*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kim Ân Hi chỉ vào bức tranh trước mặt mình, nở nụ cười, “Tôi không có hứng thú với tranh vẽ, mà tôi có hứng thú với tác phẩm của Thanh Lan. Lúc tôi quen cô ấy, cô ấy đã là họa sĩ, lại còn rất nổi tiếng. Có điều, tôi vẫn không có cơ hội được tận mắt thưởng thức tranh của cô ấy. Lần này đến thủ đô, thế nào tôi cũng phải đến phòng tranh xem một lần.”
Ánh mắt Daniel hơi dao động, “Cô quen Thanh Lan rất lâu rồi?”
“Không lâu, chúng tôi mới quen mấy tháng trước.” Kim Ân Hi nói, “Anh Daniel, tôi không phải là người ngoài ngành, có vài bức tranh tôi xem không hiểu. Tôi có thể mời anh giới thiệu giúp tôi được không?” “Tất nhiên là2có thể” Chẳng biết tại sao khi thấy ánh mắt của Kim Ân Hi, Daniel vốn muốn từ chối lại không mở lời được.
Thoáng chốc hai người cùng nhau thưởng thức tranh tới tận trưa, Kim Ân Hi xem đồng hồ, “Anh Daniel, đã trưa rồi, tôi có vinh hạnh mời anh ăn chung bữa cơm không?”
“Tôi...” “Không cho phép từ chối, tôi rất có thành ý đấy!”
“Được.” Daniel lần nữa đổi giọng, chẳng biết tại sao, cô gái này khiến anh có cảm giác quen thuộc khó nói thành lời, không nhớ nổi đã từng gặp ở đâu, giống như đã từng gặp, lại giống như chỉ là ảo giác của mình. “Trước đây tôi chưa tới thủ đô lần nào, anh có biết nhà hàng nào ngon để giới thiệu cho tới không?” Kim8Ân Hi giống như buồn rầu nói.
“Đây là lần đầu cô Rolla tới thủ đô sao?” “Đúng vậy, lần này tôi đến thủ đô du lịch. Nếu không phải Thanh Lan ở đây thì tôi cũng sẽ không tới. Đừng nói là thủ đô, ngay cả nước Z cũng là lần đầu tiên tôi tới.” Daniel nheo mắt, “Cô Rolla không phải người nước Z?” “Không phải, tôi là người nước H. Bởi vì nói tiếng nước Z tốt, nên anh cảm thấy tôi là người nước Z sao?” Kim Ân Hi cười rực rỡ, “Tôi học tiếng từ một người bạn, cô ấy là người nước Z, cũng là bạn thân của tôi.” Ánh mắt Daniel tối sầm lại, thì ra cô là người nước H, cho nên cái cảm giác quen thuộc này chỉ2là vì cô và cô ấy là người cùng đến từ một nước sao? “Anh Daniel, anh còn chưa nói cho tôi biết chỗ nào ăn ngon đấy.” Thấy Daniel ngẩn người, Kim Ân Hi huơ tay kéo sự chú ý của anh.
“Xin lỗi. Nếu không ngại thì cô Rolla ngồi xe của tôi, tôi dẫn cô đi.”
“Mong còn không được ấy chứ, tôi thật sự không quen đường xá ở đây.”
Kim Ân Hi cười nhẹ nhàng. Lên xe Daniel, tầm mắt của cô dừng lại trên cái móc treo trang trí, “Ô, anh Daniel, cái móc này của anh thật đặc biệt.” Cô gỡ móc treo xuống nhìn, trong mắt hiện lên vẻ hoài niệm, đó là tấm ảnh được xếp thành hình trái tim, bên trên là ảnh chụp chung của cô và Daniel.
