Nửa năm sau. Ở một đoạn đường phồn hoa nào đó trong Vân Thành có một tửu lâu mới mở, tên là Tiên Hương tửu lâu, ba ngày đầu tiên hoàn toàn miễn phí rượu nước, mọi người đều có thể đi vào thưởng thức, mỗi bàn cho dù không gọi món ăn cũng được nhận một bình ngọc Song Nhĩ* đựng linh tửu thưởng thức, điều này thực sự mới lạ. Linh tửu ở Vân Mộng Trạch vì đều được ủ từ thuần linh thảo linh quả, tiền vốn lớn cũng cực không rẻ, tửu lâu mới mở này vậy mà tặng không, cho không ai không muốn, vì vậy mấy ngày đầu tiên Tiên Hương tửu lâu đông như trẩy hội, toàn bộ hai tầng lầu kín người hết chỗ.
Tuyết Lệ vốn ngay từ đầu có chút lo lắng, tuy nói làm ăn đều là lỗ trước kiếm sau, nhưng tặng không vẫn khiến người ta lo lắng, vội vàng cầm đồ tính, mỗi bàn được tặng một lọ linh tửu, trên dưới tổng cộng hai trăm mười lăm bàn, đó chính là hai trăm mười lăm bình rượu, nhưng một ngày lại nào chỉ có mỗi bàn một lọ, cho dù một ngày mỗi bàn mười bình, cũng phải cần hơn hai nghìn bình linh tửu, đồng thời còn phải tặng không tròn ba ngày, cần hơn sáu nghìn bình. Tuyết Lệ tính ra ba ngày đầu tiên đã phải lỗ trước hơn sáu nghìn bình linh tửu.
Cho dù dựa theo giá linh tửu đại chúng thấp nhất, một lọ trăm khối linh thạch hạ phẩm mà tính, hơn sáu nghìn bình là hơn sáu mươi vạn khối linh thạch. Trời ạ, tương đương sáu nghìn khối linh thạch trung phẩm, sáu trăm khối linh thạch thượng phẩm, đồng thời linh tửu mà Trần Hạc lấy ra căn bản không phải linh tửu loại kém, tất cả đều là linh tửu thượng đẳng cấp, vị vô cùng ngon, dù một lọ bán trên năm trăm khối linh thạch hạ phẩm cũng ngại ít, lỗ nhiều như vậy, lúc nào mới có thể kiếm lại được, nghĩ đến đó sắc mặt Tuyết Lệ trắng bệch, ít nhiều cũng có chút miễn cưỡng vui cười.
Trần Hạc lúc này lại nhàn nhã ở nhã gian lầu hai uống linh trà, trước đây Tuyết Lệ lấy ra một số linh trà thấp kém, Trần Hạc khinh thường uống, bất quá đi tới Vân Mộng Trạch lấy được một số hạt giống linh trà thượng đẳng cấp, cũng trồng vào không gian Giới Tử, dùng nhũ cây thúc sau đó lấy chút mầm linh trà và lá trà tươi để Tuyết Lệ và tộc nhân chế thành linh trà, tay nghề của tộc nhân đương nhiên không thể chê, vị uống cũng quả thực không tệ, ngon hơn linh trà bán trên phố, lấy một số tồn trữ, về sau cũng thành một khoản thu nhập.
Hắc báo thấy Trần Hạc uống thơm, nhất thời không cam lòng nhảy lên bàn tiến đến chén nước trà mà y uống, vươn đầu lưỡi liếm liếm, sau khi uống hai ngụm tức khắc bất mãn lắc lắc cái đuôi như chiếc roi kia. Thứ gì mà mùi kỳ lạ, so với linh tửu thì nhạt đến mức miệng cũng có thể nhạt ra chim, đổi lại là linh thú bình thường cũng nhảy xuống bàn không uống.
Nhưng tính tình hắc báo từ trước đến nay bướng bỉnh tinh nghịch, thấy lực chú ý của Trần Hạc không ở trên người nó, dưới sự bất mãn liền đùa dai đặt nhẹ phần lông trên móng vuốt vào trong chén trà mà rửa, động tác nhẹ mà linh xảo, thực không giống như việc mà một con yêu thú loại lớn như thế có thể làm được, không hề làm văng nước trà trong chén ngọc. Ở trong tư tưởng của nó, bản thân cảm thấy uống không ngon cũng không cho Trần Hạc uống, dùng hành vi để ngăn cản. Bị Trần Hạc nhìn thấy, giận dữ thiếu chút nữa lại bị đánh một trận.
Đường nhìn của Trần Hạc xuyên qua một tầng lụa hơi mỏng xung quanh, rõ ràng thấy được tình cảnh náo nhiệt ồn ào tiếng người trong tửu lâu, đương nhiên cũng thấy thần sắc trắng mặt nhịn đau miễn cưỡng ứng phó của Tuyết Lệ, không khỏi cười khẽ. Tuy rằng Tuyết Lệ là tộc trưởng, tâm tương đối tỉ mỉ phân phối sự vụ chu đáo, nhưng dù sao không có kinh nghiệm gì về việc làm ăn, tổn thất một chút khiến trong lòng không dễ chịu kỳ thực cũng là việc bình thường.
Bất quá đối với Trần Hạc mà nói, việc đó kỳ thực không đáng gì, linh tửu trong không gian Giới Tử của y vẫn còn dự trữ rất nhiều, muốn ủ chế đối với y mà nói cũng cực kỳ đơn giản, cơ bản không có bao nhiêu tiền vốn cũng không phí sức gì, mà dung lượng bình linh tửu nhỏ tặng mỗi bàn kia bất quá chỉ có mười ngụm, một vò Lê Hoa Tuyết tốt nhất có thể chứa được sáu mươi bình ngọc, cũng bất quá chỉ là trăm vò rượu, tốn chút linh tửu cũng chỉ là tuyên truyền mà thôi, uống được ngon thì sau này tiền vốn sẽ tự nhiên trở lại, đồng thời phẩm chất linh tửu biếu tặng càng tốt, sẽ càng hấp dẫn người, dùng rượu thấp kém sẽ mất ý nghĩa tuyên truyền.
Hôm nay đã là ngày thứ hai, sắc mặt Tuyết Lệ tốt hơn nhiều so với hôm qua, trước đó cô đau lòng đem hơn năm trăm vò linh tửu mà Trần Hạc giao cho cô, mở ra chứa vào bình ngọc biếu tặng đi, cô còn cực độ không hiểu, chưa từng thấy thịt heo cũng từng thấy heo chạy, linh tửu này uống ngon như vậy, tuyệt đối là rượu ngon tốt nhất, một lọ có thể bán được hơn một nghìn linh thạch, hiện tại lại tặng không cho người ta uống, nào có đạo lý chưởng quầy tặng lượng lớn tiền ra ngoài, nhưng hai ngày nay khách khứa của tửu lâu không ngừng, có rất nhiều tu sĩ đã tới hôm qua hôm nay lại tới, ngày đầu tiên kêu món ăn đều rất ít, nhưng hôm nay đã có rất nhiều người bắt đầu tiêu phí.
