*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đến lúc anh chị về, em bảo Lý Dân bắt mấy con cho anh chị mang đi
Đây đều là gà vịt nhà nuôi, không ăn thức ăn linh tinh, tuyệt đối an toàn đấy ạ” Thẩm Thanh Lan cười nhẹ, “Ý tốt của cô chúng tôi xin nhận, nhưng chúng tôi đi máy bay về mà trên máy bay lại không cho mang những thứ này” Vợ Lý Dân có chút tiếc nuối, nhiệt tình mời bọn họ, “Vậy lần này anh chị ăn nhiều một chút đi” “Anh Phó, chúng ta nhiều năm không gặp, lần này khó khăn lắm mới gặp mặt, phải uống một chén mới được” Lý Dân rất hào hứng
Phó Hoành Dật không từ chối
Lý Dân lấy rượu2nhà mình ủ ra và rót cho anh một chén, đang định rót cho Thẩm Thanh Lan thì lại bị anh ngăn cản, “Cô ấy đang mang thai, không thể uống rượu”
“Chị dâu mang thai à? Chúc mừng anh Phó” Lý Dân vui mừng, nụ cười chân thành
Thẩm Thanh Lan vẫn cười nhẹ
Vợ Lý Dân nghe vậy thì chuyển một bát canh đến trước mặt cô, “Chị dâu, chị mang thai thì uống canh gà này đi
Đây là gà mái em nuôi đã lâu, bổ lắm” Cô múc cho Thẩm Thanh Lan một bát
Thẩm Thanh Lan không thích ăn canh, nhưng không muốn từ chối sự nhiệt tình của người ta nên bèn nói, “Cảm ơn, để tôi tự lấy” Cô cúi đầu7uống một ngụm, canh gà rất ngon, không có nhiều gia vị, mùi vị rất vừa vặn, ngay cả người không thích canh như Thẩm Thanh Lan cũng nhanh chóng uống hết một bát
Đàn ông uống rượu vào là lại nói nhiều
Lý Dân vừa uống rượu vừa cùng Phó Hoành Dật nói về khoảng thời gian trong quân đội năm xưa
Phần lớn là Phó Hoành Dật nghe Lý Dân nói, thỉnh thoảng mới phụ họa vài câu
Dù đang uống rượu trò chuyện nhưng Phó Hoành Dật vẫn không quên Thẩm Thanh Lan
Anh thường hay nhìn sang cổ, thấy cô ăn được, cũng không khó chịu chỗ nào thì mới yên tâm
Vợ Lý Dân thấy vậy, ánh mắt không khỏi ngưỡng mộ
Tuy hai người9trước mắt trông tuổi tác chênh lệch hơi nhiều, nhưng có thể thấy Phó Hoành Dật rất yêu vợ mình, tình cảm vợ chồng vô cùng tốt
Gặp lại bạn cũ nơi đất khách, Lý Dân vui vẻ nên uống hơi nhiều, Phó Hoành Dật phải phụ vợ anh đỡ anh vào phòng
Vợ Lý Dân áy náy nhìn, “Anh Phó, thật ngại quá” Phó Hoành Dật cười nhẹ, “Không sao, để cậu ta ngủ đi, tôi đưa vợ đi quanh đây một chút” “Tôi đi cùng hai người” “Không cần đâu, chúng tôi đi quanh đây thôi
Lý Dân uống hơi nhiều, cô cho cậu ta uống canh giải rượu đi”
“Vậy tôi không quấy rầy anh chị nữa, hai người cứ tự nhiên nhé, phong5cảnh xung quanh đây thật sự rất đẹp đấy” Dù uống cùng Lý Dân nhưng Phó Hoành Dật uống rất có chừng mực, không hề uống say
Anh dẫn Thẩm Thanh Lan ra ngoài
“Ở đây yên tĩnh thật” Thẩm Thanh Lan nói, tầm mắt nhìn về phía xa xa
Khác với thủ đô, thôn quê này thật sự rất yên bình, đi trên đường có thể thấy tốp năm tốp ba các thôn dân vác cuốc trở về từ ruộng đồng, bước đi nhàn nhã
