Vừa về đến Lăng phủ, còn đang nghĩ về vẻ đẹp của Ngô Oánh Oánh thì Lăng Phong gặp tên Phát hớt hơ hớt hải chạy ra, tay quơ quơ thở nói :
- Lăng Phong, mẫu thân ngươi ...
- Làm sao?
Phát "mập" làm trong bếp, bình thường hay gặp Lâm thị nhất. Lâm Nghi Anh làm hạ nhân ở hậu viện Lăng gia, bình thường đều dọn dẹp hoa viên, giặt giũ may vá, không biết chuyện gì khiến tên Phát phải chạy ra đây thế này.
- Tam trưởng lão ...
Còn chưa nghe rõ câu Lăng Phong đã phóng đi. Sau đó sực tỉnh ra, còn chưa biết chuyện xảy ra ở đâu. Ánh mắt Lăng Phong sắc lên, khiến Phát "mập" cũng đờ ra một lúc :
- Ở đâu?
- Ơ ... Ở chỗ giặt quần áo.
Phát "mập" nuốt nước miếng mới nói được. Tên Phong này, còn chưa nói chuyện gì đã đáng sợ như vậy, A Phát thầm nghĩ cũng chưa bao giờ thấy Lăng Phong như thế. Trước nay hắn vẫn rất vui vẻ cười đùa.
Lăng Phong chỉ cần nghe cái tên "tam trưởng lão" cũng đủ đoán ra bảy phần câu chuyện.
Tam trưởng lão, còn ai ngoài lão Lăng Kha kia. Trưởng lão khác Lăng Phong không biết, riêng lão già này hắn biết một ít. Lão này là một tên dê già, thậm chí còn trắng trợn hơn lão Lăng Hùng trước kia. Lăng Hùng ít ra còn sắp xếp này nọ tiến từng bước, tên Kha này, căn bản thích là làm luôn tại chỗ. Đã không biết bao nhiêu nha hoàn phụ nhân trong phủ bị lão ta khinh bạc rồi.
Lăng Phong đến cái thế giới này, tưởng chừng tứ cố vô thân, không quan tâm ai. Nhưng dần dà từng người một đi vào cuộc sống hắn, con người luôn có tình cảm. Kể cả hắn không phải Lăng Phong thực sự, niết bàn hay đoạt xá thì điều đó có sao. Lúc đến đây hắn đã từng nói sẽ thay kẻ xấu số kia sống tốt. Lăng Phong cũ kia cũng đã biến mất, chỉ để lại ký ức cho hắn, nhưng ủy thác thì không.
Nửa năm trôi qua, Lăng Phong thực sự xem Lâm thị thành thân mẫu của mình, hắn nhìn thấy từ Lâm thị hình bóng người mẹ kiếp trước của mình. Ánh mắt từ ái, cử chỉ quan tâm lo lắng, chưa kể cặm cụi nuôi sống hắn những ngày đầu tiên. Ngay cả con vật cũng phải nhận biết ơn nghĩa này, Lăng Phong làm sao lại không?
Bất kỳ kẻ nào, cũng không được đụng đến mẫu thân hắn, hoàng đế cũng không thể, thần tiên cũng không.
"Hừ ... hừ ..." Lăng Phong phừng phừng chạy về hậu viện, mắt long lên, hắn sợ tới muộn. Lần trước lão Hùng, nếu hắn không phát tò mò theo dõi, chỉ sợ bây giờ đã hối hận.
Lâm Nghi Anh lúc này đang đứng khép nép. Chỗ này là gian sau dùng để giặt giũ, mặc dù vẫn lộ thiên ngoài trời, nhưng đám phụ nhân khác hình như cũng biết chuyện gì xảy ra tiếp theo, đều tản đi cả, để lại đồ đạc còn ngổn ngang.
