Vừa mới hửng sáng, bầu trời còn khá âm u. Tuy sắp đến hạ chí (giữa hè) nhưng không khí sáng sớm vẫn có chút se lạnh.
Lam Âm đẩy cửa phòng, nhẹ nhàng đi ra ngoài.
“Thánh chủ…”
Lam Thanh đã sớm đợi ở bên ngoài điện, nhìn thấy Lam Âm liền bước đến, gọi khẽ một tiếng.
Lam Âm dừng chân, nhìn về phía Lam Thanh.
“Mọi chuyện đã công đạo xong hết chưa?”
“Rồi, thưa thánh chủ.” Lam Thanh hơi cúi đầu, để Lam Âm bước qua, sau đấy mới đi theo sau.
Đại môn của thánh điện chậm rãi mở ra, Lam Âm đứng ở bên trong, khẽ đập chiếc quạt vào lòng bàn tay, đôi môi hơi cong lên một chút, trầm ngâm như đang suy nghĩ điều gì.
Lam Thanh đứng cạnh Lam Âm, đôi mày thanh tú dịu dàng hơi nhíu lại, thở dài.
“Đi thôi…”
Lam Âm mở chiếc quạt ra, cũng không nhìn lại mà đi thẳng ra khỏi đại môn.
Một chiếc xe cao lớn tinh xảo đã đỗ ngay trước cửa, rèm xe màu vàng dài chạm xuống mặt sàn, còn có mấy con chim hạc trắng đứng ngay trước mũi xe, nhìn qua tư thế cực kỳ xinh đẹp tao nhã.
Lam Âm chầm chậm đi đến bên cạnh xe, bước chân lên bậc gỗ, đang nhấc rèm xe định chui vào bên trong, thì từ trong đại môn truyền ra tiếng bước chân dồn dập.
“Ca ca~”
Thanh âm non nớt của trẻ con vang lên, một đứa bé đáng yêu chạy từ bên trong ra, lảo đảo lao về hướng Lam Âm.
“Tiểu Diễn…” Lam Âm xoay người lại, nhìn đứa trẻ kia đầy chìu mến.
“Vì sao ca ca đi xa lại không nói cho tiểu Diễn biết?” tiểu Diễn chạy nhanh đến bên cạnh xe, thân mình nó quá nhỏ bé, chỉ có thể với đến sàn của xe mà thôi, hai bàn tay nho nhỏ túm chặt lấy sàn xe, giống như sợ hãi chiếc xe sẽ biến mất trước mắt nó.
“Ca ca đến đế quốc Lưu Li có chuyện quan trọng, vì quá vội vàng nên chưa kịp nói cho tiểu Diễn biết, ca ca xin lỗi.” Lam Âm cúi người xuống, nhẹ nhàng bế Tất Diễn lên, vuốt ve mái tóc mềm của nó.
“Vậy ca ca phải về sớm một chút nhé.” Tất Diễn ngoan ngoãn gật đầu, sau đó như chợt nhớ ra thứ gì, nó chúm chím cười một chút, rồi cong môi hôn chụt một cái vào má của Lam Âm.
Lam Âm cảm nhận sự ấm áp bên má, hơi ngạc nhiên một chút, sau đó nở nụ cười, đưa Tất Diễn cho Lam Thanh đang đứng cạnh xe.
“Tiểu Diễn ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời, biết chưa?” Lam Âm mỉm cười dặn dò Tất Diễn, sau đấy quay người muốn vào trong xe, nhưng lúc này, một bàn tay lại đưa ra ngăn hắn lại.
“Âm, ngươi định ra đi không một câu tạm biệt như vậy sao?”
Thanh âm trầm thấp còn mang theo chút tức giận, đôi mắt tím của người nói cũng đã trở nên âm trầm.
“Lưu Quân, ngươi đã giúp Lam Âm quá nhiều, ta không muốn gây thêm phiền nhiễu cho ngươi nữa.” Lam Âm cười khẽ, nói với An Lưu Quân.
