*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bà ta lùi lại hai bước, nhìn Thẩm Quân Trạch trân trối, “Quân Trạch.” Ánh mắt Thẩm Quân Trạch thoáng lóe lên vẻ buồn bã, “Con sẽ giúp ông ta tìm một luật sư, nhưng đây là lần cuối cùng, coi như báo đáp công ơn nuôi dạy của mẹ. Sau này nếu không có việc gì, mẹ đừng đến tìm con nữa.” “Quân Trạch, mẹ..” Lư Nhã Cẩm muốn giải thích, nhưng Thẩm Quân Trạch không muốn nghe nữa. Bà ta luôn nói những lời dễ nghe, nhưng lại luôn làm những chuyện khiến cậu ta tổn thương. Cậu ta là con người, một người bằng xương bằng thịt, khi bị tổn thương cũng sẽ đau buồn, mệt mỏi, cho dù người này là mẹ ruột của mình.
“Quân Trạch, đừng đối xử với mẹ như vậy, mẹ chỉ có một đứa con là con thôi.” Lư Nhã2Cẩm rất đau lòng. Bà ta không ngờ chỉ vì nhờ Thẩm Quân Trạch giúp đỡ mà lại khiến nó phản ứng thái quá thế này. Hiện giờ, bà ta hoàn toàn không đứng ở vị trí của Thẩm Quân Trạch mà nghĩ cho cậu ta. Nếu bà ta suy nghĩ thấu đáo hơn thì hôm nay đã không xuất hiện ở đây.
“Mẹ có thể sinh thêm một đứa con nữa. Về phần con, mẹ cứ coi như chưa bao giờ sinh ra con đi.” Thẩm Quân Trạch vô cảm.
Lý Nhã Cầm tái mặt, “Quân Trạch.” Con vẫn còn nhiều việc. Nếu không có chuyện gì nữa thì mẹ về đi. Con sẽ gửi tiền sinh hoạt vào thẻ của mẹ đúng hạn. Sau này, nếu như không cần thiết thì chúng ta đừng gặp nhau. Mẹ mắng con tàn nhẫn với mẹ hay vong ơn phụ nghĩa9cũng được, tình cảm mẹ con của chúng ta xem như chấm hết từ đây.” Đây là lần thứ hai Thẩm Quân Trạch nói điều này. So với cơn giận lần trước thì lần này, cậu ta có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng chính sự bình tĩnh này lại khiến cho Lư Nhã Cầm biết lần này Thẩm Quân Trạch thật sự đã chết tâm. “Quân Trạch, mẹ biết lỗi rồi, con tha thứ cho mẹ có được không?” Lư Nhã Cầm nắm lấy tay áo của Thẩm Quân Trạch, nước mắt tuôn rơi. Thẩm Quân Trạch thờ ơ trước những giọt nước mắt của bà ta, “Con sẽ cho người đưa mẹ về.” Nói xong, cậu ta gọi thư ký vào.
Lư Nhã Cẩm nước mắt lã chã nhìn Thẩm Quân Trạch, nhưng cậu ta quay đầu đi, không thèm nhìn bà ta lấy một cái.6Thư ký đưa tay mời, “Thưa bà, đi thôi.”
Lư Nhã Cẩm thở dài rồi rời đi.
Sau khi Lư Nhã Cầm đi, Thẩm Quân Trạch bảo thư ký đi tìm một luật sư. Đến trưa thì cậu ta nhận được một cuộc gọi từ Sở Vân Dung, bảo cậu ta đến nhà họ Thẩm ăn tối. Khi Thẩm Quân Trạch đến nhà họ thẩm, đúng lúc Thẩm Thanh Lan cũng đang ở đây. Cậu ta ngồi trên ghế sô pha, im lặng nhìn An An chơi xếp gỗ, ánh mắt thẫn thờ.
“Đã xảy ra chuyện à?” Thẩm Thanh Lan nhận thấy sự bất thường của cậu ta, nên khẽ hỏi.
