Lăng phủ, nội viện.
Khương Vũ Y ngày ngày chỉ lui tới cửa tiệm, hầu như không ló đầu ra ngoài phố. Từ khi quay lại kinh thành, nàng vẫn thấp thỏm lo âu, bởi vì chỗ này là kinh thành. Lần trước nàng chạy trốn khỏi hôn sự, suýt nữa còn bị tên quản gia đi cùng làm nhục. Tên kia đã chết, nhưng đám người đuổi theo nàng, e rằng vẫn còn ở đây.
Lúc này, ngồi bên cạnh nàng là một lão phụ nhân và nha hoàn của bà ta. Bà lão này, tóc bạc trắng, nhưng khuôn mặt vẫn rất hồng hào khỏe mạnh.
- Cháu gái yêu, thực sự không trở về nhà với bà sao?
- Ngoại tổ mẫu, cháu ...
- Cháu không phải lo, chuyện hôn nhân của cháu, bà làm chủ, cháu không muốn, đám người kia không ép được.
- Dạ, cám ơn tổ mẫu, nhưng cháu vẫn không muốn về.
- Vậy được rồi, bà để lại nha hoàn Tiểu Yến cho cháu. Bà sẽ cử thêm cận vệ tới, cháu sắp xếp là được. Đại tiểu thư Khương gia, không thể ngay cả người chăm sóc cũng không có được.
- Bà, cháu tự lo được mà. Với lại, bây giờ nếu có thêm nha hoàn, Vân tỷ cũng sẽ không vui.
- Ài, được rồi. Bà nghe cháu.
Bà lão này là bà ngoại của Khương Vũ Y. Lần trước trốn chạy trong đêm, nàng liên tục nhắc tới bà ngoại, nói rằng chỉ cần đem nàng về Danh Châu gặp bà, bao nhiêu tiền cũng có.
Khương Vũ Y, đúng như những gì Lâm Nghi Anh từng dự đoán, nàng ta là thiên kim tiểu thư của một đại gia tộc, thậm chí không hề kém Lâm Nghi Anh lúc trước - Khương gia của Danh Châu.
Khương lão phu nhân lần này tới đây, cũng nhờ có Lăng Vân đưa tin tới. Cháu gái mất tích bấy lâu, khiến bà rất lo lắng mệt mỏi. Cả Khương gia, cũng chỉ có đứa cháu gái này là bà thương yêu nhất, đám con cháu còn lại, đứa nào Khương lão phu nhân cũng nhìn không lọt.
Ngồi nghe cháu gái kể chuyện xảy ra thời gian qua, càng khiến bà thêm tức giận. Đám con cháu này, gia tộc suy thoái, chỉ vì chút lợi trước mắt, suýt nữa ngay cả tỷ muội đồng tộc cũng hại. Còn kẻ quản gia phản phúc kia, e rằng còn có người đằng sau giât dây mới dám làm, tiếc là chết rồi không tra hỏi được. Dù vậy, chuyện trong Khương gia gần đây xảy ra rất nhiều, Khương lão phu nhân cũng lờ mờ đoán ra ai tốt ai xấu. Cháu gái không muốn về lại cái đống hỗn tạp ở nhà kia, cũng tốt.
Con cháu Khương gia, đều phải ra ngoài trưởng thành, kể cả là nữ nhi. Nếu cháu gái muốn ở Lăng phủ này làm chưởng quỹ, bà cũng không cản.
- Khương cô nương, có ở đó chứ?
- Hì hì, Khương tỷ tỷ hay là đang tắm ...
Hai bà cháu đang trò chuyện thì có tiếng Lâm Nghi Anh và Lăng Hiểu Đình ở ngoài. Khương lão phu nhân nhìn Khương Vũ Y.
- Ai vậy?
- Là mẫu thân của Lăng Phong, và Lăng Nhị tiểu thư.
- Lăng Phong?