Lúc này sắc mặt Tuyết Lệ mới tốt hơn, uống chực rượu càng ngày càng ít, bắt đầu gọi món ăn càng ngày càng nhiều, hơn nữa đại thể miệng đều trầm trồ khen ngợi, tuy rằng có cá biệt soi mói nhưng dù sao đều không phải phàm nhân, không làm ra được hành vi bỉ ổi mua chút thức ăn còn quỵt nợ, người tu tiên ít nhiều vẫn tự kiềm chế thân phận, hơn nữa bọn họ đều hỏi thăm được, nghe nói ông chủ của gian Tiên Hương tửu lâu này là một vị tu sĩ Kim Đan, tu sĩ Kim Đan ở Vân Mộng Trạch mà nói cũng là tu sĩ cấp cao, không dám tùy ý đắc tội.
Cũng khó trách ba ngày đầu sẽ biếu tặng nhiều linh tửu như vậy, dù sao đối phương là đại tu sĩ giàu nứt đố đổ vách, nếu là Trúc Cơ thì không có thực lực lớn như vậy, vì vậy đám tu sĩ Luyện Khí Trúc Cơ sẽ không công nhiên khiêu khích, mà tu sĩ Kim Đan nghe tiếng mà đến cũng đa phần quý trọng danh dự, sẽ không tùy tiện hạ mặt mũi, mà quản lý trong toàn bộ Vân Thành cực kỳ nghiêm ngặt, không cho có bất kỳ việc đánh nhau ẩu đả nào, vì vậy việc làm ăn của Tiên Hương tửu lâu mấy ngày nay náo nhiệt cực kỳ.
Nghe thanh âm khen ngợi của người xung quanh, tâm tình phiền muộn của Tuyết Lệ đã từ từ giảm thiểu, chậm rãi cũng hiểu rõ dụng ý như vậy của Trần Hạc. Tuyết Lệ kỳ thực là người cực kỳ thông minh cẩn thận tỉ mỉ, trước đây chưa từng tiếp xúc đến, hiện nay sau khi hiểu rõ thì lập tức lĩnh ngộ. Hôm qua tới hôm nay có hai người tổng cộng tới ba lần, còn gọi không ít món ăn chiêu bài, lúc này đang tựa bên cửa sổ nhắm mắt phẩm linh tửu, Tuyết Lệ lập tức kêu tiểu nhị đưa lên một hũ linh trà Thiên Sơn dùng linh tuyền pha.
Một nắm lá trà thêm một hũ nước này bán được tận trăm khối linh thạch, nhưng so sánh với món ăn mà bọn họ gọi thì vẫn kiếm lời. Chiêu này cũng là lãnh giáo từ Trần Hạc, đối với hộ khách quen sẽ có chút ưu đãi thích đáng, như vậy lần sau bọn họ còn có thể đến nữa, hơn nữa tộc nhân Tuyết Lệ vốn đặc biệt nhiệt tình hiếu khách, hiện giờ vừa có thể kiếm linh thạch lại có thể phát huy sở trường, không cần đi nơi khác làm công còn nhận kỳ thị và mắng nhiếc của người ta như trước nữa, đương nhiên nụ cười đầy mặt nhiệt tình mười phần.
“Chưởng quầy, hũ này là rượu gì? Vị khác với hũ hôm qua...” Hai vị khách nhân trẻ tuổi hai ngày qua ba lần tựa ở cửa sổ kia hỏi, Tuyết Lệ lập tức cười giải thích: “Đây là linh tửu tốt nhất của Tiên Hương tửu lâu chúng tôi, tên là Bách Hoa Tửu, hôm qua khách quan uống là Lê Hoa Tuyết, là chuyên biệt dùng một loại linh hoa Lê ủ chế, là linh tửu chỉ một loại hoa. Mà lọ này thì dùng một trăm loại linh hoa ủ chế thành, vị hương thuần uống vô cùng ngon, hơn nữa còn có thể bổ sung lượng lớn linh khí tổn thất cho thân thể, chỉ một bình nhỏ này thường ngày sẽ bán hai nghìn linh thạch, lượng tồn trữ của tửu lâu chúng tôi cũng không nhiều, chẳng qua bởi vì hai vị khách quan tới nhiều lần, cho nên mới cố ý biếu tặng một bình nhỏ mời các vị thưởng thức...”
“Quả thực không tệ, tôi vẫn là lần đầu tiên uống được linh tửu hợp khẩu vị như thế.” Nam tu trẻ tuổi kia cầm chén rượu khen không dứt miệng. Tuyết Lệ thấy cách ăn mặc của người này thoạt nhìn dường như cực kỳ giàu có, có thể là đệ tử nhà quyền quý nào đó, liền cố ý giải thích nhiều một chút. Trước khi mở tửu lâu, Trần Hạc đã dạy cô không ít thứ, cô đã hoàn toàn nhớ kỹ, bản thân cô là nữ tử cực kỳ cẩn thận tỉ mỉ, sức quan sát mạnh, tuy rằng bây giờ còn chưa dám nói khéo léo linh hoạt, nhưng trời sinh khí tức nhu hòa và tiếng nói khiến người nghe thoải mái cũng đủ để khiến khách nhân như tắm gió xuân, tâm sinh thiện cảm, cho dù thường ngày có chút lỗi nhỏ cũng sẽ không làm khó dễ nhiều.
“Sư huynh, món ngọt này ăn thật không tệ, huynh nếm thử, một hồi chúng ta ăn xong mang về một phần cho sư muội đi, muội ấy nhất định thích...” Nam tử đối diện vừa ăn ngon lành vừa nói.
Tuyết Lệ lập tức nói: “Món này là tương hoa quả Mã Não, dùng hơn mười loại linh quả ủ chế thành, ăn vô cùng tốt đối với mắt, nếu nữ tử dùng nhiều có thể sáng mắt dưỡng nhan.”
Hai vị nam tu lại ăn mấy món thức ăn cũng lần lượt hỏi Tuyết Lệ, Tuyết Lệ đều mỉm cười giải đáp, những món này đều là Trần Hạc nghĩ ra, cô thương lượng tên với Trần Hạc, đều cực kỳ rõ ràng các loại nguyên liệu, đương nhiên có hỏi tất đáp, hơn nữa hương vị cũng đều trải qua sự tán thành của Trần Hạc, chí ít có thể xem như trung thượng đẳng, trong đó món Thanh Sơn Bạch Tuyết khiến nam tử kia liên tục tán thưởng vài câu.
