Đêm khuya, ánh trăng chiếu sáng cả đất trời.
Một nam tử mặc y phục trắng ngồi trên lan can cầu đá, gió đêm nhẹ nhàng phất qua, làm cho vạt áo hắn bay nhè nhẹ, ẩn ẩn hiện hiện để lộ ra hai bàn chân trắng nõn. Nam tử cúi đầu nhìn mặt nước sóng lăn tăn phản chiếu ánh trăng bạc, khoé miệng hơi mỉm cười. Một luồng hào quang trắng bắn ra từ một thân cây gần đấy, xẹt nhanh như điện về phía bả vai của nam tử áo trắng. Nam tử kia không hề cử động chút nào, đôi mắt xinh đẹp vẫn nhìn chăm chú xuống mặt nước.
Ngay khi luồng hào quang kia sắp xuyên qua bả vai của nam tử, thì nó lại bị bẻ hướng lên trên, xẹt qua bả vai của hắn, cắt đứt mấy sợi tóc dài.
Nam tử áo trắng nhẹ nhàng quay đầu lại, hơi vỗ vỗ vai của mình, đôi mắt trong sáng mang theo chút nghi hoặc, giống như đang không biết vì sao mà vai phải của mình lại có cảm giác là lạ.
Một nam tử khác với một thân bạch y cực kì xuất trần xuất hiện, chậm rãi đi về phía Quân Mặc Li, đôi mắt của người này lạnh nhạt không chút dao động.
“Điện hạ.”
Quân Mặc Li hơi ngẩng đầu lên nhìn người kia, khoé môi cong lên, nở một nụ cười trong sáng.
“Ta đã từng nhìn thấy ngươi rồi. Ngươi là bằng hữu của Dạ, đúng không?”
Gặp phải đôi mắt trong suốt cùng với nụ cười đơn thuần của Quân Mặc Li, nam tử áo trắng kia không có chút rung động nào.
“Không phải là bằng hữu.” Nam tử áo trắng lạnh nhạt lên tiếng.
“Nhưng mà, Dạ thường hay nhắc đến ngươi, ngươi là người luôn giúp đỡ Dạ còn gì. Không phải là bằng hữu thì luôn luôn giúp đỡ nhau hay sao?”
Quân Mặc Li tò mò nhìn người đối diện, trong đôi mắt ngây thơ tràn đầy nghi hoặc.
“Vân Lạc là quốc sư của Đồ Lan đế quốc này, ta sinh ra là vì quân, vì quốc.” nhìn vẻ ngoài vẫn cực kì ngây thơ đơn thuần của Quân Mặc Li, khoé môi Vân Lạc hơi nhếch lên một chút.
“Cửu hoàng tử, người đã sớm biết điều này, còn hỏi lại làm gì?” Lời nói bình tĩnh cùng với nụ cười lạnh nhạt, nhợt nhạt như gió xuân phất qua.
“Li nhi thực sự không biết. Có rất nhiều chuyện Dạ cũng không nói với ta.” Quân Mặc Li hơi nhíu mày, có chút tức giận nói.
“Thật sao? Hoá ra Cửu hoàng tử ngài cái gì cũng không biết, vậy chuyện quân thượng vì ngươi mà tự mình tiết lộ thân phận thực sự của đế hậu Tác Phỉ Đặc, ngươi có biết không?”
“Đế hậu của đế quốc? Là ai a?” Quân Mặc Li tò mò nhìn thẳng vào nam tử áo trắng.
Mà nam tử áo trắng lại càng cười tươi hơn.
“Cửu hoàng tử, người thực sự chỉ có trí óc của một đứa trẻ 5 6 tuổi thật sao? Người cứ nguỵ trang như vậy mãi mà không thấy mệt mỏi sao?”
Nhìn thấy vẻ mặt của nam tử, Quân Mặc Li cười to thành tiếng. tiếng cười kia ngân vang như tiếng chuông, lại cực kì thấm lòng người.
“Ngươi đúng là một kẻ ngốc. Li nhi đương nhiên không phải 5 hay 6 tuổi rồi. Nếu chỉ 5 hay 6 tuổi, làm sao mà cao như Li nhi được. Dạ nói năm nay ta đã hai mươi tuổi, đã là người lớn rồi.”
