Edit: Yáng
***
Du Vãn thấy Thẩm Thanh Châu đi vào phòng nghỉ riêng của anh, vội vàng hấp tấp đuổi theo.
Thẩm đạo, như thế nào? Du Vãn tiến đến bên cạnh anh, Anh gọi tôi đi ra có việc gì?
Kịch bản, bằng không còn có việc gì?
À, kịch bản có vấn đề gì?
Thẩm Thanh Châu nhìn cô một cái, không trả lời cô mà tiến đến ngồi trên ghế dựa, nháy mắt nhìn cơm trưa ở trên bàn cách đó không xa.
Đem cơm trưa lấy tới đây.
Du Vãn mím môi, đem cơm trưa qua, Anh còn chưa ăn cơm à?
Làm sao có thể giống cô ở bên kia ăn sung sướng như vậy. Thẩm Thanh Châu lấy đôi đũa từ trong hộp ra, bỏ cái nắp hộp cơm xuống, sau đó không nhanh không chậm bắt đầu ăn cơm.
Du Vãn đứng ở một bên, rất bi thống khi bị xem nhẹ.
Kia... Anh ăn trước đi, tôi đi ra ngoài rồi lát quay lại? Du Vãn do dự hỏi.
Cô còn muốn đi ăn cơm?
Du Vãn lắc đầu, nhưng lại thầm nói, Tự nhiên bị kêu đến, lại kêu người ta đến nhìn mình ăn cơm, ai muốn nhìn...
Ngồi xuống.
Làm sao?
Không phải chưa ăn no sao, ngồi xuống ăn cơm.
Du Vãn nhíu mày, Lại còn tốt bụng như thế?
Thẩm Thanh Châu lạnh lùng liếc cô một cái, Du Vãn liền cười hì hì ngậm miệng.
Bộ dáng Thẩm Thanh Châu lạnh lùng, nhưng lại đưa cho cô một đôi đũa. Mà Du Vãn cùng anh ngồi ăn cơm thành thói quen, cho nên cũng không cảm thấy đột nhiên ngồi ăn cơm cùng nhau có gì không ổn.
Chỉ là trong mắt cô hình ảnh này rất bình thường nhưng trong mắt người khác lại không giống thế, trợ lý Tiểu Dương của Thẩm Thanh Châu đẩy cửa vào, thấy hai người trước mắt đột nhiên dừng bước chân. Trong lòng khiếp sợ, trợn mắt há hốc mồm.
Nghe được tiếng mở cửa, hai người đang ăn cơm đều quay đầu nhìn ra cửa.
Tiểu Dương, ăn chưa? Du Vãn rất bình thường chào hỏi.
Tiểu Dương, Tôi, tôi đến lấy ít đồ...
Thẩm Thanh Châu, Ở trên bàn trà.
À.... Tiểu Dương nhanh chóng lấy văn kiện trên bàn trà, trong thời gian ngắn như vậy mà đầu cậu ta chợt lóe lên suy nghĩ Vì sao Thẩm đạo lại cùng biên kịch ăn cơm?? Vì sao Thẩm đạo lại đồng ý cho người khác đồ ăn của anh ấy? Vì sao nhìn bọn họ lại thân mật như thế?? Vì sao vì sao vì sao aaaaa!!!!!
Ầm! Tiểu Dương đang trong suy nghĩ hỗn độn đóng cửa đi ra ngoài.
Du Vãn nghi hoặc nhìn về phía Thẩm Thanh Châu, Cậu ta sao vậy? Vội vã đi WC à?
Thẩm Thanh Châu dừng một chút, Chắc vậy.
Hai tuần lễ nhanh chóng trôi qua, quay quay lại chuyển chuyển, ở mỗi vị trí lấy vài cảnh, toàn bộ mọi người trong đoàn phim đều bận rộn làm việc. Mà Du Vãn... hết sức thanh nhàn ở đoàn phim hoặc ở khách sạn đi dạo.
Hôm nay, cô đăng chương mới rồi mới đến đoàn phim.
Lý Manh Manh đang mặc trang phục diễn, ngồi bên cạnh cầm điện thoại chơi, Du Vãn liền tiến đến bên cạnh, thuận miệng hỏi, Manh Manh, hôm nay quay thế nào rồi?
