Dùng bữa trưa xong, Lam Âm đi vào trong vườn, hướng về phía lương đình. Mưa phùn lất phất bay, làm cho cả khu vườn bị bịt kín trong một tầng sương nhàn nhạt, mờ ảo.
Bước trên con đường đá ướt át, mưa phùn lất phất làm ướt mái tóc dài, nhưng Lam Âm cũng không để ý, vẫn tiếp tục đi về phía lương đình. Mưa làm cho hoa trong vườn rụng đầytrên mặt đất.
Khi trường bào màu đỏ cũng đã bị nước mưa làm ướt, hắn đi đến lương đình. Ngồi xuống ghế đá lạnh như băng, hắn khẽ xoa hai tay vào nhau, đôi mắt ôn nhu nhìn ra bên ngoài.
Một nữ tử dịu dàng cầm chiếc ô trúc màu xanh lam đang chầm chậm đi về hướng lương đình, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo một nụ cười ôn hoà, ánh mắt dịu dàng ôn nhu.
Đi vào trong lương đình, nàng dựng chiếc ô sang một bên, mỉm cười ngồi xuống bên cạnh hắn. Nàng cũng không nói một tiếng nào, chỉ im lặng nhìn hắn, đôi mắt dịu dàng mang theo chút hồi ức.
“Lam Thanh đang nhìn ai, đang nghĩ đến ai vậy?”
Thật lâu sau, Lam Âm lên tiếng đánh vỡ sự im lặng.
Lam Thanh hơi nhíu mày một chút, cảm giác mơ hồ nhớ mong trong mắt còn chưa hồi phục. Nhìn vào đôi mắt vẫn mang ý cười của Lam Âm, nàng hơi ảo não trong lòng. Nàng đã quên mất một điều, đôi mắt của thánh chủ tuy không thể nhìn thấy gì, nhưng cảm giác của ngài lại mạnh hơn bất cứ ai.
“Một cố nhân…” Lam Thanh cố gắng bình phục tâm tình của mình, ôn hoà trả lời.
“Cố nhân?” nếu là ngày thường, Lam Âm tự nhiên sẽ không để ý đến mấy thứ này, nhưng đoạn thời gian này, Lam Thanh có sự biến hoá rất lớn, làm hắn muốn không chú ý cũng không được.
“Là một nữ tử tuyệt thế nhất, kiêu ngạo, tự tin, nàng thích mặc áo váy đỏ nhất, cũng thích cười, khi cười rộ lên cực kỳ xinh đẹp…” Lam Thanh chăm chú nhìn Lam Âm, thanh âm vang lên nhẹ nhàng, đôi mắt dịu dàng hơi ám đi.
“Rất giống Lam Âm sao?” Thanh âm của Lam Âm lại càng mờ ảo, có chút dụ hoặc.
“Giống…” Lam Thanh nhìn chăm chú vào Lam Âm, lập tức lại nhẹ nhàng lắc đầu.
“Nhưng khi cười rộ lên lại không giống…” ngôn ngữ của Lam Thanh có chút mờ mịt. Có một câu nàng vẫn chưa nói ra, đó là khi Lam Âm vẫn còn là Quân Mặc Li, nụ cười từ nội tâm của hắn lại cực kỳ giống vị cố nhân kia.
“Trên đời này không có hai người nào là hoàn toàn giống nhau cả, cho dù bề ngoài có giống nhau như thế nào đi chăng nữa…” Lam Âm cười tươi như hoa xuân nở, ý cười trong ánh mắt ấm áp như mặt trời.
“Đúng vậy, cho nên nếu đã biến mất, thì cũng là biến mất vĩnh viễn…” Lam Thanh hơi thổn thức, đôi mắt tịch mịch nhìn phương xa.
Lam Âm không nói thêm gì nữa, tầm mắt chuyển ra bên ngoài lương đình. Mưa phùn đang ngày càng to, từng giọt từng giọt trong suốt rơi xuống như trân châu. Mưa rơi xuống đất, rào rào rào rào, làm cho lòng người ta gợn sóng, làm cho người ta buồn phiền, lại bi thương.