Nam tử áo trắng lập tức thu hồi lại ý cười trên mặt mình, đôi mắt sắc bén nhìn chăm chú vào Quân Mặc Li.
“Vậy xin hỏi, Cửu hoàng tử, đã muộn như vậy rồi, sao người chưa đi ngủ?”
“Ta không ngủ được a… Mấy hôm nay Dạ đều không ngủ cùng ta. Trước kia đều là hắn đến ngủ cùng Li nhi a.” lời nói ngây thơ lại mang theo chút mơ hồ, uỷ khuất, giống như một đứa trẻ không thể hiểu được vì sao người vẫn luôn luôn ở bên cạnh nó, bây giờ cứ vừa đến buổi tối là lại trốn tránh nó…
Nghe được những lời này, Vân Lạc hơi ngây người một chút, sau đấy nhanh chóng khôi phục lại như thường.
“Điện hạ, ngài đã là người lớn rồi, nếu mỗi ngày vẫn ngủ cùng quân thượng thì có chút bất tiện.”
“Mọi người đều nói ta là người lớn, vậy thì sao không chịu cho ta ra khỏi nơi này.” Quân Mặc Li bĩu môi, rõ ràng là khuôn mặt của một nam tử trưởng thành, lại có thể làm được động tác trẻ con này thuần thục như vậy, cực kì tự nhiên, làm cho người ta yêu thích cực kì.
Nam tử áo trắng lạnh nhạt nhìn Quân Mặc Li, thật lâu không lên tiếng. Mãi một lúc sau, y mới lạnh nhạt nói. “Cửu hoàng tử, đêm khuya còn dài, người vẫn nên đi nghỉ sớm một chút.”
Dứt lời, y liền quay người rời đi. Nhưng vừa mới đi xuống khỏi cầu đá, y liền quay người lại nhìn về phía Quân Mặc Li.
“Điện hạ, hy vọng ngươi thực sự chỉ có tâm trí của một đứa trẻ sáu bảy tuổi, nếu không phải thì…”
Nhìn thấy đôi mắt trợn to của Quân Mặc Li, nam tử ngừng một chút, lại nói tiếp.
“… thì xin mời ngài hãy rời khỏi nơi đây, rời khỏi quân thượng, rời khỏi Đồ Lan. Đồ Lan không thể bị huỷ vì ngài được, Di Á cũng không đáng vì ngài mà bị trời trừng phạt. Có lẽ việc này là rất bất công với điện hạ, nhưng Vân Lạc là quốc sư, trước tiên là phải vì nước, sau đó là phải vì quân. Mong điện hạ ngài có thể hiểu cho ta, cũng mong ngài có thể suy nghĩ cho sinh linh trên địa lục này.”
Vân Lạc nói xong, hơi cúi người, sau đó lập tức quay người rời đi.
Quân Mặc Li im lặng nhìn cho đến khi Vân Lạc biến mất, khoé môi cong lên, nở một nụ cười tươi, ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng gõ lên trên lan can đá của cây cầu…
Bất công… nếu đã biết là bất công, vì sao vẫn đổ hết mọi thứ lên đầu Mặc Li. Điều này thực sự là quá tội Mặc Li… Sinh tử của ta cũng bị người khác điều khiển, mà đã từng có ai đứng lên bênh vực ta đâu?
Sinh linh vạn vật là vô tội, vậy còn Mặc Li thì có tội gì?
Thế nhân, chẳng có ai yêu Mặc Li… Vậy mà giờ còn muốn Mặc Li vì thế nhân…
Đúng là buồn cười!
Lam nhan hoạ thuỷ, hoạ quốc ương dân. Vậy thì, sao ta lại phải tránh né làm gì?
Thượng thiên hạ địa, cuộc đời này, hãy vì một mình ta mà khuynh đảo, cùng một người chơi trò chơi nhân gian, cho dù vạn vật có tan biến hết, cho dù chính bản thân ta cũng bị hồn phi phách tán, vĩnh viễn, ta vẫn sẽ có một người bầu bạn, người sẽ không bỏ rơi, không ghét bỏ ta…
Gió mát nhẹ phất qua, làm cho mặt nước càng thêm lay động lóng lánh. Quân Mặc Li nhẹ nhàng bay trên mặt nước, bàn chân trắng nõn chuyển động nhẹ nhàng, nước bắn lên, sóng từng đợt rung động. Bộ quần áo xinh đẹp nhanh chóng bị thấm ước, Quân Mặc Li tăng thêm lực giẵm mạnh lên mặt nước. Nước lạnh như băng nhanh chóng thấm đẫm lớp áo, hàn khí xâm nhập vào cơ thể.