Khương lão phu nhân bỗng nghĩ lại. Lúc cháu gái kể chuyện, cái tên này xuất hiện không ít. Hơn nữa, còn là nam nhân duy nhất. Mặc dù bà không nhìn ra chút xúc cảm nào của cháu gái khi nhắc tới cái tên kia, nhưng Khương lão phu nhân không khỏi đoán già đoán non. Cháu gái không muốn về, hay là vì kẻ này.
Mặc dù Khương gia vẫn là đại tộc, nhưng hiện tại lục đục chia năm xẻ bảy. Cháu gái bị ép hôn, khiến bà lo lắng, bây giờ nếu nó tìm ra ý trung nhân, vậy bà phải xem thử.
- Mời họ vào đi, bà cũng muốn gặp xem.
Khương lão phu nhân cũng tiện thể muốn xem người xung quanh cháu gái ra sao, cũng thêm yên tâm.
- A, Khương cô nương có khách sao, thất lễ.
- Không sao, Lâm đại nương, là gia tổ mẫu của ta tới chơi.
Mặc dù Lâm Nghi Anh bề ngoài nhìn rất trẻ, nhưng bản thân Khương Vũ Y luôn xem nàng như cô cô của mình.
Nếu như Lâm Nghi Anh và Khương lão phu nhân cùng tiết lộ thân phận, thì sẽ biết đối phương là ai. Lâu nay Lâm Nghi Anh và Khương Vũ Y đều tận lực giấu diếm thân phận, nên chỉ biết tên.
Ông ngoại Lâm Nghi Anh, Lâm Canh, hơn 20 năm trước là đại tướng chống Liêu, lập vô số công tích. Lão Lâm là người đã chiến đấu đến hơi thở cuối cùng để giành lại 16 châu U Vân từ tay người Liêu. Sau đó, người Kim xuất hiện. Kim Tống liên minh đánh Liêu, đáng lý ra có thể chia đôi U Vân, nhưng người Tống quá bạc nhược, đến bây giờ cả 16 châu đều thuộc về người Kim.
Khương gia, lại là dòng dõi lập quốc công thần từ vài trăm năm trước cùng Thái Tổ nhà Tống. Cũng là gia tộc lập quốc duy nhất cùng Triệu gia Hoàng tộc còn đến bây giờ, các tộc khác đều bị Hoàng gia âm thầm xử đẹp sau khi lên ngôi. Đến đời ông ngoại của Khương Vũ Y, thì vẫn nhất mực trung thành. Khương lão tướng quân cũng là đại tướng nổi danh cùng thời với Lâm Canh. 10 năm trước, Khương lão tướng chính là người đã dẫn mười vạn quân đánh đến tận kinh thành Bắc Ngụy, rất không may trên đường rút quân bị tử trận ở Hòanh Sơn. Tuy vậy vẫn khiến người Ngụy từ đó đến nay chỉ dám co ro giữ mình trung lập, không dám thò đầu ra lần nào nữa.
Hai lão tướng này, đều đại diện cho thế hệ tung hoành của người Tống, khiến người phương bắc phải khiếp sợ. Hơn nữa, hai vị này cũng là số ít những người thực sự vì quốc gia hy sinh, không giống như cái đống bầy nhầy hỗn loạn bây giờ.
Hiện tại, Lâm gia và Khương gia, đều bị đám con cháu làm loạn, tiểu thư danh giá đều phải chạy ra ngoài sống ẩn thân.
...
Lăng Phong lúc này không vui vẻ lắm. Nếu đúng như những gì tên Quyền nói, Lăng Phong quả thật muốn ngay lập tức đi tìm Tiểu Hoa.
A Quyền mất cả nửa canh giờ luyên thuyên đủ chuyện, phần lớn đều là chuyện đồn. Nào là người Thông Thiên Các bá đạo ra sao, khi nam bá nữ khí phách thế nào. Nghe nói có lần gây chuyện với cả vương tử, quan phủ đem lính tới cũng phải nể mặt người Thông Thiên Các mà dọn dẹp chiến trường giúp. Gã kể rất hào hứng, thay vì thấy bất công, lại tỏ vẻ thèm muốn được tham gia vào nhóm người kia.
