*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tưởng Hiểu Nguyệt nhìn thấy Quả Quả, hơi nhướng mày, hơi bất ngờ, bèn nói với chồng chưa cưới hai câu, sau đó đi về phía cô
Quả Quả thật muốn giả vờ như không nhìn thấy, nhưng giáo dưỡng từ nhỏ không cho phép cô làm vậy
“Chị Tưởng, không ngờ chúng ta lại gặp nhau rồi.” Quả Quả chủ động mở miệng.
Ánh mắt Tưởng Hiểu Nguyệt nhìn sang người bạn của cô, sau đó lại nhìn Quả Quả, “Đúng là trùng hợp thật, có điều cũng vừa khéo quá, chị vốn định mấy ngày nữa sẽ tìm em nói chuyện, gặp mặt ở đây cũng đỡ phiền phức hơn.” Quả Quả nhíu mày, “Chị tìm tôi nói chuyện?” Hai người bọn họ trở nên thân thiết như vậy từ lúc nào?
“Có một số chuyện muốn3nói với em.” Quả Quả không cho rằng mình có chuyện gì cần nói với cô ấy, định từ chối, kết quả lời sắp nói ra lại bị câu nói tiếp theo của Tưởng Hiểu Nguyệt chặn họng, “Là chuyện liên quan đến Bùi Hạo, chị nghĩ em sẽ thấy hứng thú
Sẽ không làm mất nhiều thời gian của em đâu, chỉ mấy phút thôi.” Quả Quả nhìn bạn, cô bạn rất thức thời, thấy vậy liền nói, “Tớ đến chỗ bên cạnh chờ cậu.”
Quả Quả gật đầu, chờ bạn đi rồi, mới nhìn sang Tưởng Hiểu Nguyệt, “Chị muốn nói chuyện gì với tôi?”
Tưởng Hiểu Nguyệt cẩn thận đánh giá gương mặt của người trước mặt
Nhìn một cách nghiêm túc, Quả Quả được thừa hưởng gen tốt cha cô, có một khuôn mặt đẹp0tiêu chuẩn
Tưởng Hiểu Nguyệt tự nhận bề ngoài mình cũng không tệ, nhưng vẫn không thể sánh bằng Quả Quả
Có điều, Bùi Hạo không phải dạng người nông cạn chỉ thích nhìn mặt, nếu đã thích người trước mặt này, vậy thì chắc hẳn trên người cô ấy có chỗ nào đó hấp dẫn Bùi Hạo.
Bỏ qua quan hệ giữa cô và Bùi Hạo, chỉ nhìn dưới góc độ của một người ngoài mà nói, Hàn Nam Yên có dung mạo xinh đẹp, gia thể tốt, tính tình xem ra cũng ôn hòa, còn lớn lên cùng nhau từ nhỏ
Nếu cô là Bùi Hạo, cô cũng sẽ chọn Hàn Nam Yên, nghĩ vậy, thực ra mình thua cũng không bàn uống lắm.
Người trước mặt nhìn cô chằm chằm, vẫn không nói lời nào, khiến cho5Quả Quả thẩm bất an
Người này mắc bệnh gì vậy, gọi cô lại chỉ vì muốn nhìn cô như vậy thôi hả? Là vì trong lòng vẫn còn mang nỗi oán hận với Bùi Hạo, muốn trút giận sang cô? Người mà anh Bùi Hạo nhìn trúng chắc hẳn nhân phẩm sẽ không tệ đến vậy đâu?
“Chị Tưởng, chị tới tìm tôi không phải chỉ vì muốn quan sát tôi đấy chứ?” Quả Quả nhịn không được mà mở miệng
Tưởng Hiểu Nguyệt cười, quả nhiên là thiên kim tiểu thư được bao bọc rất tốt, tính tình đơn thuần, mới như thế mà đã không nhịn được
Cô sắp xếp lại ngôn từ, rồi chậm rãi nói, “Thật ra người Bùi Hạo thích từ trước đến giờ không phải là chị
Ban đầu chị đồng ý qua4lại với anh ấy là vì điều kiện của anh ấy, cho nên nếu em cảm thấy chị cướp người của em, vậy thì không cần thiết phải vậy.”
