Anh ta nói giọng hơi run run: "Đó đơn thuần chỉ là trùng hợp, hoặc có thể là báo ứng của chúng tôi, cứ như bị ma quỷ dẫn đường vậy. Chúng tôi mất phương hướng trên dải Tây Phong, đi mười lăm ngày trong gió tuyết mờ mịt, tự mình chẳng biết mình đang ở đâu, chỉ biết tất cả vẫn đang trong khu vực Himalaya hùng vĩ, xem ra chúng tôi vĩnh viễn chẳng có cách nào thoát ra được. Có ba người đã chết cóng, hai người quáng tuyết(1), những người còn lại e cũng đã tận số, khi vượt qua một ngọn núi không tên, một người trong đội sảy chân trượt trên vách đá xuống, không biết bao lâu sau, anh ta dùng bộ đàm liên lạc, bảo chúng tôi cùng xuống hết, vì anh ta đã khám phá ra thiên đường."
Chú thích:
(1) Tình trạng chảy nước mắt, đau nhức mắt, sợ ánh sáng, nghiêm trọng có thể bị mù do nhìn ánh sáng phản chiếu cường độ mạnh hắt từ mặt tuyết lên.
Bản đồ sống của Tây Tạng
Trương Lập kiểm tra hết sức kỹ lưỡng căn nhà tạm của người điên, cuối cùng đứng dậy kết luận: "chỉ sợ không đơn giản là đưa đi thôi đâu, hai người xem, đây là vết chân đạp giãy giụa, đây là vết chân bị kéo lê, ngoài cửa còn có vụn vải rách, người điên chắc chắn đã bị bắt đi. Đối phương có ba người, nhìn dấu chân thì đều cao trên một mét tám cả, là ai được chứ?"
Giáo sư Phương Tân cầm tấm thảm rách và một món trang sức nhỏ bước ra, mỉm cười có vẻ đắc ý: "Xem ra bọn họ đi rất vội, hơn nữa, lại không hề biết giá trị của những thứ trên người anh chàng kia."
Trác Mộc Cường Ba nhìn tấm thảm bẩn thỉu, hỏi: "Đây là gì vậy?"
Phương Tân đáp: "Đây là thảm lông dệt hoa, cụ thể là lông gì thì còn chưa rõ, nhưng xem ra thì rất có phong cách Tây Tạng ở thế kỷ mười ba. Món đồ trang sức này là một cái Ca Ô mạ vàng, bên trong có hình Phật tổ chịu nạn, tôi nghĩ, đây đều là đồ vật tùy thân của người điên kia, có thể đem về nhờ cha anh coi thử xem sao."
Ba người lủi thủi trở về. Trên đường Trác Mộc Cường Ba nghĩ mãi không ra: "Rốt cuộc là ai đã đưa người điên đó đi? Là Mẫn Mẫn chăng? Tại sao cô ấy lại làm thế? Không! Không thể là cô ấy."
Vừa về tới nhà, Trác Mộc Cường Ba vội gọi ngay cho chi nhánh cơ sở Thiên Sư của gã ở Tây Tạng, nhắc toàn bộ nhân viên chú ý tìm một người điên, tuy nói thế nào cũng không thể miêu tả rõ ràng được, nhưng Trác Mộc Cường Ba vẫn cố hết sức kể thật tường tận với từng nhân viên. Còn giáo sư Phương Tân thì mang những thứ đồ phát hiện được đến bái kiến Đức Nhân lão gia.
Đức Nhân lão gia đang rất bận, phải sờ đầu ban phúc cho những người sùng tín vượt đường xa tới đây, còn phải giảng Phật pháp nữa, thành ra giáo sư Phương Tân chỉ có thể nhân lúc Đức Nhân lão gia nghỉ giải lao, nhờ giám định hai món đồ ông mang về. Nhưng chỉ lát sau, giáo sư Phương Tân mặt mày hoan hỉ chạy ra ngoài, nói với bọn Trác Mộc Cường Ba: "Đã xác định được rồi, đây là thảm dệt thời vương triều Tát Già, bên trên là Hoan Hỉ Phật và các Minh Phi. Còn về chất liệu, Đức Nhân lão gia nói ông ấy cũng chưa từng thấy thứ lông tơ này bao giờ, không phải ngựa không phải bò, không phải dê cũng không phải lạc đà, vô cùng hiếm thấy. Còn cái Ca Ô kia thì là đồ mới, chỉ có bộ tộc Qua Ba mới có. Hàng chữ nhỏ ở hai bên là Tịch Thiên Bồ Tát văn: "Tai họa, sợ hãi và khổ ải trên thế gian, đều do ta nắm giữ…" Hình vẽ bên trong là Phật Tổ, chìm đắm trong Bi Thiên địa ngục, bị muôn nghìn loài ma quỷ cắn xé, về sau được Tử Kỳ Lân trong truyền thuyết vượt qua chín mươi chín tầng trời, mới cứu thoát Phật khỏi Bi Thiên địa ngục, hơn nữa… hơn nữa Đức Nhân lão gia nói, truyền thuyết này chỉ tồn tại trong bộ tộc Qua Ba. Không được ghi trong bất kỳ điển tịch hay kinh Phật nào. Đức Nhân lão gia nói ông ấy có thể dốc sức giúp chúng ta tìm kiếm địa giới của bộ tộc Qua Ba đó"
"A!" Trác Mộc Cường Ba giờ mới lộ vẻ mừng rỡ, gã biết trọng lượng lời nói của ba mình tương đối có sức nặng, với sức ảnh hưởng của cha gã, về mặt vật chất bọn họ đã được ủng hộ rất lớn, những thứ chỉ dựa vào năng lực của bọn họ khó mà có được, nay đều có thể dễ dàng về tay.
Trương Lập đứng bên cạnh nói: "nhưng đầu mối duy nhất của chúng ta giờ đã đứt rồi, làm sao mà tìm đây?"
Trác Mộc Cường Ba nói: "Không, cậu không hiểu rồi. Chúng tôi đại khái cũng đã biết phạm vi cư trú của bộ tộc Qua Ba, chỉ là xưa nay chưa có ai tới đó mà thôi. Nay tất cả các đầu mối đều tập trung vào một chỗ, con ngao và các kinh Phật thất lạc chúng ta muốn tìm rất có khả năng đều nằm ở phạm vi đó, chúng ta chỉ cần mang theo đủ các thiết bị là có thể xuất phát được rồi!"