Thẩm Quân Trạch hoàn hồn, bắt gặp ánh mắt của Thẩm Thanh Lan thì hơi ngập ngừng, sau đó kể lại chuyện của Lư Tiến Tài. Cô ngạc nhiên, nhướng mày, “Có chết người không?” Thẩm Quân Trạch lắc đầu:0“Không biết, em không hỏi.” “Dù thế nào thì chuyện này cũng đã giúp cậu giảm bớt rất nhiều rắc rối.” Họ vốn đã sẵn sàng chờ cuộc phản công của Lư Tiến Tài, nhưng hiện giờ thì không cần quan tâm nữa rồi.
“Chị, điều làm em buồn là mẹ em. Tại sao mỗi khi có chuyện gì xảy ra là bà ấy lại đứng về phía Lư Tiền Tài? Em là đứa con mà bà ấy mang thai chín tháng mười ngày, không phải em mới là người thân nhất của bà ấy sao?” Thẩm Quân Trạch buồn bã nói. Mặc dù biển hiện của cậu ta rất vô tình, thế nhưng trong lòng vẫn rất đau buồn.
“Có một số việc, không phải muốn cắt đứt là cắt đứt được, chắc em không cần chị phải nói nhiều về đạo lý này đúng không.” Thẩm Thanh Lan7nhẹ nhàng nói. “Nhưng trước đây bà ấy thật sự không phải là một người như vậy. Sao bây giờ bà lại trở nên thế này?” Thẩm Quân Trạch không thể hiểu được. Khi cha cậu ta còn sống, mẹ cậu ta vẫn trông như một người phụ nữ tốt. Kết quả sau khi cha vừa qua đời, mẹ cậu ta lại... “Có một số người, chỉ khi xảy ra chuyện thì mới có thể nhìn thấu được bản chất thật của họ.” Khi Thẩm Nhượng còn sống, Lư Nhã Cầm được bảo bọc quá tốt. Khi ấy, bà ta chỉ là một phu nhân nhà giàu bình thường, ngày ngày vô lo vô nghĩ, nếu không mua sắm thì là đến thẩm mỹ viện, không cần phải lo nghĩ về bất kỳ chuyện gì. Hơn nữa vào thời điểm đó, Lư Tiến Tài không chống đối với bọn họ, không có xung đột hay mẫu thuẫn gì thì làm sao có thể nhìn thấy bản chất ẩn sâu trong lòng bà ta.
Thẩm Thanh Lan vỗ vai cậu ta, “Chỉ cần giữ khoảng cách thích hợp là được.” Thẩm Quân Trạch gật đầu, “Em biết rồi, chị. Chờ đến khi công ty đi vào quỹ đạo, em định ra ngoài du lịch một chuyến để giải sầu.” Thẩm Thanh Lan nhìn cậu ta với ánh mắt đầy ẩn ý, “Cũng được.”
“Thanh Lan, đi lên gọi chị dâu con xuống dùng cơm đi.” Sở Vân Dung trong phòng ăn gọi với ra. Cô đáp vầng rồi nói với Thẩm Quân Trạch, “Dẫn An An đi rửa tay đi, sắp ăn cơm rồi.” Thẩm Quân Trạch gật đầu rồi đứng dậy dắt An An đi rửa tay. Ôn Hề Dao đã mang thai được sáu tháng, bụng đã rất lớn, nên đi lại hơi khó khăn. Để tiện chăm sóc cô, Sở Vân Dung bảo hai vợ chồng họ chuyển về nhà lớn. Thẩm Thanh Lan đỡ Ôn Hề Dao ngồi xuống, sau đó ngồi cạnh cô. Thẩm Quân Dục đã đi nước ngoài công tác mấy ngày nay. Thẩm lão gia và Phó lão gia ngồi ở vị trí đầu, Thẩm Quân Trạch thì ngồi cạnh Sở Vân Dung. “Quân Trạch, món canh hôm nay rất bổ, cháu ăn nhiều một chút đi. Bác thấy gần đây cháu đã gầy đi nhiều quá.” Sở Vân Dung đặt một bát canh đầy đến trước mặt Thẩm Quân Trạch, nhẹ nhàng nói.
