*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lời này thật sự rất nặng nề. Bị Thẩm Quân Trạch nói, mặt Lư Nhã Cẩm tái nhợt, không hề còn chút hồng hào nào, môi run run. Thẩm Quân Trạch thấy vậy thì không nỡ, nhưng vẫn cứng rắn nói: “Con nói lại một lần nữa, cũng là lần cuối cùng. Về sau trong nhà này, có con thì không có ông ta. Nếu mẹ cần đứa con trai này thì cắt đứt quan hệ với ông ta, nếu không thì con cắt đứt quan hệ mẹ con với mẹ.” Mẹ cậu ta đã bị Lư Tiến Tài tẩy não rồi. Nếu không nói nặng hơn, bà hoàn toàn không nhận thức được sự nghiêm trọng của vấn đề. Cậu ta đã tính ra làm ăn riêng thì cũng chính là bắt đầu kế hoạch trả thù. Trong tương2lai, việc đầu đá với Lư Tiền Tài là điều tất yếu, bên cạnh cậu ta tuyệt đối không thể có người của đối phương, cho dù người này là mẹ ruột của mình.
Mẹ cậu ta có thể tỉnh táo lại là tốt nhất, nếu không, chỉ sợ cuối cùng cậu ta cũng chỉ có thể lựa chọn bất hiếu.
“Quân Trạch, con nói thế mà nghe được sao, hả?” Nước mắt Lư Nhã Cầm liền rơi xuống: “Con tính đổ hết mọi lỗi lầm của cậu con lên mẹ phải không? Cắt đứt quan hệ với mẹ? Ha ha, con trai mẹ ngoan mà tôi nuôi đây sao. Mẹ thấy con bị nhà họ Thẩm tẩy não rồi, hiện giờ có phải con cũng rất coi thường mẹ, cho rằng thân phận làm nữ hầu rượu" của mẹ sỉ nhục8con phải không?” “Mẹ, con chưa từng nói những lời như thế? Cậu ta chưa bao giờ cảm thấy xuất thân của mẹ hình thấp hèn là điều sỉ nhục với mình, chưa bao giờ. “Thẩm Quân Trạch, cho dù nói thế nào, cho dù mẹ sai tày trời, thì mẹ cũng đã sinh ra con, nuôi nấng con. Giờ con muốn cắt đứt quan hệ với mẹ? Lương tâm của con bị chó ăn rồi sao?” Lư Nhã Cầm trở nên có phần điên loạn. Thẩm Quân Trạch cũng không đáp lời, để mặc Lư Nhã Cầm mắng, trong lòng chỉ cảm thấy mệt mỏi, rõ ràng ý cậu ta là muốn bảo Lư Nhã Cầm chấm dứt việc qua lại với Lư Tiền Tài chứ không phải là cắt đứt quan hệ mẹ con.
“Mẹ, nếu mẹ cảm thấy2lời vừa nãy con nói là không đúng, vậy con xin lỗi mẹ. Nhưng con không nói đùa, con không cho phép mẹ qua lại với Lư Tiến Tài nữa. Những năm qua, tiền sinh hoạt con cho mẹ cũng không ít, cũng có thể đảm bảo chất lượng cuộc sống của mẹ. Chúng ta không cần phải dựa vào sự bố thí của ông ta. Nếu mẹ con có chút tôn nghiêm, thì hãy cách xa ông ta ra! Con cũng nói thật với mẹ, lần này con tính đấu đến cùng với ông ta, nhất định sẽ lấy lại công ty của ba. Lúc trước, Lư Tiến Tài đối xử với con thế nào thì con sẽ trả lại ông ta như thế. Lời này, hôm nay con tuyên bố, mẹ cũng có thể truyền đạt lại nguyên2văn cho ông ta. Mẹ, mẹ là mẹ con, là người thân thiết nhất trên đời này của con. Lẽ nào Lư Tiến Tài còn quan trọng hơn con sao?” Nói đến câu cuối cùng, trong mắt Thẩm Quân Trạch ngập tràn vẻ đau buồn. Cậu ta không muốn cãi nhau với mẹ đến mức này. Mỗi câu nói làm tổn thương mẹ mình, cũng là một lần tim cậu ta nhỏ máu.