- Ngươi nói Tiểu Hoa bị những kẻ đó đem đi?
- Đúng vậy. Thông Thiên các gần đây mở rộng, cần người. Mấy đứa trẻ lang thang như Tiểu Hoa, chúng đem về đào tạo, nghe nói còn dạy võ công.
- Rồi cũng ra đường phá phách, có cái gì hay? - Lăng Phong không cho là đúng.
- Ấy. Chưa chắc. Mấy tên kia chỉ là cấp thấp nhất, tư chất thấp kém. Còn những kẻ tốt, có thể trở thành đệ tử của vài trưởng lão đức cao vọng trọng, thậm chí Các chủ. Tương lai thành cái gì không ai biết. Nhưng mà ăn uống tiêu xài chắc chắn không lo.
Lăng Phong vẫn lắc đầu. Tiểu Hoa như vậy tuy trước mắt thoát kiếp ăn mày. Chỉ là, nghe tới nghe lui, Lăng Phong cũng không có cảm tình với đám người Thông Thiên Các kia. Nghe như tổ chức xấu vậy, mặc dù chuyện xấu chủ yếu do đám tay chân không hiểu biết làm, còn đám người cao tầng mục đích gì thì dân thường làm sao biết nổi.
Tiểu Hoa bây giờ ra sao? Thật sự cuộc sống tốt như lời tên Quyền nói sao?
- Ta phải tới xem thử.
- Huynh còn tìm nó làm gì? Có tới cũng không biết nó ở đâu.
- Dù sao chỗ kia cũng chả có gì tốt. Lại còn ép buộc người khác gia nhập.
- Ép buộc? Không hề. Đám trẻ muốn vào Thông Thiên Các không thiếu, nghe nói vài tên quan cũng muốn xin con cháu vào. Người ta muốn vào chưa chắc đã được, bọn chúng cần gì ép chứ?
- Vậy sao không chọn ai lại chọn ăn mày?
- Cái đó đệ không biết. Tư chất con bé tốt chăng? - Tên Quyền nói, nhưng vẻ không phục, Tiểu Hoa kia gầy còm ốm yếu, tư chất gì đây?
Lăng Phong tạm thời buông, hắn vẫn không an tâm. Ít nhất phải tìm gặp con bé hỏi rõ mới được. Bây giờ hắn có việc làm ổn định, muốn đem Tiểu Hoa về bên cạnh.
Lăng Phong quay sang hỏi Quyền.
- Ngươi bây giờ làm gì?
- Đệ? Vẫn đi làm thuê thôi.
- Làm thuê? Làm kiểu gì mà sáng sủa thế này?.
Nhìn bộ dáng thằng này, tốt hơn trước kia không biết bao nhiêu lần, thậm chí còn đẹp trai hơn cả Lăng Phong.
- Hê hê, chỉ may mắn có mối tốt thôi. Phong lão huynh à, bây giờ huynh cũng là lão bản rồi. Xem xem có thể thu đệ làm chân chạy việc chứ.
- Để xem đã.
Lăng Phong suy nghĩ, tên Quyền cũng là người quen từ trước. Lại khá thông minh nhanh nhẹn, sắp xếp việc cũng không phải không thể.
...
Lăng Vân hôm nay tinh thần thi thoảng lại hỗn loạn. Trong lòng cứ chờ đợi cái gì đó. Nàng nhìn tên Lăng Phong này từ sáng tới giờ đến phát ghét rồi.
"Hắn đang cố ý giả vờ sao?"
- Vân tỷ, hôm nay cứ thất hồn lạc phách mãi thế. Tương tư sao?
- Ngươi mới tương tư đấy.
