Tào Tháo đứng trên lưng ngựa đã thấy rõ ràng sức mạnh của Trương Liêu. Nàng biết đây là một cường địch, nhìn quanh bên người không có võ tướng cấp kim sắc mang đấu khí có thể chống lại Trương Liêu. Nàng liền chỉ tay về phía trước lệnh cho sáu viên tướng: Hạ Hầu Uyên, Tào Nhân, Tào Hồng, Lý Điển, Vu Cấm, Nhạc Tiến cùng xông lên, bên người chỉ để lại một mình tiểu la lỵ Hạ Hầu Đôn cầm cờ.
Thân thể các nàng đồng thời tỏa ra hồng quang lam quang. Nhất là Hạ Hầu Uyên lại nhảy ra hai chữ màu vàng nhạt "Cung vương". Lại thêm phía sau hơn một vạn binh sĩ cùng xông lên. Tất cả được kim quang của Tào Tháo bao trùm. Tào quân khí thế ngút trời ào lên tấn công quân Đổng Trác.
"Uy thế thật lớn! Không hổ danh là Tào Tháo." Tôn Vũ trong lòng thầm nghĩ, Trương Liêu lợi hại thế nào chăng nữa cũng đánh không lại chiến thuật xa luân chiến của Tào quân. Chỉ cần một "Cung vương" Hạ Hầu Uyên cũng đủ làm Trương Liêu đau đầu rồi.
Lúc này tại cửa Hổ Lao quan lại lóe lên lam quang. Một đội thiết kỵ từ trong cửa phóng ra. Đội thiết kỵ này ước chừng năm nghìn người, tất cả đều được trang bị nặng. Các kỵ binh mặc giáp dày, tay cầm trường mâu, sát khí đằng đằng, khí thế thật bất phàm. Bọn họ còn được lam quang bao trùm, hiển nhiên là có ngự binh kỹ phụ trợ.
Chính giữa đội thiết kỵ là một viên nữ tướng. Đó là Quách Tỷ, đại tướng của Đổng Trác. Người nàng phóng ra lam quang, trên đỉnh đầu có hai chữ "Tây Lương". Thì ra đội quân của nàng là thiết kỵ Tây Lương tinh nhuệ lừng danh. Mà võ tướng kỹ của nàng chính là ngự binh kỹ cường hóa thiết kỵ Tây Lương.
Thiết kỵ Tây Lương đến từ Lương châu. Lúc này Lương châu là biên giới giáp ranh của hai tộc Hán – Khương. Dân ở đây nhanh nhẹn dũng mãnh, không hề sợ chết. Từ xưa tinh kỵ đất Lũng đã hoành hành thiên hạ, sử viết "Ngựa lớn Lương châu, hoành hành thiên hạ" . Tần Thủy Hoàng từ đất này tiêu diệt sáu nước. Đường Thái Tông đứng tại đây ngắm nhìn thiên hạ. Sau lại có Mã Siêu dựa vào uy mãnh của quân Tây Lương ở sông Vị Thủy đánh Tào Tháo phải cắt râu bỏ áo chật vật chạy trốn. Có thể thấy sức chiến đấu của quân Tây Lương mạnh đến nhường nào.
Quân Tây Lương chia làm hai nhánh. Một nhánh do Đổng Trác nắm giữ. Một nhánh khác là quân của Mã Đằng, Hàn Toại, cũng chính là quân Tây Lương do Mã Siêu thống lĩnh sau này. Thiết kỵ Tây Lương tuy được xưng là thiết kỵ, nhưng không giống như kỵ sĩ châu Âu qoàn thân là giáp. Ở thời kì Tam quốc kỹ thuật chế tạo áo giáp còn rất thô sơ. Cho nên giáp sắt của quân thiết kỵ thực ra chính là áo giáp bằng sắt tốt, chỉ tốt hơn áo giáp của binh sĩ bình thường một chút mà thôi. Cũng bởi vì giáp sắt của bọn họ không phải quá nặng nề nên càng thêm linh hoạt.