Lăng Kha không phải ở phủ này, đây là phủ chi họ của Lăng Chiến. Hôm qua uống rượu với vài lão trưởng lão khác, bàn chuyện kinh thành, sáng nay tình cờ ghé qua hậu viên lấy đồ giặt để về thì lão thì bắt gặp Lâm Nghi Anh.
Lão từng nghe phong phanh Lăng Hùng trước kia vừa lên tộc trưởng liền thu hai mẹ con nào đó làm hạ nhân. Chuyện này nhỏ nhặt không đáng để tâm. Đến hôm nay nhìn thấy Lâm Nghi Anh, lão mới nhớ ra. Xem ra người phụ nhân kia chính là người này, thảo nào lão Lăng Hùng lại rảnh rỗi vậy, lên tộc trưởng chuyện gì không làm lại đi thu đàn bà có con vào phủ. Lúc đó lão còn khinh thường lão Hùng ngu, bây giờ thì hiểu, tươi ngon thế này, có con đã sao, kể cả có cháu lão cũng muốn.
Người nữ này, Lăng Kha nhìn một cái thì bùng luôn sắc tâm, sức không còn cũng phải uống thuốc, một lần tàn phá thôi cũng được. Lâm thị không phải kiểu thiếu nữ thanh thuần, rõ ràng đã có con lớn, nhưng nhìn làm sao cũng thấy còn tươi trẻ vô cùng, vừa ôn nhu vừa trẻ trung, lại điểm phong tình mà đám thiếu nữ chưa trải đời kia không có. Quả thật cực phẩm, đối với những lão 50 như Lăng Kha, thứ này mới chí mạng, mấy đứa trẻ 20 kia có đẹp mấy cũng là đồ bỏ.
"Cũng tốt, chỗ này cũng kín đáo, dã chiến luôn tại đây không tệ." Lăng Kha nghĩ nghĩ, đám hạ nhân kia cũng thật biết ý, đều tránh đi.
Lăng Kha hau háu nhìn chằm chằm Lâm thị, nước miếng không kìm được :
- Nàng tên gì?
- Ta họ Lâm. Không biết Tam trưởng lão có gì dặn dò. - Lâm Nghi Anh vẫn bảo trì một tia ý thức tiểu thư đại tộc từ nhỏ, chỉ xưng họ, nhưng vẫn cúi đầu.
- Nàng đẹp như vậy, làm sao lại làm mấy chuyện này chứ. Theo ta, ta đang muốn nạp thêm thiếp thất. Ài, mấy lão bà của ta cũng tệ, đều không biết cách sinh nở tốt. Theo ta, đảm bảo nàng ăn sung mặc sướng.
Lăng Kha làm một tràng, chưa gì đã nói đến đoạn muốn con cái, quả thật bá đạo.
- Tam trưởng lão, mời ngài lấy đồ. Ta còn phải tới chỗ đại tiểu thư. - Lâm Nghi Anh lấy Lăng Vân ra làm bình phong.
Bà biết trong phủ này, thậm chí trong tộc, người có thực quyền nhất là Lăng Vân. Ngoài ra, cạnh Lăng Vân là Khương Vũ Y, cô nương này thi thoảng vẫn ghé thăm, hy vọng chỉ cần Lâm thị qua đó thì sẽ ổn.
Lăng Kha tinh trùng thượng não từ lâu, làm gì còn nghĩ này nọ :
- Đến chỗ Vân nhi thì muộn một chút có sao. Ta nhanh thôi. Nàng xem, ngực đẹp như vậy, không để nam nhân hưởng thụ, thì thật đáng tiếc.
Lâm Nghi Anh quay người định chạy, chỗ này không như trong phòng, muốn chạy dễ hơn.
Lăng Kha vừa thấy Lâm Nghi Anh quay lưng ra, nhìn thấy bờ mông tròn liền chịu hết nổi, vồ tới giơ hai tay như trâu đực.
"Ục ..."
"Xoảng ... xoảng ..."
