Khi Trương Thư Hạc trở lại nơi ở, nhà thôn trưởng đã làm xong cơm nước, thôn trưởng còn đợi y một hồi ở cửa, thấy y đi tới từ đường nhỏ giữa núi, lúc này mới cười ha ha đi lên đón, vừa đi vừa cười nói: “Thím cháu hôm nay hấp một nồi bắp non, còn có khoai tây với đậu phộng, đang chờ cháu trở về ăn đây.”
Sau khi Trương Thư Hạc nghe xong, trên mặt hiếm thấy lộ ra chút nụ cười chân thành, nói tiếng cảm ơn với thôn trưởng. Để tránh làm người nhà thôn trưởng với chó mèo trong thôn cả kinh, báo con đã sớm bị y làm tán lực phù, để vào trong túi da trâu, chẳng qua trước khi để vào ngược lại vuốt đầu nó xem như trấn an, bất quá báo con không cảm kích chút nào, cuối cùng đập qua một vuốt, bất quá động tác bị tán lực chậm chạp không có thương tổn gì đối với Trương Thư Hạc, y cũng không để trong lòng.
Bắp non mới hái xuống ăn cực kỳ ngon, vừa thơm vừa ngọt, ở mạt thế thứ như thế này là cực kỳ xa xỉ, y sống lại trở về đến nay vẫn là lần đầu ăn được, cuối cùng ăn liên tục năm trái mới dừng miệng. Thôn trưởng với vợ thôn trưởng đều rất tốt, cư xử thân thiết, vẫn luôn cười tủm tỉm nhìn Trương Thư Hạc ăn, thậm chí còn đưa hai rổ đậu phộng non hấp thơm nức cho Trương Thư Hạc, để y ăn từ từ. Trương Thư Hạc lấy một hạt, bỏ vào miệng nhai nhai, miệng đầy mùi thơm.
Đó là Trương Thư Hạc, nếu đổi lại là những người khác đến từ mạt thế, thấy một bàn đồ ăn này, phỏng đoán cho dù không phải tướng ăn Trư Bát Giới thì cũng không khác bao nhiêu. Thẳng đến khi bụng ăn được lửng dạ, y tự động ngừng lại, không muốn lãng phí thức ăn nữa.
Buổi tối khi hóng mát, quả phụ đầu thôn xách một sọt trứng gà qua, ngượng ngùng nói những thứ này là trứng gà bà mới góp được, đưa cho Trương Thư Hạc. Bởi vì hai ngày nay người trong thôn mang không ít đồ đến đổi tiền, mỗi nhà đều đổi được hai ba nghìn đồng, thế nhưng những thứ đó đều là hoa quả khô, có thể để lâu một chút, nhưng những thứ của nhà quả phụ lại không thể để lâu được.
Nhắc tới lần đường hỏng này, tổn thất lớn nhất trong thôn chính là gà bà nuôi, nuôi heo nuôi dê nuôi thỏ đều có thể giết chết bán da hoặc bán thịt khô, chỉ có gà của bà cái gì cũng không bán ra được. Trứng để lâu sẽ hư, hơn nữa trứng gà cũng không thể muối như trứng vịt, còn có thể để rất lâu. Mà gà thì ngoại trừ gà cho trứng chính là gà cho thịt, gà cho thịt ăn đều là lương thực, vừa vặn lứa gà này là gà một năm, hiện tại mỗi con đều nặng mười ba mười bốn cân, đang lúc mập, nếu như không bán ra được, chất thịt già đi giá sẽ rớt.
Vốn dự định qua hai tháng sẽ chở đến thị trấn bán, trước đây đều là dùng xe ngựa nhà lão Vương hỗ trợ chở gà, thế nhưng hiện tại đường đã hỏng, xe chở không qua được, hơn tám mươi con gà nuôi thoáng cái bị kẹt trong núi, dù sao cũng không thể để cho bà đưa từng con đến dưới chân núi bán, huống hồ bà là nữ, cho dù có tâm đó cũng không có gan đó.