Lý Manh Manh thấy Du Vãn lại đây liền tắt trò chơi, nhỏ giọng nói với cô, Hôm nay hơn năm giờ sẽ kết thúc công việc, hôm nay ở đoàn phim có đại sự.
Việc gì mà đại sự? Lý Manh Manh thần bí làm cho Du Vãn hết sức tò mò.
Cô có biết hôm nay ngày bao nhiêu không?
Du Vãn lắc đầu.
Lý Manh Manh ghét bỏ nhìn cô, Là sinh nhật Thẩm đạo.
Hả???!!! Du Vãn trợn to mắt, hôm nay là sinh nhật anh? Cô thế nhưng.... quên mất sinh nhật anh?
Ừm, thế nên vài vị cao tầng trong đoàn phim cùng tất cả các nhân viên định bí mật tổ chức party sinh nhật cho Thẩm đạo, cũng cho mọi người buông lỏng một chút, dù sao gần đây cũng quá mệt mỏi.
Lý Manh Manh tiếp tục nói, Mặc dù trong suy nghĩ của mọi người Thẩm đạo vẫn rất uy nghiêm, tất cả mọi người không dám cùng anh ấy chơi đùa, thế nhưng chúng ta cũng biết rõ là do tính tình của anh ấy như thế, kỳ thật vẫn là người tốt, tổ chức party sinh nhật để mọi người cùng chơi hẳn là không thành vấn đề.
Suy nghĩ của Du Vãn bắt đầu bay lượn, hoàn toàn không nghe thấy Lý Manh Manh đang nói cái gì.
Còn có một tin tức bát quái lớn, Vị Vãn, tôi nói với cô, hôm nay còn có người muốn tới....
Manh Manh, tôi có việc, tôi đi trước.
Không phải cô vừa mới tới sao?
Tạm biệt.
Này, buổi tối nhớ đến đây nhé. Lý Manh Manh kêu lớn, sợ Du Vãn không nghe thấy. Cô ấy thầm nói, Còn muốn cùng cô nói tin tức bát quái, cứ như vậy đã đi rồi.
Du Vãn xem qua baidu thông tin về anh, cũng đặc biệt ghi nhớ sinh nhật anh nhưng không ngờ cô không chú ý thời gian liền quên mất sinh nhật anh đã đến.
Nhưng bây giờ đã biết rõ thì có nên làm cái gì đó không? Du Vãn nghĩ, mua quà cho Thẩm Thanh Châu, nhưng lại cảm thấy anh cái gì cũng không thiếu...
Ở trên đường quanh đi quẩn lại, Du Vãn nhìn thấy trước mắt có rất nhiều cửa hàng bánh ngọt, bằng không tự mình làm bánh sinh nhật đi.
Du Vãn làm qua rất nhiều món ăn, nhưng lại là lần đầu tiên làm bánh ngọt, ở dưới sự giúp đỡ của nhân viên cửa hàng với nhiều lần thí nghiệm của cô cuối cùng cô cũng làm được một cái bánh sinh nhật hài lòng. Du Vãn mừng rỡ viết tên Thẩm Thanh Châu lên bánh, sau đó viết happy birthday!! Đóng gói bánh xong, Du Vãn liền bắt xe về khách sạn, đặt bánh trên bàn trà ở phòng Thẩm Thanh Châu, chờ buổi tối anh quay trở lại có thể thấy có một sự ngạc nhiên nho nhỏ.
Đến tối, Lý Manh Manh gọi điện thoại cho cô, sau đó cô trở lại đoàn phim. Bởi vì ban ngày lấy cảnh ở biệt thự, nên đêm nay định mang đồ tổ chức party ở đây luôn.
Thời điểm Du Vãn tới Thẩm Thanh Châu không có ở đây, Lý Manh Manh nói, Thẩm Thanh Châu không biết chuyện, khó có được một hôm kết thúc sớm công việc, anh ấy ra ngoài có việc, lát nữa sẽ bị lừa quay lại.
A! Chị Diệp Dư! Lý Manh Manh đột nhiên hướng sau lưng Du Vãn lên tiếng chào.
Du Vãn ngẩn người, cái tên này rất quen thuộc, Du Vãn quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy đen dài tới đầu gối, bên ngoài mặc áo khoác sẫm màu, chân đi giày cao gót đang đi tới chỗ cô, nghe thấy Lý Manh Manh gọi liền tháo kính râm xuống, Manh Manh, đã lâu không gặp.
