Vài thập niên trước, Diễm gia ở S thị là tân quý(*), ông nội Diễm Khôn Ngự rời khỏi thôn trang lạc hậu để gây dựng cơ nghiệp, tình cảm giữa ông với vợ rất tốt nhưng vợ ông vì bệnh nan y mà mất, để lại một đứa con trai, cũng chính là cha của Diễm Quân Mạc — Diễm Ngao Thiên.
Sau đó Diễm Khôn Ngự có được tịch vị tại bản địa, hơn nữa cũng là nhờ Diễm Ngao Thiên làm lớn mạnh thêm, tại nước Z tuy không thể nói là tốt nhất nhưng cũng có chút danh tiếng.
Diễm Ngao Thiên là một người cuồng công tác, vào tuổi trung niên mới cưới La Dịch Di để dỗ mẹ ông vui lòng. Tuy La gia không lớn mạnh bằng lúc trước, nhưng Diễm thị dưới sự trợ giúp của La gia cũng bớt được không ít đường vòng, Diễm Ngao Thiên đối với vợ có đôi phần kính trọng.
Mặc dù Diễm Ngao Thiên là người lấy công tác làm đầu, nhưng vì đến tuổi già mới có con trai nên rất cưng chiều Diễm Quân Mạc, ngay cả ông nội Diễm Khôn Ngự, đối với người thừa kế tương lai của Diễm thị cũng hết sức thương yêu.
La Dịch Di có tâm tư riêng nên đem phóng túng làm giáo dục chính, Diễm Quân Mạc dưới sự giáo dục của bà mà bị phá hư, cả ngày gây chuyện sinh sự.
Khi Diễm Ngao Thiên vì quá mức lao lực mà mất sớm, Diễm Quân Mạc chỉ khoảng 17 tuổi, không có chút năng lực gì, cho nên không nhận được sự đồng tình của các nhà cổ đông. Bị La Dịch Di cường thế cướp lấy quyền nắm giữ công ty.
Diễm Khôn Ngự dù muốn ngăn cản La Dịch Di đem công ty biến thành tài sản của La gia nhưng ông già rồi, không muốn quản nhiều việc nữa, nên đành bồi dưỡng Diễm Quân Mạc. Tuy nhiên thật đáng tiếc, Diễm Quân Mạc là một kẻ ‘không học vấn không nghề nghiệp’, ăn chơi trác táng. Mặc dù trong đám người bình thường cậu cũng được coi là ưu tú, nhưng nếu so với đám tinh anh thì căn bản không theo kịp.
Đúng lúc này Diễm Quân Ly xuất hiện trước mắt ông, mẹ Ly từng cùng Diễm Ngao Thiên có một đêm tình, bà vì thân phận địa vị mà chuốc thuốc cha Diễm. Nhưng vừa biết mình mang thai thì Diễm Ngao Thiên đã đính hôn với La Dịch Di, chưa kịp nói việc mình mang thai cho ông đã bị La Dịch Di tìm được.
Dưới sự cưỡng chế của La Dịch Di, mẹ Ly hiểu được không thể dựa vào đứa con riêng mà có được địa vị trong Diễm gia, nhưng mẹ Ly không muốn bỏ qua cơ hội này. Bà nếu đã chuốc thuốc được cha Diễm thì đương nhiên có chút thủ đoạn. Dựa vào nhiều mánh khóe nhỏ mà trộm sinh ra Diễm Quân Ly, khi y được một tuổi mẹ Ly cũng tìm ra cơ hội gặp mặt Diễm Ngao Thiên.
Nhưng Diễm Ngao Thiên lúc này đã có Diễm Quân Mạc vừa ra đời không lâu, ông liền đưa cho bà một số tiền muốn bà rời đi. Mẹ Ly biết chuyện đã không còn thay đổi được, địa vị của La Dịch Di và Diễm Quân Mạc vững vàng như núi Thái Sơn, mẹ Ly thông minh không muốn kiên trì tiếp. Sau đó bà đem Diễm Quân Ly không còn tác dụng gì vứt bỏ vào cô nhi viện, mai danh ẩn tích với toàn bộ số tiền nhận được.
