Trước khi đi tắm, Hứa Ấu Diên gửi Wechat cho Thương Lộc.
"Ngày mai có thời gian không? Em muốn gặp chị."
Hứa Ấu Diên đã viết xong kế hoạch, muốn gặp gỡ các thành viên trong nhóm, ngồi xuống trò chuyện cùng nhau càng sớm càng tốt, chắc chắn có ích hơn rất nhiều so với việc ở nhà họp qua các thiết bị.
Vốn tưởng rằng ngày mai mới có thể được Thương Lộc trả lời, không ngờ vừa lấy khăn tắm ra liền nhìn thấy Wechat có thông báo, cô ấn mở, đúng là Thương Lộc nhắn lại.
Thương Lộc: "Mẹ nó ai đấy?"
Hứa Ấu Diên: "???"
Ngón tay đặt hờ trên màn hình, Hứa Ấu Diên lập tức bổ não một trăm vở kịch ngắn, không đến năm giây, tin nhắn Wechat kia bị rút về.
Mười giây sau, tin nhắn mới được gửi đến: "Vừa rồi nhắn nhầm, đừng để ý. Trưa mai mười một giờ, chị đón cô."
Tin này hẳn là Thương Lộc thật nhắn, vậy trước đó là ai? Lẽ nào quỷ nhỏ chị ấy nói lần trước vẫn đang quấn quýt chị ấy? Quấn đến nỗi trực tiếp lấy điện thoại? Tưởng tượng đến cảnh cô bạn gái nhỏ không chỉ lén lấy điện thoại, còn tự tiện trả lời Wechat, Hứa Ấu Diên lạnh cả sống lưng.
Đừng nói là tổng giám đốc Lộc, nếu xảy ra với mình, Hứa Ấu Diên cũng phải tung Giáng Long Thập Bát Chưởng, chưởng đến tận thịt.
Tắm rửa xong đã gần một giờ, thỉnh thoảng ngoài hành lang vẫn có tiếng bước chân qua lại. Giờ này mới tan làm về nhà cũng không phải chuyện lạ, công ty tăng ca hoặc dùng bữa cùng nhau để nâng cao tình cảm và năng lực, hơn nữa nhà còn ở ngoại thành, đúng là có thể về vào giờ này. Chưa kể người càng ở ngoại thành càng vất vả.
Đôi tình nhân trẻ nhà bên thì ngược lại, về khá sớm. Từ khi Hứa Ấu Diên về đến nhà, cặp đôi này bắt đầu rùm beng không thôi, bát đĩa rơi vỡ một loạt, sau khi Hứa Ấu Diên tắm rửa xong, động tĩnh càng lớn, nghe có vẻ như bộ bát đĩa đã vỡ hết, lúc này đôi thành ném đồ dùng.
Hứa Ấu Diên rất muốn làm người trung niên khỏe mạnh ngủ sớm dậy sớm, không cần dựa vào cà phê tiếp tục cuộc sống. Thế nhưng khi nằm dài trên giường, cô lại bắt đầu cảm thấy nền rung trần lắc, mỗi một lần khó khăn chạm đến ranh giới của giấc ngủ, cô đều sẽ bị tiếng rầm rầm làm bừng tỉnh.
Đau đầu.
Cô dứt khoát bật đèn đọc sách một lúc. Vừa mở đèn, thế giới yên tĩnh trở lại.
Đánh nhau xong? Cuối cùng cũng có thể ngủ rồi phải không.
Hứa Ấu Diên đợi một lát, xác định không còn tiếng động, lại tắt đèn, vén chăn nằm thẳng, chuẩn bị thoải mái cho giấc ngủ ngon.
Ngay khi sắp trở về giấc ngủ, tiếng cọt kẹt cọt kẹt kéo cô trở lại thực tại một lần nữa.
Hứa Ấu Diên mơ mơ màng màng mở mắt ra, nghe rõ tiếng động này.
Cọt kẹt cọt kẹt...
Phắc, không thể nào?
Ứ ứ ứ ứ...
Vừa cãi nhau xong đã lăn giường được? Nhịp điệu trăm năm hảo hợp gì thế này?
Hứa Ấu Diên gần như bật dậy như cá chép nhảy, tóc bù xù rơi xuống trước mắt, tiếng ân ái của hàng xóm càng lúc càng mãnh liệt, ngay cả tiếng kêu cũng hoàn toàn không có dấu hiệu dừng lại. Hứa Ấu Diên cảm thấy sắp bùng nổ, cô lấy tinh thể kết nối Tái Tạo Vũ Trụ, đăng nhập trò chơi.
Hệ thống được ủy thác đã giúp cô khai thác rất nhiều mỏ, hòm vật phẩm mới làm cũng bị nhét đầy ắp, phần lớn đều là mỏ đồng quặng sắt không đáng giá, thỉnh thoảng có ít kim loại hiếm.
Lấy đồng và sắt ra ngoài, trước tiên là xây dựng mấy nhà kho, sau đó là phân loại và sắp xếp toàn bộ khoáng vật, chuẩn bị xây phòng làm việc cấp ba.
Mặc dù hẻm núi Farmost đã không còn bí mật, nhưng cô vẫn chưa từ bỏ.
Ai có thể biết trước cuộc đời sẽ có chuyện gì? Cô mới sống qua gần nửa cuộc đời mà thôi.
