Lúc Hạ Lan Thấm và Tranh Phù bước vào công ty “Thiên Long” thì nhận được vô số ánh mắt chú ý của những người khác. Còn thư ký của Triệu Hành Uy đã chờ ở phía trước, nhưng Tranh Phù cảm thấy thái độ của cô ta có vẻ như có chút ngạo mạn.
“Chủ tịch đang họp, phân phó tôi đưa hai người lên trước.”
Từ Hi liếc mắt nhìn Hạ Lan Thấm một cái, còn không thèm ngó đến Tranh Phù đứng phía sau, xoay người bước vào chuyên dụng thang máy bấm lên tầng cao nhất. Hạ Lan Thấm cũng đã quen với chuyện này, kéo Tranh Phù cùng đi vào.
Bên trong thang máy, Tranh Phù chỉ chú ý đến cảnh sắc bên ngoài thang máy. Để ngắm được cảnh trên đường thang máy đi lên, mà bên ngoài được làm bằng pha lê, thiết kế này thật đúng là khéo suy nghĩ. Vị trí địa lý nằm bên bờ sông khiến cô có thể thưởng thức cả tòa lầu cao vút và du thuyền đang thả neo bên bờ Phổ Giang.
Nếu không phải Hạ Lan Thấm nhắc nhở đã đến nơi, cô còn muốn nhìn thêm lát nữa.
Ra khỏi thang máy, Tranh Phù nhìn Từ Hi đi phía trước thậm chí còn không liếc mắt nhìn bọn họ một cái, hoàn toàn không coi cô nhỏ là phu nhân chủ tịch, mà cô nhỏ dường như đã quen với chuyện này rồi!
“Hai người chờ ở trong này. Tiểu Trương đi ngâm hai tách trà rồi mang vào đây.”
Từ Hi chỉ một căn phòng nhỏ bên cạnh văn phòng chủ tịch, đó chắc là phòng tiếp khách. Rồi mới sai trợ lý thư ký đi ngâm hai chén trà.
“Cô nhỏ, đây chính là văn phòng của dượng ạ?”
Tranh Phù đột nhiên hỏi, lại còn ngây thơ nhìn Hạ Lan Thấm. Hạ Lan Thấm hơi gật đầu, muốn kéo Tranh Phù đi qua, đã thấy cô thoát khỏi bàn tay mình.
“Ừ, rất lớn. Cô à, cô nói xem văn phòng dượng với văn phòng của ba cháu bên Tử Đằng, cái nào lớn hơn?”
Đối mặt với vấn đề đột ngột của Tranh Phù, Hạ Lan Thấm không biết thế nào trả lời.
“Cô không biết, chắc là…không kém bao nhiêu đâu.”
Đáp án của Hạ Lan Thấm hiển nhiên không làm Tranh Phù vừa lòng, cho nên cô cố ý nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt kiêu căng của Từ Hi.
“Thoạt nhìn cũng không chênh lệch lắm, nhưng lại thiếu thư ký. Thư ký của ba cháu nếu nhìn thấy mẹ và cháu đến, nhất định sẽ cúi đầu khom lưng đón vào. Vì cô ta biết, người cho cô ta cơm ăn là ai. Còn thư ký của dượng thật là kỳ quái, trông xấu xí thì cũng thôi đi, còn trát đầy phấn lên mặt. Này, có phải tên cô ta cũng xấu xí không? Hơn nữa, thật không hiểu cô ta lên làm thư ký bằng cách nào, mà nhìn thấy chủ tịch phu nhân còn ngạo mạn như thế.”
Tranh Phù rõ ràng đang nói với Hạ Lan Thấm, nhưng thanh âm lại vừa vặn có thể cho Từ Hi nghe được.
“Cô! Cô nói cái gì!”