Sau khi Trương Thư Hạc tới, trực tiếp không nói hai lời đã mua hết toàn bộ gà bà nuôi, trứng gà cũng thu hết, gà thì vẫn còn nuôi trong vườn nhà bà, nhưng tiền thôn trưởng đã trả cho bà, lấy được hơn bốn nghìn đồng. Tuy rằng giá bán không cao, thế nhưng so với kiếm từng đồng thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần, vì cảm ơn Trương Thư Hạc, đặc biệt đưa sọt trứng mới đẻ hai ngày nay qua đây tặng.
Sau khi khách sáo vài câu, thôn trưởng liền thay Trương Thư Hạc nhận lấy. Qua một hồi nhà lão Lý nuôi heo cũng tới, tặng một đĩa đồ ăn với thịt khô cá khô đã được chế biến cho Trương Thư Hạc nếm thử. Bởi vì hiện tại mùa này tương đối ẩm, thịt khô cá khô dễ hư, bất quá nhà lão Lý nhiều năm làm thứ này bán, vì vậy ở phương diện muối chế với bảo tồn rất khéo tay, hơn nữa hiện ở trong tay còn trữ không ít, đều là chuẩn bị đem vào trong huyện bán, hiện tại nhà khác không có thịt khô, vì vậy giá ông bán rất cao, vốn có thể để thêm mấy ngày, nhưng giá mà Trương Thư Hạc ra không khác bao nhiêu so với thị trấn, cũng thuận tiện bán luôn, thứ nhất tiết kiệm được lộ phí, thứ hai cũng tiết kiệm được sức, vì vậy thoáng cái liền bán hơn trăm cân, thuận tiện chuẩn bị một đĩa đã được chế biến, bưng tới cho y nếm thử.
Trương Thư Hạc nhìn mấy viên thịt bột gạo chiên trong đĩa, sắc hương vị đều đầy đủ, hai mặt có chút vàng óng ánh, ngửi rất thơm, không tự kìm hãm được khiến người ta sinh ra ham muốn ăn. Sau khi nhịn không được ăn hai viên, chỉ cảm thấy vào miệng mềm mà không ngán, bên trên rải chút ớt băm nhà mình trồng, ăn trong miệng có một luồng phong vị khác, vừa ăn vừa không ngừng gật đầu, liên tục ca ngợi vài câu.
Ăn xong thịt bột gạo, người nhà lão Vương cũng tới, đưa tới một chén thịt thỏ chưng mới làm, còn cho thêm cả bún khô. Thôn trưởng ở một bên cười giải thích, bún khô này đều là dùng gạo trong thôn mình trồng làm ra, ăn rất thơm, hiện tại bún khô trong thị trấn đều thả chất bảo quản, so sánh đôi bên bún khô trong thôn bọn họ làm sạch nhất, đều là phơi dưới ánh mặt trời.
Trương Thư Hạc nhìn nhìn bát thịt chưng kia, bên trên là một tầng sa tế đỏ đỏ, bên trong ngoại trừ thịt thỏ băm, còn cho thêm chút rau xanh với trứng gà, phía dưới chính là bún, ngửi mùi còn chính tông hơn ba phần so với canh hầm xương. Trương Thư Hạc vốn không muốn ăn thêm nữa, nhưng vẫn cầm lấy đũa gắp vài miếng, chỉ cảm thấy hương vị vừa thơm vừa ngon, cuối cùng lại ăn thêm vài miếng.
Thức ăn mỹ vị cộng thêm sự thuần phác của người trong thôn, Trương Thư Hạc sống ở nơi đây cực kỳ vui sướng, thậm chí nghĩ nếu như có thể, ở đây cả đời cũng không tệ, nhưng y biết đối với mạt thế mà nói, hết thảy điều này chỉ là bong bóng nước mà thôi, hoặc là sự an bình trước cơn bão tố.
Ở trong thôn nửa tháng, mỗi ngày y đều không ngừng vẽ phù với tu tập công pháp, mỗi một phút mỗi một giây đều không lãng phí, ngay cả hơn hai trăm thùng trống còn lại trong không gian hạt đào cũng đều được chứa đầy nước suối.