Bọn họ cũng không có sở trường về cung nỏ, thực ra là một đội kỵ binh dùng tiêu thương. Mỗi binh sĩ đều cài sau lưng hai thanh tiêu thương, trên tay cầm một thanh trường thương. Lúc gặp địch thì phóng tiêu thương ra trước, sau đó mới tấn công quân địch.
Quách Tỷ suất lĩnh thiết kỵ Tây Lương từ trong Hổ Lao quan xông ra. Thiết kỵ Tây Lương xuất quan liền đối mặt với Tào quân mang kim quang đang tràn tới. Thiết kỵ Tây Lương không chút do dự rút tiêu thương từ trên lưng ra đồng loạt phóng về phía Tào quân.
Tầm bắn của tiêu thương tuy ngắn nhưng trọng lượng lớn, uy lực so với cung tiễn lớn hơn rất nhiều. Nhìn chung trong thời kì Tam quốc, người bị trúng mấy mũi tên không chết được, vẫn có thể hăng hái chiến đấu dù toàn thân nhuốm máu, nhưng nếu trúng một tiêu thương thì khó có thể tham chiến lại.
Một loạt tiêu thương phóng tới, lớp bộ binh phía trước của Tào quân lập tức đổ nhào xuống một. Những người trúng tiêu thương hầu như mất đi năng lực chiến đấu, chỉ có thể nằm trên mặt đất chờ chết. Sĩ khí của Tào quân sĩ giảm mạnh. Thiết kỵ Tây Lương phóng vọt về phía trước, khua trường mâu lên giao chiến với Tào quân.
Hạ Hầu Uyên, Tào Nhân, Tào Hồng, Vu Cấm, Lý Điển, Nhạc Tiến nhìn thấy thiết kỵ Tây Lương dũng mãnh, vội vàng xuất ra võ tướng kỹ của mình. Một đám hồng lam quang cuồn cuộn phóng tới trận quân địch. Trương Liêu cũng thúc ngựa múa đao xông tới nghênh chiến.
Tướng lĩnh Tào quân tuy rằng mỗi người đều kém Trương Liêu, nhưng dựa vào kỹ năng "Kiêu hùng" của Tào Tháo phụ trợ thì xa luân chiến với Trương Liêu không có vấn đề gì. Nhìn thấy Trương Liêu bị cuốn lấy, lại có vài tướng trong tám kiện tướng của Lữ Bố phi ra trợ giúp cho Trương Liêu. Ánh sáng đủ mọi loại màu sắc bay lượn khắp không trung. Thật là một trận đại chiến ác liệt!
Quân sĩ hai bên đan vào nhau, đao thương kiếm kích múa loạn, đánh thật náo nhiệt. Tôn Vũ nghĩ thầm: thế giới này đã hoàn toàn không giống với lịch sử trong thế giới kia của ta. Không chỉ Đổng Trác tự lập làm vua lấy hiệu 'Phùng Ma', ngay cả trận chiến Hổ Lao quan này đều khác thường. Về sau ta nhất định phải cẩn thận, không nên nhầm lẫn lịch sử của hai thế giới này. Lịch sử của thế giới kia không thể quá tin tưởng, nhiều nhất chỉ có thể dùng để tham khảo.
Lúc này chiến trường rất hỗn loạn. Meo meo mắt quá nổi bật. Nàng đứng trên lưng ngựa cao hơn tất thảy mọi người nên trở thành đích ngắm rất rõ ràng.
Không ai chú ý tới trong đám thiết kỵ Tây Lương có một kỵ binh toàn thân mặc giáp trụ vừa vung trường mâu giao chiến với Tào quân, vừa từ từ tiếp cận tới gần Tào Tháo.
Người này thực ra cũng không phải kỵ binh trong quân Đổng Trác mà là một gã đại tướng, tên là Tào Tính, chính là một trong tám kiện tướng dưới trướng Lữ Bố. Võ tướng kỹ của nàng tên là "Ám tiễn", là một loại võ tướng kỹ dùng để đánh lén. Vì để thi triển kỹ năng của mình, nàng rất thích hóa trang thành tiểu binh trốn ở giữa loạn quân ám toán tướng địch. Đây là một nhân vật vô cùng khó đề phòng.