“Cảm ơn, bác cả.” “Đây là cho Hề Dao. Hề Dao, món này đặc biệt nấu cho con đấy, con ăn nhiều một chút nhé.” Sở Vân Dung nói.
Bà bận rộn chăm sóc mọi người, Thẩm Thanh Lan bèn gọi bà, “Mẹ, đều là người trong nhà, ai muốn ăn gì thì tự gắp là được rồi.”
“Đúng đó Vân Dung, đều là người một nhà cả, con đừng khách sao như vậy.” Phó lão gia phụ họa.
Sở Vân Dung khẽ mỉm cười, không nói gì nữa mà cúi đầu ăn.
Ăn được một nửa, Sở Vân Dung đột nhiên nói, “Quân Trạch, cháu vẫn chưa có bạn gái phải không?”
Bàn tay cầm đũa của Thẩm Quân Trạch hơi khựng lại, “Chưa ạ, sao bỗng nhiên bác lại hỏi chuyện này vậy?”
“Là thế này, một đồng nghiệp của bác ở dàn nhạc cũ có một cô con gái, trước kia đi du học một thời gian. Gần đây con bé trở về nước phát triển, trùng hợp cùng độc thân. Bác thấy tuổi tác của các cháu cũng xấp xỉ nhau, nên muốn giới thiệu cho các cháu làm quen.” Lần trước, sau khi nói là muốn giới thiệu bạn gái cho Thẩm Quân Trạch, thì Sở Vân Dung vẫn nghĩ về chuyện này, luôn chú ý tìm người thích hợp với cậu ta. Cuối cùng, bà cũng chọn được một người.
“Bác cả, hiện giờ cháu vẫn chưa nghĩ đến chuyện tìm bạn gái. Bác biết đấy, cháu vừa lấy lại công ty, có rất nhiều chuyện đang chờ cháu xử lý.” Thẩm Quân Trạch từ chối.
“Hai chuyện này đều liên quan gì đến nhau. Hiện giờ sự nghiệp của cháu đã bắt đầu đi vào quỹ đạo, đây là thời điểm tốt để yêu đương. Hơn nữa chỉ là gặp mặt trò chuyện, chứ có bắt cháu hẹn hò với đối phương ngay đầu. Có thời gian thì các cháu có thể gặp nhau, trò chuyện, dùng cơm. Nếu cảm thấy có ấn tượng tốt về nhau thì sau đó hãy tiếp tục qua lại, còn không thì cháu cứ coi như quen thêm một người bạn mới thôi.” Sở Vân Dung cười nói.
“Bác cả cháu nói đúng đó, trai lới lấy vợ, gái lớn gả chồng. Cháu cũng không còn nhỏ nữa, nên bắt đầu tính đến chuyện này được rồi.” Thẩm lão gia nói thêm vào. Chuyện này, Sở Vân Dung đã nói trước với ông, ông cũng đã thấy ảnh của cô gái đó, trông có vẻ là một cô gái rất đoan trang, nên ông đã gật đầu tán thành. Thậm lão gia rất quan tâm tới chuyện hôn nhân của Thẩm Quân Trạch. Dù sao thì bài học của Thấm Nhượng vẫn còn rành rành ra đó.
Thẩm Quân Trạch lén nhờ Thẩm Thanh Lan giúp đỡ, không ngờ cô lại nhắm mắt làm ngơ, dứt khoát cúi đầu đút cơm cho An An. “Ông nội, bác cả, bây giờ cháu chỉ mới hai mươi tư tuổi, không vội mà.” Thẩm Quân Trạch cười nói.
