bọn họ tạm thời cũng sẽ không đề xuất ý kiến.
Chỉ cần nắm giữ quyền lực trung tâm, danh tiếng bên ngoài chỉ là một đống giấy vụn.
Mộc Bác ngược lại muốn nhìn xem, Cố Tây Minh có bao nhiêu dã tâm.
Nếu thật sự liên hợp là vì đối phó người ngoài hành tinh Mộc Bác sẽ không tính toán. Nhưng nếu đây cũng là một cái mánh khóe, Mộc gia tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Thực lực thành phố H gần đây bày ra trong lòng lãnh đạo các căn cứ đều rõ, trong lòng cũng đang cân nhắc lợi và hại. Về phần tranh làm người lãnh đạo? monganhlau.wordpress.com
Không thấy căn cứ thành phố B rất bình tĩnh sao?
Bọn họ không có can đảm kia a.
Thẩm Nguyên rất tán thành Cố Tây Minh làm lãnh đạo, thời điểm nói ra vẫn luôn nhìn Mộc Bác, Mộc Bác mỉm cười tỏ vẻ không có ý kiến. Cố Tây Minh nhướng mày: “Không biết Thương thiếu có cao kiến gì không?”
Tối hôm qua Cố Tây Minh hứng thú một đêm, có thể không đánh động đến bất cứ ai đưa người vào phòng hắn, cần phải có bao nhiêu năng lực. Ngẫm lại thật cảm thấy thật chờ mong, nhất là khi lấy vật trong đầu kia ra, nhất định không thua gì đào được một bảo bối.
Ngoài Cố Tây Minh ra, không mấy người biết được, trong đầu dị năng giả cũng có bảo bối, tựa như tinh hạch trong đầu thây ma. Trong đầu dị năng giả cũng có một khối nhìn không ra vật liệu, có màu sắc tương ứng với dị năng, được gọi là ‘Năng lượng hạch’
Năng lực Thương Triệt mạnh như vậy, nếu mình hấp thu…
Chỉ nghĩ như vậy Cố Tây Minh liền hưng phấn, ánh mắt nhìn Thương Triệt cũng mang theo xâm chiếm.
Thương Triệt chỉ cần liếc mắt đã có thể nhìn ra suy nghĩ chân thật Cố Tây Minh. Xem cậu là món ăn mỹ vị sao?
Thương Triệt cong cong môi, lá gan không nhỏ.
Không Không cũng cảm thán ‘Người này nhìn rất bình thường sao lại tự tìm đường chết như vậy?’
Chạm vào vòng tay, Thương Triệt thầm nghĩ, thật muốn biết người đứng sau Cố Tây Minh a.
Hôm qua khi đưa mấy phụ nữ kia vào phòng Cố Tây Minh, Thương Triệt rất dễ dàng hóa giải tầng tinh thần ngăn cấm. Mặc dù trong mắt Thương Triệt, cái loại năng lực này chỉ là cấp thấp, nhưng không thể phủ nhận, ở tinh cầu này, đó đã là thành tựu rất lợi hại.
Kết hợp các loại bất thường thành phố H, Thương Triệt càng thêm khẳng định, người đứng phía sau Cố Tây Minh nhất định không bình thường, thậm chí có khả năng, chính là người tiến hóa.
Hiện giờ xem ra, tầng thần bí này rất nhanh sẽ được công bố.
Câu hỏi Cố Tây Minh làm Mộc Bác rất là bất mãn. “Cố thiếu quá lo lắng, tiểu Triệt có cùng ý kiến với chúng tôi.” Mặc kệ Cố Tây Minh muốn làm gì, nhưng Mộc Bác không hy vọng đối phương chú ý Thương Triệt.
Gương mặt bình tĩnh của Mộc Bác rất có sức thuyết phục, Cố Tây Minh tiếc nuối nhún nhún vai. Hắn quên đối phương còn có một trung khuyển bảo hộ, tuy nhiên cũng không biết, hai người này là tình cảm như anh em thật hay chỉ là kết minh vì lợi ích?
Trong mắt Cố Tây Minh hiện lên ý cười trào phúng, nhưng không vội đáp lại tại đây.
