*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyện Phó Thư Nghệ bị thương vốn không giấu được, mà Bạch Tuấn Nam cũng không có ý định giấu giếm nên đã gọi cho Phó Thần Hiên lúc trên đường đến bệnh viện
Vừa lúc hôm nay Phó Thần Hiên còn ở công ty tăng ca, vẫn chưa về nhà nên vừa nhận được điện thoại thì đến bệnh viện ngay lập tức, sắc mặt vô cùng khó coi
Lý Chí Thâm cũng được đưa đến bệnh viện này, bây giờ đang được cấp cứu
Nếu không phải vì bị lý trí trói buộc thì chỉ sợ anh đã xông vào phòng phẫu thuật giết người rồi
Lúc Phó Thư Nghệ tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau, vừa mở mắt đã chạm phải ánh mắt lạnh như băng của anh trai mình3thì trong lòng cảm thấy trống rỗng, “Anh.” Phó Thần Hiên thấy cô tỉnh lại, chẳng những sắc mặt không tốt lên mà ngược lại còn khó coi hơn, hừ lạnh một tiếng
Trong lòng Phó Thư Nghệ càng trống rỗng hơn
Cô nhìn quanh một vòng để tìm Bạch Tuấn Nam, nhưng cuối cùng lại không thấy ai khác trong phòng bệnh cả
Phó Thần Hiên hiểu được cô đang muốn làm gì thì lạnh giọng nói, “Bạch Tuấn Nam bị anh đuổi ra ngoài mua cơm rồi.” “Anh, anh đừng nóng giận.” Phó Thư Nghệ nhỏ giọng nói, giọng điệu chột dạ
Cô còn chưa nói dứt lời thì dây ngòi của Phó Thần Hiên đã nổ
Anh đứng bật dậy khỏi ghế sô pha, hai tay chống nạnh, “Phó Thư Nghệ, anh đã từng1nhắc nhở em phải cách xa cái cô Lục Nhất Manh kia ra rồi đúng không?”
Phó Thư Nghệ gật đầu.
“Em là heo à? Biết rõ đối phương là hạng người gì mà còn dám theo người ta ra ngoài, thậm chí còn ngu ngốc đến mức uống nước người ta đưa
Phó Thư Nghệ, heo còn thông minh hơn em.” Phó Thần Hiên lo lắng cả một buổi tối, cũng tức giận cả một buổi tối nên đến bây giờ cơn giận dữ vẫn còn chưa tiểu hết.
Phó Thư Nghệ nghe trong im lặng, không dám phản bác dù chỉ là một chữ
Lần này có thật sự hiểu rõ rồi, chờ sau khi Phó Thần Hiến nói xong thì cô mới nhỏ giọng nói, “Anh, em biết sai rồi
Em không ngờ lòng dạ6cô ta lại ác độc như thế, còn dám làm những chuyện này.” Cô vốn chỉ nghĩ Lục Nhất Manh ham hư vinh, mê tiền bạc một chút thôi, nhưng thật không ngờ người này lại ác độc như vậy
Cô là con gái, đương nhiên biết rõ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến một người con gái như thế nào.
Phó Thần Hiên nhìn dáng vẻ đáng thương của em gái mình thì tuy chưa hết tức giận nhưng cũng không đành lòng nổi giận với cô, chỉ có thể đứng đó giận dỗi một mình.
Phó Thư Nghệ đưa tay kéo góc áo anh, “Anh, đừng tức giận có được không? Em sợ anh giận.” “Nếu em không muốn anh giận thì chỉ cần có đầu óc hơn là được rồi.” Phó Thần4Hiên tức giận, nói xong thì thở dài một hơi, “Thư Nghệ, tối qua anh cả đêm không ngủ mà chỉ mãi nghĩ một vấn đề rằng có phải mọi người đã bảo vệ em quá kỹ càng nên mới khiến em hiểu lầm về thế giới này không.”
Phó Thư Nghệ giật mình, “Anh?”