Daniel2vốn muốn ngăn cản, nhưng thấy cô đã cầm ảnh chụp trong tay rồi cũng không ngăn cản nữa. Kim Ấn Hi quan sát kỹ tấm ảnh, nhất là dáng vẻ của cô, khuôn mặt vốn quen thuộc bây giờ trở nên xa lạ, hốc mắt của cô hơi cay xè, nháy mắt mấy cái, đè xúc động trong lòng xuống. “Đây là bạn gái của anh sao?” Kim Ân Hi hỏi. Ánh mắt Daniel lập tức trở nên dịu dàng, “Ừ, cô ấy tên Kim Ân Hi, cũng là người nước H giống cô.” Nhắc đến cái tên Kim Ân Hi, ngay cả giọng nói của anh cũng bất giác trở nên dịu dàng. Trong lòng Kim Ân Hi chua xót, giọng điệu của anh đẫm nỗi nhớ nhung, khiến người ta vừa nghe là6có thể cảm nhận được. “Bây giờ cô ấy ở đâu, không cùng anh đến thủ đô sao?” Kim Ân Hira vẻ tò mò hỏi, thấy vẻ mặt Daniel hơi đổi, nói thêm một câu: “Tôi chỉ tò mò thôi, nếu không tiện thì anh có thể không nói.” Daniel nhếch môi, “Không có gì không tiện, hai năm trước bạn gái của tôi ngã bệnh, không muốn thấy tôi, tôi vẫn đang chờ cô ấy trở lại.”
“Tại sao anh không đi tìm cô ấy?” “Bây giờ cô ấy không muốn gặp tôi, đại khái là không muốn để tôi thấy dáng vẻ bị bệnh của cô ấy. Tôi tôn trọng sự lựa chọn của cô ấy, tôi tin một ngày nào đó cô ấy sẽ trở về tìm tôi.” Trong lòng Kim Ân Hi nghẹn ngào, nước mắt suýt chút nữa rơi xuống. Cô mở to mắt, hơi ngửa đầu, ngăn dòng nước mắt rơi xuống. May là hôm nay cô xõa tóc, tóc dài che khuất nửa khuôn mặt của cô, Daniel lại chuyên tâm lái xe nên không thấy được sự khác thường của cô.
“Nếu cô ấy không trở lại thì sao?” Kim Ân Hi hỏi.
Daniel cười dịu dàng, “Không đâu, cô ấy nhất định sẽ trở về tìm tôi.”
Kim Ân Hi siết chặt tay. Daniel của cô vẫn ở đây đợi cô trở về, cô may mắn cỡ nào mới gặp được một người đàn ông như anh chứ, người luôn yêu cô không oán không hối hận. Có điều, Daniel, anh còn có thể thích em của bây giờ sao?
Kim Ân Hi hơi ảo não, treo móc trang trí lại chỗ cũ, xuyên qua cửa sổ xe nhìn thấy bóng của Daniel, bỗng nhiên nói, “Không phải anh không sống ở thủ đô sao? Sao trong xe của anh lại có móc trang trí này?”
“Tôi mang theo nó tới đây, lúc lái xe không thấy nó tôi sẽ không quen.” Đây là bức ảnh chụp chung duy nhất của anh và Kim Ân Hi. Bởi vì nguyên nhân nghề nghiệp, cô rất không thích chụp ảnh, tấm ảnh này do anh chụp lén. Trong lòng Kim Ân Hi lại chua xót, suýt thì đã thốt ra, nhưng lại cố gắng đè nén, suốt quãng đường đi còn lại cô không nói thêm gì nữa. Đến nhà hàng, Daniel đưa thực đơn cho Kim Ân Hi, “Đây là nhà hàng nổi danh nhất thủ đô, đồ ăn ở đây rất ngon, cô có thể thử xem.” Kim Ân Hi không nhận lấy thực đơn mà nói, “Tôi không quen nơi này, anh chọn đi.”
Daniel cũng không khách sáo, “Cô Rolla có kiêng thứ gì không?”
“Không, tôi không kén ăn.”
Daniel bèn chọn mấy món ăn, trong đó có hai món Kim Ân Hi thích ăn, cảm giác trong lòng cô rất phức tạp, càng ngày càng không biết nên hay không nên thẳng thắn với anh.
“Đồ ăn ở đây thật ngon. Anh Daniel, không ngờ anh cũng là một người rất biết thưởng thức.” Kim Ân Hi vừa cười vừa nói.
“Đây là nơi bạn gái tôi thích ăn, trước đây chúng tôi thường xuyên đến đây ăn.” Chỉ cần vừa nhắc tới Kim Ân Hi, ánh mắt Daniel liền trở nên vô cùng dịu dàng.
