*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phó Hoành Dật hừ lạnh, đồ vong ân bội nghĩa, uổng cho lúc nhóc con này mới sinh ra, anh đối xử tốt với nó như vậy, hầu hạ ăn uống ngủ nghỉ vệ sinh, bây giờ nó lại đuổi anh đi. Anh vốn chỉ trêu chọc con, giây phút này lại thật sự muốn đưa Thẩm Thanh Lan đi.
“Thanh Lan, lần này anh đi hơn một tháng cũng không thể trở về, em đi cùng anh nhé.” Phó Hoành Dật nói, khóe mắt liếc qua thằng nhóc thối nào đó.
Thằng nhóc thối nào đó sốt ruột ôm chân Thẩm Thanh Lan, “Mẹ, không muốn, An An cũng muốn đi.” Muốn đi cùng đi, không được để cậu một ở nhà, tuyệt đối không được!
Thẩm Thanh Lan bật cười nhìn Phó Hoành Dật, “Đừng đùa con nữa, lát thằng bé mà khóc thật thì anh có dỗ không?”
Phó Hoành2Dật nhìn con trai bằng ánh mắt ghét bỏ, “Lớn rồi mà còn khóc, thật mất mặt.”
An An vốn cảm thấy ấm ức muốn khóc, nhưng nghe thấy lời ba nói, nước mắt rưng rưng, khóc không được, không khóc cũng không xong. “Được rồi, mau đi thôi.” Thẩm Thanh Lan ôm con trai giục Phó Hoành Dật, anh kéo cô lại, “Anh đâu có đùa con, anh nghiêm túc mà, lần này em đi cùng anh đi.”
Thẩm Thanh Lan thấy Phó Hoành Dật càng ngày càng lấn tới thì tức giận đẩy anh ra, “Anh mau đi đi.” Phó Hoành Dật nhìn Thẩm Thanh Lan với ánh mắt ai oán, “Phụ nữ ấy mà, quả nhiên là giỏi thay đổi, nói cái gì anh là quan trọng nhất, tất cả đều là lừa bịp.”
Thẩm Thanh Lan tặng cho Phó Hoành Dật vẻ mặt lạnh lùng. Cô ôm con8trai xoay người vào nhà. Rầm một cái liền đóng cửa lại, còn chẳng thèm quay đầu lấy một cái. Phó Hoành Dật sờ cằm, có phải anh lớn tuổi rồi nên sức quyến rũ giảm xuống rồi không, nếu không... sao vợ anh lại chẳng thèm quyến luyến anh vậy chứ?
Phó Hoành Dật u oán lên xe, viên cảnh vệ phụ trách lái xe nhìn thoáng qua khuôn mặt lạnh lùng vừa mới khôi phục lại của Phó Hoành Dật, cậu ta không dám nói nhiều, nhanh chóng lái xe đi. An An nhìn qua cửa sổ thấy xe ba dần khuất xa liền yên tâm, lại nhìn đống đồ chơi bày la liệt trên sàn nhà, lập tức thấy hứng thú chơi, vì thế liền bỏ mẹ lại mà chơi đồ chơi. Thẩm Thanh Lan thấy mà dở khóc dở cười.
Thẩm Thanh Lan đi tìm Phó lão2gia, đã lâu cô không chơi cờ với ông rồi. Phó lão gia cũng đang rất có hứng, hai ông cháu liền ngồi trong phòng khách chơi cờ.
“Thanh Lan à, tài đánh cờ của cháu thụt lùi rồi.” Phó lão gia vuốt râu, cười nói.
Thẩm Thanh Lan nhìn thể cục trên bàn cờ, vẻ mặt bình tĩnh, “Ông nội, còn chưa có kết quả cuối cùng, bây giờ nói vậy có hơi sớm không ạ.”
“Ha ha, được, vậy chúng ta yên tĩnh chờ kết quả thôi.” Phó lão gia vung tay lên, lại hạ xuống một quân cờ. Sau năm phút, Phó lão gia nhìn bàn cờ, thật lâu sau vẫn không nói nên lời. “Ông nội, ông thua rồi.” Thẩm Thanh Lan thản nhiên nói. Phó lão gia không thể tin nổi mà nhìn bàn cờ, “Sao... sao có thể chứ?” Ông ngẩng đầu nhìn Thẩm Thanh Lan,2“Thanh Lan, lại một ván nữa nào.”
“Vâng.”
Nửa giờ sau, Phó lão gia nhìn bàn cờ, một lúc lâu sau mới thở dài, “Haizz, Thanh Lan à, cháu quá gian xảo rồi, lại đào cho ông một cái hố như vậy.” Thẩm Thanh Lan chỉ cười không nói.
“Tài đánh cờ của ông không bằng Lan Lan, ông có biết xấu hổ không đấy?” Ngoài cửa truyền tới giọng nói vang dội của Thẩm lão gia.
Thì ra Thảm lão gia vừa vào cửa liền nghe thấy lời nói của Phó lão gia, không kìm được mà đáp trả một câu.