Trong nháy mắt, các loại nông sản đậu phộng với bắp trong thôn cũng đều thu gặt gần hết. Mấy ngày nay thôn trưởng đều ở cửa sân nhà cân đo chứa vào bao. Hai ngày sau, bắp non với đậu phộng mới chín rốt cục đã thu xong toàn bộ.
Các nhà các hộ ngoại trừ để lại một chút cho nhà mình dùng, còn lại đều bán toàn bộ cho Trương Thư Hạc, bình quân mỗi nhà lại được thêm hơn hai nghìn đồng, toàn bộ sân nhà thôn trưởng đều đã bị chất đầy.
Ngày hôm sau thôn trưởng liền đi kiểm kê hàng với Trương Thư Hạc, toàn bộ bắp non đều dùng bao tải chứa, sau đó là gần hai nghìn cân đậu phộng ẩm (đậu phộng mọc trên cây nhưng khi chín sẽ cắm xuống đất, lúc mới nhổ lên còn giữ độ ẩm của đất, vỏ cũng mềm, cần để 1 thời gian vỏ mới khô cứng lại), thêm nữa chính là một số các loại rau củ cà chua mới hái, rau khô cũng được chứa đầy năm bao tải, bên trong đều là một số cải trắng khô với đậu sừng khô. Trương Thư Hạc còn chưa từng ăn rau khô, thôn trưởng giảng giải với y, tất cả đậu sừng khô đều được phơi dưới mặt trời, khi nấu cần ngâm nước, sau đó chiên trong dầu, thêm chút thịt ba chỉ, lá hồi, gừng già với thìa là, sau khi chưng mềm nát ăn sẽ cực kỳ ngon.
Còn có măng, tất cả đều là măng non nhất mà thôn dân đào trong núi, không hề dùng lưu huỳnh hun, càng không có chất phụ gia, đều là phơi khô dựa vào mặt trời tự nhiên. Vì thuận tiện bảo quản, phơi cực kỳ khô, ăn cũng an toàn.
Tiếp theo là trứng gà, không chỉ nhà quả phụ, nhà mỗi một thôn dân đều sẽ nuôi hơn mười con hai mươi mấy con gà. Trong khoảng thời gian đường hỏng, ngoại trừ tự mình ăn, trong thôn góp nhặt được tổng cộng hơn bốn nghìn trái trứng gà, đều có thùng giấy chứa, còn có hơn hai trăm cân dầu cải trong thôn tự chế, một thùng ớt băm nhuyễn, món này là Trương Thư Hạc cố ý mua.
Sau đó là một số quả khô với thảo dược thanh mát giải độc mà nông gia tự mình đào trong núi, như Kim Ngân thảo Ngư Tinh thảo các loại, đều được phơi khô vốn chuẩn bị cầm đi đến thị trấn bán, thấy Trương Thư Hạc thu liền bán hết cho y, dù bán rẻ chút, nhưng cũng may có thể lấy được tiền mặt.
Mười vạn đồng đến cuối cùng không đủ, Trương Thư Hạc lại lấy ra thêm hai vạn, còn dư ba nghìn, khi thôn trưởng trả lại tiền dư liền thương lượng với y: “Tiểu Trương a, mọi thứ đều đã thu gần hết, tuy rằng trong núi mát mẻ, thế nhưng cũng sợ đồ vật gặp chuột, cháu xem lúc nào kêu xe đến chở một chút, người trong thôn các bác khẳng định sẽ giúp cháu.”
Trương Thư Hạc nghĩ nghĩ nói: “Ừm, thứ khác thì dễ nói, chẳng qua heo thỏ gà đều là vật sống không dễ chuyên chở, bác xem có thế trực tiếp làm thịt cho cháu hay không, cháu mang đi cũng thuận tiện.”
Thôn trưởng nói: “Cháu là nói muốn giết xong rồi mang thịt sạch đi?”