Nhìn những giọt mưa không ngừng rơi xuống kia, đôi mắt dịu dàng của Lam Thanh dần dần biến ảo, quay sang nhìn khuôn mặt cười ôn nhu của Lam Âm, đôi con ngươi của nàng xoáy sâu lại, sự thống khổ đè nén bao năm qua trong nháy mắt bùng nổ, nàng nắm chặt hai tay lại, run nhè nhẹ.
“Thánh chủ….”
“Chuyện gì?” Lam Âm quay sang mỉm cười nhìn nàng.
“Không có gì…” như nghĩ đến điều gì, Lam Thanh lại gắt gao ngậm miệng lại, không phát ra thêm âm thanh nào nữa.
“Sao vậy, Thanh, nếu ngươi có chuyện, xin hãy nói với ta, để ta cùng gánh vác nó với ngươi, được không?” Lam Âm hơi nhếch môi, lời nói ôn nhu mang theo chút dẫn dụ, đôi mắt trong suốt màu đỏ nháy mắt trở nên cực kỳ sáng chói dụ hoặc, giống như muốn câu ra thứ dục vọng sâu nhất trong đáy lòng người ta.
“Được…” Lam Thanh hơi ngây ra, ánh mắt trống rỗng nói.
“Ta giống ai?” Lam Âm đi đến trước mặt Lam Thanh, dùng ngón tay khẽ nâng cằm nàng lên, đôi mắt đỏ rực xinh đẹp dụ hoặc nhìn nàng, khuôn mặt hắn càng ngày càng trở nên yêu mị, kinh diễm cực kỳ, làm cho người ta sợ hãi không dám nhìn.
“Giống… giống thánh…” Lam Thanh hơi ấp úng, trong tròng mắt mang theo chút giãy dụa, như muốn thoát ra khỏi sự khống chế của hắn. Nhưng khi ý cười của Lam Âm tăng lên, chút thanh minh cuối cùng trong mắt nàng hoàn toàn biến mất.
“Giống như thánh nữ Lam Hinh…” lời nói ngốc trệ không mang theo chút cảm tình nào.
“Lam Hinh là ai?” thanh âm mị hoặc lại vang lên, xuyên qua thể xác, ngấm tận vào linh hồn.
“Lam Hinh là mẫu phi của Đồ Lan thánh quân, cũng là muội muội của ta.” Lam Thanh nhìn Lam Âm, lời nói trống rỗng không chút ngữ điệu.
“Lam Âm rất giống nàng ta sao?”
“Giống, Lam Hinh cũng thích trang phục đỏ, luôn ỷ lại người mình yêu, cũng rất quật cường, kiêu ngạo. Tại giây phút thống khổ nhất, nàng cũng sẽ không rơi nước mắt, làm cho người ta vừa nhìn thấy đã yêu thương, khi nàng cười rộ lên sẽ mang đến cho người ta cảm giác rất ấm áp, giống như ngọn lửa, rất đẹp…” khoé môi của Lam Thanh hơi cong lên, kết hợp với đôi mắt trống rỗng cực kỳ quỷ dị.
“Nàng rất rất yêu Thánh quân, nàng yêu con của mình, yêu sâu như vây, thánh quân lúc đó chẳng phải cũng yêu chính mẫu phi của mình hay sao? Vậy thì vì sao lại… vì sao lại…”
Nhìn Lam Thanh si ngốc lại cuồng dại như vậy, đôi mắt mị hoặc của Lam Âm dần trở nên lạnh lẽo. Hắn cong lên khoé môi, ngón tay nắm cằm của Lam Thanh dùng sức hơn nữa, trong ánh mắt lạnh lẽo kia, như có một đoàn lửa bùng cháy, giống như chỉ một khắc sau ngọn lửa ấy sẽ toát ra, thiêu đốt vạn vật.
Kiêu ngạo, lại quật cường…
Thích mặc y phục đỏ…
Cười rộ lên ấm áp, giống như lửa….