Cánh tay khai thác cấp hai đang được chế tạo, tia lửa bắn khắp nơi.
Cánh tay khai thác cấp hai cần bốn mươi phút mới hoàn thành, Hứa Ấu Diên mặc trang phục không gian, ra ngoài đi một vòng, hy vọng có thể khám phá thêm mỏ hiếm có ích, xây dựng cơ sở khai thác mới.
Đi một bước quay đầu ba lần, Hứa Ấu Diên sợ bị đặt hố, luôn cảm thấy tên Hi Hi Hi Hi kia vẫn ở gần đây theo dõi mình, khi không có chuyện gì thì không hiện thân, vừa đến thời điểm mấu chốt liền có chuyện xấu.
Kết quả đêm nay là một đêm yên bình, Hi Hi Hi Hi không hề xuất hiện.
Cánh tay khai thác cấp hai được chế tạo xong, tốc độ khai thác cũng nhanh hơn. Điều bất ngờ hơn là cô phát hiện được một lớp băng. Kinh nghiệm của bản thân cho biết, có băng đồng nghĩa với việc hành tinh này có tài nguyên phong phú hơn cô nghĩ.
Trang phục không gian được nâng cấp, mặc trang phục không gian cấp ba có thể làm việc trong hai tiếng.
Sau khi đặt lệnh khai thác lớp băng, Hứa Ấu Diên bắt đầu ủy thác, định offline, hy vọng cuộc giao lưu tình cảm của hàng xóm thân mến đã hoàn toàn kết thúc.
Trước khi offline, Hứa Ấu Diên vẫn thoáng do dự, cô đành mở nhật ký, tìm người chơi Hi Hi Hi Hi, bất ngờ phát hiện người này đang online.
Online mà không đến quấy phá, rốt cuộc cũng hiểu chuyện rồi sao? Rất đáng mừng. Hứa Ấu Diên còn muốn bắn pháo hoa cho đối phương.
Nhưng, Thời Dã nói Thời Duyệt đã đi làm, kết quả là giờ này em vẫn đang online, ngày mai không định dậy sớm à?
Cô mở thông tin cơ bản của Hi Hi Hi Hi:
【 Người chơi: Hi Hi Hi Hi
Cấp: 46
Chòm sao tương ứng: Nam Ngư (Piscis Austrinus)
Lãnh thổ đã công khai: Fomalhaut b
Lãnh thổ chưa công khai: Từ năm trở lên 】
Nhìn thiên hà nơi Hi Hi Hi Hi tọa, có thể suy đoán người này ở nước ngoài, trong nước không nhiều người chơi lựa chọn máy chủ Nam Ngư. Nhưng đương nhiên cũng không loại trừ khả năng có người thích xây dựng căn cứ ở nước ngoài.
Máy chủ trong nước vẫn còn 50% số chòm sao chưa được khai phá, các máy chủ khác nhau có tài nguyên hoàn toàn giống nhau. Nếu muốn khai thác nhiều tài nguyên hơn, xây dựng nhiều căn cứ hơn, thì thực hiện trong một máy chủ là được, điều phối vật tư cũng tiện.
Hứa Ấu Diên nhớ đến việc Thời Duyệt phủ nhận mình là Hi Hi Hi Hi, ngẫm lại, quả thật hoàn toàn có khả năng này.
Đúng, người trẻ sung sức, thế nhưng dân văn phòng ban ngày đi làm, ban đêm hai ba giờ còn chưa ngủ lên mạng chơi game, đây là nhịp điệu đột tử. Ngoại trừ người sắt, ai có thể dùng mạng sống của mình để thăng cấp như vậy?
Quan trọng nhất là, xem như Thời Duyệt nắm bắt tin tức cực nhanh, thì em cũng không có khả năng tìm được tài khoản phụ cô mới lập dễ như vậy. Hứa Ấu Diên vẫn chưa nói tài khoản phụ này cho bất kì ai.
Trừ khi...
Cũng không có khả năng. Nếu em có bản lĩnh này thì sao còn phải đi làm, hẳn là đã tự khởi nghiệp làm sếp từ lâu rồi chứ.
Hứa Ấu Diên offline, trở lại hiện thực. Cô mở mắt, tĩnh tâm, lắng nghe một lát, không có tiếng người kêu ư a, chỉ có tiếng bước chân ngắt quãng, sau đó là một tiếng ào, hàng xóm mở vòi hoa sen.
Được rồi, không cần lo nữa, đây là muốn tắm rồi mới ngủ.
Tiếng nước chảy nhịp nhàng làm Hứa Ấu Diên bình tĩnh trở lại, cô ôm gối ôm shiba inu của mình, tiến vào mộng đẹp.
Hứa Ấu Diên rốt cuộc ngủ được, nhưng một người hàng xóm khác của cô, Dịch Như Song, lại không may mắn như vậy.
Hai tiếng trước, kết thúc một ngày làm việc, cô vất vả leo về nhà thuê, suýt ngủ gật trong lúc tắm, ý nghĩ kiên trì lên giường giục cô nhanh đi ngủ, ngày mai còn hàng tá việc đang đợi mình. Không ngờ hàng xóm lại vô ý thức như vậy, tiếng ồn làm cô muốn nổ đầu.
Tỉnh lại, rốt cuộc không ngủ được.
