*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Tĩnh nghe giọng Phó Thần Hiên, bèn quay lại nhìn anh, nở nụ cười, có điều khi nhìn thấy Cố Thanh Trúc thì nụ cười trên mặt cô lập tức cứng đờ.
Phó Thần Hiên đẩy Cố Thanh Trúc đi vào, Lâm Tinh vẫn quan sát Cố Thanh Trúc.
“Tĩnh Tĩnh, cậu đến tìm tớ à?”
Lâm Tĩnh gật đầu: “Gọi điện thoại cho cậu nhưng cậu không bắt máy.” Phó Thần Hiên sờ túi áo, đúng là không tìm thấy điện thoại: “Chắc là rơi ở trong nhà rồi, tớ không nghe điện thoại thì tại sao cậu không về nhà? Đang giữa đông mà chờ ở dưới này, cậu có bị ngốc không?”
Lâm Tĩnh cười: “Tớ thấy nhà cậu sáng đèn, nghĩ chắc cậu đang tắm nên không nghe3thấy, đang định gọi lại cho cậu đây.” Phó Thần Hiên cạn lời: “Cậu tìm tớ trễ thể này là có chuyện gì gấp sao?” Lâm Tĩnh không trả lời, mà nhìn về phía Cố Thanh Trúc: “Cô ấy là ai thế?” Lúc này Phó Thần Hiên mới nhớ mình vẫn chưa giới thiệu hai người với nhau: “Cô ấy là bạn gái của tớ, Cố Thanh Trúc
Thanh Trúc, đây là bạn của anh, cũng là bạn chơi cùng anh từ khi còn bé, Lâm Tĩnh.” Nụ cười trên mặt Lâm Tĩnh hoàn toàn cứng đờ, ngạc nhiên hỏi Phó Thần Hiên: “Cậu có bạn gái lúc nào vậy?”
Có lẽ vì cảm xúc trong mắt cô quá rõ ràng, nên Phó Thần Hiên chợt nhận ra điều gì, nên1ánh mắt lập tức thay đổi, cười đáp: “Lúc trước Thanh Trúc có rời khỏi đây một thời gian, gần đây mới trở về.” Nghe thế, Lâm Tĩnh liền hiểu ra tất cả
Phó Thần Hiên không phải không thích ai, mà là chỉ hết mực yêu thương cô gái trước mắt, cho nên vẫn luôn chờ cô ấy trở lại.
Lâm Tĩnh không thể nói rõ cảm xúc lúc này của mình, nhưng cô biết chắc rằng, bây sắc mặt mình hiện giờ nhất định rất khó coi
Cô rất muốn cười, có điều lúc này khóe môi hoàn toàn không nghe lời mình
Cô cảm thấy sống mũi cay xè, chỉ cần cô nháy mắt một cái thì nước mắt sẽ lập tức rơi xuống.
“Tĩnh Tĩnh, cậu tìm tớ có chuyện3gì vậy?” Phó Thần Hiên hỏi lần nữa.
Lâm Tĩnh lắc đầu: “Không có gì, trễ quá rồi, tớ về trước đây, hẹn gặp lại.” Cô quay đi, sống lưng thẳng tắp
Dù giờ khắc này ở trong mắt người khác, cô rất chật vật, nhưng cuối cùng cô vẫn không để mình trông thảm hại
Cô là Lâm Tĩnh, là Lâm Tĩnh kiên cường.
Chờ cô ấy đi xa, Cố Thanh Trúc mới nửa cười nửa không nhìn Phó Thần Hiên: “Thanh mai của anh khóc, không đi dỗ sao?” Phó Thần Hiên thở dài: “Em còn ngại thiên hạ không đủ loạn sao.”
Cố Thanh Trúc nhún nhún vai
Cô đang nói nghiêm túc, hiện giờ đã trễ thế này, người ta lại là một cô gái, cứ đi như vậy, lỡ có3chuyện thì phải làm sao? Bây giờ mấy tin tức về phụ nữ độc thân đêm khuya ra ngoài gặp chuyện không may còn ít sao?