Lam Âm đột nhiên cười to. Tiếng cười của hắn du dương như vậy, vậy mà lại không có chút độ ấm nào.
Quân Dạ Hàn, chẳng trách ngươi đã từng nói, muốn xem ngọn lửa giấu sau núi băng kia, khi bùng cháy lên sẽ xinh đẹp như thế nào? Chẳng trách ngươi đã từng nói, muốn gặp một Lam Âm chân chính…
Từ khi ta bắt đầu tu luyện thứ tâm pháp Băng chích này, có lẽ vận mệnh lại đã bắt đầu thay đổi…
Là hấp dẫn từ linh hồn a…
Đúng vậy… trên đời này, vốn không có thứ tình yêu nào bắt đầu từ duyên cả… vốn là không có…
Xuyên thấu qua ta, ngươi nhìn thấy được ai, ngươi lại muốn ta biến thành ai, biến thành ai….???
Người mà ngươi yêu là ai…
Hoá ra, thứ thương tổn ta sâu nhất không phải là mũi kiếm kia của ngươi… hoá ta, ta cũng không phải là một kẻ không tim, không tình cảm… chỉ là vết thương kia vẫn chưa thực sự đâm tới trái tim của ta…
Ai là người bày ra tất cả? Ai là người mở ra ván cờ này? Ai là người đang diễn trò? Chúng ta, rốt cuộc là ai đang tra tấn ai a….?
Ý thức của Lam Thanh lúc này đã có chút hỗn loạn. Lam Âm buông nàng ra, sau đó xoay người rời đi, mưa phùn rơi ướt đẫm quần áo hắn, mưa theo mái tóc dài lửa đỏ từng giọt từng giọt lăn xuống. Khoẽ môi của hắn vẫn cong lên một nụ cười, một nụ cười lạnh lẽo không chút nhiệt độ.
Bước chân của hắn càng ngày càng nặng, nhớ đến những lời mà hắn cùng y nói trên biển ngày ấy, Lam Âm nhịn không được mà cười ra tiếng, tiếng cười nhẹ nhàng, không lớn, nhưng lại làm người ta đau lòng.
“Khục khục!!” Lam Âm đột nhiên cúi đầu ho nhẹ hai tiếng, máu tươi từ bên môi hắn tràn ra, xuyên qua những ngón tay thon dài chảy ra ngoài, hoà với nước mưa rơi xuống đất, dần dần biến mất không thấy.
Quả nhiên thần thể này đã không thể cố được nữa. Mới vừa nãy, hắn dùng hồn dẫn với Lam Thanh, làm cho năng lượng trong người tiêu hao quá lớn. Dù sao Lam Thanh cũng là một trưởng lão của lam tộc, thực lực cũng tính là cao thủ trên đại lục này. Mất nhiều sức lực như vậy quả thật là quá sức đối với thân thể rách nát này, lúc này lại cộng thêm tâm trạng đau đớn khó chịu, rốt cuộc không áp chế nổi.
Đau đớn thống khổ trên cơ thể ngày càng rõ ràng, Lam Âm cố chống đỡ không cho mình ngã xuống, liêu xiêu đi vào trong điện. Hắn thực sự không muốn bị người khác phát hiện mình ngất đi chật vật dưới mưa như vậy…
Tắc Mâu Tư Đặc, Tắc Mâu Tư Đặc…
Lam Âm nhớ tới Hải hoàng, nhớ tới tất cả những điều mà y từng làm, những thứ mà y từng nói…
Khoảng khắc, hắn lại nhớ tới Quân Dạ Hàn, những chuyện y đã làm, lí do vì sao mà hắn lại lưu lạc đến đây, Quân Dạ Hàn đã ép buộc hắn phải tới nơi đây, vì sao chứ?
Chẳng lẽ y muốn hắn trở thành đế hậu của Lưu Li? Trở thành đế hậu, để thực sự có thể trở thành một kẻ mạnh…
Tắc Mâu Tư Đặc, Tắc Mâu Tư Đặc…
Vì sao, người mà Lam Âm nghĩ đến đầu tiên trong lúc này, lại là ngươi…?