Một tiếng trầm đục, sau đó là tiếng đỗ vỡ đồ giật giũ, mấy cái phiên phơi đồ cũng đổ hết cả ra.
Lăng Phong tới kịp lúc, hắn phi như xe ngựa bay vào lão già kia, không kể chiêu thức, đơn thuần tông thẳng. Mặc dù Lâm Nghi Anh còn chưa bị đụng đến cái chéo áo nào.
Nếu chuyện cứ thế này đem ra ngoài phân xử, cả hai mẹ con hắn đều sẽ chịu thiệt, Lăng Kha chỉ cần phủi tay nói dối hết chuyện, cũng chả ai truy cứu lão, Lăng Phong còn thành kẻ côn đồ hành hung vô lý. Nhưng vừa tới liền nghe mấy lời nói vô sĩ dâm tục kia, Lăng Phong làm gì còn thời gian suy nghĩ, liền bay luôn vào.
Lão Lăng Kha chật vật, cái gì áo quần đồ lót đang phơi đều trùm cả lên người lão.
- M*, thằng nào ...?
- Chuyện gì? Ai làm loạn?
Ngay lập tức có vài tên người làm chạy vào hô hoán. Lăng Phong cười khẩy nhìn.
Kể cũng thật hay, lúc lão già kia gây chuyện không thấy bóng thằng nào, hắn vừa húc lão ta một cái liền có người nhảy vào kêu la. Liếc nhìn Lăng Phong còn thấy một tên quen mặt, hình như giữ tiền viện, thế nào mà xuất hiện ở hậu viện nhanh như vậy?
"M*, vừa ăn cướp vừa la làng". Lăng Phong nghĩ thầm. Xem ra những tên này cùng với lão Lăng Kha này đi cùng nhau, giả canh gác cho lão ta, không ngờ Lăng Phong lách vào được. Thậm chí mấy tên hạ nhân này, không khéo cũng được lão ta thưởng nữ nhân sau khi chơi chán, mới xuất hiện đúng lúc đúng chỗ thế này. Lão này thế mà có bổn sự, không phải sống ở phủ này, thế mà tới có mấy ngày cuối năm đầu năm đã móc nối được một đám làm bậy.
Lăng Phong biết không đá đấm gì được lão ta, mấy tên kia đã vây lại rồi. Lăng Phong quay qua lo lắng cho Lâm thi, trước nhất phải để bà tránh đi càng nhanh càng tốt, ở đây chả có gì hay ho cả.
- Nương, mau sang chỗ Khương cô nương.
- Dám đi đâu? Gây sự xong còn muốn trốn. - Một tên hạ nhân hét lên, ánh mắt không dời khỏi Lâm Nghi Anh.
"Quả nhiên." Nhìn thấy ánh mắt kia, Lăng Phong liền biết mình đoán trúng rồi, lão Kha này đi làm bậy, rồi chia chác cho đám này hưởng thụ sau.
- M*, ông cũng không có trốn. - Lăng Phong nói.
- Hừ, không đi đâu cả, ngươi ở lại làm nhân chứng. - Tên kia muốn chặn Lâm Nghi Anh lại.
- Làm gì? - Lăng Phong xông qua định cản lại.
- Lâm tỷ, đại tiểu thư gọi.
Bỗng có tiếng phụ nhân nào đó nói với vào. Không biết thật hay giả.
"Còn có người tốt. Dám đứng ra." Lăng Phong cười. Ít ra trong lúc này vẫn có người còn lương tâm. Nếu qua được chuyện này, nhất định phải cám ơn người kia. Nên biết có Lăng Kha ở đây mà phụ nhân kia còn dám lên tiếng, tức là cô ta cũng rất liều lĩnh. Những lúc thế này, người ta chỉ biết tránh ra xem kịch. Hạ nhân mà đứng ra làm phật ý trưởng lão, bị đánh chết là chuyện thường. Có lẽ do Lâm thị sống tốt, mới được người thương.
