Nam Cảnh Thâm cúp điện thoại Ý Ý, tiếp điện thoại của Nam Cẩn Ngôn.
- Tam ca.
- Tới rồi?
- Vừa tới cửa.
Hắn đẩy cửa, chuông gió trên phía trên cửa rung động, hắn hỏi phòng, tiếp tân dẫn hắn lên lầu.
- Trước đừng lên, giúp tôi mua bao thuốc lá.
- Ngài không phải có sao?
- Thuốc lá của tôi rất khó coi.
Nam Cẩn Ngôn cười khẽ một tiếng.
- Bạch lão ở trong này, tôi lấy ra không tiện.
Bước chân trước mắt đột nhiên dừng lại một chút.
Người đàn ông tỏa khí sắc bén, cả người thản nhiên trong khoảnh khắc bị bao phủ một tầng hàn ý, ánh sáng ngọn đèn trên đỉnh đầu khuếch tán vẻ thâm thúy trên khuôn mặt.
Không có dừng quá một giây, hắn nhíu mày, mở miệng:
- Đã biết, ngài muốn hiệu nào?
- Cậu xem rồi mua, thuốc lá cậu so với tôi thì lành nghề hơn.
- Xin chờ vài phút.
Cúp điện thoại, Nam Cảnh Thâm hướng nhà ăn ngoại đi, không đến cửa hàng hút thuốc, mà là trở lại trên xe, đem túi tiền trong quần lấy ra, khóa tiến ngăn kéo, nhân tiện cầm một gói thuốc lá.
Một lần nữa vào nhà hàng, hắn vừa đi vừa gỡ bao thuốc, đẩy cửa phòng, thuận tay đóng cửa, rút điếu thuốc kẹp giữa ngón trỏ cùng ngón giữa, hắn mang theo tươi cười cùng khí chất cao quý, đưa thuốc lá cho Nam Cẩn Ngôn, sau đó ngồi một bên chào hỏi Bạch lão đang ngồi.
- Không biết ngài đã đến, tôi không có xì gà, chỉ có thuốc lá, ủy khuất ngài chấp nhận một chút.
- Xem cậu nói gì kìa, nghĩ chú Bạch là người xoi mói.
Bạch lão tiếp điếu thuốc, Nam Cẩn Ngôn đưa cho ông ta, ông ta lấy ra que diêm đốt thuốc lá.
- Ông nội, các ngươi chỉ biết hút thuốc, một chút cũng không lo lắng lo lắng con!
- Bạch Sanh Nhi an vị ở bên cạnh ông ta, kéo cánh tay làm nũng.
Bạch lão nghiêng đầu phì khói thuốc, lại quay đầu lại, cười tủm tỉm nói:
- Con nói thực đi, hôm nay kéo ông tới đây ăn cơm trưa, nói cái gì khai trương đến nếm thử chút hương vị, kỳ thật trong lòng chính là nghĩ Tứ tiểu tử Nam gia này đi?
- Ông nội, ngài cười con......
Bạch Sanh Nhi xấu hổ rũ mắt xuống, rồi lại nhịn không được nhìn Nam Cảnh Thâm.
Hắn mặc tây trang sang quý, thân mình thon dài dựa vào lưng ghế, hai chân bắt chéo, hắn đang hút thuốc, đèn thủy tinh treo trên trần nhà chiếu xuống ánh sáng, lờ mớ trong khói thuốc nhìn thấy rõ góc cạnh sườn mặt, càng phát ra vẻ bí hiểm.
Bạch lão chú ý tới ánh mắt của cô ta, cười ha ha.
- Ta đem con làm hư rồi, hai anh em các người thật vất vả gặp một lần mặt, còn gặp phải hai người ngoài chúng tôi, thật ngượng quá.
- Bạch lão nói quá lời.
Nam Cảnh Thâm nâng lên ấm trà, rót cho Bạch lão nửa chén nước trà xanh.
