Ở khu trung tâm mua sắm, mọi thứ diễn ra rất lộn xộn, quầy thu tiền cũng bị phá hỏng. Dòng người hỗn loạn, chỉ có tiếng bước chân, tiếng kêu gào...... Nữ nhân thét chói tai, trẻ con khóc nỉ non, còn có tiếng người mắng chửi.
Đèn huỳnh quang nhấp nháy, nhấp nháy vài lần rồi vụt tắt hẳn.
Bốn phía tối om.
Cảnh Văn cố mở to mắt nhìn bao quanh, một mảnh đen nhánh, không thể thấy gì...... Ngược lại, lại có cảm giác chân thật.
Đúng là cậu nên ở trong nơi tối tăm này. Ánh sáng vừa nãy chỉ là hư huyễn.
Cậu đang bị nhốt trong bóng tối, bóng tối mới là thực thể.
Nhưng mà......
Người cõng cậu đã dừng lại, thoáng cái mất đi phương hướng, không biết nên tiến hay lùi, mà vẫn còn nghĩ đến việc an ủi cậu: “Cậu bạn nhỏ, đừng sợ, đừng lo lắng, chúng ta sẽ đi ra ngoài. Sợ tối không?”
Cảnh Văn lắc đầu.
Người cõng vỗ vỗ chân cậu: “Ôm chặt anh, đừng để bị ngã nhé.”
Từ bên trong túi, nam nhân kia lấy ra bật lửa, quẹt hai cái, một ánh lửa nhỏ nhoi sáng lên.
“Kỳ quái, sao đèn khẩn cấp không phát sáng a......”
Cảnh Văn ngẩng đầu nhìn.
Đúng vậy, đích xác rất kỳ quái. Nhìn theo ánh sáng từ bật lửa, có thể thấy trên đầu bọn họ có đèn khẩn cấp, nhưng đúng là nó không hoạt động.
“Chúng ta đi lên, anh nhớ kỹ khi nãy vào đây có thấy một cửa thang.”
Đi tới cửa thang? Cảnh Văn chợt nhớ tới quyển lịch vừa nhìn trong phòng thông báo.
Ngày 12 tháng 05 năm 19XX...... Phảng phất có chút quen thuộc.
Cậu đã từng nghe thấy ngày này ở đâu rồi thì phải......
“Nếu sợ thì bóc kẹo ăn nhé.”
Cảnh Văn một tay ôm chặt lấy cổ người nọ, một tay từ trong túi lôi ra cái kẹo. Bỏ lớp vỏ bên ngoài, suy nghĩ một chút, đưa cái kẹo về phía miệng người nam nhân.
“Anh không ăn đâu, em cứ ăn đi.” Nam nhân vẫn đi về phía trước: “Anh nhớ rõ là có cầu thang mà...... A, có.”
Nhưng vì sao tất cả mọi người không đi về phía này? Có phải cầu thang này không còn sử dụng được nữa hay không?
Cảnh Văn có chút nghi ngờ, nhưng mở miệng lại không ra tiếng.
Nam nhân mau chóng chạy lên thang lầu, tựa như việc cõng theo Cảnh Văn không hề ảnh hưởng đến cước bộ của mình.
Nhưng sau khi đi bộ mấy chục thang lầu thì cửa phía trước lại không mở.
Cảnh Văn trong lòng hiện lên ý nghĩ: “Quả nhiên.”.
Giờ cậu đã nhớ vì sao cậu cảm thấy ngày tháng năm trên cuốn lịch kia quen thế.
Ngày 12 tháng 05 năm 19XX, cậu chỉ nghe qua một lần, cho nên ấn tượng không tính là sâu.
Khu trung tâm mua sắm dưới lòng đất kia bị hỏa hoạn.
Khói càng lúc càng dày, đang bốc lên ngùn ngụt, càng lúc càng sặc.
Nam nhân cúi người, ho mấy cái: “Hãy nhớ kỹ điều này để thoát khỏi khói cháy. Em biết không, có rất nhiều người khi có hỏa hoạn đều đủ khả năng để chạy thoát, nhưng vì họ bị sặc khói, nên khi lửa lan đến mới không thoát được, em không biết sao cậu bạn nhỏ? Thầy cô giáo không dạy em sao?”
Cảnh Văn mê man càng ôm chặt cổ người nọ.
“Xem ra đường này không thông, chúng ta đi......”
Thanh âm của nam nhân kia trầm xuống, bởi vì phía bên kia cánh cửa khóa có tiếng người nói chuyện.
“Chuyện thế nào rồi?”