Đầu óc mê man không tỉnh, mỗi một đốt xương đều đau nhức, cơn buồn ngủ đang ở ngay sau gáy, nhưng không có cách nào để chìm vào giấc ngủ.
Dịch Như Song bỏ cuộc sau khi lăn hai mươi bốn vòng trên giường, cô bật đèn đứng dậy, lấy tài liệu cho buổi họp ngày mai ra đọc, cố gắng chuẩn bị để phát biểu không cần nhìn giấy.
Lên nhóm làm việc của công ty tìm ít tài liệu, Dịch Như Song phát hiện hầu hết tất cả mọi người đều đang ở trạng thái offline, chỉ có ảnh đại diện của sếp vẫn sáng.
Cả ngày bận bịu, sắp ba giờ sáng, vậy mà sếp vẫn chưa ngủ.
Dịch Như Song cảm thấy kính nể người sếp trẻ tuổi này. Thật sự, không ai có thể tình cờ thành công, mọi người chỉ thấy sếp tuổi trẻ tài cao, hâm mộ tài năng của cô ấy, nhưng không nhìn thấy cô ấy đã đổ mồ hôi nước mắt ở những đâu.
Dịch Như Song pha một cốc cà phê, tỉnh táo lại một lần nữa, dùng cả đêm để làm việc.
Mười một giờ ngày hôm sau, xe của Thương Lộc có mặt dưới nhà Hứa Ấu Diên đúng giờ. Thương Lộc không đến, mà đưa một chiếc xe lái tự động qua.
Trên cửa xe có phím mật mã, Hứa Ấu Diên nhập mật mã Thương Lộc gửi cho mình từ sáng sớm, ngồi vào trong, xe nhanh chóng ổn định lái khỏi cổng lớn không ai trông coi của chung cư.
Hứa Ấu Diên nhìn màn hình điều khiển, điểm đến là quảng trường Bao La.
Quảng trường Bao La cách công ty Thương Lộc không xa, cũng là khu vực sinh hoạt trung tâm của chị, đến nơi này cần ít nhất một tiếng rưỡi. Hứa Ấu Diên lên Tái Tạo Vũ Trụ, sắp xếp các loại mỏ hôm qua đã ủy thác khai thác, nâng cấp phòng làm việc lên cấp hai, bận bận bịu bịu, khi trở lại hiện thực, chỉ còn khoảng 7 kilômét là đến nơi.
Buổi sáng đã uống hai cốc cà phê, trạng thái tinh thần của Thời Duyệt vẫn khá ổn, khi cô vừa ra khỏi phòng họp, đàn anh gọi đến, hỏi trưa nay cô có thời gian không, muốn mời cô đi ăn.
Biết lần này không trốn được, Thời Duyệt cũng lười từ chối, dứt khoát đồng ý.
"Đặt nhà hàng gần đây đi, em không đi xa được, buổi chiều còn có việc."
"Được được được, nhất trí, bọn anh qua tìm em." Đàn anh vội vàng đáp ứng: "Vậy quảng trường Bao La được không? Anh thấy chỉ cách cao ốc CRUSH 5 kilômét, ở đó có ăn có uống, anh có người quen, đặt phòng được."
"Đàn anh cứ sắp xếp đi. Nửa tiếng nữa em sẽ đến."
Lần cuối Hứa Ấu Diên đến quảng trường Bao La, nơi này vẫn đang tiến hành giai đoạn hai, giờ đây đã là trung tâm thương mại siêu lớn, hiện tại giai đoạn hai đã hoàn thành, tòa nhà hình tròn năm tầng gần như chứa đủ tất cả các nhãn hiệu nổi tiếng, diện tích mỗi tầng đều lớn bằng mười sân bóng đá.
Hành lang truyền thống được đổi thành băng chuyền, Hứa Ấu Diên đứng trên băng chuyền, trên đầu là những tinh vân đầy đủ màu sắc đang lơ lửng. Cô ngẩng lên, mái vòm cong được đổi thành màn hình 4D, đang chiếu quảng cáo cho phiên bản mới của "Tái Tạo Vũ Trụ".
Không gian sâu thẳm tỏa sáng, tinh vân bao phủ khắp trung tâm thương mại, thậm chí theo cốt truyện của quảng cáo, thỉnh thoảng lại có những đồng tiền ảo trong game rơi xuống. Trẻ con hớn hở hết kêu lại nhảy, khó có ai không bị hấp dẫn.
Hứa Ấu Diên mới sống ở vùng ngoại thành mấy tháng, màn hình 4D đã được hoàn thiện như vậy, bắt đầu được ứng dụng rồi.
Cô cũng không nhịn được một mực ngẩng lên xem quảng cáo, đứng trên băng chuyền có thể theo dõi quảng cáo mà không cần lo sẽ đụng phải người khác. Khách hàng đến đây không cần làm gì, thậm chí đi lại cũng có máy móc làm thay, mọi người chỉ cần xem quảng cáo, trả tiền khi thấy hàng hóa mình thích là được.
Hứa Ấu Diên nhìn chằm chằm màn hình 4D một cách thích thú, giống như một cô gái nông thôn lần đầu vào thành phố, không phát hiện cách đó không xa có một ánh mắt dõi theo mình rất lâu.
"Đàn em!"
Đàn anh từ đằng xa đi tới, phía sau có sáu bảy người cả nam lẫn nữ, chào hỏi cô.