Cái mặt nạ kiêu căng của Từ Hi không giữ được nữa, cô ta đương nhiên biết nhà mẹ đẻ Hạ Lan Thấm có thân phận gì, trời sinh cảm giác tự ti mãnh liệt hơn lòng tự tôn, làm khuôn mặt cô ta cũng có chút vặn vẹo. Nhưng là, hiển nhiên cô ta không biết thân phận của Tranh Phù.
Tranh Phù nhìn ngón tay đang chỉ vào mình, nhíu mày, liền vươn tay chỉ vào cô ta.
“Tôi biết, cô chỉ là tình nhân của dượng thôi, hơn nữa còn quá xấu xí. Thật là kỳ quái, đầu năm nay tiểu tam vẫn có thể quang minh chính đại chẳng biết xấu hổ vênh váo tự đắc như vậy. Tôi thấy bi ai thay cha mẹ cô, bọn họ đều bị cô làm mất hết mặt mũi.”
Dáng vẻ yếu đuối của Hạ Lan Thấm làm lửa giận trong bụng Tranh Phù bùng lên, không tự chủ muốn thay cô nhỏ dạy dỗ Từ Hi. Tranh Phù từng nghe cô nhỏ nhắc qua, cũng biết đại khái thái độ của Từ Hi luôn luôn không tốt. Vừa rồi trên đường tới đây, Tranh Phù cũng được cô nhỏ nhắc nhở không nên cãi nhau với Từ Hi.
Đúng là thích nói đùa, cô là người biết tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục hay sao!
Những người khác trong phòng thư ký đều câm như hến, ai cũng biết quan hệ của Từ Hi và chủ tịch, đương nhiên cũng biết chủ tịch và phu nhân bất hòa, vì thế bọn họ không giúp Từ Hi đã là không tệ.
“Dám nói chuyện với tôi như thế! Hạ Lan Thấm, đây là thân thích mà cô dạy dỗ ư! Hừ, nếu chủ tịch biết, tôi xem cô giải thích thế nào!”
Từ Hi nói không lại Tranh Phù, chỉ có thể lấy Triệu Hành Uy ra uy hiếp Hạ Lan Thấm. Quả nhiên, nghe vậy Hạ Lan Thấm lập tức lôi kéo Tranh Phù, nhưng Tranh Phù lại không chuẩn bị bỏ qua như vậy.
“Hạ Lan Thấm, tôi đi xuống đích thân đưa cô lên, đã xem như cho cô mặt mũi lắm rồi, cô lại còn không biết đưa một tiểu tiện nhân từ đâu tới đây gào thét với tôi!”
Từ Hi hiển nhiên cũng không muốn bỏ qua, đặc biệt nhìn bộ dạng yếu đuối của Hạ Lan Thấm thì càng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
“Đủ rồi! Cô nói tôi thì thôi, đừng liên lụy đến Tranh Phù, thu lại những lời mắng chửi vừa rồi của cô ngay!”
Ba chữ tiểu tiện nhân ba chữ khiến Hạ Lan Thấm tổn thương, còn chưa chờ Tranh Phù mở miệng, Hạ Lan Thấm đã chắn trước mặt cô. Cô ta biết rất rõ, ở Hạ gia Tranh Phù là bảo bối của mọi người, Tranh Phù là con gái duy nhất của Hạ gia, vô luận là cha con bé, hay mỗi trưởng bối thân thích của Hạ gia đều vô cùng cưng chiều con bé. Đừng nói trách mắng, đến một câu nặng lời với Tranh Phù còn không có.
Bây giờ, vì quan hệ của cô ta và Tranh Phù, lại bị từ Hi nhục mạ như thế. Bình thường cô ta chẳng quan tâm người ta kiêu ngạo lên mặt với mình thế nào, nhưng hôm nay cô ta không thể nhẫn nhịn được nữa.
“Hừ, nói tôi là tình nhân, nhưng chung quy vẫn còn hơn người vợ như cô! Nga, không phải, căn bản từ trước tới giờ cô không tồn tại!”