“Mọi người chạy gần hết rồi.”
“Lẽ ra nên chờ tối muộn hãy cắt điện.”
“Dù sao cũng đã cắt rồi......”
Cảnh Văn có chút kỳ quái.
Không phải vì cháy nên điện mới bị cắt ư?
Sao nghe qua mấy người này nói chuyện, chẳng qua điện..... là họ tự cắt?
“Công ty bảo hiểm liệu có phát hiện ra không? Vàng bạc, trang sức, cũng như các quầy thu tiền đều trống rỗng cả......”
“Chúng ta có thể nói là do hỗn loạn vì đám cháy, sau đó tài sản bị khách hàng cướp mất, cái này không thành vấn đề!”
Cảnh Văn sửng sốt, sau đó nhanh chóng định thần lại.
Lừa bảo hiểm!
Đám cháy này là do chính người của trung tâm mua sắm tự biên tự diễn?
Nhưng..... Nhưng chẳng qua là lừa bảo hiểm phóng hỏa, sao lại thiêu chết nhiều người như vậy?
Cảnh Văn cảm thấy người nam nhân kia thân thể cứng lại, cầm tay cậu hơi run run.
Nam nhân từ từ lui một bước.
Sau đó men theo thang lầu đi xuống.
Cảnh Văn chặt chẽ ôm người nọ, không dám thở.
Nam nhân giọng rất nhẹ: “Đừng phát ra âm thanh, nhé? Ngoan...... Chúng ta tìm cửa thoát khác.”
Nhưng bọn họ bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân, có người đang chạy tới, còn có thể nghe thấy tiếng la: “Bên này có thang thoát hiểm, khẳng định là không khóa, chúng ta đi tới đó mau đi thôi!”
“Bên đó có cửa thoát sao?”
“Nhưng tối như vậy, nhưng chạy theo đường phía tây chắc chắn đến không kịp! Các anh không thấy khói càng lúc càng dày đặc sao?”
Cảnh Văn trong tâm trầm xuống, những người đó đã chạy tới chỗ bọn họ. Người chạy trước mang theo đèn pin, nhưng vì xung quanh quá tối nên căn bản không thấy rõ trên thang lầu còn hai người nữa đang đứng, chẳng may đụng phải. Nam nhân kia không đứng yên ổn, Cảnh Văn cũng bị lắc lư theo va vào tường, la lên một tiếng, Cảnh Văn cảm thấy toàn thân đau đớn vô cùng, ngồi bệt dưới đất, dùng sức cũng không đứng dậy nổi.
“Ôi, thật xin lỗi!” Người đụng bối rối nâng nam nhân kia dậy, lại kéo Cảnh Văn nửa ôm nửa đỡ lên: “Thật không tốt. Thời gian gấp quá, khói càng lúc càng dày, chúng ta mau đi thôi!”
Cảnh Văn sờ đầu, mơ mơ màng màng đỡ lấy tường, những người kia nhanh chóng chạy về phía cửa thang khi nãy hai người bọn họ vừa phải len lén trốn đi.
Nam nhân kia không nghĩ ngợi nhiều, lớn tiếng la: “Không thể đi! Mau trở lại.”
Những người chạy phía trước tiếng chân ngập ngừng, Cảnh Văn cảm thấy không ổn.
Vốn có thể không tính quá nguy hiểm, bị nam nhân kia la lên như thế thì khác nào đánh động cho mấy kẻ phía ngoài là bí mật đã bị lộ ư?
Nam nhân kia có thể đã nghĩ ra được mình bị lỡ lời, thêm một câu: “Cửa kia không thông......” Rồi thì thào: “Chúng ta mới đến đó, thật sự không thông.”
Nhưng ngay lập tức nam nhân kia cứng họng, cửa thang lầu khi nãy còn khóa giờ kẽo kẹt mở ra.
Có người phản bác: “A, cửa mở rồi! Nhất định là quản lý mở để sơ tán người bị nạn!”
Sau đó mọi người vội vã chạy về phía trước.
Nam nhân kia không biết làm thế nào, đế giày cọ xát xuống nền nhà.
Cảnh Văn cũng nghĩ ra.
Chỉ sợ rằng, chỉ sợ rằng mục đích những người đó mở cửa, không phải vì thả người ra ngoài.
Tiếng bước chân hỗn loạn, càng lúc càng hướng về phía trước.
Tiếp theo, một âm thanh thảm thiết vang lên, trong không gian tối tăm, tiếng thống khổ thê thảm như muốn xé rách màng nhĩ người nghe!