An Lưu Quân há miệng, lại một chữ cũng không nói ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lam Âm vào trong xe, tiếng vỗ cánh vang lên, chiếc xe nhanh chóng bay về phía chân trời.
Bốn năm ngày ngày đêm đêm ở chung, ta vẫn không thể nào giữ ngươi lại được.
Bốn năm dây dưa, đến cuối cũng vẫn chỉ là tình cảm đơn phương của ta.
Bởi vì không thể cho, cho nên mới dứt khoát mà đoạn tuyệt tất cả như vậy…
Lam Âm, Lam Âm, rốt cuộc ngươi là một kẻ tuyệt tình, hay là một người có tình đây?
Thánh quân, cho dù cuối cùng ngươi cũng tìm được điều mà ngươi muốn, nhưng rồi ngươi cũng sẽ mất đi tất cả!
An Lưu Quân nắm chặt hai tay, nhìn chằm chằm về hướng chiếc xe. Cho đến khi bóng dáng kia hoàn toàn biến mất, ánh mắt của y trở nên cực kỳ ảm đạm, y chầm chậm bước về phía chân núi…
—
Chiếc xe do hạc kéo bay vọt qua không trung, giống như một luồng hào quang xẹt về phía chân trời.
“Thánh chủ…” Lam Thanh nhẹ nhàng kêu gọi một tiếng.
Lam Âm lúc này đang nằm tựa người vào mấy chiếc gối đệm mềm, đôi mắt hơi híp lại nhìn Lam Thanh, tròng mắt màu đỏ rực rỡ, nhưng cũng là trong suốt, làm cho người ta có chút cảm giác xa lạ.
“Có chuyện gì?”
“Phía trước chính là biển Kiềm Kình, phần duyên hải của nó lúc này đang có chiến loạn, thánh chủ có muốn đi vòng qua đấy không?” Lam Thanh cúi đầu dịu dàng nói.
“Vậy cửa thành phía trước chính là biến giới của đế quốc Đồ Lan?” Lam Âm ngồi thẳng dậy, hơi mỉm cười.
“Đúng vậy, khu vực phía trước vẫn thuộc về Đồ Lan. Mấy hôm trước, đế quốc Lưu Li đột nhiên ra lệnh cho một vạn thuỷ binh tấn công nơi này, cho nên mới xảy ra chiến loạn.” Lam Thanh cung kính trả lời vấn đề của Lam Âm.
“Chính là buổi thịnh yến hôm đó?” Lam Âm cười khẽ ra tiếng.
“Đúng vậy…” Lam Thanh hơi nhíu mày nhìn Lam Âm một cái.
“Quân Dạ Hàn không ở tại đế cung sao?” Lam Âm hơi nhếch khoé môi, mái tóc dài như lửa đỏ trải đầy xung quanh hắn, mà khuôn mặt thanh nhã lại cuốn hút như một đoá sen đỏ trở nên cực kỳ yêu dã.
“Từ ngày ấy, sau khi xuất hiện ở Lam tộc, đế quân vẫn chưa quay lại cung điện, hiện nay Đồ Lan là do Hiền thân vương làm nhiếp chính.” Lam Thanh không hề tỏ vẻ ngạc nhiên khi Lam Âm gọi trực tiếp tên của thánh quân, cũng bình tĩnh nói hết những điều mình biết.
“Lam Thanh, ngươi có vẻ biết rất nhiều a?” Lam Âm nhìn về phía Lam Thanh, ánh mắt tràn đầy ý cười.
“Lam tộc được lập ra đã đến cả nghìn năm, thế lực cho dù chưa đủ để trải rộng khắp cả đại lục, nhưng cũng có đủ tai mắt của mình ở các đế quốc lớn. Thánh chủ mới nhập Lam tộc, cho nên vẫn chưa biết được tất cả về nó.”
Lam Âm lại dựa vào những chiếc gối êm sau lưng, đôi môi khẽ nhếch.