Lâm Nghi Anh nhìn Lăng Phong lo lắng không muốn đi, nhưng Lăng Phong ánh mắt kiên định, khiến bà chạy vội đi. Lăng Kha và đám kia nuốt cục tức, nếu đại tiểu thư có lời thật, bọn chúng cũng không dám làm càn ngăn lại. Nhưng tên Phong gì đây, nhất định tiêu đời rồi.
- Đánh chết nó, m*, dám làm hỏng chuyện tốt của ông. - Lăng Kha gầm lên.
Vừa rồi bên dưới lão đã cứng lên, bị thằng nhãi này húc một cái úp sấp xuống, suýt nữa gãy đôi, tức vì bị phá bĩnh là một, bị đau của quý là mười.
Mấy tên hạ nhân nhào vào giữ Lăng Phong. Lăng Phong phản kháng, nhưng vô ích. Mặc dù hắn luyện khí lực tốt lắm, nhưng đây đến tận bốn năm tên, đều hạng to khỏe, Lăng Phong không làm gì được. Những kẻ này cũng đang tức vì không được hưởng thụ nữ nhân kia, giữ Lăng Phong càng chặt, tay còn quặp cả ra sau.
Lăng Phong lúc đó trong sát na đã có ý chạy đi, hắn tin nếu mình vùng lên chạy đi, mấy kẻ này không thể làm gì, rèn luyện bấy lâu không phải để làm trò đùa.
Thế nhưng liền nghĩ lại, hắn chạy đi, vậy thì chính thức thành kẻ hành hung bỏ trốn rồi. Chuyện này cũng không lớn, còn chưa phải giết người cướp của gì, xem bọn chúng làm gì. Mẫu thân hắn còn ở phủ, hắn phải ở lại đỡ cho bà, có gì hắn gánh hết.
"Bốp ..."
Không biết từ lúc nào, tên đằng sau đã có côn trong tay, đánh ngang sống lưng Lăng Phong, tưởng như muốn gãy ngang người.
- Lăng Phong, mẫu thân ngươi ...
- Làm sao?
Phát "mập" làm trong bếp, bình thường hay gặp Lâm thị nhất. Lâm Nghi Anh làm hạ nhân ở hậu viện Lăng gia, bình thường đều dọn dẹp hoa viên, giặt giũ may vá, không biết chuyện gì khiến tên Phát phải chạy ra đây thế này.
- Tam trưởng lão ...
Còn chưa nghe rõ câu Lăng Phong đã phóng đi. Sau đó sực tỉnh ra, còn chưa biết chuyện xảy ra ở đâu. Ánh mắt Lăng Phong sắc lên, khiến Phát "mập" cũng đờ ra một lúc :
- Ở đâu?
- Ơ ... Ở chỗ giặt quần áo.
Phát "mập" nuốt nước miếng mới nói được. Tên Phong này, còn chưa nói chuyện gì đã đáng sợ như vậy, A Phát thầm nghĩ cũng chưa bao giờ thấy Lăng Phong như thế. Trước nay hắn vẫn rất vui vẻ cười đùa.
Lăng Phong chỉ cần nghe cái tên "tam trưởng lão" cũng đủ đoán ra bảy phần câu chuyện.
Tam trưởng lão, còn ai ngoài lão Lăng Kha kia. Trưởng lão khác Lăng Phong không biết, riêng lão già này hắn biết một ít. Lão này là một tên dê già, thậm chí còn trắng trợn hơn lão Lăng Hùng trước kia. Lăng Hùng ít ra còn sắp xếp này nọ tiến từng bước, tên Kha này, căn bản thích là làm luôn tại chỗ. Đã không biết bao nhiêu nha hoàn phụ nhân trong phủ bị lão ta khinh bạc rồi.