Nhìn ra mặt hồ xung quanh, Quân Mặc Li cười rộ lên tiếng, tiếng cười thanh linh xinh đẹp cực kì.
Một nam tử mặc hắc y dần dần đi đến bên bờ hồ, sau đó chỉ đứng im một chỗ nhìn chăm chú vào khuôn mặt xinh đẹp ngây thơ của Quân Mặc Li, đôi mắt của y tràn ngập yêu thương sủng nịch.
Quân Mặc Li quay đầu lại, vừa đúng lúc gặp được tầm mắt của y, ý cười lại tăng thêm.
“Dạ…”
“Li nhi, chúng ta trở về thôi.” Quân Dạ Hàn yêu thương nhìn Quân Mặc Li.
Quân Mặc Li mỉm cười, hai chân nhanh chóng đạp nước lao lên bờ, nắm chặt lấy bản tay đang vươn ra của Quân Dạ Hàn.
Quân Dạ Hàn thấy quần áo của hắn ướt đẫm, hơi nhíu mày, vội vàng ôm thân hình lạnh lẽo của hắn vào trong lòng.
Quân Mặc Li cũng không phản kháng, chủ động vùi sâu cơ thể mình vào lồng ngực ấm áp của y, để cho hơi thở quen thuộc kia bao trùm lấy hắn.
Vân Lạc, Mặc Li sẽ không vì thế gian mà buông tha cho thứ duy nhất mà ta có được này. Chỉ vì vạn vật không thương Quân Mặc Li, người duy nhất thực sự yêu ta trong thiên địa, chỉ có mỗi người này.
—
Ánh sáng mặt trời sáng lạn chiếu từ ngoài cửa sổ vào trong phòng, ấm áp. Quân Dạ Hàn ngồi ở mép giường, im lặng ngắm nhìn khuôn mặt ngủ của Quân Mặc Li. Ngón tay thong dài của y khẽ vuốt ve đôi môi hồng hào của hắn. Cảm giác hơi ngứa làm cho Quân Mặc Li trong lúc ngủ mơ màng nhíu mày, nghiêng đầu đi, hắn chui rúc vào bên trong giường.
Thấy hắn vẫn chưa chịu thức dậy, Quân Dạ Hàn chỉ có thể ôn nhu bất đắc dĩ ôm lấy người trên giường, nhẹ nhàng nhéo nhéo hai gò má trắng nõn của hắn.
“Li nhi, tỉnh dậy nào…”
Quân Mặc Li bị lay đi lay lại, ánh mắt mông lung mở ra nhìn về phía người đang ôn nhu gọi hắn.
“Dạ, còn sớm mà, ngủ thêm một lúc nữa đi…”
“Hôm nay có truyện quan trọng, cho nên Li nhi phải thức dậy thôi. Khi nào về rồi ngủ tiếp.”
Quân Dạ Hàn cũng không để cho Quân Mặc Li có cơ hội ngủ tiếp, trực tiếp lấy quần áo đã được chuẩn bị sẵn bên cạnh mặc vào cho hắn. Mặc dù Quân Mặc Li vẫn còn hơi mơ màng, nhưng khi thấy Quân Dạ Hàn mặc quần áo cho mình, thì hắn đã hoàn toàn tỉnh.
Thứ quần áo mà y mặc cho hắn là chính trang hoàng phục, vạt áo có thêu hoạ tiết hoa bằng chỉ bạc, trên đầu hắn đeo ngân quan, đeo giầy cao cổ có thêu mây trắng… tất cả những thứ trên, Quân Mặc Li vừa nhìn là đã biết hắn sắp phải đối mặt với truyện gì rồi.
Khôi phục lại thân phận thực sự, xuất hiện trước mặt tất cả mọi người, đối mặt với tất cả những chuyện đã xảy ra sao?