Phương Tân nói: "Ồ, việc này làm sớm ngày nào hay ngày ấy, người điên kia đã mất tích, quả thật không phải chuyện lành đâu."
Trương Lập hỏi: "Vậy, chúng ta cần những thiết bị gì chứ?"
Trác Mộc Cường Ba nói: "Xe việt dã thật khỏe, toàn bộ dụng cụ để leo đỉnh Chomolungma, đồ ăn và một người dẫn đường xuất sắc."
Giáo sư Phương Tân nói: "Đức Nhân lão gia đã lên tiếng rồi, tôi nghĩ mấy thứ trước đều rất dễ xử lý, nhưng còn, người dẫn đường xuất sắc…" Trác Mộc Cường Ba liền toét miệng cười.
Phương Tân ngạc nhiên thốt lên: "Lẽ nào anh đã có lựa chọn thích hợp rồi?"
Trác Mộc Cường Ba gật đầu: "Đúng vậy." Gã xoay người về phía nhà trong, nhưng không bước vào, mà chỉ La Ba đang cắt sửa cây cảnh. Lão bộc tóc trắng như cước này còn đang ngơ ngác, Trác Mộc Cường Ba đã lên tiếng giới thiệu: "Chú La Ba đây, chính là tấm bản đồ Tây Tạng sống của chúng ta. Trên trời không còn lại dấu vết cánh chim lướt qua, nhưng chú ấy có thể tìm được mùi của chim ưng cách đó ngàn dặm, thần thánh trên núi Niệm Thanh Đường Cổ Lạp không thể nào dập tắt được ngọn lửa cuồng nhiệt trong tim chú, sông Nhã Lỗ Tạng Bố (Yarlung zangbo) nổi sóng cồn không thể ngăn nổi bước chân chú…"
La Ba cười ha hả nhìn Trác Mộc Cường Ba, khuôn mặt chằng chịt nếp nhăn nom như vầng mặt trời ấm áp mùa xuân, thật thà nói: "Cường Ba thiếu gia, sao cậu lại đem câu chuyện của A Sơ vương tử gán lên người tôi chứ!"
Trác Mộc Cường Ba cười cười: "Chú La Ba, chú hoàn toàn đủ tư cách làm bản đồ sống của Tây Tạng mà. Mọi người biết không, thời trẻ chú La Ba đã là tay lái ngựa nổi tiếng nhất trên Trà Mã cổ đạo (2) sau này lại đảm nhiệm chức trách hướng đạo viên mặt đất cho đường bay Đà Phong (3), khảo sát biên giới Tạng-Nepal, đầu những năm 1990, còn dẫn đội leo núi mở tuyết leo núi Nam Ca Ba Ngòa(4), Tây Tạng có bao nhiêu vực sâu, bao nhiêu núi cao, chú ấy chỉ cần nhắm mắt cũng đếm ra được."
Trác Mộc Cường Ba chỉ vắn tắt ba sự kiện, nhưng mỗi sự kiện lại khiến miệng giáo sư Phương Tân mở rộng một chút, đến khi gã nói xong, thì đã há thành hình chữ "O" rồi, ông xúc động bước lên, nắm chặt tay La Ba hồi lâu, không chịu buông. La Ba không khỏi thấy hơi ngại ngùng. "Lão anh hùng, xin thứ lỗi trước đây tôi đã thất kính," giáo sư Phương Tân thành khẩn nói.
Giáo sư đã đến nhà Trác Mộc Cường Ba mấy lần, nhưng luôn nghĩ La Ba chẳng qua là một lão bộc bình thường. Tây Tạng trước giải phóng vốn có rất nhiều nông nô, sau giải phóng bọn họ đều được phân đất sống đời tự do, nhưng một số người không muốn rời khỏi gia đình chủ nhân quý tộc của mình, nên còn ở lại. Giáo sư Phương Tân do vậy xưa nay không mảy may chú ý đến lão bộc mặt đầy nếp nhăn, da dẻ lấm tấm đồi mồi này, hôm nay nhân Trác Mộc Cường Ba nhắc đến, mới biết lão bộc không ngờ lại có nhiều công lao đến thế. Trà Mã cổ đạo, tuyến đường bay Đà Phong, đều là những lộ trình hung hiểm nổi tiếng từ lâu, một bên là đường vận chuyển hàng hóa của Mã bang, một bên là hành lang tử vong trên không, đều nguy hiểm vạn phần; nhưng điều khiến giáo sư kinh ngạc nhất, vẫn là chiến công mở tuyến đường Nam Cao Ba Ngõa.
Nam Cao Ba Ngõa hiểm trở dựng đứng bên dòng sông Nhã Lỗ Tạng Bố, là ngọn núi cao nhất Tây Tạng với độ cao chừng bảy nghìn mét trên mực nước biển, tiếng Tạng có nghĩa là "Cây giáo dài chọc thẳng lên trời cao", leo lên đó khó khăn thế nào không cần nghĩ cũng biết, mà La Ba hiện giờ ít ra cũng phải sáu bảy chục tuổi, hồi lão khảo sát con đường lên Nam Ca Ba Ngõa chẳng phải cũng đã hơn năm chục tuổi rồi sao, đó đâu phải là chuyện người thường có thể làm nổi.
La Ba luýnh quýnh hết cả chân tay vì sự xúc động của giáo sư Phương Tân, vội đáp: "Xin chớ nói thế, giáo sư Phương Tân là người trí tuệ, cũng giống như Đức Nhân lão gia, đều là người La Ba vô cùng vô cùng kính trọng. Tôi chỉ là một kẻ trèo núi, nhân lúc chân cẳng còn đi được, thích đi nhiều nơi nhiều chỗ mà thôi. Năm tám tuổi đó, nếu không phải nhờ lão gia giải cứu, e sớm đã bị bọn Mã bang ném xuống sông cho cá ăn rồi, là lão gia đã dùng vàng đổi lấy tôi từ tay Thổ ty người Khang đó…" Nhắc lại chuyện xưa, lần nào lão La Ba cũng cảm xúc bồi hồi.
Phương Tân thở phào nói: "Thì ra là vậy. Vậy thì tốt rồi, có ông làm hướng đạo, chúng tôi yên tâm được rồi."
La Ba ngây người nói: "Gì vậy? Hướng đạo gì vậy?"
Trác Mộc Cường Ba nói: "Chú La Ba, chúng tôi muốn đến lãnh thổ của bộ tộc Qua Ba."