Khi Diễm Khôn Ngự tìm được Diễm Quân Ly, y lúc đó đã 18 tuổi. Một thân năng lực mà y dốc sức rèn luyện ở cô nhi viện và ngoài xã hội làm ông nhìn thấy được hy vọng.
Tuy bồi dưỡng Diễm Quân Ly nhưng ông đối y không có chút tình cảm nào, khi Diễm Quân Mạc khó xử ông hoàn toàn không nhìn tới y. Ông thậm chí đem 16% cổ phần công ty trong tay mình nhượng cho Diễm Quân Mạc.
Tuy nhiên ông đã xem thường năng lực của La Dịch Di cùng dã tâm của La gia, sau 1 năm Diễm Khôn Ngự qua đời, La Dịch Di nắm giữ công ty, Diễm Quân Mạc cũng trở thành tổng giám đốc trên danh nghĩa.
Dù Diễm Quân Ly sống dưới môi trường bồi dưỡng của Diễm Khôn Ngự, thì cũng không cách nào đối kháng mẹ Mạc có gia tộc khổng lồ duy trì. Sau 3 năm Diễm Khôn Ngự mất, bản thân cũng biến thành người thực vật, như vậy càng không có ai có thể ngăn cản dục vọng nắm giữ tập đoàn của La Dịch Di.
Diễm Quân Mạc có 16% cổ phần của Diễm Khôn Ngự cùng 10% cổ phần của Diễm Ngao Thiên trong công ty, trở thành cổ đông lớn nhất. Nhưng Diễm Quân Mạc không hiểu quản sự, lúc đó dưới sự thuyết phục của thân nhân duy nhất (La Dịch Di) liền giao cho bà xử lý. Bản thân trở thành tổng giám đốc trên danh nghĩa.
Diễm Quân Ly biến thành người thực vật, La Dịch Di cướp đi 10% cổ phần của y, thêm 10% cổ phần của chồng cùng cổ phần tạm quản của Diễm Quân Mạc, bà trở thành người có quyền lực nhất trong công ty.
Cho dù La gia vì phản kích của Diễm Quân Ly mà nguyên khí trọng thương, nhờ thực lực của La Dịch Di và thủ hạ Diễm thị, chậm rãi khôi phục. Không tới vài năm nữa, La gia nhất định sẽ trờ thành gia tộc có ảnh hưởng nhất ở S thị,
Thương Viêm đem tư liệu nhận được từ thám tử tư bỏ xuống, dùng tay xoa nhẹ lông mày đang nhíu chặt, trong mắt tràn đầy cảm xúc phức tạp. Đây là dã tâm của xã hội thượng lưu, đồng tiền có thể khiến người ta vừa vô tình vừa tràn đầy dã tâm.
Những tin tức này không có trong《Đế Vương Mạt Thế》, xem ra đây là bổ toàn cho thế giới.
Mà phần tư liệu này là cậu có được từ do thám qua mạng, cậu không dám tự mình đi tìm hiểu. Nhìn tình huống trước mắt, cái cô thư kí luôn tỏ ra hờ hững kia đang ngấm ngầm quan sát và đề phòng cậu, trong công ty tuy không ai dám đối với cậu thiếu kính ý, nhưng luôn đem cậu canh giữ trong tầm mắt.
Từ đó đến nay đã 5 ngày, trong 5 ngày này, cậu đã xem qua tất cả những trung tâm thương mại thuộc Diễm thị. Trong《Đế Vương Mạt Thế》cậu chỉ biết Diễm thị là tập đoàn chủ yếu kinh doanh thương mại. Sau mạt thế, vật tư so với tất cả mọi thứ đều quan trọng hơn. Cậu phải có biện pháp bảo đảm có được nó.
Thương Viêm đem mình chôn trong ghế, văn phòng rộng lớn sáng ngời chỉ có một mình cậu. Cậu không phải che giấu mệt mỏi nữa. Mấy ngày nay cậu đều xem tư liệu của Diễm thị, cần phải ghi nhớ địa chỉ, vị trí của kho hàng và trung tâm thương mại lớn của Diễm thị.
Nhưng đây không phải điều cậu lo lắng nhất, cậu lo nhất chính là hệ thống. Mấy ngày nay hệ thống chưa từng xuất hiện, từ kinh hỉ nhất thời biến thành mất mát, cảm giác này làm tinh thần Thương Viêm giảm sút
Chính là, rõ ràng tinh thần trầm thấp của Thương Viêm sẽ không duy trì lâu.
