Mật Mã Tây Tạng

Chương 154: Cái chết của Nghiêm Dũng

/235


Merkin cười cười đáp: "Xem ra không sai rồi, bọn chúng đã chọn một con đường xưa nay chưa có ai từng đi..." Y thở dài một tiếng, nói: "Theo các tư liệu tôi đang nắm giữ, tổng cộng có hai con đường dẫn đến Shangri-la, một con đường đi qua núi thần thánh khiết, còn một con đường nữa, thì đi qua dòng U Minh hà tăm tối. Trong sách cổ có ghi chép, Bạc Ba La thần miếu nằm ở phía bên kia dòng U Minh hà ấy, nhưng con đường đó, xưa nay vốn không thể tìm được trong bất cứ tấm bản đồ nào cả."

Trương Lập phều phào nói: "Cường Ba thiếu gia, tôi muốn ngủ mà không sao ngủ được, bụng đói meo đói mốc, toàn thân đau nhức rã rời, lại vẫn phải chèo thuyền liên tục, lấy đâu ra hơi mà nói chuyện gì nữa chứ."

Trác Mộc Cường Ba nói: "Đừng ỉu xìu như vậy chứ, không phải cậu vẫn luôn rất vui vẻ cởi mở hay sao."

Trương Lập liền nói bằng giọng của mấy diễn viên Kinh kịch: "Giờ tôi vừa lạnh lại vừa đói, rét ơi là rét, một chữ thảm làm sao bộc lộ hết được đây, thảm! thảm! thảm!..."

Nhạc Dương nói: "Được rồi, anh nhìn anh Dũng kia kìa, ai lại như anh, một chút khó khăn vậy mà đã kêu khổ kêu mệt rồi, sau này làm sao đi với Cường Ba thiếu gia được chứ. Lần sau đi đâu thì chớ có bảo với người ta là đi với Cường Ba thiếu gia đấy nhé."

Trác Mộc Cường Ba nói: "Nhạc Dương, nghe giọng cậu thì hình như tinh khí cũng vẫn còn sung mãn lắm, hát một bài cho mọi người phấn chấn tinh thần xem nào."

"Hả? Hát một bài?" Nhạc Dương ngoảnh đầu lại, mặt nhăn như trái khổ qua: "Tha cho tôi đi, Cường Ba thiếu gia, chúng ta đã không ngủ hơn ba chục tiếng đồng hồ rồi, giờ tôi cầm mái chèo còn thấy tay chân mềm nhũn, hát hò gì nữa, chẳng còn hơi sức đâu."

Trương Lập tức thì bật cười hích hích.

Trác Mộc Cường Ba nói: "Cố gắng thêm chút nữa, hát một bài rồi chúng ta ăn chút gì đó, cũng sắp đến đợt nước triều sau rồi."

"Cường Ba thiếu gia, không phải tôi khiêm tốn đâu, nhưng với trạng thái hiện nay của tôi, có hát cũng không thể nào cổ vũ tinh thần cho ai được đâu, mà chỉ khiến mọi người thêm khổ sở thôi." Nhạc Dương nghĩ ngợi giây lát, đột nhiên lớn tiếng gọi: "Còm ơi!"

Triệu Trang Sinh ở đuôi thuyền ứng tiếng đáp: "Gì?"

Nhạc Dương nói: "Cường Ba thiếu gia bảo cậu hát một bài cho mọi người phấn chấn tinh thần!"

"Hát? Hát gì chứ?"

"Tùy cậu đấy, hát bài gì kích động vào, bài gì khiến tinh thần người ta bừng bừng lên ấy."

"Ờ." Triệu Trang Sinh thoáng suy nghĩ, đoạn lớn tiếng hát lên, "Đường phía trước ở đâu, ai cùng ta xông pha..."

Vừa mới hát được đoạn mở đầu, Nhạc Dương đã lớn tiếng ngăn lại: "Không được, không được, bài hát của hội Beyond đau khổ lắm, đổi bài khác đi, đổi bài khác đi."

