Quân Dạ Hàn ngồi ở đế vị cao nhất trong Dương Quang điện, đôi mắt đen như đêm tối như bao trùm một tầng sương mờ mờ, môi y khẽ nhếch lên một chút. Bên dưới, những đại thần của y đang không ngừng đấu khẩu, Quân Dạ Hàn im lặng nhìn tất cả, đôi mắt không có một chút gợn sóng. Y giống như đang ngồi xem một vở kịch náo loạn, đáng cười mà cũng thật đáng buồn.
“Nếu các khanh không thể đưa ra kết luận, vậy thì để ngày mai tái nghị đi.” Quân Dạ Hàn đứng dậy, đi vào bên trong điện.
Tà dựa vào chiếc ghế dài ngọc thạch trong tẩm điện, Quân Dạ Hàn nghịch chiếc thủ liên tinh mỹ trong tay, chiếc thủ liên còn không ngừng toả ra hào quang màu đen. Tầm mắt của y cũng dừng lại ở bức tranh duy nhất treo trên tường, trong mắt vô thức mà tràn ngập nhu tình.
Mặc Li…
Từ cái nhìn đầu tiên, Quân Dạ Hàn đã biết hắn không phải là hắn.
Không phải bởi vì tính cách thay đổi, mà là linh hồn. Không có ai biết rắng, y từ khi vừa sinh ra đã có thể nhìn thấy linh hồn của những thứ có sinh mệnh, từ những linh hồn đơn thuần trong trắng, cho đến thứ linh hồn sáng rực rỡ chói mắt. Nhưng thứ linh hồn mà y nhìn thấy nhiều nhất chính là linh hồn màu xám…
Có lẽ đối với nhiều người, thì việc nhìn thấy linh hồn là một việc vô cùng may mắn. Nhưng đối với một đứa trẻ vừa sinh ra đã phải đối mặt với vô cùng vô tận những linh hồn hắc ám, thì khả năng này giống như một loại huỷ diệt. Nhớ lại trước đây, khi y còn rất rất nhỏ, y cũng đã hiểu rõ một điều, mỗi người đều đội một cái mặt nạ, chiếc mặt nạ nguỵ thiện, linh hồn của họ cực kỳ không phù hợp với khuôn mặt cũng như cái miệng của chính họ… nên từ khi ấy y cũng đã không hề tin tưởng bất cứ ai.
Y cứ nghĩ nếu mình nhắm mắt lại sẽ không còn phải gặp những thứ giả tạo kia nữa, lại không ngờ rằng hành động ấy của y lại càng làm cho tiềm năng của y bộc phát, chỉ cần có người đến gần y, y đã có thể cảm nhận được những dục vọng, ý nghĩ xấu xa bẩn thỉu tận sâu trong lòng họ, thậm chí còn cảm nhận được cực kỳ mãnh liệt rõ ràng. Năm tháng qua đi, y càng trưởng thành thì những thanh âm mà y nghe được càng rõ ràng. Mà trái tim của y đôi với thế giới này cũng càng ngày càng xa…
Cả trăm năm, cứ tưởng rằng đối với thế giới này y đã là vô tâm, không có trái tim, lại không thể ngờ được lần đầu tiên nhìn thấy Quân Mặc Li, nỗi lòng bằng phẳng kia của y lại nháy mắt có chút dao động.
Đó là cảm giác ước ao, chờ mong…
Che dấu dưới bộ quần áo đỏ thẫm kia là một trái tim mềm mại như nước, một linh hồn kiêu ngạo bất khuất. Tất nhiên, y cũng có thể tìm thấy sự kiêu ngạo từ rất nhiều những người khác, nhưng y lại chưa từng nhìn thấy được một linh hồn nào giống như thế… Một linh hồn mặc dù đã nếm trải đủ mọi loại thống khổ của thế gian này, mà vẫn giữ vững sự cứng cỏi không chịu lùi bước cùng dứt khoát quyết đoán.
Từ giây phút kia, Quân Dạ Hàn biết bản thân y, đối với Quân Mặc Li có một sự chờ mong rất lớn….
Tẫn hồn Diệt thân, loại tâm pháp này với người khác có thể là sự huỷ diệt, nhưng đối với Quân Mặc Li lại không thể thích hợp hơn được nữa. Hơn nữa, với thân thể như vậy, nếu hắn muốn tìm được sự trọng sinh, thì cũng chỉ có thể tu luyện loại tâm pháp này.