Cứ thế trong nháy mắt, khi quay lại tìm Hứa Ấu Diên, người đã không còn ở kia.
"Nhìn gì mà chăm chú thế!" Đàn anh mang vẻ mặt gió xuân bước nhanh lại gần cô.
Thời Duyệt: "Không có gì, thấy người quen."
"Thật sao, gọi đến đi ăn cùng nhau đi!"
"Chớp mắt đã không thấy đâu, không sao, chúng ta đi thôi."
Trợ lý của Thương Lộc đón Hứa Ấu Diên, dẫn cô đến phòng số 6 của nhà hàng cuối cùng trên đường, bên trong đã có rất nhiều người đang đợi cô.
Hứa Ấu Diên biết cô trợ lý này tên Tiểu Trà, là đồng hương với cô, đến thành phố lớn bươn chải sau khi tốt nghiệp, vẫn chưa sửa được giọng địa phương.
Tiểu Trà dẫn Hứa Ấu Diên vào phòng, giới thiệu với mọi người:
"Đây là đầu tàu của chúng ta, cô Hứa, mọi người đều biết cô Hứa rồi, tôi không cần giới thiệu nhiều nhỉ."
Bảy, tám người trong phòng có vẻ đều sinh sau 10, tất cả đều rất trẻ, một nửa trong số đó là người hâm mộ của Hứa Ấu Diên, chờ mong thật lâu, rốt cuộc được gặp người thật, lập tức hoan hô.
"Gì vậy, có ngôi sao nào à?" Đàn anh đi đầu, dẫn nhóm người Thời Duyệt đến phòng số 11, khi đi qua phòng số 6 bị tiếng ồn bên trong làm sợ hết hồn.
"Có khi đúng thật, nhà hàng này rất nổi tiếng." Người đàn ông cao lớn vạm vỡ đầu trọc vẫn luôn đi bên cạnh Thời Duyệt cao giọng nói, "Nếu đá văng cửa từng phòng, không chừng có thể bắt gặp mấy ngôi sao trẻ! Nếu không sao phòng nào cũng đóng kín như vậy làm gì? Đúng không nào!"
Dứt lời, người đàn ông trung niên cười vang, mấy người xung quanh cũng gượng cười theo.
Gã đàn ông trung niên này chính là người bạn đàn anh nhắc đến, họ Lưu tên Phong, giống hệt tên của chủ tịch SQUALL Lưu béo, nhưng trùng tên khác mệnh. Trước kia Lưu Phong từng làm việc ở SQUALL một thời gian, sau đó rời đi, gây dựng sự nghiệp của chính mình. Gây dựng sự nghiệp ba năm, không thu hoạch được gì, vẫn nằm dưới cái bóng của tập đoàn SQUALL như cũ.
Hiện giờ hắn đã đổi nghề, không tiếp tục phát triển game, chuyển sang một công ty quảng cáo, theo dõi Thời Duyệt, muốn hợp tác cùng cô. Cũng không biết làm cách nào mà tìm được đàn anh của Thời Duyệt, Bạch Thụy.
Một nhóm người vào trong phòng ngồi xuống, trò chuyện vài câu, quả nhiên giống như Thời Duyệt nghĩ.
Lưu Phong này cũng không thầm nghĩ chỉ muốn hợp tác vì lưu lượng, hắn muốn nắm giữ toàn bộ nền tảng quảng bá sản phẩm chủ lực của Thời Duyệt.
Lưu Phong bên kia lên cơn không tưởng, nói đến miệng đắng lưỡi khô vẫn không thấy Thời Duyệt nâng mi mắt lên chút nào.
Con bé này coi thường mình --- Lưu Phong lau mồ hôi, có linh cảm xấu.
Một cô gái đi cùng Lưu Phong trở lại từ phòng vệ sinh, vừa hớn hở vừa phấn khởi nói: "Này này, mọi người đoán xem vừa nãy em nhìn thấy ai ở phòng vệ sinh!"
Mọi người ở đây đều đã có chút mất kiên nhẫn, có thể là ai, nhất định là một ngôi sao trẻ nào đó. Cô gái kia lại như không nhìn thấy bầu không khí lúc này, nói lớn:
"Em nhìn thấy Hứa Ấu Diên!"
Lời này đều nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, thậm chí ngay cả Thời Duyệt vẫn luôn không tập trung cũng ngẩng đầu nhìn lên.
"Hứa Ấu Diên?" Lưu Phong lớn tiếng hỏi, "Cô nói là đồng nghiệp cũ của tôi, cái người bị quỷ ám, mong muốn hão huyền lợi dụng lỗ hổng kiếm ít tiền tiêu vặt, kết quả là suýt nữa phải vào tù hả? Thật sự khó có thể gặp được cô ta ở đây, tôi còn tưởng sau sự cố vật phẩm kia cô ta đã trở thành chuột chạy qua đường không dám ra cửa nữa đấy! Đúng lúc lắm, cũng may mắn nhờ cô ta quan tâm tôi mới có được thành quả ngày hôm nay, giờ đây cô ta gặp khó, tôi không thể không quan tâm, dù gì cũng coi như là đồng chí của nhau! Đi đi đi!"
Tay trái cầm ly rượu tay phải cầm chai rượu, Lưu Phong bắt người kia dẫn đường, tự mình đi tìm Hứa Ấu Diên.