"Gì hả?" Chiếc kéo tỉa cây trong tay La Ba rơi xuống đất, "Tại… tại sao thiếu gia lại đột nhiên muốn tới đó? Lão gia có biết không?"
Phương Tân nói: "Đức Nhân lão gia đã đồng ý rồi."
Trác Mộc Cường Ba tiếp: "Chẳng lẽ chú đến đó rồi? Sao lại căng thẳng thế?" Gã vỗ đầu, "Đúng rồi, chú La Ba là tấm bản đồ sống mà, có nơi nào chú chưa đi qua đâu."
La Ba nhặt kéo tỉa cây lên, lắc đầu chậm chạp: "Không, không dám dấu thiếu gia, nơi thiếu gia vừa nhắc tới, La Ba có biết, nhưng xưa nay chưa bao giờ đến cả. Lão gia chẳng phải đã nói, đó là vùng đất bị thần linh nguyền rủa, mây đen bất tường mang tới hơi mù vĩnh viễn, màn đêm bị những luồng không khí tà ác bao trùm. Chỉ có những sinh linh đã mất hết lương tri, mới bị ném vào chốn địa ngục mãi mãi không thể quay đầu ấy. Đó không phải là nơi thiếu gia đặt chân tới đâu, thiếu gia"
Trác Mộc Cường Ba nói: "Lời của cha, tôi cũng nhớ rõ, nhưng lần này cha đã đồng ý rồi. Hơn nữa, cha còn nói, Dược Sư Lưu Ly Quang Phật đã dấn thân địa ngục, dùng hoa Mạn Đà La sáu cánh giải trừ oán khí tích tụ mấy ngìn năm. Quán Thế m nghìn tay nghìn mắt từng lấy hoa sen thuyết pháp, độ kiếp vô số linh hồn cực ác. Đến cả Thích Ca Như Lai, cũng thả thú cưỡi của mình xuống bảo vệ những linh hồn bị ruồng bỏ, những cô hồn dã quỷ lang thang không cách quay đầu trở lại dưới chốn Hoàng Tuyền." Gã biết rõ, La Ba vốn rất thành tín, không thể dùng lý lẽ bình thường mà nói cho thông được, cần phải mang những lời cha gã đã dạy dỗ ra thuyết phục họa may mới xong.
La Ba vẫn lắc đầu: "Tại sao lão gia lại đồng ý chứ? Đó đâu phải là nơi thiếu gia có thể tới được. Sao lão gia lại đồng ý được cơ chứ?"
Giáo sư Phương Tân giờ mới lên tiếng: "Bộ tộc Qua Ba có thể đang bảo vệ Phật điển nghìn năm từ thời Tây Tạng diệt phật. Kinh điển từ nghìn năm trước đó đã đến lúc phải được đưa ra khỏi khe núi tối tăm rồi. Đây chính là nguyên nhân khiến Đức Nhân lão gia đồng ý cho chúng tôi đi."
La Ba nói: "Không, mọi người không hiểu. Môi trường ở đó khốc liệt tới mức không thể nào tưởng tượng được đâu."
Trác Mộc Cường Ba nôn nóng hỏi: "vậy là chú biết nơi đó, rốt cuộc là ở đâu vậy, chú La Ba?"
La Ba nói: "Ở… nói một cách chính xác, có lẽ là ở Nam Tây Tạng, phía Tây của miền Nam."
"Có thể cụ thể hơn nữa không?" Giáo sư Phương Tân chau mày, bởi vì ông biết, nơi La Ba vừa nói, rất có thể chính là khu vực dãy Himalaya cắt ngang qua, ở đó có những ngọn núi cao nhất, nơi hoang vu không có con người sinh sống lạnh giá nhất, hơn nữa còn vượt qua cả biên giới Trung Quốc!
La Ba trầm ngâm, rồi lẩm bẩm bằng tiếng Tạng: "Lão gia chắc không đồng ý đâu, đó là nơi ở của ma quỷ mà." Rồi đột nhiên lão ngẩng phắt đầu dậy, hỏi: "Thiếu gia, giáo sư, hai người có biết, tại sao biên giới Trung-Ấn cứ lần lữa mãi không thể xác định không?"
"Hả?" Trác Mộc Cường Ba ngần ngừ. Giáo sư Phương Tân thì nói: "Đó là vấn đề lịch sử để lại."
La Ba vuốt nhẹ lên những vết nhăn trên mặt, xem ra vẫn khó quyết định, hai mắt nhắm hờ, nói: "Đó chỉ là một chuyện. Nhưng quan trọng hơn là việc khảo sát vùng đất đó quá khó khăn! Sau giải phóng, La Ba từng cùng đi với đoàn khảo sát, đó là một vùng núi tuyết kéo dài tít tắp. Trước mắt toàn là những ngọn núi tuyết phủ trắng toát, bất kể đi bao nhiêu lâu, núi vẫn cứ lù lù trước mặt, cứ như thể biết tiến lên theo bước chân người vậy. Chúng tôi cắm trại dưới chân núi, mười hai người làm một tổ, đoàn khảo sát đã phái đi hơn ba mươi tổ, nhưng không có một tổ nào trở về được đại bản doanh. Bọn họ mất phương hướng trong gió tuyết, chết mà thân thể cũng không tan rữa, linh hồn bị cầm cố trên đỉnh Thần Phong, trong đó có một nửa đều là dân Tạng đã sống nhiều năm ở vùng cao, lại được huấn luyện đặc biệt, tôi đáng lẽ cũng theo tổ số mười ba lên núi, nhưng lại bất ngờ mắc bệnh nặng, nên La Ba mới sống được đến ngày hôm nay đó. Thiếu gia, La Ba khuyên cậu, đừng nên đi, thật sự là không thể đi đâu."
Trác Mộc Cường Ba ngẩng đầu nhìn ngọn Tuyết Sơn xa xa phía trước, nhưng quyết tâm của gã vẫn kiên định vô song, chỉ nghe gã điềm đạm nói: "Lẽ nào chú muốn nói, khu vực sinh sống của bộ tộc Qua Ba, chính là ở đó?"