“Thật vậy sao? Xem ra là do Lam Âm quá mức chủ quan, không hiểu biết hết Lam tộc rồi.”
“Lam tộc chính là của thánh chủ.” Lam Thanh nhìn Lam Âm đầy dịu dàng, cũng cực kỳ kiên định nói.
Lam Âm cười khẽ, cũng không nói tiếp về vấn đề này nữa.
“Cứ đi thẳng đi.”
Lam Thanh kính cẩn vâng lệnh, sau đấy gõ nhẹ xuống thành xe mấy cái, chiếc xe liền nhanh chóng gia tốc, lao vụt đi trên không trung.
Lam Âm lồng hai bàn tay vào với nhau trước người, ngả lưng dựa vào gối sau lưng, suy nghĩ.
Đế quốc của mình bị xâm chiếm, vậy mà Quân Dạ Hàn lại không có mặt ở đế cung, lại còn để cho Hiền thân vương làm nhiếp chính.
Nhắc đến Hiền hân vương, Lam Âm liền nhớ mang máng đến con người hắn mới gặp một lần là Lam Tịch Thanh, từng là tộc trưởng của Lam tộc. Dung nhan của y quả nhiên xinh đẹp hơn cả phụ nữ, từ sau khi hắn nhập tộc, y liền rời khỏi Lam tộc, theo Quân Dạ Hàn trở lại Đồ Lan, được phong là Hiền thân vương, được trọng dụng cực kỳ. Cho nên hiện tại, khi Quân Dạ Hàn không có mặt, trọng trách nhiếp chính này cũng được đẩy cho y.
Nhưng mà quan trọng là, hiện tại Quân Dạ Hàn đang ở đâu…?
Thôi, cho dù Quân Dạ Hàn có ở nơi nào, hoặc là đang âm mưu kế hoạch gì đi chăng nữa thì bản thân hắn cũng đã không còn đủ thời gian để chờ đợi nữa. Thời gian của hắn đã càng ngày càng ít.
Chiếc xe bay trong không trung cực kỳ vững vàng, không để lại chút dấu vết nào.
Lúc này, trên biển Kiềm Kình, sóng lớn nổi lên dữ dội, những cột sóng cao đến tận trời, mang theo lực lượng cùng sức mạnh cực kỳ lớn, cực kỳ nguy hiểm.
Chiếc xe bay cách mặt biển cả trăm thước, vậy mà vẫn bị những sóng xung động kia ảnh hưởng mà hơi lắc lư.
Đột nhiên, một cột nước biển phun thẳng lên cao, lực va chạm rất lớn đập vào thân xe, giống như muốn phá nát chiếc xe ra vậy.
Ở bên trong xe, cảm nhận chiếc xe lắc lư càng ngày càng mạnh, Lam Âm liền đứng dậy, vén rèm xe đi ra bên ngoài.
“Thánh chủ, không thể…” Lam Thanh tuy không hiểu rõ Lam Âm muốn làm gì, nhưng lại hiểu được lúc này, không nên để hắn đi ra ngoài xe.
“Lam Thanh cho rằng với tình hình như thế này, chúng ta còn có thể an toàn đi qua nơi đây sao?” Lam Âm quay đầu lại, bình thản nói một câu, sau đấy đẩy rèm cửa ra.
Luồng khí lạnh như băng ập đến, Lam Âm đứng cạnh cửa xe, nhẹ nhàng cười nhìn về phía mặt biển đang nhấp nhô mãnh liệt, gió mạnh thổi ào qua, làm cho mái tóc dài đỏ rực của hắn tung bay, cũng làm cho vạt áo dài và tay áo phất phơ.
Cuồng phong nổi lên, trên mặt biển nhấp nhô có hai thân ảnh đang quấn lấy nhau, một đen và một trắng, thỉnh thoảng, sự va chạm sẽ ảnh hưởng đến mặt biển, làm cho những cơn sóng to nổi lên, không hề kém cạnh so với uy lực của tự nhiên.