Ánh mắt Du Vãn dừng trên người cô ấy, Lâm Diệp Dư.
Lý Manh Manh tiến lên ôm chằm cô ấy, Đúng vậy, lần trước gặp chị cũng là lễ trao giải của mấy tháng trước rồi.
Lâm Diệp Dư nhìn xung quanh, Thanh Châu không ở đây chứ?
Không ở đây, đợi lát nữa nhân viên đoàn phim sẽ thông báo anh ấy đến đây. Chị Diệp Dư, chị thật có lòng, bận như thế mà còn đến đây tổ chức sinh nhật cho Thẩm đạo.
Không phải, gần đây chị đã trở lại Bắc Kinh quay phim rồi. Lâm Diệp Dư cười nói. Nói xong liền nhìn Du Vãn cách đó không xa, vừa rồi đã thấy quen, hiện tại nhìn kỹ đột nhiên nhớ ra đã gặp cô ở đâu.
Lý Manh Manh thấy Lâm Diệp Dư vẫn nhìn chằm chằm Du Vãn, liền giới thiệu, Chị Diệp Dư, đây là biên kịch của chúng em, Vị Vãn, cô ấy là một tác giả rất nổi tiếng. Vị Vãn, cô tới đây.
Lý Manh Manh bảo cô tới đây, Đây là siêu cấp đại minh tinh Lâm Diệp Dư, khẳng định là cô có biết.
Du Vãn hướng về phía cô ấy gật gật đầu, Xin chào.
Lâm Diệp Dư nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng không đem chuyện đã gặp cô ở nhà Thẩm Thanh Châu nói ra, chỉ thản nhiên nói, Xin chào.
Chị Diệp Dư, chị định tặng Thẩm đạo lễ vật gì? Cho em xem một chút được không? Lý Manh Manh hiếu kỳ nói ra.
Lâm Diệp Dư cười cười, Làm cho anh ấy cái bánh sinh nhật thôi, đợi lát nữa sẽ đem lại đây, cái khác sao.... Không nói cho em?
Hừm, lại còn tỏ ra thần bí, được được được, chị cùng Thẩm đạo riêng tư này nọ em không nhìn nữa. Lý Manh Manh thâm ý nói ra.
Lâm Diệp Dư bất đắc dĩ nhìn Lý Manh Manh, vừa nói vừa cười.
Mà Du Vãn yên lặng rời đi, cô quẹo khúc quanh rời khỏi ánh mắt của hai người họ, cô đi đến ban công lầu hai của biệt thự, đoạn đối thoại của Lâm Diệp Dư với Lý Manh Manh vẫn còn trong đầu.
Xem giọng điệu của Lý Manh Manh, Lâm Diệp Dư cùng Thẩm Thanh Châu có quan hệ gì? Suy đoán của cô là thật? Vẫn là đúng phân nửa. Bất kể như thế nào, Lâm Diệp Dư hẳn là rất thích Thẩm Thanh Châu đi...
Với tính tình của Thẩm Thanh Châu nếu Lâm Diệp Dư không đặc biệt sao có thể để cô ấy đi lại tùy tiện trong nhà anh.
Du Vãn có chút bực bội, nhớ tới chính mình cả một buổi trưa làm bánh ngọt, lại nghĩ tới Lâm Diệp Dư cũng chuẩn bị một cái bánh sinh nhật lớn cùng quà tặng cho Thẩm Thanh Châu, cô uể oải nằm ở trên ban công.
Vị Vãn? Hướng Trạch Nhiên thấy người nằm sấp nhìn quen mắt, liền tiến lên vỗ vỗ.
Du Vãn quay đầu lại, Là anh à?
Hướng Trạch Nhiên thấy sắc mặt cô không tốt, Như thế nào? Thẩm đạo sắp tới rồi, không đi xuống sao?
Không có việc gì đâu, tôi ở chỗ này hóng gió.
À, kia cùng nhau đi xuống?
Được. Du Vãn cười cười, tận lực biểu hiện mặt ngoài tự nhiên một chút, đi theo Hướng Trạch Nhiên cùng nhau đi xuống lầu dưới.
