Bóng đêm dần sâu hơn, gió đêm làm cho người ta có cảm giác lạnh thấu xương, Diệp Thần cúi đầu nhìn máy liên lạc, 3h15′, từ quốc lộ xuất phát đến Diêm Hồ đi xe chỉ cần năm tiếng là tới, đương nhiên là chỉ trước mạt thế mới có tốc độ như vậy. Mười năm không tu sửa mặt đường, đoạn quốc lộ này chắc chắn không dễ đi.
Cũng may trước khi rời khỏi căn cứ tiếp viện đã chuẩn bị một thùng xăng, Diệp Thần dựa vào ghế sau híp mắt nghỉ ngơi. Trương Như Anh đang lái xe, con mèo mập cho dù nhiều lông, nhưng hiệu quả giữ ấm không tồi. Diệp Thân ôm chặt áo khoát đắp trên người mình, ngón tay mở ra bản đồ, vuốt nhẹ vị trí của thành phố Diêm Hồ, ánh mắt khẽ híp không biết đang nghĩ cái gì.
“Phanh!” Bỗng nhiên một tiếng nổ vang lên, âm thanh ma sát của lốp xa phát ra mạnh mẽ, Diệp Thần cầm chặt súng sinh hóa, đề phòng nhìn về phía Trương Như Anh, nhờ vào đèn đường để quan sát bốn hướng, trong không khí chỉ có tiếng thét của tang thi và dị thú, tiếng côn trùng cũng không có, “Thình thịch!” Trái tim nhảy lên liên tục, trong trời đêm tĩnh lặng lại càng vang dội.
“Có việc?” Diệp Thần nhìn thấy Trương Như Anh dừng xe, trời không sáng, hai bên đường phần lớn đều hoang tàn, vắng vẻ, rất khó tìm được nơi dừng chân.
Bên đường là hai bụi cây sinh trưởng tươi tốt, có thể là do mạt thế, phần lớn thực vật đều xảy ra biến hóa. Vốn dĩ lá cây là màu xanh lá mạ, dần dần trở nên nhạt hơn, có thể có liên quan đến ánh sáng mặt trời từ ngày ấy dần ảm đạm, giữa không trung là tầng mây dày đặc, mặt trời rất khó chiếu đến mặt đất.
”Ba chỗ rẽ.” Trương Như Anh bình tĩnh nói, mở cửa xuống xe. Phía trước cô chính là nơi đã tách khỏi đám người Mạc Quý, đối với sự hiểu biết của cô với Mạc Quý, cho dù rời đi cũng sẽ trở lại đây tìm mình.
“Sau đó…” Diệp thần xúc động đến nóng nảy, Trương Như Anh này không nói nhiều liền có cảm giác như không có sự tồn tại, khi mở miệng lại âm trầm khiến người ta lạnh cả gáy, mà cô lại không thích nói chuyện, nếu không phải bất đắc dĩ, nói cũng không dài. Diệp Thần thực sự cảm thấy ngộp thở.
“Tìm người.” Trương Như Anh giải thích, đánh giá khắp nơi, sau đó từ trong người lấy ra một cái bình, đổ ra một viên tròn nhỏ như hột nhãn. Dùng sức ném nó ra ngoài, “Phụt!” một tiếng động nhẹ vang lên, một đạo ánh sáng bay về phía chân trời, mang theo ánh sáng nhiều màu.
Lần này, không đợi Diệp Thần mở miệng, Trương Như Anh chủ động nói: “Đạn tín hiệu đặc chế của Trương gia, thích hợp dùng ngoài phạm vi chính phủ cầm quyền, bảo vệ môi trường lại không dễ dàng kinh động tang thi và dị thú. Tô nơi này còn lại năm viên, cho cậu hai viên, để dùng trong trường hợp khẩn cấp!” Nói xong, liền lấy ra hai viên tròn đưa cho Diệp Thần, nói: ”Dùng vải bông mềm mại cất giữ, loại đạn này vừa ma xát liền nổ tung.”