Bước trên con đường đá ướt át, mưa phùn lất phất làm ướt mái tóc dài, nhưng Lam Âm cũng không để ý, vẫn tiếp tục đi về phía lương đình. Mưa làm cho hoa trong vườn rụng đầytrên mặt đất.
Khi trường bào màu đỏ cũng đã bị nước mưa làm ướt, hắn đi đến lương đình. Ngồi xuống ghế đá lạnh như băng, hắn khẽ xoa hai tay vào nhau, đôi mắt ôn nhu nhìn ra bên ngoài.
Một nữ tử dịu dàng cầm chiếc ô trúc màu xanh lam đang chầm chậm đi về hướng lương đình, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo một nụ cười ôn hoà, ánh mắt dịu dàng ôn nhu.
Đi vào trong lương đình, nàng dựng chiếc ô sang một bên, mỉm cười ngồi xuống bên cạnh hắn. Nàng cũng không nói một tiếng nào, chỉ im lặng nhìn hắn, đôi mắt dịu dàng mang theo chút hồi ức.
“Lam Thanh đang nhìn ai, đang nghĩ đến ai vậy?”
Thật lâu sau, Lam Âm lên tiếng đánh vỡ sự im lặng.
Lam Thanh hơi nhíu mày một chút, cảm giác mơ hồ nhớ mong trong mắt còn chưa hồi phục. Nhìn vào đôi mắt vẫn mang ý cười của Lam Âm, nàng hơi ảo não trong lòng. Nàng đã quên mất một điều, đôi mắt của thánh chủ tuy không thể nhìn thấy gì, nhưng cảm giác của ngài lại mạnh hơn bất cứ ai.
“Một cố nhân…” Lam Thanh cố gắng bình phục tâm tình của mình, ôn hoà trả lời.
“Cố nhân?” nếu là ngày thường, Lam Âm tự nhiên sẽ không để ý đến mấy thứ này, nhưng đoạn thời gian này, Lam Thanh có sự biến hoá rất lớn, làm hắn muốn không chú ý cũng không được.
“Là một nữ tử tuyệt thế nhất, kiêu ngạo, tự tin, nàng thích mặc áo váy đỏ nhất, cũng thích cười, khi cười rộ lên cực kỳ xinh đẹp…” Lam Thanh chăm chú nhìn Lam Âm, thanh âm vang lên nhẹ nhàng, đôi mắt dịu dàng hơi ám đi.
“Rất giống Lam Âm sao?” Thanh âm của Lam Âm lại càng mờ ảo, có chút dụ hoặc.
“Giống…” Lam Thanh nhìn chăm chú vào Lam Âm, lập tức lại nhẹ nhàng lắc đầu.
“Nhưng khi cười rộ lên lại không giống…” ngôn ngữ của Lam Thanh có chút mờ mịt. Có một câu nàng vẫn chưa nói ra, đó là khi Lam Âm vẫn còn là Quân Mặc Li, nụ cười từ nội tâm của hắn lại cực kỳ giống vị cố nhân kia.
“Trên đời này không có hai người nào là hoàn toàn giống nhau cả, cho dù bề ngoài có giống nhau như thế nào đi chăng nữa…” Lam Âm cười tươi như hoa xuân nở, ý cười trong ánh mắt ấm áp như mặt trời.
“Đúng vậy, cho nên nếu đã biến mất, thì cũng là biến mất vĩnh viễn…” Lam Thanh hơi thổn thức, đôi mắt tịch mịch nhìn phương xa.
Lam Âm không nói thêm gì nữa, tầm mắt chuyển ra bên ngoài lương đình. Mưa phùn đang ngày càng to, từng giọt từng giọt trong suốt rơi xuống như trân châu. Mưa rơi xuống đất, rào rào rào rào, làm cho lòng người ta gợn sóng, làm cho người ta buồn phiền, lại bi thương.