Lam Âm nhìn xuống mặt biển, đôi môi khẽ cong lên, gió biển mang theo vị mặn phất ngang qua mặt của hắn.
Thật đúng là có duyên. Không, đây thật sự không phải là điều có thể lý giải được bằng một chữ duyên.
Người nam tử mặc áo đen đang triền đấu dưới mặt biển như là cảm nhận được điều gì đó, động tác ngừng lại, đôi mắt đen như bóng đêm nhìn thẳng về không trung.
Nhưng chỉ cần một chút tạm ngừng như vậy thôi cũng đủ để người nam tử tóc bạc chiếm được tiên cơ, thân hình của y nhanh như chớp lao đến, trường thương trong tay y ngắm thẳng vào nam tử áo đen.
Người nam tử áo đen như không hề cảm nhận thấy nguy hiểm đang tới gần, vẫn đứng yên nhìn về phía bầu trời.
Trường thương màu bạc dùng tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy được đâm thẳng vào người của nam tử áo đen, nhưng ngay khoảnh khắc sắp đâm vào thì nó lại đột ngột ngừng lại.
Hai người lúc này đã đứng gần như đối diện nhau, dáng người cùng khí phách mạnh mẽ như thần.
Nam tử áo đen có một vẻ ôn như cực kỳ nồng đậm, giống như biển lớn, đủ để làm cho tất cả sinh vật trên thế gian này trầm nịch trong đấy, giống như có khả năng bao dung vạn vật trên thế gian. Mà nam tử tóc bac lại giống như một thanh kiếm lợi hại mới ra khỏi vỏ, lạnh lẽo băng hàn đến tận xườn, quanh thân đều tản ra sát khí sắc bén, làm cho người ta có cảm giác chỉ cần đến gần y sẽ bị khí tức của y đâm thủng.
“Đế quân Đồ Lan, ngươi thực sự làm cho bản hoàng thấy thất vọng.” nam tử tóc bạc đeo một chiếc mặt nạ bằng bạc trang trí cực kỳ tinh mỹ, đôi mắt của y cũng màu bạc, cực kỳ tuyệt tình nhập cốt, thanh âm của y giống như nghìn năm băng hà, đủ để đông cứng vạn vật, vạt áo dài hoa quý cho dù bị ngâm trong nước biển cũng cực kỳ sạch sẽ, không có một vết nước nào.
Nam tử áo đen nhìn thân hình cao lớn của người tóc bạc trước mắt, đôi mắt ôn nhu cười.
“Hải hoàng không hổ danh là chiến thần, bản quân tự nhân không bằng người.”
“Bản hoàng lần này chiếc thắng không quá vẻ vang. Đế quân, ngài bị sao nhãng chính là vì người nọ?” Nam tử tóc bạc nhìn về phái bóng dáng đỏ rực nơi không trung, đôi mắt lạnh lẽo cực kỳ, trường thương màu bạc tản mát ra hơi thở lạnh như băng.
Nam tử áo đen chỉ cười không nói, nhưng nhu tình trong mắt của y lại quá rõ ràng.
“Tình cảm đàn bà, quả thực buồn cười vô cùng. Đế quân của Đồ Lan hóa ra cũng chỉ như vậy.” nhìn thấy vẻ mặt nhu tình của nam tử áo đen, nam tử tóc bạc lạnh lùng trào phúng.
Mất đi một toà thành vì nhận thua, nhưng nam tử áo đen vẫn chưa có chút biểu hiện buồn chán nào, thay vào đó là một vẻ mặt cực kỳ dịu dàng tha thiết nhìn về phía nam tử áo đỏ trên trời cao.
“Li nhi, ngươi đang đi đâu vậy…?”
Lam Âm nghe lời nam tử áo đen nói liền cười khẽ thành tiếng.
Thật sự là thiên hạ này không nơi nào là không có thể gặp lại ngươi. Nhưng mà Quân Dạ Hàn, thế giới này làm gì có nhiều sự trùng hợp như vậy?
