Trò chơi bắt đầu
Diệp Thiên cảm giác toàn thân đều đau, giống như bị lăng trì hỏa thiêu, đau đến tận xương làm cho ý nghĩ hỗn độn của Diệp Thiên rõ ràng một ít.
Vì sao còn có cảm giác đau?
Không phải chính mình đã ấn cơ quan khởi động quá trình tự huỷ sao?
Cho dù may mắn không bị nổ thành bụi, thì chỉ Blue Dream do Tiêu Hà pha chế thôi cũng đủ làm trái tim của mình ngừng đập rồi?
Không thể tưởng tượng được bản thân mình bây giờ đang ở tình huống như thế nào, Diệp Thiên cố gắng mở mắt. Thời gian dài không gặp ánh sáng kích thích làm cho hai mắt bị mờ, chờ đến lúc mắt hết khó chịu mở được mắt ra, nhảy vào trong mắt hắn chính là một màu tím.
Màn màu tím, bàn gỗ tròn màu tím, cả lô hương cũng là màu tím, mùi thơm nhàn nhạt theolô hương lan toả, chậm rãi phiêu tán khắp không gian, nhã mà không đạm, nùng mà không nị.
Diệp Thiên mỏi mệt nhắm mắt, không nghĩ tới thân thể của mình đã không xong đến mức này, chỉ di chuyển đầu một chút đã cảm thấy hết sức chứ đừng nói đến việc đứng dậy xem xét xung quanh. Quá chật vật, không nghĩ tới mình thật sự còn sống a, mẫu thân, đây có phải rất giống với câu nói “Tai hoạ kéo dài ngàn năm” mà trước đây mẹ hay trêu con hay không?
Lúc ấy, thực sự, thực sự không muốn sống tiếp nữa….
Nhưng bây giờ nếu như vẫn còn sống, vậy thì ta nhất định sẽ không buông tha. Đầu hàng? Một từ làm cho người ta căm ghét. Một khi còn sống, nhất định sẽ không bỏ cuộc…
Khi Diệp Thiên tỉnh lại lần nữa, trong phòng đã lờ mờ tối, xem ra trời sắp tối. Lúc này, Diệp Thiên đã không còn quan tâm dò xét xung quanh, mà lại lâm vào trầm tư.
Vừa mới ngất đi, hắn lại “Nhớ lại” được trí nhớ của cơ thể này, cơ bản đã hiểu được tình huống của bản thân.
Tá thi hoàn hồn? Thực sự là vớ vẩn a, không ngờ chuyện như vậy lại có thể xảy ra ở trên người mình, hơn nữa thân thể này, đúng là “quá được”! “Được” đến mức Diệp Thiên muốn vỗ tay hoan hô. Xem hắn may mắn đến cỡ nào…
Thân thể này, không chỉ bị huỷ dung, gân mạch ở hai tay bị cắt đứt, mà ngay cả linh mạch cũng bị phong ấn…
Linh mạch chỉ xuất hiện ở những người thuộc hoàng tộc. Trong cơ thể có linh mạch trời ban, làm cho những người thuộc hoàng tộc có tư chất tu hành càng thêm ưu việt so với người bình thường. Thậm chí còn siêu việt hơn người bình thường gấp mấy lần, là điều kiện để có thể tu hành pháp thuật cấp độ cao.
Đúng vậy, thế giới này có pháp thuật cùng cổ võ thuật, đã không còn giống như thế giới cũ của Diệp Thiên. Thực lực to lớn mạnh mẽ sẽ quyết định địa vị cùng thân phận của một người.
Đôi mắt trong trẻo của Diệp Thiên dần lộ ra lãnh ý.
Khó trách chủ nhân cũ của thân thể này sinh ra ý niệm muốn chết. Cơ thể rách nát đến mức độ này, chẳng khác gì phế vật. Sinh ra trong hoàng tộc mà ngay cả thân phận hoàng tử cũng đã bị mọi người gạt bỏ. Từng là hoàng tử được quân thượng yêu mến, có được muôn vàn sủng ái, bây giờ lại giống một miếng vải rách bị coi thường, khó trách sẽ nghĩ đến cái chết, càng không nói đến việc chủ nhân của thân thể này mới chỉ là một đứa trẻ mười bốn tuổi.
Khuôn mặt không thể gặp người, hai tay không thể tập võ, linh lực không thể tu hành, như vậy đã nghĩ làm cho chính mình khuất phục sao?
Không, sự kiêu ngạo của Diệp Thiên không cho phép hắn cúi đầu. Một khi đã có thể tự tay kết thúc sinh mạng của mình, cũng sẽ không sợ hãi một lần nữa thống khổ trọng sinh đi khiêu chiến cuộc sống.
Hiện tại tình huống là như thế nào đây? Giống như hắndđang bị người khác kéo vào một âm mưu? Một hoàng tử bị đối đãi như vậy, bị thương nặng như vậy, mà lại không thể tìm được hung thủ, thực sự là buồn cười a a a… Diệp Thiên ám ách khẽ cười ra tiếng, hai con ngươi lại tối đen như mực.
Hiện tại không ai biết một vị hoàng tử đã bị tức chết, đổi thành chính mình. Như vậy mới thú vị a. Như vậy, hãy để cho ta trở thành một quân cờ trong bàn cờ, tới thưởng thức bản lĩnh của người chủ bàn cơ đi thôi..
Phượng hoàng tại trong dục hoả trọng sinh
Cho dù có mất đi đôi cánh chim hoa lệ, mất đi cả vinh quang xưa cũ…
Cũng phải xuất hiện cao ngạo ở trên bầu trời rộng lớn
Đó là sự kiêu ngạo ở tận sâu trong linh hồn, không thể ma diệt…
Diệp Thiên cảm giác toàn thân đều đau, giống như bị lăng trì hỏa thiêu, đau đến tận xương làm cho ý nghĩ hỗn độn của Diệp Thiên rõ ràng một ít.
