“Triệu Huy...... Không phải khi nãy cậu mới ra ngoài sao?”
“Tôi, tôi không có a.” Triệu Huy ngẩng đầu lên, mân mê cái bút trong tay: “Tôi vừa mới......” Ánh mắt lộ ra vẻ mê mang: “Tôi vừa mới......”
Cảnh Văn bước về phía trước, trên người Triệu Huy cũng ướt mèm, nước nhỏ tong tong lên mặt bàn khiến nó ướt một mảng lớn.
“Tôi vừa mới đi đâu nhỉ?” Triệu Huy giống như mới phát hiện mình đang ướt như chuột lột, cùng hai người kia chẳng khác nhau là mấy, kinh ngạc đứng bật dậy, cái ghế bị hắn làm đổ ra đằng sau, hắn kinh ngạc nhìn Cảnh Văn và Hạ Thụy Bác, ngoài ý muốn mờ mịt hỏi: “Tôi, sao trên người tôi toàn nước thế này?”
Hạ Thụy Bác đi lên, không chút thanh sắc che Cảnh Văn ở đằng sau: “Cậu mới từ bên ngoài trở về a, bọn tôi thấy dấu chân.”
Triệu Huy ngơ ngác nói: “Tôi thề là tôi không có ra ngoài mà, tôi vừa mới...... vừa chỉ đi ra cửa sổ nhìn một lát, sau đó...... đã thấy ngồi ở đây rồi.”
Cảnh Văn hạ giọng hỏi: “Lúc cậu đứng ngoài cửa sổ là mấy giờ?”
“Bảy giờ......” Triệu Huy nhìn thoáng qua đồng hồ trên bàn đã là 8 giờ 15 phút.
Lúc hắn đứng ở cửa sổ rõ ràng mới có bảy giờ mà......
Đã qua hẳn một tiếng mười lăm phút, chuyện này vẫn chưa quỷ dị bằng chuyện cả người hắn ướt sũng y như hai người kia mới từ bên ngoài về.
Hắn bị sao vậy? Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?
Hai ngày cuối tuần này...... Hắn nhớ rằng có rủ bạn bè tới, mọi người cùng nhau liên hoan đánh bài...... Sau đó thì sao nhỉ? Thứ bảy, chủ nhật...... Hắn qua hai ngày đó như thế nào? Vì sao giống như một đoạn ký ức bị xóa mất!
Cảnh Văn nhìn sắc mặt Triệu Huy càng lúc càng trắng, bả vai bỗng run lên rồi ngã vật ra, cậu đang định đi tới thì bị Hạ Thụy Bác kéo tay lại, Triệu Huy mắt nhắm hờ, cả người co quắp trên mặt đất.
Hạ Thụy Bác chặt chẽ kéo Cảnh Văn ra sau lưng để bảo vệ, không để cậu nhích tới gần Triệu Huy, dường như sợ có biến cố sẽ làm cậu bị thương. Hắn tiến về phía trước, tay từ từ vươn ra, xem xét hơi thở của Triệu Huy.
Vẫn còn hô hấp.
Cảnh Văn ngó đầu ra, nhìn trên bàn Triệu Huy vừa ngồi.
Bút, sách, cuốn sổ......
Cuốn sổ?
Cảnh Văn chạy ra chỗ bàn.
Cuốn sổ trên bàn đã bị nước trên người Triệu Huy làm ướt, nó cũng chỉ là cuốn sổ bình thường bọn họ hay dùng để ghi chép bài học mà thôi.
Không phải là thứ mà lúc chiều bọn họ giao cho Triệu Huy.
Cảnh Văn có thể cảm thấy cuốn sổ đó có chút cổ quái, Triệu Huy bất thường như vừa nãy chắc chắn có liên quan tới nó.
Nhưng nó biến đâu rồi?
Quỷ dị xuất hiện rồi bây giờ biến mất ──
Hạ Thụy Bác thấy Cảnh Văn như đang tìm kiếm thứ gì đó trong phòng, liền hỏi: “Cậu tìm gì đấy?”
“Cuốn sổ.” Cảnh Văn quay đầu nhìn hắn một cái, rồi mở tủ của Triệu Huy. Bên trong chỉ có vài bộ quần áo, dầu gội, xà bông thơm...... sách vở bình thường.
“Cuốn sổ?”
“Là cuốn sổ lúc chiều chúng ta đưa cho cậu ấy đó. Cuốn sổ đó chắc chắn không phải của Triệu Huy.” Cảnh Văn lục tung đống sách vở……không thấy.