“Hai mươi tư cũng không còn nhỏ nữa. Chị Thanh Lan của cháu hai mươi tư tuổi mà đã làm mẹ rồi kìa.” Sở Vân Dung khuyển. Lư Nhã Cẩm không đáng tin cậy, mà bản thân Thẩm Quân Trạch lại hoàn toàn không lo nghĩ gì đến khía cạnh này, đã hai mươi tư tuổi mà chưa bao giờ quen bạn gái. Nếu bà không giúp một chút, thì chắc đứa bé này sẽ cứ thế mà sống độc thân mất.
“Quân Trạch, thật ra cũng có thể thử qua lại xem thế nào mà.” Ngay cả ôn Hề Dao cũng phụ họa. Cả nhà mỗi người nói một câu, cuối cùng Thẩm Quân Trạch chỉ có thể đầu hàng, “Bác cả, hay là cháu trò chuyện với cô ấy qua Wechat trước nhé?”
“Vậy cũng được. Bây giờ nhân lúc còn trẻ thì nhanh chóng tìm hiểu, bao giờ cảm thấy hợp nhau thì kết hôn cũng không muộn. Ăn cơm xong bác sẽ gọi điện thoại cho mẹ của con bé. Trước tiên các cháu cứ nhắn tin qua lại, trò chuyện với nhau, đến cuối tuần, cháu hãy hẹn con gái nhà người ta ra ngoài dùng bữa hay xem phim gì đó. Cháu là con trai, nên chủ động.” Sở Vân Dung rất hài lòng.
Thẩm Quân Trạch gật đầu, trong lòng vô cùng bất đắc dĩ. Mình mới chừng này tuổi đã phải xem mắt, nghĩ tới mà thấy thật đáng sợ, nhưng đây là tấm lòng của người lớn dành cho mình, cậu ta chỉ có thể đón nhận.
Dùng cơm xong, Sở Vân Dung vội đi gọi điện thoại ngay.
Bà ta lùi lại hai bước, nhìn Thẩm Quân Trạch trân trối, “Quân Trạch.” Ánh mắt Thẩm Quân Trạch thoáng lóe lên vẻ buồn bã, “Con sẽ giúp ông ta tìm một luật sư, nhưng đây là lần cuối cùng, coi như báo đáp công ơn nuôi dạy của mẹ. Sau này nếu không có việc gì, mẹ đừng đến tìm con nữa.” “Quân Trạch, mẹ..” Lư Nhã Cẩm muốn giải thích, nhưng Thẩm Quân Trạch không muốn nghe nữa. Bà ta luôn nói những lời dễ nghe, nhưng lại luôn làm những chuyện khiến cậu ta tổn thương. Cậu ta là con người, một người bằng xương bằng thịt, khi bị tổn thương cũng sẽ đau buồn, mệt mỏi, cho dù người này là mẹ ruột của mình.
“Quân Trạch, đừng đối xử với mẹ như vậy, mẹ chỉ có một đứa con là con thôi.” Lư Nhã2Cẩm rất đau lòng. Bà ta không ngờ chỉ vì nhờ Thẩm Quân Trạch giúp đỡ mà lại khiến nó phản ứng thái quá thế này. Hiện giờ, bà ta hoàn toàn không đứng ở vị trí của Thẩm Quân Trạch mà nghĩ cho cậu ta. Nếu bà ta suy nghĩ thấu đáo hơn thì hôm nay đã không xuất hiện ở đây.
“Mẹ có thể sinh thêm một đứa con nữa. Về phần con, mẹ cứ coi như chưa bao giờ sinh ra con đi.” Thẩm Quân Trạch vô cảm.