- Bình thường thỉnh ngài đều thỉnh không đến, có thể cùng ngài ăn cơm, là vinh hạnh của chúng tôi.
- Xa lạ a.
Bạch lão giả vờ tức giận.
Ngón tay ông ta nhẹ nhàng chà nhẹ miệng chén, bưng lên hớp một ngụm, ha hả cười nói:
- Lại nói, ta lâu rồi không cùng ba các người ăn cơm, ông ấy gần đây có khỏe không?
- Còn có thể, lão gia tử cả ngày tinh thần no đủ, mỗi ngày thúc giục Tam ca sinh đứa thứ hai.
- Hắn đời này xem như viên mãn, vợ con đều có, làm sao giống lão già này, gần đất xa trời, trong nhà cũng chỉ có ta cùng Sanh Nhi, còn có mẹ của con bé, không giống như nhà các cậu nhiều đàn ông, ba trai một nữ, đó là tốt, đáng tiếc, ta không có phúc có đứa con như các cậu, cũng chỉ hy vọng Sanh Nhi ngày sau có thể tìm được đàn ông như các cậu làm cháu rể, ta đã thỏa mãn.
Bạch lão nói lời này, ai cũng biết nói Nam gia có ba đứa con, duy chỉ có Nam Cảnh Thâm là còn chưa kết hôn, truyền thông bát quái đã sớm đem chuyện Nam Cảnh Thâm cùng Bạch Sanh Nhi gây xôn xao dư luận, đương sự lại chưa từng trả lời, thật giả lẫn lộn, ngược lại càng thêm kích thích mọi người quan tâm, đối cảm tình của hai người đương nhiên là tăng cao độ chú ý.
- Bạch lão khách khí, có thể có được ưu ái của ngài, là vinh hạnh của tôi.
Nam Cảnh Thâm hơi hơi vuốt cằm, cách sương khói dày, Bạch Sanh Nhi si mê nhìn hắn.
Cô quả thực yêu thảm người đàn ông này.
Bạch lão cười gượng hai tiếng.
- Đó là tốt nhất.
Ông ta nhấp một ngụm trà, mắt trầm xuống, ông ta nhanh trí cả đời, thế nhưng nhìn không thấu tiểu bối này, người đàn ông trẻ tuổi sơ lãnh, hiển nhiên trong lời nói không phải thân thiện vậy.
- Ta nha, đúng là nói mê sảng, ông lão này, nói nhiều quá, các cậu cũng đừng để ý.
- Ông nói gì thế.
Nam Cẩn Ngôn khẽ cười nói:
- Ngài là trưởng bối của chúng tôi, khẳng cùng chúng tôi nhiều lời nói tự nhiên là hảo, rất nhiều chuyện còn cần ngài chỉ điểm.
Mắt Bạch lão sâu lại, ha ha cười ra hai tiếng:
- Nếu nói chỉ điểm thôi, dù sao chúng ta đều là người trên thương trường, chỉ điểm ngài, tôi cũng không dám, ngài chính là thị trưởng a.
Chuyện vừa chuyển, Bạch lão nhìn như tùy ý hỏi:
- Nghe nói cậu đi công tác non nửa tháng, là bị chuyện gì à?
Lời vừa nói ra, Nam Cảnh Thâm đang hút thuốc, con ngươi bắn ra tia nguy hiểm.
Tay còn lại để trên đùi siết chặt, cơ thể có chút căng cứng.
Nam Cẩn Ngôn hiển nhiên phải trấn định nhiều lắm, khóe môi cong lên, xem thường nói:
- Việc nhỏ, đã giải quyết.
Ngụ ý, cũng không tính toán nhiều lời.
Huống hồ bữa tiệc hôm nay, không thích hợp nói đến chính trị, có vẻ bất đồng với thân phận của hắn.
Bạch lão không phải nghe không hiểu, ngượng ngùng cười cười, cũng dừng nói.