Lời nói của Từ Hi đâm trúng vết thương trong lòng Hạ Lan Thấm, khiến cô ta trong nháy mắt hít thở không thông, hai chân mềm nhũn không cách nào đứng vững. Tranh Phù thấy vậy lập tức đỡ lấy cô ta, hung hăng trợn mắt nhìn Từ Hi một cái.
Bị Tranh Phù lườm, Từ Hi lại có cảm giác e ngại., rõ ràng chỉ là một cô bé, nhưng khí thế vừa rồi của cô như có thể đóng băng người khác. Nhưng co ta lập tức khôi phục lại vẻ kiêu căng, cô ta không tin hai người đó có thể làm gì mình.
“Tôi có nói sai sao? Ai cũng biết, chủ tịch không muốn nhìn thấy cô. Thật đáng thương, có vị trí bà Triệu, nhưng ông xã thậm chí còn chẳng buồn liếc nhìn lấy một cái. Cô nói xem, nếu hôm nay anh ấy biết cô mắng tôi như thế, sẽ càng ghét cô đến mức nào?”
Từ Hi nhìn khuôn mặt tái nhợt của Hạ Lan Thấm giờ phút này, chỉ có bộ dạng này mà muốn chống đối với cô ta trước mặt nhiều người để bảo vệ con bé kia.
Dù là người bình thưởng thì cũng sẽ tức giận, huống chi giờ phút này còn có cháu gái bên cạnh, Hạ Lan Thấm không muốn để cuộc hôn nhân không chịu nổi của mình cho Tranh Phù biết được.
Cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, Hạ Lan Thấm đột nhiên bước một bước dài tiến lên, tát cho Từ Hi một cái thật mạnh.
“Đủ rồi, cô im miệng cho tôi!”
Hạ Lan Thấm tát một cái, thân thể đã hết sức lực, nếu không phải được Tranh Phù đỡ, chỉ sợ đã ngã ngồi dưới đất.
Sức lực của cô ta không lớn, nhưng đủ để mặt Từ hi phải nghiêng qua một bên. Từ Hi không dám tin nhìn Hạ Lan Thấm luôn yếu đuối lại dám đánh mình, hơn nữa còn ở trước mặt nhiều người. Cô ta nhìn thấy những người khác đã bắt đầu xì xào bàn tán, hoàn toàn quên mất mình là thư ký.
“Cô lại dám đánh tôi?”
Từ Hi từng bước một tới gần Hạ Lan Thấm làm cô ta ý thức được việc mình đã làm dưới cơn xúc động.
“Cô bị chồng ruồng bỏ, thì dựa vào cái gì đánh tôi!”
Từ Hi đưa tay muốn đẩy ngã Hạ Lan Thấm, Tranh Phù ở bên cạnh cô nhỏ đã yếu còn bị thương lập tức xông lên muốn ngăn lại.
Nhưng cô không lường trước được Từ Hi từ lại dùng sức đẩy một cái, còn cô tại lui lại phía sau, đụng trúng cô nhỏ. Cả người mất trọng tâm bị đẩy lui vài bước, đụng phải khay trà bằng thủy tinh. Khay trà bằng thủy tinh không chịu nổi trọng lực đột ngột nên vỡ nát, mảnh thủy tinh đâm vào cánh tay Tranh Phù.
“A!”
Tranh Phù kêu đau, máu từ miệng vết thương chảy ra, bởi vì đau đớn nên Tranh Phù ngồi luôn trên bã trà, không có sức lực đứng lên.
“Tranh Phù!”
Hạ Lan Thấm hoảng hốt, muốn tiến lên nâng Tranh Phù dậy, đụng tới cánh tay nhuốm máu đáng sợ. Hơn nữa Tranh Phù đau đến mất hết sức lực, dựa vào mình cô ta thì không có cách nào đỡ dậy được.