Lăng Vân cứ lẩn quẩn mãi mấy món đồ Lăng Phong mua hôm trước. Thật tức chết, còn tưởng là mua trả công nàng đi theo hắn, vậy mà mãi không thấy.
"Mình cũng có tiền, hắn nếu mãi không chịu tặng vậy tự mình đi mua. Chả thèm nữa."
- Vân tỷ, tỷ xem vị khách hàng kia làm sao không chịu mua hàng cứ đứng mãi thế kia?
- Ngươi nhìn ta làm gì?
- Tỷ cũng là nữ nhân, tới hỏi thử.
- Tại sao lại là ta?
- Ài, được rồi, để ta đi. Không biết hôm nay đắc tội mỹ nữ chỗ nào nữa.
- Khoan đã, đứng đó, để ta hỏi.
Lăng Phong đành chịu thua, sáng nay rời giường chân nào bước ra trước không biết, sao lại đắc tội mỹ nữ giám đốc thế này. Hay là hôm nay đến ngày đèn đỏ, khiến đại tỷ đây dễ bão nổi. Tốt nhất lẹ lẹ làm xong việc chuồn sớm, kẻo tai bay vạ gió thì khổ.
Được một lúc.
- Vân tỷ, khách hàng nói gì?
- Nói là mua đồ tặng thì nên tặng sớm.
- Hả? Là sao không hiểu?
"..."
Lăng Văn bỏ lại cho hắn bóng đi vào gian trong. Lăng Phong đứng gãi đầu chả hiểu gì.
Đại gia Lăng Phong nhà chúng ta công phu trên giường chưa dùng chưa biết, riêng dưới giường thì vẫn rất kém cỏi, chả nắm được tâm lý nữ nhân, so với các tay già đời bụi hoa thì vẫn còn kém cỏi lắm. Tuy nhiên, nếu rơi vào trường hợp của Lăng Phong đây, tám phần nam nhân đều không hiểu mình sai chỗ nào.
Khương Vũ Y ngày ngày chỉ lui tới cửa tiệm, hầu như không ló đầu ra ngoài phố. Từ khi quay lại kinh thành, nàng vẫn thấp thỏm lo âu, bởi vì chỗ này là kinh thành. Lần trước nàng chạy trốn khỏi hôn sự, suýt nữa còn bị tên quản gia đi cùng làm nhục. Tên kia đã chết, nhưng đám người đuổi theo nàng, e rằng vẫn còn ở đây.
Lúc này, ngồi bên cạnh nàng là một lão phụ nhân và nha hoàn của bà ta. Bà lão này, tóc bạc trắng, nhưng khuôn mặt vẫn rất hồng hào khỏe mạnh.
- Cháu gái yêu, thực sự không trở về nhà với bà sao?
- Ngoại tổ mẫu, cháu ...
- Cháu không phải lo, chuyện hôn nhân của cháu, bà làm chủ, cháu không muốn, đám người kia không ép được.
- Dạ, cám ơn tổ mẫu, nhưng cháu vẫn không muốn về.
- Vậy được rồi, bà để lại nha hoàn Tiểu Yến cho cháu. Bà sẽ cử thêm cận vệ tới, cháu sắp xếp là được. Đại tiểu thư Khương gia, không thể ngay cả người chăm sóc cũng không có được.
- Bà, cháu tự lo được mà. Với lại, bây giờ nếu có thêm nha hoàn, Vân tỷ cũng sẽ không vui.
- Ài, được rồi. Bà nghe cháu.
Bà lão này là bà ngoại của Khương Vũ Y. Lần trước trốn chạy trong đêm, nàng liên tục nhắc tới bà ngoại, nói rằng chỉ cần đem nàng về Danh Châu gặp bà, bao nhiêu tiền cũng có.
Khương Vũ Y, đúng như những gì Lâm Nghi Anh từng dự đoán, nàng ta là thiên kim tiểu thư của một đại gia tộc, thậm chí không hề kém Lâm Nghi Anh lúc trước - Khương gia của Danh Châu.