Trên bàn cơm, không khí căng thẳng, Bạch Sanh Nhi lại không cảm thấy, cô ta gắp một khối thịt bò, bỏ vào trong bát Nam Cảnh Thâm, dịu dàng nói:
- Tứ ca, anh nếm thử một chút hương vị thịt bò của họ.
......
Ý Ý cùng Phó Dật Bạch tiến vào trong phòng ăn.
Nhiệt độ trong phòng thích hợp, Phó Dật Bạch vừa vào cửa liền cởi áo khoác, ồn ào đi vào, hiển nhiên không có ý xen vào chuyện của Ý Ý.
- Này một đường lại đây khả phá hỏng ta, các ngươi như thế nào cũng không từ từ ta, chính mình trước hết ăn.
Phó Dật Bạch tự lấy mình cái chén, lúc này mới thấy trên bàn cơm có hơn hai người.
Sắc mặt hắn cứng đờ, chợt nghe Nam Cẩn Ngôn khiển trách:
- Không quy không củ, trước chào mọi người.
Phó Dật Bạch kinh ngạc nửa giây, lập tức giơ lên vẻ mặt trong sáng ý cười.
- Xin lỗi, vừa rồi không chú ý, là Bạch lão, lão nhân gia ngài muốn tới, sao không nói trước một câu.
- Gặp mặt thôi mà, tôi chỉ đến ăn chút cơm, còn không thì là sao?
- Không sao, không sao.
Phó Dật Bạch vội vàng pha trò.
Tầm mắt Bạch lão nhìn về Ý Ý phía sau hắn, nheo mắt liếc nhìn một cái.
- Đây là bạn gái nhỏ của cậu sao?
- Tôi nào có phúc a, này tiểu quai quai đây là lão ——-
- Cậu càng ngày càng làm càn!
Một giọng nam lãnh liệt vang lên, bí mật mang theo lửa giận bức người.
- Đem người mang đi.
Người đang nói, dĩ nhiên là Nam Cảnh Thâm.
- Tam ca.
- Tới rồi?
- Vừa tới cửa.
Hắn đẩy cửa, chuông gió trên phía trên cửa rung động, hắn hỏi phòng, tiếp tân dẫn hắn lên lầu.
- Trước đừng lên, giúp tôi mua bao thuốc lá.
- Ngài không phải có sao?
- Thuốc lá của tôi rất khó coi.
Nam Cẩn Ngôn cười khẽ một tiếng.
- Bạch lão ở trong này, tôi lấy ra không tiện.
Bước chân trước mắt đột nhiên dừng lại một chút.
Người đàn ông tỏa khí sắc bén, cả người thản nhiên trong khoảnh khắc bị bao phủ một tầng hàn ý, ánh sáng ngọn đèn trên đỉnh đầu khuếch tán vẻ thâm thúy trên khuôn mặt.
Không có dừng quá một giây, hắn nhíu mày, mở miệng:
- Đã biết, ngài muốn hiệu nào?
- Cậu xem rồi mua, thuốc lá cậu so với tôi thì lành nghề hơn.
- Xin chờ vài phút.
Cúp điện thoại, Nam Cảnh Thâm hướng nhà ăn ngoại đi, không đến cửa hàng hút thuốc, mà là trở lại trên xe, đem túi tiền trong quần lấy ra, khóa tiến ngăn kéo, nhân tiện cầm một gói thuốc lá.
Một lần nữa vào nhà hàng, hắn vừa đi vừa gỡ bao thuốc, đẩy cửa phòng, thuận tay đóng cửa, rút điếu thuốc kẹp giữa ngón trỏ cùng ngón giữa, hắn mang theo tươi cười cùng khí chất cao quý, đưa thuốc lá cho Nam Cẩn Ngôn, sau đó ngồi một bên chào hỏi Bạch lão đang ngồi.