Phó lão gia hừ lạnh, “Tài đánh cờ của ông giỏi thì ông đánh đi.” “Đánh thì đánh. Lan Lan, phải chơi hết mình, không được nhường ông đâu đấy.” “Ông nội, chắc chắn cháu sẽ không nhường.” Thẩm Thanh Lan bảo đảm. Bốn mươi phút sau, Phó lão gia vỗ đùi,6cười đến mức mặt mo nhăn như đóa hoa cúc, “Ha ha ha ha ha, lão Thẩm, ông còn cười tôi, ông xem ông đi, cũng chẳng khá hơn là bao.” “Hừ, tôi... ít nhất tôi... kiên trì lâu hơn ông mười mấy phút. Nếu ở trên chiến trường, chỉ mười mấy phút này thôi thì viện quân của tôi đã đến, còn ông thì... hừ.” Thẩm lão gia giận dỗi, tranh đua với Phó lão gia, ông một lời tôi một lời, không ai nhường ai. An An vốn đang chơi, nghe tiếng cãi nhau bên này thì cho rằng hai ông cụ thật sự cãi nhau, hoảng sợ khóc lên. Hai ông cụ giật mình bởi tiếng khóc của An An mà ngây người tại chỗ.
“Sao đấy, sao đấy, cục cưng An An của ông, sao lại khóc vậy?” Phó lão gia hồi hồn trước, đi tới hỏi An An, giọng điệu đầy vẻ thương xót. “Không muốn... không muốn cãi nhau...” An An vừa khóc vừa nói. Hai ông cụ nghe mà đỏ mặt tía tai, thật không ngờ chuyện đấu võ mồm bình thường lại dọa thằng bé sợ, nhất thời chân tay đều luống cuống. “An An, hai ông không cãi nhau, hai ông đang đùa thôi mà.” Phó lão gia vội vàng giải thích, Thẩm lão gia cũng vội nói: “An An, ông cụ nội và ông cụ ngoại không cãi nhau, hai ông đang chơi trò chơi thôi.” An An sụt sịt mũi, nhảy đôi mắt to ướt nhẹp, “Thật sao?”
“Thật, thật mà, ông cụ đã bao giờ lừa cháu đâu, hai ông đang chơi trò chơi mà.” An An là đứa bé rất dễ dỗ, chỉ nói vài câu là mặt mày cậu nhóc rạng rỡ lên rồi. Thảm lão gia và Phó lão gia đưa mắt nhìn nhau, ai cũng có suy nghĩ - sau này không dám đấu võ mồm ở trước mặt An An nữa. An An vừa khóc, hai ông cụ liền sốt ruột, còn người làm mẹ là Thẩm Thanh Lan biết được nguyên nhân cậu khóc thì không quản nữa. Đến khi An An nín, cô mới dẫn con đi dạo vườn hoa.
“Hai ông à, chơi cờ hao tâm tốn sức, hai ông hãy ngồi xuống uống trà trò chuyện đi ạ.” Để tránh lát nữa hai người lại giận dỗi rồi tranh cãi với nhau.
Hai ông cụ không còn hứng thú đánh cờ nữa, khoát tay nói: “Được rồi, ông này, chúng ta uống trà trò chuyện đi.”
“Ừ, đi thôi.” Thẩm lão gia phụ họa.
cảm xúc của An An tới nhanh mà đi cũng nhanh. Nhìn thấy hoa trong vườn, cậu nhóc liền nở nụ cười. Thẩm Thanh Lan ngồi xổm xuống nhìn con trai, vẻ mặt nghiêm túc, “An An, mẹ và con trò chuyện nhé.”
An An nhìn mẹ mà không hiểu ra làm sao, không biết mẹ muốn nói gì. Thẩm Thanh Lan kéo con trai đến trước mặt mình, cố gắng nói nhỏ nhẹ: “An An, con là con trai, không thể động một chút là khóc, biết chưa?”
Có thể nói, từ khi An An sinh ra, cậu nhóc liền nhận được vô vàn tình yêu thương. Kể cả nhà họ Thẩm gia hay nhà họ Phó, ngoại trừ Phó Hoành Dật và cô, thì những người khác đều cưng chiều An An đến mức không có nguyên tắc, chính vì thế mà khiến tính cách An An có chút yếu ớt. An An là bé trai, còn là con cháu nhà họ Phó, tuyệt đối không thể yếu ớt như vậy.
“Me, con so.”
“Dù con có sợ thì con cũng không thể khóc, giống như chuyện vừa rồi, con khóc là vì con cho rằng hai ông cụ cãi nhau, con hoảng sợ, phải không?” An An gật đầu, Thẩm Thanh Lan tiếp tục nói: “Thế nhưng trên thực tế, hai ông cụ không hề cãi nhau, chỉ là đang chơi trò chơi mà thôi, đúng không?” An An tiếp tục gật đầu. “Con xem, con chưa làm rõ ràng chân tướng mà đã sợ hãi rồi, đây là chuyện một bé trai nên làm sao?”