‹Hệ thống đã chữa trị xong. Đang khởi động… Khởi động hoàn tất.›
‹Ah~›
‹Ah cái đầu mi, nói, mấy ngày nay mi đi đâu?› Nghe thấy thanh âm của hệ thống, cảm giác đầu tiên của Thương Viêm là cao hứng, sau đó là phẫn nộ, mau trả cho cậu mất mát của mấy ngày nay!!!
‹Hừ, chỉ là một tên kí chủ mà cũng dám kiêu ngạo trước mặt bản hệ thống, không nhờ bản hệ thống ngươi sẽ chết cùng kiểu như đời trước› hệ thống vẫn một kiểu kiêu ngạo như thế, giọng loli làm chờ mong của Thương Viêm không ngừng tan rã.
‹………› Thương viêm lần này thông minh không phản bác lại. Cho dù cậu nói gì, cuối cùng tức chết nhất định cũng là cậu.
Hơn nữa so với tức giận thì cậu càng để ý câu “như đời trước”, nhưng cậu không hỏi gì cả. Vì cậu biết kết quả, nếu nó không nói thì nó cũng sẽ giả dối cho qua, cậu không tin cái hệ thống xa lạ này.
‹Hừ, người ta lần trước nhìn thấy điện hạ Diễm Quân Ly nên quá mức kích động› hệ thống trả lời vần đề của Thương Viêm. Hình như là nghĩ tới Diễm Quân Ly, thanh âm đặc biệt ngọt ngào.
‹Sau đó bị thế giới này phát hiện, tiếp theo bị công kích nên mới đột nhiên đóng cửa. Mà bây giờ chữa trị xong rồi, đã gia tăng lực phòng ngự của hệ thống, loại sự tình này sẽ không phát sinh nữa› Hệ thống thật hào phóng mà nói ra sự tình lúc trước, còn thoáng an ủi Thương Viêm, cam đoan sẽ không phát sinh chuyện này lần nữa.
‹Thần?› Thương viêm đang dại ra nghe, nghĩ tới chương mới nhất của truyện 《Đế Vương Mạt Thế》có nhắc tới. Còn chưa kịp suy nghĩ đã hỏi hệ thống.
‹…Không phải› Hệ thống trầm mặc một lúc, lúc Thương Viêm cho rằng hệ thống sẽ không trả lời, hệ thống lại đưa cho cậu một đáp án phủ định. Không có giọng điệu đùa giỡn, hệ thống trước nay chưa từng nghiêm túc như vậy, Thương Viêm đem tin tức này ghi tạc thật sâu trong đầu.
‹Hệ thống, tôi có thể có không gian không?› Tuy hệ thống là một loli khó ưa, nhưng việc chuẩn bị đồ vật cho mạt thế, hệ thống sẽ không lừa đảo, ít nhất Thương Viêm hy vọng như vậy.
‹Đương nhiên… Có› Tim treo trên trời của cậu lập tức hạ xuống an ổn, chỉ cần có không gian thì sẽ có vật tư, mà có Diễm Quân Ly thì sẽ có thực lực, mạt thế vẫn còn hy vọng. Nghĩ tới đây, Thương Viêm đã muốn ngẩng mặt 45 độ mỉm cười.
‹Nè, Thương Viêm, mang ta đi tìm điện hạ Diễm Quân Ly, đi ngay bây giờ›. Hoàn toàn chẳng giống vật chết không chút tình cảm, hệ thống mang theo giọng điệu sai sử yêu cầu Thương Viêm mang nó đi gặp chủ nhân mà nó tâm tâm niệm niệm.
Vừa nghe thấy giọng điệu như vậy của hệ thống, tâm tình vốn đang tốt của Thương Viêm lập tức giảm bớt, nhưng khi kịp phản ứng cậu mới nhớ tới, cậu mấy ngày nay không có đi xoát hảo cảm(*) của BOSS.
Cậu rốt cuộc nhớ ra chuyện BOSS có ý thức, hy vọng BOSS đại nhân rộng lượng, đem chuyện cậu nhéo má y quên đi, Thương Viêm cầu nguyện trong lòng.