"Ngày mai có thời gian không? Em muốn gặp chị."
Hứa Ấu Diên đã viết xong kế hoạch, muốn gặp gỡ các thành viên trong nhóm, ngồi xuống trò chuyện cùng nhau càng sớm càng tốt, chắc chắn có ích hơn rất nhiều so với việc ở nhà họp qua các thiết bị.
Vốn tưởng rằng ngày mai mới có thể được Thương Lộc trả lời, không ngờ vừa lấy khăn tắm ra liền nhìn thấy Wechat có thông báo, cô ấn mở, đúng là Thương Lộc nhắn lại.
Thương Lộc: "Mẹ nó ai đấy?"
Hứa Ấu Diên: "???"
Ngón tay đặt hờ trên màn hình, Hứa Ấu Diên lập tức bổ não một trăm vở kịch ngắn, không đến năm giây, tin nhắn Wechat kia bị rút về.
Mười giây sau, tin nhắn mới được gửi đến: "Vừa rồi nhắn nhầm, đừng để ý. Trưa mai mười một giờ, chị đón cô."
Tin này hẳn là Thương Lộc thật nhắn, vậy trước đó là ai? Lẽ nào quỷ nhỏ chị ấy nói lần trước vẫn đang quấn quýt chị ấy? Quấn đến nỗi trực tiếp lấy điện thoại? Tưởng tượng đến cảnh cô bạn gái nhỏ không chỉ lén lấy điện thoại, còn tự tiện trả lời Wechat, Hứa Ấu Diên lạnh cả sống lưng.
Đừng nói là tổng giám đốc Lộc, nếu xảy ra với mình, Hứa Ấu Diên cũng phải tung Giáng Long Thập Bát Chưởng, chưởng đến tận thịt.
Tắm rửa xong đã gần một giờ, thỉnh thoảng ngoài hành lang vẫn có tiếng bước chân qua lại. Giờ này mới tan làm về nhà cũng không phải chuyện lạ, công ty tăng ca hoặc dùng bữa cùng nhau để nâng cao tình cảm và năng lực, hơn nữa nhà còn ở ngoại thành, đúng là có thể về vào giờ này. Chưa kể người càng ở ngoại thành càng vất vả.
Đôi tình nhân trẻ nhà bên thì ngược lại, về khá sớm. Từ khi Hứa Ấu Diên về đến nhà, cặp đôi này bắt đầu rùm beng không thôi, bát đĩa rơi vỡ một loạt, sau khi Hứa Ấu Diên tắm rửa xong, động tĩnh càng lớn, nghe có vẻ như bộ bát đĩa đã vỡ hết, lúc này đôi thành ném đồ dùng.
Hứa Ấu Diên rất muốn làm người trung niên khỏe mạnh ngủ sớm dậy sớm, không cần dựa vào cà phê tiếp tục cuộc sống. Thế nhưng khi nằm dài trên giường, cô lại bắt đầu cảm thấy nền rung trần lắc, mỗi một lần khó khăn chạm đến ranh giới của giấc ngủ, cô đều sẽ bị tiếng rầm rầm làm bừng tỉnh.
Đau đầu.
Cô dứt khoát bật đèn đọc sách một lúc. Vừa mở đèn, thế giới yên tĩnh trở lại.
Đánh nhau xong? Cuối cùng cũng có thể ngủ rồi phải không.
Hứa Ấu Diên đợi một lát, xác định không còn tiếng động, lại tắt đèn, vén chăn nằm thẳng, chuẩn bị thoải mái cho giấc ngủ ngon.
Ngay khi sắp trở về giấc ngủ, tiếng cọt kẹt cọt kẹt kéo cô trở lại thực tại một lần nữa.
Hứa Ấu Diên mơ mơ màng màng mở mắt ra, nghe rõ tiếng động này.
Cọt kẹt cọt kẹt...
Phắc, không thể nào?
Ứ ứ ứ ứ...
Vừa cãi nhau xong đã lăn giường được? Nhịp điệu trăm năm hảo hợp gì thế này?
Hứa Ấu Diên gần như bật dậy như cá chép nhảy, tóc bù xù rơi xuống trước mắt, tiếng ân ái của hàng xóm càng lúc càng mãnh liệt, ngay cả tiếng kêu cũng hoàn toàn không có dấu hiệu dừng lại. Hứa Ấu Diên cảm thấy sắp bùng nổ, cô lấy tinh thể kết nối Tái Tạo Vũ Trụ, đăng nhập trò chơi.
Hệ thống được ủy thác đã giúp cô khai thác rất nhiều mỏ, hòm vật phẩm mới làm cũng bị nhét đầy ắp, phần lớn đều là mỏ đồng quặng sắt không đáng giá, thỉnh thoảng có ít kim loại hiếm.
Lấy đồng và sắt ra ngoài, trước tiên là xây dựng mấy nhà kho, sau đó là phân loại và sắp xếp toàn bộ khoáng vật, chuẩn bị xây phòng làm việc cấp ba.
Mặc dù hẻm núi Farmost đã không còn bí mật, nhưng cô vẫn chưa từ bỏ.
Ai có thể biết trước cuộc đời sẽ có chuyện gì? Cô mới sống qua gần nửa cuộc đời mà thôi.