Quả Quả sững sờ, “Tôi chưa từng nghĩ như vậy.” Bùi Hạo chưa từng là của cô, nói gì đến chuyện cướp hay không cướp
Hơn nữa anh thích ai đó là tự do của anh, cô không có quyền can thiệp
Có điều, nghe thấy Bùi Hạo không thích Tưởng Hiểu Nguyệt, trong lòng Quả Quả vẫn hơi mừng thầm.
“Có từng nghĩ đến hay không cũng không quan trọng, em có muốn biết người mà Bùi Hạo thích là ai không?”
Quả Quả nghe vậy, yên lặng nhìn cô ấy, cô rất tò mò, nếu người mà Bùi Hạo thích không phải Tưởng Hiểu Nguyệt, vậy sẽ là ai9chứ? Nếu như trong lòng đã có người thích, tại sao không ở bên người mà mình thích, lại lựa chọn một người mà mình không yêu? Quá nhiều câu hỏi đang nảy sinh trong lòng cô.
Tưởng Hiểu Nguyệt vẫn đang quan sát cô, người trước mặt vừa nhìn đã biết không hề có kinh nghiệm, bình thường trong nhà chắc hẳn cũng được mọi người trong gia đình nâng niu trong lòng bàn tay, không hề học được cách che giấu cảm xúc của mình, nghĩ cái gì cũng đều viết hết lên mặt.
Tưởng Hiểu Nguyệt không oán hận gì Bùi Hạo nữa, lại biết anh đang mắc bệnh như thế
Không gặp Quả Quả thì thôi, nếu hôm nay đã gặp, vậy cô đành có lòng tốt giúp một tay
Dù sao nếu không có Bùi Hạo, cô cũng gặp không được chồng chưa cưới bây giờ.
Tính ra mình vẫn rất hiền lành, Tưởng Hiểu Nguyệt điềm đạm nói, “Thật ra người mà Bùi Hạo thích trước giờ vẫn là em, không, không thể nói là thích, anh ấy yêu em.”
Quả Quả khiếp sợ nhìn cô ấy, “Không thể nào, từ trước tới nay anh Bùi Hạo đều chỉ xem tôi là em gái.” Đây là lời do chính miệng Bùi Hạo nói với cô
Tưởng Hiểu Nguyệt cười khẽ, “Tin hay không tùy em, nguyên nhân tại sao anh ấy lại không nói cho em biết, thì phải do em đích thân đi hỏi anh ấy mới được.” Mặc dù muốn giúp Bùi Hạo, nhưng dù sao anh ấy cũng từng làm tổn thương cô, không thể giúp người mà dốc hết lòng dạ như vậy được, nếu không chẳng phải cô sẽ trở thành thánh mẫu sao?
Lời muốn nói đã nói xong, Tưởng Hiểu Nguyệt liền đi tìm chồng chưa cưới của mình, lời có thể nói thì cô đã nói rồi
Bùi Hạo, anh không cần cảm kích tối đâu.
Quả Quả bị Tưởng Hiểu Nguyệt kích động không nhẹ, nhưng cô thật sự không thể tin nổi, chuyện này khó mà khiến người khác tin được
Bùi Hạo thích cô, sao có thể chứ? “Nam Yên, cậu sao vậy?” Người bạn thấy dáng vẻ ăn cơm không tập trung của cô bèn quan tâm hỏi
Quả Quả hoàn hồn, a một tiếng, “Cậu vừa nói cái gì?”
Người bạn bất đắc dĩ, “Tớ nói cậu làm sao vậy? Cứ như người mất hồn, là do đồ ăn của nhà hàng này không ngon sao?”
“Ngon lắm.” Quả Quả đáp qua loa, cô hoàn toàn không biết những món ăn này có mùi vị gì, trái tim cô đã sớm bay đi rồi.
Cô bạn nọ vốn dự định sau bữa ăn sẽ đi dạo phố mua sắm với Quả Quả, thấy cô như vậy đành hủy kế hoạch, “Nam Yên, xin lỗi cậu! Vừa rồi đồng nghiệp trong công ty kêu tớ chiều nay đến phụ giúp
Tớ không thể đi dạo phố được với cậu được rồi, chúng ta hẹn hôm khác nhé.”