‹Nếu ngươi mang bản hệ thống đi, lúc tạo không gian ra ta sẽ cho ngươi diện tích rộng hơn một chút› Nhận thấy Thương Viêm trầm mặc, hệ thống có chút nóng nảy. Nếu Thương Viêm thật sự không định mang nó đi, nó sẽ không thấy được Diễm Quân Ly.
Nó phải có kí chủ bởi vì nó không có thân thể, hơn nữa nó không có dữ liệu trừng phạt, nếu không nó nhất định sẽ dạy dỗ Thương Viêm “thật tốt”.
Trong cái rủi có cái may, Thương Viêm kịp phản ứng, cậu bật người đồng ý, từ trạng thái nghiến răng nghiến lợi của hệ thống cậu hiểu được, cậu tốt nhất là nên nhanh lên, không gian của cậu còn trong tay hệ thống
Thương Viêm đẩy cửa phòng làm việc, đập vào mắt là hai người thường xuyên xuất hiện trước mặt cậu, một người là thư ký Nguyên Hoa Liên, một người là trợ lý của cậu — Chưng Hư Lữ.
Chung Hư Lữ, 25 tuổi, tốt nghiệp một đại học phổ thông, thành tích trung bình, trước mạt thế thuộc tầng lớp công nhân bình thường. Không cần hỏi vì sao một gia hỏa không kinh nghiệm như vậy lại trở thành trợ lý duy nhất của tổng giám đốc Mạc, bởi vì tác giả 《Đế Vương Mạt Thế》đã nói: nội dung vở kịch yêu cầu.
Vật hy sinh công tử giàu sang so sánh với nhân vật chính trợ lý bình thường, quả đúng là rõ rệt.
Trước mặt người khác, Thương Viêm thu lại tâm tình của mình. Hai người ngoài cửa nhìn thấy cậu đều đứng lên chào hỏi. Thương Viêm vẫn giống như lúc trước, duy trì bộ mặt không biểu tình. Nhưng khi đảo qua Chung Hư Lữ, ánh mắt sẽ có một tia phức tạp.
Thân phận từ người bình thường biến thành nhân vật chính đế vương cường giả, cho dù bộ dáng hiện giờ không thể nói là thập phần anh tuấn, nhưng tuyệt đối không kém. Sau mạt thế, người này hoàn toàn dựa vào một thân khí phách làm mĩ nữ động tâm không thôi.
Trải qua một đoạn thời gian chung đụng, cậu đối với nhân vật chính chưa từng dám chủ quan. Nhưng đối với nhân vật chính hiện tại bình thường đến không thể bình thường hơn, cậu vừa không chán ghét cũng không thích. Khi mạt thế đến, không biết người này sẽ biến thành cái dạng gì?
“Tổng giám đốc, nơi này có văn kiện cần kí.” Nhìn thấy Thương Viêm định rời đi, Chung Hư Lữ rất nhanh tìm được một phần văn kiện trên bàn, tùy tiện cầm lấy cây bút đưa tới trước mặt Thương Viêm.
Thương Viêm vì Chung Hư Lữ ngăn cản mà dừng lại, cầm lấy văn kiện Chung Hư Lữ đưa tới, thật tự nhiên mà kí 3 chữ “Diễm Quân Mạc”.
Sau 2 ngày cậu liên tục ra vào công ty, liền có văn kiện mang tính tượng trưng cần cậu kí, nhưng cậu biết đây chỉ là làm dáng, để cho người ngoài biết cổ đông lớn nhất cũng có quyền lên tiếng. Dù sao cuối cùng cậu có kí hay không vẫn sẽ được thực hành, mẹ của cậu thật sự là “dụng tâm lương khổ”.
Thương Viêm đem văn kiện đưa cho Chung Hư Lữ, nhìn bộ dáng đã thấy Chung Hư Lữ hấp ta hấp tấp. Tuy cậu trước đây thuộc lớp người làm công, cũng là bộ dáng ấy, nhưng nhìn năng lực công tác siêu cường của Nguyên Hoa Liên, càng ngày càng cảm thấy Chung Hư Lữ không thích hợp vị trí lương cao này.
