Vì đột ngột quá, cô không chắc chắn giơ tay lên, hướng về trên mặt mình sờ sờ, quay về gương xem, không có vấn đề gì a, quần áo cô hơi bẩn, nhưng trên mặt không có gì, có gì đáng xem.
Vừa nãy ở bên trong nhà vệ sinh, nghe thấy bên ngoài có giọng nói, rất nhẹ, cô một câu cũng không nghe rõ.
Không phải là cô không thức thời ở chỗ này rửa sạch tay, vậy mà cũng có người ai oán nhìn chằm chằm cô.
Chỗ có nhiều phụ nữ chính là đất thị phi, lời này quả nhiên không sai.
Ý Ý rửa tay, lau cũng không kịp lau, trực tiếp đi ra, lại chờ ở đây, sợ bị người ngoài nhìn mình.
Hướng về phía bộ phận quảng cáo, dọc theo đường đi, trong lòng cứ bồn chồn, thực ra ngay cả tên vị nữ đồng nghiệp kia cô cũng không biết, hôm nay xung đột, hoàn toàn không cần làm lớn chuyện như vậy.
Nhưng ra mặt cho cô, lại là Nam Cảnh Thâm, không muốn trở thành tiêu điểm cũng khó.
Trong lúc đó, Bạch Sanh Nhi nổi giận đùng đùng mang theo người đại diện Phương Viên từ trong thang máy đi ra, cái kính đeo chiếm nửa khuôn mặt, cũng không giấu được lửa giận trên mặt, đi được đoạn đường, bỗng nhiên dừng lại, ôm ngực, hô hấp dồn dập, cho thấy tức giận không hề nhẹ.
- Tôi thật vất vả đóng xong một bộ phim, gần nửa năm rồi chưa thấy anh ấy, ước chừng ăn bữa trưa với anh ấy lại khó như vậy.
- Nam phó tổng không phải là tạm thời đang có hội nghị sao......
- Cho dù có là tạm thời, nếu anh ấy không muốn theo tôi ăn, cũng không an bài trợ lý anh ấy đi, cứ coi tôi như là khách hàng mà đối xử!
Phương Viên không dám lên tiếng, nghĩ thầm, nếu thực sự là khách hàng, nói không chừng bữa trưa này, Nam phó tổng sẽ vì thể diện của mình mà đi.
- Không ăn cơm, không ăn cơm nữa, anh ấy lại đem tôi phái đến bộ phận quảng cáo chọn người, nói là công ty không có chuẩn bị cho tôi trợ lý, để tôi tùy tiện mang hai người đi quay chụp hiện trường!
Bạch Sanh Nhi càng nói càng tức, một cước đá vào trên tường, năm ngón chân dưới đầu mũi giầy nhọn bị chấn động đến tê rần, cô không cảm thấy đau, sức lực để tức chết rồi, nơi nào còn có cảm giác đau.
Cô bám vào Phương Viên, tức giận bất bình nói:
- Tôi dầu gì cũng hai lần là ảnh hậu điện ảnh, tôi bị anh ấy đối xử như vậy, có phải là hơi quá đáng không!
- Cô nghĩ như vậy à, cô cùng Nam phó tổng quan hệ thân mật, vì lẽ đó anh ta mới tùy ý đối với cô như thế, nếu như hắn khách khách khí khí với cô, cô cũng đồng ý?
Phương Viên lời nói không nhanh không chậm, vừa vặn đâm vào tim Bạch Sanh Nhi.
Cô hiểu rõ nhất vị đại tiểu thư này, dựa vào gia thế bối cảnh, sau khi gia nhập giới giải trí, bên trong hoành hành bá đạo, tính tình cực kì gay gắt, bất kỳ chuyện gì, cũng phải theo ý cô nàng.
Phương Viên theo cô ta mấy năm, chỉ có thấy cô ta đi theo Nam Cảnh Thâm, nhiều lần bị tức đến giơ chân, lần sau còn không phải tha thiết mong chờ đi gặp, bây giờ nói những câu nói này, thuần túy là phát tiết một chút, cũng kể khổ, qua trận này là tốt rồi.
