*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sắc mặt Phương Đồng vừa mới khôi phục được một chút lại trở nên tái nhợt. Lẽ nào Lý Bác Minh thật sự uống say, coi Đồng Vận Thi là cô? Cũng không phải là không thể, nhưng trong lòng cô có một giọng nói bảo cô phải tin tưởng Lý Bác Minh, anh sẽ không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với cô.
Phương Đồng cố gắng khiến mình bình tĩnh, người phụ nữ trước mắt muốn lừa cô, làm cho cô kích động, bây giờ cô là phụ nữ có thai, không thể kích động, không thể tức giận, tuyệt đối không thể. Cô củng cố tâm lý, khó lắm mới khiến mình bình tĩnh lại.
“Tôi sẽ không tin một câu nào của cô nói, đứa bé này không có chút2quan hệ nào với Bác Minh.” “Nó là con của Bác Minh, mặc kệ cô có tin hay không, nó cũng là con của Bác Minh. Tôi sẽ không bỏ nó. Cô có thể nói cho Bác Minh biết, tôi sẽ sinh nó ra, đến lúc đó chúng ta có thể đi làm xét nghiệm quan hệ cha con. Hôm nay tôi tới tìm cô để nói cho cô biết chân tướng. Bởi vì Bác Minh sợ cô biết nên một mực muốn tôi bỏ con, tôi hận sự ác độc vô tình của anh ấy.”
Đồng Vận Thi nói xong thì đi, Phương Đồng ngồi một mình trong quán cà phê, yên lặng hồi lâu, trên mặt cô hoàn toàn không còn sức sống, trắng bệch đến dọa người.
“Cô này, cô không sao8chứ?” Nhân viên phục vụ đã để ý Phương Đồng một lúc, thấy trạng thái của cô khác lạ, bèn đi tới hỏi. Phương Đông lắc đầu, tay run run lấy điện thoại gọi cho Thẩm Thanh Lan: “Thanh Lan, cậu tới đón tớ được không?” Giọng cô hơi run.
Lúc Thẩm Thanh Lan chạy tới quán cà phê, Phương Đồng vẫn còn ngồi tại chỗ, vẻ mặt đờ đẫn, trên bàn còn đặt tờ giấy xét nghiệm mang thai. Thẩm Thanh Lan cầm lên nhìn thoáng qua, liền hiểu chuyện gì xảy ra. “Phương Đông, cậu vẫn ổn chứ?” Thẩm Thanh Lan nhẹ giọng hỏi. Nhãn cầu Phương Đồng hơi đảo, nhìn về phía Thẩm Thanh Lan, “Thanh Lan, dẫn tớ về nhà đi.”
Thẩm Thanh Lan gật đầu đỡ Phương Đồng đứng dậy,2cô không đưa cô ấy về nhà, mà đưa cô ấy về nhà mình. Căn hộ này được quét dọn xong xuôi, vốn chuẩn bị cho Kim Ân Hi ở, nhưng hai ngày trước Kim Ân Hi đã chuyển đến nhà Daniel. Vì hôm qua mới có nhân viên vệ sinh quét dọn, nên căn phòng rất sạch sẽ.
Thẩm Thanh Lan tới phòng bếp lấy nước sôi, rót cho Phương Đồng một cốc: “Uống nước cốc ẩm đã.”
Phương Đồng cầm cốc nhưng không uống: “Thanh Lan, cậu bảo chuyện này có thật không? Bác Minh thực sự làm ra chuyện như vậy sao?” Thẩm Thanh Lan ngồi đối diện với Phương Đông, nhẹ giọng hỏi: “Cảm giác đầu tiên trong lòng cậu là gì?” “Tớ không tin, tớ không tin anh ấy sẽ2làm thể với tớ, nhưng Đồng Vận Thi nói đếm đỏ Bác Minh uống say, coi cô ta là tớ.” Lý trí và tình cảm liên tục đan xen, khiến Phương Đồng vô cùng lo lắng.
