Chu Đồng đứng ở nơi đó, một tay nắm chặt đầu Vương Hào, thân thể đang biến to của Vương Hào hơi chấn động, sau đó dần dần thu nhỏ lại, xụi lơ không cử động nữa.
Nếu để Yên Vũ nhìn thấy cảnh này, cô nhất định sẽ rất kinh ngạc, bởi vì nam chính sắp bị đánh chết! Trong tiểu thuyết, Vương Hào và Tiết Mộng Kỳ gần như đánh đâu thắng đó, nhưng bây giờ lại liên tục thất bại thảm hại, phải nói là mọi thứ đã vượt ngoài tầm kiểm soát.
Hệ thống lẳng lặng đem toàn bộ năng lượng của bản thân bảo vệ thân thể Yên Vũ, lẳng lặng quan sát sự biến hóa của cô.
Lúc này, Yên Vũ đang nằm trong một quan tài bằng thủy tinh.
Trong không gian tối đen như mực, chỉ có quan tài kia là thứ duy nhất phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Yên Vũ hé mắt ra, mệt mỏi không muốn động đậy chút nào, chỉ là nhìn chằm chằm vào khoảng không gian tĩnh mịch trước mắt.
"Dù sao cũng đã chết qua một lần, sợ cái gì?" Yên Vũ khinh thường cười một tiếng.
[Được rồi. Ta biết cô không sợ chết, nhưng ta sợ. Ta đã sử dụng toàn bộ năng lượng của bản thân để bảo vệ cô rồi, mau hồi phục, sau đó giúp ta tìm thêm tinh hạch đi.]
Nghe hệ thống nói, Yên Vũ bắt đầu điều chỉnh tâm tình của mình. Không biết hiện giờ Chu Đồng thế nào rồi, cô đã làm hết sức, nếu thằng bé vẫn không qua khỏi thì đành đổ lỗi cho số phận.
Cô đến thế giới này đã được một thời gian, bị trói buộc với một hệ thống kì lạ, suốt ngày bắt cô tìm tinh hạch cho nó. Rốt cuộc nó từ đâu tới? Muốn làm gì? Tại sao lại đưa cô đến đây? Hiện tại nếu nó không chịu giải thích cho cô tất cả mọi thứ, cô nghĩ mình sẽ phát điên mất.
Hệ thống vốn đọc được suy nghĩ của Yên Vũ, vậy nên nó biết lần này Yên Vũ nghiêm túc, không thể giấu được nữa.
[Ta vốn là một nguồn năng lượng đến từ tương lai, đến từ một hành tinh khác, được tạo ra bởi Dr. Jill.]
"???" Yên Vũ đột nhiên cảm thấy não mình không đủ dùng.
[Đừng tỏ ra ngạc nhiên, ở hành tinh của chúng ta cũng không khác gì Trái Đất, chẳng qua khoa học kỹ thuật của chúng ta phát triển hơn và có nhiều sinh vật mạnh hơn các người mà thôi.]
"Hệ thống đại ca, ngươi đang giỡn mặt đó hả? Vậy sao ngươi lại chạy đến Trái Đất?"
Yên Vũ mở to mắt nhìn xung quanh, muốn tìm hệ thống, nhưng ngoài cô và một chiếc quan tài thủy tinh ra, phiến không gian này không còn thứ gì khác.
"WTF..." Yên Vũ nhịn không được bật thốt.
Con mẹ nó đây là cái giải thích củ chuối gì vậy? Cô đang đóng phim khoa học viễn tưởng ư? Khoan đã... Chuyện cô xuyên không cũng xảy ra rồi, có cái gì còn không thể đây?
Yên Vũ nghệch mặt ra, chậm rãi nhắm mắt lại. Cô chuẩn bị ngủ một giấc, sau đó tỉnh dậy, cô hy vọng tất cả chỉ là một giấc mộng dài thật dài mà thôi. Chết, xuyên không, mạt thế, tang thi, tất cả...
Hệ thống lại chơi cái trò đọc hiểu suy nghĩ của Yên Vũ, trong giọng nói của nó đã có mấy phần nhân tính hóa:
[Đừng nghĩ nữa, đây đều là sự thật.]
"Aaaa! Vậy rốt cuộc ngươi đến Trái Đất trốn thì liên quan gì đến ta? Sao lại kéo ta vào một quyển tiểu thuyết? Sao không để ta chết đi!" Yên Vũ bật dậy, cũng bất chấp bản thân đang mệt mỏi mà mở miệng mắng to.