Nhìn những giọt mưa không ngừng rơi xuống kia, đôi mắt dịu dàng của Lam Thanh dần dần biến ảo, quay sang nhìn khuôn mặt cười ôn nhu của Lam Âm, đôi con ngươi của nàng xoáy sâu lại, sự thống khổ đè nén bao năm qua trong nháy mắt bùng nổ, nàng nắm chặt hai tay lại, run nhè nhẹ.
“Thánh chủ….”
“Chuyện gì?” Lam Âm quay sang mỉm cười nhìn nàng.
“Không có gì…” như nghĩ đến điều gì, Lam Thanh lại gắt gao ngậm miệng lại, không phát ra thêm âm thanh nào nữa.
“Sao vậy, Thanh, nếu ngươi có chuyện, xin hãy nói với ta, để ta cùng gánh vác nó với ngươi, được không?” Lam Âm hơi nhếch môi, lời nói ôn nhu mang theo chút dẫn dụ, đôi mắt trong suốt màu đỏ nháy mắt trở nên cực kỳ sáng chói dụ hoặc, giống như muốn câu ra thứ dục vọng sâu nhất trong đáy lòng người ta.
“Được…” Lam Thanh hơi ngây ra, ánh mắt trống rỗng nói.
“Ta giống ai?” Lam Âm đi đến trước mặt Lam Thanh, dùng ngón tay khẽ nâng cằm nàng lên, đôi mắt đỏ rực xinh đẹp dụ hoặc nhìn nàng, khuôn mặt hắn càng ngày càng trở nên yêu mị, kinh diễm cực kỳ, làm cho người ta sợ hãi không dám nhìn.
“Giống… giống thánh…” Lam Thanh hơi ấp úng, trong tròng mắt mang theo chút giãy dụa, như muốn thoát ra khỏi sự khống chế của hắn. Nhưng khi ý cười của Lam Âm tăng lên, chút thanh minh cuối cùng trong mắt nàng hoàn toàn biến mất.
“Giống như thánh nữ Lam Hinh…” lời nói ngốc trệ không mang theo chút cảm tình nào.
“Lam Hinh là ai?” thanh âm mị hoặc lại vang lên, xuyên qua thể xác, ngấm tận vào linh hồn.
“Lam Hinh là mẫu phi của Đồ Lan thánh quân, cũng là muội muội của ta.” Lam Thanh nhìn Lam Âm, lời nói trống rỗng không chút ngữ điệu.
“Lam Âm rất giống nàng ta sao?”
“Giống, Lam Hinh cũng thích trang phục đỏ, luôn ỷ lại người mình yêu, cũng rất quật cường, kiêu ngạo. Tại giây phút thống khổ nhất, nàng cũng sẽ không rơi nước mắt, làm cho người ta vừa nhìn thấy đã yêu thương, khi nàng cười rộ lên sẽ mang đến cho người ta cảm giác rất ấm áp, giống như ngọn lửa, rất đẹp…” khoé môi của Lam Thanh hơi cong lên, kết hợp với đôi mắt trống rỗng cực kỳ quỷ dị.
“Nàng rất rất yêu Thánh quân, nàng yêu con của mình, yêu sâu như vây, thánh quân lúc đó chẳng phải cũng yêu chính mẫu phi của mình hay sao? Vậy thì vì sao lại… vì sao lại…”
Nhìn Lam Thanh si ngốc lại cuồng dại như vậy, đôi mắt mị hoặc của Lam Âm dần trở nên lạnh lẽo. Hắn cong lên khoé môi, ngón tay nắm cằm của Lam Thanh dùng sức hơn nữa, trong ánh mắt lạnh lẽo kia, như có một đoàn lửa bùng cháy, giống như chỉ một khắc sau ngọn lửa ấy sẽ toát ra, thiêu đốt vạn vật.
Kiêu ngạo, lại quật cường…
Thích mặc y phục đỏ…
Cười rộ lên ấm áp, giống như lửa….
Lam Âm đột nhiên cười to. Tiếng cười của hắn du dương như vậy, vậy mà lại không có chút độ ấm nào.