“Anh đi theo xem thử đi, coi chừng xảy ra chuyện gì thật đấy.” Cố Thanh Trúc nói
Phó Thần Hiên cúi đầu nhìn cô: “Không ghen sao?”
“Mau lên đi.” Cố Thanh Trúc đẩy anh, nói nhảm nữa thì người ta sẽ đi xa mất.
Phó Thần Hiên đuổi theo, Cố Thanh Trúc thì ở tại chỗ chờ anh.
Lâm Tĩnh vừa quay đi thì nước mắt lập tức tuôn rơi
Cô giơ tay lau khóe mắt, nhưng vừa lau xong thì nước mắt lại rơi xuống như vỡ để, không nghe theo sự khống chế của cô
Phó Thần Hiên đi xa xa sau lưng cô, thấy cô9ngồi xổm dưới đất khác, thì không đành lòng, nhưng cuối cùng vẫn không đi tới
Đã không thể làm theo mong muốn của người ta thì đừng cố gắng quan tâm đến những điều không nên
Anh không ngờ rằng Lâm Tĩnh lại ôm tình cảm đó với mình
Trước kia Phó Thư Nghệ nói, anh còn cảm thấy Phó Thư Nghệ suy nghĩ nhiều, hiện giờ nhìn thấy Lâm Tĩnh như vậy, Phó Thần Hiên không cảm thấy tự trách là giả
Nếu anh có thể nhận ra điểm bất thường ở Lâm Tĩnh sớm hơn, thì phải chăng bây giờ cô ấy sẽ không đau khổ đến thế này?
Phó Thần Hiên đợi đến khi Lâm Tĩnh lên xe buýt thì anh mới quay trở về
Cố Thanh Trúc đã tự lên nhà
Căn hộ được trang bị thang máy, không có bậc thang, ra vào rất tiện
“Cô ấy về nhà an toàn rồi sao?” Cố Thanh Trúc không ngờ anh lại về nhanh như vậy
“Sau khi thấy cô ấy lên xe buýt thì anh liền trở về” Phó Thần Hiên đáp
Cố Thanh Trúc tặc lưỡi: “Làm như vậy có quá nhẫn tâm không?” Cô nàng kia có vẻ hoàn toàn không biết người này đã có người yêu
“Làm việc mà thiếu quyết đoán thì sẽ gây ra hậu quả
Thay vì tiếp tục dây dưa không rõ với cô ấy thì chi bằng cứ như bây giờ, cô ấy cũng hiểu điều này.” Dù sao cũng chưa bày tỏ, chỉ cần Lâm Tĩnh sẵn lòng, sau này bọn họ vẫn sẽ là bạn bè, có chuyện gì anh vẫn sẽ giúp cô
Cố Thanh Trúc lắc đầu, điều tối kỵ trong chuyện tình cảm chính là dây dưa không rõ
Phó Thần Hiên làm như vậy tuy hơi vô tình, nhưng cũng được xem là cách giải quyết tốt nhất.
Trong nhà có dì giúp việc, Phó Thần Hiên không phải lo lắng về phương diện sinh hoạt của Cố Thanh Trúc không có ai chăm sóc, nên định ra về
“Anh định về nhà à?” Cố Thanh Trúc hỏi anh.
Bước chân Phó Thần Hiên chợt khựng lại, cười nhìn cô: “Nếu em không nỡ xa anh, thì anh có thể ở lại.” Anh vô cùng vui vẻ.
Cố Thanh Trúc ném cho anh một ánh mắt xem thường cùng vẻ mặt ghét bỏ: “Mau về đi.” Phó Thần Hiên cười khẽ, rồi cúi người hôn lên môi cô một cái: “Ngủ ngon.”
Cố Thanh Trúc ghét bỏ xua tay, nhưng khóe môi lại nhẹ cong lên.