Cánh tay khai thác cấp hai đang được chế tạo, tia lửa bắn khắp nơi.
Cánh tay khai thác cấp hai cần bốn mươi phút mới hoàn thành, Hứa Ấu Diên mặc trang phục không gian, ra ngoài đi một vòng, hy vọng có thể khám phá thêm mỏ hiếm có ích, xây dựng cơ sở khai thác mới.
Đi một bước quay đầu ba lần, Hứa Ấu Diên sợ bị đặt hố, luôn cảm thấy tên Hi Hi Hi Hi kia vẫn ở gần đây theo dõi mình, khi không có chuyện gì thì không hiện thân, vừa đến thời điểm mấu chốt liền có chuyện xấu.
Kết quả đêm nay là một đêm yên bình, Hi Hi Hi Hi không hề xuất hiện.
Cánh tay khai thác cấp hai được chế tạo xong, tốc độ khai thác cũng nhanh hơn. Điều bất ngờ hơn là cô phát hiện được một lớp băng. Kinh nghiệm của bản thân cho biết, có băng đồng nghĩa với việc hành tinh này có tài nguyên phong phú hơn cô nghĩ.
Trang phục không gian được nâng cấp, mặc trang phục không gian cấp ba có thể làm việc trong hai tiếng.
Sau khi đặt lệnh khai thác lớp băng, Hứa Ấu Diên bắt đầu ủy thác, định offline, hy vọng cuộc giao lưu tình cảm của hàng xóm thân mến đã hoàn toàn kết thúc.
Trước khi offline, Hứa Ấu Diên vẫn thoáng do dự, cô đành mở nhật ký, tìm người chơi Hi Hi Hi Hi, bất ngờ phát hiện người này đang online.
Online mà không đến quấy phá, rốt cuộc cũng hiểu chuyện rồi sao? Rất đáng mừng. Hứa Ấu Diên còn muốn bắn pháo hoa cho đối phương.
Nhưng, Thời Dã nói Thời Duyệt đã đi làm, kết quả là giờ này em vẫn đang online, ngày mai không định dậy sớm à?
Cô mở thông tin cơ bản của Hi Hi Hi Hi:
【 Người chơi: Hi Hi Hi Hi
Cấp: 46
Chòm sao tương ứng: Nam Ngư (Piscis Austrinus)
Lãnh thổ đã công khai: Fomalhaut b
Lãnh thổ chưa công khai: Từ năm trở lên 】
Nhìn thiên hà nơi Hi Hi Hi Hi tọa, có thể suy đoán người này ở nước ngoài, trong nước không nhiều người chơi lựa chọn máy chủ Nam Ngư. Nhưng đương nhiên cũng không loại trừ khả năng có người thích xây dựng căn cứ ở nước ngoài.
Máy chủ trong nước vẫn còn 50% số chòm sao chưa được khai phá, các máy chủ khác nhau có tài nguyên hoàn toàn giống nhau. Nếu muốn khai thác nhiều tài nguyên hơn, xây dựng nhiều căn cứ hơn, thì thực hiện trong một máy chủ là được, điều phối vật tư cũng tiện.
Hứa Ấu Diên nhớ đến việc Thời Duyệt phủ nhận mình là Hi Hi Hi Hi, ngẫm lại, quả thật hoàn toàn có khả năng này.
Đúng, người trẻ sung sức, thế nhưng dân văn phòng ban ngày đi làm, ban đêm hai ba giờ còn chưa ngủ lên mạng chơi game, đây là nhịp điệu đột tử. Ngoại trừ người sắt, ai có thể dùng mạng sống của mình để thăng cấp như vậy?
Quan trọng nhất là, xem như Thời Duyệt nắm bắt tin tức cực nhanh, thì em cũng không có khả năng tìm được tài khoản phụ cô mới lập dễ như vậy. Hứa Ấu Diên vẫn chưa nói tài khoản phụ này cho bất kì ai.
Trừ khi...
Cũng không có khả năng. Nếu em có bản lĩnh này thì sao còn phải đi làm, hẳn là đã tự khởi nghiệp làm sếp từ lâu rồi chứ.
Hứa Ấu Diên offline, trở lại hiện thực. Cô mở mắt, tĩnh tâm, lắng nghe một lát, không có tiếng người kêu ư a, chỉ có tiếng bước chân ngắt quãng, sau đó là một tiếng ào, hàng xóm mở vòi hoa sen.
Được rồi, không cần lo nữa, đây là muốn tắm rồi mới ngủ.
Tiếng nước chảy nhịp nhàng làm Hứa Ấu Diên bình tĩnh trở lại, cô ôm gối ôm shiba inu của mình, tiến vào mộng đẹp.
Hứa Ấu Diên rốt cuộc ngủ được, nhưng một người hàng xóm khác của cô, Dịch Như Song, lại không may mắn như vậy.
Hai tiếng trước, kết thúc một ngày làm việc, cô vất vả leo về nhà thuê, suýt ngủ gật trong lúc tắm, ý nghĩ kiên trì lên giường giục cô nhanh đi ngủ, ngày mai còn hàng tá việc đang đợi mình. Không ngờ hàng xóm lại vô ý thức như vậy, tiếng ồn làm cô muốn nổ đầu.
Tỉnh lại, rốt cuộc không ngủ được.