Trương Thư Hạc gật đầu, sau đó đưa ba nghìn đồng lại cho thôn trưởng, “Tiền này coi như là phí vất vả cho người trong thôn hỗ trợ, da thỏ da dê da heo cháu không lấy, bộ lòng nội tạng các bác cứ giữ lại, chỉ cần cho cháu thịt là được, giá vẫn tính dựa theo giá gốc.”
Thôn trưởng nhất thời ngẩn ra, mấy ngày nay ông cũng có chút đoán không ra người thanh niên này, nói y là nhân viên thu mua, lại không quá quan tâm vấn đề cân lượng hàng hóa, ngày ngày cũng không tra số lượng hàng, mỗi ngày lại nhất định vào núi, nếu nói y không phải nhân viên thu mua lại thoáng cái mua nhiều thổ sản vùng núi như vậy, hơn nữa lại nói rất rõ ràng đối với đạo lý thu hàng hóa và công ty.
Hiện tại lại chỉ lấy thịt không lấy nội tạng, khiến cho ông không khỏi càng thêm nghi hoặc. Bất quá thu cái gì đó là chuyện của người ta, ông ngược lại không tiện mở miệng hỏi đến, hơn nữa nếu không cần lòng heo, chia cho người thôn mình cũng có thể làm được mấy món ngon nhắm rượu.
“Thế nhưng, những hoa quả khô có thể để được mấy ngày, nhưng heo gà nếu giết, chỉ sợ thịt không để được bao lâu, nơi này là sơn dã nông thôn cũng không có tủ lạnh để dùng.”
Trương Thư Hạc nghĩ nghĩ nói: “Có thể để được bao lâu?”
“Nhiệt độ trong núi thấp, lại dùng nước giếng ướp lạnh, đại khái có thể để được một ngày một đêm đi.”
Trương Thư Hạc nói: “Vậy ngày mai nhờ thôn dân hỗ trợ chỉnh lý, buổi tối dùng nước ướp lạnh, sáng sớm ngày mai cháu sẽ kêu người chở đi, đến lúc đó để vào thùng đá là được.”
Thấy Trương Thư Hạc nói nhẹ nhàng như không, thôn trưởng đành nuốt xuống lời nói đến bên miệng, cuối cùng vẫn dựa theo yêu cầu của y, buổi tối chia cho mỗi hộ hơn một trăm đồng tiền, để bọn họ xuất lực hỗ trợ chỉnh lý những thịt gà thịt heo được Trương Thư Hạc mua. Người trong thôn đương nhiên vui vẻ đáp ứng, ngay cả hộ quả phụ trong thôn cũng đến hỗ trợ, làm một ngày không chỉ có thể được chia hơn một trăm ba mươi đồng tiền, mỗi người tham dự hỗ trợ còn có thể được chia không ít lòng heo.
Những lòng heo đó đều là thứ tốt, để cho vợ trong nhà chỉnh lý một chút, có thể nấu được mấy món ngon nhắm rượu. Sáng sớm ngày hôm sau không cần thôn trưởng phân phó, đều thức dậy sớm đi hỗ trợ.
Chờ người đến đông đủ hết, liền bắt đầu bận rộn. Một đám người nam nam nữ nữ, già trẻ lớn bé, nam giết mổ gà giết mổ dê, nữ nhổ lông gà rửa ruột cắt thịt, từ sáng sớm bận việc đến tận tối muộn, mới chuẩn bị xong toàn bộ thịt, đồng thời dựa theo yêu cầu của Trương Thư Hạc, móc sạch sẽ toàn bộ nội tạng gà, bên ngoài rửa sạch, thịt heo cắt thành khối, xương sườn đều đã được chặt ra, xương khác thì để riêng, thịt gà thịt heo thịt thỏ đều dùng túi nhựa cỡ vừa chứa từng túi, buộc chặt miệng túi, toàn bộ bỏ vào trong mấy thùng vại miệng lớn, rồi phủ lên bằng nước giếng mới được múc lên để ướp lạnh.
Sau khi Trương Thư Hạc xem qua, gật đầu cảm thấy rất hài lòng, mà thôn dân cũng đều vui vui vẻ vẻ được chia phần lòng heo của mình, trở về làm mấy món ngon ăn một bữa. Cũng do bận bịu một ngày đều có chút mệt mỏi, một thôn hai mươi mấy hộ, trải chăn nằm xuống đều phiu phiu ngủ say, ngay cả nhà thôn trưởng cũng không ngoại lệ.