***
“Tĩnh Tĩnh, cậu bị sao thế?” Giản Đan nghe tiếng đập cửa bèn đi ra mở cửa, kết quả thì nhìn thấy Lâm Tĩnh đang ngồi bệt trước cửa, cả người nồng nặc mùi rượu
“Tĩnh Tĩnh, tỉnh lại đi.” Giản Đan vỗ khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của cô
Phải uống bao nhiêu rượu mới có thể khiến mình ra nông nỗi này chứ.
Cô muốn đỡ Lâm Tĩnh lên, nhưng Lâm Tĩnh sau khi biến thành sâu rượu lại quá nặng, một mình cô không đỡ nổi, chỉ có thể lay cô ấy dậy: “Lâm Tĩnh, tỉnh lại đi.”
Lâm Tĩnh mở mắt, nhìn thấy Giản Đan thì nở nụ cười: “Giản Đan, là cậu à.”
“Là tớ đây, cậu làm sao thế, sao lại uống nhiều rượu như vậy? Chẳng phải cậu đi tỏ tình với Phó Thần Hiên sao?” Giản Đan cau mày, đã bị từ chối chăng?
Lâm Tĩnh cười hết sức vui vẻ: “Giản Đan, tớ vui quá, thật sự rất vui
Vì quá vui nên tớ uống rượu
Đúng rồi, rượu của tớ đâu rồi?” Cô cúi đầu xuống đất tìm chai rượu
Giản Đan giữ chặt tay Lâm Tĩnh: “Đừng uống nữa, đi vào trước đã.” “Không, không đi vào, tớ muốn uống rượu, hôm nay là một ngày rất đáng ăn mừng, tớ muốn uống ba ngày ba đêm.”
Giản Đan đen mặt, còn ba ngày ba đêm à, chỉ bằng cậu lúc này, tớ cũng rất muốn ném cậu đi rồi
Cô thầm nghĩ, có điều bây giờ không phải là lúc so đo với con ma men này, đưa người vào nhà mới là quan trọng
Vì vậy, cô kiềm nén mà nói: “Đúng đúng đúng, hôm nay là ngày đáng ăn mừng, chúng ta phải uống say mới thôi
Có điều ở đây không có rượu, chúng ta vào nhà đi, trong nhà có rượu, tớ uống với cậu, chúng ta cùng ăn mừng.” Giản Đan không biết Lâm Tĩnh có chuyện vui gì mà muốn uống rượu ăn mừng, chỉ nói theo cô ấy
Chẳng lẽ tỏ tình thành công rồi à? Cho nên vui đến thế này sao? Có điều, trông dáng vẻ cũng không giống vui vẻ lắm nhỉ?
Giản Đan không nghĩ ra
Lâm Tĩnh vừa nghe uống rượu tiếp thì lập tức mượn sức Giản Đan đứng lên, loạng choạng vào nhà, đi thẳng đến tủ lạnh
Giản Đan kéo lại mà không được.
Trong tủ lạnh chỉ có bia, là do mấy hôm trước bạn của Giản Đan đến đây ăn đã mua
Lâm Tĩnh mở bia rồi dốc thẳng vào miệng
Giản Đan níu lấy cổ tay của cô: “Lâm Tĩnh, trước tiên cậu hãy nói cho tớ biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì đi” Uống say khướt trở về thì thôi đi, sau khi về lại muốn uống rượu tiếp, đây hoàn toàn không phải là tác phong của Lâm Tĩnh.
Lâm Tĩnh lờ đờ nhìn cô, rồi cười híp mắt: “Giản Đan, hôm nay tớ vui lắm, thật sự rất vui
Tôi chưa bao giờ vui như hôm nay cả.”
Giản Đan ngây người: “Cậu tỏ tình với Phó Thần Hiên rồi à? Các cậu đã hẹn hò rồi sao?” Cô thật sự không nghĩ ra ngoài chuyện này thì còn chuyện gì đáng để Lâm Tỉnh vui đến thế.