Đầu óc mê man không tỉnh, mỗi một đốt xương đều đau nhức, cơn buồn ngủ đang ở ngay sau gáy, nhưng không có cách nào để chìm vào giấc ngủ.
Dịch Như Song bỏ cuộc sau khi lăn hai mươi bốn vòng trên giường, cô bật đèn đứng dậy, lấy tài liệu cho buổi họp ngày mai ra đọc, cố gắng chuẩn bị để phát biểu không cần nhìn giấy.
Lên nhóm làm việc của công ty tìm ít tài liệu, Dịch Như Song phát hiện hầu hết tất cả mọi người đều đang ở trạng thái offline, chỉ có ảnh đại diện của sếp vẫn sáng.
Cả ngày bận bịu, sắp ba giờ sáng, vậy mà sếp vẫn chưa ngủ.
Dịch Như Song cảm thấy kính nể người sếp trẻ tuổi này. Thật sự, không ai có thể tình cờ thành công, mọi người chỉ thấy sếp tuổi trẻ tài cao, hâm mộ tài năng của cô ấy, nhưng không nhìn thấy cô ấy đã đổ mồ hôi nước mắt ở những đâu.
Dịch Như Song pha một cốc cà phê, tỉnh táo lại một lần nữa, dùng cả đêm để làm việc.
Mười một giờ ngày hôm sau, xe của Thương Lộc có mặt dưới nhà Hứa Ấu Diên đúng giờ. Thương Lộc không đến, mà đưa một chiếc xe lái tự động qua.
Trên cửa xe có phím mật mã, Hứa Ấu Diên nhập mật mã Thương Lộc gửi cho mình từ sáng sớm, ngồi vào trong, xe nhanh chóng ổn định lái khỏi cổng lớn không ai trông coi của chung cư.
Hứa Ấu Diên nhìn màn hình điều khiển, điểm đến là quảng trường Bao La.
Quảng trường Bao La cách công ty Thương Lộc không xa, cũng là khu vực sinh hoạt trung tâm của chị, đến nơi này cần ít nhất một tiếng rưỡi. Hứa Ấu Diên lên Tái Tạo Vũ Trụ, sắp xếp các loại mỏ hôm qua đã ủy thác khai thác, nâng cấp phòng làm việc lên cấp hai, bận bận bịu bịu, khi trở lại hiện thực, chỉ còn khoảng 7 kilômét là đến nơi.
Buổi sáng đã uống hai cốc cà phê, trạng thái tinh thần của Thời Duyệt vẫn khá ổn, khi cô vừa ra khỏi phòng họp, đàn anh gọi đến, hỏi trưa nay cô có thời gian không, muốn mời cô đi ăn.
Biết lần này không trốn được, Thời Duyệt cũng lười từ chối, dứt khoát đồng ý.
"Đặt nhà hàng gần đây đi, em không đi xa được, buổi chiều còn có việc."
"Được được được, nhất trí, bọn anh qua tìm em." Đàn anh vội vàng đáp ứng: "Vậy quảng trường Bao La được không? Anh thấy chỉ cách cao ốc CRUSH 5 kilômét, ở đó có ăn có uống, anh có người quen, đặt phòng được."
"Đàn anh cứ sắp xếp đi. Nửa tiếng nữa em sẽ đến."
Lần cuối Hứa Ấu Diên đến quảng trường Bao La, nơi này vẫn đang tiến hành giai đoạn hai, giờ đây đã là trung tâm thương mại siêu lớn, hiện tại giai đoạn hai đã hoàn thành, tòa nhà hình tròn năm tầng gần như chứa đủ tất cả các nhãn hiệu nổi tiếng, diện tích mỗi tầng đều lớn bằng mười sân bóng đá.
Hành lang truyền thống được đổi thành băng chuyền, Hứa Ấu Diên đứng trên băng chuyền, trên đầu là những tinh vân đầy đủ màu sắc đang lơ lửng. Cô ngẩng lên, mái vòm cong được đổi thành màn hình 4D, đang chiếu quảng cáo cho phiên bản mới của "Tái Tạo Vũ Trụ".
Không gian sâu thẳm tỏa sáng, tinh vân bao phủ khắp trung tâm thương mại, thậm chí theo cốt truyện của quảng cáo, thỉnh thoảng lại có những đồng tiền ảo trong game rơi xuống. Trẻ con hớn hở hết kêu lại nhảy, khó có ai không bị hấp dẫn.
Hứa Ấu Diên mới sống ở vùng ngoại thành mấy tháng, màn hình 4D đã được hoàn thiện như vậy, bắt đầu được ứng dụng rồi.
Cô cũng không nhịn được một mực ngẩng lên xem quảng cáo, đứng trên băng chuyền có thể theo dõi quảng cáo mà không cần lo sẽ đụng phải người khác. Khách hàng đến đây không cần làm gì, thậm chí đi lại cũng có máy móc làm thay, mọi người chỉ cần xem quảng cáo, trả tiền khi thấy hàng hóa mình thích là được.
Hứa Ấu Diên nhìn chằm chằm màn hình 4D một cách thích thú, giống như một cô gái nông thôn lần đầu vào thành phố, không phát hiện cách đó không xa có một ánh mắt dõi theo mình rất lâu.
"Đàn em!"
Đàn anh từ đằng xa đi tới, phía sau có sáu bảy người cả nam lẫn nữ, chào hỏi cô.