Từ Hi cũng lập tức ngây dại, cô ta không lường trước mọi chuyện sẽ như vậy, cô ta chỉ muốn phát tiết giận dữ đẩy Hạ Lan Thấm một chút thôi.
“Chuyện này là thế nào!”
“Chủ tịch đang họp, phân phó tôi đưa hai người lên trước.”
Từ Hi liếc mắt nhìn Hạ Lan Thấm một cái, còn không thèm ngó đến Tranh Phù đứng phía sau, xoay người bước vào chuyên dụng thang máy bấm lên tầng cao nhất. Hạ Lan Thấm cũng đã quen với chuyện này, kéo Tranh Phù cùng đi vào.
Bên trong thang máy, Tranh Phù chỉ chú ý đến cảnh sắc bên ngoài thang máy. Để ngắm được cảnh trên đường thang máy đi lên, mà bên ngoài được làm bằng pha lê, thiết kế này thật đúng là khéo suy nghĩ. Vị trí địa lý nằm bên bờ sông khiến cô có thể thưởng thức cả tòa lầu cao vút và du thuyền đang thả neo bên bờ Phổ Giang.
Nếu không phải Hạ Lan Thấm nhắc nhở đã đến nơi, cô còn muốn nhìn thêm lát nữa.
Ra khỏi thang máy, Tranh Phù nhìn Từ Hi đi phía trước thậm chí còn không liếc mắt nhìn bọn họ một cái, hoàn toàn không coi cô nhỏ là phu nhân chủ tịch, mà cô nhỏ dường như đã quen với chuyện này rồi!
“Hai người chờ ở trong này. Tiểu Trương đi ngâm hai tách trà rồi mang vào đây.”
Từ Hi chỉ một căn phòng nhỏ bên cạnh văn phòng chủ tịch, đó chắc là phòng tiếp khách. Rồi mới sai trợ lý thư ký đi ngâm hai chén trà.
“Cô nhỏ, đây chính là văn phòng của dượng ạ?”
Tranh Phù đột nhiên hỏi, lại còn ngây thơ nhìn Hạ Lan Thấm. Hạ Lan Thấm hơi gật đầu, muốn kéo Tranh Phù đi qua, đã thấy cô thoát khỏi bàn tay mình.
“Ừ, rất lớn. Cô à, cô nói xem văn phòng dượng với văn phòng của ba cháu bên Tử Đằng, cái nào lớn hơn?”
Đối mặt với vấn đề đột ngột của Tranh Phù, Hạ Lan Thấm không biết thế nào trả lời.
“Cô không biết, chắc là…không kém bao nhiêu đâu.”
Đáp án của Hạ Lan Thấm hiển nhiên không làm Tranh Phù vừa lòng, cho nên cô cố ý nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt kiêu căng của Từ Hi.
“Thoạt nhìn cũng không chênh lệch lắm, nhưng lại thiếu thư ký. Thư ký của ba cháu nếu nhìn thấy mẹ và cháu đến, nhất định sẽ cúi đầu khom lưng đón vào. Vì cô ta biết, người cho cô ta cơm ăn là ai. Còn thư ký của dượng thật là kỳ quái, trông xấu xí thì cũng thôi đi, còn trát đầy phấn lên mặt. Này, có phải tên cô ta cũng xấu xí không? Hơn nữa, thật không hiểu cô ta lên làm thư ký bằng cách nào, mà nhìn thấy chủ tịch phu nhân còn ngạo mạn như thế.”
Tranh Phù rõ ràng đang nói với Hạ Lan Thấm, nhưng thanh âm lại vừa vặn có thể cho Từ Hi nghe được.
“Cô! Cô nói cái gì!”
Cái mặt nạ kiêu căng của Từ Hi không giữ được nữa, cô ta đương nhiên biết nhà mẹ đẻ Hạ Lan Thấm có thân phận gì, trời sinh cảm giác tự ti mãnh liệt hơn lòng tự tôn, làm khuôn mặt cô ta cũng có chút vặn vẹo. Nhưng là, hiển nhiên cô ta không biết thân phận của Tranh Phù.