Chẳng lẽ Triệu Huy để nó ở phòng học?
Hạ Thụy Bác cởi áo T-shirt, tùy tiện dùng khăn lông lau vài cái, tìm cái áo sơ mi mặc vào: “Tôi đến phòng y tế tìm giúp đỡ, Triệu Huy nhìn qua thì có vẻ chỉ ngất thôi, không biết còn có mắc chứng bệnh nào không, hai đứa mình đi......”
“Không được, tôi ở đây trông cậu ấy, sẽ không có việc gì đâu.” Cảnh Văn nói.
Hạ Thụy Bác đành cẩn thận dặn dò: “Không được ra ngoài đi loạn, cũng đừng động vào cậu ta, tôi sẽ về nhanh thôi. Nếu thấy có gì không phù hợp cũng đừng có đứng ngốc mà nhanh chóng la lớn lên nghe không?. Phòng phía tây đã có người đến ở rồi. Nếu có gì thì sang bên đó, tóm lại, chú ý an toàn nhé!”
Cảnh Văn gật gật đầu, nói nhỏ: “Biết rồi mà...... Cậu đi cũng cẩn thận.”
Phòng y tế nằm không xa, Hạ Thụy Bác cầm dù cố gắng đi về phía trước, trời mưa ngày một lớn. Trong lòng hắn nghi ngờ, nhưng hắn cũng không sợ. Những thứ kia chẳng qua đã vượt khỏi cái gọi là khoa học thường thức mà thôi, hắn không sợ.
Hắn chỉ lo cho Cảnh Văn.
Triệu Huy đã ngất rồi, nên sẽ không thể làm gì tổn hại tới Cảnh Văn......
Đi không bao lâu, Hạ Thụy Bác liền bắt đầu hối hận, hắn...... nên cùng Cảnh Văn ở chung một chỗ, hai người không nên tách nhau ra thế này, Cảnh Văn thân thể yếu ớt, cho dù bây giờ Triệu Huy bất tỉnh nhân sự...... Nhưng nhỡ đâu......
Phòng y tế đang ở trước mắt, Hạ Thụy Bác hít sâu một cái, tiến lên gõ cửa.
“Em nói có bạn học bị ngất?”
Thầy giáo phòng y tế cầm theo cái ô: “Sao lại thế?”
Hạ Thụy Bác ngừng một chút: “Có thể là mắc mưa thầy ạ ── thầy ơi nhanh lên.”
“Ừ ừ......” Thầy giáo khá lớn tuổi nên không thể nhanh nhẹn như Hạ Thụy Bác, nhất là trời lại mưa lớn như thế: “Em đừng lo lắng quá, chắc bạn em gặp mưa to, nên nhất thời bị lạnh đột ngột...... Không sao. Em đi chậm thôi không trượt chân......”
Đỉnh đầu bỗng nhiên Roẹt…t…t..!! Một tia sét lóe lên, ánh sáng chói lòa hiện trên bầu trời đen kịt trông thật đáng sợ. Hạ Thụy Bác trong lòng co thắt. Tia sét đánh xuống...... khiến một cái cây đổ rầm xuống như một con quái vật khổng lồ......
Sấm rền rĩ, đất dưới chân rung lên, toàn thân trong nháy mắt tê dại, chân dường như không thể bước tiếp. Hạ Thụy Bác còn may, tiếng sấm chỉ làm cho đầu hắn ong ong, nhưng thầy giáo kia đã ngồi phịch xuống đất.
“Thầy!” Hạ Thụy Bác vừa lo lắng, vừa bất an: “Thầy có sao không? Có đi được không hả thầy?”
“Có thể, có thể......” Dựa vào Hạ Thụy Bác, thầy giáo đứng dậy, hai tay cầm chiếc dù chẳng giúp được gì: “Sấm chớp ghê quá, cứ như bổ thẳng vào đầu người ta.”
Sau lúc sấm chớp rền vang, Hạ Thụy Bác càng thêm bất an, bước đi nhanh hơn, cơ hồ là lôi xềnh xệch ông thầy giáo về ký túc xá.
Cuối cùng cũng tiến được vào trong ký túc, Hạ Thụy Bác không kịp thu lại dù, chỉ phía hành lang: “Chúng em ở phòng 114......”
Thầy giáo bị mưa hắt trông vô cùng chật vật, lôi khăn tay ra định lau kính mắt, nhưng khăn tay giờ cũng ướt hết cả.
Hạ Thụy Bác gấp không thể chờ, kêu: “Cảnh Văn, Cảnh Văn.”