Cứ thế trong nháy mắt, khi quay lại tìm Hứa Ấu Diên, người đã không còn ở kia.
"Nhìn gì mà chăm chú thế!" Đàn anh mang vẻ mặt gió xuân bước nhanh lại gần cô.
Thời Duyệt: "Không có gì, thấy người quen."
"Thật sao, gọi đến đi ăn cùng nhau đi!"
"Chớp mắt đã không thấy đâu, không sao, chúng ta đi thôi."
Trợ lý của Thương Lộc đón Hứa Ấu Diên, dẫn cô đến phòng số 6 của nhà hàng cuối cùng trên đường, bên trong đã có rất nhiều người đang đợi cô.
Hứa Ấu Diên biết cô trợ lý này tên Tiểu Trà, là đồng hương với cô, đến thành phố lớn bươn chải sau khi tốt nghiệp, vẫn chưa sửa được giọng địa phương.
Tiểu Trà dẫn Hứa Ấu Diên vào phòng, giới thiệu với mọi người:
"Đây là đầu tàu của chúng ta, cô Hứa, mọi người đều biết cô Hứa rồi, tôi không cần giới thiệu nhiều nhỉ."
Bảy, tám người trong phòng có vẻ đều sinh sau 10, tất cả đều rất trẻ, một nửa trong số đó là người hâm mộ của Hứa Ấu Diên, chờ mong thật lâu, rốt cuộc được gặp người thật, lập tức hoan hô.
"Gì vậy, có ngôi sao nào à?" Đàn anh đi đầu, dẫn nhóm người Thời Duyệt đến phòng số 11, khi đi qua phòng số 6 bị tiếng ồn bên trong làm sợ hết hồn.
"Có khi đúng thật, nhà hàng này rất nổi tiếng." Người đàn ông cao lớn vạm vỡ đầu trọc vẫn luôn đi bên cạnh Thời Duyệt cao giọng nói, "Nếu đá văng cửa từng phòng, không chừng có thể bắt gặp mấy ngôi sao trẻ! Nếu không sao phòng nào cũng đóng kín như vậy làm gì? Đúng không nào!"
Dứt lời, người đàn ông trung niên cười vang, mấy người xung quanh cũng gượng cười theo.
Gã đàn ông trung niên này chính là người bạn đàn anh nhắc đến, họ Lưu tên Phong, giống hệt tên của chủ tịch SQUALL Lưu béo, nhưng trùng tên khác mệnh. Trước kia Lưu Phong từng làm việc ở SQUALL một thời gian, sau đó rời đi, gây dựng sự nghiệp của chính mình. Gây dựng sự nghiệp ba năm, không thu hoạch được gì, vẫn nằm dưới cái bóng của tập đoàn SQUALL như cũ.
Hiện giờ hắn đã đổi nghề, không tiếp tục phát triển game, chuyển sang một công ty quảng cáo, theo dõi Thời Duyệt, muốn hợp tác cùng cô. Cũng không biết làm cách nào mà tìm được đàn anh của Thời Duyệt, Bạch Thụy.
Một nhóm người vào trong phòng ngồi xuống, trò chuyện vài câu, quả nhiên giống như Thời Duyệt nghĩ.
Lưu Phong này cũng không thầm nghĩ chỉ muốn hợp tác vì lưu lượng, hắn muốn nắm giữ toàn bộ nền tảng quảng bá sản phẩm chủ lực của Thời Duyệt.
Lưu Phong bên kia lên cơn không tưởng, nói đến miệng đắng lưỡi khô vẫn không thấy Thời Duyệt nâng mi mắt lên chút nào.
Con bé này coi thường mình --- Lưu Phong lau mồ hôi, có linh cảm xấu.
Một cô gái đi cùng Lưu Phong trở lại từ phòng vệ sinh, vừa hớn hở vừa phấn khởi nói: "Này này, mọi người đoán xem vừa nãy em nhìn thấy ai ở phòng vệ sinh!"
Mọi người ở đây đều đã có chút mất kiên nhẫn, có thể là ai, nhất định là một ngôi sao trẻ nào đó. Cô gái kia lại như không nhìn thấy bầu không khí lúc này, nói lớn:
"Em nhìn thấy Hứa Ấu Diên!"
Lời này đều nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, thậm chí ngay cả Thời Duyệt vẫn luôn không tập trung cũng ngẩng đầu nhìn lên.
"Hứa Ấu Diên?" Lưu Phong lớn tiếng hỏi, "Cô nói là đồng nghiệp cũ của tôi, cái người bị quỷ ám, mong muốn hão huyền lợi dụng lỗ hổng kiếm ít tiền tiêu vặt, kết quả là suýt nữa phải vào tù hả? Thật sự khó có thể gặp được cô ta ở đây, tôi còn tưởng sau sự cố vật phẩm kia cô ta đã trở thành chuột chạy qua đường không dám ra cửa nữa đấy! Đúng lúc lắm, cũng may mắn nhờ cô ta quan tâm tôi mới có được thành quả ngày hôm nay, giờ đây cô ta gặp khó, tôi không thể không quan tâm, dù gì cũng coi như là đồng chí của nhau! Đi đi đi!"
Tay trái cầm ly rượu tay phải cầm chai rượu, Lưu Phong bắt người kia dẫn đường, tự mình đi tìm Hứa Ấu Diên.
/177
|