Thôn quê cũng không lớn, Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật có vẻ ngoài nổi bật hơn người, lại là hai người lạ nên trên đường đi thu hút rất nhiều ánh mắt, nhưng họ đều chỉ tò mò chứ3không có ác ý
“Đây có phải là cuộc sống nam canh nữ đan (đàn ông làm ruộng, phụ nữ may vá) trong truyền thuyết không?” Thẩm Thanh Lan nghiêng đầu nhìn Phó Hoành Dật, khẽ cười
Phó Hoành bật cười nhẹ, “Thích ở đây à?” “Vâng, thật yên bình” Dù Thẩm Thanh Lan đã chịu khổ không ít nhưng nông thôn vẫn rất xa lạ với cô, hơn nữa phong cảnh phương nam và phương bắc cũng rất khác nhau, vừa trông mới lạ nên thích thú
“Buổi tối ở đây còn đẹp hơn nữa” Phó Hoành Dật cười thần bí
Thẩm Thanh Lan khó hiểu, lẽ nào buổi tối ở đây còn có hoạt động gì sao? Đến tối, cô mới biết Phó Hoành Dật nói đẹp nghĩa là gì
Màn đêm buông xuống, bóng tối bao phủ cả thôn quê
Ăn cơm tối xong, Phó Hoành Dật lại đưa Thẩm Thanh Lan ra ngoài, tay anh còn cầm một gậy trúc nhỏ
Hai người sóng vai đi ngoài đồng, bên tai Thẩm Thanh Lan vang vọng tiếng ếch kêu, thỉnh thoảng còn có tiếng dế, tạo nên một bản hợp ca thiên nhiên trong ngày hè
“Chúng ta đi làm gì vậy?” Thẩm Thanh Lan hỏi người đàn ông trước mặt
“Đi rồi em sẽ biết” Phó Hoành Dật càng tỏ ra thần bí hơn
Thẩm Thanh Lan không hỏi nữa, yên lặng đi cạnh Phó Hoành Dật, lắng nghe tiếng ếch kêu, trong lòng cảm thấy chưa bao giờ yên bình như thế này
Bỗng nhiên, trước mắt xuất hiện những đốm sáng nhỏ, cô nhìn chăm chú, lúc này mới phát hiện thì ra là đom đóm
Đom đóm bay trên đồng ruộng, phát ra ánh sáng yếu ớt
“Em chờ ở đây nhé” Phó Hoành Dật nhẹ giọng nói rồi đi về hướng đồng lúa kia
Gậy trúc trong tay lướt qua trên ruộng lúa, trên đồng lúa lập tức xuất hiện một vùng sáng lấp lánh như bầu trời đầy sao, đó là do những con đom đóm bay lên tạo thành
Ánh mắt Thẩm Thanh Lan đầy vẻ ngạc nhiên, cảnh tượng này cứ như trong phim vậy
Hôm nay thời tiết đẹp, trời sáng mây trong, bầu trời đầy sao và những con đom đóm trên mặt đất tỏa sáng
Thẩm Thanh Lan đứng ở đầu cánh đồng, đứng đối diện với Phó Hoành Dật ở xa xa, thật ra không thấy rõ dáng vẻ của anh, nhưng cô có thể tưởng tượng được vẻ mặt anh lúc này chắc hẳn rất dịu dàng
“Thích không?” Phó Hoành Dật đi đến bên Thẩm Thanh Lan, nhẹ giọng hỏi
“Rất đẹp” Cô có cảm giác cứ như đang lạc vào thế giới cổ tích vậy
Phó Hoành Dật đưa tay đến trước mặt cô, trong lòng bàn tay là một con đom đóm, phần đuôi nó tỏa ra ánh sáng mờ ảo, có lẽ nhận thấy đây là cơ hội tốt để chạy trốn, nên con đom đóm lập tức vỗ cánh bay đi
“Đi thôi” Phó Hoành Dật nói
“Phải đi về sao?” Thẩm Thanh Lan hơi luyến tiếc
Phó Hoành Dệt mỉm cười, “Lại dẫn em đến một chỗ khác” Nghe vậy, Thẩm Thanh Lan bỗng hơi mong chờ, đi bên cạnh Phó Hoành Dật, cũng không hỏi anh định dẫn mình đi đâu
Phó Hoành Dật đưa cô đến một bờ sông nhỏ, có một con thuyền đậu sát bên bờ