Sau khi Trương Thư Hạc nghe xong, trên mặt hiếm thấy lộ ra chút nụ cười chân thành, nói tiếng cảm ơn với thôn trưởng. Để tránh làm người nhà thôn trưởng với chó mèo trong thôn cả kinh, báo con đã sớm bị y làm tán lực phù, để vào trong túi da trâu, chẳng qua trước khi để vào ngược lại vuốt đầu nó xem như trấn an, bất quá báo con không cảm kích chút nào, cuối cùng đập qua một vuốt, bất quá động tác bị tán lực chậm chạp không có thương tổn gì đối với Trương Thư Hạc, y cũng không để trong lòng.
Bắp non mới hái xuống ăn cực kỳ ngon, vừa thơm vừa ngọt, ở mạt thế thứ như thế này là cực kỳ xa xỉ, y sống lại trở về đến nay vẫn là lần đầu ăn được, cuối cùng ăn liên tục năm trái mới dừng miệng. Thôn trưởng với vợ thôn trưởng đều rất tốt, cư xử thân thiết, vẫn luôn cười tủm tỉm nhìn Trương Thư Hạc ăn, thậm chí còn đưa hai rổ đậu phộng non hấp thơm nức cho Trương Thư Hạc, để y ăn từ từ. Trương Thư Hạc lấy một hạt, bỏ vào miệng nhai nhai, miệng đầy mùi thơm.
Đó là Trương Thư Hạc, nếu đổi lại là những người khác đến từ mạt thế, thấy một bàn đồ ăn này, phỏng đoán cho dù không phải tướng ăn Trư Bát Giới thì cũng không khác bao nhiêu. Thẳng đến khi bụng ăn được lửng dạ, y tự động ngừng lại, không muốn lãng phí thức ăn nữa.
Buổi tối khi hóng mát, quả phụ đầu thôn xách một sọt trứng gà qua, ngượng ngùng nói những thứ này là trứng gà bà mới góp được, đưa cho Trương Thư Hạc. Bởi vì hai ngày nay người trong thôn mang không ít đồ đến đổi tiền, mỗi nhà đều đổi được hai ba nghìn đồng, thế nhưng những thứ đó đều là hoa quả khô, có thể để lâu một chút, nhưng những thứ của nhà quả phụ lại không thể để lâu được.
Nhắc tới lần đường hỏng này, tổn thất lớn nhất trong thôn chính là gà bà nuôi, nuôi heo nuôi dê nuôi thỏ đều có thể giết chết bán da hoặc bán thịt khô, chỉ có gà của bà cái gì cũng không bán ra được. Trứng để lâu sẽ hư, hơn nữa trứng gà cũng không thể muối như trứng vịt, còn có thể để rất lâu. Mà gà thì ngoại trừ gà cho trứng chính là gà cho thịt, gà cho thịt ăn đều là lương thực, vừa vặn lứa gà này là gà một năm, hiện tại mỗi con đều nặng mười ba mười bốn cân, đang lúc mập, nếu như không bán ra được, chất thịt già đi giá sẽ rớt.
Vốn dự định qua hai tháng sẽ chở đến thị trấn bán, trước đây đều là dùng xe ngựa nhà lão Vương hỗ trợ chở gà, thế nhưng hiện tại đường đã hỏng, xe chở không qua được, hơn tám mươi con gà nuôi thoáng cái bị kẹt trong núi, dù sao cũng không thể để cho bà đưa từng con đến dưới chân núi bán, huống hồ bà là nữ, cho dù có tâm đó cũng không có gan đó.
Sau khi Trương Thư Hạc tới, trực tiếp không nói hai lời đã mua hết toàn bộ gà bà nuôi, trứng gà cũng thu hết, gà thì vẫn còn nuôi trong vườn nhà bà, nhưng tiền thôn trưởng đã trả cho bà, lấy được hơn bốn nghìn đồng. Tuy rằng giá bán không cao, thế nhưng so với kiếm từng đồng thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần, vì cảm ơn Trương Thư Hạc, đặc biệt đưa sọt trứng mới đẻ hai ngày nay qua đây tặng.