Lý Nhã Cầm tái mặt, “Quân Trạch.” Con vẫn còn nhiều việc. Nếu không có chuyện gì nữa thì mẹ về đi. Con sẽ gửi tiền sinh hoạt vào thẻ của mẹ đúng hạn. Sau này, nếu như không cần thiết thì chúng ta đừng gặp nhau. Mẹ mắng con tàn nhẫn với mẹ hay vong ơn phụ nghĩa9cũng được, tình cảm mẹ con của chúng ta xem như chấm hết từ đây.” Đây là lần thứ hai Thẩm Quân Trạch nói điều này. So với cơn giận lần trước thì lần này, cậu ta có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng chính sự bình tĩnh này lại khiến cho Lư Nhã Cầm biết lần này Thẩm Quân Trạch thật sự đã chết tâm. “Quân Trạch, mẹ biết lỗi rồi, con tha thứ cho mẹ có được không?” Lư Nhã Cầm nắm lấy tay áo của Thẩm Quân Trạch, nước mắt tuôn rơi. Thẩm Quân Trạch thờ ơ trước những giọt nước mắt của bà ta, “Con sẽ cho người đưa mẹ về.” Nói xong, cậu ta gọi thư ký vào.
Lư Nhã Cẩm nước mắt lã chã nhìn Thẩm Quân Trạch, nhưng cậu ta quay đầu đi, không thèm nhìn bà ta lấy một cái.6Thư ký đưa tay mời, “Thưa bà, đi thôi.”
Lư Nhã Cẩm thở dài rồi rời đi.
Sau khi Lư Nhã Cầm đi, Thẩm Quân Trạch bảo thư ký đi tìm một luật sư. Đến trưa thì cậu ta nhận được một cuộc gọi từ Sở Vân Dung, bảo cậu ta đến nhà họ Thẩm ăn tối. Khi Thẩm Quân Trạch đến nhà họ thẩm, đúng lúc Thẩm Thanh Lan cũng đang ở đây. Cậu ta ngồi trên ghế sô pha, im lặng nhìn An An chơi xếp gỗ, ánh mắt thẫn thờ.
“Đã xảy ra chuyện à?” Thẩm Thanh Lan nhận thấy sự bất thường của cậu ta, nên khẽ hỏi.
Thẩm Quân Trạch hoàn hồn, bắt gặp ánh mắt của Thẩm Thanh Lan thì hơi ngập ngừng, sau đó kể lại chuyện của Lư Tiến Tài. Cô ngạc nhiên, nhướng mày, “Có chết người không?” Thẩm Quân Trạch lắc đầu:0“Không biết, em không hỏi.” “Dù thế nào thì chuyện này cũng đã giúp cậu giảm bớt rất nhiều rắc rối.” Họ vốn đã sẵn sàng chờ cuộc phản công của Lư Tiến Tài, nhưng hiện giờ thì không cần quan tâm nữa rồi.
“Chị, điều làm em buồn là mẹ em. Tại sao mỗi khi có chuyện gì xảy ra là bà ấy lại đứng về phía Lư Tiền Tài? Em là đứa con mà bà ấy mang thai chín tháng mười ngày, không phải em mới là người thân nhất của bà ấy sao?” Thẩm Quân Trạch buồn bã nói. Mặc dù biển hiện của cậu ta rất vô tình, thế nhưng trong lòng vẫn rất đau buồn.
“Có một số việc, không phải muốn cắt đứt là cắt đứt được, chắc em không cần chị phải nói nhiều về đạo lý này đúng không.” Thẩm Thanh Lan7nhẹ nhàng nói. “Nhưng trước đây bà ấy thật sự không phải là một người như vậy. Sao bây giờ bà lại trở nên thế này?” Thẩm Quân Trạch không thể hiểu được. Khi cha cậu ta còn sống, mẹ cậu ta vẫn trông như một người phụ nữ tốt. Kết quả sau khi cha vừa qua đời, mẹ cậu ta lại... “Có một số người, chỉ khi xảy ra chuyện thì mới có thể nhìn thấu được bản chất thật của họ.” Khi Thẩm Nhượng còn sống, Lư Nhã Cầm được bảo bọc quá tốt. Khi ấy, bà ta chỉ là một phu nhân nhà giàu bình thường, ngày ngày vô lo vô nghĩ, nếu không mua sắm thì là đến thẩm mỹ viện, không cần phải lo nghĩ về bất kỳ chuyện gì. Hơn nữa vào thời điểm đó, Lư Tiến Tài không chống đối với bọn họ, không có xung đột hay mẫu thuẫn gì thì làm sao có thể nhìn thấy bản chất ẩn sâu trong lòng bà ta.