“Thư Nghệ, thể giới này không hề tốt đẹp như em tưởng đâu
Câu nói Địa ngục trống vắng, ác ma ở trần gian không chỉ là câu nói suông
Anh đã từng nghĩ, chỉ cần có ba mẹ và anh ở đây thì sẽ luôn có thể bảo vệ em một đời bình an, cho dù em đơn thuần một chút cũng không sao cả
Nhưng bây giờ anh mới biết rằng mọi người đã sai
Đáng lẽ từ nhỏ mọi người3đã phải bồi dưỡng ý thức an toàn cho em, để em có sự phòng bị với người khác thì có lẽ chuyện tôi hôm qua sẽ không xảy ra.”
Cho dù Thư Nghệ thật sự giết người thì anh cũng có cách dàn xếp ổn thỏa
Nhưng nếu ngộ nhỡ thì sao? Ngộ nhỡ Lục Nhất Manh bỏ nhiều thuốc hơn, khiến cô hoàn toàn không có khả năng chống cự thì hậu quả của chuyện này sẽ không thể tưởng tượng nổi
“Anh, em sai rồi, là em đã nghĩ về con người quá mức đơn giản.” Cô không nghĩ tới con người cũng có thể ác đến mức thế này
Chuyện lần này cũng coi như đã cho cô một bài học thật sâu sắc
“Anh, người kia thế nào? Vẫn chưa chết đúng không?” Phó Thư Nghệ thấp thỏm
Tối qua do tình huống cấp bách nên cô ra tay không hề có chừng mực
Cô chỉ thấy nửa người dưới của Lý Chí Thâm toàn máu là máu, nằm trên mặt đất rên hừ hừ, cũng không biết bây giờ thế nào
“Mạng lớn nên vẫn còn sống
Thự Nghệ, em phải nhớ kỹ, người là Lục Nhất Manh đả thương, em vì ngăn cản hành vi của Lục Nhất Manh nên mới bị ngộ thương.” Biểu cảm của Phó Thần Hiên nghiêm túc
Cảnh sát đã đến, chỉ vì Phó Thư Nghệ vẫn còn đang hôn mê nên đã đi rồi.
“Nhưng mà...” Phó Thư Nghệ do dự.
“Không có nhưng là
Chân tướng sự việc anh đã nói rồi, em nhớ cho kỹ
Sau này nếu cảnh sát có hỏi thì phải nói như vậy.” Phó Thần Hiến nói lý do thoái thác mà anh đã cùng Bạch Tuấn Nam thương lượng kỹ càng cho em gái mình nghe.
Cho dù người đúng là do cô làm bị thương, dưới tình huống như vậy cũng là phòng vệ chính đáng nhưng anh không muốn Phó Thư Nghệ phải mang trên lưng cái danh xấu làm người khác bị thương
Ngộ nhỡ có người truy hỏi nguyên nhân cô đả thương người thì sẽ hại đến thanh danh của cô
Quan trọng nhất là, không thể để kẻ đồng lõa Lục Nhất Manh này thoát tội một cách dễ dàng được.
Đừng nói lòng dạ anh tàn nhẫn
Hai người kia đã dám có can đảm tổn thương em gái của anh thì phải chuẩn bị để nhận sự trả thù
Phó Thư Nghệ trầm mặc
Bây giờ đầu óc của cô hơi hỗn loạn
Cô biết anh trai và Bạch Tuấn Nam làm vậy cũng là vì giúp cổ, mà việc làm của Lục Nhất Manh cũng cực kỳ thất đức, nhưng việc đẩy trách nhiệm của mình lên người khác thì khác hẳn sự giáo dục mà cô nhận được từ nhỏ
“Thư Nghệ, thế giới này nếu không đen thì sẽ trắng
Em sống trong tháp ngà không có nghĩa là em có thể vĩnh viễn làm một đóa hoa trong nhà kính
Em vẫn phải có nguyên tắc và giới hạn cuối cùng của mình, nhưng không thể không tức giận
Đã hiểu chưa?” Phó Thần Hiên yên lặng nhìn vào mắt em gái mình, không cho phép cô trốn tránh.