Cảnh Văn tim co thắt, bỗng nhiên hét lên: “Chạy! Chạy mau! Bọn họ muốn giết người diệt khẩu!”
Đèn huỳnh quang nhấp nháy, nhấp nháy vài lần rồi vụt tắt hẳn.
Bốn phía tối om.
Cảnh Văn cố mở to mắt nhìn bao quanh, một mảnh đen nhánh, không thể thấy gì...... Ngược lại, lại có cảm giác chân thật.
Đúng là cậu nên ở trong nơi tối tăm này. Ánh sáng vừa nãy chỉ là hư huyễn.
Cậu đang bị nhốt trong bóng tối, bóng tối mới là thực thể.
Nhưng mà......
Người cõng cậu đã dừng lại, thoáng cái mất đi phương hướng, không biết nên tiến hay lùi, mà vẫn còn nghĩ đến việc an ủi cậu: “Cậu bạn nhỏ, đừng sợ, đừng lo lắng, chúng ta sẽ đi ra ngoài. Sợ tối không?”
Cảnh Văn lắc đầu.
Người cõng vỗ vỗ chân cậu: “Ôm chặt anh, đừng để bị ngã nhé.”
Từ bên trong túi, nam nhân kia lấy ra bật lửa, quẹt hai cái, một ánh lửa nhỏ nhoi sáng lên.
“Kỳ quái, sao đèn khẩn cấp không phát sáng a......”
Cảnh Văn ngẩng đầu nhìn.
Đúng vậy, đích xác rất kỳ quái. Nhìn theo ánh sáng từ bật lửa, có thể thấy trên đầu bọn họ có đèn khẩn cấp, nhưng đúng là nó không hoạt động.
“Chúng ta đi lên, anh nhớ kỹ khi nãy vào đây có thấy một cửa thang.”
Đi tới cửa thang? Cảnh Văn chợt nhớ tới quyển lịch vừa nhìn trong phòng thông báo.
Ngày 12 tháng 05 năm 19XX...... Phảng phất có chút quen thuộc.
Cậu đã từng nghe thấy ngày này ở đâu rồi thì phải......
“Nếu sợ thì bóc kẹo ăn nhé.”
Cảnh Văn một tay ôm chặt lấy cổ người nọ, một tay từ trong túi lôi ra cái kẹo. Bỏ lớp vỏ bên ngoài, suy nghĩ một chút, đưa cái kẹo về phía miệng người nam nhân.
“Anh không ăn đâu, em cứ ăn đi.” Nam nhân vẫn đi về phía trước: “Anh nhớ rõ là có cầu thang mà...... A, có.”
Nhưng vì sao tất cả mọi người không đi về phía này? Có phải cầu thang này không còn sử dụng được nữa hay không?
Cảnh Văn có chút nghi ngờ, nhưng mở miệng lại không ra tiếng.
Nam nhân mau chóng chạy lên thang lầu, tựa như việc cõng theo Cảnh Văn không hề ảnh hưởng đến cước bộ của mình.
Nhưng sau khi đi bộ mấy chục thang lầu thì cửa phía trước lại không mở.
Cảnh Văn trong lòng hiện lên ý nghĩ: “Quả nhiên.”.
Giờ cậu đã nhớ vì sao cậu cảm thấy ngày tháng năm trên cuốn lịch kia quen thế.
Ngày 12 tháng 05 năm 19XX, cậu chỉ nghe qua một lần, cho nên ấn tượng không tính là sâu.
Khu trung tâm mua sắm dưới lòng đất kia bị hỏa hoạn.
Khói càng lúc càng dày, đang bốc lên ngùn ngụt, càng lúc càng sặc.
Nam nhân cúi người, ho mấy cái: “Hãy nhớ kỹ điều này để thoát khỏi khói cháy. Em biết không, có rất nhiều người khi có hỏa hoạn đều đủ khả năng để chạy thoát, nhưng vì họ bị sặc khói, nên khi lửa lan đến mới không thoát được, em không biết sao cậu bạn nhỏ? Thầy cô giáo không dạy em sao?”
Cảnh Văn mê man càng ôm chặt cổ người nọ.
“Xem ra đường này không thông, chúng ta đi......”
Thanh âm của nam nhân kia trầm xuống, bởi vì phía bên kia cánh cửa khóa có tiếng người nói chuyện.
“Chuyện thế nào rồi?”
“Mọi người chạy gần hết rồi.”
“Lẽ ra nên chờ tối muộn hãy cắt điện.”
“Dù sao cũng đã cắt rồi......”