Khương lão phu nhân lần này tới đây, cũng nhờ có Lăng Vân đưa tin tới. Cháu gái mất tích bấy lâu, khiến bà rất lo lắng mệt mỏi. Cả Khương gia, cũng chỉ có đứa cháu gái này là bà thương yêu nhất, đám con cháu còn lại, đứa nào Khương lão phu nhân cũng nhìn không lọt.
Ngồi nghe cháu gái kể chuyện xảy ra thời gian qua, càng khiến bà thêm tức giận. Đám con cháu này, gia tộc suy thoái, chỉ vì chút lợi trước mắt, suýt nữa ngay cả tỷ muội đồng tộc cũng hại. Còn kẻ quản gia phản phúc kia, e rằng còn có người đằng sau giât dây mới dám làm, tiếc là chết rồi không tra hỏi được. Dù vậy, chuyện trong Khương gia gần đây xảy ra rất nhiều, Khương lão phu nhân cũng lờ mờ đoán ra ai tốt ai xấu. Cháu gái không muốn về lại cái đống hỗn tạp ở nhà kia, cũng tốt.
Con cháu Khương gia, đều phải ra ngoài trưởng thành, kể cả là nữ nhi. Nếu cháu gái muốn ở Lăng phủ này làm chưởng quỹ, bà cũng không cản.
- Khương cô nương, có ở đó chứ?
- Hì hì, Khương tỷ tỷ hay là đang tắm ...
Hai bà cháu đang trò chuyện thì có tiếng Lâm Nghi Anh và Lăng Hiểu Đình ở ngoài. Khương lão phu nhân nhìn Khương Vũ Y.
- Ai vậy?
- Là mẫu thân của Lăng Phong, và Lăng Nhị tiểu thư.
- Lăng Phong?
Khương lão phu nhân bỗng nghĩ lại. Lúc cháu gái kể chuyện, cái tên này xuất hiện không ít. Hơn nữa, còn là nam nhân duy nhất. Mặc dù bà không nhìn ra chút xúc cảm nào của cháu gái khi nhắc tới cái tên kia, nhưng Khương lão phu nhân không khỏi đoán già đoán non. Cháu gái không muốn về, hay là vì kẻ này.
Mặc dù Khương gia vẫn là đại tộc, nhưng hiện tại lục đục chia năm xẻ bảy. Cháu gái bị ép hôn, khiến bà lo lắng, bây giờ nếu nó tìm ra ý trung nhân, vậy bà phải xem thử.
- Mời họ vào đi, bà cũng muốn gặp xem.
Khương lão phu nhân cũng tiện thể muốn xem người xung quanh cháu gái ra sao, cũng thêm yên tâm.
- A, Khương cô nương có khách sao, thất lễ.
- Không sao, Lâm đại nương, là gia tổ mẫu của ta tới chơi.
Mặc dù Lâm Nghi Anh bề ngoài nhìn rất trẻ, nhưng bản thân Khương Vũ Y luôn xem nàng như cô cô của mình.
Nếu như Lâm Nghi Anh và Khương lão phu nhân cùng tiết lộ thân phận, thì sẽ biết đối phương là ai. Lâu nay Lâm Nghi Anh và Khương Vũ Y đều tận lực giấu diếm thân phận, nên chỉ biết tên.
Ông ngoại Lâm Nghi Anh, Lâm Canh, hơn 20 năm trước là đại tướng chống Liêu, lập vô số công tích. Lão Lâm là người đã chiến đấu đến hơi thở cuối cùng để giành lại 16 châu U Vân từ tay người Liêu. Sau đó, người Kim xuất hiện. Kim Tống liên minh đánh Liêu, đáng lý ra có thể chia đôi U Vân, nhưng người Tống quá bạc nhược, đến bây giờ cả 16 châu đều thuộc về người Kim.