Hắn dùng sức đẩy cửa phòng 114.
“Tôi, tôi không có a.” Triệu Huy ngẩng đầu lên, mân mê cái bút trong tay: “Tôi vừa mới......” Ánh mắt lộ ra vẻ mê mang: “Tôi vừa mới......”
Cảnh Văn bước về phía trước, trên người Triệu Huy cũng ướt mèm, nước nhỏ tong tong lên mặt bàn khiến nó ướt một mảng lớn.
“Tôi vừa mới đi đâu nhỉ?” Triệu Huy giống như mới phát hiện mình đang ướt như chuột lột, cùng hai người kia chẳng khác nhau là mấy, kinh ngạc đứng bật dậy, cái ghế bị hắn làm đổ ra đằng sau, hắn kinh ngạc nhìn Cảnh Văn và Hạ Thụy Bác, ngoài ý muốn mờ mịt hỏi: “Tôi, sao trên người tôi toàn nước thế này?”
Hạ Thụy Bác đi lên, không chút thanh sắc che Cảnh Văn ở đằng sau: “Cậu mới từ bên ngoài trở về a, bọn tôi thấy dấu chân.”
Triệu Huy ngơ ngác nói: “Tôi thề là tôi không có ra ngoài mà, tôi vừa mới...... vừa chỉ đi ra cửa sổ nhìn một lát, sau đó...... đã thấy ngồi ở đây rồi.”
Cảnh Văn hạ giọng hỏi: “Lúc cậu đứng ngoài cửa sổ là mấy giờ?”
“Bảy giờ......” Triệu Huy nhìn thoáng qua đồng hồ trên bàn đã là 8 giờ 15 phút.
Lúc hắn đứng ở cửa sổ rõ ràng mới có bảy giờ mà......
Đã qua hẳn một tiếng mười lăm phút, chuyện này vẫn chưa quỷ dị bằng chuyện cả người hắn ướt sũng y như hai người kia mới từ bên ngoài về.
Hắn bị sao vậy? Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?
Hai ngày cuối tuần này...... Hắn nhớ rằng có rủ bạn bè tới, mọi người cùng nhau liên hoan đánh bài...... Sau đó thì sao nhỉ? Thứ bảy, chủ nhật...... Hắn qua hai ngày đó như thế nào? Vì sao giống như một đoạn ký ức bị xóa mất!
Cảnh Văn nhìn sắc mặt Triệu Huy càng lúc càng trắng, bả vai bỗng run lên rồi ngã vật ra, cậu đang định đi tới thì bị Hạ Thụy Bác kéo tay lại, Triệu Huy mắt nhắm hờ, cả người co quắp trên mặt đất.
Hạ Thụy Bác chặt chẽ kéo Cảnh Văn ra sau lưng để bảo vệ, không để cậu nhích tới gần Triệu Huy, dường như sợ có biến cố sẽ làm cậu bị thương. Hắn tiến về phía trước, tay từ từ vươn ra, xem xét hơi thở của Triệu Huy.
Vẫn còn hô hấp.
Cảnh Văn ngó đầu ra, nhìn trên bàn Triệu Huy vừa ngồi.
Bút, sách, cuốn sổ......
Cuốn sổ?
Cảnh Văn chạy ra chỗ bàn.
Cuốn sổ trên bàn đã bị nước trên người Triệu Huy làm ướt, nó cũng chỉ là cuốn sổ bình thường bọn họ hay dùng để ghi chép bài học mà thôi.
Không phải là thứ mà lúc chiều bọn họ giao cho Triệu Huy.
Cảnh Văn có thể cảm thấy cuốn sổ đó có chút cổ quái, Triệu Huy bất thường như vừa nãy chắc chắn có liên quan tới nó.
Nhưng nó biến đâu rồi?
Quỷ dị xuất hiện rồi bây giờ biến mất ──
Hạ Thụy Bác thấy Cảnh Văn như đang tìm kiếm thứ gì đó trong phòng, liền hỏi: “Cậu tìm gì đấy?”
“Cuốn sổ.” Cảnh Văn quay đầu nhìn hắn một cái, rồi mở tủ của Triệu Huy. Bên trong chỉ có vài bộ quần áo, dầu gội, xà bông thơm...... sách vở bình thường.
“Cuốn sổ?”
“Là cuốn sổ lúc chiều chúng ta đưa cho cậu ấy đó. Cuốn sổ đó chắc chắn không phải của Triệu Huy.” Cảnh Văn lục tung đống sách vở……không thấy.
Chẳng lẽ Triệu Huy để nó ở phòng học?
