Mạt Thế Tiến Hóa

Chương 131: [Thất – Bộ]

/170


Nhanh chóng tiếp cận lễ đường. Đám quái ở vòng ngoài khá là thưa thớt, cộng với việc tốc độ của bọn chúng thực sự chậm chạp và phản ứng thì vô cùng đần độn, không làm sao theo kịp được với sự linh hoạt của Tân. Thế nên, đối với hắn, điều này không mấy khó khăn. Chỉ có điều, sự dễ dàng cũng không duy trì được bao lâu vì khi còn cách nhóm của Huyền Linh hơn chục mét nữa thì trước mặt của hắn là cả một rừng quái vật. Lũ quái đông lắm, trong lúc vội vàng, Tân không đếm được bao nhiêu con, chỉ có cảm giác thấy chúng lúc nhúc, đan xen thành một mảng lớn đông nghìn nghịt.

Bị cản lại.

Không thể tiến lên được nữa, lùi lại là không thể nào, hai bên cũng không mấy rộng dãi khi sự suất hiện của Tân đã hấp dẫn sự chú ý của đám quái quanh đây và chúng bắt đầu tụ lại.

- Phập…

Bổ lưỡi rìu vào cần cổ của một con quái vừa lao đến trước mặt mình. Không đủ lực để chém bay đầu nhưng cũng đủ để làm cái cần cổ yếu đuối của con quái vật đáng thương bị chặt đứt hơn một nửa. Tân nghiến răng, giật lưỡi rìu về, cũng tiện thể nhấc chân đạp thẳng vào ngực của con quái vật đó khiến cho nó bị đá bay đi, va chạm với những con quái đằng sau và kéo theo cả đám cùng ngã xuống dưới đất theo mình. Khá là hài lòng với kết quả của đòn tấn công nhưng cũng chẳng đắc ý được bao lâu khi trước mặt Tân, mấy con quái vừa bị ngã xuống còn chưa kịp bò dậy đã bị một đám quái khác còn lớn hơn ùa lên thế chỗ. Nghiến răng, tiếp tục vung rìu, một chút dự cảm không ổn thoáng hiện lên trong lòng.

Lũ quái vật này không khó đánh. Tốc độ chậm, phản ứng chậm, cũng không có da dày hay giáp cứng, có thể nói là loại quái yếu nhất mà Tân gặp được từ trước đến giờ. Thế nhưng chúng không có lí trí, không biết sợ hãi, sức sống lại cực kì cao. Dù có bị chém đầu hay chặt đứt nửa người cũng không chết hẳn mà còn tiếp tục vặn vẹo các phần cơ thể còn sót lại tiếp tục lao vào tấn công. Điều này thực sự là phiền toái, và còn phiền toán hơn khi số lượng của chúng rất… rất là đông.

Giống như là không bao giờ có thể chém hết được lũ quái vật trước mặt và xung quanh mình vậy. Mặc dù thời gian chiến đấu không dài nhưng hiện tại Tân thực sự cảm thấy bế tắc. Hắn không thể tiến lên được, đường lùi lại cũng sắp sửa bị vây kín rồi. Lũ quái tụ lại ngày một đông và dù có để mặc cho Tân chém giết thì hắn cũng giết không xuể vậy. Vung rìu lên liên tục trong một khoảng thời gian ngắn với cường độ cực cao, dù là chặt thịt gà thôi còn cảm thấy mệt chứ đừng nói đến đám quái vật này chặt còn không dễ chết.

Lũ quái tụ lại càng nhiều thì khoảng không gian mà hắn có thể di chuyển cũng càng ngày càng bị bó hẹp. Khi chiến đấu với nhiều kẻ địch cùng một lúc, dù đối thủ có yếu đến đâu mà nếu để bị vây kín lại không thể di chuyển được thì kết quả cũng chỉ có chết, trừ bỏ trường hợp phòng thủ và sức chống chịu cực cao có thể không nhìn sát thương của kẻ địch. Mà rõ ràng, trong trường hợp này Tân không thể không nhìn sát thương của đám quái được. Nếu tình trạng này cứ tiếp tục thêm một lúc nữa, hắn sẽ chết.