Hai vị nam tử bắt đầu hứng thú với rượu và thức ăn, liền hỏi thăm Tuyết Lệ: “Những món ăn và linh tửu này chưa từng ăn được ở Vân Mộng Trạch, không biết các người nghĩ ra được như thế nào? Mà linh tửu này lại là lấy nguyên liệu gì ủ chế?”
Tuyết Lệ nghe vậy trên mặt lộ ra một nụ cười khó xử, nói: “Những món này đều do ông chủ của chúng tôi sáng chế, mà linh tửu và tương hoa quả điểm tâm ngọt cũng đều do ông chủ tự mình ủ, về phần nguyên liệu... Khách quan nói đùa, bí phương ông chủ ủ chế đương nhiên sẽ không dễ dàng nói cho người khác, đừng nói khách quan, dù là tôi cũng rất muốn biết...”
Hai nam tu sau khi nghe xong ha ha cười lượng giải, quả thực, thứ này đổi lại là ai cũng sẽ không dễ dàng nói ra, dù sao cũng là bát cơm kiếm tiền, tiếp theo lại liên tục tán thưởng vài câu, nói ông chủ các vị thực sự là cao thủ ủ rượu, khi đi nhất định phải mua một vò Bách Hoa Tửu và một vò tương hoa quả mã não mang về, đương nhiên, tiền không phải vấn đề.
Tuyết Lệ kiếm được một khoản tức khắc lên nhã gian lầu hai báo cáo cho Trần Hạc, tuy rằng thời gian Tuyết Lệ tu tiên đã mấy chục năm, nhưng vẫn là lần đầu kiếm được nhiều tiền như vậy, hai vò linh tửu và tương hoa quả dựa theo định giá của Trần Hạc là tiêu thụ cực cao, so với giá linh tửu cùng đẳng cấp trên thị trường còn cao hơn hai thành, bản thân Tuyết Lệ có chút không xem trọng, nhưng không ngờ vẫn có kẻ có tiền, vậy mà không nói hai lời đã mua.
Trần Hạc ước lượng một túi linh thạch xa xỉ, kế đó kêu Tuyết Lệ nhập sổ, thứ này ngoại trừ bán phẩm chất, cũng là bán phần độc nhất, đương nhiên phải mắc chút, dù sao không phải đồ đầy hàng vỉa hè đường phố, mà giá, thực tế mới khai trương, hiện tại đã định rất thấp, đợi ngày sau vẫn phải nâng lên một chút, dù sao vật hiếm có thì quý, tửu lâu khác nghe gió mô phỏng theo cũng vô dụng, dù sao không gian Giới Tử của mình chứa gần như tám mươi phần trăm linh thảo linh quả của tu tiên giới Võ Quốc, mà hơn phân nửa đối với hải vực bên này mà nói căn bản chưa bao giờ biết đến, ngay cả nghe nói cũng chưa từng, cho dù lấy được phối phương e rằng cũng không mô phỏng ra được, dựa vào điểm này, chỉ cần có y ở đây, chiêu bài của Tiên Hương tửu lâu sẽ có thể sừng sững không ngã.
Ngày thứ ba Tiên Hương tửu lâu khai trương, Trần Hạc kêu Tuyết Lệ làm một hoạt động nhỏ tương tự rút thưởng, tu sĩ đến ăn cơm cùng ngày lại càng chen chúc đầy bàn, thậm chí có mấy tu sĩ còn ngồi cùng bàn. Tổng cộng có mười bình linh tửu cấp cao cất kỹ mười lăm năm, còn phối thêm mấy món ăn ngon mà tửu lâu sở trường nhất, đến lúc đó ai rút trúng sẽ có thể được biếu tặng miễn phí. Mà linh tửu kia sau khi được Tuyết Lệ giới thiệu một phen, toàn bộ tửu lâu liền bắt đầu sôi trào.
Nguyên liệu linh tửu chính là linh thảo ngàn năm, đồng thời có một loại Thiên Nhật Túy do Thiên Nhật Túy Lan Thảo ủ chế, bất kể nam tử nữ tử uống một ngụm đều có thể bảo đảm mùi hương cơ thể nghìn ngày không tan, hương vị này có thể tùy theo thể chất của mỗi người mà thay đổi, một lọ bán mười vạn linh thạch hạ phẩm. Mà loại linh tửu còn lại là Ô Long Tiên Tửu, uống một ngụm có thể khôi phục hai phần ba nguyên khí, đủ để khiến tất cả tu sĩ điên cuồng, loại linh tửu này khi đối địch chẳng phải là đại sát khí diệt địch sao, mỗi người đều rục rịch.
Sau cùng lấy được linh tửu, mỗi người mở nắp ra ngửi ngửi, sau đó đều cất đi tựa như bảo bối, dù sao loại đồ này rất khó gặp được, đồng thời còn là cho không, đương nhiên mỗi người đều mở cờ trong bụng. Nữ tu lấy được Thiên Nhật Túy, lúc này uống một ngụm, hương nữ nhân mê người đó nhất thời khiến chúng nữ tu ăn cơm đỏ mắt không thôi, không quá hai canh giờ Tuyết Lệ đã ngầm bán ra được hơn mười bình, một buổi chiều lại có không ít nữ tu tới mua, kiếm được đến mức mắt cô đều sắp rớt xuống. Nữ nhân nếu nỡ được, tiêu tiền còn ác hơn cả nam nhân.
Thời kỳ ba ngày miễn phí đã qua, nhưng Tiên Hương tửu lâu trong mấy ngày ngắn ngủi đã danh tiếng vang xa, món ăn mới cũng được đưa ra từng món tiếp từng món. Tiền ít thì ăn mấy món ăn vặt làm từ linh mễ, linh mễ đó cũng không biết là làm thế nào, từng hạt căng mọng thơm ngọt, mỗi hạt lấp lánh trong suốt, ăn một miếng thì miệng đầy hương thơm, chủng loại đồ ăn vặt cũng cực kỳ phong phú, cho dù tu sĩ luôn không cần ăn cơm nhìn thấy cũng rất muốn ăn. Hơn nữa mấy chục loại linh tửu và đồ ăn, trong đó đa phần lấy thịt yêu thú không tạp chất và hải sản làm chủ, giá phải chăng, ăn mỹ vị, cảnh vật chung quanh cũng không tệ, rất nhanh đã trở thành nơi nói chuyện phiếm phẩm rượu tốt nhất, mỗi ngày khách nhân vãng lai đều nối liền không dứt.