Lúc hai người xuống lầu, Thẩm Thanh Châu cùng Lâm Diệp Dư vừa vặn từ cửa vào, Thẩm Thanh Châu phỏng đoán mới biết được đoàn phim tổ chức party sinh nhật cho mình, cho nên trở về có chút vội vàng, mà Lâm Diệp Dư... Là sớm ra cửa nghênh đón anh.
Du Vãn thấy một màn hai người bọn họ sóng vai đi tới, ngực có chút phát trướng.
Trạch Nhiên, cậu ở đâu vậy, vừa rồi không nhìn thấy cậu. Lâm Diệp Dư nhìn thấy Hướng Trạch Nhiên cùng Du Vãn cùng nhau từ trên lầu đi xuống, cười cười lên tiếng chào hỏi với Hướng Trạch Nhiên.
Hướng Trạch Nhiên cười nói, Tôi vừa tới. Cô cùng Thẩm đạo nhanh đi ra bên ngoài đi, mọi người đều đang chờ hai người đấy. Nói xong, Hướng Trạch Nhiên nhìn về phía Thẩm Thanh Châu, Thẩm đạo, sinh nhật vui vẻ.
Thẩm Thanh Châu khẽ vuốt cằm, Cảm ơn.
Nói xong, ánh mắt anh rơi trên người Du Vãn, nhưng mà ánh mắt Du Vãn nhìn ra phía ngoài, nên không nhìn anh, Thẩm Thanh Châu có chút bất mãn.
Vị Vãn, đi, đợi lát nữa ngồi bên cạnh tôi, hai chúng ta cùng uống rượu. À mà cô có biết uống rượu không? Hướng Trạch Nhiên rất tùy ý đem tay đặt lên bả vai của Du Vãn, sau đó đem Du Vãn đẩy ra ngoài.
Du Vãn cưỡng bách chính mình không nhìn tới Thẩm Thanh Châu, mặt ngoài rất trấn định, nhưng kỳ thật trong lòng là rối một nùi, cho nên cô cũng không nghe thấy Hướng Trạch Nhiên nói cái gì, tùy tiện ứng phó một tiếng.
Mà Thẩm Thanh Châu nhìn Hướng Trạch Nhiên cùng Du Vãn kề vai sát cánh đi ra phía ngoài, đôi mắt màu trà lập tức chìm xuống.
***
Du Vãn thấy Thẩm Thanh Châu đi vào phòng nghỉ riêng của anh, vội vàng hấp tấp đuổi theo.
Thẩm đạo, như thế nào? Du Vãn tiến đến bên cạnh anh, Anh gọi tôi đi ra có việc gì?
Kịch bản, bằng không còn có việc gì?
À, kịch bản có vấn đề gì?
Thẩm Thanh Châu nhìn cô một cái, không trả lời cô mà tiến đến ngồi trên ghế dựa, nháy mắt nhìn cơm trưa ở trên bàn cách đó không xa.
Đem cơm trưa lấy tới đây.
Du Vãn mím môi, đem cơm trưa qua, Anh còn chưa ăn cơm à?
Làm sao có thể giống cô ở bên kia ăn sung sướng như vậy. Thẩm Thanh Châu lấy đôi đũa từ trong hộp ra, bỏ cái nắp hộp cơm xuống, sau đó không nhanh không chậm bắt đầu ăn cơm.
Du Vãn đứng ở một bên, rất bi thống khi bị xem nhẹ.
Kia... Anh ăn trước đi, tôi đi ra ngoài rồi lát quay lại? Du Vãn do dự hỏi.
Cô còn muốn đi ăn cơm?
Du Vãn lắc đầu, nhưng lại thầm nói, Tự nhiên bị kêu đến, lại kêu người ta đến nhìn mình ăn cơm, ai muốn nhìn...
Ngồi xuống.
Làm sao?
Không phải chưa ăn no sao, ngồi xuống ăn cơm.
Du Vãn nhíu mày, Lại còn tốt bụng như thế?
Thẩm Thanh Châu lạnh lùng liếc cô một cái, Du Vãn liền cười hì hì ngậm miệng.
Bộ dáng Thẩm Thanh Châu lạnh lùng, nhưng lại đưa cho cô một đôi đũa. Mà Du Vãn cùng anh ngồi ăn cơm thành thói quen, cho nên cũng không cảm thấy đột nhiên ngồi ăn cơm cùng nhau có gì không ổn.