Lư Nhã Cầm đẫm nước mắt. Thẩm Quân Trạch đứng dậy, đi tới cạnh bà ta, dịu giọng nói: “Mẹ, sau này con sẽ nuôi mẹ, chúng ta không cần nhìn sắc mặt bất cứ ai. Con nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền, cho mẹ cuộc sống tốt hơn trước kia. Mẹ hãy cắt đứt quan hệ với ông ta, có được không?” “Thực sự không thể6nói chuyện hoà hoãn với nhau sao? Cậu con... ông ấy biết sai thật rồi. Ông ấy muốn bù đắp cho con.”
“Mẹ, chẳng lẽ mẹ còn không hiểu ư? Ông ta hoàn toàn chỉ là dỗ mẹ thôi. Nếu ông ta thật sự biết sai thì đã sớm trả lại công ty cho con rồi. Nhưng mẹ nhìn xem, hiện giờ bất động sản Thẩm Thị còn là bất động sản Thẩm Thị không? Nó đã sớm đổi tên thành bất động sản Lư Thị rồi. Lẽ nào những điều này còn không chứng tỏ được vấn đề sao? Mẹ, trong lòng mẹ rõ ràng hiểu, cần gì làm như không thấy?”
“Quân Trạch, trên thế gian này mẹ chỉ còn hai người thân, con đừng ép mẹ được không?”. Ánh mắt Thẩm Quân Trạch tối đi, cậu ta thực sự không hiểu, rốt cuộc Lư Tiến Tài đã chuốc cho mẹ cậu ta thứ bùa mê thuốc lá gì mà lại có thể khiến mẹ cậu ta bảo vệ gã như vậy: “Mẹ, mẹ còn có con. Sau này con sẽ kết hôn, sinh con, người thân của mẹ còn có vợ tương lai của con và cháu trai cháu gái của mẹ, mẹ không hề cô đơn.”
Cuối cùng, Lư Nhã Cẩm cũng gật đầu: “Được, sau này mẹ sẽ không gặp ông ấy nữa, mẹ coi như không có người anh trai này.”
Thẩm Quân Trạch ôm mẹ: “Mẹ, mẹ yên tâm, về sau con nhất định sẽ hiếu thảo với mẹ.” Cậu ta biết những lời hôm nay của mình quá làm tổn thương người khác, nhưng đôi khi, bệnh nặng phải kể thuốc mạnh. Mấy năm qua, cậu ta nói không ít những điều này với mẹ, từng khuyên nhủ, cũng từng cãi cọ, nhưng không có chút tác dụng nào. Lư Nhã Cẩm vốn thế nào thì vẫn như thể nấy, điều này khiến Thẩm Quân Trạch rất đau đầu. “Loảng xoảng.” Trong phòng ngủ chợt có tiếng động vọng ra. Mặt Thẩm Quân Trạch biến sắc, cậu ta đứng dậy: “Ai ở trong đó?” Lư Nhã Cầm đứng ngay lên, nét mặt hoảng hốt: “Có ai đâu, mỗi mình mẹ.” Tầm mắt Thẩm Quân Trạch nhìn thẳng vào mặt Lư Nhã Cẩm, ánh mắt sâu thẳm: “Mẹ, vừa rồi con mới nghe thấy có tiếng thứ gì đó rơi, phát ra từ phòng ngủ của mẹ.”
“Chắc chắn con nghe nhầm rồi, có lẽ gió thổi rơi chậu hoa trên bệ cửa sổ đấy.” Lư Nhã Cầm gượng cười nói. Vừa nãy bà ta đã quên mất chuyện này, nên giải thích thể nào với Thẩm Quân Trạch bây giờ.
Thẩm Quân Trạch không tin, rõ là mẹ cậu ta đang nói dối. Cậu ta đẩy mẹ mình ra, muốn đi xem thử, nhưng bị Lư Nhã Cẩm ngăn lại. Thẩm Quân Trạch nhìn mẹ: “Mẹ, ai ở trong đó?” “Không... không có ai.” Ánh mắt Lư Nhã Cầm né tránh: “Quân Trạch, bên trong thực sự không có ai.”
Mắt Thẩm Quân Trạch đã hoàn toàn lạnh đi: “Lư Tiến Tài ở trong đó?” Cậu ta chỉ nghĩ đến khả năng này. Nếu không phải như vậy, tại sao mẹ cậu ta căng thẳng thế kia.
“Không phải.” Lư Nhã Cẩm nói rất nhanh, dứt lời thì liền nhận ra mình đã lỡ miệng.