”Thứ tốt.” Diệp Thần nhận lấy hai viên đạn tín hiệu của Trương Như Anh, trực tiếp cất vào lớp giữa của ba lô, nhìn thời tiết bên ngoài, từ trong ba lô lấy ra hai gói mì ăn liền, một hộp cá, và mấy bình nước, một cái bánh mì, “Có muốn ăn chút gì không?”
Trương Như Anh cúi xuống, bất quá lúc tầm mắt rơi xuống gói mì trên tay Diệp Thần, cơ mặt không có sự sống run rẩy một chút, ”Ăn như thế nào? Nấu ăn?” Chỉ một ổ bánh mì, cô không tin hai người lớn có thể ăn no, còn về phần cá hộp, cô không dám nghĩ sẽ dành ăn với con dị thú đang thong thả ở trong xe.
“Meo meo!” Khi Diệp Thần lấy ra cá hộp, Garfield nằm nghỉ ngơi trên xe liền xù lông, phát ra âm thanh sung sướng, nhẹ nhàng nhảy lên đầu Diệp Thần, đuôi quấn lên cổ Diệp Thần. Tiểu Bạch Xà vốn ôm một viên tinh hạch quấn trên đầu Garfield, thấy nó kích động như vậy, miễn cưỡng mở mắt nhìn thoáng qua hộp cá, không có hứng thú.
“Garfield là song hệ phong hỏa, cô cứ làm đỡ cái giá, tôi vừa rồi lúc ở trong nhà dân liền thuận tay cầm lấy một cái nồi.” Diệp Thần bế Garfield từ trên đầu xuống, chỉ vào cái nồi ở trên xe, lại cầm lên mấy bình nước.
”…” Trương Như Anh trầm mặc nửa ngày không nói chuyện, sau khi phục hồi tinh thần, ngồi xồn xuống dùng dị năng xây tường đất, làm thành một cái lò giản dị, cây khô gì đó, hơn nửa đêm đừng mong tìm được, bất quá Trương Như Anh vẫn nương theo đèn xe, trên quốc lộ tìm kiếm một ít.
Diệp Thần ôm Garfield, trên tay còn cầm thêm hai gói mì và mấy bình nước, đem hai thứ đó giao cho Trương Như Anh, xoay người lại lấy nồi từ trong xe ra, thử gõ cảm giác cũng không tệ lắm. Trương Như Khai mở bình nước, đổ vào trong nồi.
“Garfield, lại đây, thổi lửa vô đây, thì tao cho mày ăn cá hộp.” Diệp Thần ôm lấy Garfield, chỉ vào bếp lò Trương Như Anh làm ra, bảo nó phun lửa vào đây.
Nhìn động tác này của Diệp Thần, Trương Như Anh nhất thời đen mặt, cho tới giờ không nghĩ đến dị năng còn có thể dùng như vậy, quan trọng hơn đối tượng mà Diệp Thần đang nói chuyện lại là một con dị thú…
“Meo meo…” Garfield giấu móng vuốt trong đệm thịt, đối với Diệp Thần dụ dỗ, trong lòng hừ lạnh, nó là một dị thú cao cấp, sao lại bị khuất phục bởi một hộp cá, tuy rằng…hộp cá này thật sự rất thơm!
”Thật sự không ăn?” Diệp Thần dụ dỗ nói, cậu không hút thuốc, trên xe không có bật lửa, Trương Như Anh là một nữ nhân, cho dù bộ dạng giống đàn ông, nhưng sẽ không mang theo bật lửa để chơi, nên trách nhiệm đốt lửa này chỉ có thể rơi trên đầu Garfield.