Lâm Tĩnh lắc đầu, sau đó bắt đầu cười ha ha, cười đến ra nước mắt: “Tớ chưa tỏ tình với anh ấy
Anh ấy có bạn gái rồi, rất xinh đẹp, tớ đã gặp mặt
Bạn thân nhất của tớ tìm được hạnh phúc của mình, chẳng lẽ tớ không nên cảm thấy mừng thay anh ấy sao? Giản Đan, tớ thật sự rất vui.”
Giản Đan cực kỳ sửng sốt, không ngờ chuyện lại là như vậy
Cô còn vốn nghĩ Lâm Tĩnh tỏ tình bị từ chối, kết quả ngay cả cơ hội mở miệng cũng không có đã nắm chắc thất bại: “Tĩnh Tĩnh, đừng uống nữa, nếu cậu đau lòng thì cứ khóc đi.”
“Tại sao tớ lại phải khóc? Tớ nên vui vẻ mới phải chứ
Giản Đan, tớ thật lòng vui vẻ mà.” Lâm Tĩnh cười ha ha
Lẽ nào hiện giờ ngay cả quyền vui vẻ cô cũng không có sao? Lâm Tĩnh ôm đầu gối, ngồi xuống đất, cong miệng cười híp mắt, nhưng nước mắt lại tuôn như mưa
“Tĩnh Tĩnh, đừng như vậy, cậu thế này làm tớ lo lắm.” Thấy Lâm Tĩnh như vậy, Giản Đan cảm thấy như bị kim đâm vào tim, đau đớn vô cùng
Cô bắt đầu hối hận, nếu mình không cổ vũ Lâm Tĩnh đi tỏ tình thì có phải sẽ không có kết quả như hôm nay không? Giản Đan ôm lấy cô: “Tĩnh Tĩnh, nếu cậu đau lòng thì khóc đi, tớ sẽ cho cậu mượn bờ vai.” Thế nào cũng được, miễn là đừng giữ buồn bực ở trong lòng
Cô biết Lâm Tĩnh thích Phó Thần Hiên đến mức nào, người mình yêu sâu đậm có bạn gái, nhưng không phải mình, dù là bất cứ ai cũng rất khó mà chịu được cú sốc này.
Lâm Tĩnh nghe giọng Phó Thần Hiên, bèn quay lại nhìn anh, nở nụ cười, có điều khi nhìn thấy Cố Thanh Trúc thì nụ cười trên mặt cô lập tức cứng đờ.
Phó Thần Hiên đẩy Cố Thanh Trúc đi vào, Lâm Tinh vẫn quan sát Cố Thanh Trúc.
“Tĩnh Tĩnh, cậu đến tìm tớ à?”
Lâm Tĩnh gật đầu: “Gọi điện thoại cho cậu nhưng cậu không bắt máy.” Phó Thần Hiên sờ túi áo, đúng là không tìm thấy điện thoại: “Chắc là rơi ở trong nhà rồi, tớ không nghe điện thoại thì tại sao cậu không về nhà? Đang giữa đông mà chờ ở dưới này, cậu có bị ngốc không?”
Lâm Tĩnh cười: “Tớ thấy nhà cậu sáng đèn, nghĩ chắc cậu đang tắm nên không nghe3thấy, đang định gọi lại cho cậu đây.” Phó Thần Hiên cạn lời: “Cậu tìm tớ trễ thể này là có chuyện gì gấp sao?” Lâm Tĩnh không trả lời, mà nhìn về phía Cố Thanh Trúc: “Cô ấy là ai thế?” Lúc này Phó Thần Hiên mới nhớ mình vẫn chưa giới thiệu hai người với nhau: “Cô ấy là bạn gái của tớ, Cố Thanh Trúc
Thanh Trúc, đây là bạn của anh, cũng là bạn chơi cùng anh từ khi còn bé, Lâm Tĩnh.” Nụ cười trên mặt Lâm Tĩnh hoàn toàn cứng đờ, ngạc nhiên hỏi Phó Thần Hiên: “Cậu có bạn gái lúc nào vậy?”