La Ba cơ hồ cũng đọc được tín niệm của Trác Mộc Cường Ba trong mắt gã, thở dài nói: "Đúng vậy, thiếu gia. Nghe nói bộ tộc Qua Ba sống ở khu đó, không ai biết bọn họ sống thế nào cả. Đó không phải là một nơi nhỏ đâu, trong phạm vi biên giới Trung Quốc có tầm vài chục nghìn cây số vuông, đồng thời bao gồm cả đất đai ba nước Bhutan, Ấn Độ, Nepal nữa. Nếu thiếu gia muốn đi, có thể từ Á Đông đi về phía Tây, nếu không thì từ Định Kết hoặc Cương Ba xuống phía Nam, chúng ta cách Định Kết gần hơn, nhưng đường ở Cương Ba thì dễ đi hơn. Tôi chỉ biết phạm vi đại khái thôi, có điều nhiều người nói, ở phía Tây có thể gặp được người tộc Qua Ba, thậm chí phạm vi hoạt động của họ còn mở rộng tới huyện Nhiếp La Mộc nữa."
Giáo sư Phương Tân trợn to hai mắt, khổ sở cười thốt lên: "Anh La Ba, anh có biết phạm vi tìm kiếm anh vừa vạch ra cho chúng tôi cả ngọn núi cao nhất thế giới đó!"
(1) đồ trang sức bằng kim loại, hình dạng như chiếc hộp nhỏ, đeo ở thắt lưng hoặc cổ.
(2) Con đường vận chuyển trà từ Vân Nam tới Tây Tạng, đi Ấn Độ, Bhutan…,còn gọi là Con đường Tơ lụa phương Nam
(3) The Hump: tên các phi công phe Đồng minh hồi thế chiến II đặt cho tuyến đường bay từ Ấn Độ đến Trung Quốc vượt qua dãy Himalaya.
(4) Ngọn núi đứng đầu trong Thập đại danh sơn của Trung Quốc.
Người điên thứ ba
La Ba nghiêm túc nói: "Không sai,cả dãy Thần Sơn, rất có khả năng chính là phạm vi hoạt động của bộ tộc Qua Ba. Thiếu gia, cậu phải nghĩ cho thật kỹ, cậu sẽ đối mặt với cái gì thì cậu biết rồi đấy! Ngọn núi cao nhất, thời tiết lạnh nhất, không khí cực loãng, xe cộ khó đi, đi bộ nửa tháng có thể cũng không thấy một bóng người, gió ở khe núi có thể thổi bay cả bò yak, tuyết rơi một đêm có thể lấp đầy cả lều, đó là tấm bình phong mà cả chim ưng tuyết cũng không thể nào bay qua nổi."
Nghe La Ba nói vậy, giáo sư Phương Tân không thể nào không suy nghĩ lại. Ông thẫn thờ nói: "Phải đó, Cường Ba, anh cần nghĩ cho kỹ, lần này khác hẳn với mấy lần trước. Nơi chúng ta muốn đến là Thần Sơn mà cả chim ưng cao nguyên cũng không thể bay qua được. Đội leo núi, chẳng qua chỉ chinh phục một ngọn núi, còn chúng ta khiêu chiến cả dãy Himalaya đấy."
Trác Mộc Cường Ba gật gật đầu. Phương Tân nhìn gã chằm chằm, kế đó lại nói: "Độ cao bình quân so với mực nước biển là sáu nghìn ba trăm mét, núi cao trên tám nghìn mét có mười ngọn, trên bảy nghìn mét trở lên có năm mươi ngọn; nhiệt độ bình quân hàng ngày là âm ba mươi độ, khu không người rộng cả chục nghìn cây số vuông, gió cấp mười hai ở khe núi, có thể thổi cho những tảng đá cao bằng đầu người hay xe con lăn lông lốc, hàm lượng ô xy trong không khí không đến mười phần trăm, chưa bằng năm mươi phần trăm hàm lượng ô xy trong không khí ở nội địa. Bão tuyết, khe nứt, mỗi một cạm bẫy đều là chí mạng cả, còn mục tiêu của chúng ta, lại là…"
"Sẽ tìm thấy thôi, tôi chắc chắn đấy." Trác Mộc Cường Ba quay đầu lại, nở một nụ cười vô cùng tự tin, khoảnh khắc ấy, thân thể cao lớn và mạnh mẽ của gã khiến lời nói tăng thêm không ít sức mạnh. Gã đưa mắt nhìn La Ba năn nỉ: "Chú La Ba, dẫn chúng tôi đi đi. Thứ tôi muốn tìm, là thứ cả đời này tôi vẫn muốn tìm thấy."
Ánh mắt La Ba lộ vẻ thương yêu, tay vuốt nhẹ cậu chủ chính mình đã chăm bẵm lớn lên, nhưng cuối cùng lão vẫn lắc đầu nói: "Thiếu gia, La Ba già rồi, không thể theo cậu đi Thần Sơn được nữa. Mỗi ngày La Ba sẽ niệm một trăm lần kinh Cát Tường, cầu xin Trát Tây Thứ Nhân Mã (1) chỉ đường dẫn lối cho thiếu gia, cầu xin Cách Tát Nhĩ Vương (1) vĩ đại tiêu diệt tất cả yêu ma quỷ quái trên đường đi của người."
Trác Mộc Cường Ba hơi cuống quýt, nói: "nhưng chú La Ba, nếu không có chú dẫn đường, chúng tôi làm sao dám tùy tiện đặt chân vào Đại Tuyết Sơn đây?"
La Ba trầm tư, mọi người nhất thời không ai lên tiếng, không khí cơ hồ đông cứng lại, thời gian vẫn lặng lẽ trôi như cuộn chỉ bị rút dần, đột nhiên, La Ba choàng tỉnh, kêu lên: "Thiếu gia! Tôi có thể giới thiệu cho cậu một người!"
"Ủa?!" Đúng lúc Trác Mộc Cường Ba chuẩn bị vểnh tai lên lắng nghe, gã chợt chú ý tới hai luồng mắt sắc chiếu chằm chằm vào mình, nom tà ác, thâm độc, giống như con rắn đang thè lưỡi ra, lại có chút gì đó quen thuộc, phảng phất như đã gặp ở đâu đó rồi vậy. Nhưng khi Trác Mộc Cường Ba ngoái lại, kẻ đó đã quay mình đi vào nhà lớn, trà trộn trong đám người đến bái lạy, tất cả đều mặc áo choàng rộng thùng thình kiểu Tạng, đầu đội mũ nỉ, không còn phân biệt được ai với ai nữa. Giáo sư Phương Tân nôn nóng hỏi: "Là ai? Người ta đã từng đến đó chưa?"
"Ừm, rồi. Đó là em trai ruột của tôi, tôi nghĩ có lẽ cậu ấy tương đối thông thuộc vùng đó, theo tôi biết, ít nhất cậu ấy cũng đi năm lần. Hơn nữa tôi đoán, có thể cậu ấy đã gặp người bộ tộc Qua Ba rồi." La Ba trả lời.