“Phốc!” Garfield duỗi móng vuốt ra, một ngọn lửa nhỏ bay đến trong bếp lò, lúc này tiểu bạch xà trên đầu Garfield nhịn không được mở mắt rắn, đuối quấn trên đầu nó run run lên, ”Tê tê!” Hai tiếng, mi là con mèo không biết tiết chế, bị hai con cá thu phục…
Trương Như Anh câm nín không nói gì nhìn một màn này, cuối cùng xoay người nhìn về phía quốc lộ, đạn tín hiệu đã phát ra, tin tưởng qua không lâu bọn Mạc Quý sẽ đến, có mấy người họ, lần đi đến Diêm Hồ này sẽ càng thêm nắm chắc.
“Phốc phốc!” Garfield lại phun mấy ngọn lửa nhỏ, rất nhanh đã châm được lửa.
Thấy lửa được đốt lên, Garfield bước nhẹ vài bước, nâng đầu nhìn về phía Diệp Thần, “Meo meo!” Cá hộp, đưa cá hộp đây. Vừa kêu vừa dùng móng vuốt cào cào đường nhựa trên quốc lộ.
”Thật là nóng tính!” Diệp Thần không thèm nhìn động tác uy hiếp của nó, mở hộp đổ một nửa vào nồi còn lại đặt trên mặt đất, ”Ăn đi! Mày so với cuộc sống của bất cứ ai đều sung sướng hơn!” Phải biết rằng cho dù ở trong khu an toàn, đại đa số người cũng không có cách ăn no, ngoại trừ dị năng giả và thể thuật giả, người thường muốn có đồ ăn, nhất định phải có đủ điểm tín dụng, không có điểm căn bản không có đồ ăn.
“Meo meo!” Nhìn cá trên mặt đất, Garfield bất mãn nhảy lên, móng vuốt nhỏ vung lên, cào ba vết nhạt trên tay Diệp Thần.
“Yêu! Còn biết bảo vệ thức ăn a!” Diệp Thần hết chỗ nói, lại lấy thêm một phần cá từ nồi cho nó, cá bên trong hộp vốn chỉ có ba con, Garfield ăn hai, chút nữa cậu cùng Trương Như Anh cũng chỉ có thể chia đôi con còn lại.
“Garfield!” Thấy Diệp Thần lại cho thêm một con, nó mới từ bỏ, liền bắt đầu ăn.
“Dị thú này rất mạnh!” Trương Như Anh nhìn Garfield, ngữ khí có chút đề phòng, đại đa số dị thú thích đi săn con người, chúng nó khác với tang thi có bản năng khát vọng với máu thịt con người, chúng nó chính là thích hưởng thụ bạo lực cùng dục vọng chinh phục. Đại da số dị năng giả không thích chiến đấu cùng dị thú, bởi vì rất nguy hiểm. So với tang thi, dị thú càng nguy hiểm hơn!
“Dị thú cấp cao, chỉ cần cho nó cá thì cũng rất dễ ở chung.” Cho dù tiến hóa, cũng không thoát khỏi được sự ham thích đối với cá, lúc Diệp Cẩn đưa Garfiled cho Diệp Thần cũng dặn dò qua, nó trừ bỏ thích ăn cá, còn thích ăn cà rốt, mỗi lần ra ngoài làm nhiệm vụ, trong ba lô nhất định phải có cá hộp và cà rốt, nếu không nó nhất định sẽ phát điên.
Lúc nghe lời này, Diệp Thần như bị sét đánh, Garfield trên TV thích ăn mì ý, Lasagna, nhưng tuyệt đối chưa nghe đến việc thích ăn cà rốt. Mèo ăn cá là bình thường, mèo ăn cà rốt mới là kỳ quái…Này thật sự là chuyện lạ trên trái đất, tuyệt đối độc quyền, không có con thứ hai.
