MẬT NGỌT HÔN NHÂN

Chương 747: Ngài phó là nô lệ của con gái (2)

/880


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặc dù đã có chị Nguyệt, nhưng Phó Hoành Dật không yên tâm giao con gái cho người khác, đành chịu vất vả một chút.

Thẩm Thanh Lan đang thu dọn hành lý dở thì lại nghe tiếng khóc truyền đến từ phòng sát vách

Phó Hoành Dật đang ngủ bỗng bật dậy, xuống giường, còn chưa kịp xỏ giày đã chạy ra ngoài

Thẩm Thanh Lan nhìn xuyên qua cửa phòng chứa quần áo thì thấy cảnh này, bèn lắc đầu

Người này chắc chắn là có số nô lệ cho con gái rồi.

Đứa nhóc đang khóc rống lên quả thật chính là Đường Đường

Bình thường Đường Đường không khóc ầm ĩnhư bây giờ, cùng lắm cũng chỉ oe oe đôi tiếng thôi

Chị Nguyệt đang bế Đường Đường, khẽ3dỗ dành, nhưng chẳng biết hôm nay con bé bị làm sao mà dỗ mãi vẫn không nín

Phó Hoành Dật tiến lên bế con gái: “Đừng khóc nữa, cục cưng, ba đây mà.” Thật kỳ lạ, Đường Đường vừa rồi đang khóc không ngừng lập tức nín thinh, trở nên vô cùng ngoan ngoãn

Thấy cô nhóc chép chép cái miệng nhỏ, Phó Hoành Dật biết là con gái đã đói rồi

Anh bế con vào thẳng phòng bếp, trước khi đi còn liếc nhìn Thần Thần, chỉ thấy thằng nhóc còn vẫn đang nằm ngủ say sưa, không hề có dấu hiệu sắp tỉnh lại.

Anh ghét bỏ liếc nhìn con trai, cúi đầu nhìn của khóe mắt vẫn còn vương lệ con gái, cất giọng dịu dàng:0“Em trai con đúng là con heo nhỏ, cả ngày không ăn thì ngủ

Chúng ta đừng học anh trai nhé, bây giờ đi ăn thôi nào.” Nói rồi, Phó Hoành Dật bể con gái, thản nhiên đi xuống lầu.

Đến lúc Phó Hoành Dật cho con gái cho uống sữa bột no nê thì Thẩm Thanh Lan cũng đã thu dọn hành lý xong.

Phó Hoành Dật bế con gái không nỡ buông tay

Thẩm Thanh Lan liếc nhìn xe đã chờ ở bên ngoài, thúc giục anh: “Mau đi thôi, đừng để người ta đợi lâu.” Gương mặt Phó Hoành Dật đầy vẻ không nỡ: “Một mình em phải chăm hai đứa bé mệt lắm

Hay là em theo anh về quân khu đi, anh sẽ tiện chăm sóc5mẹ con em hơn

An An sắp đi học rồi thì cứ để con ở nhà, vẫn còn ông và dì mà.” An An vừa mới đi tới, đang định tạm biệt ba: “...”

Thẩm Thanh Lan liếc nhìn anh, đừng tưởng rằng cô không biết người này không muốn xa con gái

Cô bế con gái ra: “Trong nhà vẫn còn chị Nguyệt, chị ấy sẽ giúp em chăm bọn trẻ, anh cứ yên tâm mà đi đi.” Phó Hoành Dật nhìn con gái, vẫn muốn thuyết phục Thẩm Thanh Lan: “Từ lúc sinh ra đến bây giờ, Đường Đường vẫn do anh bể, đột nhiên đổi người con bé sẽ không quen

Hay là em cứ về quân khu với anh một thời gian đi, chờ Đường Đường4quen rồi thì em lại về.”

“Sớm muộn gì cũng phải có lúc thế này.” Thẩm Thanh Lan không hề bị thuyết phục

Trong quân khu chỉ có cô và Phó Hoành Dệt mà lại còn mang theo hai đứa bé, anh không có việc để làm hả?

“Ba, chú ở bên ngoài vẫn đang nhìn ba đó, ba đi nhanh lên đi, không là muộn đó.” An An thúc giục Phó Hoành Dật.

Phó Hoành Dật cúi đầu nhìn cậu nhóc

Thằng nhãi thổi tha này, không giúp anh khuyên bảo Thẩm Thanh Lan thì thôi, lại còn đuổi anh đi nữa, uổng công anh yêu thương nó.