Lam Âm đẩy cửa phòng, nhẹ nhàng đi ra ngoài.
“Thánh chủ…”
Lam Thanh đã sớm đợi ở bên ngoài điện, nhìn thấy Lam Âm liền bước đến, gọi khẽ một tiếng.
Lam Âm dừng chân, nhìn về phía Lam Thanh.
“Mọi chuyện đã công đạo xong hết chưa?”
“Rồi, thưa thánh chủ.” Lam Thanh hơi cúi đầu, để Lam Âm bước qua, sau đấy mới đi theo sau.
Đại môn của thánh điện chậm rãi mở ra, Lam Âm đứng ở bên trong, khẽ đập chiếc quạt vào lòng bàn tay, đôi môi hơi cong lên một chút, trầm ngâm như đang suy nghĩ điều gì.
Lam Thanh đứng cạnh Lam Âm, đôi mày thanh tú dịu dàng hơi nhíu lại, thở dài.
“Đi thôi…”
Lam Âm mở chiếc quạt ra, cũng không nhìn lại mà đi thẳng ra khỏi đại môn.
Một chiếc xe cao lớn tinh xảo đã đỗ ngay trước cửa, rèm xe màu vàng dài chạm xuống mặt sàn, còn có mấy con chim hạc trắng đứng ngay trước mũi xe, nhìn qua tư thế cực kỳ xinh đẹp tao nhã.
Lam Âm chầm chậm đi đến bên cạnh xe, bước chân lên bậc gỗ, đang nhấc rèm xe định chui vào bên trong, thì từ trong đại môn truyền ra tiếng bước chân dồn dập.
“Ca ca~”
Thanh âm non nớt của trẻ con vang lên, một đứa bé đáng yêu chạy từ bên trong ra, lảo đảo lao về hướng Lam Âm.
“Tiểu Diễn…” Lam Âm xoay người lại, nhìn đứa trẻ kia đầy chìu mến.
“Vì sao ca ca đi xa lại không nói cho tiểu Diễn biết?” tiểu Diễn chạy nhanh đến bên cạnh xe, thân mình nó quá nhỏ bé, chỉ có thể với đến sàn của xe mà thôi, hai bàn tay nho nhỏ túm chặt lấy sàn xe, giống như sợ hãi chiếc xe sẽ biến mất trước mắt nó.
“Ca ca đến đế quốc Lưu Li có chuyện quan trọng, vì quá vội vàng nên chưa kịp nói cho tiểu Diễn biết, ca ca xin lỗi.” Lam Âm cúi người xuống, nhẹ nhàng bế Tất Diễn lên, vuốt ve mái tóc mềm của nó.
“Vậy ca ca phải về sớm một chút nhé.” Tất Diễn ngoan ngoãn gật đầu, sau đó như chợt nhớ ra thứ gì, nó chúm chím cười một chút, rồi cong môi hôn chụt một cái vào má của Lam Âm.
Lam Âm cảm nhận sự ấm áp bên má, hơi ngạc nhiên một chút, sau đó nở nụ cười, đưa Tất Diễn cho Lam Thanh đang đứng cạnh xe.
“Tiểu Diễn ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời, biết chưa?” Lam Âm mỉm cười dặn dò Tất Diễn, sau đấy quay người muốn vào trong xe, nhưng lúc này, một bàn tay lại đưa ra ngăn hắn lại.
“Âm, ngươi định ra đi không một câu tạm biệt như vậy sao?”
Thanh âm trầm thấp còn mang theo chút tức giận, đôi mắt tím của người nói cũng đã trở nên âm trầm.
“Lưu Quân, ngươi đã giúp Lam Âm quá nhiều, ta không muốn gây thêm phiền nhiễu cho ngươi nữa.” Lam Âm cười khẽ, nói với An Lưu Quân.