Anh nhảy lên thuyền trước rồi đưa tay qua, “Lên đây”
Thẩm Thanh Lan đặt tay lên tay anh, dễ dàng lên được thuyền
Phó Hoành Dật chèo thuyền, con thuyền nhỏ nhẹ nhàng trôi giữa sông
Thẩm Thanh Lan thấy thế thì bất ngờ nhướng mày, không ngờ Phó Hoành Dật còn có thể chèo thuyền
Nếu nói anh có thể lái tàu chiến, cô cũng không ngạc nhiên, nhưng thuyền nhỏ thế này
Cô rất muốn biết còn có gì mà anh không thể làm không
Làn nước lăn tăn gợn sóng, lúc bọn họ đi qua, đom đóm lập tức bay vù từ ruộng lúa và bụi cỏ lên, có mấy con không sợ người còn bay đến bên cạnh cô
Thẩm Thanh Lan dời mắt, nhìn sang người đàn ông đang chèo thuyền, ánh mắt dịu dàng như nước
Thuyền nhỏ dạo quanh một vòng, bên chóp mũi Thẩm Thanh Lan thoang thoảng hương hoa, bên tai là tiếng ếch kêu, cô khẽ nhắm mắt lại, ngửa mặt lên, tựa vào mép thuyền
Phó Hoành Dật thay đổi vị trí, giữ cho con thuyền cần bằng
Đêm nay không trăng, trong tầm mắt ngoại trừ đom đóm và sao sáng ra thì không còn gì khác, nhưng Phó Hoành Dật như thấy được sự yên bình trên mặt Thẩm Thanh Lan lúc này, anh mỉm cười dịu dàng
Thật ra từ xưa đến nay, tâm nguyện của anh luôn rất đơn giản, chỉ cần người con gái trước mặt anh hạnh phúc là được
Đến khi thuyền cập bờ, Thẩm Thanh Lan cũng không biết đã qua bao lâu, cô chỉ nhớ đêm nay sao trời cùng đom đóm soi sáng, và câu chuyện cổ tích do Phó Hoành Dật tạo ra này vô cùng hoàn hảo
“Đến lúc anh chị về, em bảo Lý Dân bắt mấy con cho anh chị mang đi
Đây đều là gà vịt nhà nuôi, không ăn thức ăn linh tinh, tuyệt đối an toàn đấy ạ” Thẩm Thanh Lan cười nhẹ, “Ý tốt của cô chúng tôi xin nhận, nhưng chúng tôi đi máy bay về mà trên máy bay lại không cho mang những thứ này” Vợ Lý Dân có chút tiếc nuối, nhiệt tình mời bọn họ, “Vậy lần này anh chị ăn nhiều một chút đi” “Anh Phó, chúng ta nhiều năm không gặp, lần này khó khăn lắm mới gặp mặt, phải uống một chén mới được” Lý Dân rất hào hứng
Phó Hoành Dật không từ chối
Lý Dân lấy rượu2nhà mình ủ ra và rót cho anh một chén, đang định rót cho Thẩm Thanh Lan thì lại bị anh ngăn cản, “Cô ấy đang mang thai, không thể uống rượu”
“Chị dâu mang thai à? Chúc mừng anh Phó” Lý Dân vui mừng, nụ cười chân thành
Thẩm Thanh Lan vẫn cười nhẹ
Vợ Lý Dân nghe vậy thì chuyển một bát canh đến trước mặt cô, “Chị dâu, chị mang thai thì uống canh gà này đi
Đây là gà mái em nuôi đã lâu, bổ lắm” Cô múc cho Thẩm Thanh Lan một bát
Thẩm Thanh Lan không thích ăn canh, nhưng không muốn từ chối sự nhiệt tình của người ta nên bèn nói, “Cảm ơn, để tôi tự lấy” Cô cúi đầu7uống một ngụm, canh gà rất ngon, không có nhiều gia vị, mùi vị rất vừa vặn, ngay cả người không thích canh như Thẩm Thanh Lan cũng nhanh chóng uống hết một bát
Đàn ông uống rượu vào là lại nói nhiều