Cũng có nghĩa là thật có người bên trong. Thẩm Quân Trạch đẩy mẹ ra, đẩy cửa phòng ngủ, thoạt nhìn thì trong phòng không có người. Lư Nhã Cẩm vào theo, thoáng yên tâm: “Con xem, đã nói trong phòng không có ai rồi mà.” Tầm mắt Thẩm Quân Trạch nhìn lại trong phòng, cuối cùng dừng ở tủ quần áo. Không nói hai lời, cậu ta tiến lên mở cửa tủ ra, một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi đang trốn trong đó: “Ông là ai?” Người đàn ông ngượng ngùng nhìn Thẩm Quân Trạch, chui ra khỏi tủ quần áo dưới ánh mắt sắc bén của cậu ta.
Trong phòng khách, ba người ngồi đối diện nhau, ánh mắt Thẩm Quân Trạch luôn dán lên người gã đàn ông nọ: “Nói đi, chuyện này là sao?”
Người đàn ông nhìn sang Lư Nhã Cầm, tỏ ý bảo bà ta nói. Lư Nhã Cầm lúng túng: “Quân Trạch, mẹ... mẹ đã vốn định nói với con. Đây là chú Phạm Dương Hồng, là... là bạn trai mẹ.” “Bạn trai?” Thẩm Quân Trạch lặp lại danh xưng này, ánh mắt nhìn người đàn ông kia càng lạnh lẽo: “Nếu con nhớ không nhầm, ông ta là người bên cạnh Lư Tiến Tài nhỉ?” Thoạt đầu cậu ta chưa nhận ra, nhưng về sau thì đã nhớ ra, người này từng xuất hiện bên cạnh Lư Tiến Tài.
Quả nhiên Lư Tiến Tài rất có bản lĩnh, không chỉ tẩy não mẹ cậu ta, thậm chí còn giải quyết chuyện chung thân đại sự cho bà. Hèn gì mẹ cậu ta sống chết không muốn cắt đứt quan hệ với Lư Tiến Tài. Cậu ta còn tưởng là năng lực tẩy não của Lư Tiến Tài quá mạnh mẽ, bây giờ xem ra, bản lĩnh của ông ta chỉ là thổi gió bên gối.
“Chuyện từ khi nào?” Thẩm Quân Trạch lạnh lùng hỏi.
“Một... một năm rồi.” Lư Nhã Cầm nhỏ giọng nói, muốn giải thích, nhưng nhìn khuôn mặt lạnh tanh của Thẩm Quân Trạch, trong lòng bà ta dâng lên một cảm giác xấu hổ không tài nào giải thích nổi: “Quân Trạch, con nghe mẹ giải thích.”
“Được, mẹ nói đi, con nghe!” Thẩm Quân Trạch xem như còn bình tĩnh. “Hay để tôi nói đi!” Phạm Dương Hồng mở miệng. “Ông câm mồm, bây giờ tôi đang nói chuyện với mẹ tôi!” Thẩm Quân Trạch khẽ quát.
Sắc mặt Phạm Dương Hồng cứng ngắc, hơi tái mặt. Nói sao chăng nữa, ông ta cũng là bề trên, Thẩm Quân Trạch lại có thể nói với ông ta như vậy, quả là vô giáo dục. Lư Nhã Cầm liếm môi: “Mẹ và chú Dương con bắt đầu qua lại một năm trước. Vốn định sớm cho con biết, nhưng quan hệ của con và cậu vẫn luôn không tốt. Mẹ lo nói với con con rồi, con sẽ không đồng ý, nên vẫn không dám cho con biết. Quân Trạch, không phải mẹ cố tình giấu con”
“Ha ha.” Thẩm Quân Trạch cười lạnh, đây còn không phải là cố tình sao? Có phải mẹ hiểu lầm gì về từ “cố tình” này không?
“Lần này nếu không phải tự con phát hiện ra thì mẹ định giấu con mãi mãi đúng không?” Giọng điệu Thẩm Quân Trạch rất bình thản, nhưng lại khiến Lư Nhã Cẩm sợ hãi.
“Không phải, mẹ không định giấu con. Mẹ cũng đã muốn tìm một cơ hội thích hợp nói với con.” Lư Nhã Cầm thanh minh. Nhưng chuyện này, cho dù nói thế nào thì đối với Thẩm Quân Trạch, đây cũng là tổn thương.