“Phương Đông, cậu nhìn tớ này.” Thẩm Thanh Lan nói, cô biết Phương Đông từng bị Đinh Minh Huy phản bội, cho nên cô ấy cực kỳ nhạy cảm về mặt tình cảm, có thể tiến thêm một bước cùng Lý Bác Minh đi tới hôm nay, cô ấy đã phải bỏ ra sự dũng cảm rất lớn rồi.
“Cậu phải tin cảm giác đầu tiên trong lòng cậu. Nếu một người đàn ông thật sự yêu cậu, thì trong tình huống nào đi nữa, anh ta cũng không nhận nhầm cậu. Cậu hiểu ý tớ không?”
Đương nhiên là6Phương Đồng hiểu: “Nhưng mà Thanh Lan...”
“Không có nhưng mà. Phương Đông, cậu phải tin tưởng chính mình, cũng tin tưởng Lý Bác Minh.” Thẩm Thanh Lan ngắt lời Phương Đông, cô không nói cô đã sớm biết chuyện này, vẫn nên để Lý Bác Minh giải thích thì tốt hơn. “Nếu trong lòng cậu còn có nghi ngờ thì tối nay cậu hãy hỏi anh ta. Tớ tin tưởng anh ta sẽ giải thích rõ ràng với cậu. Còn cậu, đừng suy nghĩ lung tung về tất cả những điều này.”
“Thanh Lan, tớ không muốn suy nghĩ lung tung, nhưng tớ không khống chế được mình. Tớ không biết mình làm sao nữa, rõ ràng tớ vẫn luôn tự nói với bản thân là Bác Minh trong sạch, anh ấy sẽ không làm chuyện có lỗi với tớ, nhưng đầu óc tớ lại luôn nhớ tới lời của Đồng Vận Thi, dù sao trước đây Đinh Minh Huy cũng là uống say mới.” Phương Đồng khổ sở ôm đầu, cô không muốn như vậy.
“Phương Đông, cậu bình tĩnh một chút.” Thẩm Thanh Lan từng sinh con, tất nhiên biết cảm xúc của phụ nữ có thai vốn không ổn định, rất dễ suy nghĩ lung tung. Phương Đông đột nhiên biết được tin tức như thế, không kiểm soát được cảm xúc cũng là bình thường.
“Nào, hít sâu, bình tĩnh lại, nghĩ về đứa bé trong bụng cậu.” Thẩm Thanh Lan trầm giọng.
Phương Đồng hít thở sâu vài lần, cuối cùng cảm xúc dần dần khôi phục.
“Bây giờ tớ gọi điện thoại cho Lý Bác Minh tới đón cậu.” “Đừng!” Phương Đồng kéo Thẩm Thanh Lan lại: “Thanh Lan, cậu để tớ bình tĩnh chút, tạm thời đừng nói với anh ấy, tớ không muốn cãi nhau với anh ấy vì chuyện này.” Hai người họ chưa bao giờ cãi cọ, cô không muốn bởi vì mình suy nghĩ lung tung mà cãi nhau, gây tổn thương tình cảm của mình với Lý Bác Minh.
Thẩm Thanh Lan gật đầu, ngồi bên cạnh Phương Đông. Cuối cùng, người gọi điện thoại đến trước là Lý Bác Minh, gần đây anh đều tự mình đưa đón Phương Đồng đi làm, hôm nay đến giờ tan làm, anh chờ rất lâu mà không thấy Phương Đồng xuống nên đi lên tìm, kết quả biết được buổi chiều Phương Đồng ra ngoài, tới giờ vẫn chưa quay lại. “Nghe đi.” Thẩm Thanh Lan thấy người gọi thì nói. Phương Đông nhìn chằm chằm điện thoại một lúc lâu, cho đến khi Lý Bác Minh gọi lần thứ ba, Thẩm Thanh Lan mới nghe máy thay Phương Đồng: “Phương Đồng đang ở chỗ tôi, bây giờ anh đến đón cậu ấy đi.” Cô báo địa chỉ. Lý Bác Minh thấy hơi lạ, tại sao điện thoại của Phương Đồng mà người nghe lại là Thẩm Thanh Lan, nhưng anh cũng không nghĩ nhiều. Đại Lý Bác Minh sắp tới, Thẩm Thanh Lan xuống lầu đón. Đi ra đến cửa, cô đi quay đầu thoáng nhìn Phương Đồng: “Nói rõ ràng với Lý Bác Minh, hỏi rõ chuyện đã xảy ra, hiểu không?”
