- Vân ca ca......
Người đàn ông bỗng chốc mở mắt ra:
- Kêu ai cơ?
Ý Ý mở đôi mắt đang mê man, trợn mắt nhìn hắn, cái miệng nhỏ bẹp một cái, hỏi hắn:
- Em không xinh đẹp sao? Em không tốt sao?
Tròng mắt thâm thúy của người đàn ông như bị đổ mực, nhuộm một màu càng ngày càng đen, hô hấp càng tăng thêm một phần.
Hắn muốn gặng hỏi cô người trong miệng cô kêu là ai, nhưng còn chưa mở miệng, cô bỗng nhiên ho khan hai tiếng, ho đến chảy nước mắt:
- Tại sao anh không muốn em, tại sao phải cưới người khác…
Tay cô bắt lấy áo sơ mi ngay ngắn của hắn, đầu ngón tay nắm chặt đến trắng bệch.
Một tay khác choàng qua cổ hắn, kéo hắn xuống, hơi thở phà vào mặt hắn:
- Anh muốn, em cho anh là được rồi…
Ánh mắt người đàn ông bỗng chốc giật một cái.
Hơi lạnh quanh thân hắn ép đến không khí đều ngưng tụ lại.
Hắn rất rõ ràng, người Ý Ý đang nghĩ đến, không phải là hắn.
- Cho cái gì?
Hắn bắt lấy cổ cô, lạnh giọng hỏi.
Trong thanh âm đã sớm không còn tình triều lúc nãy, giọng nói bình tĩnh đến đáng sợ.
Ý Ý hồn nhiên vẫn không biết, dĩ nhiên không sợ chết đem môi kề sát vào môi mỏng của hắn:
- Anh muốn em, em cho…Cho anh, Vân…
Cô nói còn chưa hết câu, đôi môi bỗng nhiên bị cắn phá.
Nam Cảnh Thâm răng môi cùng nhau, hung hăng niêm phong cái miệng nhỏ đang nói linh tinh của cô lại, dùng khí lực dồi dào, hận không thể đem cô nuốt vào bụng, động tác thô bạo, không hề có kỹ xảo, tay ở bên eo nàng từng tấc bấu chặt, sức mạnh quả thực mất không chế, eo nhỏ của Ý Ý nhẹ nhàng động, lại bị hắn tăng thêm lực nhiều một chút, liền nằm gọn trong tay hắn.
Gần như hôn kịch liệt, dùng sức hôn xuống.
Ý Ý bị đau, nhiều lần muốn tránh, lại bị hắn liều chết đè trên tường, cong một chân chen vào giữa hai chân cô, đưa cô như một người bình thường bị đóng ở trên tường, căn bản không thể động đậy.
Trong cổ họng thậm chí còn nếm thấy mùi máu tanh.
Khóe miệng…Bị hắn cắn nát rồi!
Ý Ý say rượu tỉnh được nửa phần, ror61t cuộc cảm thấy sợ hãi, bởi vì cô thấy một người đàn ông xa lạ đè trên người mình, cảm thấy một luồng dữ dội bức ra từ trong người cô…Phẫn nộ.
Thừa dịp hắn không để ý, Ý Ý đem hắn đẩy ra, loạng choạng từ trong tủ rượu kéo ra một bình rượu, vặn nắp ngửa đầu uống liền mọt hơi, chất lỏng trong suốt theo khóe môi chảy xuống cái cổ duyên dáng.
Nam Cảnh Thâm cau mày, trông như đang nhậu nhẹt, quả thực là không muốn sống nữa.
Hắn bước lên muốn lấy đi cái bình rượu từ tay cô, Ý Ý lau miệng, hướng về phía hắn cười hắc hắc, nói:
- Rượu tăng thêm vẻ phóng túng, táo bạo, như vậy, tôi sẹ không sợ gì rồi!
Nói xong, cô đập vỡ bình rượu, đi về phía Nam Cảnh Thâm đánh tới…
Con ngươi đen của hắn thu lại, lui về phái sau một bước.
“Rầm”
Ý Ý chặt chẽ vững vàng ngã vào người hắn.
Mi tâm Nam Cảnh Thâm nhăn lại như thể có thể kẹp chết một con ruồi vậy.
Cố ý đem mình quá chén, vãn coi trọng tửu lượng của mình như vậy sao?
Hắn ngoại trừ chỉ có dở khóc dở cười, còn lại cũng chỉ có phẫn nộ xong thẳng lên đỉnh đầu.
Cô vợ nhỏ của hắn, ý thức đề phòng người quá kém.
Nam Cảnh Thâm lùi về sau một bước, nghiên người dựa vào tủ đồ, lấy ra hộp thuốc lá, lấy bật lửa, ngọn lửa màu lam nhảy lên tiến vào nơi sâu xa trong mắt hắn, nơi đó u chòm như biển thâm trầm.
Trên trần nhà, đèn thủy tinh chỉ sáng một chiếc, ánh sáng từ cửa hàng chiếu vào trên người hắn, giống như thứ kim cương được gọt dũa hoàn mĩ, gương mặt tuấn tú đang ngưng tụ một vẻ tức giận, đôi lông mày đặc biệt sắc bén, âu phục trên người, com lê vẫn ngay ngắn như cũ, mặc dù vừa mới hỗn loạn, nhưng trên người hắn không lưu lại dấu hiệu chật vật nào.
Hắn an tĩnh hút thuốc, từ trên cao nhìn xuống vẻ mê man của người phụ nữ bé nhỏ kia, tận lực đè nén cục tức phát ra, nắm chặt điếu thuốc, khí lực căng đến mức gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.