Trong mắt Thẩm Quân Trạch, tuy quanh năm ba luôn bận rộn với công việc, nhưng vẫn rất tốt với mẹ. Tình cảm giữa ba mẹ cực kỳ tốt, bằng không năm ấy ông cũng sẽ không quyết liệt với người nhà vì mẹ, dẫn mẹ rời khỏi quê hương để tha hương nơi đất khách quê người, cho đến lúc không lâu trước khi qua đời mới trở lại. Trước khi ba qua đời, cậu ta cũng đã thấy hết vẻ đau đớn và tuyệt vọng của mẹ mình. Cậu ta cũng không yêu cầu mẹ phải ở vậy vì ba, nhưng có thể phát triển nhanh thế này sao? Một năm trước, cũng có nghĩa là khi ba cậu ta mất chưa đầy ba năm thì mẹ cậu ta đã tìm người khác. Lẽ nào đối với mẹ, tình cảm hơn hai mươi năm chỉ đáng để ở vậy hai năm thôi sao? Đây thật sự vẫn là người mẹ dành tình cảm sâu nặng không hối hận cho ba sao?
Lúc này, Thẩm Quân Trạch cực kỳ hoài nghi mẹ mình. Bà ta còn tìm ai không tìm, lại đi tìm người bên cạnh Lư Tiến Tài, nghĩ ra cũng thật mỉa mai. “Mẹ, giờ con đã biết rồi, vậy con cũng nói với mẹ luôn, con không đồng ý. Mẹ tìm ai cũng được, nhưng người bên cạnh Lư Tiền Tài thì cả đời này con cũng sẽ không đồng ý.” Thẩm Quân Trạch buông lời tàn nhẫn. “Quân Trạch, đúng, ông ấy người bên cạnh Lư Tiến Tài, nhưng ông ấy không phải là Lư Tiến Tài. Ông ấy chỉ vì công việc thôi, chẳng lẽ như vậy cũng là sai sao?” Lư Nhã Cầm hiểu Thẩm Quân Trạch phẫn nộ vì bị lừa dối, nhưng như thể là vô lý, chỉ bởi Phạm Dương Hồng là người của Lư Tiến Tài mà đã phủ định tất cả, như vậy khiến bà ta hơi tức giận.
“Quân Trạch.” Phạm Dương Hồng vừa mở miệng nói thì liền bị Thẩm Quân Trạch trừng mắt, bèn im bặt. Rèn luyện mấy năm nay, Thẩm Quân Trạch đã không còn là thằng nhãi chỉ biết làm loạn hồi đó nữa rồi, cả người đều có một khí thể rất riêng, lúc phát uy vẫn rất có sức uy hiếp.
“Ông không có tư cách nói chuyện ở đây!”
“Quân Trạch, con quá đáng rồi đấy. Nói sao đi nữa thì chú Phạm con cũng là bậc cha chú, thái độ của con với người lớn thế này sao?” Trông sắc mặt xanh mét của Phạm Dương Hồng, Lư Nhã Cẩm liền nổi giận. Mối quan hệ mới hòa thuận được đôi chút của hai mẹ con lại “giương cung bạt kiếm” trong nháy mắt.
Thẩm Quân Trạch lạnh lùng nhìn mẹ: “Mẹ, mẹ muốn tiếp tục ầm ĩ với con vì gã đàn ông này phải không?”
Lư Nhã Cẩm nghẹn họng, tức thì mềm giọng: “Quân Trạch, con đừng kích động, chúng ta ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện đi!”
Thẩm Quân Trạch bắt tréo chân: “Chẳng phải hiện giờ đang bình tĩnh nói chuyện sao? Con cũng không kích động. Mẹ, con không phản đối chuyện mẹ đi tìm mùa xuân thứ hai, nhưng có phải chúng ta cũng nên có lựa chọn, đừng có cái gì không sạch sẽ cũng dẫn về nhà hay không?”
“Thẩm Quân Trạch, cháu chửi ai đấy?” Phạm Dương Hồng không nhịn nổi nữa: “Tôi với mẹ cháu tự do yêu đương. Mẹ cháu đã độc thân, tôi cũng độc thân, sao chúng tôi không thể bên nhau? Cháu không thích tôi, tôi có thể hiểu được, nhưng cháu không thể xúc phạm người khác.”
Thấy ông ta đứng lên, Thẩm Quân Trạch thản nhiên nhìn ông ta: “Thế nào, muốn đánh tôi?” Nếu ông ta ra tay thật thì tốt, cũng để cho mẹ cậu ta nhìn xem bà ta đã chọn loại người nào.