"Vậy mau dẫn tôi đến gặp chú ấy đi, chú La Ba." Trác Mộc Cường Ba đã chú ý trở lại.
La Ba nói: "nhưng chuyện này, chỉ sợ cũng phải được lão gia đồng ý, chúng ta mới có thể đi gặp cậu ấy được." La Ba lộ ra vẻ khó xử. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Chú thích:
(1) Tình trạng chảy nước mắt, đau nhức mắt, sợ ánh sáng, nghiêm trọng có thể bị mù do nhìn ánh sáng phản chiếu cường độ mạnh hắt từ mặt tuyết lên.
Bản đồ sống của Tây Tạng
Trương Lập kiểm tra hết sức kỹ lưỡng căn nhà tạm của người điên, cuối cùng đứng dậy kết luận: "chỉ sợ không đơn giản là đưa đi thôi đâu, hai người xem, đây là vết chân đạp giãy giụa, đây là vết chân bị kéo lê, ngoài cửa còn có vụn vải rách, người điên chắc chắn đã bị bắt đi. Đối phương có ba người, nhìn dấu chân thì đều cao trên một mét tám cả, là ai được chứ?"
Giáo sư Phương Tân cầm tấm thảm rách và một món trang sức nhỏ bước ra, mỉm cười có vẻ đắc ý: "Xem ra bọn họ đi rất vội, hơn nữa, lại không hề biết giá trị của những thứ trên người anh chàng kia."
Trác Mộc Cường Ba nhìn tấm thảm bẩn thỉu, hỏi: "Đây là gì vậy?"
Phương Tân đáp: "Đây là thảm lông dệt hoa, cụ thể là lông gì thì còn chưa rõ, nhưng xem ra thì rất có phong cách Tây Tạng ở thế kỷ mười ba. Món đồ trang sức này là một cái Ca Ô mạ vàng, bên trong có hình Phật tổ chịu nạn, tôi nghĩ, đây đều là đồ vật tùy thân của người điên kia, có thể đem về nhờ cha anh coi thử xem sao."
Ba người lủi thủi trở về. Trên đường Trác Mộc Cường Ba nghĩ mãi không ra: "Rốt cuộc là ai đã đưa người điên đó đi? Là Mẫn Mẫn chăng? Tại sao cô ấy lại làm thế? Không! Không thể là cô ấy."
Vừa về tới nhà, Trác Mộc Cường Ba vội gọi ngay cho chi nhánh cơ sở Thiên Sư của gã ở Tây Tạng, nhắc toàn bộ nhân viên chú ý tìm một người điên, tuy nói thế nào cũng không thể miêu tả rõ ràng được, nhưng Trác Mộc Cường Ba vẫn cố hết sức kể thật tường tận với từng nhân viên. Còn giáo sư Phương Tân thì mang những thứ đồ phát hiện được đến bái kiến Đức Nhân lão gia.
Đức Nhân lão gia đang rất bận, phải sờ đầu ban phúc cho những người sùng tín vượt đường xa tới đây, còn phải giảng Phật pháp nữa, thành ra giáo sư Phương Tân chỉ có thể nhân lúc Đức Nhân lão gia nghỉ giải lao, nhờ giám định hai món đồ ông mang về. Nhưng chỉ lát sau, giáo sư Phương Tân mặt mày hoan hỉ chạy ra ngoài, nói với bọn Trác Mộc Cường Ba: "Đã xác định được rồi, đây là thảm dệt thời vương triều Tát Già, bên trên là Hoan Hỉ Phật và các Minh Phi. Còn về chất liệu, Đức Nhân lão gia nói ông ấy cũng chưa từng thấy thứ lông tơ này bao giờ, không phải ngựa không phải bò, không phải dê cũng không phải lạc đà, vô cùng hiếm thấy. Còn cái Ca Ô kia thì là đồ mới, chỉ có bộ tộc Qua Ba mới có. Hàng chữ nhỏ ở hai bên là Tịch Thiên Bồ Tát văn: "Tai họa, sợ hãi và khổ ải trên thế gian, đều do ta nắm giữ…" Hình vẽ bên trong là Phật Tổ, chìm đắm trong Bi Thiên địa ngục, bị muôn nghìn loài ma quỷ cắn xé, về sau được Tử Kỳ Lân trong truyền thuyết vượt qua chín mươi chín tầng trời, mới cứu thoát Phật khỏi Bi Thiên địa ngục, hơn nữa… hơn nữa Đức Nhân lão gia nói, truyền thuyết này chỉ tồn tại trong bộ tộc Qua Ba. Không được ghi trong bất kỳ điển tịch hay kinh Phật nào. Đức Nhân lão gia nói ông ấy có thể dốc sức giúp chúng ta tìm kiếm địa giới của bộ tộc Qua Ba đó"
"A!" Trác Mộc Cường Ba giờ mới lộ vẻ mừng rỡ, gã biết trọng lượng lời nói của ba mình tương đối có sức nặng, với sức ảnh hưởng của cha gã, về mặt vật chất bọn họ đã được ủng hộ rất lớn, những thứ chỉ dựa vào năng lực của bọn họ khó mà có được, nay đều có thể dễ dàng về tay.
Trương Lập đứng bên cạnh nói: "nhưng đầu mối duy nhất của chúng ta giờ đã đứt rồi, làm sao mà tìm đây?"
Trác Mộc Cường Ba nói: "Không, cậu không hiểu rồi. Chúng tôi đại khái cũng đã biết phạm vi cư trú của bộ tộc Qua Ba, chỉ là xưa nay chưa có ai tới đó mà thôi. Nay tất cả các đầu mối đều tập trung vào một chỗ, con ngao và các kinh Phật thất lạc chúng ta muốn tìm rất có khả năng đều nằm ở phạm vi đó, chúng ta chỉ cần mang theo đủ các thiết bị là có thể xuất phát được rồi!"
Phương Tân nói: "Ồ, việc này làm sớm ngày nào hay ngày ấy, người điên kia đã mất tích, quả thật không phải chuyện lành đâu."
Trương Lập hỏi: "Vậy, chúng ta cần những thiết bị gì chứ?"
Trác Mộc Cường Ba nói: "Xe việt dã thật khỏe, toàn bộ dụng cụ để leo đỉnh Chomolungma, đồ ăn và một người dẫn đường xuất sắc."