Lăng Phong đến cái thế giới này, tưởng chừng tứ cố vô thân, không quan tâm ai. Nhưng dần dà từng người một đi vào cuộc sống hắn, con người luôn có tình cảm. Kể cả hắn không phải Lăng Phong thực sự, niết bàn hay đoạt xá thì điều đó có sao. Lúc đến đây hắn đã từng nói sẽ thay kẻ xấu số kia sống tốt. Lăng Phong cũ kia cũng đã biến mất, chỉ để lại ký ức cho hắn, nhưng ủy thác thì không.
Nửa năm trôi qua, Lăng Phong thực sự xem Lâm thị thành thân mẫu của mình, hắn nhìn thấy từ Lâm thị hình bóng người mẹ kiếp trước của mình. Ánh mắt từ ái, cử chỉ quan tâm lo lắng, chưa kể cặm cụi nuôi sống hắn những ngày đầu tiên. Ngay cả con vật cũng phải nhận biết ơn nghĩa này, Lăng Phong làm sao lại không?
Bất kỳ kẻ nào, cũng không được đụng đến mẫu thân hắn, hoàng đế cũng không thể, thần tiên cũng không.
"Hừ ... hừ ..." Lăng Phong phừng phừng chạy về hậu viện, mắt long lên, hắn sợ tới muộn. Lần trước lão Hùng, nếu hắn không phát tò mò theo dõi, chỉ sợ bây giờ đã hối hận.
Lâm Nghi Anh lúc này đang đứng khép nép. Chỗ này là gian sau dùng để giặt giũ, mặc dù vẫn lộ thiên ngoài trời, nhưng đám phụ nhân khác hình như cũng biết chuyện gì xảy ra tiếp theo, đều tản đi cả, để lại đồ đạc còn ngổn ngang.
Lăng Kha không phải ở phủ này, đây là phủ chi họ của Lăng Chiến. Hôm qua uống rượu với vài lão trưởng lão khác, bàn chuyện kinh thành, sáng nay tình cờ ghé qua hậu viên lấy đồ giặt để về thì lão thì bắt gặp Lâm Nghi Anh.
Lão từng nghe phong phanh Lăng Hùng trước kia vừa lên tộc trưởng liền thu hai mẹ con nào đó làm hạ nhân. Chuyện này nhỏ nhặt không đáng để tâm. Đến hôm nay nhìn thấy Lâm Nghi Anh, lão mới nhớ ra. Xem ra người phụ nhân kia chính là người này, thảo nào lão Lăng Hùng lại rảnh rỗi vậy, lên tộc trưởng chuyện gì không làm lại đi thu đàn bà có con vào phủ. Lúc đó lão còn khinh thường lão Hùng ngu, bây giờ thì hiểu, tươi ngon thế này, có con đã sao, kể cả có cháu lão cũng muốn.
Người nữ này, Lăng Kha nhìn một cái thì bùng luôn sắc tâm, sức không còn cũng phải uống thuốc, một lần tàn phá thôi cũng được. Lâm thị không phải kiểu thiếu nữ thanh thuần, rõ ràng đã có con lớn, nhưng nhìn làm sao cũng thấy còn tươi trẻ vô cùng, vừa ôn nhu vừa trẻ trung, lại điểm phong tình mà đám thiếu nữ chưa trải đời kia không có. Quả thật cực phẩm, đối với những lão 50 như Lăng Kha, thứ này mới chí mạng, mấy đứa trẻ 20 kia có đẹp mấy cũng là đồ bỏ.
"Cũng tốt, chỗ này cũng kín đáo, dã chiến luôn tại đây không tệ." Lăng Kha nghĩ nghĩ, đám hạ nhân kia cũng thật biết ý, đều tránh đi.
Lăng Kha hau háu nhìn chằm chằm Lâm thị, nước miếng không kìm được :
- Nàng tên gì?