Lời này thật sự rất nặng nề. Bị Thẩm Quân Trạch nói, mặt Lư Nhã Cẩm tái nhợt, không hề còn chút hồng hào nào, môi run run. Thẩm Quân Trạch thấy vậy thì không nỡ, nhưng vẫn cứng rắn nói: “Con nói lại một lần nữa, cũng là lần cuối cùng. Về sau trong nhà này, có con thì không có ông ta. Nếu mẹ cần đứa con trai này thì cắt đứt quan hệ với ông ta, nếu không thì con cắt đứt quan hệ mẹ con với mẹ.” Mẹ cậu ta đã bị Lư Tiến Tài tẩy não rồi. Nếu không nói nặng hơn, bà hoàn toàn không nhận thức được sự nghiêm trọng của vấn đề. Cậu ta đã tính ra làm ăn riêng thì cũng chính là bắt đầu kế hoạch trả thù. Trong tương2lai, việc đầu đá với Lư Tiền Tài là điều tất yếu, bên cạnh cậu ta tuyệt đối không thể có người của đối phương, cho dù người này là mẹ ruột của mình.
Mẹ cậu ta có thể tỉnh táo lại là tốt nhất, nếu không, chỉ sợ cuối cùng cậu ta cũng chỉ có thể lựa chọn bất hiếu.
“Quân Trạch, con nói thế mà nghe được sao, hả?” Nước mắt Lư Nhã Cầm liền rơi xuống: “Con tính đổ hết mọi lỗi lầm của cậu con lên mẹ phải không? Cắt đứt quan hệ với mẹ? Ha ha, con trai mẹ ngoan mà tôi nuôi đây sao. Mẹ thấy con bị nhà họ Thẩm tẩy não rồi, hiện giờ có phải con cũng rất coi thường mẹ, cho rằng thân phận làm nữ hầu rượu" của mẹ sỉ nhục8con phải không?” “Mẹ, con chưa từng nói những lời như thế? Cậu ta chưa bao giờ cảm thấy xuất thân của mẹ hình thấp hèn là điều sỉ nhục với mình, chưa bao giờ. “Thẩm Quân Trạch, cho dù nói thế nào, cho dù mẹ sai tày trời, thì mẹ cũng đã sinh ra con, nuôi nấng con. Giờ con muốn cắt đứt quan hệ với mẹ? Lương tâm của con bị chó ăn rồi sao?” Lư Nhã Cầm trở nên có phần điên loạn. Thẩm Quân Trạch cũng không đáp lời, để mặc Lư Nhã Cầm mắng, trong lòng chỉ cảm thấy mệt mỏi, rõ ràng ý cậu ta là muốn bảo Lư Nhã Cầm chấm dứt việc qua lại với Lư Tiền Tài chứ không phải là cắt đứt quan hệ mẹ con.
“Mẹ, nếu mẹ cảm thấy2lời vừa nãy con nói là không đúng, vậy con xin lỗi mẹ. Nhưng con không nói đùa, con không cho phép mẹ qua lại với Lư Tiến Tài nữa. Những năm qua, tiền sinh hoạt con cho mẹ cũng không ít, cũng có thể đảm bảo chất lượng cuộc sống của mẹ. Chúng ta không cần phải dựa vào sự bố thí của ông ta. Nếu mẹ con có chút tôn nghiêm, thì hãy cách xa ông ta ra! Con cũng nói thật với mẹ, lần này con tính đấu đến cùng với ông ta, nhất định sẽ lấy lại công ty của ba. Lúc trước, Lư Tiến Tài đối xử với con thế nào thì con sẽ trả lại ông ta như thế. Lời này, hôm nay con tuyên bố, mẹ cũng có thể truyền đạt lại nguyên2văn cho ông ta. Mẹ, mẹ là mẹ con, là người thân thiết nhất trên đời này của con. Lẽ nào Lư Tiến Tài còn quan trọng hơn con sao?” Nói đến câu cuối cùng, trong mắt Thẩm Quân Trạch ngập tràn vẻ đau buồn. Cậu ta không muốn cãi nhau với mẹ đến mức này. Mỗi câu nói làm tổn thương mẹ mình, cũng là một lần tim cậu ta nhỏ máu.