Sau khi khách sáo vài câu, thôn trưởng liền thay Trương Thư Hạc nhận lấy. Qua một hồi nhà lão Lý nuôi heo cũng tới, tặng một đĩa đồ ăn với thịt khô cá khô đã được chế biến cho Trương Thư Hạc nếm thử. Bởi vì hiện tại mùa này tương đối ẩm, thịt khô cá khô dễ hư, bất quá nhà lão Lý nhiều năm làm thứ này bán, vì vậy ở phương diện muối chế với bảo tồn rất khéo tay, hơn nữa hiện ở trong tay còn trữ không ít, đều là chuẩn bị đem vào trong huyện bán, hiện tại nhà khác không có thịt khô, vì vậy giá ông bán rất cao, vốn có thể để thêm mấy ngày, nhưng giá mà Trương Thư Hạc ra không khác bao nhiêu so với thị trấn, cũng thuận tiện bán luôn, thứ nhất tiết kiệm được lộ phí, thứ hai cũng tiết kiệm được sức, vì vậy thoáng cái liền bán hơn trăm cân, thuận tiện chuẩn bị một đĩa đã được chế biến, bưng tới cho y nếm thử.
Trương Thư Hạc nhìn mấy viên thịt bột gạo chiên trong đĩa, sắc hương vị đều đầy đủ, hai mặt có chút vàng óng ánh, ngửi rất thơm, không tự kìm hãm được khiến người ta sinh ra ham muốn ăn. Sau khi nhịn không được ăn hai viên, chỉ cảm thấy vào miệng mềm mà không ngán, bên trên rải chút ớt băm nhà mình trồng, ăn trong miệng có một luồng phong vị khác, vừa ăn vừa không ngừng gật đầu, liên tục ca ngợi vài câu.
Ăn xong thịt bột gạo, người nhà lão Vương cũng tới, đưa tới một chén thịt thỏ chưng mới làm, còn cho thêm cả bún khô. Thôn trưởng ở một bên cười giải thích, bún khô này đều là dùng gạo trong thôn mình trồng làm ra, ăn rất thơm, hiện tại bún khô trong thị trấn đều thả chất bảo quản, so sánh đôi bên bún khô trong thôn bọn họ làm sạch nhất, đều là phơi dưới ánh mặt trời.
Trương Thư Hạc nhìn nhìn bát thịt chưng kia, bên trên là một tầng sa tế đỏ đỏ, bên trong ngoại trừ thịt thỏ băm, còn cho thêm chút rau xanh với trứng gà, phía dưới chính là bún, ngửi mùi còn chính tông hơn ba phần so với canh hầm xương. Trương Thư Hạc vốn không muốn ăn thêm nữa, nhưng vẫn cầm lấy đũa gắp vài miếng, chỉ cảm thấy hương vị vừa thơm vừa ngon, cuối cùng lại ăn thêm vài miếng.
Thức ăn mỹ vị cộng thêm sự thuần phác của người trong thôn, Trương Thư Hạc sống ở nơi đây cực kỳ vui sướng, thậm chí nghĩ nếu như có thể, ở đây cả đời cũng không tệ, nhưng y biết đối với mạt thế mà nói, hết thảy điều này chỉ là bong bóng nước mà thôi, hoặc là sự an bình trước cơn bão tố.
Ở trong thôn nửa tháng, mỗi ngày y đều không ngừng vẽ phù với tu tập công pháp, mỗi một phút mỗi một giây đều không lãng phí, ngay cả hơn hai trăm thùng trống còn lại trong không gian hạt đào cũng đều được chứa đầy nước suối.
Trong nháy mắt, các loại nông sản đậu phộng với bắp trong thôn cũng đều thu gặt gần hết. Mấy ngày nay thôn trưởng đều ở cửa sân nhà cân đo chứa vào bao. Hai ngày sau, bắp non với đậu phộng mới chín rốt cục đã thu xong toàn bộ.