Cho dù Tiên Hương tửu lâu có cùng một loại món ăn với tửu lâu khác thì cũng rõ ràng ăn ngon hơn nhiều, kỳ thực điều này ngoại trừ vì tài nấu nướng, còn bởi vì mấy loại linh quả có thể thêm vị, mấy loại này là năm đó Trần Hạc vô ý hái được ở nơi Thất Sát thượng cổ, vì trái cây thực sự mỹ vị, cho dù không có phẩm bậc gì cũng di dời mấy cây cho Linh Mục Hầu ăn. Về sau phát hiện cho nước trái cây của quả này vào thức ăn, chất thịt và nước canh làm ra sẽ cực kỳ mỹ vị, vô cùng ngon, vì vậy Trần Hạc vẫn luôn sử dụng như gia vị, bình thường làm thịt cho hắc báo ăn, bây giờ cũng lấy một lượng lớn để Tuyết Lệ và tộc nhân chế chúng thành bột quả khô cho vào món ăn thêm vị, hiệu quả vô cùng tốt.
Tiên Hương tửu lâu không chỉ có nam tu, một số nữ tu phẩm bậc cao cũng rất nhiều, đại khái bởi vì Tuyết Lệ cũng là nữ tử, đồng thời các loại món ăn tinh xảo đẹp mắt, vì vậy đến đây ủng hộ rất nhiều, trong đó phần lớn là hỏi thăm Thiên Nhật Túy, trong đó còn có một số món ăn dưỡng nhan sắc cũng là thứ các cô yêu nhất. Tuyết Lệ cực biết làm ăn, cũng rất có tư duy, bình thường sẽ nhờ Trần Hạc làm ra một số món ăn dưỡng nhan đối với nữ tu. Tỷ như tương Mã Não ủ từ Tam Thiên Châu quả, ăn nhiều có thể sáng mắt, ánh mắt hữu thần trông rực rỡ sinh huy. Sau đó là một loại quả đỏ dùng băng bọc lại, bên trên rải nước tương hoa quả và đá bào, chua chua ngọt ngọt lạnh lạnh gần như là món ngọt mà nữ tu sĩ yêu nhất, hơn nữa ăn nhiều, môi đỏ mọng không son mà thắm.
Những món ăn giống như vậy, chỉ cần Tuyết Lệ vừa nói ra, không quá mấy canh giờ Trần Hạc đã viết ra cách làm, đối với Trần Hạc, Tuyết Lệ quả thực quá sùng bái, không biết những thứ mỹ vị này đều nghĩ ra được thế nào, quả thực là thiên tài. Thực tế Trần Hạc quả thực có thiên phú, nhưng không phải thiên tài gì, chẳng qua là lấy một số món ăn điểm tâm ngọt ở kiếp trước cải tiến thêm. Vật tư ở tu tiên giới cực kỳ phong phú, bản thân đã là mỹ vị, thoáng tốn thêm chút tâm tư làm là có thể ăn ngon khiến người ta nuốt luôn đầu lưỡi.
Đường tu tiên vốn khô khan vô cùng, suốt ngày ngoại trừ đả tọa vẫn là đả tọa, nếu thường xuyên có thể cùng hảo hữu ngồi ở tửu lâu, phẩm chút linh tửu linh trà ngon, ăn thêm chút món mỹ vị thì thật đúng là sinh hoạt như thần tiên. Không thể nghi ngờ Tiên Hương tửu lâu chính là nơi tốt nhất, gần đây lại thuê một số nữ tu sĩ cấp thấp mỹ mạo, khi ăn cơm khách nhân thấy vô số phong cảnh tú sắc, tâm tình cũng cực kỳ sung sướng. Mà tất cả thịt ăn của Tiên Hương lâu đều lấy thịt linh thú cấp cao ít tạp chất nhất, linh mễ phẩm chất tốt lại càng có chỗ tốt với tu vi, linh tửu và tương hoa quả thì lại càng không cần phải nói, ăn một bữa thì nguyên khí tràn đầy có thể bằng một lần đả tọa tu luyện, khi rảnh rỗi tốn chút linh thạch hưởng thụ một phen cũng không tệ.
Mà Tuyết Lệ và tộc nhân một tháng nay đã kiếm được đầy chậu đầy bát, mỗi ngày Tuyết Lệ đều tươi cười đầy mặt. Đối với phẩm tính của Tuyết Lệ và tộc nhân, Trần Hạc cực kỳ yên tâm. Tuy rằng bọn họ có lúc cũng nghi hoặc Trần Hạc như thế nào có nhiều linh tửu và tương hoa quả như vậy, dường như còn có rất nhiều nữa, nhưng bọn họ từ trước đến nay chưa từng hỏi, cũng sẽ không nghe ngóng, đối với bất kỳ chuyện gì về tửu lâu và Trần Hạc đều giữ kín như bưng, tựa như bí mật của bản thân, mỗi người đều cực kỳ bảo hộ Trần Hạc.
Bên trong đó ngoại trừ vì lão tổ tiên Thạch Ngưu Đảo năm đó đoán Trần Hạc là ân nhân cứu mạng, là quý nhân của bọn họ, còn có tình nghĩa mấy lần giúp bọn họ tìm kiếm lối ra, vượt qua cửa ải khó khăn. Vì vậy trong thời gian mấy năm ở chung, tộc nhân sớm đã xem y là người lãnh đạo cấp bậc trưởng lão ngoài Tuyết Lệ, cho dù Tuyết Lệ không thường xuyên căn dặn, bọn họ cũng làm như thế, đều lấy phương thức của mình bảo hộ người mà bản thân xem là quan trọng, vì vậy bất kể khách nhân nào cũng không cách nào cậy ra được bất kỳ tin tức gì từ trong miệng bọn họ.
Việc này cũng được Trần Hạc đặt trong lòng, ngoại trừ ủ chế linh tửu, dứt khoát đem mấy túi chứa đầy linh quả cho Tuyết Lệ, kêu cô để tộc nhân ủ toàn bộ thành tương quả, thứ này tộc nhân Tuyết Lệ còn tinh thông hơn y, làm được màu sắc càng thêm mê người, một số tương trái cây còn bảo trì hoàn chỉnh cả quả, như ngọc thạch đủ màu lấp lánh trong suốt, đều có thể thấy được tâm quả, lại thêm chút đá bào, hương vị liền ngon hơn.
Ngoại trừ danh tiếng vang xa, Trần Hạc cũng quen biết mấy vị tu sĩ Kim Đan Kỳ bình thường đến tửu lâu phẩm rượu, khi rảnh rỗi gom lại một bàn uống chút rượu phẩm chút trà, ngược lại cũng thích ý. Trần Hạc vốn không phải người thích xã giao, nhưng Tuyết Lệ tiết lộ với y mấy vị này vô cùng hiểu rõ về Vân Mộng Trạch, đồng thời là khách hàng quen thường lưu luyến ở khu bán đấu giá dưới đất, nếu giao tình tốt, muốn dò xét một số tin tức cực kỳ dễ.