An Lưu Quân há miệng, lại một chữ cũng không nói ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lam Âm vào trong xe, tiếng vỗ cánh vang lên, chiếc xe nhanh chóng bay về phía chân trời.
Bốn năm ngày ngày đêm đêm ở chung, ta vẫn không thể nào giữ ngươi lại được.
Bốn năm dây dưa, đến cuối cũng vẫn chỉ là tình cảm đơn phương của ta.
Bởi vì không thể cho, cho nên mới dứt khoát mà đoạn tuyệt tất cả như vậy…
Lam Âm, Lam Âm, rốt cuộc ngươi là một kẻ tuyệt tình, hay là một người có tình đây?
Thánh quân, cho dù cuối cùng ngươi cũng tìm được điều mà ngươi muốn, nhưng rồi ngươi cũng sẽ mất đi tất cả!
An Lưu Quân nắm chặt hai tay, nhìn chằm chằm về hướng chiếc xe. Cho đến khi bóng dáng kia hoàn toàn biến mất, ánh mắt của y trở nên cực kỳ ảm đạm, y chầm chậm bước về phía chân núi…
—
Chiếc xe do hạc kéo bay vọt qua không trung, giống như một luồng hào quang xẹt về phía chân trời.
“Thánh chủ…” Lam Thanh nhẹ nhàng kêu gọi một tiếng.
Lam Âm lúc này đang nằm tựa người vào mấy chiếc gối đệm mềm, đôi mắt hơi híp lại nhìn Lam Thanh, tròng mắt màu đỏ rực rỡ, nhưng cũng là trong suốt, làm cho người ta có chút cảm giác xa lạ.
“Có chuyện gì?”
“Phía trước chính là biển Kiềm Kình, phần duyên hải của nó lúc này đang có chiến loạn, thánh chủ có muốn đi vòng qua đấy không?” Lam Thanh cúi đầu dịu dàng nói.
“Vậy cửa thành phía trước chính là biến giới của đế quốc Đồ Lan?” Lam Âm ngồi thẳng dậy, hơi mỉm cười.
“Đúng vậy, khu vực phía trước vẫn thuộc về Đồ Lan. Mấy hôm trước, đế quốc Lưu Li đột nhiên ra lệnh cho một vạn thuỷ binh tấn công nơi này, cho nên mới xảy ra chiến loạn.” Lam Thanh cung kính trả lời vấn đề của Lam Âm.
“Chính là buổi thịnh yến hôm đó?” Lam Âm cười khẽ ra tiếng.
“Đúng vậy…” Lam Thanh hơi nhíu mày nhìn Lam Âm một cái.
“Quân Dạ Hàn không ở tại đế cung sao?” Lam Âm hơi nhếch khoé môi, mái tóc dài như lửa đỏ trải đầy xung quanh hắn, mà khuôn mặt thanh nhã lại cuốn hút như một đoá sen đỏ trở nên cực kỳ yêu dã.
“Từ ngày ấy, sau khi xuất hiện ở Lam tộc, đế quân vẫn chưa quay lại cung điện, hiện nay Đồ Lan là do Hiền thân vương làm nhiếp chính.” Lam Thanh không hề tỏ vẻ ngạc nhiên khi Lam Âm gọi trực tiếp tên của thánh quân, cũng bình tĩnh nói hết những điều mình biết.
“Lam Thanh, ngươi có vẻ biết rất nhiều a?” Lam Âm nhìn về phía Lam Thanh, ánh mắt tràn đầy ý cười.
“Lam tộc được lập ra đã đến cả nghìn năm, thế lực cho dù chưa đủ để trải rộng khắp cả đại lục, nhưng cũng có đủ tai mắt của mình ở các đế quốc lớn. Thánh chủ mới nhập Lam tộc, cho nên vẫn chưa biết được tất cả về nó.”
Lam Âm lại dựa vào những chiếc gối êm sau lưng, đôi môi khẽ nhếch.
“Thật vậy sao? Xem ra là do Lam Âm quá mức chủ quan, không hiểu biết hết Lam tộc rồi.”