- Không biết ngài đã đến, tôi không có xì gà, chỉ có thuốc lá, ủy khuất ngài chấp nhận một chút.
- Xem cậu nói gì kìa, nghĩ chú Bạch là người xoi mói.
Bạch lão tiếp điếu thuốc, Nam Cẩn Ngôn đưa cho ông ta, ông ta lấy ra que diêm đốt thuốc lá.
- Ông nội, các ngươi chỉ biết hút thuốc, một chút cũng không lo lắng lo lắng con!
- Bạch Sanh Nhi an vị ở bên cạnh ông ta, kéo cánh tay làm nũng.
Bạch lão nghiêng đầu phì khói thuốc, lại quay đầu lại, cười tủm tỉm nói:
- Con nói thực đi, hôm nay kéo ông tới đây ăn cơm trưa, nói cái gì khai trương đến nếm thử chút hương vị, kỳ thật trong lòng chính là nghĩ Tứ tiểu tử Nam gia này đi?
- Ông nội, ngài cười con......
Bạch Sanh Nhi xấu hổ rũ mắt xuống, rồi lại nhịn không được nhìn Nam Cảnh Thâm.
Hắn mặc tây trang sang quý, thân mình thon dài dựa vào lưng ghế, hai chân bắt chéo, hắn đang hút thuốc, đèn thủy tinh treo trên trần nhà chiếu xuống ánh sáng, lờ mớ trong khói thuốc nhìn thấy rõ góc cạnh sườn mặt, càng phát ra vẻ bí hiểm.
Bạch lão chú ý tới ánh mắt của cô ta, cười ha ha.
- Ta đem con làm hư rồi, hai anh em các người thật vất vả gặp một lần mặt, còn gặp phải hai người ngoài chúng tôi, thật ngượng quá.
- Bạch lão nói quá lời.
Nam Cảnh Thâm nâng lên ấm trà, rót cho Bạch lão nửa chén nước trà xanh.
- Bình thường thỉnh ngài đều thỉnh không đến, có thể cùng ngài ăn cơm, là vinh hạnh của chúng tôi.
- Xa lạ a.
Bạch lão giả vờ tức giận.
Ngón tay ông ta nhẹ nhàng chà nhẹ miệng chén, bưng lên hớp một ngụm, ha hả cười nói:
- Lại nói, ta lâu rồi không cùng ba các người ăn cơm, ông ấy gần đây có khỏe không?
- Còn có thể, lão gia tử cả ngày tinh thần no đủ, mỗi ngày thúc giục Tam ca sinh đứa thứ hai.
- Hắn đời này xem như viên mãn, vợ con đều có, làm sao giống lão già này, gần đất xa trời, trong nhà cũng chỉ có ta cùng Sanh Nhi, còn có mẹ của con bé, không giống như nhà các cậu nhiều đàn ông, ba trai một nữ, đó là tốt, đáng tiếc, ta không có phúc có đứa con như các cậu, cũng chỉ hy vọng Sanh Nhi ngày sau có thể tìm được đàn ông như các cậu làm cháu rể, ta đã thỏa mãn.
Bạch lão nói lời này, ai cũng biết nói Nam gia có ba đứa con, duy chỉ có Nam Cảnh Thâm là còn chưa kết hôn, truyền thông bát quái đã sớm đem chuyện Nam Cảnh Thâm cùng Bạch Sanh Nhi gây xôn xao dư luận, đương sự lại chưa từng trả lời, thật giả lẫn lộn, ngược lại càng thêm kích thích mọi người quan tâm, đối cảm tình của hai người đương nhiên là tăng cao độ chú ý.
- Bạch lão khách khí, có thể có được ưu ái của ngài, là vinh hạnh của tôi.
Nam Cảnh Thâm hơi hơi vuốt cằm, cách sương khói dày, Bạch Sanh Nhi si mê nhìn hắn.
Cô quả thực yêu thảm người đàn ông này.
Bạch lão cười gượng hai tiếng.