Vì vậy dưới cách làm mặt ngoài không tận lực bên trong lại cố ý kết giao của Trần Hạc, lại thêm mấy bình rượu ngon cất kỹ, rất nhanh đã xưng huynh gọi đệ trở nên rất thân quen với bọn họ, đương nhiên cũng biết được một số tin tức hữu dụng từ trong miệng bọn họ.
Tuyết Lệ vốn ngay từ đầu có chút lo lắng, tuy nói làm ăn đều là lỗ trước kiếm sau, nhưng tặng không vẫn khiến người ta lo lắng, vội vàng cầm đồ tính, mỗi bàn được tặng một lọ linh tửu, trên dưới tổng cộng hai trăm mười lăm bàn, đó chính là hai trăm mười lăm bình rượu, nhưng một ngày lại nào chỉ có mỗi bàn một lọ, cho dù một ngày mỗi bàn mười bình, cũng phải cần hơn hai nghìn bình linh tửu, đồng thời còn phải tặng không tròn ba ngày, cần hơn sáu nghìn bình. Tuyết Lệ tính ra ba ngày đầu tiên đã phải lỗ trước hơn sáu nghìn bình linh tửu.
Cho dù dựa theo giá linh tửu đại chúng thấp nhất, một lọ trăm khối linh thạch hạ phẩm mà tính, hơn sáu nghìn bình là hơn sáu mươi vạn khối linh thạch. Trời ạ, tương đương sáu nghìn khối linh thạch trung phẩm, sáu trăm khối linh thạch thượng phẩm, đồng thời linh tửu mà Trần Hạc lấy ra căn bản không phải linh tửu loại kém, tất cả đều là linh tửu thượng đẳng cấp, vị vô cùng ngon, dù một lọ bán trên năm trăm khối linh thạch hạ phẩm cũng ngại ít, lỗ nhiều như vậy, lúc nào mới có thể kiếm lại được, nghĩ đến đó sắc mặt Tuyết Lệ trắng bệch, ít nhiều cũng có chút miễn cưỡng vui cười.
Trần Hạc lúc này lại nhàn nhã ở nhã gian lầu hai uống linh trà, trước đây Tuyết Lệ lấy ra một số linh trà thấp kém, Trần Hạc khinh thường uống, bất quá đi tới Vân Mộng Trạch lấy được một số hạt giống linh trà thượng đẳng cấp, cũng trồng vào không gian Giới Tử, dùng nhũ cây thúc sau đó lấy chút mầm linh trà và lá trà tươi để Tuyết Lệ và tộc nhân chế thành linh trà, tay nghề của tộc nhân đương nhiên không thể chê, vị uống cũng quả thực không tệ, ngon hơn linh trà bán trên phố, lấy một số tồn trữ, về sau cũng thành một khoản thu nhập.
Hắc báo thấy Trần Hạc uống thơm, nhất thời không cam lòng nhảy lên bàn tiến đến chén nước trà mà y uống, vươn đầu lưỡi liếm liếm, sau khi uống hai ngụm tức khắc bất mãn lắc lắc cái đuôi như chiếc roi kia. Thứ gì mà mùi kỳ lạ, so với linh tửu thì nhạt đến mức miệng cũng có thể nhạt ra chim, đổi lại là linh thú bình thường cũng nhảy xuống bàn không uống.
Nhưng tính tình hắc báo từ trước đến nay bướng bỉnh tinh nghịch, thấy lực chú ý của Trần Hạc không ở trên người nó, dưới sự bất mãn liền đùa dai đặt nhẹ phần lông trên móng vuốt vào trong chén trà mà rửa, động tác nhẹ mà linh xảo, thực không giống như việc mà một con yêu thú loại lớn như thế có thể làm được, không hề làm văng nước trà trong chén ngọc. Ở trong tư tưởng của nó, bản thân cảm thấy uống không ngon cũng không cho Trần Hạc uống, dùng hành vi để ngăn cản. Bị Trần Hạc nhìn thấy, giận dữ thiếu chút nữa lại bị đánh một trận.
Đường nhìn của Trần Hạc xuyên qua một tầng lụa hơi mỏng xung quanh, rõ ràng thấy được tình cảnh náo nhiệt ồn ào tiếng người trong tửu lâu, đương nhiên cũng thấy thần sắc trắng mặt nhịn đau miễn cưỡng ứng phó của Tuyết Lệ, không khỏi cười khẽ. Tuy rằng Tuyết Lệ là tộc trưởng, tâm tương đối tỉ mỉ phân phối sự vụ chu đáo, nhưng dù sao không có kinh nghiệm gì về việc làm ăn, tổn thất một chút khiến trong lòng không dễ chịu kỳ thực cũng là việc bình thường.
Bất quá đối với Trần Hạc mà nói, việc đó kỳ thực không đáng gì, linh tửu trong không gian Giới Tử của y vẫn còn dự trữ rất nhiều, muốn ủ chế đối với y mà nói cũng cực kỳ đơn giản, cơ bản không có bao nhiêu tiền vốn cũng không phí sức gì, mà dung lượng bình linh tửu nhỏ tặng mỗi bàn kia bất quá chỉ có mười ngụm, một vò Lê Hoa Tuyết tốt nhất có thể chứa được sáu mươi bình ngọc, cũng bất quá chỉ là trăm vò rượu, tốn chút linh tửu cũng chỉ là tuyên truyền mà thôi, uống được ngon thì sau này tiền vốn sẽ tự nhiên trở lại, đồng thời phẩm chất linh tửu biếu tặng càng tốt, sẽ càng hấp dẫn người, dùng rượu thấp kém sẽ mất ý nghĩa tuyên truyền.
Hôm nay đã là ngày thứ hai, sắc mặt Tuyết Lệ tốt hơn nhiều so với hôm qua, trước đó cô đau lòng đem hơn năm trăm vò linh tửu mà Trần Hạc giao cho cô, mở ra chứa vào bình ngọc biếu tặng đi, cô còn cực độ không hiểu, chưa từng thấy thịt heo cũng từng thấy heo chạy, linh tửu này uống ngon như vậy, tuyệt đối là rượu ngon tốt nhất, một lọ có thể bán được hơn một nghìn linh thạch, hiện tại lại tặng không cho người ta uống, nào có đạo lý chưởng quầy tặng lượng lớn tiền ra ngoài, nhưng hai ngày nay khách khứa của tửu lâu không ngừng, có rất nhiều tu sĩ đã tới hôm qua hôm nay lại tới, ngày đầu tiên kêu món ăn đều rất ít, nhưng hôm nay đã có rất nhiều người bắt đầu tiêu phí.
