*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ha ha, Đinh Minh Huy cười nhạt, được lắm, bây giờ ngay cả người làm cũng dám lên mặt với mình. Hắn quát lớn, “Tôi dạy con tôi, người làm như bà có tư cách gì mà xen vào.” “Tiểu thiếu gia còn chưa được ba tuổi, cậu có chuyện gì thì hãy từ từ mà nói.” Người làm không hài lòng nhìn Đinh Minh Huy. Không phải bà khinh thường người này, mà thật sự Đinh Minh Huy không có chỗ nào đáng nể nang cả.
Bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt thì cũng thôi đi, đã vậy còn hay vênh mặt hất hàm sai khiến người làm bọn họ. Ở cái nhà này, ngay cả chủ nhân thật sự là Ninh Kha còn chưa từng2làm vậy với bọn họ. “Ông buông ra, mẹ ơi!” Ninh Tu Kiệt càng gào khóc to hơn. Đinh Minh Huy vốn trở về trong tình trạng say khướt, dầu óc còn đau như búa bổ. Ninh Tu Kiệt vừa khóc, hắn liền thấy đầu ong ong như sắp nổ tung, “Không được khóc, còn khóc nữa tao sẽ đánh mày thật đấy.” Hắn giơ tay lên. Ninh Kha đang họp qua video với các nhân viên cấp cao trong công ty thì nghe tiếng con trai khóc. Cứ tưởng khác một lúc sẽ nín nên cô không chú ý, không ngờ con trai càng khóc càng lớn, còn gọi mẹ. Sau đó, cô lại nghe loáng thoáng tiếng Đinh Minh Huy nên lập tức không8thể ngồi yên được nữa. Vừa đi ra xem thì thấy Đinh Minh Huy đang kéo chặt cánh tay con trai mình, một tay giơ lên như định đánh thằng bé, Ninh Kha lập tức giận dữ, “Đinh Minh Huy, anh làm gì đó?”
Đinh Minh Huy không ngờ tiếng khóc của thằng bé lại khiến Ninh Kha ra đây, nên vội vàng bỏ tay ta, đồng thời thả lỏng tay kia, “Tôi... tôi đang lau nước mắt cho nó.”
Ninh Tụ Kiệt liền rút tay mình ra, thấy Ninh Kha mà như thấy vị cứu tinh, vội chạy đến chỗ cô rồi chỉ vào Dinh Minh Huy, “Mẹ ơi, ông ta muốn đánh con.”
Ninh Kha vừa nghe vậy thì biển sắc, nhìn sang Đinh Minh Huy. Hắn6tỏ ra vô tội, “Tôi không đánh nó, tôi chỉ bảo nó đừng khóc nữa mà thôi.” Sau đó lại nói với Ninh Tu Kiệt, “Tu Kiệt, vừa rồi ba chỉ giỡn với con thôi. Sao ba lại nỡ đánh con chứ?”
Ninh Tu Kiệt ôm cánh tay của mình, “Mẹ ơi, ông ta đánh con, tay con đau quá.”
Ninh Kha kéo ảo con lên xem, lập tức thấy chỗ bị bóp trên tay Ninh Tu Kiệt đã đỏ ửng lên, dấu tay in rõ rành rành. Da thịt trẻ nhỏ vốn mềm mại, trắng đỏ đối lập khiến người khác thấy mà giật mình. Ninh Kha lạnh lùng nhìn Đinh Minh Huy, “Đinh Minh Huy, anh còn có gì để nói nữa không?”