“Lam tộc chính là của thánh chủ.” Lam Thanh nhìn Lam Âm đầy dịu dàng, cũng cực kỳ kiên định nói.
Lam Âm cười khẽ, cũng không nói tiếp về vấn đề này nữa.
“Cứ đi thẳng đi.”
Lam Thanh kính cẩn vâng lệnh, sau đấy gõ nhẹ xuống thành xe mấy cái, chiếc xe liền nhanh chóng gia tốc, lao vụt đi trên không trung.
Lam Âm lồng hai bàn tay vào với nhau trước người, ngả lưng dựa vào gối sau lưng, suy nghĩ.
Đế quốc của mình bị xâm chiếm, vậy mà Quân Dạ Hàn lại không có mặt ở đế cung, lại còn để cho Hiền thân vương làm nhiếp chính.
Nhắc đến Hiền hân vương, Lam Âm liền nhớ mang máng đến con người hắn mới gặp một lần là Lam Tịch Thanh, từng là tộc trưởng của Lam tộc. Dung nhan của y quả nhiên xinh đẹp hơn cả phụ nữ, từ sau khi hắn nhập tộc, y liền rời khỏi Lam tộc, theo Quân Dạ Hàn trở lại Đồ Lan, được phong là Hiền thân vương, được trọng dụng cực kỳ. Cho nên hiện tại, khi Quân Dạ Hàn không có mặt, trọng trách nhiếp chính này cũng được đẩy cho y.
Nhưng mà quan trọng là, hiện tại Quân Dạ Hàn đang ở đâu…?
Thôi, cho dù Quân Dạ Hàn có ở nơi nào, hoặc là đang âm mưu kế hoạch gì đi chăng nữa thì bản thân hắn cũng đã không còn đủ thời gian để chờ đợi nữa. Thời gian của hắn đã càng ngày càng ít.
Chiếc xe bay trong không trung cực kỳ vững vàng, không để lại chút dấu vết nào.
Lúc này, trên biển Kiềm Kình, sóng lớn nổi lên dữ dội, những cột sóng cao đến tận trời, mang theo lực lượng cùng sức mạnh cực kỳ lớn, cực kỳ nguy hiểm.
Chiếc xe bay cách mặt biển cả trăm thước, vậy mà vẫn bị những sóng xung động kia ảnh hưởng mà hơi lắc lư.
Đột nhiên, một cột nước biển phun thẳng lên cao, lực va chạm rất lớn đập vào thân xe, giống như muốn phá nát chiếc xe ra vậy.
Ở bên trong xe, cảm nhận chiếc xe lắc lư càng ngày càng mạnh, Lam Âm liền đứng dậy, vén rèm xe đi ra bên ngoài.
“Thánh chủ, không thể…” Lam Thanh tuy không hiểu rõ Lam Âm muốn làm gì, nhưng lại hiểu được lúc này, không nên để hắn đi ra ngoài xe.
“Lam Thanh cho rằng với tình hình như thế này, chúng ta còn có thể an toàn đi qua nơi đây sao?” Lam Âm quay đầu lại, bình thản nói một câu, sau đấy đẩy rèm cửa ra.
Luồng khí lạnh như băng ập đến, Lam Âm đứng cạnh cửa xe, nhẹ nhàng cười nhìn về phía mặt biển đang nhấp nhô mãnh liệt, gió mạnh thổi ào qua, làm cho mái tóc dài đỏ rực của hắn tung bay, cũng làm cho vạt áo dài và tay áo phất phơ.
Cuồng phong nổi lên, trên mặt biển nhấp nhô có hai thân ảnh đang quấn lấy nhau, một đen và một trắng, thỉnh thoảng, sự va chạm sẽ ảnh hưởng đến mặt biển, làm cho những cơn sóng to nổi lên, không hề kém cạnh so với uy lực của tự nhiên.