Quân Mặc Li hạ thấp tầm mắt, ý cười nhợt nhạt, tựa tiếu phi tiếu. Quân Dạ Hàn giúp hắn mặc quần áo, thấy bộ dáng không chút tinh thần của hắn, liền cười khẽ, kéo hắn đi đến ngồi xuống trước bàn trang điểm. Trên tấm gương bóng loáng xuất hiện dung nhan hiện tại của Quân Mặc Li. Mái tóc vừa dài vừa đen mềm mại phủ đầy mặt đất, khuôn mặt cực kì bình thường, nếu như không có đôi mắt trong suốt long lanh như ngọc lưu li kia, thì có lẽ đã chẳng có ai thèm chú ý đến sự tồn tại của hắn. Quân Mặc Li im lặng nhìn ngắm dung nhan của mình trong gương, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Quân Dạ Hàn đang đứng sau lưng hắn.
“Dạ, hôm nay ta muốn tự mình chải tóc.”
Đón nhận đôi mắt chờ mong của Quân Mặc Li, Quân Dạ Hàn mỉm cười đặt chiếc lược ngọc vào tay của hắn.
“Ngươi đừng đứng ở bên cạnh ta. Ngươi cứ nhìn ta như vậy, ta lại không làm được.”
Thấy Quân Dạ Hàn vẫn đứng ở bên cạnh không chịu rời đi, Quân Mặc Li bất mãn mở miệng nói, giống như một hài tử làm nũng, muốn đạt được điều mà mình mong muốn. Quân Dạ Hàn thấy vậy, chi có thể bất đắc dĩ đi xa ra một chút.
“Được, ta không nhìn ngươi, ta chờ ngươi ở ngoài cửa. Li nhi phải nhanh lên đấy, biết không?”
Quân Mặc Li hưng phấn gật mạnh đầu, vẻ mặt kiên quyết. Sau khi Quân Dạ Hàn ra khỏi cửa điện, Quân Mặc Li quay lại nhìn hình bóng của mình trong gương, khoé môi cong lên.
Người trong gương nhan sắc vẫn rất bình thường, nhưng khi cười lên, cả khuôn mặt nhiễm một sắc thái cực kì xinh đẹp, với nụ cười trong suốt như một mặt pha lê, làm cho người ta chẳng thể rời tầm mắt, chỉ nguyện vĩnh viễn được dừng ở thời khắc này. Nhìn chiếc lược ngọc trong tay, Quân Mặc Li mỉm cười nâng tay, chiếc lược ngọc chảy xuống theo mái tóc. Hắn nắm chặt lược một chút, một luồng hào quang nhàn nhạt hiện lên chiếc lược ngọc, mái tóc dài mềm mượt được luồng hào quang kia chải vuốt, khuôn mặt bình thường của hắn dần trở nên mơ hồ, giống như bị bịt kín một tầng lụa mỉng, che giấu đi dung nhan thật của hắn. Sau đó, tóc của hắn được cố định bằng chiếc ngân quan, còn có hai lọn tóc dài buông xuống hai bên má, phiêu dật xuất trần. Nhìn dung mạo có chút khác lạ trong gương, Quân Mặc Li mỉm cười nhẹ, sạch sẽ như nắng mới sau cơn mưa.
Hắn đứng dậy, chậm dãi đi ra phía cửa, khi nhìn thấy Quân Dạ Hàn đang đứng chờ, hắn liền đi đến nhẹ nhàng nắm tay y, cười cực kì sáng lạn.
“Li nhi, đi thôi.”
Quân Dạ Hàn nắm chặt tay của Quân Mặc Li, chiếc lược ngọc ấm áp bị kẹp giữa bàn tay của hai người, vẫn còn phát ra chút hào quang nhè nhẹ.
“Dạ, chúng ta sắp đi gặp ai vậy?” trên đường đi đến Nhật Quang điện, Quân Mặc Li hỏi Quân Dạ Hàn.
“Vài vị cố nhân, Li nhi có lẽ sẽ thích bọn họ.” Quân Dạ Hàn ôn nhu nói.
“Bọn họ là người của Tác Phỉ Đặc đế quốc, đợi lát nữa nếu thích thứ gì, Li nhi cứ đến lấy về là được.”
Nhìn ngắm đôi mắt ngây thơ trong sáng của Quân Mặc Li, Quân Dạ Hàn cười càng dịu dàng. Quân Mặc Li thấy vậy, cũng nở một nụ cười ngây ngô.
Quân Dạ Hàn, chỉ cần là thứ ta thích thì có thể lấy sao…?