Có lẽ vì cảm xúc trong mắt cô quá rõ ràng, nên Phó Thần Hiên chợt nhận ra điều gì, nên1ánh mắt lập tức thay đổi, cười đáp: “Lúc trước Thanh Trúc có rời khỏi đây một thời gian, gần đây mới trở về.” Nghe thế, Lâm Tĩnh liền hiểu ra tất cả
Phó Thần Hiên không phải không thích ai, mà là chỉ hết mực yêu thương cô gái trước mắt, cho nên vẫn luôn chờ cô ấy trở lại.
Lâm Tĩnh không thể nói rõ cảm xúc lúc này của mình, nhưng cô biết chắc rằng, bây sắc mặt mình hiện giờ nhất định rất khó coi
Cô rất muốn cười, có điều lúc này khóe môi hoàn toàn không nghe lời mình
Cô cảm thấy sống mũi cay xè, chỉ cần cô nháy mắt một cái thì nước mắt sẽ lập tức rơi xuống.
“Tĩnh Tĩnh, cậu tìm tớ có chuyện3gì vậy?” Phó Thần Hiên hỏi lần nữa.
Lâm Tĩnh lắc đầu: “Không có gì, trễ quá rồi, tớ về trước đây, hẹn gặp lại.” Cô quay đi, sống lưng thẳng tắp
Dù giờ khắc này ở trong mắt người khác, cô rất chật vật, nhưng cuối cùng cô vẫn không để mình trông thảm hại
Cô là Lâm Tĩnh, là Lâm Tĩnh kiên cường.
Chờ cô ấy đi xa, Cố Thanh Trúc mới nửa cười nửa không nhìn Phó Thần Hiên: “Thanh mai của anh khóc, không đi dỗ sao?” Phó Thần Hiên thở dài: “Em còn ngại thiên hạ không đủ loạn sao.”
Cố Thanh Trúc nhún nhún vai
Cô đang nói nghiêm túc, hiện giờ đã trễ thế này, người ta lại là một cô gái, cứ đi như vậy, lỡ có3chuyện thì phải làm sao? Bây giờ mấy tin tức về phụ nữ độc thân đêm khuya ra ngoài gặp chuyện không may còn ít sao?
“Anh đi theo xem thử đi, coi chừng xảy ra chuyện gì thật đấy.” Cố Thanh Trúc nói
Phó Thần Hiên cúi đầu nhìn cô: “Không ghen sao?”
“Mau lên đi.” Cố Thanh Trúc đẩy anh, nói nhảm nữa thì người ta sẽ đi xa mất.
Phó Thần Hiên đuổi theo, Cố Thanh Trúc thì ở tại chỗ chờ anh.
Lâm Tĩnh vừa quay đi thì nước mắt lập tức tuôn rơi
Cô giơ tay lau khóe mắt, nhưng vừa lau xong thì nước mắt lại rơi xuống như vỡ để, không nghe theo sự khống chế của cô
Phó Thần Hiên đi xa xa sau lưng cô, thấy cô9ngồi xổm dưới đất khác, thì không đành lòng, nhưng cuối cùng vẫn không đi tới
Đã không thể làm theo mong muốn của người ta thì đừng cố gắng quan tâm đến những điều không nên
Anh không ngờ rằng Lâm Tĩnh lại ôm tình cảm đó với mình
Trước kia Phó Thư Nghệ nói, anh còn cảm thấy Phó Thư Nghệ suy nghĩ nhiều, hiện giờ nhìn thấy Lâm Tĩnh như vậy, Phó Thần Hiên không cảm thấy tự trách là giả
Nếu anh có thể nhận ra điểm bất thường ở Lâm Tĩnh sớm hơn, thì phải chăng bây giờ cô ấy sẽ không đau khổ đến thế này?