Chỉ là trong mắt cô hình ảnh này rất bình thường nhưng trong mắt người khác lại không giống thế, trợ lý Tiểu Dương của Thẩm Thanh Châu đẩy cửa vào, thấy hai người trước mắt đột nhiên dừng bước chân. Trong lòng khiếp sợ, trợn mắt há hốc mồm.
Nghe được tiếng mở cửa, hai người đang ăn cơm đều quay đầu nhìn ra cửa.
Tiểu Dương, ăn chưa? Du Vãn rất bình thường chào hỏi.
Tiểu Dương, Tôi, tôi đến lấy ít đồ...
Thẩm Thanh Châu, Ở trên bàn trà.
À.... Tiểu Dương nhanh chóng lấy văn kiện trên bàn trà, trong thời gian ngắn như vậy mà đầu cậu ta chợt lóe lên suy nghĩ Vì sao Thẩm đạo lại cùng biên kịch ăn cơm?? Vì sao Thẩm đạo lại đồng ý cho người khác đồ ăn của anh ấy? Vì sao nhìn bọn họ lại thân mật như thế?? Vì sao vì sao vì sao aaaaa!!!!!
Ầm! Tiểu Dương đang trong suy nghĩ hỗn độn đóng cửa đi ra ngoài.
Du Vãn nghi hoặc nhìn về phía Thẩm Thanh Châu, Cậu ta sao vậy? Vội vã đi WC à?
Thẩm Thanh Châu dừng một chút, Chắc vậy.
Hai tuần lễ nhanh chóng trôi qua, quay quay lại chuyển chuyển, ở mỗi vị trí lấy vài cảnh, toàn bộ mọi người trong đoàn phim đều bận rộn làm việc. Mà Du Vãn... hết sức thanh nhàn ở đoàn phim hoặc ở khách sạn đi dạo.
Hôm nay, cô đăng chương mới rồi mới đến đoàn phim.
Lý Manh Manh đang mặc trang phục diễn, ngồi bên cạnh cầm điện thoại chơi, Du Vãn liền tiến đến bên cạnh, thuận miệng hỏi, Manh Manh, hôm nay quay thế nào rồi?
Lý Manh Manh thấy Du Vãn lại đây liền tắt trò chơi, nhỏ giọng nói với cô, Hôm nay hơn năm giờ sẽ kết thúc công việc, hôm nay ở đoàn phim có đại sự.
Việc gì mà đại sự? Lý Manh Manh thần bí làm cho Du Vãn hết sức tò mò.
Cô có biết hôm nay ngày bao nhiêu không?
Du Vãn lắc đầu.
Lý Manh Manh ghét bỏ nhìn cô, Là sinh nhật Thẩm đạo.
Hả???!!! Du Vãn trợn to mắt, hôm nay là sinh nhật anh? Cô thế nhưng.... quên mất sinh nhật anh?
Ừm, thế nên vài vị cao tầng trong đoàn phim cùng tất cả các nhân viên định bí mật tổ chức party sinh nhật cho Thẩm đạo, cũng cho mọi người buông lỏng một chút, dù sao gần đây cũng quá mệt mỏi.
Lý Manh Manh tiếp tục nói, Mặc dù trong suy nghĩ của mọi người Thẩm đạo vẫn rất uy nghiêm, tất cả mọi người không dám cùng anh ấy chơi đùa, thế nhưng chúng ta cũng biết rõ là do tính tình của anh ấy như thế, kỳ thật vẫn là người tốt, tổ chức party sinh nhật để mọi người cùng chơi hẳn là không thành vấn đề.
Suy nghĩ của Du Vãn bắt đầu bay lượn, hoàn toàn không nghe thấy Lý Manh Manh đang nói cái gì.
Còn có một tin tức bát quái lớn, Vị Vãn, tôi nói với cô, hôm nay còn có người muốn tới....
Manh Manh, tôi có việc, tôi đi trước.
Không phải cô vừa mới tới sao?
Tạm biệt.
Này, buổi tối nhớ đến đây nhé. Lý Manh Manh kêu lớn, sợ Du Vãn không nghe thấy. Cô ấy thầm nói, Còn muốn cùng cô nói tin tức bát quái, cứ như vậy đã đi rồi.
Du Vãn xem qua baidu thông tin về anh, cũng đặc biệt ghi nhớ sinh nhật anh nhưng không ngờ cô không chú ý thời gian liền quên mất sinh nhật anh đã đến.