Một nam tử mặc y phục trắng ngồi trên lan can cầu đá, gió đêm nhẹ nhàng phất qua, làm cho vạt áo hắn bay nhè nhẹ, ẩn ẩn hiện hiện để lộ ra hai bàn chân trắng nõn. Nam tử cúi đầu nhìn mặt nước sóng lăn tăn phản chiếu ánh trăng bạc, khoé miệng hơi mỉm cười. Một luồng hào quang trắng bắn ra từ một thân cây gần đấy, xẹt nhanh như điện về phía bả vai của nam tử áo trắng. Nam tử kia không hề cử động chút nào, đôi mắt xinh đẹp vẫn nhìn chăm chú xuống mặt nước.
Ngay khi luồng hào quang kia sắp xuyên qua bả vai của nam tử, thì nó lại bị bẻ hướng lên trên, xẹt qua bả vai của hắn, cắt đứt mấy sợi tóc dài.
Nam tử áo trắng nhẹ nhàng quay đầu lại, hơi vỗ vỗ vai của mình, đôi mắt trong sáng mang theo chút nghi hoặc, giống như đang không biết vì sao mà vai phải của mình lại có cảm giác là lạ.
Một nam tử khác với một thân bạch y cực kì xuất trần xuất hiện, chậm rãi đi về phía Quân Mặc Li, đôi mắt của người này lạnh nhạt không chút dao động.
“Điện hạ.”
Quân Mặc Li hơi ngẩng đầu lên nhìn người kia, khoé môi cong lên, nở một nụ cười trong sáng.
“Ta đã từng nhìn thấy ngươi rồi. Ngươi là bằng hữu của Dạ, đúng không?”
Gặp phải đôi mắt trong suốt cùng với nụ cười đơn thuần của Quân Mặc Li, nam tử áo trắng kia không có chút rung động nào.
“Không phải là bằng hữu.” Nam tử áo trắng lạnh nhạt lên tiếng.
“Nhưng mà, Dạ thường hay nhắc đến ngươi, ngươi là người luôn giúp đỡ Dạ còn gì. Không phải là bằng hữu thì luôn luôn giúp đỡ nhau hay sao?”
Quân Mặc Li tò mò nhìn người đối diện, trong đôi mắt ngây thơ tràn đầy nghi hoặc.
“Vân Lạc là quốc sư của Đồ Lan đế quốc này, ta sinh ra là vì quân, vì quốc.” nhìn vẻ ngoài vẫn cực kì ngây thơ đơn thuần của Quân Mặc Li, khoé môi Vân Lạc hơi nhếch lên một chút.
“Cửu hoàng tử, người đã sớm biết điều này, còn hỏi lại làm gì?” Lời nói bình tĩnh cùng với nụ cười lạnh nhạt, nhợt nhạt như gió xuân phất qua.
“Li nhi thực sự không biết. Có rất nhiều chuyện Dạ cũng không nói với ta.” Quân Mặc Li hơi nhíu mày, có chút tức giận nói.
“Thật sao? Hoá ra Cửu hoàng tử ngài cái gì cũng không biết, vậy chuyện quân thượng vì ngươi mà tự mình tiết lộ thân phận thực sự của đế hậu Tác Phỉ Đặc, ngươi có biết không?”
“Đế hậu của đế quốc? Là ai a?” Quân Mặc Li tò mò nhìn thẳng vào nam tử áo trắng.
Mà nam tử áo trắng lại càng cười tươi hơn.
“Cửu hoàng tử, người thực sự chỉ có trí óc của một đứa trẻ 5 6 tuổi thật sao? Người cứ nguỵ trang như vậy mãi mà không thấy mệt mỏi sao?”
Nhìn thấy vẻ mặt của nam tử, Quân Mặc Li cười to thành tiếng. tiếng cười kia ngân vang như tiếng chuông, lại cực kì thấm lòng người.
“Ngươi đúng là một kẻ ngốc. Li nhi đương nhiên không phải 5 hay 6 tuổi rồi. Nếu chỉ 5 hay 6 tuổi, làm sao mà cao như Li nhi được. Dạ nói năm nay ta đã hai mươi tuổi, đã là người lớn rồi.”
Nam tử áo trắng lập tức thu hồi lại ý cười trên mặt mình, đôi mắt sắc bén nhìn chăm chú vào Quân Mặc Li.