Kim Ân Hi nghe anh nói vậy, tay cầm đũa hơi run lên, suýt chút nữa làm rơi thức ăn lên bàn, “Làm bạn gái của anh nhất định rất hạnh phúc.”
Daniel cười trừ, nhìn về phía Kim Ân Hi, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại, thật lâu không dời ánh mắt. Kim Ân Hi ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, “Anh Daniel, anh làm sao vậy?” Daniel hoàn hồn, lắc đầu, “Không sao, vừa rồi nghĩ đến bạn gái của tôi, có chút thất thần. Cô Rolla thích thì ăn nhiều một chút.” “Vâng, anh cũng ăn đi. Tôi nói mời anh ăn cơm, vậy mà kết quả chỉ có một mình tôi ăn.”
Daniel cầm đũa ăn được một nửa thì gắp cho Kim Ân Hi một miếng thịt cá đã gỡ hết xương. Cô gắp lên ăn một cách tự nhiên, không hề thấy có chỗ nào lạ lùng, ánh mắt của anh chợt lóe lên.
“Cô Rolla, xin lỗi, tôi đi rửa tay.” Daniel bỗng nhiên nói.
“Xin cứ tự nhiên.”
Daniel mượn cớ đi ra ngoài, tìm một góc yên tĩnh gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Lan. Cô đang ăn cơm, thấy điện thoại của Daniel thì từ bàn ăn đứng lên, “Daniel, có chuyện gì sao?” Thanh Lan.” Giọng Daniel hơi run rẩy, “Có phải cô ấy đã trở về hay không?”
Thẩm Thanh Lan nghe vậy, ánh mắt hơi thay đổi, “Anh nghe ai nói?” “Em không cần quan tâm ai nói. Em trả lời anh trước đi, có phải cô ấy đã trở về rồi không?”
Thẩm Thanh Lan không biết nói như thế nào với Daniel, cô đã đồng ý với Ân Hi sẽ không nói. Nhưng Daniel cũng là bạn của cô, những gì anh làm trong hai năm qua cô đều thấy rất rõ ràng. Bây giờ hai bên đều làm khó cô, cô không thể làm gì khác hơn là im lặng.
Kim Ân Hi chỉ vào bức tranh trước mặt mình, nở nụ cười, “Tôi không có hứng thú với tranh vẽ, mà tôi có hứng thú với tác phẩm của Thanh Lan. Lúc tôi quen cô ấy, cô ấy đã là họa sĩ, lại còn rất nổi tiếng. Có điều, tôi vẫn không có cơ hội được tận mắt thưởng thức tranh của cô ấy. Lần này đến thủ đô, thế nào tôi cũng phải đến phòng tranh xem một lần.”
Ánh mắt Daniel hơi dao động, “Cô quen Thanh Lan rất lâu rồi?”
“Không lâu, chúng tôi mới quen mấy tháng trước.” Kim Ân Hi nói, “Anh Daniel, tôi không phải là người ngoài ngành, có vài bức tranh tôi xem không hiểu. Tôi có thể mời anh giới thiệu giúp tôi được không?” “Tất nhiên là2có thể” Chẳng biết tại sao khi thấy ánh mắt của Kim Ân Hi, Daniel vốn muốn từ chối lại không mở lời được.
Thoáng chốc hai người cùng nhau thưởng thức tranh tới tận trưa, Kim Ân Hi xem đồng hồ, “Anh Daniel, đã trưa rồi, tôi có vinh hạnh mời anh ăn chung bữa cơm không?”
“Tôi...” “Không cho phép từ chối, tôi rất có thành ý đấy!”
“Được.” Daniel lần nữa đổi giọng, chẳng biết tại sao, cô gái này khiến anh có cảm giác quen thuộc khó nói thành lời, không nhớ nổi đã từng gặp ở đâu, giống như đã từng gặp, lại giống như chỉ là ảo giác của mình. “Trước đây tôi chưa tới thủ đô lần nào, anh có biết nhà hàng nào ngon để giới thiệu cho tới không?” Kim8Ân Hi giống như buồn rầu nói.