Giây phút quyết định giao quyển tâm pháp này cho Quân Mặc Li, Quân Dạ Hàn cũng đã hiểu được tâm tính của y khi tham gia trò chơi này đã có sự thay đổi.
Trừ Quân Dạ Hàn, không ai biết tâm pháp Tẫn hồn Diệt thân này lại có thể mang đến một loại kết quả, đó là… Vĩnh thế yêu luyến.
Tình yêu đời đời kiếp kiếp vĩnh thế, không ai có thế hiểu được nó trầm trọng đến mức nào, cũng không ai biết được sự hư vọng vô cùng vô tận của nó. Quân Dạ Hàn cũng là một người trong đó. Tu hành tâm pháp đã trăm năm, đây cũng là lần đầu tiên y biết được như thế nào là đau lòng, theo thời gian tu hành tâm pháp kéo dài, tình cảm sinh ra trong lòng sẽ càng khắc sâu vào trong linh hồn. Mà Quân Dạ Hàn lại không thể đo lường xem chính y đã tu luyện tâm pháp đến cấp bậc nào, vì vậy, y cũng không biết được, nếu y yêu ai đó, thì rốt cuộc sẽ yêu đến mức độ nào….
Li Nhi, những thứ ta có khả năng làm, chính là giúp ngươi trở nên cường đại hơn nữa, mạnh mẽ hơn nữa. Mạnh mẽ đến mức có đủ khả năng để đối mặt với vô số khó khăn, mạnh mẽ đến mức có thể thoát khỏi mọi loại trói buộc.
Không chỉ là vì bảo vệ chính bản thân ngươi, mà là ta lo lắng có một ngày, khi ta thừa nhận thứ tình cảm cuồng nhiệt vốn không thuộc về ta kia, mà ngươi lại từ chối ta, ta sẽ không thể khống chế bản thân, không thể kìm nén được…. Cho nên, khi mà ta vẫn có thể khống chế tình cảm của mình, thì Li nhi, ngươi hãy rời đi…
Chỉ có trở nên cường đại mạnh mẽ hơn nữa, ngươi mới có thể chạy thoát khi ta trở nên điên cuồng, để ta không thể thương tổn ngươi…
Cho nên hiện tại, ngươi phải tự mình đối mặt với mọi khó khăn, mà ta, vẫn sẽ luôn luôn ở bên cạnh ngươi…
“Nếu các khanh không thể đưa ra kết luận, vậy thì để ngày mai tái nghị đi.” Quân Dạ Hàn đứng dậy, đi vào bên trong điện.
Tà dựa vào chiếc ghế dài ngọc thạch trong tẩm điện, Quân Dạ Hàn nghịch chiếc thủ liên tinh mỹ trong tay, chiếc thủ liên còn không ngừng toả ra hào quang màu đen. Tầm mắt của y cũng dừng lại ở bức tranh duy nhất treo trên tường, trong mắt vô thức mà tràn ngập nhu tình.
Mặc Li…
Từ cái nhìn đầu tiên, Quân Dạ Hàn đã biết hắn không phải là hắn.
Không phải bởi vì tính cách thay đổi, mà là linh hồn. Không có ai biết rắng, y từ khi vừa sinh ra đã có thể nhìn thấy linh hồn của những thứ có sinh mệnh, từ những linh hồn đơn thuần trong trắng, cho đến thứ linh hồn sáng rực rỡ chói mắt. Nhưng thứ linh hồn mà y nhìn thấy nhiều nhất chính là linh hồn màu xám…
Có lẽ đối với nhiều người, thì việc nhìn thấy linh hồn là một việc vô cùng may mắn. Nhưng đối với một đứa trẻ vừa sinh ra đã phải đối mặt với vô cùng vô tận những linh hồn hắc ám, thì khả năng này giống như một loại huỷ diệt. Nhớ lại trước đây, khi y còn rất rất nhỏ, y cũng đã hiểu rõ một điều, mỗi người đều đội một cái mặt nạ, chiếc mặt nạ nguỵ thiện, linh hồn của họ cực kỳ không phù hợp với khuôn mặt cũng như cái miệng của chính họ… nên từ khi ấy y cũng đã không hề tin tưởng bất cứ ai.