“Đương nhiên, mấy củ cà rốt ở sau xe cũng không thể đụng vào, đều là bảo bối của nó. Ngàn vạn lần đừng chạm vào, bằng không đừng trách tôi đã không nhắc cô.” Diệp Thần nhìn về phía sau xe, rồi bĩu môi nhìn về Garfield. Thận trọng cảnh cáo Trương Như Anh, để cô không đụng vào mấy củ cà rốt đó, nếu không hậu quả so với việc trộm chia cá còn thê thảm hơn…Đương nhiên chuyện thê thảm đó đều là Diệp Cẩn chính miệng kể cậu nghe.
Nghe xong lời này, Trương Như Anh đã không còn muốn nói gì nữa, ngồi xổm xuống chọt chọt ngọn lửa, nhìn chằm chằm nước trong nồi, thế giới này thật huyền huyễn!
Không bao lâu, lúc củi đốt được tương đối, nước trong nồi đã sôi, Trương Như Anh mở gói mì đổ vào, chờ sau khi cô bỏ mì vào xong, Diệp Thần cũng đổ gia vị vào nước. Bởi vì cá hộp mang theo đều là cho Garfield, nên Diệp Thần chỉ cố gắng kiềm chế không lấy thêm cá hộp. Trong điều kiện như thế, không có chuyện chọn hay không chọn, có gì ăn đã là không tệ rồi.
Ăn hết đồ ăn trong ba lô, hành trình kế tiếp của họ chính là thu thập đồ ăn sao.
Hai người ngồi xổm giữa quốc lộ, vừa thổi vừa ăn mì, trong thời tiết lạnh như thế này mà ăn mì nóng hổi, hương vị thật ngon, lửa còn chưa tắt hẳn, rất ấm áp, ít nhất so với ngồi ở trong xe thì ấm hơn.
“Sàn sạt…” Bỗng nhiên cách đó không xa truyền đến từng tiếng bước chân ồn ào, nghe tiếng vang thì có thể biết được người đến hẳn không chỉ một hai người. Ngửa đầu ăn xong hết mì gói, đem nước đổ sang một bên, liền trở nên cảnh giác.
Ngay cả Garfield đang cúi đầu ăn cá, cũng ăn nhanh hơn, một ngụm liền nuốt hết cá, sau đó lên xe đứng, híp nửa mắt, đuôi dựng lên cao.
“Trước đừng ra tay.” Trương Như Anh không chút hoang mang dọn dẹp thức ăn trên tay, một tường đất thật dày chặn ở quốc lộ, “Có thể là người của tôi đuổi đến.”
“Mạc Quý.” Trương Như Anh lạnh lùng lên tiếng, trong gió đêm càng làm cho Diệp Thần rùng mình, nhanh chóng bước lên xe ngồi, mẹ nó, thanh âm gì mà âm trầm đục, cảm giác như đang ở trong ma thành âm khí nặng nề vậy.
“Chị Trương?” Dần dần, trên quốc lộ xuất hiện bốn bóng người, bóng người bên trái cúi đầu kêu một tiếng.
“Là tôi.” Trương Như Anh đáp lời.
Nghe được giọng nói không nam không nữ, bóng bốn người kia vốn dừng một chút liền đẩy nhanh tốc độ, Mạc Quý nói: “Thanh âm vô cùng giống quỷ như thế này, nhất định đúng là của chị Trương.”
Trương Như Anh cứng đờ, không nói gì mà nghe tiếng của Mạc Quý, rất muốn lên tiếng nhắc nhở hắn một chút, cô ở ngay đây, lớn tiếng như vậy, cô không điếc, có thể nghe được a.
Diệp Thần đang muốn lên xe, nghe những lời này, nhất thời có cảm giác vô lực.
“Mạc Quý, câm miệng!” Manny vừa nhấc chân đạp Mạc Quý vừa nói, trực tiếp đạp hắn bay ra ngoài, sau đó là một tiếng ‘ầm’ vang lên, bụi đều bay lên.
