Bài học mở đầu này trôi qua thật chậm chạp, chủ yếu là nói qua về quy định cho học sinh hiểu rõ hơn. Giáo viên nhắc nhở không nên đi tới khu vực tòa nhà cũ sắp giải tỏa, trong đó đương nhiên cũng nói tới nội quy không được leo cây mà Hạ Thụy Bác từng đề cập.
Cơ mà có một việc rất đáng thắc mắc, trong nội quy có nói tội đánh nhau chỉ bị trừ 8 điểm, trong khi trèo cây đã bị trừ tận 5 điểm.
Bảo sao cây trong trường tươi tốt thế, chính sách bảo vệ lợi hại thế cơ mà.
Suy nghĩ một chút, một lần leo cây, bạn sẽ bị coi là học sinh cá biệt vì điểm hạnh kiểm bị trừ còn hơn cả đánh nhau, như thế còn ai dám leo cây? Mà có khi leo cây, bạn còn bị người ta chửi cho là khỉ nữa chứ.
Tiếp đó là đến vấn đề trang phục và tóc tai, không được để tóc dài, không được trang điểm, đậm nhạt gì cũng không được, không được mang đồ trang sức, cái gì vòng cổ, nhẫn, bông tai….đều phải tháo. Còn nữa, cứ ở trong trường thì phải mặc đồng phục, không được biến tấu đồng phục, ngoại trừ đồng phục, trang phục khác đều không được phép. Mỗi học sinh phải nhớ số báo danh, phải có thẻ học sinh. Phải có thời khóa biểu, thời gian biểu......
Nội quy dài khủng khiếp, Hạ Thụy Bác nói mấy chục trang là không hề cường điệu. Ngồi giảng nội quy đến tận năm giờ rưỡi, Trang Dĩnh nhìn đồng hồ, thu dọn sách trên bàn: “Những phần tôi chưa giảng qua, sau khi về ký túc, các em xem thật kỹ, từ ngày mai, nếu ai vi phạm nội quy, tôi cũng không có biện pháp mà giải quyết vì trách nhiệm này thuộc về các thầy giám thị. Hi vọng tất cả mọi người có thể cố gắng học tập, thuận lợi mà thăng tiến. Được rồi, điều cuối cùng tôi muốn nhắc lại, là khu tòa nhà cũ năm nay có thể bị dỡ bỏ, mong mọi người không nên tới gần, để tránh phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn. Tốt, bây giờ tan lớp, sáng sớm ngày mai bảy giờ hẹn gặp lại các em.”
Trang Dĩnh nhẹ nhõm cười, hàm răng tuyết trắng lóe lên, trông hơi lộ ra vẻ trẻ con: “Đã tới giờ ăn rồi, giải tán đi thôi, tôi sẽ không khiến mọi người bỏ lỡ dịp thưởng thức mỹ thực đâu.”
Cả lớp bên dưới cười ồ lên, một nữ sinh giơ tay lên hỏi: “Thưa thầy, thầy ở đâu ạ? Nếu bọn em có vấn đề gì muốn hỏi, thì có thể tìm thầy ở đâu?”
Trang Dĩnh ngừng một chút nói: “Tôi ở tòa nhà Bình Di, điện thoại nội tuyến là 8065, bên trong ký túc xá của mọi người cũng có điện thoại nội tuyến, có thể trực tiếp bấm số gọi cho tôi ── nhưng mà từ nửa đêm trở đi đừng gọi nhé.”
Đám nữ sinh cười một trận, rồi mới giải tán.
Trang Dĩnh đi ra ngoài trước, bóng lưng của anh ta trông lại gầy hơn. Hành lang rất dài, nhưng Cảnh Văn vẫn có thể nhìn thấy bóng lưng ấy.
Hạ Thụy Bác vỗ cậu một cái: “Ê, tâm trí lại bay đi đâu rồi, không đói à?”
Cảnh Văn lắc đầu: “Không đói lắm......”
Vu Tuyết chui đầu vào giữa hai người: “Này, hai người thậm thụt gì ở đây? Không đói a? Ăn cơm đi ăn cơm đi, Hạ Đại Vóc cậu mời khách nha!”
Hạ Thụy Bác: Thụy Bác có nghĩa là Cao to, rộng lớn – Đại Vóc cũng có nghĩa là cao to, rộng lớn.
Hạ Thụy Bác hào sảng khoát tay: “Không vấn đề! Cậu cứ ăn thoải mái, tôi trả tiền.”
Vu Tuyết kéo Cảnh Văn đi về phía trước: “Tốt lắm tốt lắm, muốn nghĩ cái gì cũng phải chờ ăn no xong mới nghĩ được. Ăn cơm trước, nói sau.”