Lúc này sắc mặt Tuyết Lệ mới tốt hơn, uống chực rượu càng ngày càng ít, bắt đầu gọi món ăn càng ngày càng nhiều, hơn nữa đại thể miệng đều trầm trồ khen ngợi, tuy rằng có cá biệt soi mói nhưng dù sao đều không phải phàm nhân, không làm ra được hành vi bỉ ổi mua chút thức ăn còn quỵt nợ, người tu tiên ít nhiều vẫn tự kiềm chế thân phận, hơn nữa bọn họ đều hỏi thăm được, nghe nói ông chủ của gian Tiên Hương tửu lâu này là một vị tu sĩ Kim Đan, tu sĩ Kim Đan ở Vân Mộng Trạch mà nói cũng là tu sĩ cấp cao, không dám tùy ý đắc tội.
Cũng khó trách ba ngày đầu sẽ biếu tặng nhiều linh tửu như vậy, dù sao đối phương là đại tu sĩ giàu nứt đố đổ vách, nếu là Trúc Cơ thì không có thực lực lớn như vậy, vì vậy đám tu sĩ Luyện Khí Trúc Cơ sẽ không công nhiên khiêu khích, mà tu sĩ Kim Đan nghe tiếng mà đến cũng đa phần quý trọng danh dự, sẽ không tùy tiện hạ mặt mũi, mà quản lý trong toàn bộ Vân Thành cực kỳ nghiêm ngặt, không cho có bất kỳ việc đánh nhau ẩu đả nào, vì vậy việc làm ăn của Tiên Hương tửu lâu mấy ngày nay náo nhiệt cực kỳ.
Nghe thanh âm khen ngợi của người xung quanh, tâm tình phiền muộn của Tuyết Lệ đã từ từ giảm thiểu, chậm rãi cũng hiểu rõ dụng ý như vậy của Trần Hạc. Tuyết Lệ kỳ thực là người cực kỳ thông minh cẩn thận tỉ mỉ, trước đây chưa từng tiếp xúc đến, hiện nay sau khi hiểu rõ thì lập tức lĩnh ngộ. Hôm qua tới hôm nay có hai người tổng cộng tới ba lần, còn gọi không ít món ăn chiêu bài, lúc này đang tựa bên cửa sổ nhắm mắt phẩm linh tửu, Tuyết Lệ lập tức kêu tiểu nhị đưa lên một hũ linh trà Thiên Sơn dùng linh tuyền pha.
Một nắm lá trà thêm một hũ nước này bán được tận trăm khối linh thạch, nhưng so sánh với món ăn mà bọn họ gọi thì vẫn kiếm lời. Chiêu này cũng là lãnh giáo từ Trần Hạc, đối với hộ khách quen sẽ có chút ưu đãi thích đáng, như vậy lần sau bọn họ còn có thể đến nữa, hơn nữa tộc nhân Tuyết Lệ vốn đặc biệt nhiệt tình hiếu khách, hiện giờ vừa có thể kiếm linh thạch lại có thể phát huy sở trường, không cần đi nơi khác làm công còn nhận kỳ thị và mắng nhiếc của người ta như trước nữa, đương nhiên nụ cười đầy mặt nhiệt tình mười phần.
“Chưởng quầy, hũ này là rượu gì? Vị khác với hũ hôm qua...” Hai vị khách nhân trẻ tuổi hai ngày qua ba lần tựa ở cửa sổ kia hỏi, Tuyết Lệ lập tức cười giải thích: “Đây là linh tửu tốt nhất của Tiên Hương tửu lâu chúng tôi, tên là Bách Hoa Tửu, hôm qua khách quan uống là Lê Hoa Tuyết, là chuyên biệt dùng một loại linh hoa Lê ủ chế, là linh tửu chỉ một loại hoa. Mà lọ này thì dùng một trăm loại linh hoa ủ chế thành, vị hương thuần uống vô cùng ngon, hơn nữa còn có thể bổ sung lượng lớn linh khí tổn thất cho thân thể, chỉ một bình nhỏ này thường ngày sẽ bán hai nghìn linh thạch, lượng tồn trữ của tửu lâu chúng tôi cũng không nhiều, chẳng qua bởi vì hai vị khách quan tới nhiều lần, cho nên mới cố ý biếu tặng một bình nhỏ mời các vị thưởng thức...”
“Quả thực không tệ, tôi vẫn là lần đầu tiên uống được linh tửu hợp khẩu vị như thế.” Nam tu trẻ tuổi kia cầm chén rượu khen không dứt miệng. Tuyết Lệ thấy cách ăn mặc của người này thoạt nhìn dường như cực kỳ giàu có, có thể là đệ tử nhà quyền quý nào đó, liền cố ý giải thích nhiều một chút. Trước khi mở tửu lâu, Trần Hạc đã dạy cô không ít thứ, cô đã hoàn toàn nhớ kỹ, bản thân cô là nữ tử cực kỳ cẩn thận tỉ mỉ, sức quan sát mạnh, tuy rằng bây giờ còn chưa dám nói khéo léo linh hoạt, nhưng trời sinh khí tức nhu hòa và tiếng nói khiến người nghe thoải mái cũng đủ để khiến khách nhân như tắm gió xuân, tâm sinh thiện cảm, cho dù thường ngày có chút lỗi nhỏ cũng sẽ không làm khó dễ nhiều.
“Sư huynh, món ngọt này ăn thật không tệ, huynh nếm thử, một hồi chúng ta ăn xong mang về một phần cho sư muội đi, muội ấy nhất định thích...” Nam tử đối diện vừa ăn ngon lành vừa nói.
Tuyết Lệ lập tức nói: “Món này là tương hoa quả Mã Não, dùng hơn mười loại linh quả ủ chế thành, ăn vô cùng tốt đối với mắt, nếu nữ tử dùng nhiều có thể sáng mắt dưỡng nhan.”
Hai vị nam tu lại ăn mấy món thức ăn cũng lần lượt hỏi Tuyết Lệ, Tuyết Lệ đều mỉm cười giải đáp, những món này đều là Trần Hạc nghĩ ra, cô thương lượng tên với Trần Hạc, đều cực kỳ rõ ràng các loại nguyên liệu, đương nhiên có hỏi tất đáp, hơn nữa hương vị cũng đều trải qua sự tán thành của Trần Hạc, chí ít có thể xem như trung thượng đẳng, trong đó món Thanh Sơn Bạch Tuyết khiến nam tử kia liên tục tán thưởng vài câu.
Hai vị nam tử bắt đầu hứng thú với rượu và thức ăn, liền hỏi thăm Tuyết Lệ: “Những món ăn và linh tửu này chưa từng ăn được ở Vân Mộng Trạch, không biết các người nghĩ ra được như thế nào? Mà linh tửu này lại là lấy nguyên liệu gì ủ chế?”