Đinh Minh Huy cảm3thấy mình còn oan hơn Đậu Nga. Vừa rồi hắn chỉ hù dọa thằng quỷ nhỏ này chứ có đánh nó đâu, “Tôi không đánh nó, thật đó.” Hắn cố gắng giải thích, có điều vừa mở miệng ra đã nồng nặc mùi rượu. Ninh Kha thấy dáng vẻ say bí tỉ của hắn thì lạnh giọng nói, “Chờ khi anh tỉnh táo chúng ta sẽ tính sổ chuyện này.” Nói xong, cố dắt con trai đi. Ninh Tu Kiệt đi nửa đường thì quay đầu lại làm mặt quỷ với Đinh Minh Huy Mặt mày Đinh Minh Huy sa sầm, thẳng quỷ nhỏ này đúng là thèm đòn. Người làm tất nhiên nhìn thấy cảnh này, thấy Đinh Minh Huy loạng choạng đi lên tầng5thì lắc đầu, xoay người xuống tầng dưới. Ninh Kha dẫn con trai đến phòng làm việc, nhẹ nhàng xoa cánh tay cho con, dịu dàng hỏi, “Còn đau không con?”
Ninh Tu Kiệt gật đầu, “Đau.”
“Vậy con nói cho mẹ biết, tại sao vừa rồi ông ta lại muốn đánh con?” Dù Đinh Minh Huy là kẻ ăn bám, nhưng từ trước đến nay hắn chưa bao giờ quan tâm đến chuyện của Ninh Tu Kiệt, càng không dám đánh thằng bé. Hôm nay hai người nảy sinh mâu thuẫn với nhau chắc chắn là có lý do. Ninh Tụ Kiệt nhỏ giọng nói, “Con đang chơi cầu thì quả cầu rớt xuống, đập trúng ông ta nên ông ta nổi giận.”
Ninh Kha lập tức hiểu ra.
Cô cúi đầu nhìn con trai, “Quả cầu của con đập trúng ông ta, vậy con có xin lỗi ông ta không?” Nghe vậy, Ninh Tu Kiệt lắc đầu. Nụ cười trên mặt Ninh Kha biến mất, nghiêm túc nói với con trai, “Tu Kiệt, quả cầu của con đập trúng ông ta là lỗi của con. Con phải xin lỗi, biết không?”
“Nhưng mẹ ơi, ông ta đánh con.” Ninh Tu Kiệt ấm ức. “Mẹ biết. Ông ta đánh con là ông ta sai, mẹ sẽ nói chuyện này với ông ta. Nhưng quả cầu của con trúng ông ta thì con cũng sai, con phải xin lỗi. Chút nữa còn phải đi xin lỗi, biết không?”
Ninh Tụ Kiệt bĩu môi, nhưng vẫn gật đầu, “Biết ạ.” Ninh Kha vô cùng yêu thương con trai nhưng khi dạy con lại không hề mềm lòng. “Mẹ, vì sao ông ta lại không thương con?” Ninh Tu Kiệt khẽ nói. Cậu bé không gọi Đinh Minh Huy là ba cũng bởi vì từ trước đến nay Đinh Minh Huy chưa bao giờ thương mình cả. “Ông ta đâu có không thương con.” Ninh Kha dịu dàng đáp, xoa xoa đầu con trai. “Mẹ, ông ta thật sự không thương con mà.” Ninh Tu Kiệt nghiêm túc nói. Tuy còn nhỏ, nhưng cậu bé có thể cảm nhận được Đinh Minh Huy thật sự không hề yêu thương mình. “Ba của những bạn khác đều rất yêu thương các bạn ấy, tại sao ba con lại không thương con?” Ninh Tu Kiệt nói khẽ, đôi mắt trong veo chứa đầy vẻ thất vọng. Ninh Kha nghe thấy lời nói của con trai mà vô cùng đau lòng. Đứa bé ngốc, hắn không phải cha ruột con, mẹ và hắn chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, sao hắn có thể thương con được chứ? Nhưng cô lại không thể nói sự thật với con trai, thằng bé mới hai tuổi hơn, sao có thể hiểu được? “Lẽ nào mẹ thương con còn chưa đủ sao?” Ninh Kha dịu dàng hỏi.
“Nhưng mẹ ơi, mấy bạn nhỏ khác đều được ba mẹ dẫn đến khu vui chơi, còn con chỉ có mẹ thôi.” Dù còn nhỏ nhưng trẻ con rất nhạy cảm, vẫn có thể nhận ra sự khác biệt.