“Anh, em không có ý quân tử không chấp tiểu nhân
Em chỉ muốn biết cuối cùng Lục Nhất Manh sẽ ra sao?” “Cô ta phải chịu trừng phạt thế nào không liên quan đến em
Em nghỉ ngơi thật tốt trước đi, anh ra ngoài nghe điện thoại.” Điện thoại trong túi anh đang rung lên
Phó Thư Nghệ gật đầu, trở nên trầm tư
Điện thoại là của Cố Thanh Trúc gọi đến để hỏi tình hình của Phó Thư Nghệ
“Đã tỉnh lại
Chỉ có điều, chuyện này không thể giấu giếm người trong nhà được, sớm muộn gì ba mẹ anh cũng biết.” Thật ra Phó Hoành Dật và Thẩm Thanh Lan đã biết chuyên Phó Thư Nghệ nằm viện và đang trên đường chạy tới đây
“Chú dì biết cũng tốt
Đối phương nói thế nào?” Cố Thanh Trúc rất quan tâm đến việc này
Ý kiến của cô và Phó Thần Hiên giống nhau: Chuyện này chỉ có thể nói là Phó Thư Nghệ bị ngộ thương.
“Đợi lát nữa anh đến xem vị công tử nhà họ Lý kia.” Câu nói này của Phó Thần Hiến gần như được rút ra từ kẽ răng
Bây giờ cảm xúc của Phó Thần Hiên với Lý Chí Thâm, chỉ nói là hận đến nghiến răng nghiến lợi thì e là vẫn chưa đủ.
Anh nhìn Phó Thư Nghệ đang được bác sĩ thay thuốc, trong lòng bàn tay và trên đùi bị khâu mười mấy mũi, vết thương trong lòng bàn tay thậm chí còn có nguy cơ để lại sẹo
Phó Thư Nghệ là người được sống trong tình yêu thương, cưng chiều từ nhỏ, nào đã từng chịu khổ đến thế này
“Anh cố gắng kiềm chế lại chút.” Cố Thanh Trúc nhắc nhở anh.
“Em yên tâm, anh biết chừng mực
Chỉ có điều, hôm nay anh không thể đến thăm em được rồi.” Phó Thần Hiên cảm thấy rất có lỗi
“Em không cần anh quan tâm đâu, có dì rồi mà
Hơn nữa, vết thương ở chân em đã đỡ lắm rồi.” Phó Thần Hiên hàn huyên với Cố Thanh Trúc chưa đầy hai câu thì cúp máy rồi đi thẳng xuống dưới tầng
Lý Chí Thâm đang nằm ở phòng bệnh tầng dưới
Chuyện Phó Thư Nghệ bị thương vốn không giấu được, mà Bạch Tuấn Nam cũng không có ý định giấu giếm nên đã gọi cho Phó Thần Hiên lúc trên đường đến bệnh viện
Vừa lúc hôm nay Phó Thần Hiên còn ở công ty tăng ca, vẫn chưa về nhà nên vừa nhận được điện thoại thì đến bệnh viện ngay lập tức, sắc mặt vô cùng khó coi
Lý Chí Thâm cũng được đưa đến bệnh viện này, bây giờ đang được cấp cứu
Nếu không phải vì bị lý trí trói buộc thì chỉ sợ anh đã xông vào phòng phẫu thuật giết người rồi
Lúc Phó Thư Nghệ tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau, vừa mở mắt đã chạm phải ánh mắt lạnh như băng của anh trai mình3thì trong lòng cảm thấy trống rỗng, “Anh.” Phó Thần Hiên thấy cô tỉnh lại, chẳng những sắc mặt không tốt lên mà ngược lại còn khó coi hơn, hừ lạnh một tiếng
Trong lòng Phó Thư Nghệ càng trống rỗng hơn
Cô nhìn quanh một vòng để tìm Bạch Tuấn Nam, nhưng cuối cùng lại không thấy ai khác trong phòng bệnh cả
Phó Thần Hiên hiểu được cô đang muốn làm gì thì lạnh giọng nói, “Bạch Tuấn Nam bị anh đuổi ra ngoài mua cơm rồi.” “Anh, anh đừng nóng giận.” Phó Thư Nghệ nhỏ giọng nói, giọng điệu chột dạ
Cô còn chưa nói dứt lời thì dây ngòi của Phó Thần Hiên đã nổ
Anh đứng bật dậy khỏi ghế sô pha, hai tay chống nạnh, “Phó Thư Nghệ, anh đã từng1nhắc nhở em phải cách xa cái cô Lục Nhất Manh kia ra rồi đúng không?”
Phó Thư Nghệ gật đầu.