Thẩm Thanh Lan vỗ vai cậu ta, “Chỉ cần giữ khoảng cách thích hợp là được.” Thẩm Quân Trạch gật đầu, “Em biết rồi, chị. Chờ đến khi công ty đi vào quỹ đạo, em định ra ngoài du lịch một chuyến để giải sầu.” Thẩm Thanh Lan nhìn cậu ta với ánh mắt đầy ẩn ý, “Cũng được.”
“Thanh Lan, đi lên gọi chị dâu con xuống dùng cơm đi.” Sở Vân Dung trong phòng ăn gọi với ra. Cô đáp vầng rồi nói với Thẩm Quân Trạch, “Dẫn An An đi rửa tay đi, sắp ăn cơm rồi.” Thẩm Quân Trạch gật đầu rồi đứng dậy dắt An An đi rửa tay. Ôn Hề Dao đã mang thai được sáu tháng, bụng đã rất lớn, nên đi lại hơi khó khăn. Để tiện chăm sóc cô, Sở Vân Dung bảo hai vợ chồng họ chuyển về nhà lớn. Thẩm Thanh Lan đỡ Ôn Hề Dao ngồi xuống, sau đó ngồi cạnh cô. Thẩm Quân Dục đã đi nước ngoài công tác mấy ngày nay. Thẩm lão gia và Phó lão gia ngồi ở vị trí đầu, Thẩm Quân Trạch thì ngồi cạnh Sở Vân Dung. “Quân Trạch, món canh hôm nay rất bổ, cháu ăn nhiều một chút đi. Bác thấy gần đây cháu đã gầy đi nhiều quá.” Sở Vân Dung đặt một bát canh đầy đến trước mặt Thẩm Quân Trạch, nhẹ nhàng nói.
“Cảm ơn, bác cả.” “Đây là cho Hề Dao. Hề Dao, món này đặc biệt nấu cho con đấy, con ăn nhiều một chút nhé.” Sở Vân Dung nói.
Bà bận rộn chăm sóc mọi người, Thẩm Thanh Lan bèn gọi bà, “Mẹ, đều là người trong nhà, ai muốn ăn gì thì tự gắp là được rồi.”
“Đúng đó Vân Dung, đều là người một nhà cả, con đừng khách sao như vậy.” Phó lão gia phụ họa.
Sở Vân Dung khẽ mỉm cười, không nói gì nữa mà cúi đầu ăn.
Ăn được một nửa, Sở Vân Dung đột nhiên nói, “Quân Trạch, cháu vẫn chưa có bạn gái phải không?”
Bàn tay cầm đũa của Thẩm Quân Trạch hơi khựng lại, “Chưa ạ, sao bỗng nhiên bác lại hỏi chuyện này vậy?”
“Là thế này, một đồng nghiệp của bác ở dàn nhạc cũ có một cô con gái, trước kia đi du học một thời gian. Gần đây con bé trở về nước phát triển, trùng hợp cùng độc thân. Bác thấy tuổi tác của các cháu cũng xấp xỉ nhau, nên muốn giới thiệu cho các cháu làm quen.” Lần trước, sau khi nói là muốn giới thiệu bạn gái cho Thẩm Quân Trạch, thì Sở Vân Dung vẫn nghĩ về chuyện này, luôn chú ý tìm người thích hợp với cậu ta. Cuối cùng, bà cũng chọn được một người.