Phương Đồng gật đầu. “Hôm nay Đồng Vận Thi tới tìm Phương Đông.” Nhìn thấy Lý Bác Minh, Thẩm Thanh Lan nói cho Lý Bác Minh biết đáp án.
Lý Bác Minh không ngờ anh đã nói tới vậy mà Đồng Vận Thi còn dám đến tìm Phương Đông, đáy mắt anh lóe lên tia lạnh lẽo, những lo lắng cho Phương Đồng nhiều hơn: “Hiện giờ Đồng Đồng thế nào?”
“Hiện giờ đã bình tĩnh hơn nhiều. Có điều, cảm xúc phụ nữ có thai không ổn định, lát nữa anh hãy nói rõ ràng với cậu ấy về chuyện đã xảy ra, đừng giấu giếm gì cả” Thẩm Thanh Lan đưa chìa khóa nhà cho Lý Bác Minh, cô không định lên tầng trên nữa, chuyện của vợ chồng họ, để vợ chồng họ tự giải quyết.
“Thanh Lan, chuyện hôm nay cám ơn cô.” Lý Bác Minh nói. Thẩm Thanh Lan chỉ đáp: “Phương Đồng là bạn của tôi.” Cô không giúp Lý Bác Minh, người cô giúp là Phương Đông. Lúc Lý Bác Minh đi tới, Phương Đồng vẫn còn ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt đờ đẫn ngốc, không biết đang nghĩ gì. Anh thả chậm bước, nhẹ nhàng đi tới cạnh Phương Đông, ngồi xổm xuống gọi: “Đồng Đồng.” Mí mắt Phương Đồng giật giật, không mở miệng. “Đồng Đồng, chuyện này là hiểu lầm, đêm hôm đó anh uống say...” Lý Bác Minh kể rõ chuyện hôm đó cho Phương Đồng nghe, không hề giấu giếm như lời Thẩm Thanh Lan nói: “Đồng Đồng, chuyện này là lỗi của anh, đêm ấy anh nên bắt xe về nhà.” Chứ không phải sợ làm phiền tới Phương Đồng mà không về.
Nếu anh về nhà thì sẽ không có những chuyện sau này. Nghĩ tới đây, Lý Bác Minh rất hối hận.
“Lời anh nói đều là thật?” Giọng Phương Đồng khàn khàn.
Lý Bác Minh gật mạnh thật đầu: “Nếu có một câu nói dối, thì anh ra ngoài sẽ bị xe đâm chết.” “Nói vớ vẩn gì đấy!” Phương Đông tức giận: “Sao có thể tùy tiện nói lung tung những lời này?” “Đồng Đồng, em tin anh không?” Lý Bác Minh hỏi. Bây giờ anh chỉ muốn biết điều này, Phương Đồng cúi đầu nhìn thẳng vào mắt anh, “Em tin anh. Có điều, sau này uống say không được qua đêm ở bên ngoài, nhất định phải về nhà.”
“Được, anh đảm bảo sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa. Hôm nay làm em đau lòng, anh xin lỗi.”
Phương Đồng thở dài: “Bác Minh, em không biết mình làm sao nữa, rõ ràng biết không nên nghi ngờ anh, nhưng có đối khi...”
“Anh biết, bởi vì em đang mang thai, tâm tình phụ nữ có thai vốn mẫn cảm, là anh không tốt, sau này anh sẽ chú ý. Nếu về sau em có bất cứ chuyện gì xảy ra thì phải hỏi thằng anh, anh sẽ không gạt em.”