Thương Viêm liếc mắt một cái thì vô tình nhìn thấy vật trên cổ Chung Hư Lữ, cậu đè nén xúc động của mình, nhìn như bình tĩnh mà dời mắt đi. Chỉ có cậu biết chính mình có bao nhiêu khẩn trương cùng hoảng hốt, đó là ngọc giới không gian(*).
Sau đó Diễm Khôn Ngự có được tịch vị tại bản địa, hơn nữa cũng là nhờ Diễm Ngao Thiên làm lớn mạnh thêm, tại nước Z tuy không thể nói là tốt nhất nhưng cũng có chút danh tiếng.
Diễm Ngao Thiên là một người cuồng công tác, vào tuổi trung niên mới cưới La Dịch Di để dỗ mẹ ông vui lòng. Tuy La gia không lớn mạnh bằng lúc trước, nhưng Diễm thị dưới sự trợ giúp của La gia cũng bớt được không ít đường vòng, Diễm Ngao Thiên đối với vợ có đôi phần kính trọng.
Mặc dù Diễm Ngao Thiên là người lấy công tác làm đầu, nhưng vì đến tuổi già mới có con trai nên rất cưng chiều Diễm Quân Mạc, ngay cả ông nội Diễm Khôn Ngự, đối với người thừa kế tương lai của Diễm thị cũng hết sức thương yêu.
La Dịch Di có tâm tư riêng nên đem phóng túng làm giáo dục chính, Diễm Quân Mạc dưới sự giáo dục của bà mà bị phá hư, cả ngày gây chuyện sinh sự.
Khi Diễm Ngao Thiên vì quá mức lao lực mà mất sớm, Diễm Quân Mạc chỉ khoảng 17 tuổi, không có chút năng lực gì, cho nên không nhận được sự đồng tình của các nhà cổ đông. Bị La Dịch Di cường thế cướp lấy quyền nắm giữ công ty.
Diễm Khôn Ngự dù muốn ngăn cản La Dịch Di đem công ty biến thành tài sản của La gia nhưng ông già rồi, không muốn quản nhiều việc nữa, nên đành bồi dưỡng Diễm Quân Mạc. Tuy nhiên thật đáng tiếc, Diễm Quân Mạc là một kẻ ‘không học vấn không nghề nghiệp’, ăn chơi trác táng. Mặc dù trong đám người bình thường cậu cũng được coi là ưu tú, nhưng nếu so với đám tinh anh thì căn bản không theo kịp.
Đúng lúc này Diễm Quân Ly xuất hiện trước mắt ông, mẹ Ly từng cùng Diễm Ngao Thiên có một đêm tình, bà vì thân phận địa vị mà chuốc thuốc cha Diễm. Nhưng vừa biết mình mang thai thì Diễm Ngao Thiên đã đính hôn với La Dịch Di, chưa kịp nói việc mình mang thai cho ông đã bị La Dịch Di tìm được.
Dưới sự cưỡng chế của La Dịch Di, mẹ Ly hiểu được không thể dựa vào đứa con riêng mà có được địa vị trong Diễm gia, nhưng mẹ Ly không muốn bỏ qua cơ hội này. Bà nếu đã chuốc thuốc được cha Diễm thì đương nhiên có chút thủ đoạn. Dựa vào nhiều mánh khóe nhỏ mà trộm sinh ra Diễm Quân Ly, khi y được một tuổi mẹ Ly cũng tìm ra cơ hội gặp mặt Diễm Ngao Thiên.
Nhưng Diễm Ngao Thiên lúc này đã có Diễm Quân Mạc vừa ra đời không lâu, ông liền đưa cho bà một số tiền muốn bà rời đi. Mẹ Ly biết chuyện đã không còn thay đổi được, địa vị của La Dịch Di và Diễm Quân Mạc vững vàng như núi Thái Sơn, mẹ Ly thông minh không muốn kiên trì tiếp. Sau đó bà đem Diễm Quân Ly không còn tác dụng gì vứt bỏ vào cô nhi viện, mai danh ẩn tích với toàn bộ số tiền nhận được.
Khi Diễm Khôn Ngự tìm được Diễm Quân Ly, y lúc đó đã 18 tuổi. Một thân năng lực mà y dốc sức rèn luyện ở cô nhi viện và ngoài xã hội làm ông nhìn thấy được hy vọng.