Cảnh Văn có chút kỳ quái.
Không phải vì cháy nên điện mới bị cắt ư?
Sao nghe qua mấy người này nói chuyện, chẳng qua điện..... là họ tự cắt?
“Công ty bảo hiểm liệu có phát hiện ra không? Vàng bạc, trang sức, cũng như các quầy thu tiền đều trống rỗng cả......”
“Chúng ta có thể nói là do hỗn loạn vì đám cháy, sau đó tài sản bị khách hàng cướp mất, cái này không thành vấn đề!”
Cảnh Văn sửng sốt, sau đó nhanh chóng định thần lại.
Lừa bảo hiểm!
Đám cháy này là do chính người của trung tâm mua sắm tự biên tự diễn?
Nhưng..... Nhưng chẳng qua là lừa bảo hiểm phóng hỏa, sao lại thiêu chết nhiều người như vậy?
Cảnh Văn cảm thấy người nam nhân kia thân thể cứng lại, cầm tay cậu hơi run run.
Nam nhân từ từ lui một bước.
Sau đó men theo thang lầu đi xuống.
Cảnh Văn chặt chẽ ôm người nọ, không dám thở.
Nam nhân giọng rất nhẹ: “Đừng phát ra âm thanh, nhé? Ngoan...... Chúng ta tìm cửa thoát khác.”
Nhưng bọn họ bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân, có người đang chạy tới, còn có thể nghe thấy tiếng la: “Bên này có thang thoát hiểm, khẳng định là không khóa, chúng ta đi tới đó mau đi thôi!”
“Bên đó có cửa thoát sao?”
“Nhưng tối như vậy, nhưng chạy theo đường phía tây chắc chắn đến không kịp! Các anh không thấy khói càng lúc càng dày đặc sao?”
Cảnh Văn trong tâm trầm xuống, những người đó đã chạy tới chỗ bọn họ. Người chạy trước mang theo đèn pin, nhưng vì xung quanh quá tối nên căn bản không thấy rõ trên thang lầu còn hai người nữa đang đứng, chẳng may đụng phải. Nam nhân kia không đứng yên ổn, Cảnh Văn cũng bị lắc lư theo va vào tường, la lên một tiếng, Cảnh Văn cảm thấy toàn thân đau đớn vô cùng, ngồi bệt dưới đất, dùng sức cũng không đứng dậy nổi.
“Ôi, thật xin lỗi!” Người đụng bối rối nâng nam nhân kia dậy, lại kéo Cảnh Văn nửa ôm nửa đỡ lên: “Thật không tốt. Thời gian gấp quá, khói càng lúc càng dày, chúng ta mau đi thôi!”
Cảnh Văn sờ đầu, mơ mơ màng màng đỡ lấy tường, những người kia nhanh chóng chạy về phía cửa thang khi nãy hai người bọn họ vừa phải len lén trốn đi.
Nam nhân kia không nghĩ ngợi nhiều, lớn tiếng la: “Không thể đi! Mau trở lại.”
Những người chạy phía trước tiếng chân ngập ngừng, Cảnh Văn cảm thấy không ổn.
Vốn có thể không tính quá nguy hiểm, bị nam nhân kia la lên như thế thì khác nào đánh động cho mấy kẻ phía ngoài là bí mật đã bị lộ ư?
Nam nhân kia có thể đã nghĩ ra được mình bị lỡ lời, thêm một câu: “Cửa kia không thông......” Rồi thì thào: “Chúng ta mới đến đó, thật sự không thông.”
Nhưng ngay lập tức nam nhân kia cứng họng, cửa thang lầu khi nãy còn khóa giờ kẽo kẹt mở ra.
Có người phản bác: “A, cửa mở rồi! Nhất định là quản lý mở để sơ tán người bị nạn!”
Sau đó mọi người vội vã chạy về phía trước.
Nam nhân kia không biết làm thế nào, đế giày cọ xát xuống nền nhà.
Cảnh Văn cũng nghĩ ra.
Chỉ sợ rằng, chỉ sợ rằng mục đích những người đó mở cửa, không phải vì thả người ra ngoài.
Tiếng bước chân hỗn loạn, càng lúc càng hướng về phía trước.
Tiếp theo, một âm thanh thảm thiết vang lên, trong không gian tối tăm, tiếng thống khổ thê thảm như muốn xé rách màng nhĩ người nghe!
Cảnh Văn tim co thắt, bỗng nhiên hét lên: “Chạy! Chạy mau! Bọn họ muốn giết người diệt khẩu!”
/42
|