Nhưng bây giờ đã biết rõ thì có nên làm cái gì đó không? Du Vãn nghĩ, mua quà cho Thẩm Thanh Châu, nhưng lại cảm thấy anh cái gì cũng không thiếu...
Ở trên đường quanh đi quẩn lại, Du Vãn nhìn thấy trước mắt có rất nhiều cửa hàng bánh ngọt, bằng không tự mình làm bánh sinh nhật đi.
Du Vãn làm qua rất nhiều món ăn, nhưng lại là lần đầu tiên làm bánh ngọt, ở dưới sự giúp đỡ của nhân viên cửa hàng với nhiều lần thí nghiệm của cô cuối cùng cô cũng làm được một cái bánh sinh nhật hài lòng. Du Vãn mừng rỡ viết tên Thẩm Thanh Châu lên bánh, sau đó viết happy birthday!! Đóng gói bánh xong, Du Vãn liền bắt xe về khách sạn, đặt bánh trên bàn trà ở phòng Thẩm Thanh Châu, chờ buổi tối anh quay trở lại có thể thấy có một sự ngạc nhiên nho nhỏ.
Đến tối, Lý Manh Manh gọi điện thoại cho cô, sau đó cô trở lại đoàn phim. Bởi vì ban ngày lấy cảnh ở biệt thự, nên đêm nay định mang đồ tổ chức party ở đây luôn.
Thời điểm Du Vãn tới Thẩm Thanh Châu không có ở đây, Lý Manh Manh nói, Thẩm Thanh Châu không biết chuyện, khó có được một hôm kết thúc sớm công việc, anh ấy ra ngoài có việc, lát nữa sẽ bị lừa quay lại.
A! Chị Diệp Dư! Lý Manh Manh đột nhiên hướng sau lưng Du Vãn lên tiếng chào.
Du Vãn ngẩn người, cái tên này rất quen thuộc, Du Vãn quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy đen dài tới đầu gối, bên ngoài mặc áo khoác sẫm màu, chân đi giày cao gót đang đi tới chỗ cô, nghe thấy Lý Manh Manh gọi liền tháo kính râm xuống, Manh Manh, đã lâu không gặp.
Ánh mắt Du Vãn dừng trên người cô ấy, Lâm Diệp Dư.
Lý Manh Manh tiến lên ôm chằm cô ấy, Đúng vậy, lần trước gặp chị cũng là lễ trao giải của mấy tháng trước rồi.
Lâm Diệp Dư nhìn xung quanh, Thanh Châu không ở đây chứ?
Không ở đây, đợi lát nữa nhân viên đoàn phim sẽ thông báo anh ấy đến đây. Chị Diệp Dư, chị thật có lòng, bận như thế mà còn đến đây tổ chức sinh nhật cho Thẩm đạo.
Không phải, gần đây chị đã trở lại Bắc Kinh quay phim rồi. Lâm Diệp Dư cười nói. Nói xong liền nhìn Du Vãn cách đó không xa, vừa rồi đã thấy quen, hiện tại nhìn kỹ đột nhiên nhớ ra đã gặp cô ở đâu.
Lý Manh Manh thấy Lâm Diệp Dư vẫn nhìn chằm chằm Du Vãn, liền giới thiệu, Chị Diệp Dư, đây là biên kịch của chúng em, Vị Vãn, cô ấy là một tác giả rất nổi tiếng. Vị Vãn, cô tới đây.
Lý Manh Manh bảo cô tới đây, Đây là siêu cấp đại minh tinh Lâm Diệp Dư, khẳng định là cô có biết.
Du Vãn hướng về phía cô ấy gật gật đầu, Xin chào.
Lâm Diệp Dư nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng không đem chuyện đã gặp cô ở nhà Thẩm Thanh Châu nói ra, chỉ thản nhiên nói, Xin chào.
Chị Diệp Dư, chị định tặng Thẩm đạo lễ vật gì? Cho em xem một chút được không? Lý Manh Manh hiếu kỳ nói ra.
Lâm Diệp Dư cười cười, Làm cho anh ấy cái bánh sinh nhật thôi, đợi lát nữa sẽ đem lại đây, cái khác sao.... Không nói cho em?
Hừm, lại còn tỏ ra thần bí, được được được, chị cùng Thẩm đạo riêng tư này nọ em không nhìn nữa. Lý Manh Manh thâm ý nói ra.