Hạ Thụy Bác cởi áo T-shirt, tùy tiện dùng khăn lông lau vài cái, tìm cái áo sơ mi mặc vào: “Tôi đến phòng y tế tìm giúp đỡ, Triệu Huy nhìn qua thì có vẻ chỉ ngất thôi, không biết còn có mắc chứng bệnh nào không, hai đứa mình đi......”
“Không được, tôi ở đây trông cậu ấy, sẽ không có việc gì đâu.” Cảnh Văn nói.
Hạ Thụy Bác đành cẩn thận dặn dò: “Không được ra ngoài đi loạn, cũng đừng động vào cậu ta, tôi sẽ về nhanh thôi. Nếu thấy có gì không phù hợp cũng đừng có đứng ngốc mà nhanh chóng la lớn lên nghe không?. Phòng phía tây đã có người đến ở rồi. Nếu có gì thì sang bên đó, tóm lại, chú ý an toàn nhé!”
Cảnh Văn gật gật đầu, nói nhỏ: “Biết rồi mà...... Cậu đi cũng cẩn thận.”
Phòng y tế nằm không xa, Hạ Thụy Bác cầm dù cố gắng đi về phía trước, trời mưa ngày một lớn. Trong lòng hắn nghi ngờ, nhưng hắn cũng không sợ. Những thứ kia chẳng qua đã vượt khỏi cái gọi là khoa học thường thức mà thôi, hắn không sợ.
Hắn chỉ lo cho Cảnh Văn.
Triệu Huy đã ngất rồi, nên sẽ không thể làm gì tổn hại tới Cảnh Văn......
Đi không bao lâu, Hạ Thụy Bác liền bắt đầu hối hận, hắn...... nên cùng Cảnh Văn ở chung một chỗ, hai người không nên tách nhau ra thế này, Cảnh Văn thân thể yếu ớt, cho dù bây giờ Triệu Huy bất tỉnh nhân sự...... Nhưng nhỡ đâu......
Phòng y tế đang ở trước mắt, Hạ Thụy Bác hít sâu một cái, tiến lên gõ cửa.
“Em nói có bạn học bị ngất?”
Thầy giáo phòng y tế cầm theo cái ô: “Sao lại thế?”
Hạ Thụy Bác ngừng một chút: “Có thể là mắc mưa thầy ạ ── thầy ơi nhanh lên.”
“Ừ ừ......” Thầy giáo khá lớn tuổi nên không thể nhanh nhẹn như Hạ Thụy Bác, nhất là trời lại mưa lớn như thế: “Em đừng lo lắng quá, chắc bạn em gặp mưa to, nên nhất thời bị lạnh đột ngột...... Không sao. Em đi chậm thôi không trượt chân......”
Đỉnh đầu bỗng nhiên Roẹt…t…t..!! Một tia sét lóe lên, ánh sáng chói lòa hiện trên bầu trời đen kịt trông thật đáng sợ. Hạ Thụy Bác trong lòng co thắt. Tia sét đánh xuống...... khiến một cái cây đổ rầm xuống như một con quái vật khổng lồ......
Sấm rền rĩ, đất dưới chân rung lên, toàn thân trong nháy mắt tê dại, chân dường như không thể bước tiếp. Hạ Thụy Bác còn may, tiếng sấm chỉ làm cho đầu hắn ong ong, nhưng thầy giáo kia đã ngồi phịch xuống đất.
“Thầy!” Hạ Thụy Bác vừa lo lắng, vừa bất an: “Thầy có sao không? Có đi được không hả thầy?”
“Có thể, có thể......” Dựa vào Hạ Thụy Bác, thầy giáo đứng dậy, hai tay cầm chiếc dù chẳng giúp được gì: “Sấm chớp ghê quá, cứ như bổ thẳng vào đầu người ta.”
Sau lúc sấm chớp rền vang, Hạ Thụy Bác càng thêm bất an, bước đi nhanh hơn, cơ hồ là lôi xềnh xệch ông thầy giáo về ký túc xá.
Cuối cùng cũng tiến được vào trong ký túc, Hạ Thụy Bác không kịp thu lại dù, chỉ phía hành lang: “Chúng em ở phòng 114......”
Thầy giáo bị mưa hắt trông vô cùng chật vật, lôi khăn tay ra định lau kính mắt, nhưng khăn tay giờ cũng ướt hết cả.
Hạ Thụy Bác gấp không thể chờ, kêu: “Cảnh Văn, Cảnh Văn.”
Hắn dùng sức đẩy cửa phòng 114.
/42
|