- Ta họ Lâm. Không biết Tam trưởng lão có gì dặn dò. - Lâm Nghi Anh vẫn bảo trì một tia ý thức tiểu thư đại tộc từ nhỏ, chỉ xưng họ, nhưng vẫn cúi đầu.
- Nàng đẹp như vậy, làm sao lại làm mấy chuyện này chứ. Theo ta, ta đang muốn nạp thêm thiếp thất. Ài, mấy lão bà của ta cũng tệ, đều không biết cách sinh nở tốt. Theo ta, đảm bảo nàng ăn sung mặc sướng.
Lăng Kha làm một tràng, chưa gì đã nói đến đoạn muốn con cái, quả thật bá đạo.
- Tam trưởng lão, mời ngài lấy đồ. Ta còn phải tới chỗ đại tiểu thư. - Lâm Nghi Anh lấy Lăng Vân ra làm bình phong.
Bà biết trong phủ này, thậm chí trong tộc, người có thực quyền nhất là Lăng Vân. Ngoài ra, cạnh Lăng Vân là Khương Vũ Y, cô nương này thi thoảng vẫn ghé thăm, hy vọng chỉ cần Lâm thị qua đó thì sẽ ổn.
Lăng Kha tinh trùng thượng não từ lâu, làm gì còn nghĩ này nọ :
- Đến chỗ Vân nhi thì muộn một chút có sao. Ta nhanh thôi. Nàng xem, ngực đẹp như vậy, không để nam nhân hưởng thụ, thì thật đáng tiếc.
Lâm Nghi Anh quay người định chạy, chỗ này không như trong phòng, muốn chạy dễ hơn.
Lăng Kha vừa thấy Lâm Nghi Anh quay lưng ra, nhìn thấy bờ mông tròn liền chịu hết nổi, vồ tới giơ hai tay như trâu đực.
"Ục ..."
"Xoảng ... xoảng ..."
Một tiếng trầm đục, sau đó là tiếng đỗ vỡ đồ giật giũ, mấy cái phiên phơi đồ cũng đổ hết cả ra.
Lăng Phong tới kịp lúc, hắn phi như xe ngựa bay vào lão già kia, không kể chiêu thức, đơn thuần tông thẳng. Mặc dù Lâm Nghi Anh còn chưa bị đụng đến cái chéo áo nào.
Nếu chuyện cứ thế này đem ra ngoài phân xử, cả hai mẹ con hắn đều sẽ chịu thiệt, Lăng Kha chỉ cần phủi tay nói dối hết chuyện, cũng chả ai truy cứu lão, Lăng Phong còn thành kẻ côn đồ hành hung vô lý. Nhưng vừa tới liền nghe mấy lời nói vô sĩ dâm tục kia, Lăng Phong làm gì còn thời gian suy nghĩ, liền bay luôn vào.
Lão Lăng Kha chật vật, cái gì áo quần đồ lót đang phơi đều trùm cả lên người lão.
- M*, thằng nào ...?
- Chuyện gì? Ai làm loạn?
Ngay lập tức có vài tên người làm chạy vào hô hoán. Lăng Phong cười khẩy nhìn.
Kể cũng thật hay, lúc lão già kia gây chuyện không thấy bóng thằng nào, hắn vừa húc lão ta một cái liền có người nhảy vào kêu la. Liếc nhìn Lăng Phong còn thấy một tên quen mặt, hình như giữ tiền viện, thế nào mà xuất hiện ở hậu viện nhanh như vậy?
"M*, vừa ăn cướp vừa la làng". Lăng Phong nghĩ thầm. Xem ra những tên này cùng với lão Lăng Kha này đi cùng nhau, giả canh gác cho lão ta, không ngờ Lăng Phong lách vào được. Thậm chí mấy tên hạ nhân này, không khéo cũng được lão ta thưởng nữ nhân sau khi chơi chán, mới xuất hiện đúng lúc đúng chỗ thế này. Lão này thế mà có bổn sự, không phải sống ở phủ này, thế mà tới có mấy ngày cuối năm đầu năm đã móc nối được một đám làm bậy.