Khương gia, lại là dòng dõi lập quốc công thần từ vài trăm năm trước cùng Thái Tổ nhà Tống. Cũng là gia tộc lập quốc duy nhất cùng Triệu gia Hoàng tộc còn đến bây giờ, các tộc khác đều bị Hoàng gia âm thầm xử đẹp sau khi lên ngôi. Đến đời ông ngoại của Khương Vũ Y, thì vẫn nhất mực trung thành. Khương lão tướng quân cũng là đại tướng nổi danh cùng thời với Lâm Canh. 10 năm trước, Khương lão tướng chính là người đã dẫn mười vạn quân đánh đến tận kinh thành Bắc Ngụy, rất không may trên đường rút quân bị tử trận ở Hòanh Sơn. Tuy vậy vẫn khiến người Ngụy từ đó đến nay chỉ dám co ro giữ mình trung lập, không dám thò đầu ra lần nào nữa.
Hai lão tướng này, đều đại diện cho thế hệ tung hoành của người Tống, khiến người phương bắc phải khiếp sợ. Hơn nữa, hai vị này cũng là số ít những người thực sự vì quốc gia hy sinh, không giống như cái đống bầy nhầy hỗn loạn bây giờ.
Hiện tại, Lâm gia và Khương gia, đều bị đám con cháu làm loạn, tiểu thư danh giá đều phải chạy ra ngoài sống ẩn thân.
...
Lăng Phong lúc này không vui vẻ lắm. Nếu đúng như những gì tên Quyền nói, Lăng Phong quả thật muốn ngay lập tức đi tìm Tiểu Hoa.
A Quyền mất cả nửa canh giờ luyên thuyên đủ chuyện, phần lớn đều là chuyện đồn. Nào là người Thông Thiên Các bá đạo ra sao, khi nam bá nữ khí phách thế nào. Nghe nói có lần gây chuyện với cả vương tử, quan phủ đem lính tới cũng phải nể mặt người Thông Thiên Các mà dọn dẹp chiến trường giúp. Gã kể rất hào hứng, thay vì thấy bất công, lại tỏ vẻ thèm muốn được tham gia vào nhóm người kia.
- Ngươi nói Tiểu Hoa bị những kẻ đó đem đi?
- Đúng vậy. Thông Thiên các gần đây mở rộng, cần người. Mấy đứa trẻ lang thang như Tiểu Hoa, chúng đem về đào tạo, nghe nói còn dạy võ công.
- Rồi cũng ra đường phá phách, có cái gì hay? - Lăng Phong không cho là đúng.
- Ấy. Chưa chắc. Mấy tên kia chỉ là cấp thấp nhất, tư chất thấp kém. Còn những kẻ tốt, có thể trở thành đệ tử của vài trưởng lão đức cao vọng trọng, thậm chí Các chủ. Tương lai thành cái gì không ai biết. Nhưng mà ăn uống tiêu xài chắc chắn không lo.
Lăng Phong vẫn lắc đầu. Tiểu Hoa như vậy tuy trước mắt thoát kiếp ăn mày. Chỉ là, nghe tới nghe lui, Lăng Phong cũng không có cảm tình với đám người Thông Thiên Các kia. Nghe như tổ chức xấu vậy, mặc dù chuyện xấu chủ yếu do đám tay chân không hiểu biết làm, còn đám người cao tầng mục đích gì thì dân thường làm sao biết nổi.
Tiểu Hoa bây giờ ra sao? Thật sự cuộc sống tốt như lời tên Quyền nói sao?
- Ta phải tới xem thử.
- Huynh còn tìm nó làm gì? Có tới cũng không biết nó ở đâu.
- Dù sao chỗ kia cũng chả có gì tốt. Lại còn ép buộc người khác gia nhập.