Tuyết Lệ nghe vậy trên mặt lộ ra một nụ cười khó xử, nói: “Những món này đều do ông chủ của chúng tôi sáng chế, mà linh tửu và tương hoa quả điểm tâm ngọt cũng đều do ông chủ tự mình ủ, về phần nguyên liệu... Khách quan nói đùa, bí phương ông chủ ủ chế đương nhiên sẽ không dễ dàng nói cho người khác, đừng nói khách quan, dù là tôi cũng rất muốn biết...”
Hai nam tu sau khi nghe xong ha ha cười lượng giải, quả thực, thứ này đổi lại là ai cũng sẽ không dễ dàng nói ra, dù sao cũng là bát cơm kiếm tiền, tiếp theo lại liên tục tán thưởng vài câu, nói ông chủ các vị thực sự là cao thủ ủ rượu, khi đi nhất định phải mua một vò Bách Hoa Tửu và một vò tương hoa quả mã não mang về, đương nhiên, tiền không phải vấn đề.
Tuyết Lệ kiếm được một khoản tức khắc lên nhã gian lầu hai báo cáo cho Trần Hạc, tuy rằng thời gian Tuyết Lệ tu tiên đã mấy chục năm, nhưng vẫn là lần đầu kiếm được nhiều tiền như vậy, hai vò linh tửu và tương hoa quả dựa theo định giá của Trần Hạc là tiêu thụ cực cao, so với giá linh tửu cùng đẳng cấp trên thị trường còn cao hơn hai thành, bản thân Tuyết Lệ có chút không xem trọng, nhưng không ngờ vẫn có kẻ có tiền, vậy mà không nói hai lời đã mua.
Trần Hạc ước lượng một túi linh thạch xa xỉ, kế đó kêu Tuyết Lệ nhập sổ, thứ này ngoại trừ bán phẩm chất, cũng là bán phần độc nhất, đương nhiên phải mắc chút, dù sao không phải đồ đầy hàng vỉa hè đường phố, mà giá, thực tế mới khai trương, hiện tại đã định rất thấp, đợi ngày sau vẫn phải nâng lên một chút, dù sao vật hiếm có thì quý, tửu lâu khác nghe gió mô phỏng theo cũng vô dụng, dù sao không gian Giới Tử của mình chứa gần như tám mươi phần trăm linh thảo linh quả của tu tiên giới Võ Quốc, mà hơn phân nửa đối với hải vực bên này mà nói căn bản chưa bao giờ biết đến, ngay cả nghe nói cũng chưa từng, cho dù lấy được phối phương e rằng cũng không mô phỏng ra được, dựa vào điểm này, chỉ cần có y ở đây, chiêu bài của Tiên Hương tửu lâu sẽ có thể sừng sững không ngã.
Ngày thứ ba Tiên Hương tửu lâu khai trương, Trần Hạc kêu Tuyết Lệ làm một hoạt động nhỏ tương tự rút thưởng, tu sĩ đến ăn cơm cùng ngày lại càng chen chúc đầy bàn, thậm chí có mấy tu sĩ còn ngồi cùng bàn. Tổng cộng có mười bình linh tửu cấp cao cất kỹ mười lăm năm, còn phối thêm mấy món ăn ngon mà tửu lâu sở trường nhất, đến lúc đó ai rút trúng sẽ có thể được biếu tặng miễn phí. Mà linh tửu kia sau khi được Tuyết Lệ giới thiệu một phen, toàn bộ tửu lâu liền bắt đầu sôi trào.
Nguyên liệu linh tửu chính là linh thảo ngàn năm, đồng thời có một loại Thiên Nhật Túy do Thiên Nhật Túy Lan Thảo ủ chế, bất kể nam tử nữ tử uống một ngụm đều có thể bảo đảm mùi hương cơ thể nghìn ngày không tan, hương vị này có thể tùy theo thể chất của mỗi người mà thay đổi, một lọ bán mười vạn linh thạch hạ phẩm. Mà loại linh tửu còn lại là Ô Long Tiên Tửu, uống một ngụm có thể khôi phục hai phần ba nguyên khí, đủ để khiến tất cả tu sĩ điên cuồng, loại linh tửu này khi đối địch chẳng phải là đại sát khí diệt địch sao, mỗi người đều rục rịch.
Sau cùng lấy được linh tửu, mỗi người mở nắp ra ngửi ngửi, sau đó đều cất đi tựa như bảo bối, dù sao loại đồ này rất khó gặp được, đồng thời còn là cho không, đương nhiên mỗi người đều mở cờ trong bụng. Nữ tu lấy được Thiên Nhật Túy, lúc này uống một ngụm, hương nữ nhân mê người đó nhất thời khiến chúng nữ tu ăn cơm đỏ mắt không thôi, không quá hai canh giờ Tuyết Lệ đã ngầm bán ra được hơn mười bình, một buổi chiều lại có không ít nữ tu tới mua, kiếm được đến mức mắt cô đều sắp rớt xuống. Nữ nhân nếu nỡ được, tiêu tiền còn ác hơn cả nam nhân.
Thời kỳ ba ngày miễn phí đã qua, nhưng Tiên Hương tửu lâu trong mấy ngày ngắn ngủi đã danh tiếng vang xa, món ăn mới cũng được đưa ra từng món tiếp từng món. Tiền ít thì ăn mấy món ăn vặt làm từ linh mễ, linh mễ đó cũng không biết là làm thế nào, từng hạt căng mọng thơm ngọt, mỗi hạt lấp lánh trong suốt, ăn một miếng thì miệng đầy hương thơm, chủng loại đồ ăn vặt cũng cực kỳ phong phú, cho dù tu sĩ luôn không cần ăn cơm nhìn thấy cũng rất muốn ăn. Hơn nữa mấy chục loại linh tửu và đồ ăn, trong đó đa phần lấy thịt yêu thú không tạp chất và hải sản làm chủ, giá phải chăng, ăn mỹ vị, cảnh vật chung quanh cũng không tệ, rất nhanh đã trở thành nơi nói chuyện phiếm phẩm rượu tốt nhất, mỗi ngày khách nhân vãng lai đều nối liền không dứt.
Cho dù Tiên Hương tửu lâu có cùng một loại món ăn với tửu lâu khác thì cũng rõ ràng ăn ngon hơn nhiều, kỳ thực điều này ngoại trừ vì tài nấu nướng, còn bởi vì mấy loại linh quả có thể thêm vị, mấy loại này là năm đó Trần Hạc vô ý hái được ở nơi Thất Sát thượng cổ, vì trái cây thực sự mỹ vị, cho dù không có phẩm bậc gì cũng di dời mấy cây cho Linh Mục Hầu ăn. Về sau phát hiện cho nước trái cây của quả này vào thức ăn, chất thịt và nước canh làm ra sẽ cực kỳ mỹ vị, vô cùng ngon, vì vậy Trần Hạc vẫn luôn sử dụng như gia vị, bình thường làm thịt cho hắc báo ăn, bây giờ cũng lấy một lượng lớn để Tuyết Lệ và tộc nhân chế chúng thành bột quả khô cho vào món ăn thêm vị, hiệu quả vô cùng tốt.