Lư Nhã Cầm đẫm nước mắt. Thẩm Quân Trạch đứng dậy, đi tới cạnh bà ta, dịu giọng nói: “Mẹ, sau này con sẽ nuôi mẹ, chúng ta không cần nhìn sắc mặt bất cứ ai. Con nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền, cho mẹ cuộc sống tốt hơn trước kia. Mẹ hãy cắt đứt quan hệ với ông ta, có được không?” “Thực sự không thể6nói chuyện hoà hoãn với nhau sao? Cậu con... ông ấy biết sai thật rồi. Ông ấy muốn bù đắp cho con.”
“Mẹ, chẳng lẽ mẹ còn không hiểu ư? Ông ta hoàn toàn chỉ là dỗ mẹ thôi. Nếu ông ta thật sự biết sai thì đã sớm trả lại công ty cho con rồi. Nhưng mẹ nhìn xem, hiện giờ bất động sản Thẩm Thị còn là bất động sản Thẩm Thị không? Nó đã sớm đổi tên thành bất động sản Lư Thị rồi. Lẽ nào những điều này còn không chứng tỏ được vấn đề sao? Mẹ, trong lòng mẹ rõ ràng hiểu, cần gì làm như không thấy?”
“Quân Trạch, trên thế gian này mẹ chỉ còn hai người thân, con đừng ép mẹ được không?”. Ánh mắt Thẩm Quân Trạch tối đi, cậu ta thực sự không hiểu, rốt cuộc Lư Tiến Tài đã chuốc cho mẹ cậu ta thứ bùa mê thuốc lá gì mà lại có thể khiến mẹ cậu ta bảo vệ gã như vậy: “Mẹ, mẹ còn có con. Sau này con sẽ kết hôn, sinh con, người thân của mẹ còn có vợ tương lai của con và cháu trai cháu gái của mẹ, mẹ không hề cô đơn.”
Cuối cùng, Lư Nhã Cẩm cũng gật đầu: “Được, sau này mẹ sẽ không gặp ông ấy nữa, mẹ coi như không có người anh trai này.”
Thẩm Quân Trạch ôm mẹ: “Mẹ, mẹ yên tâm, về sau con nhất định sẽ hiếu thảo với mẹ.” Cậu ta biết những lời hôm nay của mình quá làm tổn thương người khác, nhưng đôi khi, bệnh nặng phải kể thuốc mạnh. Mấy năm qua, cậu ta nói không ít những điều này với mẹ, từng khuyên nhủ, cũng từng cãi cọ, nhưng không có chút tác dụng nào. Lư Nhã Cẩm vốn thế nào thì vẫn như thể nấy, điều này khiến Thẩm Quân Trạch rất đau đầu. “Loảng xoảng.” Trong phòng ngủ chợt có tiếng động vọng ra. Mặt Thẩm Quân Trạch biến sắc, cậu ta đứng dậy: “Ai ở trong đó?” Lư Nhã Cầm đứng ngay lên, nét mặt hoảng hốt: “Có ai đâu, mỗi mình mẹ.” Tầm mắt Thẩm Quân Trạch nhìn thẳng vào mặt Lư Nhã Cẩm, ánh mắt sâu thẳm: “Mẹ, vừa rồi con mới nghe thấy có tiếng thứ gì đó rơi, phát ra từ phòng ngủ của mẹ.”
“Chắc chắn con nghe nhầm rồi, có lẽ gió thổi rơi chậu hoa trên bệ cửa sổ đấy.” Lư Nhã Cầm gượng cười nói. Vừa nãy bà ta đã quên mất chuyện này, nên giải thích thể nào với Thẩm Quân Trạch bây giờ.
Thẩm Quân Trạch không tin, rõ là mẹ cậu ta đang nói dối. Cậu ta đẩy mẹ mình ra, muốn đi xem thử, nhưng bị Lư Nhã Cẩm ngăn lại. Thẩm Quân Trạch nhìn mẹ: “Mẹ, ai ở trong đó?” “Không... không có ai.” Ánh mắt Lư Nhã Cầm né tránh: “Quân Trạch, bên trong thực sự không có ai.”
Mắt Thẩm Quân Trạch đã hoàn toàn lạnh đi: “Lư Tiến Tài ở trong đó?” Cậu ta chỉ nghĩ đến khả năng này. Nếu không phải như vậy, tại sao mẹ cậu ta căng thẳng thế kia.
“Không phải.” Lư Nhã Cẩm nói rất nhanh, dứt lời thì liền nhận ra mình đã lỡ miệng.