Ninh Kha nhìn vào đôi mắt trong veo của con trai, nhất là khi thấy vẻ buồn bã trong mắt con thì tim có liên quặn thắt. Cô ôm con trai vào lòng, bỗng nhiên cảm thấy không biết trước đây mình kết hôn với Đinh Minh Huy để Ninh Tu Kiệt có gia đình đầy đủ có phải là một sai lầm không. Đinh Minh Huy ngủ một giấc đến chiều mới tỉnh dậy. Hắn nằm trên giường xoa trán, trong đầu liền lần lượt hiện ra những chuyện xảy ra lúc say rượu. Đến khi nhớ hết mọi chuyện, hắn chỉ muốn đánh mình một trận. Tự dưng lại đi uống rượu làm gì kia chứ? Bây giờ thì hay rồi, bị Ninh Kha thấy cảnh mình ức hiếp con trai cưng của cô ta, không biết chút nữa sẽ dạy dỗ mình thế nào đây? Nghĩ đến đây, Đinh Minh Huy càng thấy đau đầu hơn. Nhưng dù có thế nào thì vẫn phải đối diện với Ninh Kha, hắn đứng lên thay đồ rồi xuống tầng. Quả nhiên, Ninh Kha đang ngồi ở xó pha đợi hắn.
Hắn đi tới ngồi xuống xô pha bên cạnh, nhưng Ninh Kha lại đứng lên, “Đi theo tôi.” Đinh Minh Huy có dự cảm không lành, đi theo Ninh Kha đến phòng làm việc. Sau khi vào cô liền bảo, “Đóng cửa lại.” “Đinh Minh Huy, chúng ta ly hôn đi. Đây là đơn ly hôn, tôi đã ký rồi, anh chỉ cần ký tên nữa là xong.” Ninh Kha đi thẳng vào vấn đề, vừa nói cô vừa lấy một tài liệu trên bàn làm việc ra.
Đinh Minh Huy hoàn toàn không ngờ Ninh Kha lại vì chuyện này mà ly hôn với mình nên vô cùng luống cuống, “Em nghe anh nói đã, sáng nay chỉ là hiểu lầm thôi. Anh uống say nên nhất thời đầu óc không tỉnh táo, nhưng anh thật sự không đánh nó mà.”
“Không chỉ vì chuyện này. Đinh Minh Huy, chắc anh cũng hiểu rõ vì sao trước đây tôi lại kết hôn với anh. Hiện giờ Tu Kiệt cũng đã hai tuổi rồi, thằng bé đang dần dần hiểu chuyện, tôi không muốn thằng bé sống trong một gia đình mà có người không yêu thương nó.”
Suy nghĩ cả một buổi trưa, cuối cùng Ninh Kha cũng đã nghĩ thông suốt. Đối với một trẻ con thì dù có sống trong gia đình đơn chiếc vẫn tốt hơn với một người cha lạnh lùng không yêu thương mình.
“Tôi sẽ không ly hôn.” Đinh Minh Huy kiên quyết nói. Nếu ly hôn thì hắn sẽ chẳng còn gì nữa. “Nếu anh ký tên vào đơn ly hôn thì tôi sẽ cho anh năm mươi triệu.” Ninh Kha thản nhiên nói, Số tiền này nhiều gấp năm lần so với trong thỏa thuận trước kia. Cô cảm thấy mình đã quá tận tình tận nghĩa với hắn rồi. Đinh Minh Huy dao động nhưng vẫn kiên quyết nói, “Dù thế thì tôi cũng sẽ không ly hôn. Ban đầu là cô chủ động tìm đến tôi đề nghị kết hôn vì đứa con không có cha kia của cô. Bây giờ cô lợi dụng xong rồi, không cẩn tôi nữa, thì muốn đá tôi di à? Làm người không thể ăn cháo đá bát như thế được đâu.” “Tôi sẽ thêm mười triệu nữa.” “Ninh Kha, cô đừng có quá đáng. Thứ tôi muốn không phải là tiền.” Ninh Kha bình tĩnh nhìn hắn, ánh mắt đẩy sự mỉa mai, “Không phải vì tiền, vậy anh vì cái gì?”