Các nhà các hộ ngoại trừ để lại một chút cho nhà mình dùng, còn lại đều bán toàn bộ cho Trương Thư Hạc, bình quân mỗi nhà lại được thêm hơn hai nghìn đồng, toàn bộ sân nhà thôn trưởng đều đã bị chất đầy.
Ngày hôm sau thôn trưởng liền đi kiểm kê hàng với Trương Thư Hạc, toàn bộ bắp non đều dùng bao tải chứa, sau đó là gần hai nghìn cân đậu phộng ẩm (đậu phộng mọc trên cây nhưng khi chín sẽ cắm xuống đất, lúc mới nhổ lên còn giữ độ ẩm của đất, vỏ cũng mềm, cần để 1 thời gian vỏ mới khô cứng lại), thêm nữa chính là một số các loại rau củ cà chua mới hái, rau khô cũng được chứa đầy năm bao tải, bên trong đều là một số cải trắng khô với đậu sừng khô. Trương Thư Hạc còn chưa từng ăn rau khô, thôn trưởng giảng giải với y, tất cả đậu sừng khô đều được phơi dưới mặt trời, khi nấu cần ngâm nước, sau đó chiên trong dầu, thêm chút thịt ba chỉ, lá hồi, gừng già với thìa là, sau khi chưng mềm nát ăn sẽ cực kỳ ngon.
Còn có măng, tất cả đều là măng non nhất mà thôn dân đào trong núi, không hề dùng lưu huỳnh hun, càng không có chất phụ gia, đều là phơi khô dựa vào mặt trời tự nhiên. Vì thuận tiện bảo quản, phơi cực kỳ khô, ăn cũng an toàn.
Tiếp theo là trứng gà, không chỉ nhà quả phụ, nhà mỗi một thôn dân đều sẽ nuôi hơn mười con hai mươi mấy con gà. Trong khoảng thời gian đường hỏng, ngoại trừ tự mình ăn, trong thôn góp nhặt được tổng cộng hơn bốn nghìn trái trứng gà, đều có thùng giấy chứa, còn có hơn hai trăm cân dầu cải trong thôn tự chế, một thùng ớt băm nhuyễn, món này là Trương Thư Hạc cố ý mua.
Sau đó là một số quả khô với thảo dược thanh mát giải độc mà nông gia tự mình đào trong núi, như Kim Ngân thảo Ngư Tinh thảo các loại, đều được phơi khô vốn chuẩn bị cầm đi đến thị trấn bán, thấy Trương Thư Hạc thu liền bán hết cho y, dù bán rẻ chút, nhưng cũng may có thể lấy được tiền mặt.
Mười vạn đồng đến cuối cùng không đủ, Trương Thư Hạc lại lấy ra thêm hai vạn, còn dư ba nghìn, khi thôn trưởng trả lại tiền dư liền thương lượng với y: “Tiểu Trương a, mọi thứ đều đã thu gần hết, tuy rằng trong núi mát mẻ, thế nhưng cũng sợ đồ vật gặp chuột, cháu xem lúc nào kêu xe đến chở một chút, người trong thôn các bác khẳng định sẽ giúp cháu.”
Trương Thư Hạc nghĩ nghĩ nói: “Ừm, thứ khác thì dễ nói, chẳng qua heo thỏ gà đều là vật sống không dễ chuyên chở, bác xem có thế trực tiếp làm thịt cho cháu hay không, cháu mang đi cũng thuận tiện.”
Thôn trưởng nói: “Cháu là nói muốn giết xong rồi mang thịt sạch đi?”
Trương Thư Hạc gật đầu, sau đó đưa ba nghìn đồng lại cho thôn trưởng, “Tiền này coi như là phí vất vả cho người trong thôn hỗ trợ, da thỏ da dê da heo cháu không lấy, bộ lòng nội tạng các bác cứ giữ lại, chỉ cần cho cháu thịt là được, giá vẫn tính dựa theo giá gốc.”