“Manny, tôi muốn giết anh!” Mạc Quý rống lớn, “Đừng cho là tôi không biết anh đá tôi, tôi nhất định sẽ trả thù, nhất định…”
Nghe Mạc Quý nói một hơi dài không ngừng nghỉ, Diệp Thần cảm thấy hoang mang, thật kinh khủng, đã nói được hai phút, mà người này vẫn có thể nói, hơn nữa không hề lặp lại, không thể không phục…
Cũng may trước khi rời khỏi căn cứ tiếp viện đã chuẩn bị một thùng xăng, Diệp Thần dựa vào ghế sau híp mắt nghỉ ngơi. Trương Như Anh đang lái xe, con mèo mập cho dù nhiều lông, nhưng hiệu quả giữ ấm không tồi. Diệp Thân ôm chặt áo khoát đắp trên người mình, ngón tay mở ra bản đồ, vuốt nhẹ vị trí của thành phố Diêm Hồ, ánh mắt khẽ híp không biết đang nghĩ cái gì.
“Phanh!” Bỗng nhiên một tiếng nổ vang lên, âm thanh ma sát của lốp xa phát ra mạnh mẽ, Diệp Thần cầm chặt súng sinh hóa, đề phòng nhìn về phía Trương Như Anh, nhờ vào đèn đường để quan sát bốn hướng, trong không khí chỉ có tiếng thét của tang thi và dị thú, tiếng côn trùng cũng không có, “Thình thịch!” Trái tim nhảy lên liên tục, trong trời đêm tĩnh lặng lại càng vang dội.
“Có việc?” Diệp Thần nhìn thấy Trương Như Anh dừng xe, trời không sáng, hai bên đường phần lớn đều hoang tàn, vắng vẻ, rất khó tìm được nơi dừng chân.
Bên đường là hai bụi cây sinh trưởng tươi tốt, có thể là do mạt thế, phần lớn thực vật đều xảy ra biến hóa. Vốn dĩ lá cây là màu xanh lá mạ, dần dần trở nên nhạt hơn, có thể có liên quan đến ánh sáng mặt trời từ ngày ấy dần ảm đạm, giữa không trung là tầng mây dày đặc, mặt trời rất khó chiếu đến mặt đất.
”Ba chỗ rẽ.” Trương Như Anh bình tĩnh nói, mở cửa xuống xe. Phía trước cô chính là nơi đã tách khỏi đám người Mạc Quý, đối với sự hiểu biết của cô với Mạc Quý, cho dù rời đi cũng sẽ trở lại đây tìm mình.
“Sau đó…” Diệp thần xúc động đến nóng nảy, Trương Như Anh này không nói nhiều liền có cảm giác như không có sự tồn tại, khi mở miệng lại âm trầm khiến người ta lạnh cả gáy, mà cô lại không thích nói chuyện, nếu không phải bất đắc dĩ, nói cũng không dài. Diệp Thần thực sự cảm thấy ngộp thở.
“Tìm người.” Trương Như Anh giải thích, đánh giá khắp nơi, sau đó từ trong người lấy ra một cái bình, đổ ra một viên tròn nhỏ như hột nhãn. Dùng sức ném nó ra ngoài, “Phụt!” một tiếng động nhẹ vang lên, một đạo ánh sáng bay về phía chân trời, mang theo ánh sáng nhiều màu.
Lần này, không đợi Diệp Thần mở miệng, Trương Như Anh chủ động nói: “Đạn tín hiệu đặc chế của Trương gia, thích hợp dùng ngoài phạm vi chính phủ cầm quyền, bảo vệ môi trường lại không dễ dàng kinh động tang thi và dị thú. Tô nơi này còn lại năm viên, cho cậu hai viên, để dùng trong trường hợp khẩn cấp!” Nói xong, liền lấy ra hai viên tròn đưa cho Diệp Thần, nói: ”Dùng vải bông mềm mại cất giữ, loại đạn này vừa ma xát liền nổ tung.”