Đinh Minh Huy thấy biểu cảm của Ninh Kha liền tức giận, “Lẽ nào trong mắt cô tôi là một người chỉ biết tư lợi thôi sao?” “Lẽ nào không phải à?” Ninh Kha thản nhiên hỏi ngược lại. Trước kia, vì sự nghiệp tương lai của mình mà Đinh Minh Huy đã bỏ rơi cô bạn gái mà anh ta yêu nhiều năm. Chuyện này cô vẫn chưa quên đầu. Nếu không vì vậy thì chưa chắc Ninh Kha đã tìm Đinh Minh Huy để kết hôn. Xét cho cùng, một người có thể dùng tiền để sai khiến mới là tiện dụng nhất.
“Tóm lại bây giờ tôi sẽ không ly hôn với cô.”
“Nói đi, anh muốn thế nào mới chịu ly hôn?” Ninh Kha hỏi thẳng. Cô không có tình cảm với Đinh Minh Huy, càng không nghĩ rằng hắn không chịu ly hôn là vì lâu ngày nên nảy sinh tình cảm với cô. “Cho anh ba giây để suy nghĩ rồi nói ra điều kiện của mình. Nếu anh không nói thì chúng ta sẽ trực tiếp nhờ pháp luận can thiệp.”
“Ninh Kha.” Đinh Minh Huy den mặt. Nhưng hắn mới nói hai từ thì Ninh Kha đã giơ một ngón tay lên, “Một.”
“Cô đừng có quá đáng.” Ninh Kha giơ ngón tay thứ hai lên, “Hai, anh còn một giây cuối cùng.” Sắc mặt Đinh Minh Huy cứng đờ, thấy Ninh Kha sắp giơ ngón tay thứ ba lên thì vội nói, “Tôi muốn ba phần trăm cổ phần của tập đoàn quốc tế Song Thành.”
Ha ha, Đinh Minh Huy cười nhạt, được lắm, bây giờ ngay cả người làm cũng dám lên mặt với mình. Hắn quát lớn, “Tôi dạy con tôi, người làm như bà có tư cách gì mà xen vào.” “Tiểu thiếu gia còn chưa được ba tuổi, cậu có chuyện gì thì hãy từ từ mà nói.” Người làm không hài lòng nhìn Đinh Minh Huy. Không phải bà khinh thường người này, mà thật sự Đinh Minh Huy không có chỗ nào đáng nể nang cả.
Bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt thì cũng thôi đi, đã vậy còn hay vênh mặt hất hàm sai khiến người làm bọn họ. Ở cái nhà này, ngay cả chủ nhân thật sự là Ninh Kha còn chưa từng2làm vậy với bọn họ. “Ông buông ra, mẹ ơi!” Ninh Tu Kiệt càng gào khóc to hơn. Đinh Minh Huy vốn trở về trong tình trạng say khướt, dầu óc còn đau như búa bổ. Ninh Tu Kiệt vừa khóc, hắn liền thấy đầu ong ong như sắp nổ tung, “Không được khóc, còn khóc nữa tao sẽ đánh mày thật đấy.” Hắn giơ tay lên. Ninh Kha đang họp qua video với các nhân viên cấp cao trong công ty thì nghe tiếng con trai khóc. Cứ tưởng khác một lúc sẽ nín nên cô không chú ý, không ngờ con trai càng khóc càng lớn, còn gọi mẹ. Sau đó, cô lại nghe loáng thoáng tiếng Đinh Minh Huy nên lập tức không8thể ngồi yên được nữa. Vừa đi ra xem thì thấy Đinh Minh Huy đang kéo chặt cánh tay con trai mình, một tay giơ lên như định đánh thằng bé, Ninh Kha lập tức giận dữ, “Đinh Minh Huy, anh làm gì đó?”