Quân Dạ Hàn, chẳng trách ngươi đã từng nói, muốn xem ngọn lửa giấu sau núi băng kia, khi bùng cháy lên sẽ xinh đẹp như thế nào? Chẳng trách ngươi đã từng nói, muốn gặp một Lam Âm chân chính…
Từ khi ta bắt đầu tu luyện thứ tâm pháp Băng chích này, có lẽ vận mệnh lại đã bắt đầu thay đổi…
Là hấp dẫn từ linh hồn a…
Đúng vậy… trên đời này, vốn không có thứ tình yêu nào bắt đầu từ duyên cả… vốn là không có…
Xuyên thấu qua ta, ngươi nhìn thấy được ai, ngươi lại muốn ta biến thành ai, biến thành ai….???
Người mà ngươi yêu là ai…
Hoá ra, thứ thương tổn ta sâu nhất không phải là mũi kiếm kia của ngươi… hoá ta, ta cũng không phải là một kẻ không tim, không tình cảm… chỉ là vết thương kia vẫn chưa thực sự đâm tới trái tim của ta…
Ai là người bày ra tất cả? Ai là người mở ra ván cờ này? Ai là người đang diễn trò? Chúng ta, rốt cuộc là ai đang tra tấn ai a….?
Ý thức của Lam Thanh lúc này đã có chút hỗn loạn. Lam Âm buông nàng ra, sau đó xoay người rời đi, mưa phùn rơi ướt đẫm quần áo hắn, mưa theo mái tóc dài lửa đỏ từng giọt từng giọt lăn xuống. Khoẽ môi của hắn vẫn cong lên một nụ cười, một nụ cười lạnh lẽo không chút nhiệt độ.
Bước chân của hắn càng ngày càng nặng, nhớ đến những lời mà hắn cùng y nói trên biển ngày ấy, Lam Âm nhịn không được mà cười ra tiếng, tiếng cười nhẹ nhàng, không lớn, nhưng lại làm người ta đau lòng.
“Khục khục!!” Lam Âm đột nhiên cúi đầu ho nhẹ hai tiếng, máu tươi từ bên môi hắn tràn ra, xuyên qua những ngón tay thon dài chảy ra ngoài, hoà với nước mưa rơi xuống đất, dần dần biến mất không thấy.
Quả nhiên thần thể này đã không thể cố được nữa. Mới vừa nãy, hắn dùng hồn dẫn với Lam Thanh, làm cho năng lượng trong người tiêu hao quá lớn. Dù sao Lam Thanh cũng là một trưởng lão của lam tộc, thực lực cũng tính là cao thủ trên đại lục này. Mất nhiều sức lực như vậy quả thật là quá sức đối với thân thể rách nát này, lúc này lại cộng thêm tâm trạng đau đớn khó chịu, rốt cuộc không áp chế nổi.
Đau đớn thống khổ trên cơ thể ngày càng rõ ràng, Lam Âm cố chống đỡ không cho mình ngã xuống, liêu xiêu đi vào trong điện. Hắn thực sự không muốn bị người khác phát hiện mình ngất đi chật vật dưới mưa như vậy…
Tắc Mâu Tư Đặc, Tắc Mâu Tư Đặc…
Lam Âm nhớ tới Hải hoàng, nhớ tới tất cả những điều mà y từng làm, những thứ mà y từng nói…
Khoảng khắc, hắn lại nhớ tới Quân Dạ Hàn, những chuyện y đã làm, lí do vì sao mà hắn lại lưu lạc đến đây, Quân Dạ Hàn đã ép buộc hắn phải tới nơi đây, vì sao chứ?
Chẳng lẽ y muốn hắn trở thành đế hậu của Lưu Li? Trở thành đế hậu, để thực sự có thể trở thành một kẻ mạnh…
Tắc Mâu Tư Đặc, Tắc Mâu Tư Đặc…
Vì sao, người mà Lam Âm nghĩ đến đầu tiên trong lúc này, lại là ngươi…?
/145
|