Toàn thân Tào Tính được bao trùm bằng giáp dày che đậy vóc người dung mạo của nàng, nhìn qua giống như một người nam nhân bình thường. Trong loạn quân chẳng có ai chú ý tới một tiểu binh như vậy. Dù sao nam nhân cũng chẳng thể làm ra được trò gì. Tào Tính len qua đám quân từ từ tiến tới gần Tào Tháo, khoảng cách chỉ còn một trăm bước.
Đúng lúc này, Tào Tính giương cung cài tên nhắm thẳng về phía Tào Tháo. Kỹ năng “Ám tiễn” của nàng hết sức thú vị. Đây là võ tướng kỹ loại hình ẩn nấp. Trong thời gian sử dụng võ tướng kỹ không hề phát ra ánh sáng, cũng không hiển thị ra chữ. Phải đợi một lúc sau khi mũi tên bay ra mới có thể phát sáng và hiện chữ. Vì vậy tính bí mật vô cùng cao, địch nhân rất dễ dàng bị nàng ám toán.
Tào Tính len lén nhắm vào Tào Tháo, nhẹ buông tay, một mũi tên đen kịt im lặng bay về phía Tào Tháo. Mũi tên này chế bằng gỗ đen, đuôi tên cũng có màu đen, trên chiến trường mù mịt khói bụi sẽ rất khó nhìn ra. Hơn nữa võ tướng kỹ "Ám tiễn" của Tào Tính còn triệt tiêu tiếng xé gió làm cho mũi tên giống như không khí bình thường vậy.
Lúc này Tào Tháo hồn nhiên không biết nguy hiểm tới gần. Nàng đứng cao ngất trên lưng ngựa, dương dương đắc ý nhìn chung quanh. Trên người nàng tỏa kim quang rực rỡ, bộ dáng vô cùng nổi bật.
Mũi tên của Tào Tính càng lúc càng bay tới gần.
Tào Tính trong lòng vui mừng. Mình bắn một tên này giết chết Tào Tháo chính là lập được đại công rồi. Tướng quân nhất định sẽ trọng thưởng cho ta.
Chẳng có ai chú ý tới mũi tên này? Không! Có một người chú ý tới.
Bên người Tào Tháo có một tiểu la lỵ luôn đứng ôm cờ. Nàng gọi là Hạ Hầu Đôn!
Hạ Hầu Đôn có tướng tài nhưng không sử dụng được võ tướng kỹ. Đúng ra sẽ chẳng có ai quan tâm tới nàng, tựa như Triệu Vân chỉ có thể sống đầu đường xó chợ vậy. Nhưng Tào Tháo không hề ghét bỏ nàng, mỉm cười thu nàng làm thị nữ, còn dịu dàng nói với nàng: "Chờ tới lúc ngươi có thể sử dụng võ tướng kỹ, ngươi liền sẽ trở thành đại tướng quân."
La lỵ Hạ Hầu Đôn cảm kích ơn sâu nặng của Tào Tháo. Nàng tuyệt đối không cho phép người nào làm thương tổn tới Tào Tháo! Ám tiễn của Tào Tính vừa mới bắn ra, Hạ Hầu Đôn đã cảnh giác phát hiện ra mũi tên kia. Nhưng nàng không có võ tướng kỹ, làm sao bây giờ?
Hạ Hầu Đôn sợ hãi kêu lên một tiếng. Nàng nhảy lên lưng ngựa, sau đó dùng hết sức mình nhảy tới phía trướcTào Tháo để ngăn cản mũi tên. Ở giữa không trung nàng còn cố mở rộng tay chân,cố gắng làm phạm vi che chắn lớn hơn một chút.
Đúng lúc này, mũi tên vô thanh vô tức cuối cùng bay đến rồi!