Giáo sư Phương Tân nói: "Đức Nhân lão gia đã lên tiếng rồi, tôi nghĩ mấy thứ trước đều rất dễ xử lý, nhưng còn, người dẫn đường xuất sắc…" Trác Mộc Cường Ba liền toét miệng cười.
Phương Tân ngạc nhiên thốt lên: "Lẽ nào anh đã có lựa chọn thích hợp rồi?"
Trác Mộc Cường Ba gật đầu: "Đúng vậy." Gã xoay người về phía nhà trong, nhưng không bước vào, mà chỉ La Ba đang cắt sửa cây cảnh. Lão bộc tóc trắng như cước này còn đang ngơ ngác, Trác Mộc Cường Ba đã lên tiếng giới thiệu: "Chú La Ba đây, chính là tấm bản đồ Tây Tạng sống của chúng ta. Trên trời không còn lại dấu vết cánh chim lướt qua, nhưng chú ấy có thể tìm được mùi của chim ưng cách đó ngàn dặm, thần thánh trên núi Niệm Thanh Đường Cổ Lạp không thể nào dập tắt được ngọn lửa cuồng nhiệt trong tim chú, sông Nhã Lỗ Tạng Bố (Yarlung zangbo) nổi sóng cồn không thể ngăn nổi bước chân chú…"
La Ba cười ha hả nhìn Trác Mộc Cường Ba, khuôn mặt chằng chịt nếp nhăn nom như vầng mặt trời ấm áp mùa xuân, thật thà nói: "Cường Ba thiếu gia, sao cậu lại đem câu chuyện của A Sơ vương tử gán lên người tôi chứ!"
Trác Mộc Cường Ba cười cười: "Chú La Ba, chú hoàn toàn đủ tư cách làm bản đồ sống của Tây Tạng mà. Mọi người biết không, thời trẻ chú La Ba đã là tay lái ngựa nổi tiếng nhất trên Trà Mã cổ đạo (2) sau này lại đảm nhiệm chức trách hướng đạo viên mặt đất cho đường bay Đà Phong (3), khảo sát biên giới Tạng-Nepal, đầu những năm 1990, còn dẫn đội leo núi mở tuyết leo núi Nam Ca Ba Ngòa(4), Tây Tạng có bao nhiêu vực sâu, bao nhiêu núi cao, chú ấy chỉ cần nhắm mắt cũng đếm ra được."
Trác Mộc Cường Ba chỉ vắn tắt ba sự kiện, nhưng mỗi sự kiện lại khiến miệng giáo sư Phương Tân mở rộng một chút, đến khi gã nói xong, thì đã há thành hình chữ "O" rồi, ông xúc động bước lên, nắm chặt tay La Ba hồi lâu, không chịu buông. La Ba không khỏi thấy hơi ngại ngùng. "Lão anh hùng, xin thứ lỗi trước đây tôi đã thất kính," giáo sư Phương Tân thành khẩn nói.
Giáo sư đã đến nhà Trác Mộc Cường Ba mấy lần, nhưng luôn nghĩ La Ba chẳng qua là một lão bộc bình thường. Tây Tạng trước giải phóng vốn có rất nhiều nông nô, sau giải phóng bọn họ đều được phân đất sống đời tự do, nhưng một số người không muốn rời khỏi gia đình chủ nhân quý tộc của mình, nên còn ở lại. Giáo sư Phương Tân do vậy xưa nay không mảy may chú ý đến lão bộc mặt đầy nếp nhăn, da dẻ lấm tấm đồi mồi này, hôm nay nhân Trác Mộc Cường Ba nhắc đến, mới biết lão bộc không ngờ lại có nhiều công lao đến thế. Trà Mã cổ đạo, tuyến đường bay Đà Phong, đều là những lộ trình hung hiểm nổi tiếng từ lâu, một bên là đường vận chuyển hàng hóa của Mã bang, một bên là hành lang tử vong trên không, đều nguy hiểm vạn phần; nhưng điều khiến giáo sư kinh ngạc nhất, vẫn là chiến công mở tuyến đường Nam Cao Ba Ngõa.
Nam Cao Ba Ngõa hiểm trở dựng đứng bên dòng sông Nhã Lỗ Tạng Bố, là ngọn núi cao nhất Tây Tạng với độ cao chừng bảy nghìn mét trên mực nước biển, tiếng Tạng có nghĩa là "Cây giáo dài chọc thẳng lên trời cao", leo lên đó khó khăn thế nào không cần nghĩ cũng biết, mà La Ba hiện giờ ít ra cũng phải sáu bảy chục tuổi, hồi lão khảo sát con đường lên Nam Ca Ba Ngõa chẳng phải cũng đã hơn năm chục tuổi rồi sao, đó đâu phải là chuyện người thường có thể làm nổi.
La Ba luýnh quýnh hết cả chân tay vì sự xúc động của giáo sư Phương Tân, vội đáp: "Xin chớ nói thế, giáo sư Phương Tân là người trí tuệ, cũng giống như Đức Nhân lão gia, đều là người La Ba vô cùng vô cùng kính trọng. Tôi chỉ là một kẻ trèo núi, nhân lúc chân cẳng còn đi được, thích đi nhiều nơi nhiều chỗ mà thôi. Năm tám tuổi đó, nếu không phải nhờ lão gia giải cứu, e sớm đã bị bọn Mã bang ném xuống sông cho cá ăn rồi, là lão gia đã dùng vàng đổi lấy tôi từ tay Thổ ty người Khang đó…" Nhắc lại chuyện xưa, lần nào lão La Ba cũng cảm xúc bồi hồi.
Phương Tân thở phào nói: "Thì ra là vậy. Vậy thì tốt rồi, có ông làm hướng đạo, chúng tôi yên tâm được rồi."
La Ba ngây người nói: "Gì vậy? Hướng đạo gì vậy?"
Trác Mộc Cường Ba nói: "Chú La Ba, chúng tôi muốn đến lãnh thổ của bộ tộc Qua Ba."
"Gì hả?" Chiếc kéo tỉa cây trong tay La Ba rơi xuống đất, "Tại… tại sao thiếu gia lại đột nhiên muốn tới đó? Lão gia có biết không?"
Phương Tân nói: "Đức Nhân lão gia đã đồng ý rồi."
Trác Mộc Cường Ba tiếp: "Chẳng lẽ chú đến đó rồi? Sao lại căng thẳng thế?" Gã vỗ đầu, "Đúng rồi, chú La Ba là tấm bản đồ sống mà, có nơi nào chú chưa đi qua đâu."