Đinh Minh Huy không ngờ tiếng khóc của thằng bé lại khiến Ninh Kha ra đây, nên vội vàng bỏ tay ta, đồng thời thả lỏng tay kia, “Tôi... tôi đang lau nước mắt cho nó.”
Ninh Tụ Kiệt liền rút tay mình ra, thấy Ninh Kha mà như thấy vị cứu tinh, vội chạy đến chỗ cô rồi chỉ vào Dinh Minh Huy, “Mẹ ơi, ông ta muốn đánh con.”
Ninh Kha vừa nghe vậy thì biển sắc, nhìn sang Đinh Minh Huy. Hắn6tỏ ra vô tội, “Tôi không đánh nó, tôi chỉ bảo nó đừng khóc nữa mà thôi.” Sau đó lại nói với Ninh Tu Kiệt, “Tu Kiệt, vừa rồi ba chỉ giỡn với con thôi. Sao ba lại nỡ đánh con chứ?”
Ninh Tu Kiệt ôm cánh tay của mình, “Mẹ ơi, ông ta đánh con, tay con đau quá.”
Ninh Kha kéo ảo con lên xem, lập tức thấy chỗ bị bóp trên tay Ninh Tu Kiệt đã đỏ ửng lên, dấu tay in rõ rành rành. Da thịt trẻ nhỏ vốn mềm mại, trắng đỏ đối lập khiến người khác thấy mà giật mình. Ninh Kha lạnh lùng nhìn Đinh Minh Huy, “Đinh Minh Huy, anh còn có gì để nói nữa không?”
Đinh Minh Huy cảm3thấy mình còn oan hơn Đậu Nga. Vừa rồi hắn chỉ hù dọa thằng quỷ nhỏ này chứ có đánh nó đâu, “Tôi không đánh nó, thật đó.” Hắn cố gắng giải thích, có điều vừa mở miệng ra đã nồng nặc mùi rượu. Ninh Kha thấy dáng vẻ say bí tỉ của hắn thì lạnh giọng nói, “Chờ khi anh tỉnh táo chúng ta sẽ tính sổ chuyện này.” Nói xong, cố dắt con trai đi. Ninh Tu Kiệt đi nửa đường thì quay đầu lại làm mặt quỷ với Đinh Minh Huy Mặt mày Đinh Minh Huy sa sầm, thẳng quỷ nhỏ này đúng là thèm đòn. Người làm tất nhiên nhìn thấy cảnh này, thấy Đinh Minh Huy loạng choạng đi lên tầng5thì lắc đầu, xoay người xuống tầng dưới. Ninh Kha dẫn con trai đến phòng làm việc, nhẹ nhàng xoa cánh tay cho con, dịu dàng hỏi, “Còn đau không con?”
Ninh Tu Kiệt gật đầu, “Đau.”
“Vậy con nói cho mẹ biết, tại sao vừa rồi ông ta lại muốn đánh con?” Dù Đinh Minh Huy là kẻ ăn bám, nhưng từ trước đến nay hắn chưa bao giờ quan tâm đến chuyện của Ninh Tu Kiệt, càng không dám đánh thằng bé. Hôm nay hai người nảy sinh mâu thuẫn với nhau chắc chắn là có lý do. Ninh Tụ Kiệt nhỏ giọng nói, “Con đang chơi cầu thì quả cầu rớt xuống, đập trúng ông ta nên ông ta nổi giận.”
Ninh Kha lập tức hiểu ra.
Cô cúi đầu nhìn con trai, “Quả cầu của con đập trúng ông ta, vậy con có xin lỗi ông ta không?” Nghe vậy, Ninh Tu Kiệt lắc đầu. Nụ cười trên mặt Ninh Kha biến mất, nghiêm túc nói với con trai, “Tu Kiệt, quả cầu của con đập trúng ông ta là lỗi của con. Con phải xin lỗi, biết không?”
“Nhưng mẹ ơi, ông ta đánh con.” Ninh Tu Kiệt ấm ức. “Mẹ biết. Ông ta đánh con là ông ta sai, mẹ sẽ nói chuyện này với ông ta. Nhưng quả cầu của con trúng ông ta thì con cũng sai, con phải xin lỗi. Chút nữa còn phải đi xin lỗi, biết không?”