Đề nghị này rất hợp ý của Quả Quả, “Ừ, hẹn hôm khác vậy.” Sau khi bạn rời đi, Quả Quả liền gọi một chiếc xe
Vốn định bảo tài xế đến đón, nhưng cô không chờ nổi nữa, bây giờ cô chỉ muốn gặp Bùi Hạo, lập tức, ngay lập tức
Cô chưa từng đến công ty của Bùi Hạo, nhưng vẫn biết địa chỉ
Có điều vừa bước vào cửa công ty đã bị chặn lại, người ta nói Tổng Giám đốc rất bận, không có hẹn trước thì không được vào
“Tôi là bạn của anh Bùi Hạo, cô để cho tôi lên đi.” Quả Quả cầu xin cô lễ tân
“Xin lỗi, bây giờ Tổng Giám đốc đang họp, không có hẹn trước thật sự không thể lên được, mong cô thông cảm cho công việc của chúng tôi.” Quả Quả nhíu mày, cô không thể mở miệng khiển trách người ta, dù sao đây là công việc của người ta
Cô chưa bao giờ nghĩ tới việc gặp Bùi Hạo lại khó như vậy
“Nếu cô là bạn của Tổng Giám đốc, thì có thể gọi điện thoại cho anh ấy.” Nhân viên lễ tân có lòng tốt nhắc nhở
Quả Quả vỗ đầu một cái, cô đúng là hồ đồ thật, đúng vậy, trực tiếp gọi điện thoại cho Bùi Hạo không phải xong chuyện sao
Cô lập tức lấy điện thoại ra gọi cho anh.
Bùi Hạo đang trong cuộc họp, nhìn thấy tên hiển thị người gọi trên màn hình, liền ra hiệu tạm dừng cuộc họp, đứng dậy ra ngoài nghe, “Quả Quả, sao thể em?”
Quả Quả mím môi, “Anh Bùi Hạo, bây giờ em đang ở dưới sảnh công ty của anh, em có thể lên đó tìm anh không?”
Bùi Hạo hơi bất ngờ, “Được, em chờ đó, anh xuống đón em.”
Quả Quả cúp điện thoại, đứng nguyên đó chờ
Chưa được mấy phút thì Bùi Hạo đã xuống
Trước đó cô chưa thấy mặt anh, trong lòng cô tràn ngập sự gấp gáp, giờ gặp được rồi lại bị thay thế bởi sự khẩn trương, “Anh Bùi Hạo!” Cô hơi cúi đầu, nhẹ giọng cất tiếng.
Bùi Hạo mỉm cười dịu dàng, “Sao hôm nay lại tới đây vậy?” Vừa nói vừa dẫn cô đi lên.
“Đúng lúc đi ngang qua đây nên muốn vào thăm anh một lát.” Quả Quả không dám nói là cô cố tình tới đây.
Bùi Hạo dẫn cô vào văn phòng, “Anh còn có cuộc họp, phải mất nửa tiếng nữa, em chờ anh một chút được không?” Quả Quả gật đầu, “Vâng ạ, anh đi đi, không cần để ý đến em
Anh Bùi Hạo, xin lỗi đã quấy rầy công việc của anh.” Bùi Hao đưa tay xoa đầu cô, “Không đâu, giờ em ở đây chờ anh, anh sẽ quay lại nhanh thôi
Nếu cảm thấy buồn chán thì chơi máy tính, mật khẩu là sinh nhật của em.” Nói xong anh liền rời đi
Quả Quả khẽ giật mình, anh cài mật khẩu máy tính là sinh nhật của cô, vì sao vậy? Chẳng lẽ quả đúng như Tưởng Hiểu Nguyệt nói, người anh thích chính là cô?
Trong lòng cô hơi kích động, đi đến ngồi xuống ghế làm việc của Bùi Hạo, mở máy tính ra, quả nhiên mật khẩu là sinh nhật của cô
Cô sững sờ nhìn màn hình máy tính của anh, trên màn hình ngoài là bức ảnh bọn họ chụp vào Tết năm nay khi ra ngoài leo núi
Cô đứng ở chính giữa, Bùi Hạo đứng sau lưng cô, ánh mắt không nhìn về phía ống kính, mà nhìn vào cô.
Cô đã từng đòi anh cho xem bức ảnh này, lúc đó anh nói không cẩn thận xóa mất rồi, không ngờ vẫn còn giữ lại
Trái tim cô đập loạn nhịp, ánh mắt chuyển qua khung ảnh trên bàn làm việc, cũng là một bức ảnh chụp chung, nhưng lần này trên tấm hình chỉ có ba người là cổ, Bùi Hạo và Phó Thần Hiên.