Quả nhiên, Bạch Sanh Nhi cảm thấy lời này rất có lợi, hừ hừ hai tiếng, trên mặt cuối cùng cũng coi như có nụ cười.
- Này còn tạm được.
- Đi thôi, đi chọn người đi, lúc cô xem hợp đồng sao không cẩn thận một chút, không nhìn thấy trên hợp đồng viết sau ngày ký kết phải lập tức quay chụp, trong một tuần lễ phải hoàn thành?
Bạch Sanh Nhi bị giáo huấn đến có chút chột dạ.
- Tôi làm sao mà biết.
- Đến thăm thôi, đúng chứ.
-......
Càng chột dạ, kết quả à, bước chân cô hướng về bộ phận quảng cáo tăng nhanh hơn gấp đôi.
Lúc ở chỗ ngoặt, bỗng nhiên có người đi ra, đụng phải Bạch Sanh Nhi.
Cô sửa lại mắt kính, cau mày trách mắng:
- Đi không có mắt à!
Ý Ý kỳ quái ngẩng đầu, cô đều còn chưa mở miệng, đối phương đã ồn ào lên tiếng trước.
- Cô là......
- Chớ nói nhiều, còn cô, đi theo tôi.
Bạch Sanh Nhi lườm một cái, quay đầu bước đi.
Ý Ý lờ mờ, ai tới giải thích chút cho cô biết, đây là tình hình gì, cô vừa nãy chỉ là muốn nói, cái cô này rất giống một minh tinh nào đó, thuần túy là hiếu kỳ mà thôi, lại bị xem thường, đây là cái tình huống gì.
Sau mười phút, Ý Ý ngồi lên xe, còn cảm thấy có chút khó hiểu.
Phương Viên đơn giản giải thích hai câu cho cô, bất ngờ là, Tiêu Ý Ý cô rất vinh hạnh được tuyển làm trợ lý tạm thời cho Bạch Sanh Nhi trong thời gian quay chụp quảng cáo.
...... Thực sự là thấy quỷ.
Cô nhanh chóng gọi điện thoại cho giám đốc, nói rõ tình huống, đối phương không có hoảng hốt, dặn dò vài câu liền cúp máy.
Cảnh buổi chiều ở bên trong nhà kho, nền màu hồng, đồ nội thất hồng nhạt, bồn tắm hồng nhạt.
Hoa Thụy mới tung ra sữa tắm thơm ngát mùi anh đào, vì cái chủ đề đột xuất này,...... liền nhất định phải đem gian phòng bố trí giống với gian phòng chim bồ câu như thế sao.
Ý Ý không thể lý giải.
Bồn tắm hình tròn, khá là rộng.
Bạch Sanh Nhi thật xảo quyệt, cô ta dĩ nhiên không cho phép đổ nước máy vào bồn tắm, còn dặn dò người đem khử trùng bồn tắm bằng cồn, lau đến khi một chút xíu nước cũng không có, sau đó đổ đầy nước khoáng.
Nước rất lạnh, có điều đạo diễn cần quay ra hiệu quả hơi nước, dùng nước nóng, sợ hình ảnh có chút hư, đành sử dụng máy phun thay thế.
Bạch Sanh Nhi cần phải ngâm trong nước, chụp tấm hình phải vô cùng cẩn thận, Ý Ý ôm khăn tắm chờ ở bên cạnh, lúc Bạch Sanh Nhi trồi lên mặt nước, cô ngay lập tức chạy tới, nắm khăn tắm bao kỹ lưỡng cô ta, tới tới lui lui chạy mấy lần, bụng Ý Ý hơi khác thường, ùng ục ùng ục vang, vừa bắt đầu còn tốt, sau đó, là mơ hồ đau.
Cô cố chịu đựng, dự định chờ Bạch Sanh Nhi xuống nước một lần nữa lẻn đi phòng rửa tay.
- Cô tới đây.
Bạch Sanh Nhi đứng trước ống kính, cùng đạo diễn nói nhỏ vài câu, bỗng nhiên không biết gọi ai hô một câu.