”Thứ tốt.” Diệp Thần nhận lấy hai viên đạn tín hiệu của Trương Như Anh, trực tiếp cất vào lớp giữa của ba lô, nhìn thời tiết bên ngoài, từ trong ba lô lấy ra hai gói mì ăn liền, một hộp cá, và mấy bình nước, một cái bánh mì, “Có muốn ăn chút gì không?”
Trương Như Anh cúi xuống, bất quá lúc tầm mắt rơi xuống gói mì trên tay Diệp Thần, cơ mặt không có sự sống run rẩy một chút, ”Ăn như thế nào? Nấu ăn?” Chỉ một ổ bánh mì, cô không tin hai người lớn có thể ăn no, còn về phần cá hộp, cô không dám nghĩ sẽ dành ăn với con dị thú đang thong thả ở trong xe.
“Meo meo!” Khi Diệp Thần lấy ra cá hộp, Garfield nằm nghỉ ngơi trên xe liền xù lông, phát ra âm thanh sung sướng, nhẹ nhàng nhảy lên đầu Diệp Thần, đuôi quấn lên cổ Diệp Thần. Tiểu Bạch Xà vốn ôm một viên tinh hạch quấn trên đầu Garfield, thấy nó kích động như vậy, miễn cưỡng mở mắt nhìn thoáng qua hộp cá, không có hứng thú.
“Garfield là song hệ phong hỏa, cô cứ làm đỡ cái giá, tôi vừa rồi lúc ở trong nhà dân liền thuận tay cầm lấy một cái nồi.” Diệp Thần bế Garfield từ trên đầu xuống, chỉ vào cái nồi ở trên xe, lại cầm lên mấy bình nước.
”…” Trương Như Anh trầm mặc nửa ngày không nói chuyện, sau khi phục hồi tinh thần, ngồi xồn xuống dùng dị năng xây tường đất, làm thành một cái lò giản dị, cây khô gì đó, hơn nửa đêm đừng mong tìm được, bất quá Trương Như Anh vẫn nương theo đèn xe, trên quốc lộ tìm kiếm một ít.
Diệp Thần ôm Garfield, trên tay còn cầm thêm hai gói mì và mấy bình nước, đem hai thứ đó giao cho Trương Như Anh, xoay người lại lấy nồi từ trong xe ra, thử gõ cảm giác cũng không tệ lắm. Trương Như Khai mở bình nước, đổ vào trong nồi.
“Garfield, lại đây, thổi lửa vô đây, thì tao cho mày ăn cá hộp.” Diệp Thần ôm lấy Garfield, chỉ vào bếp lò Trương Như Anh làm ra, bảo nó phun lửa vào đây.
Nhìn động tác này của Diệp Thần, Trương Như Anh nhất thời đen mặt, cho tới giờ không nghĩ đến dị năng còn có thể dùng như vậy, quan trọng hơn đối tượng mà Diệp Thần đang nói chuyện lại là một con dị thú…
“Meo meo…” Garfield giấu móng vuốt trong đệm thịt, đối với Diệp Thần dụ dỗ, trong lòng hừ lạnh, nó là một dị thú cao cấp, sao lại bị khuất phục bởi một hộp cá, tuy rằng…hộp cá này thật sự rất thơm!
”Thật sự không ăn?” Diệp Thần dụ dỗ nói, cậu không hút thuốc, trên xe không có bật lửa, Trương Như Anh là một nữ nhân, cho dù bộ dạng giống đàn ông, nhưng sẽ không mang theo bật lửa để chơi, nên trách nhiệm đốt lửa này chỉ có thể rơi trên đầu Garfield.
“Phốc!” Garfield duỗi móng vuốt ra, một ngọn lửa nhỏ bay đến trong bếp lò, lúc này tiểu bạch xà trên đầu Garfield nhịn không được mở mắt rắn, đuối quấn trên đầu nó run run lên, ”Tê tê!” Hai tiếng, mi là con mèo không biết tiết chế, bị hai con cá thu phục…
Trương Như Anh câm nín không nói gì nhìn một màn này, cuối cùng xoay người nhìn về phía quốc lộ, đạn tín hiệu đã phát ra, tin tưởng qua không lâu bọn Mạc Quý sẽ đến, có mấy người họ, lần đi đến Diêm Hồ này sẽ càng thêm nắm chắc.