Triệu Trang Sinh lại đổi một bài khác: "Anh nói chút đau đớn này, có đáng gì, lau khô lệ, chớ sợ hãi, ít nhất chúng ta vẫn còn giấc mơ, anh nói..."

Nhạc Dương lại phá đám: "Cũ quá rồi, bài này nghe càng chán hơn."

Trương Lập cũng hùa và theo: "Ừ đấy, giờ tay chân mọi người đều mềm nhũn ra rồi, hát mấy bài phấn chấn ấy làm gì, hát bài gì du dương mềm mại để mọi người nghỉ ngơi khôi phục thể lực, mà phải có ý cảnh nữa, tốt nhất là có thể khiến mọi người cảm thấy hoàn cảnh của chúng ta lúc này rất dễ chịu vậy."

Nhạc Dương không đồng ý: "Hoàn cảnh lúc này còn dễ chịu được à?"

Trương Lập nói: "Tất nhiên là phải phát huy trí tưởng tượng của cậu rồi, cậu có thể nhắm mắt lại mà tưởng tượng, vùng nước xanh ngắt mênh mông này phẳng lặng nhường nào, cảnh vật xung quanh đẹp mê hồn người ra sao, trời xanh mây trắng, biển biếc cát vàng, gió nhẹ phất qua..."

Triệu Trang Sinh được gợi ý, liền nói: "Có rồi, có rồi, tìm được một bài rất hợp đây." Liền sau đó, anh ta cất giọng run run hát lên rằng: "Thuyền nhỏ xinh xinh, đung đưa trên làn nước, đón cơn gió mát lành..., đôi chúng ta cầm đôi mái chèo, thuyền nhỏ xinh xinh..."

Nhạc Dương nghe mà rùng hết cả mình, vội vàng nói: "Không được, đổi bài khác đi, tôi sắp ọe ra rồi đây."

Trác Mộc Cường Ba nói: "Đừng để Trang Sinh hát, đã mấy ngày nay cậu ấy không ăn được gì rồi."

Trương Lập vỗ tay cười lớn lên nói: "Hay lắm hay lắm, chính là ý cảnh này đây. Anh Dũng, anh nói xem có phải không... anh Dũng!"

Trương Lập đưa tay ra, nắm lấy cánh tay cầm mái chèo của Nghiêm Dũng, chỉ thấy bàn tay ấy lạnh như một khối băng, nhìn lại Nghiêm Dũng, trên trán anh vẫn đang rướm mồ hôi, cả người cong lại như con tép khô, đầu gối chống lên ngực, thân thể cuộn tròn, hai hàm răng nghiến vào nhau kêu ken két, rõ ràng là đang cố chịu đựng một nỗi đau khủng khiếp. Trương Lập cả kinh, vội đặt mái chèo xuống đứng bật lên. Trác Mộc Cường Ba cũng để ý đến biểu hiện dị thường của Nghiêm Dũng, vội nói: "Sao vậy? Nghiêm Dũng?"

Nhạc Dương cũng đã kêu lên: "Mẫn Mẫn! Pháp sư Tháp Tây, hai người mau qua đây!"

Nghiêm Dũng khó nhọc ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng nhợt như tờ giấy, nhưng vẫn kiên trì nói: "Tôi không sao, cứ mặc tôi, mau chèo thuyền đi!"

Lần này thì không ai tin anh ta nữa. Lúc nói câu ấy, toàn thân Nghiêm Dũng run lên bần bật, tâm trạng kích động, vừa há miệng, anh đã vội ngoảnh đi, áp mặt vào mạn thuyền mà nôn ọe. Lần này thì Trác Mộc Cường Ba nhìn thấy rất rõ, thứ màu cà phê bị nôn ra ấy chẳng phải sô cô la gì cả, mà rõ ràng chính là máu! Sau lần nôn ọe ấy, cuối cùng Nghiêm Dũng cũng không kiên trì chịu đựng được thêm nữa, thân thể lại càng co vào hơn.

/235

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status