Nam Cảnh Thâm đem người ôm lấy, tiến vào phòng tắm…
Người đàn ông bỗng chốc mở mắt ra:
- Kêu ai cơ?
Ý Ý mở đôi mắt đang mê man, trợn mắt nhìn hắn, cái miệng nhỏ bẹp một cái, hỏi hắn:
- Em không xinh đẹp sao? Em không tốt sao?
Tròng mắt thâm thúy của người đàn ông như bị đổ mực, nhuộm một màu càng ngày càng đen, hô hấp càng tăng thêm một phần.
Hắn muốn gặng hỏi cô người trong miệng cô kêu là ai, nhưng còn chưa mở miệng, cô bỗng nhiên ho khan hai tiếng, ho đến chảy nước mắt:
- Tại sao anh không muốn em, tại sao phải cưới người khác…
Tay cô bắt lấy áo sơ mi ngay ngắn của hắn, đầu ngón tay nắm chặt đến trắng bệch.
Một tay khác choàng qua cổ hắn, kéo hắn xuống, hơi thở phà vào mặt hắn:
- Anh muốn, em cho anh là được rồi…
Ánh mắt người đàn ông bỗng chốc giật một cái.
Hơi lạnh quanh thân hắn ép đến không khí đều ngưng tụ lại.
Hắn rất rõ ràng, người Ý Ý đang nghĩ đến, không phải là hắn.
- Cho cái gì?
Hắn bắt lấy cổ cô, lạnh giọng hỏi.
Trong thanh âm đã sớm không còn tình triều lúc nãy, giọng nói bình tĩnh đến đáng sợ.
Ý Ý hồn nhiên vẫn không biết, dĩ nhiên không sợ chết đem môi kề sát vào môi mỏng của hắn:
- Anh muốn em, em cho…Cho anh, Vân…
Cô nói còn chưa hết câu, đôi môi bỗng nhiên bị cắn phá.
Nam Cảnh Thâm răng môi cùng nhau, hung hăng niêm phong cái miệng nhỏ đang nói linh tinh của cô lại, dùng khí lực dồi dào, hận không thể đem cô nuốt vào bụng, động tác thô bạo, không hề có kỹ xảo, tay ở bên eo nàng từng tấc bấu chặt, sức mạnh quả thực mất không chế, eo nhỏ của Ý Ý nhẹ nhàng động, lại bị hắn tăng thêm lực nhiều một chút, liền nằm gọn trong tay hắn.
Gần như hôn kịch liệt, dùng sức hôn xuống.
Ý Ý bị đau, nhiều lần muốn tránh, lại bị hắn liều chết đè trên tường, cong một chân chen vào giữa hai chân cô, đưa cô như một người bình thường bị đóng ở trên tường, căn bản không thể động đậy.
Trong cổ họng thậm chí còn nếm thấy mùi máu tanh.
Khóe miệng…Bị hắn cắn nát rồi!
Ý Ý say rượu tỉnh được nửa phần, ror61t cuộc cảm thấy sợ hãi, bởi vì cô thấy một người đàn ông xa lạ đè trên người mình, cảm thấy một luồng dữ dội bức ra từ trong người cô…Phẫn nộ.
Thừa dịp hắn không để ý, Ý Ý đem hắn đẩy ra, loạng choạng từ trong tủ rượu kéo ra một bình rượu, vặn nắp ngửa đầu uống liền mọt hơi, chất lỏng trong suốt theo khóe môi chảy xuống cái cổ duyên dáng.
Nam Cảnh Thâm cau mày, trông như đang nhậu nhẹt, quả thực là không muốn sống nữa.
Hắn bước lên muốn lấy đi cái bình rượu từ tay cô, Ý Ý lau miệng, hướng về phía hắn cười hắc hắc, nói:
- Rượu tăng thêm vẻ phóng túng, táo bạo, như vậy, tôi sẹ không sợ gì rồi!
Nói xong, cô đập vỡ bình rượu, đi về phía Nam Cảnh Thâm đánh tới…
Con ngươi đen của hắn thu lại, lui về phái sau một bước.
“Rầm”
Ý Ý chặt chẽ vững vàng ngã vào người hắn.
Mi tâm Nam Cảnh Thâm nhăn lại như thể có thể kẹp chết một con ruồi vậy.
Cố ý đem mình quá chén, vãn coi trọng tửu lượng của mình như vậy sao?
Hắn ngoại trừ chỉ có dở khóc dở cười, còn lại cũng chỉ có phẫn nộ xong thẳng lên đỉnh đầu.
Cô vợ nhỏ của hắn, ý thức đề phòng người quá kém.
Nam Cảnh Thâm lùi về sau một bước, nghiên người dựa vào tủ đồ, lấy ra hộp thuốc lá, lấy bật lửa, ngọn lửa màu lam nhảy lên tiến vào nơi sâu xa trong mắt hắn, nơi đó u chòm như biển thâm trầm.
Trên trần nhà, đèn thủy tinh chỉ sáng một chiếc, ánh sáng từ cửa hàng chiếu vào trên người hắn, giống như thứ kim cương được gọt dũa hoàn mĩ, gương mặt tuấn tú đang ngưng tụ một vẻ tức giận, đôi lông mày đặc biệt sắc bén, âu phục trên người, com lê vẫn ngay ngắn như cũ, mặc dù vừa mới hỗn loạn, nhưng trên người hắn không lưu lại dấu hiệu chật vật nào.
Hắn an tĩnh hút thuốc, từ trên cao nhìn xuống vẻ mê man của người phụ nữ bé nhỏ kia, tận lực đè nén cục tức phát ra, nắm chặt điếu thuốc, khí lực căng đến mức gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.
Nam Cảnh Thâm đem người ôm lấy, tiến vào phòng tắm…
/109
|