Tiên Hương tửu lâu không chỉ có nam tu, một số nữ tu phẩm bậc cao cũng rất nhiều, đại khái bởi vì Tuyết Lệ cũng là nữ tử, đồng thời các loại món ăn tinh xảo đẹp mắt, vì vậy đến đây ủng hộ rất nhiều, trong đó phần lớn là hỏi thăm Thiên Nhật Túy, trong đó còn có một số món ăn dưỡng nhan sắc cũng là thứ các cô yêu nhất. Tuyết Lệ cực biết làm ăn, cũng rất có tư duy, bình thường sẽ nhờ Trần Hạc làm ra một số món ăn dưỡng nhan đối với nữ tu. Tỷ như tương Mã Não ủ từ Tam Thiên Châu quả, ăn nhiều có thể sáng mắt, ánh mắt hữu thần trông rực rỡ sinh huy. Sau đó là một loại quả đỏ dùng băng bọc lại, bên trên rải nước tương hoa quả và đá bào, chua chua ngọt ngọt lạnh lạnh gần như là món ngọt mà nữ tu sĩ yêu nhất, hơn nữa ăn nhiều, môi đỏ mọng không son mà thắm.
Những món ăn giống như vậy, chỉ cần Tuyết Lệ vừa nói ra, không quá mấy canh giờ Trần Hạc đã viết ra cách làm, đối với Trần Hạc, Tuyết Lệ quả thực quá sùng bái, không biết những thứ mỹ vị này đều nghĩ ra được thế nào, quả thực là thiên tài. Thực tế Trần Hạc quả thực có thiên phú, nhưng không phải thiên tài gì, chẳng qua là lấy một số món ăn điểm tâm ngọt ở kiếp trước cải tiến thêm. Vật tư ở tu tiên giới cực kỳ phong phú, bản thân đã là mỹ vị, thoáng tốn thêm chút tâm tư làm là có thể ăn ngon khiến người ta nuốt luôn đầu lưỡi.
Đường tu tiên vốn khô khan vô cùng, suốt ngày ngoại trừ đả tọa vẫn là đả tọa, nếu thường xuyên có thể cùng hảo hữu ngồi ở tửu lâu, phẩm chút linh tửu linh trà ngon, ăn thêm chút món mỹ vị thì thật đúng là sinh hoạt như thần tiên. Không thể nghi ngờ Tiên Hương tửu lâu chính là nơi tốt nhất, gần đây lại thuê một số nữ tu sĩ cấp thấp mỹ mạo, khi ăn cơm khách nhân thấy vô số phong cảnh tú sắc, tâm tình cũng cực kỳ sung sướng. Mà tất cả thịt ăn của Tiên Hương lâu đều lấy thịt linh thú cấp cao ít tạp chất nhất, linh mễ phẩm chất tốt lại càng có chỗ tốt với tu vi, linh tửu và tương hoa quả thì lại càng không cần phải nói, ăn một bữa thì nguyên khí tràn đầy có thể bằng một lần đả tọa tu luyện, khi rảnh rỗi tốn chút linh thạch hưởng thụ một phen cũng không tệ.
Mà Tuyết Lệ và tộc nhân một tháng nay đã kiếm được đầy chậu đầy bát, mỗi ngày Tuyết Lệ đều tươi cười đầy mặt. Đối với phẩm tính của Tuyết Lệ và tộc nhân, Trần Hạc cực kỳ yên tâm. Tuy rằng bọn họ có lúc cũng nghi hoặc Trần Hạc như thế nào có nhiều linh tửu và tương hoa quả như vậy, dường như còn có rất nhiều nữa, nhưng bọn họ từ trước đến nay chưa từng hỏi, cũng sẽ không nghe ngóng, đối với bất kỳ chuyện gì về tửu lâu và Trần Hạc đều giữ kín như bưng, tựa như bí mật của bản thân, mỗi người đều cực kỳ bảo hộ Trần Hạc.
Bên trong đó ngoại trừ vì lão tổ tiên Thạch Ngưu Đảo năm đó đoán Trần Hạc là ân nhân cứu mạng, là quý nhân của bọn họ, còn có tình nghĩa mấy lần giúp bọn họ tìm kiếm lối ra, vượt qua cửa ải khó khăn. Vì vậy trong thời gian mấy năm ở chung, tộc nhân sớm đã xem y là người lãnh đạo cấp bậc trưởng lão ngoài Tuyết Lệ, cho dù Tuyết Lệ không thường xuyên căn dặn, bọn họ cũng làm như thế, đều lấy phương thức của mình bảo hộ người mà bản thân xem là quan trọng, vì vậy bất kể khách nhân nào cũng không cách nào cậy ra được bất kỳ tin tức gì từ trong miệng bọn họ.
Việc này cũng được Trần Hạc đặt trong lòng, ngoại trừ ủ chế linh tửu, dứt khoát đem mấy túi chứa đầy linh quả cho Tuyết Lệ, kêu cô để tộc nhân ủ toàn bộ thành tương quả, thứ này tộc nhân Tuyết Lệ còn tinh thông hơn y, làm được màu sắc càng thêm mê người, một số tương trái cây còn bảo trì hoàn chỉnh cả quả, như ngọc thạch đủ màu lấp lánh trong suốt, đều có thể thấy được tâm quả, lại thêm chút đá bào, hương vị liền ngon hơn.
Ngoại trừ danh tiếng vang xa, Trần Hạc cũng quen biết mấy vị tu sĩ Kim Đan Kỳ bình thường đến tửu lâu phẩm rượu, khi rảnh rỗi gom lại một bàn uống chút rượu phẩm chút trà, ngược lại cũng thích ý. Trần Hạc vốn không phải người thích xã giao, nhưng Tuyết Lệ tiết lộ với y mấy vị này vô cùng hiểu rõ về Vân Mộng Trạch, đồng thời là khách hàng quen thường lưu luyến ở khu bán đấu giá dưới đất, nếu giao tình tốt, muốn dò xét một số tin tức cực kỳ dễ.
Vì vậy dưới cách làm mặt ngoài không tận lực bên trong lại cố ý kết giao của Trần Hạc, lại thêm mấy bình rượu ngon cất kỹ, rất nhanh đã xưng huynh gọi đệ trở nên rất thân quen với bọn họ, đương nhiên cũng biết được một số tin tức hữu dụng từ trong miệng bọn họ.
/253
|