- Nói cô đấy, cái cô mặc đồ trắng quần bò kia, lại đây.
Bạch Sanh Nhi cuống lên, Phương Viên trực tiếp đi tới trước mặt Ý Ý, đem cô cho kéo tới.
- Nghĩ gì thế, tôi gọi cô hai lần, cô không có nghe thấy sao?
Ý Ý chỉ mình.
- Cô vừa nãy là đang gọi tôi?
- Chỗ này còn có người thứ hai mặc đồ trắng quần bò sao?
Bạch Sanh Nhi oán hận nói, lại quay đầu nói với đạo diễn:
- Cô ấy có vóc người gần giống tôi, bảo cô ấy thay tôi.
Đạo diễn quét mắt Ý Ý từ trên xuống dưới, cuối cùng nói.
- Dẫn cô ấy đi thay quần áo.
Đây là làm sao......
Ý Ý bị kéo đến trong phòng thử áo, hai ba cái liền bị lột sạch, thay đổi bộ áo tắm giống như với bộ của Bạch Sanh Nhi. Cô bị mang ra bồn tắm bên cạnh đứng, đạo diễn ở ống kính vỗ tay.
- Nghe cho kỹ, cô sau khi xuống nước, chỉ lộ lưng thôi, tuyệt đối không thể đem mặt lộ ra, tự mình tìm góc độ, có nghe thấy không.
Ý Ý rơi vào trong sương mù, cô đây là bị cho rằng sẽ đóng thế Bạch Sanh Nhi sao.
Sao không một người hỏi qua cô có đồng ý hay không đây!
Có điều đồng ý hay không, cũng không tới phiên cô định đoạt, con vịt bị đuổi tới đỉnh núi, nơi nào còn có thể dễ dàng để cho chạy thoát.
Chỉ là bụng có cảm giác đau, ngâm mình ở trong nước càng thêm rõ ràng, cô càng ngày càng đau, cong mỗi cái eo thôi cũng đã thấy đau, rất giống đau đớn trong kỳ kinh, thậm chí càng đau hơn, rất nhanh đã hành hạ cô đến sắc mặt trắng bệch.
Vừa nãy ở bên trong nhà vệ sinh, nghe thấy bên ngoài có giọng nói, rất nhẹ, cô một câu cũng không nghe rõ.
Không phải là cô không thức thời ở chỗ này rửa sạch tay, vậy mà cũng có người ai oán nhìn chằm chằm cô.
Chỗ có nhiều phụ nữ chính là đất thị phi, lời này quả nhiên không sai.
Ý Ý rửa tay, lau cũng không kịp lau, trực tiếp đi ra, lại chờ ở đây, sợ bị người ngoài nhìn mình.
Hướng về phía bộ phận quảng cáo, dọc theo đường đi, trong lòng cứ bồn chồn, thực ra ngay cả tên vị nữ đồng nghiệp kia cô cũng không biết, hôm nay xung đột, hoàn toàn không cần làm lớn chuyện như vậy.
Nhưng ra mặt cho cô, lại là Nam Cảnh Thâm, không muốn trở thành tiêu điểm cũng khó.
Trong lúc đó, Bạch Sanh Nhi nổi giận đùng đùng mang theo người đại diện Phương Viên từ trong thang máy đi ra, cái kính đeo chiếm nửa khuôn mặt, cũng không giấu được lửa giận trên mặt, đi được đoạn đường, bỗng nhiên dừng lại, ôm ngực, hô hấp dồn dập, cho thấy tức giận không hề nhẹ.
- Tôi thật vất vả đóng xong một bộ phim, gần nửa năm rồi chưa thấy anh ấy, ước chừng ăn bữa trưa với anh ấy lại khó như vậy.
- Nam phó tổng không phải là tạm thời đang có hội nghị sao......
- Cho dù có là tạm thời, nếu anh ấy không muốn theo tôi ăn, cũng không an bài trợ lý anh ấy đi, cứ coi tôi như là khách hàng mà đối xử!