Ăn xong cơm chiều, trời đã tối, bọn họ nói chuyện rất nhiều, chủ yếu là Vu Tuyết và Hạ Thụy Bác nói chuyện với nhau, Cảnh Văn an tĩnh ngồi nghe. Vừa nãy Vu Tuyết thấy ở căn-tin có bán bít-tết, nhanh nhảu gọi ba phần. Tảng thịt bò thái quá dày, lại còn chiên quá kỹ, thịt dai nhanh nhách như giẻ lau, Cảnh Văn chỉ ăn hai miếng, Vu Tuyết giật giật tay cậu, bảo với cậu ở căn-tin người ta bán cả sushi đấy, Cảnh Văn lắc đầu nguầy nguậy, lần này thật sự không muốn thử.
Hạ Thụy Bác hỏi Cảnh Văn: “Cậu có tâm sự gì a?”
Cảnh Văn liếc hắn một cái: “Không có.”
“Có phải trời nóng quá không?” Hạ Thụy Bác nói: “Trong trường này cũng không thể gọi là nóng được.”
“Không phải mà, ” Cảnh Văn nói: “Tôi cũng chẳng biết, có thể đến nơi mới chưa kịp thích ứng.”
“Ôi chao, cậu rụt rè quá cơ.” Hạ Thụy Bác cười: “Cậu không phải sợ, có tôi ở đây.”
Cảnh Văn cười cười, nụ cười này có chút mơ màng.
Không biết thế nào, chỉ cảm thấy tâm trống rỗng, giống như...... Có một việc rất quan trọng cần làm cho ai đó, nhưng lại nhớ không nổi phải làm gì. Lại giống như...... Có ai đem đầu cậu rửa sạch toàn bộ chỉ để lại cảm giác vô lực, không ngừng mê mang.
“Hôm nay chẳng qua chỉ tới báo danh với làm quen thôi.” Vu Tuyết bưng lấy một hộp sushi đi tới, cho vào miệng một miếng: “Ăn xong về tắm rửa rồi ngủ đi. Ngày mai còn phải dậy sớm tập hợp đấy.”
Hạ Thụy Bác cũng không có tâm tư ăn cơm nữa, vừa cho hai miếng sushi vào miệng, đem cả hộp đưa lại cho Vu Tuyết: “Ăn nốt hộ tôi nhá, tôi mang Cảnh Văn về đây.”
Vu Tuyết đầu tiên là sửng sốt, miệng đầy một mồm cơm, lúng búng: “Mang Cảnh Văn về......” Ngẩng đầu lên hai người kia đã đi mất, đối diện trước một hộp đầy sushi, cô cau mày: “A! Quá giảo hoạt rồi! Như thế này là bắt ta dọn đây!”
Bọn họ trở về, đèn đường bị tầng tầng lá cây che khuất, cứ âm u không rõ, phạm vi chiếu sáng vô cùng hẹp. Nhiều cây nên cái nóng cũng dần tản đi.
“Không nóng lắm, cậu cảm thấy đỡ hơn chưa?”
Cảnh Văn có chút nhập thần, đi hướng về phía rừng cây, chỗ đó tối om, u ám chỉ có thể nghe thấy tiếng lá cây rơi, tựa hồ có người ở trong hắc ám kia chuẩn bị hành động.
Hạ Thụy Bác nhanh nhảu kéo tay của cậu: “Đi thôi. Ở đây không có gì đâu.”
Cảnh Văn gật đầu: “Đích xác không có cái gì...... Tại tôi nhạy cảm quá.”
Nguyên nhân chính vì sao có cảm giác kỳ quái thì không rõ.
Cho tới bây giờ chưa từng thấy nơi nào sạch sẽ tới vậy, ở đây Cảnh Văn cái gì cũng không thấy. Mặc dù đôi lúc phảng phất như có như không cảm giác rất áp lực.
Nhưng đích xác cái gì cậu cũng không thấy.
Kể cả một tòa nhà hiện đại mới xây còn có chút ít thứ không sạch sẽ, vậy mà ở đây phong hóa đến thế, lại chẳng có gì?
Hai bên cây cối rậm rạp, những ngọn cây vươn lên cao lại chụm đầu vào với nhau, như muốn bao bọc để mọi vật bên trong chìm vào bóng tối, nhìn lên trên chỉ thấy một tấm màn mờ mờ, không thấy trăng sao, mà bản thân bầu trời còn nhìn chẳng rõ.
Trường học vắng vẻ này, như một thế giới bị cách ly, không có tiếng động lớn rầm rĩ, không có sự bận rộn......