Cũng có nghĩa là thật có người bên trong. Thẩm Quân Trạch đẩy mẹ ra, đẩy cửa phòng ngủ, thoạt nhìn thì trong phòng không có người. Lư Nhã Cẩm vào theo, thoáng yên tâm: “Con xem, đã nói trong phòng không có ai rồi mà.” Tầm mắt Thẩm Quân Trạch nhìn lại trong phòng, cuối cùng dừng ở tủ quần áo. Không nói hai lời, cậu ta tiến lên mở cửa tủ ra, một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi đang trốn trong đó: “Ông là ai?” Người đàn ông ngượng ngùng nhìn Thẩm Quân Trạch, chui ra khỏi tủ quần áo dưới ánh mắt sắc bén của cậu ta.
Trong phòng khách, ba người ngồi đối diện nhau, ánh mắt Thẩm Quân Trạch luôn dán lên người gã đàn ông nọ: “Nói đi, chuyện này là sao?”
Người đàn ông nhìn sang Lư Nhã Cầm, tỏ ý bảo bà ta nói. Lư Nhã Cầm lúng túng: “Quân Trạch, mẹ... mẹ đã vốn định nói với con. Đây là chú Phạm Dương Hồng, là... là bạn trai mẹ.” “Bạn trai?” Thẩm Quân Trạch lặp lại danh xưng này, ánh mắt nhìn người đàn ông kia càng lạnh lẽo: “Nếu con nhớ không nhầm, ông ta là người bên cạnh Lư Tiến Tài nhỉ?” Thoạt đầu cậu ta chưa nhận ra, nhưng về sau thì đã nhớ ra, người này từng xuất hiện bên cạnh Lư Tiến Tài.
Quả nhiên Lư Tiến Tài rất có bản lĩnh, không chỉ tẩy não mẹ cậu ta, thậm chí còn giải quyết chuyện chung thân đại sự cho bà. Hèn gì mẹ cậu ta sống chết không muốn cắt đứt quan hệ với Lư Tiến Tài. Cậu ta còn tưởng là năng lực tẩy não của Lư Tiến Tài quá mạnh mẽ, bây giờ xem ra, bản lĩnh của ông ta chỉ là thổi gió bên gối.
“Chuyện từ khi nào?” Thẩm Quân Trạch lạnh lùng hỏi.
“Một... một năm rồi.” Lư Nhã Cầm nhỏ giọng nói, muốn giải thích, nhưng nhìn khuôn mặt lạnh tanh của Thẩm Quân Trạch, trong lòng bà ta dâng lên một cảm giác xấu hổ không tài nào giải thích nổi: “Quân Trạch, con nghe mẹ giải thích.”
“Được, mẹ nói đi, con nghe!” Thẩm Quân Trạch xem như còn bình tĩnh. “Hay để tôi nói đi!” Phạm Dương Hồng mở miệng. “Ông câm mồm, bây giờ tôi đang nói chuyện với mẹ tôi!” Thẩm Quân Trạch khẽ quát.
Sắc mặt Phạm Dương Hồng cứng ngắc, hơi tái mặt. Nói sao chăng nữa, ông ta cũng là bề trên, Thẩm Quân Trạch lại có thể nói với ông ta như vậy, quả là vô giáo dục. Lư Nhã Cầm liếm môi: “Mẹ và chú Dương con bắt đầu qua lại một năm trước. Vốn định sớm cho con biết, nhưng quan hệ của con và cậu vẫn luôn không tốt. Mẹ lo nói với con con rồi, con sẽ không đồng ý, nên vẫn không dám cho con biết. Quân Trạch, không phải mẹ cố tình giấu con”
“Ha ha.” Thẩm Quân Trạch cười lạnh, đây còn không phải là cố tình sao? Có phải mẹ hiểu lầm gì về từ “cố tình” này không?
“Lần này nếu không phải tự con phát hiện ra thì mẹ định giấu con mãi mãi đúng không?” Giọng điệu Thẩm Quân Trạch rất bình thản, nhưng lại khiến Lư Nhã Cẩm sợ hãi.
“Không phải, mẹ không định giấu con. Mẹ cũng đã muốn tìm một cơ hội thích hợp nói với con.” Lư Nhã Cầm thanh minh. Nhưng chuyện này, cho dù nói thế nào thì đối với Thẩm Quân Trạch, đây cũng là tổn thương.