Phương Viên không dám lên tiếng, nghĩ thầm, nếu thực sự là khách hàng, nói không chừng bữa trưa này, Nam phó tổng sẽ vì thể diện của mình mà đi.
- Không ăn cơm, không ăn cơm nữa, anh ấy lại đem tôi phái đến bộ phận quảng cáo chọn người, nói là công ty không có chuẩn bị cho tôi trợ lý, để tôi tùy tiện mang hai người đi quay chụp hiện trường!
Bạch Sanh Nhi càng nói càng tức, một cước đá vào trên tường, năm ngón chân dưới đầu mũi giầy nhọn bị chấn động đến tê rần, cô không cảm thấy đau, sức lực để tức chết rồi, nơi nào còn có cảm giác đau.
Cô bám vào Phương Viên, tức giận bất bình nói:
- Tôi dầu gì cũng hai lần là ảnh hậu điện ảnh, tôi bị anh ấy đối xử như vậy, có phải là hơi quá đáng không!
- Cô nghĩ như vậy à, cô cùng Nam phó tổng quan hệ thân mật, vì lẽ đó anh ta mới tùy ý đối với cô như thế, nếu như hắn khách khách khí khí với cô, cô cũng đồng ý?
Phương Viên lời nói không nhanh không chậm, vừa vặn đâm vào tim Bạch Sanh Nhi.
Cô hiểu rõ nhất vị đại tiểu thư này, dựa vào gia thế bối cảnh, sau khi gia nhập giới giải trí, bên trong hoành hành bá đạo, tính tình cực kì gay gắt, bất kỳ chuyện gì, cũng phải theo ý cô nàng.
Phương Viên theo cô ta mấy năm, chỉ có thấy cô ta đi theo Nam Cảnh Thâm, nhiều lần bị tức đến giơ chân, lần sau còn không phải tha thiết mong chờ đi gặp, bây giờ nói những câu nói này, thuần túy là phát tiết một chút, cũng kể khổ, qua trận này là tốt rồi.
Quả nhiên, Bạch Sanh Nhi cảm thấy lời này rất có lợi, hừ hừ hai tiếng, trên mặt cuối cùng cũng coi như có nụ cười.
- Này còn tạm được.
- Đi thôi, đi chọn người đi, lúc cô xem hợp đồng sao không cẩn thận một chút, không nhìn thấy trên hợp đồng viết sau ngày ký kết phải lập tức quay chụp, trong một tuần lễ phải hoàn thành?
Bạch Sanh Nhi bị giáo huấn đến có chút chột dạ.
- Tôi làm sao mà biết.
- Đến thăm thôi, đúng chứ.
-......
Càng chột dạ, kết quả à, bước chân cô hướng về bộ phận quảng cáo tăng nhanh hơn gấp đôi.
Lúc ở chỗ ngoặt, bỗng nhiên có người đi ra, đụng phải Bạch Sanh Nhi.
Cô sửa lại mắt kính, cau mày trách mắng:
- Đi không có mắt à!
Ý Ý kỳ quái ngẩng đầu, cô đều còn chưa mở miệng, đối phương đã ồn ào lên tiếng trước.
- Cô là......
- Chớ nói nhiều, còn cô, đi theo tôi.
Bạch Sanh Nhi lườm một cái, quay đầu bước đi.
Ý Ý lờ mờ, ai tới giải thích chút cho cô biết, đây là tình hình gì, cô vừa nãy chỉ là muốn nói, cái cô này rất giống một minh tinh nào đó, thuần túy là hiếu kỳ mà thôi, lại bị xem thường, đây là cái tình huống gì.
Sau mười phút, Ý Ý ngồi lên xe, còn cảm thấy có chút khó hiểu.
Phương Viên đơn giản giải thích hai câu cho cô, bất ngờ là, Tiêu Ý Ý cô rất vinh hạnh được tuyển làm trợ lý tạm thời cho Bạch Sanh Nhi trong thời gian quay chụp quảng cáo.
...... Thực sự là thấy quỷ.
Cô nhanh chóng gọi điện thoại cho giám đốc, nói rõ tình huống, đối phương không có hoảng hốt, dặn dò vài câu liền cúp máy.