“Phốc phốc!” Garfield lại phun mấy ngọn lửa nhỏ, rất nhanh đã châm được lửa.
Thấy lửa được đốt lên, Garfield bước nhẹ vài bước, nâng đầu nhìn về phía Diệp Thần, “Meo meo!” Cá hộp, đưa cá hộp đây. Vừa kêu vừa dùng móng vuốt cào cào đường nhựa trên quốc lộ.
”Thật là nóng tính!” Diệp Thần không thèm nhìn động tác uy hiếp của nó, mở hộp đổ một nửa vào nồi còn lại đặt trên mặt đất, ”Ăn đi! Mày so với cuộc sống của bất cứ ai đều sung sướng hơn!” Phải biết rằng cho dù ở trong khu an toàn, đại đa số người cũng không có cách ăn no, ngoại trừ dị năng giả và thể thuật giả, người thường muốn có đồ ăn, nhất định phải có đủ điểm tín dụng, không có điểm căn bản không có đồ ăn.
“Meo meo!” Nhìn cá trên mặt đất, Garfield bất mãn nhảy lên, móng vuốt nhỏ vung lên, cào ba vết nhạt trên tay Diệp Thần.
“Yêu! Còn biết bảo vệ thức ăn a!” Diệp Thần hết chỗ nói, lại lấy thêm một phần cá từ nồi cho nó, cá bên trong hộp vốn chỉ có ba con, Garfield ăn hai, chút nữa cậu cùng Trương Như Anh cũng chỉ có thể chia đôi con còn lại.
“Garfield!” Thấy Diệp Thần lại cho thêm một con, nó mới từ bỏ, liền bắt đầu ăn.
“Dị thú này rất mạnh!” Trương Như Anh nhìn Garfield, ngữ khí có chút đề phòng, đại đa số dị thú thích đi săn con người, chúng nó khác với tang thi có bản năng khát vọng với máu thịt con người, chúng nó chính là thích hưởng thụ bạo lực cùng dục vọng chinh phục. Đại da số dị năng giả không thích chiến đấu cùng dị thú, bởi vì rất nguy hiểm. So với tang thi, dị thú càng nguy hiểm hơn!
“Dị thú cấp cao, chỉ cần cho nó cá thì cũng rất dễ ở chung.” Cho dù tiến hóa, cũng không thoát khỏi được sự ham thích đối với cá, lúc Diệp Cẩn đưa Garfiled cho Diệp Thần cũng dặn dò qua, nó trừ bỏ thích ăn cá, còn thích ăn cà rốt, mỗi lần ra ngoài làm nhiệm vụ, trong ba lô nhất định phải có cá hộp và cà rốt, nếu không nó nhất định sẽ phát điên.
Lúc nghe lời này, Diệp Thần như bị sét đánh, Garfield trên TV thích ăn mì ý, Lasagna, nhưng tuyệt đối chưa nghe đến việc thích ăn cà rốt. Mèo ăn cá là bình thường, mèo ăn cà rốt mới là kỳ quái…Này thật sự là chuyện lạ trên trái đất, tuyệt đối độc quyền, không có con thứ hai.
“Đương nhiên, mấy củ cà rốt ở sau xe cũng không thể đụng vào, đều là bảo bối của nó. Ngàn vạn lần đừng chạm vào, bằng không đừng trách tôi đã không nhắc cô.” Diệp Thần nhìn về phía sau xe, rồi bĩu môi nhìn về Garfield. Thận trọng cảnh cáo Trương Như Anh, để cô không đụng vào mấy củ cà rốt đó, nếu không hậu quả so với việc trộm chia cá còn thê thảm hơn…Đương nhiên chuyện thê thảm đó đều là Diệp Cẩn chính miệng kể cậu nghe.