An An ngây người, nghe không hiểu lời của mẹ, dù sao thì cậu mới chỉ có ba tuổi, chỉ có thể hiểu những đạo lý đơn giản, còn những chuyện phức tạp hơn thì khó mà hiểu được. Thẩm Thanh Lan thấy con trai không hiểu bèn cố gắng đổi cách nói khác: “An An, lúc chúng ta gặp chuyện mà mình cảm thấy sợ hoặc không biết phải giải quyết như thế nào, thì chúng ta không được khóc, mà hãy tìm hiểu rõ nguyên do trước. Nếu con cảm thấy không thể giải quyết, thì con hãy nói cho ba mẹ biết. Lúc con còn nhỏ, ba mẹ sẽ giúp con giải quyết. Con không được khóc, con là con trai, con phải kiên cường.”
“Sau này An An sẽ không khóc.” An An vẫn không hiểu mấy câu sau của Thẩm Thanh Lan, nhưng cậu nhóc lại nhớ kỹ câu gặp chuyện không thể khóc mà phải kiên cường.
Thẩm Thanh Lan cũng biết muốn một đứa trẻ ba tuổi hiểu những điều này thì quả thực quá mức khó khăn, cho nên cô không tiếp tục đề tài này nữa, trước tiên uốn nắn tật xấu thích khác của An An đã rồi tính.
Nghĩ tới đây, Thẩm Thanh Lan bắt đầu nhớ tới đề nghị của Phó Hoành Dật. Thật ra, theo quấn một thời gian cũng tốt. Gần đây cơ thể của Phó lão gia coi như là khỏe mạnh, cho dù cô có rời đi mấy tháng cũng không cần phải lo lắng, quan trọng nhất là bầu không khí trong quân khu bầu rất tốt để đắp nặn tính cách của An An. Vừa hay Phó Hoành Dật cũng mong cô theo quân, nhưng lúc này cô hoàn toàn quên mất anh chỉ mong một mình cô theo quân, chứ không phải dẫn theo một thằng nhóc thối.
Thẩm Thanh Lan và An An ở trong vườn hoa chơi được một lát thì nhận được điện thoại của Vu Hiểu Huyên: “Thanh Lan, ngày mai tớ muốn dẫn Quả Quả đi bệnh viện tiêm vắc xin phòng bệnh, tớ nhớ An An cũng phải tiêm vắc xin đúng không. Cậu đi cùng không?”
Thẩm Thanh Lan nhớ lại lịch tiêm vắc xin, đúng là tới ngày An An phải tiêm vắc xin phòng bệnh rồi, suýt nữa cô đã quên mất, “Được, để tớ gọi điện thoại hẹn trước.”
“Không cần, tớ vừa gọi điện thoại rồi, An An và Quả Quả tiêm cùng một bác sĩ mà, hẹn trước một lần luôn.”
“Vậy được, sáng mai tớ đi đón cậu.”
“OK.”
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thanh Lan đào thằng nhóc nằm ì trong chăn ra. Suốt đường đi, An An đều mơ mơ màng màng. Đến bệnh viện, thấy cổng lớn bệnh viện, cậu nhóc hơi không vui, nắm ống quần Thẩm Thanh Lan không chịu đi,
“An An, không phải trên đường tới đây mẹ đã nói rồi sao, hôm nay phải tiêm thuốc, tiêm xong mẹ dẫn con đi mua kẹo ăn.”
An An vẫn không chịu đi, cậu không muốn tiêm, những bạn nhỏ khác bị bệnh mới phải tiêm, tại sao cậu phải tiêm. Thẩm Thanh Lan ôm An An, cậu ghé lên vai mẹ, nhỏ giọng nài nỉ: “Mẹ, không tiêm được không? Đau lắm!” Thẩm Thanh Lan dịu dàng an ủi con trai, “Dù sao cũng phải tiêm, tiêm để phòng ngừa bệnh cho con. Nếu con bị bệnh thì con phải uống thuốc rất đắng rất đắng đó, còn phải tiêm thuốc liên tục mấy ngày. Con muốn chỉ tiêm một lần hôm nay hay muốn bị bệnh tiêm nhiều lần nào?”
“Tiêm hôm nay.” An An ấm ức nói, cậu không muốn uống thuốc rất đắng rất đắng kia. Thẩm Thanh Lan xoa đầu con trai, “Ngoan.”
Vu Hiểu Huyền theo sau, nghe thấy lời của An An, thì không kìm được cười nói: “An An, tiêm không đau, em gái cũng tiêm mà, em gái chưa bao giờ khóc đấy.” Kể ra cũng lạ, từ nhỏ Quả Quả đã không sợ tiêm, ngoại trừ hai lần trước khóc thì sau này không thấy khóc nữa.