“Bác cả, hiện giờ cháu vẫn chưa nghĩ đến chuyện tìm bạn gái. Bác biết đấy, cháu vừa lấy lại công ty, có rất nhiều chuyện đang chờ cháu xử lý.” Thẩm Quân Trạch từ chối.
“Hai chuyện này đều liên quan gì đến nhau. Hiện giờ sự nghiệp của cháu đã bắt đầu đi vào quỹ đạo, đây là thời điểm tốt để yêu đương. Hơn nữa chỉ là gặp mặt trò chuyện, chứ có bắt cháu hẹn hò với đối phương ngay đầu. Có thời gian thì các cháu có thể gặp nhau, trò chuyện, dùng cơm. Nếu cảm thấy có ấn tượng tốt về nhau thì sau đó hãy tiếp tục qua lại, còn không thì cháu cứ coi như quen thêm một người bạn mới thôi.” Sở Vân Dung cười nói.
“Bác cả cháu nói đúng đó, trai lới lấy vợ, gái lớn gả chồng. Cháu cũng không còn nhỏ nữa, nên bắt đầu tính đến chuyện này được rồi.” Thẩm lão gia nói thêm vào. Chuyện này, Sở Vân Dung đã nói trước với ông, ông cũng đã thấy ảnh của cô gái đó, trông có vẻ là một cô gái rất đoan trang, nên ông đã gật đầu tán thành. Thậm lão gia rất quan tâm tới chuyện hôn nhân của Thẩm Quân Trạch. Dù sao thì bài học của Thấm Nhượng vẫn còn rành rành ra đó.
Thẩm Quân Trạch lén nhờ Thẩm Thanh Lan giúp đỡ, không ngờ cô lại nhắm mắt làm ngơ, dứt khoát cúi đầu đút cơm cho An An. “Ông nội, bác cả, bây giờ cháu chỉ mới hai mươi tư tuổi, không vội mà.” Thẩm Quân Trạch cười nói.
“Hai mươi tư cũng không còn nhỏ nữa. Chị Thanh Lan của cháu hai mươi tư tuổi mà đã làm mẹ rồi kìa.” Sở Vân Dung khuyển. Lư Nhã Cẩm không đáng tin cậy, mà bản thân Thẩm Quân Trạch lại hoàn toàn không lo nghĩ gì đến khía cạnh này, đã hai mươi tư tuổi mà chưa bao giờ quen bạn gái. Nếu bà không giúp một chút, thì chắc đứa bé này sẽ cứ thế mà sống độc thân mất.
“Quân Trạch, thật ra cũng có thể thử qua lại xem thế nào mà.” Ngay cả ôn Hề Dao cũng phụ họa. Cả nhà mỗi người nói một câu, cuối cùng Thẩm Quân Trạch chỉ có thể đầu hàng, “Bác cả, hay là cháu trò chuyện với cô ấy qua Wechat trước nhé?”
“Vậy cũng được. Bây giờ nhân lúc còn trẻ thì nhanh chóng tìm hiểu, bao giờ cảm thấy hợp nhau thì kết hôn cũng không muộn. Ăn cơm xong bác sẽ gọi điện thoại cho mẹ của con bé. Trước tiên các cháu cứ nhắn tin qua lại, trò chuyện với nhau, đến cuối tuần, cháu hãy hẹn con gái nhà người ta ra ngoài dùng bữa hay xem phim gì đó. Cháu là con trai, nên chủ động.” Sở Vân Dung rất hài lòng.
Thẩm Quân Trạch gật đầu, trong lòng vô cùng bất đắc dĩ. Mình mới chừng này tuổi đã phải xem mắt, nghĩ tới mà thấy thật đáng sợ, nhưng đây là tấm lòng của người lớn dành cho mình, cậu ta chỉ có thể đón nhận.
Dùng cơm xong, Sở Vân Dung vội đi gọi điện thoại ngay.
/880
|