“Như vậy là tốt rồi, có thể được Thương thiếu tán thành, Tây Minh vô cùng vinh hạnh. Hy vọng sau này khi chống đối kẻ thù Thương thiếu xuất lực nhiều hơn, dù sao trong nhân loại may mắn còn tồn tại, năng lực Thương thiếu tôi đây đã theo không kịp.” Một câu khiến cho không ít người ở đây hừng hực ý chí chiến đấu, ở đây có rất nhiều dị năng giả, bọn họ cung kính với Cố Tây Minh ngoài địa vị còn có thực lực của đối phương. Nhưng Thương Triệt là ai, chẳng qua là người được xưng lợi hại trong truyền thuyết mà thôi. monganhlau.wordpress.com
Con người có một tật xấu, không tận mắt nhìn thấy sẽ không tin.
Bọn họ thấy Thương Triệt tuổi còn nhỏ, lại trầm mặc ít nói, liền có ý khinh thường. Hiện giờ cậu được Cố Tây Minh ca ngợi, không ít người bắt đầu xoa tay, nếu thanh niên gầy yếu này bại dưới tay mình, như vậy trước mặt Cố thiếu, bọn họ sẽ có bao nhiêu phân lượng? (một đám ăn dưa bở)(Dung:trên đời đúng là không thiếu kẻ ngu ngốc mà *nhìn khinh bỉ*)
Loại suy nghĩ này không chỉ một hai người, Dạ Húc im lặng nhìn chung quanh một vòng. Trong lòng thầm than, người không biết không sợ a, vẫn là kẻ ngốc vui vẻ hơn.
Tưởng tượng đến số phận cuối cùng của những người đi khiêu chiến tiểu Dịch, Dạ Húc nhìn trời, rất hung tàn ~ ing.
Thấy Cố Tây Minh khiêu chiến đến mức này, Thương Triệt rốt cục nhìn thẳng vào hắn, đây là muốn nâng giá trị đáng ghét của mình sao?
Mồ hôi trên người nhỏ giọt lên tấm lưng trắng nõn đối phương, Mộc Bác ma xui quỷ khiến cúi đầu xuống hôn. Người vùi đầu vào gối bởi vì không chịu nổi kích thích rên rỉ ra tiếng, thanh âm vốn trong trẻo dễ nghe hiện giờ trở nên khàn khàn, nhưng Mộc Bác lại say mê đến cực điểm.
Xoay đầu đối phương lại, Mộc Bác như nguyện hôn lên đôi môi cánh hoa mềm mại nhạt màu.
“Anh…anh…”
Thanh âm khàn khàn vang lên, Mộc Bác cả người chấn động. (*khửa khửa khửa* mộng xuân rầu)(Dung:thật hot a*chảy dãi ba thước*)
Căn phòng vốn tối đen thoáng cái giống như được ánh sáng chiếu vào, tất cả nhìn hết sức rõ ràng.
Người sắc mặt ửng đỏ, ý loạn tình mê dưới thân cư nhiên là — tiểu Dịch?!
Mộc Bác rùng mình, từ trong mộng tỉnh lại.
Nhìn đồng hồ, mới rạng sáng.
Mộc Bác xoa cái trán ẩm ướt mồ hôi, nơi nào đó dưới thân cứng như sắt. Cái này cũng không phải cái hắn chú ý, làm hắn sợ hãi chính là — tại sao lại là tiểu Dịch?
Đôi mắt tối sầm, Mộc Bác cảm thấy mình bị bệnh, có anh trai bình thường nào lại có tâm tư xấu xa này với em trai mình?
Nhưng trong đầu bất ngờ nhớ tới một màn tiểu Dịch mặc áo ngủ xuất hiện trước mặt hắn, xương quai xanh xinh đẹp, bọt nước theo nó tiến vào nơi được quần áo che khuất. Mà nơi đó, mình ở trong mộng không ngừng hôn, vuốt ve…
Chỉ ngẫm lại như thế, khoái cảm liền giống như điện lưu chạy qua đầu, nơi nào đó vốn cứng rắn lại càng to lớn thêm một vòng.
Mộc Bác thuận theo cảm giác thân thể nắm lấy nó, từ từ nhắm hai mắt hồi tưởng lại cảnh tượng trong mộng. monganhlau.wordpress.com
“Anh…” Thanh âm trong trẻo không hề khàn khàn.