“Đây là lần đầu cô Rolla tới thủ đô sao?” “Đúng vậy, lần này tôi đến thủ đô du lịch. Nếu không phải Thanh Lan ở đây thì tôi cũng sẽ không tới. Đừng nói là thủ đô, ngay cả nước Z cũng là lần đầu tiên tôi tới.” Daniel nheo mắt, “Cô Rolla không phải người nước Z?” “Không phải, tôi là người nước H. Bởi vì nói tiếng nước Z tốt, nên anh cảm thấy tôi là người nước Z sao?” Kim Ân Hi cười rực rỡ, “Tôi học tiếng từ một người bạn, cô ấy là người nước Z, cũng là bạn thân của tôi.” Ánh mắt Daniel tối sầm lại, thì ra cô là người nước H, cho nên cái cảm giác quen thuộc này chỉ2là vì cô và cô ấy là người cùng đến từ một nước sao? “Anh Daniel, anh còn chưa nói cho tôi biết chỗ nào ăn ngon đấy.” Thấy Daniel ngẩn người, Kim Ân Hi huơ tay kéo sự chú ý của anh.
“Xin lỗi. Nếu không ngại thì cô Rolla ngồi xe của tôi, tôi dẫn cô đi.”
“Mong còn không được ấy chứ, tôi thật sự không quen đường xá ở đây.”
Kim Ân Hi cười nhẹ nhàng. Lên xe Daniel, tầm mắt của cô dừng lại trên cái móc treo trang trí, “Ô, anh Daniel, cái móc này của anh thật đặc biệt.” Cô gỡ móc treo xuống nhìn, trong mắt hiện lên vẻ hoài niệm, đó là tấm ảnh được xếp thành hình trái tim, bên trên là ảnh chụp chung của cô và Daniel.
Daniel2vốn muốn ngăn cản, nhưng thấy cô đã cầm ảnh chụp trong tay rồi cũng không ngăn cản nữa. Kim Ấn Hi quan sát kỹ tấm ảnh, nhất là dáng vẻ của cô, khuôn mặt vốn quen thuộc bây giờ trở nên xa lạ, hốc mắt của cô hơi cay xè, nháy mắt mấy cái, đè xúc động trong lòng xuống. “Đây là bạn gái của anh sao?” Kim Ân Hi hỏi. Ánh mắt Daniel lập tức trở nên dịu dàng, “Ừ, cô ấy tên Kim Ân Hi, cũng là người nước H giống cô.” Nhắc đến cái tên Kim Ân Hi, ngay cả giọng nói của anh cũng bất giác trở nên dịu dàng. Trong lòng Kim Ân Hi chua xót, giọng điệu của anh đẫm nỗi nhớ nhung, khiến người ta vừa nghe là6có thể cảm nhận được. “Bây giờ cô ấy ở đâu, không cùng anh đến thủ đô sao?” Kim Ân Hira vẻ tò mò hỏi, thấy vẻ mặt Daniel hơi đổi, nói thêm một câu: “Tôi chỉ tò mò thôi, nếu không tiện thì anh có thể không nói.” Daniel nhếch môi, “Không có gì không tiện, hai năm trước bạn gái của tôi ngã bệnh, không muốn thấy tôi, tôi vẫn đang chờ cô ấy trở lại.”
“Tại sao anh không đi tìm cô ấy?” “Bây giờ cô ấy không muốn gặp tôi, đại khái là không muốn để tôi thấy dáng vẻ bị bệnh của cô ấy. Tôi tôn trọng sự lựa chọn của cô ấy, tôi tin một ngày nào đó cô ấy sẽ trở về tìm tôi.” Trong lòng Kim Ân Hi nghẹn ngào, nước mắt suýt chút nữa rơi xuống. Cô mở to mắt, hơi ngửa đầu, ngăn dòng nước mắt rơi xuống. May là hôm nay cô xõa tóc, tóc dài che khuất nửa khuôn mặt của cô, Daniel lại chuyên tâm lái xe nên không thấy được sự khác thường của cô.
“Nếu cô ấy không trở lại thì sao?” Kim Ân Hi hỏi.
Daniel cười dịu dàng, “Không đâu, cô ấy nhất định sẽ trở về tìm tôi.”
Kim Ân Hi siết chặt tay. Daniel của cô vẫn ở đây đợi cô trở về, cô may mắn cỡ nào mới gặp được một người đàn ông như anh chứ, người luôn yêu cô không oán không hối hận. Có điều, Daniel, anh còn có thể thích em của bây giờ sao?