Trong mắt Thẩm Quân Trạch, tuy quanh năm ba luôn bận rộn với công việc, nhưng vẫn rất tốt với mẹ. Tình cảm giữa ba mẹ cực kỳ tốt, bằng không năm ấy ông cũng sẽ không quyết liệt với người nhà vì mẹ, dẫn mẹ rời khỏi quê hương để tha hương nơi đất khách quê người, cho đến lúc không lâu trước khi qua đời mới trở lại. Trước khi ba qua đời, cậu ta cũng đã thấy hết vẻ đau đớn và tuyệt vọng của mẹ mình. Cậu ta cũng không yêu cầu mẹ phải ở vậy vì ba, nhưng có thể phát triển nhanh thế này sao? Một năm trước, cũng có nghĩa là khi ba cậu ta mất chưa đầy ba năm thì mẹ cậu ta đã tìm người khác. Lẽ nào đối với mẹ, tình cảm hơn hai mươi năm chỉ đáng để ở vậy hai năm thôi sao? Đây thật sự vẫn là người mẹ dành tình cảm sâu nặng không hối hận cho ba sao?
Lúc này, Thẩm Quân Trạch cực kỳ hoài nghi mẹ mình. Bà ta còn tìm ai không tìm, lại đi tìm người bên cạnh Lư Tiến Tài, nghĩ ra cũng thật mỉa mai. “Mẹ, giờ con đã biết rồi, vậy con cũng nói với mẹ luôn, con không đồng ý. Mẹ tìm ai cũng được, nhưng người bên cạnh Lư Tiền Tài thì cả đời này con cũng sẽ không đồng ý.” Thẩm Quân Trạch buông lời tàn nhẫn. “Quân Trạch, đúng, ông ấy người bên cạnh Lư Tiến Tài, nhưng ông ấy không phải là Lư Tiến Tài. Ông ấy chỉ vì công việc thôi, chẳng lẽ như vậy cũng là sai sao?” Lư Nhã Cầm hiểu Thẩm Quân Trạch phẫn nộ vì bị lừa dối, nhưng như thể là vô lý, chỉ bởi Phạm Dương Hồng là người của Lư Tiến Tài mà đã phủ định tất cả, như vậy khiến bà ta hơi tức giận.
“Quân Trạch.” Phạm Dương Hồng vừa mở miệng nói thì liền bị Thẩm Quân Trạch trừng mắt, bèn im bặt. Rèn luyện mấy năm nay, Thẩm Quân Trạch đã không còn là thằng nhãi chỉ biết làm loạn hồi đó nữa rồi, cả người đều có một khí thể rất riêng, lúc phát uy vẫn rất có sức uy hiếp.
“Ông không có tư cách nói chuyện ở đây!”
“Quân Trạch, con quá đáng rồi đấy. Nói sao đi nữa thì chú Phạm con cũng là bậc cha chú, thái độ của con với người lớn thế này sao?” Trông sắc mặt xanh mét của Phạm Dương Hồng, Lư Nhã Cẩm liền nổi giận. Mối quan hệ mới hòa thuận được đôi chút của hai mẹ con lại “giương cung bạt kiếm” trong nháy mắt.
Thẩm Quân Trạch lạnh lùng nhìn mẹ: “Mẹ, mẹ muốn tiếp tục ầm ĩ với con vì gã đàn ông này phải không?”
Lư Nhã Cẩm nghẹn họng, tức thì mềm giọng: “Quân Trạch, con đừng kích động, chúng ta ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện đi!”
Thẩm Quân Trạch bắt tréo chân: “Chẳng phải hiện giờ đang bình tĩnh nói chuyện sao? Con cũng không kích động. Mẹ, con không phản đối chuyện mẹ đi tìm mùa xuân thứ hai, nhưng có phải chúng ta cũng nên có lựa chọn, đừng có cái gì không sạch sẽ cũng dẫn về nhà hay không?”
“Thẩm Quân Trạch, cháu chửi ai đấy?” Phạm Dương Hồng không nhịn nổi nữa: “Tôi với mẹ cháu tự do yêu đương. Mẹ cháu đã độc thân, tôi cũng độc thân, sao chúng tôi không thể bên nhau? Cháu không thích tôi, tôi có thể hiểu được, nhưng cháu không thể xúc phạm người khác.”
Thấy ông ta đứng lên, Thẩm Quân Trạch thản nhiên nhìn ông ta: “Thế nào, muốn đánh tôi?” Nếu ông ta ra tay thật thì tốt, cũng để cho mẹ cậu ta nhìn xem bà ta đã chọn loại người nào.
/880
|