Mộc Bác lập tức mở mắt, giống như bị tạt một chậu nước lạnh tỉnh táo lại, tiểu Dịch thuần khiết như vậy, mình như thế nào lại khinh nhờn em ấy? Tưởng tượng em trai nhà mình lạnh lùng khinh bỉ nhìn mình, dục vọng to lớn đến mấy đều bị dập tắt.
Nơi nào đó cũng mềm nhũn, Mộc Bác ngã xuống giường, lấy tay che mặt.
Tiểu Dịch, anh nên làm cái gì bây giờ?
…
Đột nhiên phát hiện sự thật làm cho mình xấu hổ và tự chán ghét bản thân, một đêm không ngủ, thời điểm ngày mới lên Mộc Bác liền rời giường. Nhìn người không dậy nổi tinh thần trong gương, Mộc Bác cười khổ một tiếng. Vốc nước lên mặt hảo hảo chỉnh đốn một phen, Mộc Bác lại khôi phục bộ dáng trầm tĩnh thường ngày, bất quá cũng không muốn ra ngoài sớm như vậy.
Hôm nay Cố Tây Minh chủ trì hội nghị, cho nên lúc dùng bữa sáng mọi người muốn bàn bạc xem đối phó Cố Tây Minh thế nào.
Có vệ binh bưng thức ăn lên, khi Mộc Bác đến nhà ăn, Thương Triệt và Dạ Húc đã ngồi.
Nhìn thấy Thương Triệt, ánh mắt Mộc Bác lóe lóe.
“Anh.” Trước sau như một, Thương Triệt chú ý Mộc Bác đầu tiên, trong thanh âm lộ ra tín nhiệm và thân mật.
Thanh âm trong suốt giống hệt trong mộng khiến Mộc Bác khôi phục tinh thần, trên mặt thoáng hiện một tia xấu hổ rồi biến mất: “Tiểu Dịch.”
Như trước đây ngồi xuống, Mộc Bác cố gắng làm ra vẻ cái gì cũng chưa xảy ra.
Thương Triệt bình tĩnh nhìn Mộc Bác vài giây, anh trai hôm nay dường như có gì đó là lạ.
“A Bác, cuối cùng có một ngày cậu đến muộn, ha ha, xem cậu còn nói tôi không.” Dạ Húc rất là tự đắc, xiên lấy một cái bánh bao nhỏ đưa lên miệng. Thật thơm, cũng chỉ có người thành phố H thời buổi này bữa sáng còn làm mấy món kiểu cách như vậy. Khó trách mấy ngày gần đây, người căn cứ khác càng ngày càng mất giá trước mặt Cố Tây Minh. Mỗi một ngày cho người ta kiến thức một mặt cường đại, là người ai cũng sẽ tự ti đi.
Nhưng, không ai hoài nghi sao? Này thật sự rất bất thường a.
Vốn tưởng rằng đối với cao tầng thành phố H mới hào phóng như vậy, nhưng Dạ Húc đã đi thăm dò, ngoài ý muốn phát hiện, người bình thường hoặc là từ căn cứ khác đến, hưởng thụ đãi ngộ tuyệt đối không thấp. Cái này khiến người ta khó hiểu, Cố Tây Minh phải nghịch thiên cỡ nào mới dám tiêu xài phung phí lương thực như thế.
Mấy thứ này trước mạt thế tuyệt đối không hiếm lạ, nhưng sau mạt thế, hoàn toàn quyết định sinh tồn một thành phố. Biểu hiện thành phố H, có quá bất thường hay không?
Dạ Húc vừa ăn vừa suy nghĩ lan man.
“Ăn của cậu đi.” Mộc Bác không để ý Dạ Húc chế nhạo, phản xạ có điều kiện gắp cho Thương Triệt một khối tinh hạch. Tiểu Dịch không kén chọn tinh hạch, cấp 1 hay cấp 3, trong mắt cậu xem ra cũng không có gì khác nhau.
Thương Triệt cũng gắp cho Mộc Bác một cái bánh bao nấm hương. “Anh ăn nhanh, Dạ Húc chính là thùng cơm, chậm là anh ta ăn hết.” Chỉ trong thời gian nói mấy câu, Dạ Húc đã tiêu diệt ba cái bánh bao.