Nếu An An biết ba mình đang nghĩ gì thì nhất định sẽ nói với anh, ai bảo ba muốn dụ dỗ mẹ9bỏ mặc con để mang em trai em gái chạy trốn chứ.

Phó Hoành Dật lại nhìn về phía con gái, chờ mong cô nhóc có thể khóc mấy tiếng, tỏ vẻ không nỡ rời xa ba một chút, kết quả Đường Đường nằm trong lòng mẹ lại ngủ mất tiêu!

Phó Hoành Dật tức nghẹn: “Vậy anh đi rồi, ở nhà có chuyện gì thì nhớ gọi điện thoại cho anh đó

Anh sẽ gọi về nhà đúng giờ.”

“Biết rồi, anh đi mau lên.” Thẩm Thanh Lan thúc giục

Thần Thần sắp tỉnh rồi, cô muốn lên xem thằng bé một chút.

Phó Hoành Dật u oán nhìn Thẩm Thanh Lan, thấy cô bế con gái đi vào, không quay đầu nhìn lại nữa

An An vẫy tay với ba: “Tạm biệt ba.” Sau đó, cu cậu cũng chạy lạch bạch đuổi theo Thẩm Thanh Lan: “Mẹ, con muốn ăn sáng cùng mę.”

Phó Hoành Dật: “...”

Sau khi Phí Hoành Dật về quân khu, ngày nào anh cũng gọi điện thoại về nhà đều như cơm bữa, một ngày ba lần, sáng trưa tối

“Thanh Lan, hôm nay Đường Đường có nghe lời không? Không quấy chứ?” Mỗi lần mở miệng, Phó Hoành bật nhất định sẽ hỏi con gái đầu tiên

Thẩm Thanh Lan liếc nhìn con gái đang chơi với An An vô cùng vui vẻ trong phòng, ừ một tiếng

Hai đứa nhóc đã biết bò rồi, ngày nào cũng bỏ qua bò lại trên sàn

Ngày nào Thẩm Thanh Lan cũng phải ở bên cạnh trông chừng mấy đứa, bằng không chỉ sơ ý một chút thôi là hai đứa nhóc này sẽ làm loạn.

“Đường Đường, không được sờ vào cái đó.” Trong phòng khách truyền đến giọng của An An, sau đó là tiếng thủy tinh vỡ

“Không nói với anh nữa.” Thẩm Thanh Lan nói rồi cúp luôn, để lại Phó Hoành Dật ở đầu điện thoại kia lo lắng không thôi

Thẩm Thanh Lan bước nhanh đi đến phòng khách, nhìn thấy An An đang định đưa tay nhặt mảnh vỡ cốc thủy tinh thì kêu lên: “An An, đừng động vào.”

An An thấy cô đi tới thì giải thích: “Mẹ, cốc do em gái làm vỡ ạ.” Thẩm Thanh Lan liếc nhìn cái cốc bị vỡ, chính là cái cốc mà Phó lão gia vừa mới mua lúc trước, là cái ông cụ thích nhất dạo gần đây.

Đường Đường bị An An giữ chặt tay, cau mày, nhìn mảnh thủy tinh vỡ chăm chăm, trông có vẻ như muốn nhặt, không hề có chút giác ngộ vì đã làm hỏng đồ mà cụ yêu quý chút nào.

Đừng nhìn lúc Đường Đường vừa ra đời vô cùng ngoan ngoãn mà lầm

Từ khi biết bò, cô nhóc đã trở thành đứa nhỏ hiểu động nhất, cái gì cũng tò mò, thích đưa tay chạm vào, kết quả đồ đạc đến tay cô nhóc chẳng mấy chốc sẽ bị hỏng

Cô bé rất giỏi phá hoại, Thần Thần hay âmĩnhất lại khá lười

Có đôi khi, Thẩm Thanh Lan muốn bắt cậu nhóc hoạt động một chút mà cũng khó

Cậu nhóc có thể năm thì tuyệt đối sẽ không bò.

“An An, trông chừng em gái, mẹ quét dọn mảnh vỡ đã.” Để tránh làm bọn nhỏ bị thương, Thẩm Thanh Lan gọi chị Nguyệt mang đi lũ nhóc ra ngoài, rồi cùng dì Triệu nhau kiểm tra khắp các xó xỉnh hết một lượt, bảo đảm không để bỏ sót bất cứ mảnh vỡ thủy tinh nào.