“Vậy xin hỏi, Cửu hoàng tử, đã muộn như vậy rồi, sao người chưa đi ngủ?”
“Ta không ngủ được a… Mấy hôm nay Dạ đều không ngủ cùng ta. Trước kia đều là hắn đến ngủ cùng Li nhi a.” lời nói ngây thơ lại mang theo chút mơ hồ, uỷ khuất, giống như một đứa trẻ không thể hiểu được vì sao người vẫn luôn luôn ở bên cạnh nó, bây giờ cứ vừa đến buổi tối là lại trốn tránh nó…
Nghe được những lời này, Vân Lạc hơi ngây người một chút, sau đấy nhanh chóng khôi phục lại như thường.
“Điện hạ, ngài đã là người lớn rồi, nếu mỗi ngày vẫn ngủ cùng quân thượng thì có chút bất tiện.”
“Mọi người đều nói ta là người lớn, vậy thì sao không chịu cho ta ra khỏi nơi này.” Quân Mặc Li bĩu môi, rõ ràng là khuôn mặt của một nam tử trưởng thành, lại có thể làm được động tác trẻ con này thuần thục như vậy, cực kì tự nhiên, làm cho người ta yêu thích cực kì.
Nam tử áo trắng lạnh nhạt nhìn Quân Mặc Li, thật lâu không lên tiếng. Mãi một lúc sau, y mới lạnh nhạt nói. “Cửu hoàng tử, đêm khuya còn dài, người vẫn nên đi nghỉ sớm một chút.”
Dứt lời, y liền quay người rời đi. Nhưng vừa mới đi xuống khỏi cầu đá, y liền quay người lại nhìn về phía Quân Mặc Li.
“Điện hạ, hy vọng ngươi thực sự chỉ có tâm trí của một đứa trẻ sáu bảy tuổi, nếu không phải thì…”
Nhìn thấy đôi mắt trợn to của Quân Mặc Li, nam tử ngừng một chút, lại nói tiếp.
“… thì xin mời ngài hãy rời khỏi nơi đây, rời khỏi quân thượng, rời khỏi Đồ Lan. Đồ Lan không thể bị huỷ vì ngài được, Di Á cũng không đáng vì ngài mà bị trời trừng phạt. Có lẽ việc này là rất bất công với điện hạ, nhưng Vân Lạc là quốc sư, trước tiên là phải vì nước, sau đó là phải vì quân. Mong điện hạ ngài có thể hiểu cho ta, cũng mong ngài có thể suy nghĩ cho sinh linh trên địa lục này.”
Vân Lạc nói xong, hơi cúi người, sau đó lập tức quay người rời đi.
Quân Mặc Li im lặng nhìn cho đến khi Vân Lạc biến mất, khoé môi cong lên, nở một nụ cười tươi, ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng gõ lên trên lan can đá của cây cầu…
Bất công… nếu đã biết là bất công, vì sao vẫn đổ hết mọi thứ lên đầu Mặc Li. Điều này thực sự là quá tội Mặc Li… Sinh tử của ta cũng bị người khác điều khiển, mà đã từng có ai đứng lên bênh vực ta đâu?
Sinh linh vạn vật là vô tội, vậy còn Mặc Li thì có tội gì?
Thế nhân, chẳng có ai yêu Mặc Li… Vậy mà giờ còn muốn Mặc Li vì thế nhân…
Đúng là buồn cười!
Lam nhan hoạ thuỷ, hoạ quốc ương dân. Vậy thì, sao ta lại phải tránh né làm gì?
Thượng thiên hạ địa, cuộc đời này, hãy vì một mình ta mà khuynh đảo, cùng một người chơi trò chơi nhân gian, cho dù vạn vật có tan biến hết, cho dù chính bản thân ta cũng bị hồn phi phách tán, vĩnh viễn, ta vẫn sẽ có một người bầu bạn, người sẽ không bỏ rơi, không ghét bỏ ta…
Gió mát nhẹ phất qua, làm cho mặt nước càng thêm lay động lóng lánh. Quân Mặc Li nhẹ nhàng bay trên mặt nước, bàn chân trắng nõn chuyển động nhẹ nhàng, nước bắn lên, sóng từng đợt rung động. Bộ quần áo xinh đẹp nhanh chóng bị thấm ước, Quân Mặc Li tăng thêm lực giẵm mạnh lên mặt nước. Nước lạnh như băng nhanh chóng thấm đẫm lớp áo, hàn khí xâm nhập vào cơ thể.