Phó Thần Hiên đợi đến khi Lâm Tĩnh lên xe buýt thì anh mới quay trở về
Cố Thanh Trúc đã tự lên nhà
Căn hộ được trang bị thang máy, không có bậc thang, ra vào rất tiện
“Cô ấy về nhà an toàn rồi sao?” Cố Thanh Trúc không ngờ anh lại về nhanh như vậy
“Sau khi thấy cô ấy lên xe buýt thì anh liền trở về” Phó Thần Hiên đáp
Cố Thanh Trúc tặc lưỡi: “Làm như vậy có quá nhẫn tâm không?” Cô nàng kia có vẻ hoàn toàn không biết người này đã có người yêu
“Làm việc mà thiếu quyết đoán thì sẽ gây ra hậu quả
Thay vì tiếp tục dây dưa không rõ với cô ấy thì chi bằng cứ như bây giờ, cô ấy cũng hiểu điều này.” Dù sao cũng chưa bày tỏ, chỉ cần Lâm Tĩnh sẵn lòng, sau này bọn họ vẫn sẽ là bạn bè, có chuyện gì anh vẫn sẽ giúp cô
Cố Thanh Trúc lắc đầu, điều tối kỵ trong chuyện tình cảm chính là dây dưa không rõ
Phó Thần Hiên làm như vậy tuy hơi vô tình, nhưng cũng được xem là cách giải quyết tốt nhất.
Trong nhà có dì giúp việc, Phó Thần Hiên không phải lo lắng về phương diện sinh hoạt của Cố Thanh Trúc không có ai chăm sóc, nên định ra về
“Anh định về nhà à?” Cố Thanh Trúc hỏi anh.
Bước chân Phó Thần Hiên chợt khựng lại, cười nhìn cô: “Nếu em không nỡ xa anh, thì anh có thể ở lại.” Anh vô cùng vui vẻ.
Cố Thanh Trúc ném cho anh một ánh mắt xem thường cùng vẻ mặt ghét bỏ: “Mau về đi.” Phó Thần Hiên cười khẽ, rồi cúi người hôn lên môi cô một cái: “Ngủ ngon.”
Cố Thanh Trúc ghét bỏ xua tay, nhưng khóe môi lại nhẹ cong lên.
***
“Tĩnh Tĩnh, cậu bị sao thế?” Giản Đan nghe tiếng đập cửa bèn đi ra mở cửa, kết quả thì nhìn thấy Lâm Tĩnh đang ngồi bệt trước cửa, cả người nồng nặc mùi rượu
“Tĩnh Tĩnh, tỉnh lại đi.” Giản Đan vỗ khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của cô
Phải uống bao nhiêu rượu mới có thể khiến mình ra nông nỗi này chứ.
Cô muốn đỡ Lâm Tĩnh lên, nhưng Lâm Tĩnh sau khi biến thành sâu rượu lại quá nặng, một mình cô không đỡ nổi, chỉ có thể lay cô ấy dậy: “Lâm Tĩnh, tỉnh lại đi.”
Lâm Tĩnh mở mắt, nhìn thấy Giản Đan thì nở nụ cười: “Giản Đan, là cậu à.”
“Là tớ đây, cậu làm sao thế, sao lại uống nhiều rượu như vậy? Chẳng phải cậu đi tỏ tình với Phó Thần Hiên sao?” Giản Đan cau mày, đã bị từ chối chăng?
Lâm Tĩnh cười hết sức vui vẻ: “Giản Đan, tớ vui quá, thật sự rất vui
Vì quá vui nên tớ uống rượu
Đúng rồi, rượu của tớ đâu rồi?” Cô cúi đầu xuống đất tìm chai rượu
Giản Đan giữ chặt tay Lâm Tĩnh: “Đừng uống nữa, đi vào trước đã.” “Không, không đi vào, tớ muốn uống rượu, hôm nay là một ngày rất đáng ăn mừng, tớ muốn uống ba ngày ba đêm.”