La Ba nhặt kéo tỉa cây lên, lắc đầu chậm chạp: "Không, không dám dấu thiếu gia, nơi thiếu gia vừa nhắc tới, La Ba có biết, nhưng xưa nay chưa bao giờ đến cả. Lão gia chẳng phải đã nói, đó là vùng đất bị thần linh nguyền rủa, mây đen bất tường mang tới hơi mù vĩnh viễn, màn đêm bị những luồng không khí tà ác bao trùm. Chỉ có những sinh linh đã mất hết lương tri, mới bị ném vào chốn địa ngục mãi mãi không thể quay đầu ấy. Đó không phải là nơi thiếu gia đặt chân tới đâu, thiếu gia"
Trác Mộc Cường Ba nói: "Lời của cha, tôi cũng nhớ rõ, nhưng lần này cha đã đồng ý rồi. Hơn nữa, cha còn nói, Dược Sư Lưu Ly Quang Phật đã dấn thân địa ngục, dùng hoa Mạn Đà La sáu cánh giải trừ oán khí tích tụ mấy ngìn năm. Quán Thế m nghìn tay nghìn mắt từng lấy hoa sen thuyết pháp, độ kiếp vô số linh hồn cực ác. Đến cả Thích Ca Như Lai, cũng thả thú cưỡi của mình xuống bảo vệ những linh hồn bị ruồng bỏ, những cô hồn dã quỷ lang thang không cách quay đầu trở lại dưới chốn Hoàng Tuyền." Gã biết rõ, La Ba vốn rất thành tín, không thể dùng lý lẽ bình thường mà nói cho thông được, cần phải mang những lời cha gã đã dạy dỗ ra thuyết phục họa may mới xong.
La Ba vẫn lắc đầu: "Tại sao lão gia lại đồng ý chứ? Đó đâu phải là nơi thiếu gia có thể tới được. Sao lão gia lại đồng ý được cơ chứ?"
Giáo sư Phương Tân giờ mới lên tiếng: "Bộ tộc Qua Ba có thể đang bảo vệ Phật điển nghìn năm từ thời Tây Tạng diệt phật. Kinh điển từ nghìn năm trước đó đã đến lúc phải được đưa ra khỏi khe núi tối tăm rồi. Đây chính là nguyên nhân khiến Đức Nhân lão gia đồng ý cho chúng tôi đi."
La Ba nói: "Không, mọi người không hiểu. Môi trường ở đó khốc liệt tới mức không thể nào tưởng tượng được đâu."
Trác Mộc Cường Ba nôn nóng hỏi: "vậy là chú biết nơi đó, rốt cuộc là ở đâu vậy, chú La Ba?"
La Ba nói: "Ở… nói một cách chính xác, có lẽ là ở Nam Tây Tạng, phía Tây của miền Nam."
"Có thể cụ thể hơn nữa không?" Giáo sư Phương Tân chau mày, bởi vì ông biết, nơi La Ba vừa nói, rất có thể chính là khu vực dãy Himalaya cắt ngang qua, ở đó có những ngọn núi cao nhất, nơi hoang vu không có con người sinh sống lạnh giá nhất, hơn nữa còn vượt qua cả biên giới Trung Quốc!
La Ba trầm ngâm, rồi lẩm bẩm bằng tiếng Tạng: "Lão gia chắc không đồng ý đâu, đó là nơi ở của ma quỷ mà." Rồi đột nhiên lão ngẩng phắt đầu dậy, hỏi: "Thiếu gia, giáo sư, hai người có biết, tại sao biên giới Trung-Ấn cứ lần lữa mãi không thể xác định không?"
"Hả?" Trác Mộc Cường Ba ngần ngừ. Giáo sư Phương Tân thì nói: "Đó là vấn đề lịch sử để lại."
La Ba vuốt nhẹ lên những vết nhăn trên mặt, xem ra vẫn khó quyết định, hai mắt nhắm hờ, nói: "Đó chỉ là một chuyện. Nhưng quan trọng hơn là việc khảo sát vùng đất đó quá khó khăn! Sau giải phóng, La Ba từng cùng đi với đoàn khảo sát, đó là một vùng núi tuyết kéo dài tít tắp. Trước mắt toàn là những ngọn núi tuyết phủ trắng toát, bất kể đi bao nhiêu lâu, núi vẫn cứ lù lù trước mặt, cứ như thể biết tiến lên theo bước chân người vậy. Chúng tôi cắm trại dưới chân núi, mười hai người làm một tổ, đoàn khảo sát đã phái đi hơn ba mươi tổ, nhưng không có một tổ nào trở về được đại bản doanh. Bọn họ mất phương hướng trong gió tuyết, chết mà thân thể cũng không tan rữa, linh hồn bị cầm cố trên đỉnh Thần Phong, trong đó có một nửa đều là dân Tạng đã sống nhiều năm ở vùng cao, lại được huấn luyện đặc biệt, tôi đáng lẽ cũng theo tổ số mười ba lên núi, nhưng lại bất ngờ mắc bệnh nặng, nên La Ba mới sống được đến ngày hôm nay đó. Thiếu gia, La Ba khuyên cậu, đừng nên đi, thật sự là không thể đi đâu."
Trác Mộc Cường Ba ngẩng đầu nhìn ngọn Tuyết Sơn xa xa phía trước, nhưng quyết tâm của gã vẫn kiên định vô song, chỉ nghe gã điềm đạm nói: "Lẽ nào chú muốn nói, khu vực sinh sống của bộ tộc Qua Ba, chính là ở đó?"
La Ba cơ hồ cũng đọc được tín niệm của Trác Mộc Cường Ba trong mắt gã, thở dài nói: "Đúng vậy, thiếu gia. Nghe nói bộ tộc Qua Ba sống ở khu đó, không ai biết bọn họ sống thế nào cả. Đó không phải là một nơi nhỏ đâu, trong phạm vi biên giới Trung Quốc có tầm vài chục nghìn cây số vuông, đồng thời bao gồm cả đất đai ba nước Bhutan, Ấn Độ, Nepal nữa. Nếu thiếu gia muốn đi, có thể từ Á Đông đi về phía Tây, nếu không thì từ Định Kết hoặc Cương Ba xuống phía Nam, chúng ta cách Định Kết gần hơn, nhưng đường ở Cương Ba thì dễ đi hơn. Tôi chỉ biết phạm vi đại khái thôi, có điều nhiều người nói, ở phía Tây có thể gặp được người tộc Qua Ba, thậm chí phạm vi hoạt động của họ còn mở rộng tới huyện Nhiếp La Mộc nữa."