Vì sao còn có cảm giác đau?
Không phải chính mình đã ấn cơ quan khởi động quá trình tự huỷ sao?
Cho dù may mắn không bị nổ thành bụi, thì chỉ Blue Dream do Tiêu Hà pha chế thôi cũng đủ làm trái tim của mình ngừng đập rồi?
Không thể tưởng tượng được bản thân mình bây giờ đang ở tình huống như thế nào, Diệp Thiên cố gắng mở mắt. Thời gian dài không gặp ánh sáng kích thích làm cho hai mắt bị mờ, chờ đến lúc mắt hết khó chịu mở được mắt ra, nhảy vào trong mắt hắn chính là một màu tím.
Màn màu tím, bàn gỗ tròn màu tím, cả lô hương cũng là màu tím, mùi thơm nhàn nhạt theolô hương lan toả, chậm rãi phiêu tán khắp không gian, nhã mà không đạm, nùng mà không nị.
Diệp Thiên mỏi mệt nhắm mắt, không nghĩ tới thân thể của mình đã không xong đến mức này, chỉ di chuyển đầu một chút đã cảm thấy hết sức chứ đừng nói đến việc đứng dậy xem xét xung quanh. Quá chật vật, không nghĩ tới mình thật sự còn sống a, mẫu thân, đây có phải rất giống với câu nói “Tai hoạ kéo dài ngàn năm” mà trước đây mẹ hay trêu con hay không?
Lúc ấy, thực sự, thực sự không muốn sống tiếp nữa….
Nhưng bây giờ nếu như vẫn còn sống, vậy thì ta nhất định sẽ không buông tha. Đầu hàng? Một từ làm cho người ta căm ghét. Một khi còn sống, nhất định sẽ không bỏ cuộc…
Khi Diệp Thiên tỉnh lại lần nữa, trong phòng đã lờ mờ tối, xem ra trời sắp tối. Lúc này, Diệp Thiên đã không còn quan tâm dò xét xung quanh, mà lại lâm vào trầm tư.
Vừa mới ngất đi, hắn lại “Nhớ lại” được trí nhớ của cơ thể này, cơ bản đã hiểu được tình huống của bản thân.
Tá thi hoàn hồn? Thực sự là vớ vẩn a, không ngờ chuyện như vậy lại có thể xảy ra ở trên người mình, hơn nữa thân thể này, đúng là “quá được”! “Được” đến mức Diệp Thiên muốn vỗ tay hoan hô. Xem hắn may mắn đến cỡ nào…
Thân thể này, không chỉ bị huỷ dung, gân mạch ở hai tay bị cắt đứt, mà ngay cả linh mạch cũng bị phong ấn…
Linh mạch chỉ xuất hiện ở những người thuộc hoàng tộc. Trong cơ thể có linh mạch trời ban, làm cho những người thuộc hoàng tộc có tư chất tu hành càng thêm ưu việt so với người bình thường. Thậm chí còn siêu việt hơn người bình thường gấp mấy lần, là điều kiện để có thể tu hành pháp thuật cấp độ cao.
Đúng vậy, thế giới này có pháp thuật cùng cổ võ thuật, đã không còn giống như thế giới cũ của Diệp Thiên. Thực lực to lớn mạnh mẽ sẽ quyết định địa vị cùng thân phận của một người.
Đôi mắt trong trẻo của Diệp Thiên dần lộ ra lãnh ý.
Khó trách chủ nhân cũ của thân thể này sinh ra ý niệm muốn chết. Cơ thể rách nát đến mức độ này, chẳng khác gì phế vật. Sinh ra trong hoàng tộc mà ngay cả thân phận hoàng tử cũng đã bị mọi người gạt bỏ. Từng là hoàng tử được quân thượng yêu mến, có được muôn vàn sủng ái, bây giờ lại giống một miếng vải rách bị coi thường, khó trách sẽ nghĩ đến cái chết, càng không nói đến việc chủ nhân của thân thể này mới chỉ là một đứa trẻ mười bốn tuổi.
Khuôn mặt không thể gặp người, hai tay không thể tập võ, linh lực không thể tu hành, như vậy đã nghĩ làm cho chính mình khuất phục sao?
Không, sự kiêu ngạo của Diệp Thiên không cho phép hắn cúi đầu. Một khi đã có thể tự tay kết thúc sinh mạng của mình, cũng sẽ không sợ hãi một lần nữa thống khổ trọng sinh đi khiêu chiến cuộc sống.
Hiện tại tình huống là như thế nào đây? Giống như hắndđang bị người khác kéo vào một âm mưu? Một hoàng tử bị đối đãi như vậy, bị thương nặng như vậy, mà lại không thể tìm được hung thủ, thực sự là buồn cười a a a… Diệp Thiên ám ách khẽ cười ra tiếng, hai con ngươi lại tối đen như mực.
Hiện tại không ai biết một vị hoàng tử đã bị tức chết, đổi thành chính mình. Như vậy mới thú vị a. Như vậy, hãy để cho ta trở thành một quân cờ trong bàn cờ, tới thưởng thức bản lĩnh của người chủ bàn cơ đi thôi..
Phượng hoàng tại trong dục hoả trọng sinh
Cho dù có mất đi đôi cánh chim hoa lệ, mất đi cả vinh quang xưa cũ…
Cũng phải xuất hiện cao ngạo ở trên bầu trời rộng lớn
Đó là sự kiêu ngạo ở tận sâu trong linh hồn, không thể ma diệt…
/145
|