Kim Ân Hi hơi ảo não, treo móc trang trí lại chỗ cũ, xuyên qua cửa sổ xe nhìn thấy bóng của Daniel, bỗng nhiên nói, “Không phải anh không sống ở thủ đô sao? Sao trong xe của anh lại có móc trang trí này?”
“Tôi mang theo nó tới đây, lúc lái xe không thấy nó tôi sẽ không quen.” Đây là bức ảnh chụp chung duy nhất của anh và Kim Ân Hi. Bởi vì nguyên nhân nghề nghiệp, cô rất không thích chụp ảnh, tấm ảnh này do anh chụp lén. Trong lòng Kim Ân Hi lại chua xót, suýt thì đã thốt ra, nhưng lại cố gắng đè nén, suốt quãng đường đi còn lại cô không nói thêm gì nữa. Đến nhà hàng, Daniel đưa thực đơn cho Kim Ân Hi, “Đây là nhà hàng nổi danh nhất thủ đô, đồ ăn ở đây rất ngon, cô có thể thử xem.” Kim Ân Hi không nhận lấy thực đơn mà nói, “Tôi không quen nơi này, anh chọn đi.”
Daniel cũng không khách sáo, “Cô Rolla có kiêng thứ gì không?”
“Không, tôi không kén ăn.”
Daniel bèn chọn mấy món ăn, trong đó có hai món Kim Ân Hi thích ăn, cảm giác trong lòng cô rất phức tạp, càng ngày càng không biết nên hay không nên thẳng thắn với anh.
“Đồ ăn ở đây thật ngon. Anh Daniel, không ngờ anh cũng là một người rất biết thưởng thức.” Kim Ân Hi vừa cười vừa nói.
“Đây là nơi bạn gái tôi thích ăn, trước đây chúng tôi thường xuyên đến đây ăn.” Chỉ cần vừa nhắc tới Kim Ân Hi, ánh mắt Daniel liền trở nên vô cùng dịu dàng.
Kim Ân Hi nghe anh nói vậy, tay cầm đũa hơi run lên, suýt chút nữa làm rơi thức ăn lên bàn, “Làm bạn gái của anh nhất định rất hạnh phúc.”
Daniel cười trừ, nhìn về phía Kim Ân Hi, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại, thật lâu không dời ánh mắt. Kim Ân Hi ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, “Anh Daniel, anh làm sao vậy?” Daniel hoàn hồn, lắc đầu, “Không sao, vừa rồi nghĩ đến bạn gái của tôi, có chút thất thần. Cô Rolla thích thì ăn nhiều một chút.” “Vâng, anh cũng ăn đi. Tôi nói mời anh ăn cơm, vậy mà kết quả chỉ có một mình tôi ăn.”
Daniel cầm đũa ăn được một nửa thì gắp cho Kim Ân Hi một miếng thịt cá đã gỡ hết xương. Cô gắp lên ăn một cách tự nhiên, không hề thấy có chỗ nào lạ lùng, ánh mắt của anh chợt lóe lên.
“Cô Rolla, xin lỗi, tôi đi rửa tay.” Daniel bỗng nhiên nói.
“Xin cứ tự nhiên.”
Daniel mượn cớ đi ra ngoài, tìm một góc yên tĩnh gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Lan. Cô đang ăn cơm, thấy điện thoại của Daniel thì từ bàn ăn đứng lên, “Daniel, có chuyện gì sao?” Thanh Lan.” Giọng Daniel hơi run rẩy, “Có phải cô ấy đã trở về hay không?”
Thẩm Thanh Lan nghe vậy, ánh mắt hơi thay đổi, “Anh nghe ai nói?” “Em không cần quan tâm ai nói. Em trả lời anh trước đi, có phải cô ấy đã trở về rồi không?”
Thẩm Thanh Lan không biết nói như thế nào với Daniel, cô đã đồng ý với Ân Hi sẽ không nói. Nhưng Daniel cũng là bạn của cô, những gì anh làm trong hai năm qua cô đều thấy rất rõ ràng. Bây giờ hai bên đều làm khó cô, cô không thể làm gì khác hơn là im lặng.
/880
|