Y cứ nghĩ nếu mình nhắm mắt lại sẽ không còn phải gặp những thứ giả tạo kia nữa, lại không ngờ rằng hành động ấy của y lại càng làm cho tiềm năng của y bộc phát, chỉ cần có người đến gần y, y đã có thể cảm nhận được những dục vọng, ý nghĩ xấu xa bẩn thỉu tận sâu trong lòng họ, thậm chí còn cảm nhận được cực kỳ mãnh liệt rõ ràng. Năm tháng qua đi, y càng trưởng thành thì những thanh âm mà y nghe được càng rõ ràng. Mà trái tim của y đôi với thế giới này cũng càng ngày càng xa…
Cả trăm năm, cứ tưởng rằng đối với thế giới này y đã là vô tâm, không có trái tim, lại không thể ngờ được lần đầu tiên nhìn thấy Quân Mặc Li, nỗi lòng bằng phẳng kia của y lại nháy mắt có chút dao động.
Đó là cảm giác ước ao, chờ mong…
Che dấu dưới bộ quần áo đỏ thẫm kia là một trái tim mềm mại như nước, một linh hồn kiêu ngạo bất khuất. Tất nhiên, y cũng có thể tìm thấy sự kiêu ngạo từ rất nhiều những người khác, nhưng y lại chưa từng nhìn thấy được một linh hồn nào giống như thế… Một linh hồn mặc dù đã nếm trải đủ mọi loại thống khổ của thế gian này, mà vẫn giữ vững sự cứng cỏi không chịu lùi bước cùng dứt khoát quyết đoán.
Từ giây phút kia, Quân Dạ Hàn biết bản thân y, đối với Quân Mặc Li có một sự chờ mong rất lớn….
Tẫn hồn Diệt thân, loại tâm pháp này với người khác có thể là sự huỷ diệt, nhưng đối với Quân Mặc Li lại không thể thích hợp hơn được nữa. Hơn nữa, với thân thể như vậy, nếu hắn muốn tìm được sự trọng sinh, thì cũng chỉ có thể tu luyện loại tâm pháp này.
Giây phút quyết định giao quyển tâm pháp này cho Quân Mặc Li, Quân Dạ Hàn cũng đã hiểu được tâm tính của y khi tham gia trò chơi này đã có sự thay đổi.
Trừ Quân Dạ Hàn, không ai biết tâm pháp Tẫn hồn Diệt thân này lại có thể mang đến một loại kết quả, đó là… Vĩnh thế yêu luyến.
Tình yêu đời đời kiếp kiếp vĩnh thế, không ai có thế hiểu được nó trầm trọng đến mức nào, cũng không ai biết được sự hư vọng vô cùng vô tận của nó. Quân Dạ Hàn cũng là một người trong đó. Tu hành tâm pháp đã trăm năm, đây cũng là lần đầu tiên y biết được như thế nào là đau lòng, theo thời gian tu hành tâm pháp kéo dài, tình cảm sinh ra trong lòng sẽ càng khắc sâu vào trong linh hồn. Mà Quân Dạ Hàn lại không thể đo lường xem chính y đã tu luyện tâm pháp đến cấp bậc nào, vì vậy, y cũng không biết được, nếu y yêu ai đó, thì rốt cuộc sẽ yêu đến mức độ nào….
Li Nhi, những thứ ta có khả năng làm, chính là giúp ngươi trở nên cường đại hơn nữa, mạnh mẽ hơn nữa. Mạnh mẽ đến mức có đủ khả năng để đối mặt với vô số khó khăn, mạnh mẽ đến mức có thể thoát khỏi mọi loại trói buộc.
Không chỉ là vì bảo vệ chính bản thân ngươi, mà là ta lo lắng có một ngày, khi ta thừa nhận thứ tình cảm cuồng nhiệt vốn không thuộc về ta kia, mà ngươi lại từ chối ta, ta sẽ không thể khống chế bản thân, không thể kìm nén được…. Cho nên, khi mà ta vẫn có thể khống chế tình cảm của mình, thì Li nhi, ngươi hãy rời đi…
Chỉ có trở nên cường đại mạnh mẽ hơn nữa, ngươi mới có thể chạy thoát khi ta trở nên điên cuồng, để ta không thể thương tổn ngươi…
Cho nên hiện tại, ngươi phải tự mình đối mặt với mọi khó khăn, mà ta, vẫn sẽ luôn luôn ở bên cạnh ngươi…
/145
|