Quả Quả được Vu Hiểu Huyên ôm, tò mò nhìn xung quanh. Bé đã hai tuổi rồi, khuôn mặt bụ bẫm giống Vu Hiểu Huyên hồi nhỏ, cặp mắt cũng cực kỳ giống cổ, còn lại thì giống hệt Hàn Dịch như đúc cùng một khuôn. Hai năm qua, bé càng ngày càng giống Hàn Dịch, Hàn Dịch đi đâu cũng dẫn con gái theo, gặp người là khen con gái bảo bối của mình, ngay cả weibo cũng đầy ảnh chụp của con gái. Đương nhiên, không có một tấm ảnh nào là chụp chính diện, cho dù có cũng đã được xử lý cẩn thận, che mờ mặt. Vu Hiểu Huyên thì ngược lại, rất ít đăng ảnh con gái trên weibo của mình.
Mặc dù đã hẹn giờ trước, nhưng đến nơi rồi vẫn phải đợi, bởi vì phía trước bọn họ còn có mấy người đang đợi. Vu Hiểu Huyên và Thẩm Thanh Lan dẫn con ngồi chờ bên ngoài, Vu Hiểu Huyên đeo kính râm và khẩu trang kín mít, vì vậy cũng không có ai nhận ra cô. “Sao cậu không để Hàn Dịch tới đây?” Thẩm Thanh Lan hỏi, Vu Hiểu Huyên rất nổi tiếng, lỡ bị fan nhận ra thì bọn họ sẽ bị chặn lại mất.
“Hôm nay anh ấy có cuộc họp trực tuyến quan trọng, vừa lúc tớ rảnh nên tớ đi thôi. Cậu yên tâm, tớ ăn mặc thế này sẽ không có người nhận ra đâu.” Vu Hiểu Huyên không hề lo lắng, hiển nhiên là cô đã quen sống dưới ánh hào quang, cho nên rất quen với những chuyện như thế này, ứng xử cũng rất khéo: “Dù có bị nhận ra, thì tớ cũng có cách.” “An An, cháu sợ tiêm không?” Thấy dáng vẻ không vui vẻ của An An, Vu Hiểu Huyên muốn chọc cười cậu. An An ghé lên vai Thẩm Thanh Lan, im lặng không nói gì. Hôm nay tâm trạng của cậu không tốt, nghĩ cũng phải, sáng sớm không ngủ đủ lại còn bị dẫn tới bệnh viện tiêm, tâm trạng của tiểu thiếu gia nhà họ Phó có thể tốt mới là lạ.
“An An sao vậy?” Vu Hiểu Huyên lấy làm lạ, dù trước đây An An có không thích tiêm thì cũng sẽ không giống như bây giờ. “Sáng sớm bị tớ gọi dậy, tâm tình không tốt.” Thẩm Thanh Lan từ tốn nói, An An có còn có tật xấu rất lớn đó là lúc dậy thì tâm trạng thường rất tệ, thậm chí trước đây còn cáu gắt, sau này bị Thẩm Thanh Lan nghiêm túc dạy bảo mấy lần mới thay đổi đôi chút, hiện tại thì khá khẩm nhất là không muốn nói chuyện. Vu Hiểu Huyên muốn vuốt ve khuôn mặt An An, lại bị cậu né tránh. Quả Quả gọi một tiếng “anh”, cậu nhóc cũng chỉ nhìn một cái rồi nhanh chóng cụp mắt khiển Quả Quả ấm ức chỉ đành đưa mắt nhìn Vu Hiểu Huyền. Vu Hiểu Huyền chỉ cười, Quả Quả trượt xuống khỏi người Vu Hiểu Huyền, đi tới kéo tay An An, sau đó móc một viên kẹo sữa từ trong túi ra, kẹo này do lúc sáng Hàn Dịch bỏ vào túi cho con gái. Vu Hiểu Huyên không cho con gái ăn kẹo, cho nên Hàn Dịch cũng chỉ để có một viên.
“Anh, cho.” Quả Quả đưa viên kẹo duy nhất của mình cho An An.
An An nhìn Quả Quả, rồi lại nhìn viên kẹo, sau đó cầm viên kẹo, ra hiệu cho Thẩm Thanh Lan buông cậu xuống. Thẩm Thanh Lan đặt cậu xuống đất, cậu xoay qua xoay lại viên kẹo tìm chỗ bóc vỏ, sau đó nhét kẹo vào trong miệng Quả Quả. Thẩm Thanh Lan và Vu Hiểu Huyên thấy vậy chỉ biết lắc đầu cười. “Cám ơn anh.” Quả Quả cười tủm tỉm, An An cũng cười theo.
Chỉ lát sau đã đến lượt Quả Quả và An An. Lúc tiêm, nước mắt An An rưng rưng quanh hốc mắt, nhưng lại không gào khóc như trước đây. Lúc đi ra, cậu nhóc còn tranh thủ khoe với Thẩm Thanh Lan: “Mẹ, con không khóc.”
Thẩm Thanh Lan hôn nhẹ lên khuôn mặt của con trai, “Ừ, con giỏi lắm, An An nhà ta là một người đàn ông rồi.”
An An liền nở nụ cười tươi.