“Em là heo à? Biết rõ đối phương là hạng người gì mà còn dám theo người ta ra ngoài, thậm chí còn ngu ngốc đến mức uống nước người ta đưa
Phó Thư Nghệ, heo còn thông minh hơn em.” Phó Thần Hiên lo lắng cả một buổi tối, cũng tức giận cả một buổi tối nên đến bây giờ cơn giận dữ vẫn còn chưa tiểu hết.
Phó Thư Nghệ nghe trong im lặng, không dám phản bác dù chỉ là một chữ
Lần này có thật sự hiểu rõ rồi, chờ sau khi Phó Thần Hiến nói xong thì cô mới nhỏ giọng nói, “Anh, em biết sai rồi
Em không ngờ lòng dạ6cô ta lại ác độc như thế, còn dám làm những chuyện này.” Cô vốn chỉ nghĩ Lục Nhất Manh ham hư vinh, mê tiền bạc một chút thôi, nhưng thật không ngờ người này lại ác độc như vậy
Cô là con gái, đương nhiên biết rõ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến một người con gái như thế nào.
Phó Thần Hiên nhìn dáng vẻ đáng thương của em gái mình thì tuy chưa hết tức giận nhưng cũng không đành lòng nổi giận với cô, chỉ có thể đứng đó giận dỗi một mình.
Phó Thư Nghệ đưa tay kéo góc áo anh, “Anh, đừng tức giận có được không? Em sợ anh giận.” “Nếu em không muốn anh giận thì chỉ cần có đầu óc hơn là được rồi.” Phó Thần4Hiên tức giận, nói xong thì thở dài một hơi, “Thư Nghệ, tối qua anh cả đêm không ngủ mà chỉ mãi nghĩ một vấn đề rằng có phải mọi người đã bảo vệ em quá kỹ càng nên mới khiến em hiểu lầm về thế giới này không.”
Phó Thư Nghệ giật mình, “Anh?”
“Thư Nghệ, thể giới này không hề tốt đẹp như em tưởng đâu
Câu nói Địa ngục trống vắng, ác ma ở trần gian không chỉ là câu nói suông
Anh đã từng nghĩ, chỉ cần có ba mẹ và anh ở đây thì sẽ luôn có thể bảo vệ em một đời bình an, cho dù em đơn thuần một chút cũng không sao cả
Nhưng bây giờ anh mới biết rằng mọi người đã sai
Đáng lẽ từ nhỏ mọi người3đã phải bồi dưỡng ý thức an toàn cho em, để em có sự phòng bị với người khác thì có lẽ chuyện tôi hôm qua sẽ không xảy ra.”
Cho dù Thư Nghệ thật sự giết người thì anh cũng có cách dàn xếp ổn thỏa
Nhưng nếu ngộ nhỡ thì sao? Ngộ nhỡ Lục Nhất Manh bỏ nhiều thuốc hơn, khiến cô hoàn toàn không có khả năng chống cự thì hậu quả của chuyện này sẽ không thể tưởng tượng nổi
“Anh, em sai rồi, là em đã nghĩ về con người quá mức đơn giản.” Cô không nghĩ tới con người cũng có thể ác đến mức thế này
Chuyện lần này cũng coi như đã cho cô một bài học thật sâu sắc
“Anh, người kia thế nào? Vẫn chưa chết đúng không?” Phó Thư Nghệ thấp thỏm
Tối qua do tình huống cấp bách nên cô ra tay không hề có chừng mực
Cô chỉ thấy nửa người dưới của Lý Chí Thâm toàn máu là máu, nằm trên mặt đất rên hừ hừ, cũng không biết bây giờ thế nào
“Mạng lớn nên vẫn còn sống
Thự Nghệ, em phải nhớ kỹ, người là Lục Nhất Manh đả thương, em vì ngăn cản hành vi của Lục Nhất Manh nên mới bị ngộ thương.” Biểu cảm của Phó Thần Hiên nghiêm túc
Cảnh sát đã đến, chỉ vì Phó Thư Nghệ vẫn còn đang hôn mê nên đã đi rồi.
“Nhưng mà...” Phó Thư Nghệ do dự.
“Không có nhưng là
Chân tướng sự việc anh đã nói rồi, em nhớ cho kỹ
Sau này nếu cảnh sát có hỏi thì phải nói như vậy.” Phó Thần Hiến nói lý do thoái thác mà anh đã cùng Bạch Tuấn Nam thương lượng kỹ càng cho em gái mình nghe.