Tranh Phù nhìn ngón tay đang chỉ vào mình, nhíu mày, liền vươn tay chỉ vào cô ta.
“Tôi biết, cô chỉ là tình nhân của dượng thôi, hơn nữa còn quá xấu xí. Thật là kỳ quái, đầu năm nay tiểu tam vẫn có thể quang minh chính đại chẳng biết xấu hổ vênh váo tự đắc như vậy. Tôi thấy bi ai thay cha mẹ cô, bọn họ đều bị cô làm mất hết mặt mũi.”
Dáng vẻ yếu đuối của Hạ Lan Thấm làm lửa giận trong bụng Tranh Phù bùng lên, không tự chủ muốn thay cô nhỏ dạy dỗ Từ Hi. Tranh Phù từng nghe cô nhỏ nhắc qua, cũng biết đại khái thái độ của Từ Hi luôn luôn không tốt. Vừa rồi trên đường tới đây, Tranh Phù cũng được cô nhỏ nhắc nhở không nên cãi nhau với Từ Hi.
Đúng là thích nói đùa, cô là người biết tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục hay sao!
Những người khác trong phòng thư ký đều câm như hến, ai cũng biết quan hệ của Từ Hi và chủ tịch, đương nhiên cũng biết chủ tịch và phu nhân bất hòa, vì thế bọn họ không giúp Từ Hi đã là không tệ.
“Dám nói chuyện với tôi như thế! Hạ Lan Thấm, đây là thân thích mà cô dạy dỗ ư! Hừ, nếu chủ tịch biết, tôi xem cô giải thích thế nào!”
Từ Hi nói không lại Tranh Phù, chỉ có thể lấy Triệu Hành Uy ra uy hiếp Hạ Lan Thấm. Quả nhiên, nghe vậy Hạ Lan Thấm lập tức lôi kéo Tranh Phù, nhưng Tranh Phù lại không chuẩn bị bỏ qua như vậy.
“Hạ Lan Thấm, tôi đi xuống đích thân đưa cô lên, đã xem như cho cô mặt mũi lắm rồi, cô lại còn không biết đưa một tiểu tiện nhân từ đâu tới đây gào thét với tôi!”
Từ Hi hiển nhiên cũng không muốn bỏ qua, đặc biệt nhìn bộ dạng yếu đuối của Hạ Lan Thấm thì càng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
“Đủ rồi! Cô nói tôi thì thôi, đừng liên lụy đến Tranh Phù, thu lại những lời mắng chửi vừa rồi của cô ngay!”
Ba chữ tiểu tiện nhân ba chữ khiến Hạ Lan Thấm tổn thương, còn chưa chờ Tranh Phù mở miệng, Hạ Lan Thấm đã chắn trước mặt cô. Cô ta biết rất rõ, ở Hạ gia Tranh Phù là bảo bối của mọi người, Tranh Phù là con gái duy nhất của Hạ gia, vô luận là cha con bé, hay mỗi trưởng bối thân thích của Hạ gia đều vô cùng cưng chiều con bé. Đừng nói trách mắng, đến một câu nặng lời với Tranh Phù còn không có.
Bây giờ, vì quan hệ của cô ta và Tranh Phù, lại bị từ Hi nhục mạ như thế. Bình thường cô ta chẳng quan tâm người ta kiêu ngạo lên mặt với mình thế nào, nhưng hôm nay cô ta không thể nhẫn nhịn được nữa.
“Hừ, nói tôi là tình nhân, nhưng chung quy vẫn còn hơn người vợ như cô! Nga, không phải, căn bản từ trước tới giờ cô không tồn tại!”
Lời nói của Từ Hi đâm trúng vết thương trong lòng Hạ Lan Thấm, khiến cô ta trong nháy mắt hít thở không thông, hai chân mềm nhũn không cách nào đứng vững. Tranh Phù thấy vậy lập tức đỡ lấy cô ta, hung hăng trợn mắt nhìn Từ Hi một cái.