Phó Hoành Dật hừ lạnh, đồ vong ân bội nghĩa, uổng cho lúc nhóc con này mới sinh ra, anh đối xử tốt với nó như vậy, hầu hạ ăn uống ngủ nghỉ vệ sinh, bây giờ nó lại đuổi anh đi. Anh vốn chỉ trêu chọc con, giây phút này lại thật sự muốn đưa Thẩm Thanh Lan đi.
“Thanh Lan, lần này anh đi hơn một tháng cũng không thể trở về, em đi cùng anh nhé.” Phó Hoành Dật nói, khóe mắt liếc qua thằng nhóc thối nào đó.
Thằng nhóc thối nào đó sốt ruột ôm chân Thẩm Thanh Lan, “Mẹ, không muốn, An An cũng muốn đi.” Muốn đi cùng đi, không được để cậu một ở nhà, tuyệt đối không được!
Thẩm Thanh Lan bật cười nhìn Phó Hoành Dật, “Đừng đùa con nữa, lát thằng bé mà khóc thật thì anh có dỗ không?”
Phó Hoành2Dật nhìn con trai bằng ánh mắt ghét bỏ, “Lớn rồi mà còn khóc, thật mất mặt.”
An An vốn cảm thấy ấm ức muốn khóc, nhưng nghe thấy lời ba nói, nước mắt rưng rưng, khóc không được, không khóc cũng không xong. “Được rồi, mau đi thôi.” Thẩm Thanh Lan ôm con trai giục Phó Hoành Dật, anh kéo cô lại, “Anh đâu có đùa con, anh nghiêm túc mà, lần này em đi cùng anh đi.”
Thẩm Thanh Lan thấy Phó Hoành Dật càng ngày càng lấn tới thì tức giận đẩy anh ra, “Anh mau đi đi.” Phó Hoành Dật nhìn Thẩm Thanh Lan với ánh mắt ai oán, “Phụ nữ ấy mà, quả nhiên là giỏi thay đổi, nói cái gì anh là quan trọng nhất, tất cả đều là lừa bịp.”
Thẩm Thanh Lan tặng cho Phó Hoành Dật vẻ mặt lạnh lùng. Cô ôm con8trai xoay người vào nhà. Rầm một cái liền đóng cửa lại, còn chẳng thèm quay đầu lấy một cái. Phó Hoành Dật sờ cằm, có phải anh lớn tuổi rồi nên sức quyến rũ giảm xuống rồi không, nếu không... sao vợ anh lại chẳng thèm quyến luyến anh vậy chứ?
Phó Hoành Dật u oán lên xe, viên cảnh vệ phụ trách lái xe nhìn thoáng qua khuôn mặt lạnh lùng vừa mới khôi phục lại của Phó Hoành Dật, cậu ta không dám nói nhiều, nhanh chóng lái xe đi. An An nhìn qua cửa sổ thấy xe ba dần khuất xa liền yên tâm, lại nhìn đống đồ chơi bày la liệt trên sàn nhà, lập tức thấy hứng thú chơi, vì thế liền bỏ mẹ lại mà chơi đồ chơi. Thẩm Thanh Lan thấy mà dở khóc dở cười.
Thẩm Thanh Lan đi tìm Phó lão2gia, đã lâu cô không chơi cờ với ông rồi. Phó lão gia cũng đang rất có hứng, hai ông cháu liền ngồi trong phòng khách chơi cờ.
“Thanh Lan à, tài đánh cờ của cháu thụt lùi rồi.” Phó lão gia vuốt râu, cười nói.
Thẩm Thanh Lan nhìn thể cục trên bàn cờ, vẻ mặt bình tĩnh, “Ông nội, còn chưa có kết quả cuối cùng, bây giờ nói vậy có hơi sớm không ạ.”
“Ha ha, được, vậy chúng ta yên tĩnh chờ kết quả thôi.” Phó lão gia vung tay lên, lại hạ xuống một quân cờ. Sau năm phút, Phó lão gia nhìn bàn cờ, thật lâu sau vẫn không nói nên lời. “Ông nội, ông thua rồi.” Thẩm Thanh Lan thản nhiên nói. Phó lão gia không thể tin nổi mà nhìn bàn cờ, “Sao... sao có thể chứ?” Ông ngẩng đầu nhìn Thẩm Thanh Lan,2“Thanh Lan, lại một ván nữa nào.”
“Vâng.”
Nửa giờ sau, Phó lão gia nhìn bàn cờ, một lúc lâu sau mới thở dài, “Haizz, Thanh Lan à, cháu quá gian xảo rồi, lại đào cho ông một cái hố như vậy.” Thẩm Thanh Lan chỉ cười không nói.
“Tài đánh cờ của ông không bằng Lan Lan, ông có biết xấu hổ không đấy?” Ngoài cửa truyền tới giọng nói vang dội của Thẩm lão gia.
Thì ra Thảm lão gia vừa vào cửa liền nghe thấy lời nói của Phó lão gia, không kìm được mà đáp trả một câu.