Tuy bồi dưỡng Diễm Quân Ly nhưng ông đối y không có chút tình cảm nào, khi Diễm Quân Mạc khó xử ông hoàn toàn không nhìn tới y. Ông thậm chí đem 16% cổ phần công ty trong tay mình nhượng cho Diễm Quân Mạc.
Tuy nhiên ông đã xem thường năng lực của La Dịch Di cùng dã tâm của La gia, sau 1 năm Diễm Khôn Ngự qua đời, La Dịch Di nắm giữ công ty, Diễm Quân Mạc cũng trở thành tổng giám đốc trên danh nghĩa.
Dù Diễm Quân Ly sống dưới môi trường bồi dưỡng của Diễm Khôn Ngự, thì cũng không cách nào đối kháng mẹ Mạc có gia tộc khổng lồ duy trì. Sau 3 năm Diễm Khôn Ngự mất, bản thân cũng biến thành người thực vật, như vậy càng không có ai có thể ngăn cản dục vọng nắm giữ tập đoàn của La Dịch Di.
Diễm Quân Mạc có 16% cổ phần của Diễm Khôn Ngự cùng 10% cổ phần của Diễm Ngao Thiên trong công ty, trở thành cổ đông lớn nhất. Nhưng Diễm Quân Mạc không hiểu quản sự, lúc đó dưới sự thuyết phục của thân nhân duy nhất (La Dịch Di) liền giao cho bà xử lý. Bản thân trở thành tổng giám đốc trên danh nghĩa.
Diễm Quân Ly biến thành người thực vật, La Dịch Di cướp đi 10% cổ phần của y, thêm 10% cổ phần của chồng cùng cổ phần tạm quản của Diễm Quân Mạc, bà trở thành người có quyền lực nhất trong công ty.
Cho dù La gia vì phản kích của Diễm Quân Ly mà nguyên khí trọng thương, nhờ thực lực của La Dịch Di và thủ hạ Diễm thị, chậm rãi khôi phục. Không tới vài năm nữa, La gia nhất định sẽ trờ thành gia tộc có ảnh hưởng nhất ở S thị,
Thương Viêm đem tư liệu nhận được từ thám tử tư bỏ xuống, dùng tay xoa nhẹ lông mày đang nhíu chặt, trong mắt tràn đầy cảm xúc phức tạp. Đây là dã tâm của xã hội thượng lưu, đồng tiền có thể khiến người ta vừa vô tình vừa tràn đầy dã tâm.
Những tin tức này không có trong《Đế Vương Mạt Thế》, xem ra đây là bổ toàn cho thế giới.
Mà phần tư liệu này là cậu có được từ do thám qua mạng, cậu không dám tự mình đi tìm hiểu. Nhìn tình huống trước mắt, cái cô thư kí luôn tỏ ra hờ hững kia đang ngấm ngầm quan sát và đề phòng cậu, trong công ty tuy không ai dám đối với cậu thiếu kính ý, nhưng luôn đem cậu canh giữ trong tầm mắt.
Từ đó đến nay đã 5 ngày, trong 5 ngày này, cậu đã xem qua tất cả những trung tâm thương mại thuộc Diễm thị. Trong《Đế Vương Mạt Thế》cậu chỉ biết Diễm thị là tập đoàn chủ yếu kinh doanh thương mại. Sau mạt thế, vật tư so với tất cả mọi thứ đều quan trọng hơn. Cậu phải có biện pháp bảo đảm có được nó.
Thương Viêm đem mình chôn trong ghế, văn phòng rộng lớn sáng ngời chỉ có một mình cậu. Cậu không phải che giấu mệt mỏi nữa. Mấy ngày nay cậu đều xem tư liệu của Diễm thị, cần phải ghi nhớ địa chỉ, vị trí của kho hàng và trung tâm thương mại lớn của Diễm thị.
Nhưng đây không phải điều cậu lo lắng nhất, cậu lo nhất chính là hệ thống. Mấy ngày nay hệ thống chưa từng xuất hiện, từ kinh hỉ nhất thời biến thành mất mát, cảm giác này làm tinh thần Thương Viêm giảm sút
Chính là, rõ ràng tinh thần trầm thấp của Thương Viêm sẽ không duy trì lâu.