“Bác Minh, nếu, em nói là nếu, nếu sau này anh thật sự thích người khác, thì anh nhất định phải nói cho em biết, đừng lừa dối em, chúng ta có thể vui vẻ bên nhau, vui vẻ chia tay, tuyệt đối lần đừng gạt em.”
“Sẽ không có nếu. Đồng Đồng, tuyệt đối sẽ không, anh cam đoan.” Người anh yêu nhất trên đời này là Phương Đông, làm sao anh nỡ rời xa cô để ở bên người khác.
“Em nói lỡ như.”
“Không có lỡ như. Đồng Đồng, trừ khi anh chết, bằng không... anh sẽ mãi mãi yêu em.” Lý Bác Minh ôm chặt Phương Đông vào lòng, ôm thật chặt.
Trên đường về, Phương Đồng chợt nghĩ tới một vấn đề: “Nếu đêm đó người đi cùng cô ta không phải anh, vậy đứa bé trong bụng cô ta là của ai?” “Anh không biết, chuyện này phải hỏi cô ta.”
“Em thấy vẻ mặt của cô ta rất chắc chắn, không giống nói dối, cô ta cho rằng người đó là anh.” Nói cách khác, ngay cả Đồng Vận Thi cũng không biết người ở cùng cô ta tối đó là ai. Trước kia Lý Bác Minh không để ý chuyện này, nhưng lần này Đồng Vận Thi tìm Phương Đồng đã hoàn toàn chọc giận anh. Anh nhất định sẽ điều tra rõ ràng, chỉ cần tìm được người đàn ông đó, chắc hẳn Đồng Vận Thi sẽ phải hối hận.
“Chuyện này giao cho anh xử lý, sau này Đồng Vận Thi sẽ không tới tìm em nữa.” Lý Bác Minh dịu dàng nói, trong mắt là “lạnh kinh người.
Phương Đồng gật đầu, cô không nói mấy lời như Đồng Vận Thi vô tội. Nếu hôm nay cô không tỉnh táo lại mà giữ tâm trạng kích động, thì có khi con của cô đã xảy ra chuyện, hậu quả này mới thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
Sắc mặt Phương Đồng vừa mới khôi phục được một chút lại trở nên tái nhợt. Lẽ nào Lý Bác Minh thật sự uống say, coi Đồng Vận Thi là cô? Cũng không phải là không thể, nhưng trong lòng cô có một giọng nói bảo cô phải tin tưởng Lý Bác Minh, anh sẽ không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với cô.
Phương Đồng cố gắng khiến mình bình tĩnh, người phụ nữ trước mắt muốn lừa cô, làm cho cô kích động, bây giờ cô là phụ nữ có thai, không thể kích động, không thể tức giận, tuyệt đối không thể. Cô củng cố tâm lý, khó lắm mới khiến mình bình tĩnh lại.
“Tôi sẽ không tin một câu nào của cô nói, đứa bé này không có chút2quan hệ nào với Bác Minh.” “Nó là con của Bác Minh, mặc kệ cô có tin hay không, nó cũng là con của Bác Minh. Tôi sẽ không bỏ nó. Cô có thể nói cho Bác Minh biết, tôi sẽ sinh nó ra, đến lúc đó chúng ta có thể đi làm xét nghiệm quan hệ cha con. Hôm nay tôi tới tìm cô để nói cho cô biết chân tướng. Bởi vì Bác Minh sợ cô biết nên một mực muốn tôi bỏ con, tôi hận sự ác độc vô tình của anh ấy.”
Đồng Vận Thi nói xong thì đi, Phương Đồng ngồi một mình trong quán cà phê, yên lặng hồi lâu, trên mặt cô hoàn toàn không còn sức sống, trắng bệch đến dọa người.
“Cô này, cô không sao8chứ?” Nhân viên phục vụ đã để ý Phương Đồng một lúc, thấy trạng thái của cô khác lạ, bèn đi tới hỏi. Phương Đông lắc đầu, tay run run lấy điện thoại gọi cho Thẩm Thanh Lan: “Thanh Lan, cậu tới đón tớ được không?” Giọng cô hơi run.