Phó lão gia hừ lạnh, “Tài đánh cờ của ông giỏi thì ông đánh đi.” “Đánh thì đánh. Lan Lan, phải chơi hết mình, không được nhường ông đâu đấy.” “Ông nội, chắc chắn cháu sẽ không nhường.” Thẩm Thanh Lan bảo đảm. Bốn mươi phút sau, Phó lão gia vỗ đùi,6cười đến mức mặt mo nhăn như đóa hoa cúc, “Ha ha ha ha ha, lão Thẩm, ông còn cười tôi, ông xem ông đi, cũng chẳng khá hơn là bao.” “Hừ, tôi... ít nhất tôi... kiên trì lâu hơn ông mười mấy phút. Nếu ở trên chiến trường, chỉ mười mấy phút này thôi thì viện quân của tôi đã đến, còn ông thì... hừ.” Thẩm lão gia giận dỗi, tranh đua với Phó lão gia, ông một lời tôi một lời, không ai nhường ai. An An vốn đang chơi, nghe tiếng cãi nhau bên này thì cho rằng hai ông cụ thật sự cãi nhau, hoảng sợ khóc lên. Hai ông cụ giật mình bởi tiếng khóc của An An mà ngây người tại chỗ.
“Sao đấy, sao đấy, cục cưng An An của ông, sao lại khóc vậy?” Phó lão gia hồi hồn trước, đi tới hỏi An An, giọng điệu đầy vẻ thương xót. “Không muốn... không muốn cãi nhau...” An An vừa khóc vừa nói. Hai ông cụ nghe mà đỏ mặt tía tai, thật không ngờ chuyện đấu võ mồm bình thường lại dọa thằng bé sợ, nhất thời chân tay đều luống cuống. “An An, hai ông không cãi nhau, hai ông đang đùa thôi mà.” Phó lão gia vội vàng giải thích, Thẩm lão gia cũng vội nói: “An An, ông cụ nội và ông cụ ngoại không cãi nhau, hai ông đang chơi trò chơi thôi.” An An sụt sịt mũi, nhảy đôi mắt to ướt nhẹp, “Thật sao?”
“Thật, thật mà, ông cụ đã bao giờ lừa cháu đâu, hai ông đang chơi trò chơi mà.” An An là đứa bé rất dễ dỗ, chỉ nói vài câu là mặt mày cậu nhóc rạng rỡ lên rồi. Thảm lão gia và Phó lão gia đưa mắt nhìn nhau, ai cũng có suy nghĩ - sau này không dám đấu võ mồm ở trước mặt An An nữa. An An vừa khóc, hai ông cụ liền sốt ruột, còn người làm mẹ là Thẩm Thanh Lan biết được nguyên nhân cậu khóc thì không quản nữa. Đến khi An An nín, cô mới dẫn con đi dạo vườn hoa.
“Hai ông à, chơi cờ hao tâm tốn sức, hai ông hãy ngồi xuống uống trà trò chuyện đi ạ.” Để tránh lát nữa hai người lại giận dỗi rồi tranh cãi với nhau.
Hai ông cụ không còn hứng thú đánh cờ nữa, khoát tay nói: “Được rồi, ông này, chúng ta uống trà trò chuyện đi.”
“Ừ, đi thôi.” Thẩm lão gia phụ họa.
cảm xúc của An An tới nhanh mà đi cũng nhanh. Nhìn thấy hoa trong vườn, cậu nhóc liền nở nụ cười. Thẩm Thanh Lan ngồi xổm xuống nhìn con trai, vẻ mặt nghiêm túc, “An An, mẹ và con trò chuyện nhé.”
An An nhìn mẹ mà không hiểu ra làm sao, không biết mẹ muốn nói gì. Thẩm Thanh Lan kéo con trai đến trước mặt mình, cố gắng nói nhỏ nhẹ: “An An, con là con trai, không thể động một chút là khóc, biết chưa?”
Có thể nói, từ khi An An sinh ra, cậu nhóc liền nhận được vô vàn tình yêu thương. Kể cả nhà họ Thẩm gia hay nhà họ Phó, ngoại trừ Phó Hoành Dật và cô, thì những người khác đều cưng chiều An An đến mức không có nguyên tắc, chính vì thế mà khiến tính cách An An có chút yếu ớt. An An là bé trai, còn là con cháu nhà họ Phó, tuyệt đối không thể yếu ớt như vậy.
“Me, con so.”
“Dù con có sợ thì con cũng không thể khóc, giống như chuyện vừa rồi, con khóc là vì con cho rằng hai ông cụ cãi nhau, con hoảng sợ, phải không?” An An gật đầu, Thẩm Thanh Lan tiếp tục nói: “Thế nhưng trên thực tế, hai ông cụ không hề cãi nhau, chỉ là đang chơi trò chơi mà thôi, đúng không?” An An tiếp tục gật đầu. “Con xem, con chưa làm rõ ràng chân tướng mà đã sợ hãi rồi, đây là chuyện một bé trai nên làm sao?”