Ninh Tụ Kiệt bĩu môi, nhưng vẫn gật đầu, “Biết ạ.” Ninh Kha vô cùng yêu thương con trai nhưng khi dạy con lại không hề mềm lòng. “Mẹ, vì sao ông ta lại không thương con?” Ninh Tu Kiệt khẽ nói. Cậu bé không gọi Đinh Minh Huy là ba cũng bởi vì từ trước đến nay Đinh Minh Huy chưa bao giờ thương mình cả. “Ông ta đâu có không thương con.” Ninh Kha dịu dàng đáp, xoa xoa đầu con trai. “Mẹ, ông ta thật sự không thương con mà.” Ninh Tu Kiệt nghiêm túc nói. Tuy còn nhỏ, nhưng cậu bé có thể cảm nhận được Đinh Minh Huy thật sự không hề yêu thương mình. “Ba của những bạn khác đều rất yêu thương các bạn ấy, tại sao ba con lại không thương con?” Ninh Tu Kiệt nói khẽ, đôi mắt trong veo chứa đầy vẻ thất vọng. Ninh Kha nghe thấy lời nói của con trai mà vô cùng đau lòng. Đứa bé ngốc, hắn không phải cha ruột con, mẹ và hắn chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, sao hắn có thể thương con được chứ? Nhưng cô lại không thể nói sự thật với con trai, thằng bé mới hai tuổi hơn, sao có thể hiểu được? “Lẽ nào mẹ thương con còn chưa đủ sao?” Ninh Kha dịu dàng hỏi.
“Nhưng mẹ ơi, mấy bạn nhỏ khác đều được ba mẹ dẫn đến khu vui chơi, còn con chỉ có mẹ thôi.” Dù còn nhỏ nhưng trẻ con rất nhạy cảm, vẫn có thể nhận ra sự khác biệt.
Ninh Kha nhìn vào đôi mắt trong veo của con trai, nhất là khi thấy vẻ buồn bã trong mắt con thì tim có liên quặn thắt. Cô ôm con trai vào lòng, bỗng nhiên cảm thấy không biết trước đây mình kết hôn với Đinh Minh Huy để Ninh Tu Kiệt có gia đình đầy đủ có phải là một sai lầm không. Đinh Minh Huy ngủ một giấc đến chiều mới tỉnh dậy. Hắn nằm trên giường xoa trán, trong đầu liền lần lượt hiện ra những chuyện xảy ra lúc say rượu. Đến khi nhớ hết mọi chuyện, hắn chỉ muốn đánh mình một trận. Tự dưng lại đi uống rượu làm gì kia chứ? Bây giờ thì hay rồi, bị Ninh Kha thấy cảnh mình ức hiếp con trai cưng của cô ta, không biết chút nữa sẽ dạy dỗ mình thế nào đây? Nghĩ đến đây, Đinh Minh Huy càng thấy đau đầu hơn. Nhưng dù có thế nào thì vẫn phải đối diện với Ninh Kha, hắn đứng lên thay đồ rồi xuống tầng. Quả nhiên, Ninh Kha đang ngồi ở xó pha đợi hắn.
Hắn đi tới ngồi xuống xô pha bên cạnh, nhưng Ninh Kha lại đứng lên, “Đi theo tôi.” Đinh Minh Huy có dự cảm không lành, đi theo Ninh Kha đến phòng làm việc. Sau khi vào cô liền bảo, “Đóng cửa lại.” “Đinh Minh Huy, chúng ta ly hôn đi. Đây là đơn ly hôn, tôi đã ký rồi, anh chỉ cần ký tên nữa là xong.” Ninh Kha đi thẳng vào vấn đề, vừa nói cô vừa lấy một tài liệu trên bàn làm việc ra.