Ở đây giống như một … thế giới khác, bất đồng với thế giới trước đây Cảnh Văn cùng Hạ Thụy Bác đã sống qua.
Ở đây là một sự yên tĩnh, khiến cho người ta bất an.
Cơ mà có một việc rất đáng thắc mắc, trong nội quy có nói tội đánh nhau chỉ bị trừ 8 điểm, trong khi trèo cây đã bị trừ tận 5 điểm.
Bảo sao cây trong trường tươi tốt thế, chính sách bảo vệ lợi hại thế cơ mà.
Suy nghĩ một chút, một lần leo cây, bạn sẽ bị coi là học sinh cá biệt vì điểm hạnh kiểm bị trừ còn hơn cả đánh nhau, như thế còn ai dám leo cây? Mà có khi leo cây, bạn còn bị người ta chửi cho là khỉ nữa chứ.
Tiếp đó là đến vấn đề trang phục và tóc tai, không được để tóc dài, không được trang điểm, đậm nhạt gì cũng không được, không được mang đồ trang sức, cái gì vòng cổ, nhẫn, bông tai….đều phải tháo. Còn nữa, cứ ở trong trường thì phải mặc đồng phục, không được biến tấu đồng phục, ngoại trừ đồng phục, trang phục khác đều không được phép. Mỗi học sinh phải nhớ số báo danh, phải có thẻ học sinh. Phải có thời khóa biểu, thời gian biểu......
Nội quy dài khủng khiếp, Hạ Thụy Bác nói mấy chục trang là không hề cường điệu. Ngồi giảng nội quy đến tận năm giờ rưỡi, Trang Dĩnh nhìn đồng hồ, thu dọn sách trên bàn: “Những phần tôi chưa giảng qua, sau khi về ký túc, các em xem thật kỹ, từ ngày mai, nếu ai vi phạm nội quy, tôi cũng không có biện pháp mà giải quyết vì trách nhiệm này thuộc về các thầy giám thị. Hi vọng tất cả mọi người có thể cố gắng học tập, thuận lợi mà thăng tiến. Được rồi, điều cuối cùng tôi muốn nhắc lại, là khu tòa nhà cũ năm nay có thể bị dỡ bỏ, mong mọi người không nên tới gần, để tránh phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn. Tốt, bây giờ tan lớp, sáng sớm ngày mai bảy giờ hẹn gặp lại các em.”
Trang Dĩnh nhẹ nhõm cười, hàm răng tuyết trắng lóe lên, trông hơi lộ ra vẻ trẻ con: “Đã tới giờ ăn rồi, giải tán đi thôi, tôi sẽ không khiến mọi người bỏ lỡ dịp thưởng thức mỹ thực đâu.”
Cả lớp bên dưới cười ồ lên, một nữ sinh giơ tay lên hỏi: “Thưa thầy, thầy ở đâu ạ? Nếu bọn em có vấn đề gì muốn hỏi, thì có thể tìm thầy ở đâu?”
Trang Dĩnh ngừng một chút nói: “Tôi ở tòa nhà Bình Di, điện thoại nội tuyến là 8065, bên trong ký túc xá của mọi người cũng có điện thoại nội tuyến, có thể trực tiếp bấm số gọi cho tôi ── nhưng mà từ nửa đêm trở đi đừng gọi nhé.”
Đám nữ sinh cười một trận, rồi mới giải tán.
Trang Dĩnh đi ra ngoài trước, bóng lưng của anh ta trông lại gầy hơn. Hành lang rất dài, nhưng Cảnh Văn vẫn có thể nhìn thấy bóng lưng ấy.
Hạ Thụy Bác vỗ cậu một cái: “Ê, tâm trí lại bay đi đâu rồi, không đói à?”
Cảnh Văn lắc đầu: “Không đói lắm......”
Vu Tuyết chui đầu vào giữa hai người: “Này, hai người thậm thụt gì ở đây? Không đói a? Ăn cơm đi ăn cơm đi, Hạ Đại Vóc cậu mời khách nha!”
Hạ Thụy Bác: Thụy Bác có nghĩa là Cao to, rộng lớn – Đại Vóc cũng có nghĩa là cao to, rộng lớn.
Hạ Thụy Bác hào sảng khoát tay: “Không vấn đề! Cậu cứ ăn thoải mái, tôi trả tiền.”
Vu Tuyết kéo Cảnh Văn đi về phía trước: “Tốt lắm tốt lắm, muốn nghĩ cái gì cũng phải chờ ăn no xong mới nghĩ được. Ăn cơm trước, nói sau.”