Nhìn ra mặt hồ xung quanh, Quân Mặc Li cười rộ lên tiếng, tiếng cười thanh linh xinh đẹp cực kì.
Một nam tử mặc hắc y dần dần đi đến bên bờ hồ, sau đó chỉ đứng im một chỗ nhìn chăm chú vào khuôn mặt xinh đẹp ngây thơ của Quân Mặc Li, đôi mắt của y tràn ngập yêu thương sủng nịch.
Quân Mặc Li quay đầu lại, vừa đúng lúc gặp được tầm mắt của y, ý cười lại tăng thêm.
“Dạ…”
“Li nhi, chúng ta trở về thôi.” Quân Dạ Hàn yêu thương nhìn Quân Mặc Li.
Quân Mặc Li mỉm cười, hai chân nhanh chóng đạp nước lao lên bờ, nắm chặt lấy bản tay đang vươn ra của Quân Dạ Hàn.
Quân Dạ Hàn thấy quần áo của hắn ướt đẫm, hơi nhíu mày, vội vàng ôm thân hình lạnh lẽo của hắn vào trong lòng.
Quân Mặc Li cũng không phản kháng, chủ động vùi sâu cơ thể mình vào lồng ngực ấm áp của y, để cho hơi thở quen thuộc kia bao trùm lấy hắn.
Vân Lạc, Mặc Li sẽ không vì thế gian mà buông tha cho thứ duy nhất mà ta có được này. Chỉ vì vạn vật không thương Quân Mặc Li, người duy nhất thực sự yêu ta trong thiên địa, chỉ có mỗi người này.
—
Ánh sáng mặt trời sáng lạn chiếu từ ngoài cửa sổ vào trong phòng, ấm áp. Quân Dạ Hàn ngồi ở mép giường, im lặng ngắm nhìn khuôn mặt ngủ của Quân Mặc Li. Ngón tay thong dài của y khẽ vuốt ve đôi môi hồng hào của hắn. Cảm giác hơi ngứa làm cho Quân Mặc Li trong lúc ngủ mơ màng nhíu mày, nghiêng đầu đi, hắn chui rúc vào bên trong giường.
Thấy hắn vẫn chưa chịu thức dậy, Quân Dạ Hàn chỉ có thể ôn nhu bất đắc dĩ ôm lấy người trên giường, nhẹ nhàng nhéo nhéo hai gò má trắng nõn của hắn.
“Li nhi, tỉnh dậy nào…”
Quân Mặc Li bị lay đi lay lại, ánh mắt mông lung mở ra nhìn về phía người đang ôn nhu gọi hắn.
“Dạ, còn sớm mà, ngủ thêm một lúc nữa đi…”
“Hôm nay có truyện quan trọng, cho nên Li nhi phải thức dậy thôi. Khi nào về rồi ngủ tiếp.”
Quân Dạ Hàn cũng không để cho Quân Mặc Li có cơ hội ngủ tiếp, trực tiếp lấy quần áo đã được chuẩn bị sẵn bên cạnh mặc vào cho hắn. Mặc dù Quân Mặc Li vẫn còn hơi mơ màng, nhưng khi thấy Quân Dạ Hàn mặc quần áo cho mình, thì hắn đã hoàn toàn tỉnh.
Thứ quần áo mà y mặc cho hắn là chính trang hoàng phục, vạt áo có thêu hoạ tiết hoa bằng chỉ bạc, trên đầu hắn đeo ngân quan, đeo giầy cao cổ có thêu mây trắng… tất cả những thứ trên, Quân Mặc Li vừa nhìn là đã biết hắn sắp phải đối mặt với truyện gì rồi.
Khôi phục lại thân phận thực sự, xuất hiện trước mặt tất cả mọi người, đối mặt với tất cả những chuyện đã xảy ra sao?