Đinh Minh Huy hoàn toàn không ngờ Ninh Kha lại vì chuyện này mà ly hôn với mình nên vô cùng luống cuống, “Em nghe anh nói đã, sáng nay chỉ là hiểu lầm thôi. Anh uống say nên nhất thời đầu óc không tỉnh táo, nhưng anh thật sự không đánh nó mà.”
“Không chỉ vì chuyện này. Đinh Minh Huy, chắc anh cũng hiểu rõ vì sao trước đây tôi lại kết hôn với anh. Hiện giờ Tu Kiệt cũng đã hai tuổi rồi, thằng bé đang dần dần hiểu chuyện, tôi không muốn thằng bé sống trong một gia đình mà có người không yêu thương nó.”
Suy nghĩ cả một buổi trưa, cuối cùng Ninh Kha cũng đã nghĩ thông suốt. Đối với một trẻ con thì dù có sống trong gia đình đơn chiếc vẫn tốt hơn với một người cha lạnh lùng không yêu thương mình.
“Tôi sẽ không ly hôn.” Đinh Minh Huy kiên quyết nói. Nếu ly hôn thì hắn sẽ chẳng còn gì nữa. “Nếu anh ký tên vào đơn ly hôn thì tôi sẽ cho anh năm mươi triệu.” Ninh Kha thản nhiên nói, Số tiền này nhiều gấp năm lần so với trong thỏa thuận trước kia. Cô cảm thấy mình đã quá tận tình tận nghĩa với hắn rồi. Đinh Minh Huy dao động nhưng vẫn kiên quyết nói, “Dù thế thì tôi cũng sẽ không ly hôn. Ban đầu là cô chủ động tìm đến tôi đề nghị kết hôn vì đứa con không có cha kia của cô. Bây giờ cô lợi dụng xong rồi, không cẩn tôi nữa, thì muốn đá tôi di à? Làm người không thể ăn cháo đá bát như thế được đâu.” “Tôi sẽ thêm mười triệu nữa.” “Ninh Kha, cô đừng có quá đáng. Thứ tôi muốn không phải là tiền.” Ninh Kha bình tĩnh nhìn hắn, ánh mắt đẩy sự mỉa mai, “Không phải vì tiền, vậy anh vì cái gì?”
Đinh Minh Huy thấy biểu cảm của Ninh Kha liền tức giận, “Lẽ nào trong mắt cô tôi là một người chỉ biết tư lợi thôi sao?” “Lẽ nào không phải à?” Ninh Kha thản nhiên hỏi ngược lại. Trước kia, vì sự nghiệp tương lai của mình mà Đinh Minh Huy đã bỏ rơi cô bạn gái mà anh ta yêu nhiều năm. Chuyện này cô vẫn chưa quên đầu. Nếu không vì vậy thì chưa chắc Ninh Kha đã tìm Đinh Minh Huy để kết hôn. Xét cho cùng, một người có thể dùng tiền để sai khiến mới là tiện dụng nhất.
“Tóm lại bây giờ tôi sẽ không ly hôn với cô.”
“Nói đi, anh muốn thế nào mới chịu ly hôn?” Ninh Kha hỏi thẳng. Cô không có tình cảm với Đinh Minh Huy, càng không nghĩ rằng hắn không chịu ly hôn là vì lâu ngày nên nảy sinh tình cảm với cô. “Cho anh ba giây để suy nghĩ rồi nói ra điều kiện của mình. Nếu anh không nói thì chúng ta sẽ trực tiếp nhờ pháp luận can thiệp.”
“Ninh Kha.” Đinh Minh Huy den mặt. Nhưng hắn mới nói hai từ thì Ninh Kha đã giơ một ngón tay lên, “Một.”
“Cô đừng có quá đáng.” Ninh Kha giơ ngón tay thứ hai lên, “Hai, anh còn một giây cuối cùng.” Sắc mặt Đinh Minh Huy cứng đờ, thấy Ninh Kha sắp giơ ngón tay thứ ba lên thì vội nói, “Tôi muốn ba phần trăm cổ phần của tập đoàn quốc tế Song Thành.”
/880
|