Dạ Húc bị Thương Triệt nói làm cho nghẹn, nửa ngày chưa lên tiếng.
Mộc Bác ngược lại tâm tình tốt lên không ít, nhìn ánh mắt tín nhiệm tuyệt đối em trai nhà mình, Mộc Bác nghĩ nghĩ, mặc kệ thế nào, mấy thứ cảm xúc rối rắm kia vẫn không quan trọng bằng việc ở bên cạnh tiểu Dịch, đi tới đâu thì tính tới đó vậy.
Nghĩ thông suốt, Mộc Bác cảm thấy ăn cơm cũng ngon miệng hơn, sủng nịch nói với em trai nhà mình: “Tiểu Dịch cũng ăn đi.”
“Vâng.”
Thấy hai anh em hòa thuận vui vẻ, Dạ Húc chỉ nghĩ đến một câu ‘Có em quên bạn…’ (chỗ này ta chém)(Dung:chỗ nì bọn ta dịch ko ra mọi ng thông củm*cúi đầu*)
Đáng tiếc Dạ Húc nuôi không lớn nổi loại thần kinh nhạy cảm này, tự tiêu khiển một phen liền tâm tình tốt tiếp tục hưởng thụ bữa sáng.
Xong bữa sáng, ba người đứng dậy đi đến chỗ hội nghị.
Nhiều người đến rất sớm, ba người Mộc Bác vừa ngồi vào chỗ thì thấy Thẩm Nguyên và Cố Tây Minh cùng đến. Trong mắt người có mặt ở đây đều xuất hiện suy nghĩ sâu xa.
Thẩm Nguyên thong dong ngồi xuống bên cạnh Mộc Bác.
Cố Tây Minh thấy người nên tới đều tới đến đông đủ, sau khi nói vài lời dạo đầu liền trực tiếp đi vào vấn đề chính.
Liên hợp kháng địch tất cả mọi người đều đã đồng ý, hôm nay thảo luận chính là vấn đề ai lãnh đạo.
Thương Triệt nhìn mấy người Cố Tây Minh biểu diễn, mà căn cứ thành phố B, trước mặt bên ngoài người phát ngôn là Thẩm Nguyên, nếu Thẩm Nguyên đối với việc Cố Tây Minh lãnh đạo chưa có ý kiến, bọn họ tạm thời cũng sẽ không đề xuất ý kiến.
Chỉ cần nắm giữ quyền lực trung tâm, danh tiếng bên ngoài chỉ là một đống giấy vụn.
Mộc Bác ngược lại muốn nhìn xem, Cố Tây Minh có bao nhiêu dã tâm.
Nếu thật sự liên hợp là vì đối phó người ngoài hành tinh Mộc Bác sẽ không tính toán. Nhưng nếu đây cũng là một cái mánh khóe, Mộc gia tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Thực lực thành phố H gần đây bày ra trong lòng lãnh đạo các căn cứ đều rõ, trong lòng cũng đang cân nhắc lợi và hại. Về phần tranh làm người lãnh đạo? monganhlau.wordpress.com
Không thấy căn cứ thành phố B rất bình tĩnh sao?
Bọn họ không có can đảm kia a.
Thẩm Nguyên rất tán thành Cố Tây Minh làm lãnh đạo, thời điểm nói ra vẫn luôn nhìn Mộc Bác, Mộc Bác mỉm cười tỏ vẻ không có ý kiến. Cố Tây Minh nhướng mày: “Không biết Thương thiếu có cao kiến gì không?”
Tối hôm qua Cố Tây Minh hứng thú một đêm, có thể không đánh động đến bất cứ ai đưa người vào phòng hắn, cần phải có bao nhiêu năng lực. Ngẫm lại thật cảm thấy thật chờ mong, nhất là khi lấy vật trong đầu kia ra, nhất định không thua gì đào được một bảo bối.
Ngoài Cố Tây Minh ra, không mấy người biết được, trong đầu dị năng giả cũng có bảo bối, tựa như tinh hạch trong đầu thây ma. Trong đầu dị năng giả cũng có một khối nhìn không ra vật liệu, có màu sắc tương ứng với dị năng, được gọi là ‘Năng lượng hạch’
Năng lực Thương Triệt mạnh như vậy, nếu mình hấp thu…
Chỉ nghĩ như vậy Cố Tây Minh liền hưng phấn, ánh mắt nhìn Thương Triệt cũng mang theo xâm chiếm.