Quả Quả khẽ đặt tay lên ngực mình, cảm nhận được nhịp tim đập càng lúc càng nhanh
Cô cố gắng thuyết phục bản thân tỉnh táo lại, hai bức ảnh không thể nói lên điều gì, nếu như hiểu lầm, đến lúc đó chỉ e sẽ rất lúng túng.
Quả Quả tự chuẩn bị tâm lý cho mình, không nhìn mấy tấm ảnh này nữa, tiện tay kéo ngăn kéo ra, định tìm đồ ăn để chuyển dời lực chú ý
Bởi vì cô và Đường Đường đều thích ăn quà vặt, cho nên Bùi Hạo và Phó Thần Hiên đã tạo thành thói quen cho dù đi đâu đều mang theo quà vặt
Khi còn bé là để dỗ hai người bọn cô, không muốn để bọn cô khóc, về sau liền trở thành thói quen, giống như trong ngăn kéo ở văn phòng của Phó Thần Hiên luôn có mấy gói bánh quy hay kẹo ngọt
Quả Quả không dám khẳng định chỗ của Bùi Hạo cũng có, chỉ đơn giản xem vận may thế nào, mở ngăn kéo ra, quả thực vẫn có mấy viên sô cô la nằm trong đó
Cô cầm một viên lên, kết quả nhìn thấy một hộp thuốc ở góc khác trong ngăn kéo
Cô khẽ nhíu mày, sao tự dưng lại có một hộp thuốc ở đây, Bùi Hạo không khỏe sao?
Cô cầm hộp thuốc lên nhìn thoáng qua, thở phào một hơi, hóa ra là vitamin
Mở nắp ra ngửi ngửi, ấy, đây là vitamin gì vậy, sao lại có mùi là lạ, mùi giống như..
hơi đắng?
Nhưng Quả Quả cũng không để tâm, lấy một viên sô cô la rồi bỏ hộp thuốc về chỗ cũ
Tưởng Hiểu Nguyệt nhìn thấy Quả Quả, hơi nhướng mày, hơi bất ngờ, bèn nói với chồng chưa cưới hai câu, sau đó đi về phía cô
Quả Quả thật muốn giả vờ như không nhìn thấy, nhưng giáo dưỡng từ nhỏ không cho phép cô làm vậy
“Chị Tưởng, không ngờ chúng ta lại gặp nhau rồi.” Quả Quả chủ động mở miệng.
Ánh mắt Tưởng Hiểu Nguyệt nhìn sang người bạn của cô, sau đó lại nhìn Quả Quả, “Đúng là trùng hợp thật, có điều cũng vừa khéo quá, chị vốn định mấy ngày nữa sẽ tìm em nói chuyện, gặp mặt ở đây cũng đỡ phiền phức hơn.” Quả Quả nhíu mày, “Chị tìm tôi nói chuyện?” Hai người bọn họ trở nên thân thiết như vậy từ lúc nào?
“Có một số chuyện muốn3nói với em.” Quả Quả không cho rằng mình có chuyện gì cần nói với cô ấy, định từ chối, kết quả lời sắp nói ra lại bị câu nói tiếp theo của Tưởng Hiểu Nguyệt chặn họng, “Là chuyện liên quan đến Bùi Hạo, chị nghĩ em sẽ thấy hứng thú
Sẽ không làm mất nhiều thời gian của em đâu, chỉ mấy phút thôi.” Quả Quả nhìn bạn, cô bạn rất thức thời, thấy vậy liền nói, “Tớ đến chỗ bên cạnh chờ cậu.”
Quả Quả gật đầu, chờ bạn đi rồi, mới nhìn sang Tưởng Hiểu Nguyệt, “Chị muốn nói chuyện gì với tôi?”
Tưởng Hiểu Nguyệt cẩn thận đánh giá gương mặt của người trước mặt
Nhìn một cách nghiêm túc, Quả Quả được thừa hưởng gen tốt cha cô, có một khuôn mặt đẹp0tiêu chuẩn
Tưởng Hiểu Nguyệt tự nhận bề ngoài mình cũng không tệ, nhưng vẫn không thể sánh bằng Quả Quả
Có điều, Bùi Hạo không phải dạng người nông cạn chỉ thích nhìn mặt, nếu đã thích người trước mặt này, vậy thì chắc hẳn trên người cô ấy có chỗ nào đó hấp dẫn Bùi Hạo.