Lúc Thẩm Thanh Lan chạy tới quán cà phê, Phương Đồng vẫn còn ngồi tại chỗ, vẻ mặt đờ đẫn, trên bàn còn đặt tờ giấy xét nghiệm mang thai. Thẩm Thanh Lan cầm lên nhìn thoáng qua, liền hiểu chuyện gì xảy ra. “Phương Đông, cậu vẫn ổn chứ?” Thẩm Thanh Lan nhẹ giọng hỏi. Nhãn cầu Phương Đồng hơi đảo, nhìn về phía Thẩm Thanh Lan, “Thanh Lan, dẫn tớ về nhà đi.”
Thẩm Thanh Lan gật đầu đỡ Phương Đồng đứng dậy,2cô không đưa cô ấy về nhà, mà đưa cô ấy về nhà mình. Căn hộ này được quét dọn xong xuôi, vốn chuẩn bị cho Kim Ân Hi ở, nhưng hai ngày trước Kim Ân Hi đã chuyển đến nhà Daniel. Vì hôm qua mới có nhân viên vệ sinh quét dọn, nên căn phòng rất sạch sẽ.
Thẩm Thanh Lan tới phòng bếp lấy nước sôi, rót cho Phương Đồng một cốc: “Uống nước cốc ẩm đã.”
Phương Đồng cầm cốc nhưng không uống: “Thanh Lan, cậu bảo chuyện này có thật không? Bác Minh thực sự làm ra chuyện như vậy sao?” Thẩm Thanh Lan ngồi đối diện với Phương Đông, nhẹ giọng hỏi: “Cảm giác đầu tiên trong lòng cậu là gì?” “Tớ không tin, tớ không tin anh ấy sẽ2làm thể với tớ, nhưng Đồng Vận Thi nói đếm đỏ Bác Minh uống say, coi cô ta là tớ.” Lý trí và tình cảm liên tục đan xen, khiến Phương Đồng vô cùng lo lắng.
“Phương Đông, cậu nhìn tớ này.” Thẩm Thanh Lan nói, cô biết Phương Đông từng bị Đinh Minh Huy phản bội, cho nên cô ấy cực kỳ nhạy cảm về mặt tình cảm, có thể tiến thêm một bước cùng Lý Bác Minh đi tới hôm nay, cô ấy đã phải bỏ ra sự dũng cảm rất lớn rồi.
“Cậu phải tin cảm giác đầu tiên trong lòng cậu. Nếu một người đàn ông thật sự yêu cậu, thì trong tình huống nào đi nữa, anh ta cũng không nhận nhầm cậu. Cậu hiểu ý tớ không?”
Đương nhiên là6Phương Đồng hiểu: “Nhưng mà Thanh Lan...”
“Không có nhưng mà. Phương Đông, cậu phải tin tưởng chính mình, cũng tin tưởng Lý Bác Minh.” Thẩm Thanh Lan ngắt lời Phương Đông, cô không nói cô đã sớm biết chuyện này, vẫn nên để Lý Bác Minh giải thích thì tốt hơn. “Nếu trong lòng cậu còn có nghi ngờ thì tối nay cậu hãy hỏi anh ta. Tớ tin tưởng anh ta sẽ giải thích rõ ràng với cậu. Còn cậu, đừng suy nghĩ lung tung về tất cả những điều này.”
“Thanh Lan, tớ không muốn suy nghĩ lung tung, nhưng tớ không khống chế được mình. Tớ không biết mình làm sao nữa, rõ ràng tớ vẫn luôn tự nói với bản thân là Bác Minh trong sạch, anh ấy sẽ không làm chuyện có lỗi với tớ, nhưng đầu óc tớ lại luôn nhớ tới lời của Đồng Vận Thi, dù sao trước đây Đinh Minh Huy cũng là uống say mới.” Phương Đồng khổ sở ôm đầu, cô không muốn như vậy.