Cho dù người đúng là do cô làm bị thương, dưới tình huống như vậy cũng là phòng vệ chính đáng nhưng anh không muốn Phó Thư Nghệ phải mang trên lưng cái danh xấu làm người khác bị thương
Ngộ nhỡ có người truy hỏi nguyên nhân cô đả thương người thì sẽ hại đến thanh danh của cô
Quan trọng nhất là, không thể để kẻ đồng lõa Lục Nhất Manh này thoát tội một cách dễ dàng được.
Đừng nói lòng dạ anh tàn nhẫn
Hai người kia đã dám có can đảm tổn thương em gái của anh thì phải chuẩn bị để nhận sự trả thù
Phó Thư Nghệ trầm mặc
Bây giờ đầu óc của cô hơi hỗn loạn
Cô biết anh trai và Bạch Tuấn Nam làm vậy cũng là vì giúp cổ, mà việc làm của Lục Nhất Manh cũng cực kỳ thất đức, nhưng việc đẩy trách nhiệm của mình lên người khác thì khác hẳn sự giáo dục mà cô nhận được từ nhỏ
“Thư Nghệ, thế giới này nếu không đen thì sẽ trắng
Em sống trong tháp ngà không có nghĩa là em có thể vĩnh viễn làm một đóa hoa trong nhà kính
Em vẫn phải có nguyên tắc và giới hạn cuối cùng của mình, nhưng không thể không tức giận
Đã hiểu chưa?” Phó Thần Hiên yên lặng nhìn vào mắt em gái mình, không cho phép cô trốn tránh.
“Anh, em không có ý quân tử không chấp tiểu nhân
Em chỉ muốn biết cuối cùng Lục Nhất Manh sẽ ra sao?” “Cô ta phải chịu trừng phạt thế nào không liên quan đến em
Em nghỉ ngơi thật tốt trước đi, anh ra ngoài nghe điện thoại.” Điện thoại trong túi anh đang rung lên
Phó Thư Nghệ gật đầu, trở nên trầm tư
Điện thoại là của Cố Thanh Trúc gọi đến để hỏi tình hình của Phó Thư Nghệ
“Đã tỉnh lại
Chỉ có điều, chuyện này không thể giấu giếm người trong nhà được, sớm muộn gì ba mẹ anh cũng biết.” Thật ra Phó Hoành Dật và Thẩm Thanh Lan đã biết chuyên Phó Thư Nghệ nằm viện và đang trên đường chạy tới đây
“Chú dì biết cũng tốt
Đối phương nói thế nào?” Cố Thanh Trúc rất quan tâm đến việc này
Ý kiến của cô và Phó Thần Hiên giống nhau: Chuyện này chỉ có thể nói là Phó Thư Nghệ bị ngộ thương.
“Đợi lát nữa anh đến xem vị công tử nhà họ Lý kia.” Câu nói này của Phó Thần Hiến gần như được rút ra từ kẽ răng
Bây giờ cảm xúc của Phó Thần Hiên với Lý Chí Thâm, chỉ nói là hận đến nghiến răng nghiến lợi thì e là vẫn chưa đủ.
Anh nhìn Phó Thư Nghệ đang được bác sĩ thay thuốc, trong lòng bàn tay và trên đùi bị khâu mười mấy mũi, vết thương trong lòng bàn tay thậm chí còn có nguy cơ để lại sẹo
Phó Thư Nghệ là người được sống trong tình yêu thương, cưng chiều từ nhỏ, nào đã từng chịu khổ đến thế này
“Anh cố gắng kiềm chế lại chút.” Cố Thanh Trúc nhắc nhở anh.
“Em yên tâm, anh biết chừng mực
Chỉ có điều, hôm nay anh không thể đến thăm em được rồi.” Phó Thần Hiên cảm thấy rất có lỗi
“Em không cần anh quan tâm đâu, có dì rồi mà
Hơn nữa, vết thương ở chân em đã đỡ lắm rồi.” Phó Thần Hiên hàn huyên với Cố Thanh Trúc chưa đầy hai câu thì cúp máy rồi đi thẳng xuống dưới tầng
Lý Chí Thâm đang nằm ở phòng bệnh tầng dưới
/880
|