An An dẫn em trai và em gái lên phòng chơi của trẻ em ở trên tầng

Trong này toàn đồ chơi là đồ chơi

Chỉ riêng đồ chơi của một mình An An đã đủ nhiều rồi, bây giờ lại thêm của hai đứa bé

Nơi này quả thật đã biến thành biển đồ chơi

Đường Đường và An An chơi đến quên cả trời đất, còn Thần Thần thì ngồi ở trong góc, trong tay cầm một con vịt nhỏ màu vàng, thỉnh thoảng lại bóp một cái, tự chơi một mình rất vui vẻ.

Thẩm Thanh Lan vừa định dạy bảo con gái tử tế một chút thì Phó Hoành Dật đã gọi về

“Thanh Lan, vừa rồi có chuyện gì vậy?” Phó Hoành Dật sốt ruột.

Thẩm Thanh Lan nhìn con gái, thấy con bé nằm nhoài trên lưng An An, muốn bắt An An làm ngựa cho cô nhóc cưỡi: “Con gái anh làm vỡ cái cốc mà ông quý nhất rồi.”

“Đường Đường không sao chứ, có bị thương ở đâu không?” Phó Hoành Dật nghe thể thì càng sốt ruột hơn.

Thẩm Thanh Lan: “...”

“Thanh Lan, em nói gì đi, Đường Đường có bị thương không? Không được, anh phải về xem thử.” Phó Hoành Dật nói xong liền định rời khỏi phòng làm việc

Thẩm Thanh Lan nhanh chóng gọi anh lại: “Con gái anh không bị thương ở đâu hết, còn đang bắt nạt con trai cả của em đây này.”

“Không được, Thanh Lan, em để anh nhìn con bé một chút đi, không nhìn thấy con thì anh không yên tâm được.” Phó Hoành Dật gọi video.

Thẩm Thanh Lan: “...” Có đôi lúc cô cảm thấy có khi cô là mẹ kế cũng nên, thừa dịp Phó Hoành Dật không ở đây để bắt nạt con gái anh

Video được kết nối, cảnh tượng Phó Hoành Dật nhìn thấy chính là Đường Đường đang cười trên lưng An An, cười vô cùng vui vẻ

Anh chau mày: “Lỡ Đường Đường bị ngã thì sao, Thanh Lan, như thế này nguy hiểm quá.” Thẩm Thanh Lan: “.” Chẳng lẽ điều anh nên nói không phải là con gái nghịch ngợm quá rồi, phải dạy dỗ hay sao? Phó Hoành Dật lại không hề cảm thấy con gái nghịch ngợm, thế này gọi là hoạt bát mới đúng

“Thảm dưới đất dày lắm.” Cho dù bị ngã thật thì với độ cao đó cũng sẽ không đau

Phó Hoành Dật vẫn không yên tâm: “Em đỡ lấy con chút đi, lỡ bị đập đầu vào đâu thì sao?” Thẩm Thanh Lan rất muốn tắt video

Thấy trán An An đã lấm tấm mồ hôi, cô gọi con trai, “An An, thả em xuống đi, đừng lúc nào cũng dung túng cho em bắt nạt con.” An An cười tít: “Mẹ, em gái không bắt nạt con, em đang chơi với con thôi ạ

Em thích con nên mới chơi cùng con.”

Được rồi, rõ ràng là tổ hợp một người muốn đánh, còn một người muốn bị đánh mà.

Phó Hoành Dật nhìn con gái đang chơi vô cùng thích thú, đến khóe mắt cũng chưa từng liếc về bên này thì nghẹn lòng: “Thanh Lan, em kêu Đường Đường nói với ba một câu đi.” Đường Đường biết nói rất sớm, đã biết ê a gọi ba mẹ rồi, mặc dù nói không được rõ cho lắm.

“Đường Đường, ba muốn nói chuyện với con, con gọi ba đi nào.” Thẩm Thanh Lan đưa điện thoại đến trước mặt con gái

Đường Đường nhìn màn hình điện thoại một cái, nhận ra người bên trong là ba, nhưng cô nhóc vẫn không mở miệng mà vỗ đầu An An: “Anh, anh.”

Anh là chữ mà Đường Đường nói rõ nhất.

Phó Hoành Dật bị con gái bơ đẹp: “...”


/880

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status