Quân Mặc Li hạ thấp tầm mắt, ý cười nhợt nhạt, tựa tiếu phi tiếu. Quân Dạ Hàn giúp hắn mặc quần áo, thấy bộ dáng không chút tinh thần của hắn, liền cười khẽ, kéo hắn đi đến ngồi xuống trước bàn trang điểm. Trên tấm gương bóng loáng xuất hiện dung nhan hiện tại của Quân Mặc Li. Mái tóc vừa dài vừa đen mềm mại phủ đầy mặt đất, khuôn mặt cực kì bình thường, nếu như không có đôi mắt trong suốt long lanh như ngọc lưu li kia, thì có lẽ đã chẳng có ai thèm chú ý đến sự tồn tại của hắn. Quân Mặc Li im lặng nhìn ngắm dung nhan của mình trong gương, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Quân Dạ Hàn đang đứng sau lưng hắn.
“Dạ, hôm nay ta muốn tự mình chải tóc.”
Đón nhận đôi mắt chờ mong của Quân Mặc Li, Quân Dạ Hàn mỉm cười đặt chiếc lược ngọc vào tay của hắn.
“Ngươi đừng đứng ở bên cạnh ta. Ngươi cứ nhìn ta như vậy, ta lại không làm được.”
Thấy Quân Dạ Hàn vẫn đứng ở bên cạnh không chịu rời đi, Quân Mặc Li bất mãn mở miệng nói, giống như một hài tử làm nũng, muốn đạt được điều mà mình mong muốn. Quân Dạ Hàn thấy vậy, chi có thể bất đắc dĩ đi xa ra một chút.
“Được, ta không nhìn ngươi, ta chờ ngươi ở ngoài cửa. Li nhi phải nhanh lên đấy, biết không?”
Quân Mặc Li hưng phấn gật mạnh đầu, vẻ mặt kiên quyết. Sau khi Quân Dạ Hàn ra khỏi cửa điện, Quân Mặc Li quay lại nhìn hình bóng của mình trong gương, khoé môi cong lên.
Người trong gương nhan sắc vẫn rất bình thường, nhưng khi cười lên, cả khuôn mặt nhiễm một sắc thái cực kì xinh đẹp, với nụ cười trong suốt như một mặt pha lê, làm cho người ta chẳng thể rời tầm mắt, chỉ nguyện vĩnh viễn được dừng ở thời khắc này. Nhìn chiếc lược ngọc trong tay, Quân Mặc Li mỉm cười nâng tay, chiếc lược ngọc chảy xuống theo mái tóc. Hắn nắm chặt lược một chút, một luồng hào quang nhàn nhạt hiện lên chiếc lược ngọc, mái tóc dài mềm mượt được luồng hào quang kia chải vuốt, khuôn mặt bình thường của hắn dần trở nên mơ hồ, giống như bị bịt kín một tầng lụa mỉng, che giấu đi dung nhan thật của hắn. Sau đó, tóc của hắn được cố định bằng chiếc ngân quan, còn có hai lọn tóc dài buông xuống hai bên má, phiêu dật xuất trần. Nhìn dung mạo có chút khác lạ trong gương, Quân Mặc Li mỉm cười nhẹ, sạch sẽ như nắng mới sau cơn mưa.
Hắn đứng dậy, chậm dãi đi ra phía cửa, khi nhìn thấy Quân Dạ Hàn đang đứng chờ, hắn liền đi đến nhẹ nhàng nắm tay y, cười cực kì sáng lạn.
“Li nhi, đi thôi.”
Quân Dạ Hàn nắm chặt tay của Quân Mặc Li, chiếc lược ngọc ấm áp bị kẹp giữa bàn tay của hai người, vẫn còn phát ra chút hào quang nhè nhẹ.
“Dạ, chúng ta sắp đi gặp ai vậy?” trên đường đi đến Nhật Quang điện, Quân Mặc Li hỏi Quân Dạ Hàn.
“Vài vị cố nhân, Li nhi có lẽ sẽ thích bọn họ.” Quân Dạ Hàn ôn nhu nói.
“Bọn họ là người của Tác Phỉ Đặc đế quốc, đợi lát nữa nếu thích thứ gì, Li nhi cứ đến lấy về là được.”
Nhìn ngắm đôi mắt ngây thơ trong sáng của Quân Mặc Li, Quân Dạ Hàn cười càng dịu dàng. Quân Mặc Li thấy vậy, cũng nở một nụ cười ngây ngô.
Quân Dạ Hàn, chỉ cần là thứ ta thích thì có thể lấy sao…?
/145
|