Thôn trưởng nhất thời ngẩn ra, mấy ngày nay ông cũng có chút đoán không ra người thanh niên này, nói y là nhân viên thu mua, lại không quá quan tâm vấn đề cân lượng hàng hóa, ngày ngày cũng không tra số lượng hàng, mỗi ngày lại nhất định vào núi, nếu nói y không phải nhân viên thu mua lại thoáng cái mua nhiều thổ sản vùng núi như vậy, hơn nữa lại nói rất rõ ràng đối với đạo lý thu hàng hóa và công ty.
Hiện tại lại chỉ lấy thịt không lấy nội tạng, khiến cho ông không khỏi càng thêm nghi hoặc. Bất quá thu cái gì đó là chuyện của người ta, ông ngược lại không tiện mở miệng hỏi đến, hơn nữa nếu không cần lòng heo, chia cho người thôn mình cũng có thể làm được mấy món ngon nhắm rượu.
“Thế nhưng, những hoa quả khô có thể để được mấy ngày, nhưng heo gà nếu giết, chỉ sợ thịt không để được bao lâu, nơi này là sơn dã nông thôn cũng không có tủ lạnh để dùng.”
Trương Thư Hạc nghĩ nghĩ nói: “Có thể để được bao lâu?”
“Nhiệt độ trong núi thấp, lại dùng nước giếng ướp lạnh, đại khái có thể để được một ngày một đêm đi.”
Trương Thư Hạc nói: “Vậy ngày mai nhờ thôn dân hỗ trợ chỉnh lý, buổi tối dùng nước ướp lạnh, sáng sớm ngày mai cháu sẽ kêu người chở đi, đến lúc đó để vào thùng đá là được.”
Thấy Trương Thư Hạc nói nhẹ nhàng như không, thôn trưởng đành nuốt xuống lời nói đến bên miệng, cuối cùng vẫn dựa theo yêu cầu của y, buổi tối chia cho mỗi hộ hơn một trăm đồng tiền, để bọn họ xuất lực hỗ trợ chỉnh lý những thịt gà thịt heo được Trương Thư Hạc mua. Người trong thôn đương nhiên vui vẻ đáp ứng, ngay cả hộ quả phụ trong thôn cũng đến hỗ trợ, làm một ngày không chỉ có thể được chia hơn một trăm ba mươi đồng tiền, mỗi người tham dự hỗ trợ còn có thể được chia không ít lòng heo.
Những lòng heo đó đều là thứ tốt, để cho vợ trong nhà chỉnh lý một chút, có thể nấu được mấy món ngon nhắm rượu. Sáng sớm ngày hôm sau không cần thôn trưởng phân phó, đều thức dậy sớm đi hỗ trợ.
Chờ người đến đông đủ hết, liền bắt đầu bận rộn. Một đám người nam nam nữ nữ, già trẻ lớn bé, nam giết mổ gà giết mổ dê, nữ nhổ lông gà rửa ruột cắt thịt, từ sáng sớm bận việc đến tận tối muộn, mới chuẩn bị xong toàn bộ thịt, đồng thời dựa theo yêu cầu của Trương Thư Hạc, móc sạch sẽ toàn bộ nội tạng gà, bên ngoài rửa sạch, thịt heo cắt thành khối, xương sườn đều đã được chặt ra, xương khác thì để riêng, thịt gà thịt heo thịt thỏ đều dùng túi nhựa cỡ vừa chứa từng túi, buộc chặt miệng túi, toàn bộ bỏ vào trong mấy thùng vại miệng lớn, rồi phủ lên bằng nước giếng mới được múc lên để ướp lạnh.
Sau khi Trương Thư Hạc xem qua, gật đầu cảm thấy rất hài lòng, mà thôn dân cũng đều vui vui vẻ vẻ được chia phần lòng heo của mình, trở về làm mấy món ngon ăn một bữa. Cũng do bận bịu một ngày đều có chút mệt mỏi, một thôn hai mươi mấy hộ, trải chăn nằm xuống đều phiu phiu ngủ say, ngay cả nhà thôn trưởng cũng không ngoại lệ.
/253
|