“Phương Đông, cậu bình tĩnh một chút.” Thẩm Thanh Lan từng sinh con, tất nhiên biết cảm xúc của phụ nữ có thai vốn không ổn định, rất dễ suy nghĩ lung tung. Phương Đông đột nhiên biết được tin tức như thế, không kiểm soát được cảm xúc cũng là bình thường.
“Nào, hít sâu, bình tĩnh lại, nghĩ về đứa bé trong bụng cậu.” Thẩm Thanh Lan trầm giọng.
Phương Đồng hít thở sâu vài lần, cuối cùng cảm xúc dần dần khôi phục.
“Bây giờ tớ gọi điện thoại cho Lý Bác Minh tới đón cậu.” “Đừng!” Phương Đồng kéo Thẩm Thanh Lan lại: “Thanh Lan, cậu để tớ bình tĩnh chút, tạm thời đừng nói với anh ấy, tớ không muốn cãi nhau với anh ấy vì chuyện này.” Hai người họ chưa bao giờ cãi cọ, cô không muốn bởi vì mình suy nghĩ lung tung mà cãi nhau, gây tổn thương tình cảm của mình với Lý Bác Minh.
Thẩm Thanh Lan gật đầu, ngồi bên cạnh Phương Đông. Cuối cùng, người gọi điện thoại đến trước là Lý Bác Minh, gần đây anh đều tự mình đưa đón Phương Đồng đi làm, hôm nay đến giờ tan làm, anh chờ rất lâu mà không thấy Phương Đồng xuống nên đi lên tìm, kết quả biết được buổi chiều Phương Đồng ra ngoài, tới giờ vẫn chưa quay lại. “Nghe đi.” Thẩm Thanh Lan thấy người gọi thì nói. Phương Đông nhìn chằm chằm điện thoại một lúc lâu, cho đến khi Lý Bác Minh gọi lần thứ ba, Thẩm Thanh Lan mới nghe máy thay Phương Đồng: “Phương Đồng đang ở chỗ tôi, bây giờ anh đến đón cậu ấy đi.” Cô báo địa chỉ. Lý Bác Minh thấy hơi lạ, tại sao điện thoại của Phương Đồng mà người nghe lại là Thẩm Thanh Lan, nhưng anh cũng không nghĩ nhiều. Đại Lý Bác Minh sắp tới, Thẩm Thanh Lan xuống lầu đón. Đi ra đến cửa, cô đi quay đầu thoáng nhìn Phương Đồng: “Nói rõ ràng với Lý Bác Minh, hỏi rõ chuyện đã xảy ra, hiểu không?”
Phương Đồng gật đầu. “Hôm nay Đồng Vận Thi tới tìm Phương Đông.” Nhìn thấy Lý Bác Minh, Thẩm Thanh Lan nói cho Lý Bác Minh biết đáp án.
Lý Bác Minh không ngờ anh đã nói tới vậy mà Đồng Vận Thi còn dám đến tìm Phương Đông, đáy mắt anh lóe lên tia lạnh lẽo, những lo lắng cho Phương Đồng nhiều hơn: “Hiện giờ Đồng Đồng thế nào?”
“Hiện giờ đã bình tĩnh hơn nhiều. Có điều, cảm xúc phụ nữ có thai không ổn định, lát nữa anh hãy nói rõ ràng với cậu ấy về chuyện đã xảy ra, đừng giấu giếm gì cả” Thẩm Thanh Lan đưa chìa khóa nhà cho Lý Bác Minh, cô không định lên tầng trên nữa, chuyện của vợ chồng họ, để vợ chồng họ tự giải quyết.
“Thanh Lan, chuyện hôm nay cám ơn cô.” Lý Bác Minh nói. Thẩm Thanh Lan chỉ đáp: “Phương Đồng là bạn của tôi.” Cô không giúp Lý Bác Minh, người cô giúp là Phương Đông. Lúc Lý Bác Minh đi tới, Phương Đồng vẫn còn ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt đờ đẫn ngốc, không biết đang nghĩ gì. Anh thả chậm bước, nhẹ nhàng đi tới cạnh Phương Đông, ngồi xổm xuống gọi: “Đồng Đồng.” Mí mắt Phương Đồng giật giật, không mở miệng. “Đồng Đồng, chuyện này là hiểu lầm, đêm hôm đó anh uống say...” Lý Bác Minh kể rõ chuyện hôm đó cho Phương Đồng nghe, không hề giấu giếm như lời Thẩm Thanh Lan nói: “Đồng Đồng, chuyện này là lỗi của anh, đêm ấy anh nên bắt xe về nhà.” Chứ không phải sợ làm phiền tới Phương Đồng mà không về.