Giáo sư Phương Tân trợn to hai mắt, khổ sở cười thốt lên: "Anh La Ba, anh có biết phạm vi tìm kiếm anh vừa vạch ra cho chúng tôi cả ngọn núi cao nhất thế giới đó!"
(1) đồ trang sức bằng kim loại, hình dạng như chiếc hộp nhỏ, đeo ở thắt lưng hoặc cổ.
(2) Con đường vận chuyển trà từ Vân Nam tới Tây Tạng, đi Ấn Độ, Bhutan…,còn gọi là Con đường Tơ lụa phương Nam
(3) The Hump: tên các phi công phe Đồng minh hồi thế chiến II đặt cho tuyến đường bay từ Ấn Độ đến Trung Quốc vượt qua dãy Himalaya.
(4) Ngọn núi đứng đầu trong Thập đại danh sơn của Trung Quốc.
Người điên thứ ba
La Ba nghiêm túc nói: "Không sai,cả dãy Thần Sơn, rất có khả năng chính là phạm vi hoạt động của bộ tộc Qua Ba. Thiếu gia, cậu phải nghĩ cho thật kỹ, cậu sẽ đối mặt với cái gì thì cậu biết rồi đấy! Ngọn núi cao nhất, thời tiết lạnh nhất, không khí cực loãng, xe cộ khó đi, đi bộ nửa tháng có thể cũng không thấy một bóng người, gió ở khe núi có thể thổi bay cả bò yak, tuyết rơi một đêm có thể lấp đầy cả lều, đó là tấm bình phong mà cả chim ưng tuyết cũng không thể nào bay qua nổi."
Nghe La Ba nói vậy, giáo sư Phương Tân không thể nào không suy nghĩ lại. Ông thẫn thờ nói: "Phải đó, Cường Ba, anh cần nghĩ cho kỹ, lần này khác hẳn với mấy lần trước. Nơi chúng ta muốn đến là Thần Sơn mà cả chim ưng cao nguyên cũng không thể bay qua được. Đội leo núi, chẳng qua chỉ chinh phục một ngọn núi, còn chúng ta khiêu chiến cả dãy Himalaya đấy."
Trác Mộc Cường Ba gật gật đầu. Phương Tân nhìn gã chằm chằm, kế đó lại nói: "Độ cao bình quân so với mực nước biển là sáu nghìn ba trăm mét, núi cao trên tám nghìn mét có mười ngọn, trên bảy nghìn mét trở lên có năm mươi ngọn; nhiệt độ bình quân hàng ngày là âm ba mươi độ, khu không người rộng cả chục nghìn cây số vuông, gió cấp mười hai ở khe núi, có thể thổi cho những tảng đá cao bằng đầu người hay xe con lăn lông lốc, hàm lượng ô xy trong không khí không đến mười phần trăm, chưa bằng năm mươi phần trăm hàm lượng ô xy trong không khí ở nội địa. Bão tuyết, khe nứt, mỗi một cạm bẫy đều là chí mạng cả, còn mục tiêu của chúng ta, lại là…"
"Sẽ tìm thấy thôi, tôi chắc chắn đấy." Trác Mộc Cường Ba quay đầu lại, nở một nụ cười vô cùng tự tin, khoảnh khắc ấy, thân thể cao lớn và mạnh mẽ của gã khiến lời nói tăng thêm không ít sức mạnh. Gã đưa mắt nhìn La Ba năn nỉ: "Chú La Ba, dẫn chúng tôi đi đi. Thứ tôi muốn tìm, là thứ cả đời này tôi vẫn muốn tìm thấy."
Ánh mắt La Ba lộ vẻ thương yêu, tay vuốt nhẹ cậu chủ chính mình đã chăm bẵm lớn lên, nhưng cuối cùng lão vẫn lắc đầu nói: "Thiếu gia, La Ba già rồi, không thể theo cậu đi Thần Sơn được nữa. Mỗi ngày La Ba sẽ niệm một trăm lần kinh Cát Tường, cầu xin Trát Tây Thứ Nhân Mã (1) chỉ đường dẫn lối cho thiếu gia, cầu xin Cách Tát Nhĩ Vương (1) vĩ đại tiêu diệt tất cả yêu ma quỷ quái trên đường đi của người."
Trác Mộc Cường Ba hơi cuống quýt, nói: "nhưng chú La Ba, nếu không có chú dẫn đường, chúng tôi làm sao dám tùy tiện đặt chân vào Đại Tuyết Sơn đây?"
La Ba trầm tư, mọi người nhất thời không ai lên tiếng, không khí cơ hồ đông cứng lại, thời gian vẫn lặng lẽ trôi như cuộn chỉ bị rút dần, đột nhiên, La Ba choàng tỉnh, kêu lên: "Thiếu gia! Tôi có thể giới thiệu cho cậu một người!"
"Ủa?!" Đúng lúc Trác Mộc Cường Ba chuẩn bị vểnh tai lên lắng nghe, gã chợt chú ý tới hai luồng mắt sắc chiếu chằm chằm vào mình, nom tà ác, thâm độc, giống như con rắn đang thè lưỡi ra, lại có chút gì đó quen thuộc, phảng phất như đã gặp ở đâu đó rồi vậy. Nhưng khi Trác Mộc Cường Ba ngoái lại, kẻ đó đã quay mình đi vào nhà lớn, trà trộn trong đám người đến bái lạy, tất cả đều mặc áo choàng rộng thùng thình kiểu Tạng, đầu đội mũ nỉ, không còn phân biệt được ai với ai nữa. Giáo sư Phương Tân nôn nóng hỏi: "Là ai? Người ta đã từng đến đó chưa?"
"Ừm, rồi. Đó là em trai ruột của tôi, tôi nghĩ có lẽ cậu ấy tương đối thông thuộc vùng đó, theo tôi biết, ít nhất cậu ấy cũng đi năm lần. Hơn nữa tôi đoán, có thể cậu ấy đã gặp người bộ tộc Qua Ba rồi." La Ba trả lời.
"Vậy mau dẫn tôi đến gặp chú ấy đi, chú La Ba." Trác Mộc Cường Ba đã chú ý trở lại.
La Ba nói: "nhưng chuyện này, chỉ sợ cũng phải được lão gia đồng ý, chúng ta mới có thể đi gặp cậu ấy được." La Ba lộ ra vẻ khó xử. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
/235
|