Lăng Phong biết không đá đấm gì được lão ta, mấy tên kia đã vây lại rồi. Lăng Phong quay qua lo lắng cho Lâm thi, trước nhất phải để bà tránh đi càng nhanh càng tốt, ở đây chả có gì hay ho cả.
- Nương, mau sang chỗ Khương cô nương.
- Dám đi đâu? Gây sự xong còn muốn trốn. - Một tên hạ nhân hét lên, ánh mắt không dời khỏi Lâm Nghi Anh.
"Quả nhiên." Nhìn thấy ánh mắt kia, Lăng Phong liền biết mình đoán trúng rồi, lão Kha này đi làm bậy, rồi chia chác cho đám này hưởng thụ sau.
- M*, ông cũng không có trốn. - Lăng Phong nói.
- Hừ, không đi đâu cả, ngươi ở lại làm nhân chứng. - Tên kia muốn chặn Lâm Nghi Anh lại.
- Làm gì? - Lăng Phong xông qua định cản lại.
- Lâm tỷ, đại tiểu thư gọi.
Bỗng có tiếng phụ nhân nào đó nói với vào. Không biết thật hay giả.
"Còn có người tốt. Dám đứng ra." Lăng Phong cười. Ít ra trong lúc này vẫn có người còn lương tâm. Nếu qua được chuyện này, nhất định phải cám ơn người kia. Nên biết có Lăng Kha ở đây mà phụ nhân kia còn dám lên tiếng, tức là cô ta cũng rất liều lĩnh. Những lúc thế này, người ta chỉ biết tránh ra xem kịch. Hạ nhân mà đứng ra làm phật ý trưởng lão, bị đánh chết là chuyện thường. Có lẽ do Lâm thị sống tốt, mới được người thương.
Lâm Nghi Anh nhìn Lăng Phong lo lắng không muốn đi, nhưng Lăng Phong ánh mắt kiên định, khiến bà chạy vội đi. Lăng Kha và đám kia nuốt cục tức, nếu đại tiểu thư có lời thật, bọn chúng cũng không dám làm càn ngăn lại. Nhưng tên Phong gì đây, nhất định tiêu đời rồi.
- Đánh chết nó, m*, dám làm hỏng chuyện tốt của ông. - Lăng Kha gầm lên.
Vừa rồi bên dưới lão đã cứng lên, bị thằng nhãi này húc một cái úp sấp xuống, suýt nữa gãy đôi, tức vì bị phá bĩnh là một, bị đau của quý là mười.
Mấy tên hạ nhân nhào vào giữ Lăng Phong. Lăng Phong phản kháng, nhưng vô ích. Mặc dù hắn luyện khí lực tốt lắm, nhưng đây đến tận bốn năm tên, đều hạng to khỏe, Lăng Phong không làm gì được. Những kẻ này cũng đang tức vì không được hưởng thụ nữ nhân kia, giữ Lăng Phong càng chặt, tay còn quặp cả ra sau.
Lăng Phong lúc đó trong sát na đã có ý chạy đi, hắn tin nếu mình vùng lên chạy đi, mấy kẻ này không thể làm gì, rèn luyện bấy lâu không phải để làm trò đùa.
Thế nhưng liền nghĩ lại, hắn chạy đi, vậy thì chính thức thành kẻ hành hung bỏ trốn rồi. Chuyện này cũng không lớn, còn chưa phải giết người cướp của gì, xem bọn chúng làm gì. Mẫu thân hắn còn ở phủ, hắn phải ở lại đỡ cho bà, có gì hắn gánh hết.
"Bốp ..."
Không biết từ lúc nào, tên đằng sau đã có côn trong tay, đánh ngang sống lưng Lăng Phong, tưởng như muốn gãy ngang người.
/485
|