- Đó là tốt nhất.
Ông ta nhấp một ngụm trà, mắt trầm xuống, ông ta nhanh trí cả đời, thế nhưng nhìn không thấu tiểu bối này, người đàn ông trẻ tuổi sơ lãnh, hiển nhiên trong lời nói không phải thân thiện vậy.
- Ta nha, đúng là nói mê sảng, ông lão này, nói nhiều quá, các cậu cũng đừng để ý.
- Ông nói gì thế.
Nam Cẩn Ngôn khẽ cười nói:
- Ngài là trưởng bối của chúng tôi, khẳng cùng chúng tôi nhiều lời nói tự nhiên là hảo, rất nhiều chuyện còn cần ngài chỉ điểm.
Mắt Bạch lão sâu lại, ha ha cười ra hai tiếng:
- Nếu nói chỉ điểm thôi, dù sao chúng ta đều là người trên thương trường, chỉ điểm ngài, tôi cũng không dám, ngài chính là thị trưởng a.
Chuyện vừa chuyển, Bạch lão nhìn như tùy ý hỏi:
- Nghe nói cậu đi công tác non nửa tháng, là bị chuyện gì à?
Lời vừa nói ra, Nam Cảnh Thâm đang hút thuốc, con ngươi bắn ra tia nguy hiểm.
Tay còn lại để trên đùi siết chặt, cơ thể có chút căng cứng.
Nam Cẩn Ngôn hiển nhiên phải trấn định nhiều lắm, khóe môi cong lên, xem thường nói:
- Việc nhỏ, đã giải quyết.
Ngụ ý, cũng không tính toán nhiều lời.
Huống hồ bữa tiệc hôm nay, không thích hợp nói đến chính trị, có vẻ bất đồng với thân phận của hắn.
Bạch lão không phải nghe không hiểu, ngượng ngùng cười cười, cũng dừng nói.
Trên bàn cơm, không khí căng thẳng, Bạch Sanh Nhi lại không cảm thấy, cô ta gắp một khối thịt bò, bỏ vào trong bát Nam Cảnh Thâm, dịu dàng nói:
- Tứ ca, anh nếm thử một chút hương vị thịt bò của họ.
......
Ý Ý cùng Phó Dật Bạch tiến vào trong phòng ăn.
Nhiệt độ trong phòng thích hợp, Phó Dật Bạch vừa vào cửa liền cởi áo khoác, ồn ào đi vào, hiển nhiên không có ý xen vào chuyện của Ý Ý.
- Này một đường lại đây khả phá hỏng ta, các ngươi như thế nào cũng không từ từ ta, chính mình trước hết ăn.
Phó Dật Bạch tự lấy mình cái chén, lúc này mới thấy trên bàn cơm có hơn hai người.
Sắc mặt hắn cứng đờ, chợt nghe Nam Cẩn Ngôn khiển trách:
- Không quy không củ, trước chào mọi người.
Phó Dật Bạch kinh ngạc nửa giây, lập tức giơ lên vẻ mặt trong sáng ý cười.
- Xin lỗi, vừa rồi không chú ý, là Bạch lão, lão nhân gia ngài muốn tới, sao không nói trước một câu.
- Gặp mặt thôi mà, tôi chỉ đến ăn chút cơm, còn không thì là sao?
- Không sao, không sao.
Phó Dật Bạch vội vàng pha trò.
Tầm mắt Bạch lão nhìn về Ý Ý phía sau hắn, nheo mắt liếc nhìn một cái.
- Đây là bạn gái nhỏ của cậu sao?
- Tôi nào có phúc a, này tiểu quai quai đây là lão ——-
- Cậu càng ngày càng làm càn!
Một giọng nam lãnh liệt vang lên, bí mật mang theo lửa giận bức người.
- Đem người mang đi.
Người đang nói, dĩ nhiên là Nam Cảnh Thâm.
/109
|