Lý Dân vừa uống rượu vừa cùng Phó Hoành Dật nói về khoảng thời gian trong quân đội năm xưa
Phần lớn là Phó Hoành Dật nghe Lý Dân nói, thỉnh thoảng mới phụ họa vài câu
Dù đang uống rượu trò chuyện nhưng Phó Hoành Dật vẫn không quên Thẩm Thanh Lan
Anh thường hay nhìn sang cổ, thấy cô ăn được, cũng không khó chịu chỗ nào thì mới yên tâm
Vợ Lý Dân thấy vậy, ánh mắt không khỏi ngưỡng mộ
Tuy hai người9trước mắt trông tuổi tác chênh lệch hơi nhiều, nhưng có thể thấy Phó Hoành Dật rất yêu vợ mình, tình cảm vợ chồng vô cùng tốt
Gặp lại bạn cũ nơi đất khách, Lý Dân vui vẻ nên uống hơi nhiều, Phó Hoành Dật phải phụ vợ anh đỡ anh vào phòng
Vợ Lý Dân áy náy nhìn, “Anh Phó, thật ngại quá” Phó Hoành Dật cười nhẹ, “Không sao, để cậu ta ngủ đi, tôi đưa vợ đi quanh đây một chút” “Tôi đi cùng hai người” “Không cần đâu, chúng tôi đi quanh đây thôi
Lý Dân uống hơi nhiều, cô cho cậu ta uống canh giải rượu đi”
“Vậy tôi không quấy rầy anh chị nữa, hai người cứ tự nhiên nhé, phong5cảnh xung quanh đây thật sự rất đẹp đấy” Dù uống cùng Lý Dân nhưng Phó Hoành Dật uống rất có chừng mực, không hề uống say
Anh dẫn Thẩm Thanh Lan ra ngoài
“Ở đây yên tĩnh thật” Thẩm Thanh Lan nói, tầm mắt nhìn về phía xa xa
Khác với thủ đô, thôn quê này thật sự rất yên bình, đi trên đường có thể thấy tốp năm tốp ba các thôn dân vác cuốc trở về từ ruộng đồng, bước đi nhàn nhã
Thôn quê cũng không lớn, Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật có vẻ ngoài nổi bật hơn người, lại là hai người lạ nên trên đường đi thu hút rất nhiều ánh mắt, nhưng họ đều chỉ tò mò chứ3không có ác ý
“Đây có phải là cuộc sống nam canh nữ đan (đàn ông làm ruộng, phụ nữ may vá) trong truyền thuyết không?” Thẩm Thanh Lan nghiêng đầu nhìn Phó Hoành Dật, khẽ cười
Phó Hoành bật cười nhẹ, “Thích ở đây à?” “Vâng, thật yên bình” Dù Thẩm Thanh Lan đã chịu khổ không ít nhưng nông thôn vẫn rất xa lạ với cô, hơn nữa phong cảnh phương nam và phương bắc cũng rất khác nhau, vừa trông mới lạ nên thích thú
“Buổi tối ở đây còn đẹp hơn nữa” Phó Hoành Dật cười thần bí
Thẩm Thanh Lan khó hiểu, lẽ nào buổi tối ở đây còn có hoạt động gì sao? Đến tối, cô mới biết Phó Hoành Dật nói đẹp nghĩa là gì
Màn đêm buông xuống, bóng tối bao phủ cả thôn quê
Ăn cơm tối xong, Phó Hoành Dật lại đưa Thẩm Thanh Lan ra ngoài, tay anh còn cầm một gậy trúc nhỏ
Hai người sóng vai đi ngoài đồng, bên tai Thẩm Thanh Lan vang vọng tiếng ếch kêu, thỉnh thoảng còn có tiếng dế, tạo nên một bản hợp ca thiên nhiên trong ngày hè
“Chúng ta đi làm gì vậy?” Thẩm Thanh Lan hỏi người đàn ông trước mặt
“Đi rồi em sẽ biết” Phó Hoành Dật càng tỏ ra thần bí hơn
Thẩm Thanh Lan không hỏi nữa, yên lặng đi cạnh Phó Hoành Dật, lắng nghe tiếng ếch kêu, trong lòng cảm thấy chưa bao giờ yên bình như thế này
Bỗng nhiên, trước mắt xuất hiện những đốm sáng nhỏ, cô nhìn chăm chú, lúc này mới phát hiện thì ra là đom đóm