Bỏ qua quan hệ giữa cô và Bùi Hạo, chỉ nhìn dưới góc độ của một người ngoài mà nói, Hàn Nam Yên có dung mạo xinh đẹp, gia thể tốt, tính tình xem ra cũng ôn hòa, còn lớn lên cùng nhau từ nhỏ
Nếu cô là Bùi Hạo, cô cũng sẽ chọn Hàn Nam Yên, nghĩ vậy, thực ra mình thua cũng không bàn uống lắm.
Người trước mặt nhìn cô chằm chằm, vẫn không nói lời nào, khiến cho5Quả Quả thẩm bất an
Người này mắc bệnh gì vậy, gọi cô lại chỉ vì muốn nhìn cô như vậy thôi hả? Là vì trong lòng vẫn còn mang nỗi oán hận với Bùi Hạo, muốn trút giận sang cô? Người mà anh Bùi Hạo nhìn trúng chắc hẳn nhân phẩm sẽ không tệ đến vậy đâu?
“Chị Tưởng, chị tới tìm tôi không phải chỉ vì muốn quan sát tôi đấy chứ?” Quả Quả nhịn không được mà mở miệng
Tưởng Hiểu Nguyệt cười, quả nhiên là thiên kim tiểu thư được bao bọc rất tốt, tính tình đơn thuần, mới như thế mà đã không nhịn được
Cô sắp xếp lại ngôn từ, rồi chậm rãi nói, “Thật ra người Bùi Hạo thích từ trước đến giờ không phải là chị
Ban đầu chị đồng ý qua4lại với anh ấy là vì điều kiện của anh ấy, cho nên nếu em cảm thấy chị cướp người của em, vậy thì không cần thiết phải vậy.”
Quả Quả sững sờ, “Tôi chưa từng nghĩ như vậy.” Bùi Hạo chưa từng là của cô, nói gì đến chuyện cướp hay không cướp
Hơn nữa anh thích ai đó là tự do của anh, cô không có quyền can thiệp
Có điều, nghe thấy Bùi Hạo không thích Tưởng Hiểu Nguyệt, trong lòng Quả Quả vẫn hơi mừng thầm.
“Có từng nghĩ đến hay không cũng không quan trọng, em có muốn biết người mà Bùi Hạo thích là ai không?”
Quả Quả nghe vậy, yên lặng nhìn cô ấy, cô rất tò mò, nếu người mà Bùi Hạo thích không phải Tưởng Hiểu Nguyệt, vậy sẽ là ai9chứ? Nếu như trong lòng đã có người thích, tại sao không ở bên người mà mình thích, lại lựa chọn một người mà mình không yêu? Quá nhiều câu hỏi đang nảy sinh trong lòng cô.
Tưởng Hiểu Nguyệt vẫn đang quan sát cô, người trước mặt vừa nhìn đã biết không hề có kinh nghiệm, bình thường trong nhà chắc hẳn cũng được mọi người trong gia đình nâng niu trong lòng bàn tay, không hề học được cách che giấu cảm xúc của mình, nghĩ cái gì cũng đều viết hết lên mặt.
Tưởng Hiểu Nguyệt không oán hận gì Bùi Hạo nữa, lại biết anh đang mắc bệnh như thế
Không gặp Quả Quả thì thôi, nếu hôm nay đã gặp, vậy cô đành có lòng tốt giúp một tay
Dù sao nếu không có Bùi Hạo, cô cũng gặp không được chồng chưa cưới bây giờ.
Tính ra mình vẫn rất hiền lành, Tưởng Hiểu Nguyệt điềm đạm nói, “Thật ra người mà Bùi Hạo thích trước giờ vẫn là em, không, không thể nói là thích, anh ấy yêu em.”