Nghe xong lời này, Trương Như Anh đã không còn muốn nói gì nữa, ngồi xổm xuống chọt chọt ngọn lửa, nhìn chằm chằm nước trong nồi, thế giới này thật huyền huyễn!
Không bao lâu, lúc củi đốt được tương đối, nước trong nồi đã sôi, Trương Như Anh mở gói mì đổ vào, chờ sau khi cô bỏ mì vào xong, Diệp Thần cũng đổ gia vị vào nước. Bởi vì cá hộp mang theo đều là cho Garfield, nên Diệp Thần chỉ cố gắng kiềm chế không lấy thêm cá hộp. Trong điều kiện như thế, không có chuyện chọn hay không chọn, có gì ăn đã là không tệ rồi.
Ăn hết đồ ăn trong ba lô, hành trình kế tiếp của họ chính là thu thập đồ ăn sao.
Hai người ngồi xổm giữa quốc lộ, vừa thổi vừa ăn mì, trong thời tiết lạnh như thế này mà ăn mì nóng hổi, hương vị thật ngon, lửa còn chưa tắt hẳn, rất ấm áp, ít nhất so với ngồi ở trong xe thì ấm hơn.
“Sàn sạt…” Bỗng nhiên cách đó không xa truyền đến từng tiếng bước chân ồn ào, nghe tiếng vang thì có thể biết được người đến hẳn không chỉ một hai người. Ngửa đầu ăn xong hết mì gói, đem nước đổ sang một bên, liền trở nên cảnh giác.
Ngay cả Garfield đang cúi đầu ăn cá, cũng ăn nhanh hơn, một ngụm liền nuốt hết cá, sau đó lên xe đứng, híp nửa mắt, đuôi dựng lên cao.
“Trước đừng ra tay.” Trương Như Anh không chút hoang mang dọn dẹp thức ăn trên tay, một tường đất thật dày chặn ở quốc lộ, “Có thể là người của tôi đuổi đến.”
“Mạc Quý.” Trương Như Anh lạnh lùng lên tiếng, trong gió đêm càng làm cho Diệp Thần rùng mình, nhanh chóng bước lên xe ngồi, mẹ nó, thanh âm gì mà âm trầm đục, cảm giác như đang ở trong ma thành âm khí nặng nề vậy.
“Chị Trương?” Dần dần, trên quốc lộ xuất hiện bốn bóng người, bóng người bên trái cúi đầu kêu một tiếng.
“Là tôi.” Trương Như Anh đáp lời.
Nghe được giọng nói không nam không nữ, bóng bốn người kia vốn dừng một chút liền đẩy nhanh tốc độ, Mạc Quý nói: “Thanh âm vô cùng giống quỷ như thế này, nhất định đúng là của chị Trương.”
Trương Như Anh cứng đờ, không nói gì mà nghe tiếng của Mạc Quý, rất muốn lên tiếng nhắc nhở hắn một chút, cô ở ngay đây, lớn tiếng như vậy, cô không điếc, có thể nghe được a.
Diệp Thần đang muốn lên xe, nghe những lời này, nhất thời có cảm giác vô lực.
“Mạc Quý, câm miệng!” Manny vừa nhấc chân đạp Mạc Quý vừa nói, trực tiếp đạp hắn bay ra ngoài, sau đó là một tiếng ‘ầm’ vang lên, bụi đều bay lên.
“Manny, tôi muốn giết anh!” Mạc Quý rống lớn, “Đừng cho là tôi không biết anh đá tôi, tôi nhất định sẽ trả thù, nhất định…”
Nghe Mạc Quý nói một hơi dài không ngừng nghỉ, Diệp Thần cảm thấy hoang mang, thật kinh khủng, đã nói được hai phút, mà người này vẫn có thể nói, hơn nữa không hề lặp lại, không thể không phục…
/100
|