‹Hệ thống đã chữa trị xong. Đang khởi động… Khởi động hoàn tất.›
‹Ah~›
‹Ah cái đầu mi, nói, mấy ngày nay mi đi đâu?› Nghe thấy thanh âm của hệ thống, cảm giác đầu tiên của Thương Viêm là cao hứng, sau đó là phẫn nộ, mau trả cho cậu mất mát của mấy ngày nay!!!
‹Hừ, chỉ là một tên kí chủ mà cũng dám kiêu ngạo trước mặt bản hệ thống, không nhờ bản hệ thống ngươi sẽ chết cùng kiểu như đời trước› hệ thống vẫn một kiểu kiêu ngạo như thế, giọng loli làm chờ mong của Thương Viêm không ngừng tan rã.
‹………› Thương viêm lần này thông minh không phản bác lại. Cho dù cậu nói gì, cuối cùng tức chết nhất định cũng là cậu.
Hơn nữa so với tức giận thì cậu càng để ý câu “như đời trước”, nhưng cậu không hỏi gì cả. Vì cậu biết kết quả, nếu nó không nói thì nó cũng sẽ giả dối cho qua, cậu không tin cái hệ thống xa lạ này.
‹Hừ, người ta lần trước nhìn thấy điện hạ Diễm Quân Ly nên quá mức kích động› hệ thống trả lời vần đề của Thương Viêm. Hình như là nghĩ tới Diễm Quân Ly, thanh âm đặc biệt ngọt ngào.
‹Sau đó bị thế giới này phát hiện, tiếp theo bị công kích nên mới đột nhiên đóng cửa. Mà bây giờ chữa trị xong rồi, đã gia tăng lực phòng ngự của hệ thống, loại sự tình này sẽ không phát sinh nữa› Hệ thống thật hào phóng mà nói ra sự tình lúc trước, còn thoáng an ủi Thương Viêm, cam đoan sẽ không phát sinh chuyện này lần nữa.
‹Thần?› Thương viêm đang dại ra nghe, nghĩ tới chương mới nhất của truyện 《Đế Vương Mạt Thế》có nhắc tới. Còn chưa kịp suy nghĩ đã hỏi hệ thống.
‹…Không phải› Hệ thống trầm mặc một lúc, lúc Thương Viêm cho rằng hệ thống sẽ không trả lời, hệ thống lại đưa cho cậu một đáp án phủ định. Không có giọng điệu đùa giỡn, hệ thống trước nay chưa từng nghiêm túc như vậy, Thương Viêm đem tin tức này ghi tạc thật sâu trong đầu.
‹Hệ thống, tôi có thể có không gian không?› Tuy hệ thống là một loli khó ưa, nhưng việc chuẩn bị đồ vật cho mạt thế, hệ thống sẽ không lừa đảo, ít nhất Thương Viêm hy vọng như vậy.
‹Đương nhiên… Có› Tim treo trên trời của cậu lập tức hạ xuống an ổn, chỉ cần có không gian thì sẽ có vật tư, mà có Diễm Quân Ly thì sẽ có thực lực, mạt thế vẫn còn hy vọng. Nghĩ tới đây, Thương Viêm đã muốn ngẩng mặt 45 độ mỉm cười.
‹Nè, Thương Viêm, mang ta đi tìm điện hạ Diễm Quân Ly, đi ngay bây giờ›. Hoàn toàn chẳng giống vật chết không chút tình cảm, hệ thống mang theo giọng điệu sai sử yêu cầu Thương Viêm mang nó đi gặp chủ nhân mà nó tâm tâm niệm niệm.
Vừa nghe thấy giọng điệu như vậy của hệ thống, tâm tình vốn đang tốt của Thương Viêm lập tức giảm bớt, nhưng khi kịp phản ứng cậu mới nhớ tới, cậu mấy ngày nay không có đi xoát hảo cảm(*) của BOSS.
Cậu rốt cuộc nhớ ra chuyện BOSS có ý thức, hy vọng BOSS đại nhân rộng lượng, đem chuyện cậu nhéo má y quên đi, Thương Viêm cầu nguyện trong lòng.
‹Nếu ngươi mang bản hệ thống đi, lúc tạo không gian ra ta sẽ cho ngươi diện tích rộng hơn một chút› Nhận thấy Thương Viêm trầm mặc, hệ thống có chút nóng nảy. Nếu Thương Viêm thật sự không định mang nó đi, nó sẽ không thấy được Diễm Quân Ly.