Nếu anh về nhà thì sẽ không có những chuyện sau này. Nghĩ tới đây, Lý Bác Minh rất hối hận.
“Lời anh nói đều là thật?” Giọng Phương Đồng khàn khàn.
Lý Bác Minh gật mạnh thật đầu: “Nếu có một câu nói dối, thì anh ra ngoài sẽ bị xe đâm chết.” “Nói vớ vẩn gì đấy!” Phương Đông tức giận: “Sao có thể tùy tiện nói lung tung những lời này?” “Đồng Đồng, em tin anh không?” Lý Bác Minh hỏi. Bây giờ anh chỉ muốn biết điều này, Phương Đồng cúi đầu nhìn thẳng vào mắt anh, “Em tin anh. Có điều, sau này uống say không được qua đêm ở bên ngoài, nhất định phải về nhà.”
“Được, anh đảm bảo sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa. Hôm nay làm em đau lòng, anh xin lỗi.”
Phương Đồng thở dài: “Bác Minh, em không biết mình làm sao nữa, rõ ràng biết không nên nghi ngờ anh, nhưng có đối khi...”
“Anh biết, bởi vì em đang mang thai, tâm tình phụ nữ có thai vốn mẫn cảm, là anh không tốt, sau này anh sẽ chú ý. Nếu về sau em có bất cứ chuyện gì xảy ra thì phải hỏi thằng anh, anh sẽ không gạt em.”
“Bác Minh, nếu, em nói là nếu, nếu sau này anh thật sự thích người khác, thì anh nhất định phải nói cho em biết, đừng lừa dối em, chúng ta có thể vui vẻ bên nhau, vui vẻ chia tay, tuyệt đối lần đừng gạt em.”
“Sẽ không có nếu. Đồng Đồng, tuyệt đối sẽ không, anh cam đoan.” Người anh yêu nhất trên đời này là Phương Đông, làm sao anh nỡ rời xa cô để ở bên người khác.
“Em nói lỡ như.”
“Không có lỡ như. Đồng Đồng, trừ khi anh chết, bằng không... anh sẽ mãi mãi yêu em.” Lý Bác Minh ôm chặt Phương Đông vào lòng, ôm thật chặt.
Trên đường về, Phương Đồng chợt nghĩ tới một vấn đề: “Nếu đêm đó người đi cùng cô ta không phải anh, vậy đứa bé trong bụng cô ta là của ai?” “Anh không biết, chuyện này phải hỏi cô ta.”
“Em thấy vẻ mặt của cô ta rất chắc chắn, không giống nói dối, cô ta cho rằng người đó là anh.” Nói cách khác, ngay cả Đồng Vận Thi cũng không biết người ở cùng cô ta tối đó là ai. Trước kia Lý Bác Minh không để ý chuyện này, nhưng lần này Đồng Vận Thi tìm Phương Đồng đã hoàn toàn chọc giận anh. Anh nhất định sẽ điều tra rõ ràng, chỉ cần tìm được người đàn ông đó, chắc hẳn Đồng Vận Thi sẽ phải hối hận.
“Chuyện này giao cho anh xử lý, sau này Đồng Vận Thi sẽ không tới tìm em nữa.” Lý Bác Minh dịu dàng nói, trong mắt là “lạnh kinh người.
Phương Đồng gật đầu, cô không nói mấy lời như Đồng Vận Thi vô tội. Nếu hôm nay cô không tỉnh táo lại mà giữ tâm trạng kích động, thì có khi con của cô đã xảy ra chuyện, hậu quả này mới thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
/880
|