Cảnh buổi chiều ở bên trong nhà kho, nền màu hồng, đồ nội thất hồng nhạt, bồn tắm hồng nhạt.
Hoa Thụy mới tung ra sữa tắm thơm ngát mùi anh đào, vì cái chủ đề đột xuất này,...... liền nhất định phải đem gian phòng bố trí giống với gian phòng chim bồ câu như thế sao.
Ý Ý không thể lý giải.
Bồn tắm hình tròn, khá là rộng.
Bạch Sanh Nhi thật xảo quyệt, cô ta dĩ nhiên không cho phép đổ nước máy vào bồn tắm, còn dặn dò người đem khử trùng bồn tắm bằng cồn, lau đến khi một chút xíu nước cũng không có, sau đó đổ đầy nước khoáng.
Nước rất lạnh, có điều đạo diễn cần quay ra hiệu quả hơi nước, dùng nước nóng, sợ hình ảnh có chút hư, đành sử dụng máy phun thay thế.
Bạch Sanh Nhi cần phải ngâm trong nước, chụp tấm hình phải vô cùng cẩn thận, Ý Ý ôm khăn tắm chờ ở bên cạnh, lúc Bạch Sanh Nhi trồi lên mặt nước, cô ngay lập tức chạy tới, nắm khăn tắm bao kỹ lưỡng cô ta, tới tới lui lui chạy mấy lần, bụng Ý Ý hơi khác thường, ùng ục ùng ục vang, vừa bắt đầu còn tốt, sau đó, là mơ hồ đau.
Cô cố chịu đựng, dự định chờ Bạch Sanh Nhi xuống nước một lần nữa lẻn đi phòng rửa tay.
- Cô tới đây.
Bạch Sanh Nhi đứng trước ống kính, cùng đạo diễn nói nhỏ vài câu, bỗng nhiên không biết gọi ai hô một câu.
- Nói cô đấy, cái cô mặc đồ trắng quần bò kia, lại đây.
Bạch Sanh Nhi cuống lên, Phương Viên trực tiếp đi tới trước mặt Ý Ý, đem cô cho kéo tới.
- Nghĩ gì thế, tôi gọi cô hai lần, cô không có nghe thấy sao?
Ý Ý chỉ mình.
- Cô vừa nãy là đang gọi tôi?
- Chỗ này còn có người thứ hai mặc đồ trắng quần bò sao?
Bạch Sanh Nhi oán hận nói, lại quay đầu nói với đạo diễn:
- Cô ấy có vóc người gần giống tôi, bảo cô ấy thay tôi.
Đạo diễn quét mắt Ý Ý từ trên xuống dưới, cuối cùng nói.
- Dẫn cô ấy đi thay quần áo.
Đây là làm sao......
Ý Ý bị kéo đến trong phòng thử áo, hai ba cái liền bị lột sạch, thay đổi bộ áo tắm giống như với bộ của Bạch Sanh Nhi. Cô bị mang ra bồn tắm bên cạnh đứng, đạo diễn ở ống kính vỗ tay.
- Nghe cho kỹ, cô sau khi xuống nước, chỉ lộ lưng thôi, tuyệt đối không thể đem mặt lộ ra, tự mình tìm góc độ, có nghe thấy không.
Ý Ý rơi vào trong sương mù, cô đây là bị cho rằng sẽ đóng thế Bạch Sanh Nhi sao.
Sao không một người hỏi qua cô có đồng ý hay không đây!
Có điều đồng ý hay không, cũng không tới phiên cô định đoạt, con vịt bị đuổi tới đỉnh núi, nơi nào còn có thể dễ dàng để cho chạy thoát.
Chỉ là bụng có cảm giác đau, ngâm mình ở trong nước càng thêm rõ ràng, cô càng ngày càng đau, cong mỗi cái eo thôi cũng đã thấy đau, rất giống đau đớn trong kỳ kinh, thậm chí càng đau hơn, rất nhanh đã hành hạ cô đến sắc mặt trắng bệch.
/109
|