Quả Quả khiếp sợ nhìn cô ấy, “Không thể nào, từ trước tới nay anh Bùi Hạo đều chỉ xem tôi là em gái.” Đây là lời do chính miệng Bùi Hạo nói với cô
Tưởng Hiểu Nguyệt cười khẽ, “Tin hay không tùy em, nguyên nhân tại sao anh ấy lại không nói cho em biết, thì phải do em đích thân đi hỏi anh ấy mới được.” Mặc dù muốn giúp Bùi Hạo, nhưng dù sao anh ấy cũng từng làm tổn thương cô, không thể giúp người mà dốc hết lòng dạ như vậy được, nếu không chẳng phải cô sẽ trở thành thánh mẫu sao?
Lời muốn nói đã nói xong, Tưởng Hiểu Nguyệt liền đi tìm chồng chưa cưới của mình, lời có thể nói thì cô đã nói rồi
Bùi Hạo, anh không cần cảm kích tối đâu.
Quả Quả bị Tưởng Hiểu Nguyệt kích động không nhẹ, nhưng cô thật sự không thể tin nổi, chuyện này khó mà khiến người khác tin được
Bùi Hạo thích cô, sao có thể chứ? “Nam Yên, cậu sao vậy?” Người bạn thấy dáng vẻ ăn cơm không tập trung của cô bèn quan tâm hỏi
Quả Quả hoàn hồn, a một tiếng, “Cậu vừa nói cái gì?”
Người bạn bất đắc dĩ, “Tớ nói cậu làm sao vậy? Cứ như người mất hồn, là do đồ ăn của nhà hàng này không ngon sao?”
“Ngon lắm.” Quả Quả đáp qua loa, cô hoàn toàn không biết những món ăn này có mùi vị gì, trái tim cô đã sớm bay đi rồi.
Cô bạn nọ vốn dự định sau bữa ăn sẽ đi dạo phố mua sắm với Quả Quả, thấy cô như vậy đành hủy kế hoạch, “Nam Yên, xin lỗi cậu! Vừa rồi đồng nghiệp trong công ty kêu tớ chiều nay đến phụ giúp
Tớ không thể đi dạo phố được với cậu được rồi, chúng ta hẹn hôm khác nhé.”
Đề nghị này rất hợp ý của Quả Quả, “Ừ, hẹn hôm khác vậy.” Sau khi bạn rời đi, Quả Quả liền gọi một chiếc xe
Vốn định bảo tài xế đến đón, nhưng cô không chờ nổi nữa, bây giờ cô chỉ muốn gặp Bùi Hạo, lập tức, ngay lập tức
Cô chưa từng đến công ty của Bùi Hạo, nhưng vẫn biết địa chỉ
Có điều vừa bước vào cửa công ty đã bị chặn lại, người ta nói Tổng Giám đốc rất bận, không có hẹn trước thì không được vào
“Tôi là bạn của anh Bùi Hạo, cô để cho tôi lên đi.” Quả Quả cầu xin cô lễ tân
“Xin lỗi, bây giờ Tổng Giám đốc đang họp, không có hẹn trước thật sự không thể lên được, mong cô thông cảm cho công việc của chúng tôi.” Quả Quả nhíu mày, cô không thể mở miệng khiển trách người ta, dù sao đây là công việc của người ta
Cô chưa bao giờ nghĩ tới việc gặp Bùi Hạo lại khó như vậy
“Nếu cô là bạn của Tổng Giám đốc, thì có thể gọi điện thoại cho anh ấy.” Nhân viên lễ tân có lòng tốt nhắc nhở
Quả Quả vỗ đầu một cái, cô đúng là hồ đồ thật, đúng vậy, trực tiếp gọi điện thoại cho Bùi Hạo không phải xong chuyện sao
Cô lập tức lấy điện thoại ra gọi cho anh.
Bùi Hạo đang trong cuộc họp, nhìn thấy tên hiển thị người gọi trên màn hình, liền ra hiệu tạm dừng cuộc họp, đứng dậy ra ngoài nghe, “Quả Quả, sao thể em?”
Quả Quả mím môi, “Anh Bùi Hạo, bây giờ em đang ở dưới sảnh công ty của anh, em có thể lên đó tìm anh không?”
Bùi Hạo hơi bất ngờ, “Được, em chờ đó, anh xuống đón em.”
Quả Quả cúp điện thoại, đứng nguyên đó chờ
Chưa được mấy phút thì Bùi Hạo đã xuống
Trước đó cô chưa thấy mặt anh, trong lòng cô tràn ngập sự gấp gáp, giờ gặp được rồi lại bị thay thế bởi sự khẩn trương, “Anh Bùi Hạo!” Cô hơi cúi đầu, nhẹ giọng cất tiếng.