Bây giờ, đứng trước mặt Tân chỉ có hai lựa chọn. Một là bộc phát sức mạnh để đột phá về phía sau khi đường lui còn chưa bị lấp kín hoàn toàn. Hai là ở lại, tiếp tục chiến đấu được thêm một lúc nữa, cũng có thể là lâu hơn nhưng cuối cùng đều là bị vây đến chết. Rõ ràng, hợp lí thì hắn nên chọn một, nhưng mà hắn không can tâm. Thật vất vả mới sống sót được đến ngày hôm nay, thật vất vả mới đi được đến bước này, nếu bây giờ mà hắn lui lại thì cũng đồng nghĩa với việc hắn từ bỏ mẹ con Huyền Linh, Anh Nhiên, từ bỏ cả bé Thương. Bây giờ, dù không thể đột phá vào bên trong trực tiếp cứu viện được nhưng chỉ cần hắn còn đứng ở đây, còn chiến đấu ở chỗ này, còn tiếp tục hấp dẫn sự chú ý và tiêu diệt đàn quái vật thì ở phía bên trong kia mẹ con An Nhiên còn có thể chống chịu được. Thế nhưng Tân tin rằng, chỉ cần hắn hơi rút lui một chút thôi là thế trận lập tức mất đi khống chế. Khi đàn quái vật tập trung hoàn toàn vào ba người bọn họ thì chắc chắn là không thể chịu được nữa, đến hắn còn chật vật thế này chứ đừng nói chi đến ba người con gái không có bao nhiêu khả năng chiến đấu.

Vòng vây của đàn quái càng ngày càng thu hẹp và những bước di chuyển của Tân cũng càng ngày càng trở nên khó khăn.

- Một bước… hai bước… ba bước…

Hơi thở bắt đầu trở nên nặng nề và cả hai tay hình như cũng hơi phát ra cảm giác đau ê ẩm.

- Bốn bước… năm bước…

Có thể là do lũ quái thực sự đông lên, cũng có thể là do nhịp độ tấn công của hắn vì đủ mọi yếu tố cả tâm lí lẫn thể chất mà có chút giảm xuống khiến cho một vài con quái lao được vào sát bên người. Chém không xuể, hắn bắt đầu phải di chuyển một cách liều lĩnh hơn, những bước chân lách vào trong từng khe hở hẹp hòi do đàn quái vật đông kìn kịt hơi lưu lại.

- Sáu bước…

Lí trí chỉ ra rõ ràng rằng tiếp tục ở lại chiến đấu là không thể thắng. Nhưng nội tâm cố chấp của hắn cũng không cho phép hắn rút lui. Bây giờ, khi bản thân thực sự hãm sâu vào trong vòng vây của đàn quái vật rồi thì đầu óc của hắn lại không thể suy nghĩ được quá nhiều như trước nữa mà chỉ còn sót lại duy nhất một tâm niệm thôi, đó là chiến đấu, cố gắng, cố gắng, và tiếp tục cố gắng thêm một chút, một chút nữa. Để mặc cho cơ thể tự chuyển động, mặc cho bản năng dẫn dắt mỗi một đòn tấn công, mỗi một bước di chuyển.

- Bảy bước…

Trong vô thức, bỗng nhiên có một cảm giác quen thuộc gì đó hơi nổi lên trong lòng.

- Một bước… hai bước… ba bước… bốn bước… năm bước… sáu bước… bảy bước…

Cảm giác quen thuộc càng ngày càng nổi lên mãnh liệt. Tâm trí của Tân đang từ trong mê man cũng chấn động một nhát rồi bừng tỉnh.

- Một bước… hai bước… ba bước… … bảy bước…

Đúng rồi, chính là cái cảm giác này.

- Một bước… hai bước… ba bước… … bảy bước…

Cái cảm giác này… Đã rất nhiều năm rồi, Tân mới lại một lần nữa cảm nhận được cái cảm giác này.

- Một bước… hai bước… ba bước… … bảy bước…

Cảm giác này…

Dưới chân vẫn không hề ngừng lại, cơ thể vẫn chuyển vị và hai tay vẫn ra đòn không khác gì lúc trước, thế nhưng bên trong nội tâm của Tân đã hoàn toàn đổi khác. Nếu khi trước là bất lực và tuyệt vọng đến chết lặng thì bây giờ là phấn chấn và tràn trề sức lực.

- Đúng rồi…! Cái cảm giác này…

- Cái này mới thực sự là võ thuật…

- Đây là…

[Thất – Bộ]

…..MTTH……

Truyện được thực hiện bởi nhóm viết Hoa Bão:

Ý tưởng và cốt truyện: Th.a Woa

Kịch bản: Sói lạc lối

Viết chính: Lan Thi

Biên tập viên: Mộc Chi

/170

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status