Thương Triệt chỉ cần liếc mắt đã có thể nhìn ra suy nghĩ chân thật Cố Tây Minh. Xem cậu là món ăn mỹ vị sao?
Thương Triệt cong cong môi, lá gan không nhỏ.
Không Không cũng cảm thán ‘Người này nhìn rất bình thường sao lại tự tìm đường chết như vậy?’
Chạm vào vòng tay, Thương Triệt thầm nghĩ, thật muốn biết người đứng sau Cố Tây Minh a.
Hôm qua khi đưa mấy phụ nữ kia vào phòng Cố Tây Minh, Thương Triệt rất dễ dàng hóa giải tầng tinh thần ngăn cấm. Mặc dù trong mắt Thương Triệt, cái loại năng lực này chỉ là cấp thấp, nhưng không thể phủ nhận, ở tinh cầu này, đó đã là thành tựu rất lợi hại.
Kết hợp các loại bất thường thành phố H, Thương Triệt càng thêm khẳng định, người đứng phía sau Cố Tây Minh nhất định không bình thường, thậm chí có khả năng, chính là người tiến hóa.
Hiện giờ xem ra, tầng thần bí này rất nhanh sẽ được công bố.
Câu hỏi Cố Tây Minh làm Mộc Bác rất là bất mãn. “Cố thiếu quá lo lắng, tiểu Triệt có cùng ý kiến với chúng tôi.” Mặc kệ Cố Tây Minh muốn làm gì, nhưng Mộc Bác không hy vọng đối phương chú ý Thương Triệt.
Gương mặt bình tĩnh của Mộc Bác rất có sức thuyết phục, Cố Tây Minh tiếc nuối nhún nhún vai. Hắn quên đối phương còn có một trung khuyển bảo hộ, tuy nhiên cũng không biết, hai người này là tình cảm như anh em thật hay chỉ là kết minh vì lợi ích?
Trong mắt Cố Tây Minh hiện lên ý cười trào phúng, nhưng không vội đáp lại tại đây.
“Như vậy là tốt rồi, có thể được Thương thiếu tán thành, Tây Minh vô cùng vinh hạnh. Hy vọng sau này khi chống đối kẻ thù Thương thiếu xuất lực nhiều hơn, dù sao trong nhân loại may mắn còn tồn tại, năng lực Thương thiếu tôi đây đã theo không kịp.” Một câu khiến cho không ít người ở đây hừng hực ý chí chiến đấu, ở đây có rất nhiều dị năng giả, bọn họ cung kính với Cố Tây Minh ngoài địa vị còn có thực lực của đối phương. Nhưng Thương Triệt là ai, chẳng qua là người được xưng lợi hại trong truyền thuyết mà thôi. monganhlau.wordpress.com
Con người có một tật xấu, không tận mắt nhìn thấy sẽ không tin.
Bọn họ thấy Thương Triệt tuổi còn nhỏ, lại trầm mặc ít nói, liền có ý khinh thường. Hiện giờ cậu được Cố Tây Minh ca ngợi, không ít người bắt đầu xoa tay, nếu thanh niên gầy yếu này bại dưới tay mình, như vậy trước mặt Cố thiếu, bọn họ sẽ có bao nhiêu phân lượng? (một đám ăn dưa bở)(Dung:trên đời đúng là không thiếu kẻ ngu ngốc mà *nhìn khinh bỉ*)
Loại suy nghĩ này không chỉ một hai người, Dạ Húc im lặng nhìn chung quanh một vòng. Trong lòng thầm than, người không biết không sợ a, vẫn là kẻ ngốc vui vẻ hơn.
Tưởng tượng đến số phận cuối cùng của những người đi khiêu chiến tiểu Dịch, Dạ Húc nhìn trời, rất hung tàn ~ ing.
Thấy Cố Tây Minh khiêu chiến đến mức này, Thương Triệt rốt cục nhìn thẳng vào hắn, đây là muốn nâng giá trị đáng ghét của mình sao?
/83
|