Giản Đan đen mặt, còn ba ngày ba đêm à, chỉ bằng cậu lúc này, tớ cũng rất muốn ném cậu đi rồi
Cô thầm nghĩ, có điều bây giờ không phải là lúc so đo với con ma men này, đưa người vào nhà mới là quan trọng
Vì vậy, cô kiềm nén mà nói: “Đúng đúng đúng, hôm nay là ngày đáng ăn mừng, chúng ta phải uống say mới thôi
Có điều ở đây không có rượu, chúng ta vào nhà đi, trong nhà có rượu, tớ uống với cậu, chúng ta cùng ăn mừng.” Giản Đan không biết Lâm Tĩnh có chuyện vui gì mà muốn uống rượu ăn mừng, chỉ nói theo cô ấy
Chẳng lẽ tỏ tình thành công rồi à? Cho nên vui đến thế này sao? Có điều, trông dáng vẻ cũng không giống vui vẻ lắm nhỉ?
Giản Đan không nghĩ ra
Lâm Tĩnh vừa nghe uống rượu tiếp thì lập tức mượn sức Giản Đan đứng lên, loạng choạng vào nhà, đi thẳng đến tủ lạnh
Giản Đan kéo lại mà không được.
Trong tủ lạnh chỉ có bia, là do mấy hôm trước bạn của Giản Đan đến đây ăn đã mua
Lâm Tĩnh mở bia rồi dốc thẳng vào miệng
Giản Đan níu lấy cổ tay của cô: “Lâm Tĩnh, trước tiên cậu hãy nói cho tớ biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì đi” Uống say khướt trở về thì thôi đi, sau khi về lại muốn uống rượu tiếp, đây hoàn toàn không phải là tác phong của Lâm Tĩnh.
Lâm Tĩnh lờ đờ nhìn cô, rồi cười híp mắt: “Giản Đan, hôm nay tớ vui lắm, thật sự rất vui
Tôi chưa bao giờ vui như hôm nay cả.”
Giản Đan ngây người: “Cậu tỏ tình với Phó Thần Hiên rồi à? Các cậu đã hẹn hò rồi sao?” Cô thật sự không nghĩ ra ngoài chuyện này thì còn chuyện gì đáng để Lâm Tỉnh vui đến thế.
Lâm Tĩnh lắc đầu, sau đó bắt đầu cười ha ha, cười đến ra nước mắt: “Tớ chưa tỏ tình với anh ấy
Anh ấy có bạn gái rồi, rất xinh đẹp, tớ đã gặp mặt
Bạn thân nhất của tớ tìm được hạnh phúc của mình, chẳng lẽ tớ không nên cảm thấy mừng thay anh ấy sao? Giản Đan, tớ thật sự rất vui.”
Giản Đan cực kỳ sửng sốt, không ngờ chuyện lại là như vậy
Cô còn vốn nghĩ Lâm Tĩnh tỏ tình bị từ chối, kết quả ngay cả cơ hội mở miệng cũng không có đã nắm chắc thất bại: “Tĩnh Tĩnh, đừng uống nữa, nếu cậu đau lòng thì cứ khóc đi.”
“Tại sao tớ lại phải khóc? Tớ nên vui vẻ mới phải chứ
Giản Đan, tớ thật lòng vui vẻ mà.” Lâm Tĩnh cười ha ha
Lẽ nào hiện giờ ngay cả quyền vui vẻ cô cũng không có sao? Lâm Tĩnh ôm đầu gối, ngồi xuống đất, cong miệng cười híp mắt, nhưng nước mắt lại tuôn như mưa
“Tĩnh Tĩnh, đừng như vậy, cậu thế này làm tớ lo lắm.” Thấy Lâm Tĩnh như vậy, Giản Đan cảm thấy như bị kim đâm vào tim, đau đớn vô cùng
Cô bắt đầu hối hận, nếu mình không cổ vũ Lâm Tĩnh đi tỏ tình thì có phải sẽ không có kết quả như hôm nay không? Giản Đan ôm lấy cô: “Tĩnh Tĩnh, nếu cậu đau lòng thì khóc đi, tớ sẽ cho cậu mượn bờ vai.” Thế nào cũng được, miễn là đừng giữ buồn bực ở trong lòng
Cô biết Lâm Tĩnh thích Phó Thần Hiên đến mức nào, người mình yêu sâu đậm có bạn gái, nhưng không phải mình, dù là bất cứ ai cũng rất khó mà chịu được cú sốc này.
/880
|