An An ngây người, nghe không hiểu lời của mẹ, dù sao thì cậu mới chỉ có ba tuổi, chỉ có thể hiểu những đạo lý đơn giản, còn những chuyện phức tạp hơn thì khó mà hiểu được. Thẩm Thanh Lan thấy con trai không hiểu bèn cố gắng đổi cách nói khác: “An An, lúc chúng ta gặp chuyện mà mình cảm thấy sợ hoặc không biết phải giải quyết như thế nào, thì chúng ta không được khóc, mà hãy tìm hiểu rõ nguyên do trước. Nếu con cảm thấy không thể giải quyết, thì con hãy nói cho ba mẹ biết. Lúc con còn nhỏ, ba mẹ sẽ giúp con giải quyết. Con không được khóc, con là con trai, con phải kiên cường.”
“Sau này An An sẽ không khóc.” An An vẫn không hiểu mấy câu sau của Thẩm Thanh Lan, nhưng cậu nhóc lại nhớ kỹ câu gặp chuyện không thể khóc mà phải kiên cường.
Thẩm Thanh Lan cũng biết muốn một đứa trẻ ba tuổi hiểu những điều này thì quả thực quá mức khó khăn, cho nên cô không tiếp tục đề tài này nữa, trước tiên uốn nắn tật xấu thích khác của An An đã rồi tính.
Nghĩ tới đây, Thẩm Thanh Lan bắt đầu nhớ tới đề nghị của Phó Hoành Dật. Thật ra, theo quấn một thời gian cũng tốt. Gần đây cơ thể của Phó lão gia coi như là khỏe mạnh, cho dù cô có rời đi mấy tháng cũng không cần phải lo lắng, quan trọng nhất là bầu không khí trong quân khu bầu rất tốt để đắp nặn tính cách của An An. Vừa hay Phó Hoành Dật cũng mong cô theo quân, nhưng lúc này cô hoàn toàn quên mất anh chỉ mong một mình cô theo quân, chứ không phải dẫn theo một thằng nhóc thối.
Thẩm Thanh Lan và An An ở trong vườn hoa chơi được một lát thì nhận được điện thoại của Vu Hiểu Huyên: “Thanh Lan, ngày mai tớ muốn dẫn Quả Quả đi bệnh viện tiêm vắc xin phòng bệnh, tớ nhớ An An cũng phải tiêm vắc xin đúng không. Cậu đi cùng không?”
Thẩm Thanh Lan nhớ lại lịch tiêm vắc xin, đúng là tới ngày An An phải tiêm vắc xin phòng bệnh rồi, suýt nữa cô đã quên mất, “Được, để tớ gọi điện thoại hẹn trước.”
“Không cần, tớ vừa gọi điện thoại rồi, An An và Quả Quả tiêm cùng một bác sĩ mà, hẹn trước một lần luôn.”
“Vậy được, sáng mai tớ đi đón cậu.”
“OK.”
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thanh Lan đào thằng nhóc nằm ì trong chăn ra. Suốt đường đi, An An đều mơ mơ màng màng. Đến bệnh viện, thấy cổng lớn bệnh viện, cậu nhóc hơi không vui, nắm ống quần Thẩm Thanh Lan không chịu đi,
“An An, không phải trên đường tới đây mẹ đã nói rồi sao, hôm nay phải tiêm thuốc, tiêm xong mẹ dẫn con đi mua kẹo ăn.”
An An vẫn không chịu đi, cậu không muốn tiêm, những bạn nhỏ khác bị bệnh mới phải tiêm, tại sao cậu phải tiêm. Thẩm Thanh Lan ôm An An, cậu ghé lên vai mẹ, nhỏ giọng nài nỉ: “Mẹ, không tiêm được không? Đau lắm!” Thẩm Thanh Lan dịu dàng an ủi con trai, “Dù sao cũng phải tiêm, tiêm để phòng ngừa bệnh cho con. Nếu con bị bệnh thì con phải uống thuốc rất đắng rất đắng đó, còn phải tiêm thuốc liên tục mấy ngày. Con muốn chỉ tiêm một lần hôm nay hay muốn bị bệnh tiêm nhiều lần nào?”
“Tiêm hôm nay.” An An ấm ức nói, cậu không muốn uống thuốc rất đắng rất đắng kia. Thẩm Thanh Lan xoa đầu con trai, “Ngoan.”
Vu Hiểu Huyền theo sau, nghe thấy lời của An An, thì không kìm được cười nói: “An An, tiêm không đau, em gái cũng tiêm mà, em gái chưa bao giờ khóc đấy.” Kể ra cũng lạ, từ nhỏ Quả Quả đã không sợ tiêm, ngoại trừ hai lần trước khóc thì sau này không thấy khóc nữa.