Bị Tranh Phù lườm, Từ Hi lại có cảm giác e ngại., rõ ràng chỉ là một cô bé, nhưng khí thế vừa rồi của cô như có thể đóng băng người khác. Nhưng co ta lập tức khôi phục lại vẻ kiêu căng, cô ta không tin hai người đó có thể làm gì mình.
“Tôi có nói sai sao? Ai cũng biết, chủ tịch không muốn nhìn thấy cô. Thật đáng thương, có vị trí bà Triệu, nhưng ông xã thậm chí còn chẳng buồn liếc nhìn lấy một cái. Cô nói xem, nếu hôm nay anh ấy biết cô mắng tôi như thế, sẽ càng ghét cô đến mức nào?”
Từ Hi nhìn khuôn mặt tái nhợt của Hạ Lan Thấm giờ phút này, chỉ có bộ dạng này mà muốn chống đối với cô ta trước mặt nhiều người để bảo vệ con bé kia.
Dù là người bình thưởng thì cũng sẽ tức giận, huống chi giờ phút này còn có cháu gái bên cạnh, Hạ Lan Thấm không muốn để cuộc hôn nhân không chịu nổi của mình cho Tranh Phù biết được.
Cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, Hạ Lan Thấm đột nhiên bước một bước dài tiến lên, tát cho Từ Hi một cái thật mạnh.
“Đủ rồi, cô im miệng cho tôi!”
Hạ Lan Thấm tát một cái, thân thể đã hết sức lực, nếu không phải được Tranh Phù đỡ, chỉ sợ đã ngã ngồi dưới đất.
Sức lực của cô ta không lớn, nhưng đủ để mặt Từ hi phải nghiêng qua một bên. Từ Hi không dám tin nhìn Hạ Lan Thấm luôn yếu đuối lại dám đánh mình, hơn nữa còn ở trước mặt nhiều người. Cô ta nhìn thấy những người khác đã bắt đầu xì xào bàn tán, hoàn toàn quên mất mình là thư ký.
“Cô lại dám đánh tôi?”
Từ Hi từng bước một tới gần Hạ Lan Thấm làm cô ta ý thức được việc mình đã làm dưới cơn xúc động.
“Cô bị chồng ruồng bỏ, thì dựa vào cái gì đánh tôi!”
Từ Hi đưa tay muốn đẩy ngã Hạ Lan Thấm, Tranh Phù ở bên cạnh cô nhỏ đã yếu còn bị thương lập tức xông lên muốn ngăn lại.
Nhưng cô không lường trước được Từ Hi từ lại dùng sức đẩy một cái, còn cô tại lui lại phía sau, đụng trúng cô nhỏ. Cả người mất trọng tâm bị đẩy lui vài bước, đụng phải khay trà bằng thủy tinh. Khay trà bằng thủy tinh không chịu nổi trọng lực đột ngột nên vỡ nát, mảnh thủy tinh đâm vào cánh tay Tranh Phù.
“A!”
Tranh Phù kêu đau, máu từ miệng vết thương chảy ra, bởi vì đau đớn nên Tranh Phù ngồi luôn trên bã trà, không có sức lực đứng lên.
“Tranh Phù!”
Hạ Lan Thấm hoảng hốt, muốn tiến lên nâng Tranh Phù dậy, đụng tới cánh tay nhuốm máu đáng sợ. Hơn nữa Tranh Phù đau đến mất hết sức lực, dựa vào mình cô ta thì không có cách nào đỡ dậy được.
Từ Hi cũng lập tức ngây dại, cô ta không lường trước mọi chuyện sẽ như vậy, cô ta chỉ muốn phát tiết giận dữ đẩy Hạ Lan Thấm một chút thôi.
“Chuyện này là thế nào!”
/86
|