Lam Âm nhìn xuống mặt biển, đôi môi khẽ cong lên, gió biển mang theo vị mặn phất ngang qua mặt của hắn.
Thật đúng là có duyên. Không, đây thật sự không phải là điều có thể lý giải được bằng một chữ duyên.
Người nam tử mặc áo đen đang triền đấu dưới mặt biển như là cảm nhận được điều gì đó, động tác ngừng lại, đôi mắt đen như bóng đêm nhìn thẳng về không trung.
Nhưng chỉ cần một chút tạm ngừng như vậy thôi cũng đủ để người nam tử tóc bạc chiếm được tiên cơ, thân hình của y nhanh như chớp lao đến, trường thương trong tay y ngắm thẳng vào nam tử áo đen.
Người nam tử áo đen như không hề cảm nhận thấy nguy hiểm đang tới gần, vẫn đứng yên nhìn về phía bầu trời.
Trường thương màu bạc dùng tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy được đâm thẳng vào người của nam tử áo đen, nhưng ngay khoảnh khắc sắp đâm vào thì nó lại đột ngột ngừng lại.
Hai người lúc này đã đứng gần như đối diện nhau, dáng người cùng khí phách mạnh mẽ như thần.
Nam tử áo đen có một vẻ ôn như cực kỳ nồng đậm, giống như biển lớn, đủ để làm cho tất cả sinh vật trên thế gian này trầm nịch trong đấy, giống như có khả năng bao dung vạn vật trên thế gian. Mà nam tử tóc bac lại giống như một thanh kiếm lợi hại mới ra khỏi vỏ, lạnh lẽo băng hàn đến tận xườn, quanh thân đều tản ra sát khí sắc bén, làm cho người ta có cảm giác chỉ cần đến gần y sẽ bị khí tức của y đâm thủng.
“Đế quân Đồ Lan, ngươi thực sự làm cho bản hoàng thấy thất vọng.” nam tử tóc bạc đeo một chiếc mặt nạ bằng bạc trang trí cực kỳ tinh mỹ, đôi mắt của y cũng màu bạc, cực kỳ tuyệt tình nhập cốt, thanh âm của y giống như nghìn năm băng hà, đủ để đông cứng vạn vật, vạt áo dài hoa quý cho dù bị ngâm trong nước biển cũng cực kỳ sạch sẽ, không có một vết nước nào.
Nam tử áo đen nhìn thân hình cao lớn của người tóc bạc trước mắt, đôi mắt ôn nhu cười.
“Hải hoàng không hổ danh là chiến thần, bản quân tự nhân không bằng người.”
“Bản hoàng lần này chiếc thắng không quá vẻ vang. Đế quân, ngài bị sao nhãng chính là vì người nọ?” Nam tử tóc bạc nhìn về phái bóng dáng đỏ rực nơi không trung, đôi mắt lạnh lẽo cực kỳ, trường thương màu bạc tản mát ra hơi thở lạnh như băng.
Nam tử áo đen chỉ cười không nói, nhưng nhu tình trong mắt của y lại quá rõ ràng.
“Tình cảm đàn bà, quả thực buồn cười vô cùng. Đế quân của Đồ Lan hóa ra cũng chỉ như vậy.” nhìn thấy vẻ mặt nhu tình của nam tử áo đen, nam tử tóc bạc lạnh lùng trào phúng.
Mất đi một toà thành vì nhận thua, nhưng nam tử áo đen vẫn chưa có chút biểu hiện buồn chán nào, thay vào đó là một vẻ mặt cực kỳ dịu dàng tha thiết nhìn về phía nam tử áo đỏ trên trời cao.
“Li nhi, ngươi đang đi đâu vậy…?”
Lam Âm nghe lời nam tử áo đen nói liền cười khẽ thành tiếng.
Thật sự là thiên hạ này không nơi nào là không có thể gặp lại ngươi. Nhưng mà Quân Dạ Hàn, thế giới này làm gì có nhiều sự trùng hợp như vậy?
/145
|