Đom đóm bay trên đồng ruộng, phát ra ánh sáng yếu ớt
“Em chờ ở đây nhé” Phó Hoành Dật nhẹ giọng nói rồi đi về hướng đồng lúa kia
Gậy trúc trong tay lướt qua trên ruộng lúa, trên đồng lúa lập tức xuất hiện một vùng sáng lấp lánh như bầu trời đầy sao, đó là do những con đom đóm bay lên tạo thành
Ánh mắt Thẩm Thanh Lan đầy vẻ ngạc nhiên, cảnh tượng này cứ như trong phim vậy
Hôm nay thời tiết đẹp, trời sáng mây trong, bầu trời đầy sao và những con đom đóm trên mặt đất tỏa sáng
Thẩm Thanh Lan đứng ở đầu cánh đồng, đứng đối diện với Phó Hoành Dật ở xa xa, thật ra không thấy rõ dáng vẻ của anh, nhưng cô có thể tưởng tượng được vẻ mặt anh lúc này chắc hẳn rất dịu dàng
“Thích không?” Phó Hoành Dật đi đến bên Thẩm Thanh Lan, nhẹ giọng hỏi
“Rất đẹp” Cô có cảm giác cứ như đang lạc vào thế giới cổ tích vậy
Phó Hoành Dật đưa tay đến trước mặt cô, trong lòng bàn tay là một con đom đóm, phần đuôi nó tỏa ra ánh sáng mờ ảo, có lẽ nhận thấy đây là cơ hội tốt để chạy trốn, nên con đom đóm lập tức vỗ cánh bay đi
“Đi thôi” Phó Hoành Dật nói
“Phải đi về sao?” Thẩm Thanh Lan hơi luyến tiếc
Phó Hoành Dệt mỉm cười, “Lại dẫn em đến một chỗ khác” Nghe vậy, Thẩm Thanh Lan bỗng hơi mong chờ, đi bên cạnh Phó Hoành Dật, cũng không hỏi anh định dẫn mình đi đâu
Phó Hoành Dật đưa cô đến một bờ sông nhỏ, có một con thuyền đậu sát bên bờ
Anh nhảy lên thuyền trước rồi đưa tay qua, “Lên đây”
Thẩm Thanh Lan đặt tay lên tay anh, dễ dàng lên được thuyền
Phó Hoành Dật chèo thuyền, con thuyền nhỏ nhẹ nhàng trôi giữa sông
Thẩm Thanh Lan thấy thế thì bất ngờ nhướng mày, không ngờ Phó Hoành Dật còn có thể chèo thuyền
Nếu nói anh có thể lái tàu chiến, cô cũng không ngạc nhiên, nhưng thuyền nhỏ thế này
Cô rất muốn biết còn có gì mà anh không thể làm không
Làn nước lăn tăn gợn sóng, lúc bọn họ đi qua, đom đóm lập tức bay vù từ ruộng lúa và bụi cỏ lên, có mấy con không sợ người còn bay đến bên cạnh cô
Thẩm Thanh Lan dời mắt, nhìn sang người đàn ông đang chèo thuyền, ánh mắt dịu dàng như nước
Thuyền nhỏ dạo quanh một vòng, bên chóp mũi Thẩm Thanh Lan thoang thoảng hương hoa, bên tai là tiếng ếch kêu, cô khẽ nhắm mắt lại, ngửa mặt lên, tựa vào mép thuyền
Phó Hoành Dật thay đổi vị trí, giữ cho con thuyền cần bằng
Đêm nay không trăng, trong tầm mắt ngoại trừ đom đóm và sao sáng ra thì không còn gì khác, nhưng Phó Hoành Dật như thấy được sự yên bình trên mặt Thẩm Thanh Lan lúc này, anh mỉm cười dịu dàng
Thật ra từ xưa đến nay, tâm nguyện của anh luôn rất đơn giản, chỉ cần người con gái trước mặt anh hạnh phúc là được
Đến khi thuyền cập bờ, Thẩm Thanh Lan cũng không biết đã qua bao lâu, cô chỉ nhớ đêm nay sao trời cùng đom đóm soi sáng, và câu chuyện cổ tích do Phó Hoành Dật tạo ra này vô cùng hoàn hảo
/880
|