Ăn xong cơm chiều, trời đã tối, bọn họ nói chuyện rất nhiều, chủ yếu là Vu Tuyết và Hạ Thụy Bác nói chuyện với nhau, Cảnh Văn an tĩnh ngồi nghe. Vừa nãy Vu Tuyết thấy ở căn-tin có bán bít-tết, nhanh nhảu gọi ba phần. Tảng thịt bò thái quá dày, lại còn chiên quá kỹ, thịt dai nhanh nhách như giẻ lau, Cảnh Văn chỉ ăn hai miếng, Vu Tuyết giật giật tay cậu, bảo với cậu ở căn-tin người ta bán cả sushi đấy, Cảnh Văn lắc đầu nguầy nguậy, lần này thật sự không muốn thử.
Hạ Thụy Bác hỏi Cảnh Văn: “Cậu có tâm sự gì a?”
Cảnh Văn liếc hắn một cái: “Không có.”
“Có phải trời nóng quá không?” Hạ Thụy Bác nói: “Trong trường này cũng không thể gọi là nóng được.”
“Không phải mà, ” Cảnh Văn nói: “Tôi cũng chẳng biết, có thể đến nơi mới chưa kịp thích ứng.”
“Ôi chao, cậu rụt rè quá cơ.” Hạ Thụy Bác cười: “Cậu không phải sợ, có tôi ở đây.”
Cảnh Văn cười cười, nụ cười này có chút mơ màng.
Không biết thế nào, chỉ cảm thấy tâm trống rỗng, giống như...... Có một việc rất quan trọng cần làm cho ai đó, nhưng lại nhớ không nổi phải làm gì. Lại giống như...... Có ai đem đầu cậu rửa sạch toàn bộ chỉ để lại cảm giác vô lực, không ngừng mê mang.
“Hôm nay chẳng qua chỉ tới báo danh với làm quen thôi.” Vu Tuyết bưng lấy một hộp sushi đi tới, cho vào miệng một miếng: “Ăn xong về tắm rửa rồi ngủ đi. Ngày mai còn phải dậy sớm tập hợp đấy.”
Hạ Thụy Bác cũng không có tâm tư ăn cơm nữa, vừa cho hai miếng sushi vào miệng, đem cả hộp đưa lại cho Vu Tuyết: “Ăn nốt hộ tôi nhá, tôi mang Cảnh Văn về đây.”
Vu Tuyết đầu tiên là sửng sốt, miệng đầy một mồm cơm, lúng búng: “Mang Cảnh Văn về......” Ngẩng đầu lên hai người kia đã đi mất, đối diện trước một hộp đầy sushi, cô cau mày: “A! Quá giảo hoạt rồi! Như thế này là bắt ta dọn đây!”
Bọn họ trở về, đèn đường bị tầng tầng lá cây che khuất, cứ âm u không rõ, phạm vi chiếu sáng vô cùng hẹp. Nhiều cây nên cái nóng cũng dần tản đi.
“Không nóng lắm, cậu cảm thấy đỡ hơn chưa?”
Cảnh Văn có chút nhập thần, đi hướng về phía rừng cây, chỗ đó tối om, u ám chỉ có thể nghe thấy tiếng lá cây rơi, tựa hồ có người ở trong hắc ám kia chuẩn bị hành động.
Hạ Thụy Bác nhanh nhảu kéo tay của cậu: “Đi thôi. Ở đây không có gì đâu.”
Cảnh Văn gật đầu: “Đích xác không có cái gì...... Tại tôi nhạy cảm quá.”
Nguyên nhân chính vì sao có cảm giác kỳ quái thì không rõ.
Cho tới bây giờ chưa từng thấy nơi nào sạch sẽ tới vậy, ở đây Cảnh Văn cái gì cũng không thấy. Mặc dù đôi lúc phảng phất như có như không cảm giác rất áp lực.
Nhưng đích xác cái gì cậu cũng không thấy.
Kể cả một tòa nhà hiện đại mới xây còn có chút ít thứ không sạch sẽ, vậy mà ở đây phong hóa đến thế, lại chẳng có gì?
Hai bên cây cối rậm rạp, những ngọn cây vươn lên cao lại chụm đầu vào với nhau, như muốn bao bọc để mọi vật bên trong chìm vào bóng tối, nhìn lên trên chỉ thấy một tấm màn mờ mờ, không thấy trăng sao, mà bản thân bầu trời còn nhìn chẳng rõ.
Trường học vắng vẻ này, như một thế giới bị cách ly, không có tiếng động lớn rầm rĩ, không có sự bận rộn......
Ở đây giống như một … thế giới khác, bất đồng với thế giới trước đây Cảnh Văn cùng Hạ Thụy Bác đã sống qua.
Ở đây là một sự yên tĩnh, khiến cho người ta bất an.
/42
|