[Không có cách nào, năng lượng tinh thần của cô trùng khớp với sóng năng lượng của ta, còn về phần tại sao ta lại chạy vào một quyển tiểu thuyết... Cái này chắc là lỗi kỹ thuật vì xuyên qua không - thời gian.]
Yên Vũ thật muốn khóc một trận, sao lại có nhiều sự trùng hợp như vậy? Cô hoang mang tột độ hỏi:
"Hoàn thành nhiệm vụ... có trở về được thật không vậy?"
[...]
"Sao nhà ngươi lại im lặng?"
[Chắc là được.]
"Chắc là? Chắc là cái gì? Không phải ngươi bảo chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ thì ta có thể trở về sao?"
Yên Vũ phát rồ rồi, đột nhiên đưa tay chộp vào trong không trung, trực tiếp kéo lấy một con lợn béo to cỡ nắm tay ra ngoài.
Vừa rồi hệ thống dao động, bị Yên Vũ tinh tế bắt được, thật sự rất không may. Cô dùng sức bóp nó, giận muốn bốc hỏa.
[Éc éc... không, không nên... ta mà hỏng... cô cũng không... về được...]
Heo nhỏ bị ngạt thở, vội vàng quẫy đạp bốn chân béo núc ních. Yên Vũ thoáng thả lỏng tay, cố gắng bình tĩnh hỏi nó:
"Nói thật cho ta biết, ta có về được không?"
Hệ thống rụt người lại, cẩn thận đáp:
[Vốn dĩ ta nghĩ chỉ cần gom đủ năng lượng, ta có thể đưa cô trở về, nhưng hiện tại... Chắc là không. Bởi vì thân thể của cô ở thế giới thật đã chết, có quay lại cũng không sống tiếp được.]
Yên Vũ thở dài một tiếng, đột nhiên ném nó sang một bên, chán nản nằm xuống quan tài.
[Ký chủ, ngươi sao thế?]
Hệ thống thấy ký chủ bình tĩnh như vậy, không khỏi ngạc nhiên.
"Ta vốn biết mình không về được, chỉ là luôn ôm một chút hy vọng..."
Yên Vũ đưa tay lên trán, thầm nghĩ quả đúng như cô suy đoán, đã chết rồi, sao có thể dễ dàng hồi sinh được? Việc đó là bất khả thi. Chẳng qua trong lòng cô luôn tự an ủi rằng chỉ cần cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, sẽ có cơ hội, bây giờ nghe hệ thống xác nhận xong, cô đơn giản chấp nhận sự thật.
Tức giận? Được gì chứ?
Yên Vũ nằm im lìm trong quan tài, quanh thân thể phát ra năng lượng kì quái, chậm rãi giúp cô chữa trị vết thương.
[Ký chủ, năng lượng của ta nhiều lắm chỉ duy trì cho cô chữa trị ba ngày, tức là khoảng ba tháng ở bên ngoài, chuẩn bị tinh thần đi.]
Chuẩn bị làm cái gì? Yên Vũ không thèm mở miệng, nếu nó đã có khả năng đọc suy nghĩ của cô, thì cho nó đọc.
[Chuẩn bị ra ngoài tìm năng lượng giúp ta khôi phục, ta muốn trở về hành tinh của mình.]
"Nhà ngươi tự đi mà tìm tinh hạch! Không thể giúp ta về nhà, còn bảo ta giúp ngươi? Làm gì có chuyện tốt như vậy chứ? Nếu ngay từ đầu ngươi không lừa ta, thì ta còn có thể nghĩ biện pháp giúp ngươi, hừ."
[...]
Hệ thống đau khổ, mặt heo rầu rĩ.
[Cô không giúp ta, vậy chúng ta cùng chết!]
Nhẹ nhàng không được thì uy hiếp!
Nào ngờ Yên Vũ phất phất tay, nói:
"Muốn chết cùng chết, dù sao không thể về nhà khiến tâm của ta cũng đã chết rồi."
Mặt heo tiếp tục rầu rĩ. Sao cái người này lại khó nói chuyện như vậy chứ? Rốt cuộc thì lúc ta đi đến hành tinh này đã đắc tội với ai? Dr. Jill, ngài để ta tìm một ký chủ bất cần đời như vậy là muốn chơi ta sao?
/56
|