Quả Quả được Vu Hiểu Huyên ôm, tò mò nhìn xung quanh. Bé đã hai tuổi rồi, khuôn mặt bụ bẫm giống Vu Hiểu Huyên hồi nhỏ, cặp mắt cũng cực kỳ giống cổ, còn lại thì giống hệt Hàn Dịch như đúc cùng một khuôn. Hai năm qua, bé càng ngày càng giống Hàn Dịch, Hàn Dịch đi đâu cũng dẫn con gái theo, gặp người là khen con gái bảo bối của mình, ngay cả weibo cũng đầy ảnh chụp của con gái. Đương nhiên, không có một tấm ảnh nào là chụp chính diện, cho dù có cũng đã được xử lý cẩn thận, che mờ mặt. Vu Hiểu Huyên thì ngược lại, rất ít đăng ảnh con gái trên weibo của mình.
Mặc dù đã hẹn giờ trước, nhưng đến nơi rồi vẫn phải đợi, bởi vì phía trước bọn họ còn có mấy người đang đợi. Vu Hiểu Huyên và Thẩm Thanh Lan dẫn con ngồi chờ bên ngoài, Vu Hiểu Huyên đeo kính râm và khẩu trang kín mít, vì vậy cũng không có ai nhận ra cô. “Sao cậu không để Hàn Dịch tới đây?” Thẩm Thanh Lan hỏi, Vu Hiểu Huyên rất nổi tiếng, lỡ bị fan nhận ra thì bọn họ sẽ bị chặn lại mất.
“Hôm nay anh ấy có cuộc họp trực tuyến quan trọng, vừa lúc tớ rảnh nên tớ đi thôi. Cậu yên tâm, tớ ăn mặc thế này sẽ không có người nhận ra đâu.” Vu Hiểu Huyên không hề lo lắng, hiển nhiên là cô đã quen sống dưới ánh hào quang, cho nên rất quen với những chuyện như thế này, ứng xử cũng rất khéo: “Dù có bị nhận ra, thì tớ cũng có cách.” “An An, cháu sợ tiêm không?” Thấy dáng vẻ không vui vẻ của An An, Vu Hiểu Huyên muốn chọc cười cậu. An An ghé lên vai Thẩm Thanh Lan, im lặng không nói gì. Hôm nay tâm trạng của cậu không tốt, nghĩ cũng phải, sáng sớm không ngủ đủ lại còn bị dẫn tới bệnh viện tiêm, tâm trạng của tiểu thiếu gia nhà họ Phó có thể tốt mới là lạ.
“An An sao vậy?” Vu Hiểu Huyên lấy làm lạ, dù trước đây An An có không thích tiêm thì cũng sẽ không giống như bây giờ. “Sáng sớm bị tớ gọi dậy, tâm tình không tốt.” Thẩm Thanh Lan từ tốn nói, An An có còn có tật xấu rất lớn đó là lúc dậy thì tâm trạng thường rất tệ, thậm chí trước đây còn cáu gắt, sau này bị Thẩm Thanh Lan nghiêm túc dạy bảo mấy lần mới thay đổi đôi chút, hiện tại thì khá khẩm nhất là không muốn nói chuyện. Vu Hiểu Huyên muốn vuốt ve khuôn mặt An An, lại bị cậu né tránh. Quả Quả gọi một tiếng “anh”, cậu nhóc cũng chỉ nhìn một cái rồi nhanh chóng cụp mắt khiển Quả Quả ấm ức chỉ đành đưa mắt nhìn Vu Hiểu Huyền. Vu Hiểu Huyền chỉ cười, Quả Quả trượt xuống khỏi người Vu Hiểu Huyền, đi tới kéo tay An An, sau đó móc một viên kẹo sữa từ trong túi ra, kẹo này do lúc sáng Hàn Dịch bỏ vào túi cho con gái. Vu Hiểu Huyên không cho con gái ăn kẹo, cho nên Hàn Dịch cũng chỉ để có một viên.
“Anh, cho.” Quả Quả đưa viên kẹo duy nhất của mình cho An An.
An An nhìn Quả Quả, rồi lại nhìn viên kẹo, sau đó cầm viên kẹo, ra hiệu cho Thẩm Thanh Lan buông cậu xuống. Thẩm Thanh Lan đặt cậu xuống đất, cậu xoay qua xoay lại viên kẹo tìm chỗ bóc vỏ, sau đó nhét kẹo vào trong miệng Quả Quả. Thẩm Thanh Lan và Vu Hiểu Huyên thấy vậy chỉ biết lắc đầu cười. “Cám ơn anh.” Quả Quả cười tủm tỉm, An An cũng cười theo.
Chỉ lát sau đã đến lượt Quả Quả và An An. Lúc tiêm, nước mắt An An rưng rưng quanh hốc mắt, nhưng lại không gào khóc như trước đây. Lúc đi ra, cậu nhóc còn tranh thủ khoe với Thẩm Thanh Lan: “Mẹ, con không khóc.”
Thẩm Thanh Lan hôn nhẹ lên khuôn mặt của con trai, “Ừ, con giỏi lắm, An An nhà ta là một người đàn ông rồi.”
An An liền nở nụ cười tươi.
/880
|