- Ép buộc? Không hề. Đám trẻ muốn vào Thông Thiên Các không thiếu, nghe nói vài tên quan cũng muốn xin con cháu vào. Người ta muốn vào chưa chắc đã được, bọn chúng cần gì ép chứ?
- Vậy sao không chọn ai lại chọn ăn mày?
- Cái đó đệ không biết. Tư chất con bé tốt chăng? - Tên Quyền nói, nhưng vẻ không phục, Tiểu Hoa kia gầy còm ốm yếu, tư chất gì đây?
Lăng Phong tạm thời buông, hắn vẫn không an tâm. Ít nhất phải tìm gặp con bé hỏi rõ mới được. Bây giờ hắn có việc làm ổn định, muốn đem Tiểu Hoa về bên cạnh.
Lăng Phong quay sang hỏi Quyền.
- Ngươi bây giờ làm gì?
- Đệ? Vẫn đi làm thuê thôi.
- Làm thuê? Làm kiểu gì mà sáng sủa thế này?.
Nhìn bộ dáng thằng này, tốt hơn trước kia không biết bao nhiêu lần, thậm chí còn đẹp trai hơn cả Lăng Phong.
- Hê hê, chỉ may mắn có mối tốt thôi. Phong lão huynh à, bây giờ huynh cũng là lão bản rồi. Xem xem có thể thu đệ làm chân chạy việc chứ.
- Để xem đã.
Lăng Phong suy nghĩ, tên Quyền cũng là người quen từ trước. Lại khá thông minh nhanh nhẹn, sắp xếp việc cũng không phải không thể.
...
Lăng Vân hôm nay tinh thần thi thoảng lại hỗn loạn. Trong lòng cứ chờ đợi cái gì đó. Nàng nhìn tên Lăng Phong này từ sáng tới giờ đến phát ghét rồi.
"Hắn đang cố ý giả vờ sao?"
- Vân tỷ, hôm nay cứ thất hồn lạc phách mãi thế. Tương tư sao?
- Ngươi mới tương tư đấy.
Lăng Vân cứ lẩn quẩn mãi mấy món đồ Lăng Phong mua hôm trước. Thật tức chết, còn tưởng là mua trả công nàng đi theo hắn, vậy mà mãi không thấy.
"Mình cũng có tiền, hắn nếu mãi không chịu tặng vậy tự mình đi mua. Chả thèm nữa."
- Vân tỷ, tỷ xem vị khách hàng kia làm sao không chịu mua hàng cứ đứng mãi thế kia?
- Ngươi nhìn ta làm gì?
- Tỷ cũng là nữ nhân, tới hỏi thử.
- Tại sao lại là ta?
- Ài, được rồi, để ta đi. Không biết hôm nay đắc tội mỹ nữ chỗ nào nữa.
- Khoan đã, đứng đó, để ta hỏi.
Lăng Phong đành chịu thua, sáng nay rời giường chân nào bước ra trước không biết, sao lại đắc tội mỹ nữ giám đốc thế này. Hay là hôm nay đến ngày đèn đỏ, khiến đại tỷ đây dễ bão nổi. Tốt nhất lẹ lẹ làm xong việc chuồn sớm, kẻo tai bay vạ gió thì khổ.
Được một lúc.
- Vân tỷ, khách hàng nói gì?
- Nói là mua đồ tặng thì nên tặng sớm.
- Hả? Là sao không hiểu?
"..."
Lăng Văn bỏ lại cho hắn bóng đi vào gian trong. Lăng Phong đứng gãi đầu chả hiểu gì.
Đại gia Lăng Phong nhà chúng ta công phu trên giường chưa dùng chưa biết, riêng dưới giường thì vẫn rất kém cỏi, chả nắm được tâm lý nữ nhân, so với các tay già đời bụi hoa thì vẫn còn kém cỏi lắm. Tuy nhiên, nếu rơi vào trường hợp của Lăng Phong đây, tám phần nam nhân đều không hiểu mình sai chỗ nào.
/485
|