Bùi Hạo mỉm cười dịu dàng, “Sao hôm nay lại tới đây vậy?” Vừa nói vừa dẫn cô đi lên.
“Đúng lúc đi ngang qua đây nên muốn vào thăm anh một lát.” Quả Quả không dám nói là cô cố tình tới đây.
Bùi Hạo dẫn cô vào văn phòng, “Anh còn có cuộc họp, phải mất nửa tiếng nữa, em chờ anh một chút được không?” Quả Quả gật đầu, “Vâng ạ, anh đi đi, không cần để ý đến em
Anh Bùi Hạo, xin lỗi đã quấy rầy công việc của anh.” Bùi Hao đưa tay xoa đầu cô, “Không đâu, giờ em ở đây chờ anh, anh sẽ quay lại nhanh thôi
Nếu cảm thấy buồn chán thì chơi máy tính, mật khẩu là sinh nhật của em.” Nói xong anh liền rời đi
Quả Quả khẽ giật mình, anh cài mật khẩu máy tính là sinh nhật của cô, vì sao vậy? Chẳng lẽ quả đúng như Tưởng Hiểu Nguyệt nói, người anh thích chính là cô?
Trong lòng cô hơi kích động, đi đến ngồi xuống ghế làm việc của Bùi Hạo, mở máy tính ra, quả nhiên mật khẩu là sinh nhật của cô
Cô sững sờ nhìn màn hình máy tính của anh, trên màn hình ngoài là bức ảnh bọn họ chụp vào Tết năm nay khi ra ngoài leo núi
Cô đứng ở chính giữa, Bùi Hạo đứng sau lưng cô, ánh mắt không nhìn về phía ống kính, mà nhìn vào cô.
Cô đã từng đòi anh cho xem bức ảnh này, lúc đó anh nói không cẩn thận xóa mất rồi, không ngờ vẫn còn giữ lại
Trái tim cô đập loạn nhịp, ánh mắt chuyển qua khung ảnh trên bàn làm việc, cũng là một bức ảnh chụp chung, nhưng lần này trên tấm hình chỉ có ba người là cổ, Bùi Hạo và Phó Thần Hiên.
Quả Quả khẽ đặt tay lên ngực mình, cảm nhận được nhịp tim đập càng lúc càng nhanh
Cô cố gắng thuyết phục bản thân tỉnh táo lại, hai bức ảnh không thể nói lên điều gì, nếu như hiểu lầm, đến lúc đó chỉ e sẽ rất lúng túng.
Quả Quả tự chuẩn bị tâm lý cho mình, không nhìn mấy tấm ảnh này nữa, tiện tay kéo ngăn kéo ra, định tìm đồ ăn để chuyển dời lực chú ý
Bởi vì cô và Đường Đường đều thích ăn quà vặt, cho nên Bùi Hạo và Phó Thần Hiên đã tạo thành thói quen cho dù đi đâu đều mang theo quà vặt
Khi còn bé là để dỗ hai người bọn cô, không muốn để bọn cô khóc, về sau liền trở thành thói quen, giống như trong ngăn kéo ở văn phòng của Phó Thần Hiên luôn có mấy gói bánh quy hay kẹo ngọt
Quả Quả không dám khẳng định chỗ của Bùi Hạo cũng có, chỉ đơn giản xem vận may thế nào, mở ngăn kéo ra, quả thực vẫn có mấy viên sô cô la nằm trong đó
Cô cầm một viên lên, kết quả nhìn thấy một hộp thuốc ở góc khác trong ngăn kéo
Cô khẽ nhíu mày, sao tự dưng lại có một hộp thuốc ở đây, Bùi Hạo không khỏe sao?
Cô cầm hộp thuốc lên nhìn thoáng qua, thở phào một hơi, hóa ra là vitamin
Mở nắp ra ngửi ngửi, ấy, đây là vitamin gì vậy, sao lại có mùi là lạ, mùi giống như..
hơi đắng?
Nhưng Quả Quả cũng không để tâm, lấy một viên sô cô la rồi bỏ hộp thuốc về chỗ cũ
/880
|