Nó phải có kí chủ bởi vì nó không có thân thể, hơn nữa nó không có dữ liệu trừng phạt, nếu không nó nhất định sẽ dạy dỗ Thương Viêm “thật tốt”.
Trong cái rủi có cái may, Thương Viêm kịp phản ứng, cậu bật người đồng ý, từ trạng thái nghiến răng nghiến lợi của hệ thống cậu hiểu được, cậu tốt nhất là nên nhanh lên, không gian của cậu còn trong tay hệ thống
Thương Viêm đẩy cửa phòng làm việc, đập vào mắt là hai người thường xuyên xuất hiện trước mặt cậu, một người là thư ký Nguyên Hoa Liên, một người là trợ lý của cậu — Chưng Hư Lữ.
Chung Hư Lữ, 25 tuổi, tốt nghiệp một đại học phổ thông, thành tích trung bình, trước mạt thế thuộc tầng lớp công nhân bình thường. Không cần hỏi vì sao một gia hỏa không kinh nghiệm như vậy lại trở thành trợ lý duy nhất của tổng giám đốc Mạc, bởi vì tác giả 《Đế Vương Mạt Thế》đã nói: nội dung vở kịch yêu cầu.
Vật hy sinh công tử giàu sang so sánh với nhân vật chính trợ lý bình thường, quả đúng là rõ rệt.
Trước mặt người khác, Thương Viêm thu lại tâm tình của mình. Hai người ngoài cửa nhìn thấy cậu đều đứng lên chào hỏi. Thương Viêm vẫn giống như lúc trước, duy trì bộ mặt không biểu tình. Nhưng khi đảo qua Chung Hư Lữ, ánh mắt sẽ có một tia phức tạp.
Thân phận từ người bình thường biến thành nhân vật chính đế vương cường giả, cho dù bộ dáng hiện giờ không thể nói là thập phần anh tuấn, nhưng tuyệt đối không kém. Sau mạt thế, người này hoàn toàn dựa vào một thân khí phách làm mĩ nữ động tâm không thôi.
Trải qua một đoạn thời gian chung đụng, cậu đối với nhân vật chính chưa từng dám chủ quan. Nhưng đối với nhân vật chính hiện tại bình thường đến không thể bình thường hơn, cậu vừa không chán ghét cũng không thích. Khi mạt thế đến, không biết người này sẽ biến thành cái dạng gì?
“Tổng giám đốc, nơi này có văn kiện cần kí.” Nhìn thấy Thương Viêm định rời đi, Chung Hư Lữ rất nhanh tìm được một phần văn kiện trên bàn, tùy tiện cầm lấy cây bút đưa tới trước mặt Thương Viêm.
Thương Viêm vì Chung Hư Lữ ngăn cản mà dừng lại, cầm lấy văn kiện Chung Hư Lữ đưa tới, thật tự nhiên mà kí 3 chữ “Diễm Quân Mạc”.
Sau 2 ngày cậu liên tục ra vào công ty, liền có văn kiện mang tính tượng trưng cần cậu kí, nhưng cậu biết đây chỉ là làm dáng, để cho người ngoài biết cổ đông lớn nhất cũng có quyền lên tiếng. Dù sao cuối cùng cậu có kí hay không vẫn sẽ được thực hành, mẹ của cậu thật sự là “dụng tâm lương khổ”.
Thương Viêm đem văn kiện đưa cho Chung Hư Lữ, nhìn bộ dáng đã thấy Chung Hư Lữ hấp ta hấp tấp. Tuy cậu trước đây thuộc lớp người làm công, cũng là bộ dáng ấy, nhưng nhìn năng lực công tác siêu cường của Nguyên Hoa Liên, càng ngày càng cảm thấy Chung Hư Lữ không thích hợp vị trí lương cao này.
Thương Viêm liếc mắt một cái thì vô tình nhìn thấy vật trên cổ Chung Hư Lữ, cậu đè nén xúc động của mình, nhìn như bình tĩnh mà dời mắt đi. Chỉ có cậu biết chính mình có bao nhiêu khẩn trương cùng hoảng hốt, đó là ngọc giới không gian(*).
/101
|