Lâm Diệp Dư bất đắc dĩ nhìn Lý Manh Manh, vừa nói vừa cười.
Mà Du Vãn yên lặng rời đi, cô quẹo khúc quanh rời khỏi ánh mắt của hai người họ, cô đi đến ban công lầu hai của biệt thự, đoạn đối thoại của Lâm Diệp Dư với Lý Manh Manh vẫn còn trong đầu.
Xem giọng điệu của Lý Manh Manh, Lâm Diệp Dư cùng Thẩm Thanh Châu có quan hệ gì? Suy đoán của cô là thật? Vẫn là đúng phân nửa. Bất kể như thế nào, Lâm Diệp Dư hẳn là rất thích Thẩm Thanh Châu đi...
Với tính tình của Thẩm Thanh Châu nếu Lâm Diệp Dư không đặc biệt sao có thể để cô ấy đi lại tùy tiện trong nhà anh.
Du Vãn có chút bực bội, nhớ tới chính mình cả một buổi trưa làm bánh ngọt, lại nghĩ tới Lâm Diệp Dư cũng chuẩn bị một cái bánh sinh nhật lớn cùng quà tặng cho Thẩm Thanh Châu, cô uể oải nằm ở trên ban công.
Vị Vãn? Hướng Trạch Nhiên thấy người nằm sấp nhìn quen mắt, liền tiến lên vỗ vỗ.
Du Vãn quay đầu lại, Là anh à?
Hướng Trạch Nhiên thấy sắc mặt cô không tốt, Như thế nào? Thẩm đạo sắp tới rồi, không đi xuống sao?
Không có việc gì đâu, tôi ở chỗ này hóng gió.
À, kia cùng nhau đi xuống?
Được. Du Vãn cười cười, tận lực biểu hiện mặt ngoài tự nhiên một chút, đi theo Hướng Trạch Nhiên cùng nhau đi xuống lầu dưới.
Lúc hai người xuống lầu, Thẩm Thanh Châu cùng Lâm Diệp Dư vừa vặn từ cửa vào, Thẩm Thanh Châu phỏng đoán mới biết được đoàn phim tổ chức party sinh nhật cho mình, cho nên trở về có chút vội vàng, mà Lâm Diệp Dư... Là sớm ra cửa nghênh đón anh.
Du Vãn thấy một màn hai người bọn họ sóng vai đi tới, ngực có chút phát trướng.
Trạch Nhiên, cậu ở đâu vậy, vừa rồi không nhìn thấy cậu. Lâm Diệp Dư nhìn thấy Hướng Trạch Nhiên cùng Du Vãn cùng nhau từ trên lầu đi xuống, cười cười lên tiếng chào hỏi với Hướng Trạch Nhiên.
Hướng Trạch Nhiên cười nói, Tôi vừa tới. Cô cùng Thẩm đạo nhanh đi ra bên ngoài đi, mọi người đều đang chờ hai người đấy. Nói xong, Hướng Trạch Nhiên nhìn về phía Thẩm Thanh Châu, Thẩm đạo, sinh nhật vui vẻ.
Thẩm Thanh Châu khẽ vuốt cằm, Cảm ơn.
Nói xong, ánh mắt anh rơi trên người Du Vãn, nhưng mà ánh mắt Du Vãn nhìn ra phía ngoài, nên không nhìn anh, Thẩm Thanh Châu có chút bất mãn.
Vị Vãn, đi, đợi lát nữa ngồi bên cạnh tôi, hai chúng ta cùng uống rượu. À mà cô có biết uống rượu không? Hướng Trạch Nhiên rất tùy ý đem tay đặt lên bả vai của Du Vãn, sau đó đem Du Vãn đẩy ra ngoài.
Du Vãn cưỡng bách chính mình không nhìn tới Thẩm Thanh Châu, mặt ngoài rất trấn định, nhưng kỳ thật trong lòng là rối một nùi, cho nên cô cũng không nghe thấy Hướng Trạch Nhiên nói cái gì, tùy tiện ứng phó một tiếng.
Mà Thẩm Thanh Châu nhìn Hướng Trạch Nhiên cùng Du Vãn kề vai sát cánh đi ra phía ngoài, đôi mắt màu trà lập tức chìm xuống.
/60
|