"Phập!". Mũi tên bắn trúng mắt trái của Hạ Hầu Đôn. Chỉ nghe nàng kêu thảm thiết một tiếng, từ giữa không trung rơi xuống, vừa lúc ngã xuống đúng trên lưng ngựa của nàng. Mũi tên đen như mực cắm vào mắt trái Hạ hầu Đôn, máu tươi bắn ra xối xả...
Tôn Vũ đứng trên đồi thấy cảnh này, cảm thấy trong lòng đau xót. Thật là một la lỵ trung tâm hộ chủ! Thật là một la lỵ đáng thương!
Thân thể các nàng đồng thời tỏa ra hồng quang lam quang. Nhất là Hạ Hầu Uyên lại nhảy ra hai chữ màu vàng nhạt "Cung vương". Lại thêm phía sau hơn một vạn binh sĩ cùng xông lên. Tất cả được kim quang của Tào Tháo bao trùm. Tào quân khí thế ngút trời ào lên tấn công quân Đổng Trác.
"Uy thế thật lớn! Không hổ danh là Tào Tháo." Tôn Vũ trong lòng thầm nghĩ, Trương Liêu lợi hại thế nào chăng nữa cũng đánh không lại chiến thuật xa luân chiến của Tào quân. Chỉ cần một "Cung vương" Hạ Hầu Uyên cũng đủ làm Trương Liêu đau đầu rồi.
Lúc này tại cửa Hổ Lao quan lại lóe lên lam quang. Một đội thiết kỵ từ trong cửa phóng ra. Đội thiết kỵ này ước chừng năm nghìn người, tất cả đều được trang bị nặng. Các kỵ binh mặc giáp dày, tay cầm trường mâu, sát khí đằng đằng, khí thế thật bất phàm. Bọn họ còn được lam quang bao trùm, hiển nhiên là có ngự binh kỹ phụ trợ.
Chính giữa đội thiết kỵ là một viên nữ tướng. Đó là Quách Tỷ, đại tướng của Đổng Trác. Người nàng phóng ra lam quang, trên đỉnh đầu có hai chữ "Tây Lương". Thì ra đội quân của nàng là thiết kỵ Tây Lương tinh nhuệ lừng danh. Mà võ tướng kỹ của nàng chính là ngự binh kỹ cường hóa thiết kỵ Tây Lương.
Thiết kỵ Tây Lương đến từ Lương châu. Lúc này Lương châu là biên giới giáp ranh của hai tộc Hán – Khương. Dân ở đây nhanh nhẹn dũng mãnh, không hề sợ chết. Từ xưa tinh kỵ đất Lũng đã hoành hành thiên hạ, sử viết "Ngựa lớn Lương châu, hoành hành thiên hạ" . Tần Thủy Hoàng từ đất này tiêu diệt sáu nước. Đường Thái Tông đứng tại đây ngắm nhìn thiên hạ. Sau lại có Mã Siêu dựa vào uy mãnh của quân Tây Lương ở sông Vị Thủy đánh Tào Tháo phải cắt râu bỏ áo chật vật chạy trốn. Có thể thấy sức chiến đấu của quân Tây Lương mạnh đến nhường nào.
Quân Tây Lương chia làm hai nhánh. Một nhánh do Đổng Trác nắm giữ. Một nhánh khác là quân của Mã Đằng, Hàn Toại, cũng chính là quân Tây Lương do Mã Siêu thống lĩnh sau này. Thiết kỵ Tây Lương tuy được xưng là thiết kỵ, nhưng không giống như kỵ sĩ châu Âu qoàn thân là giáp. Ở thời kì Tam quốc kỹ thuật chế tạo áo giáp còn rất thô sơ. Cho nên giáp sắt của quân thiết kỵ thực ra chính là áo giáp bằng sắt tốt, chỉ tốt hơn áo giáp của binh sĩ bình thường một chút mà thôi. Cũng bởi vì giáp sắt của bọn họ không phải quá nặng nề nên càng thêm linh hoạt.
Bọn họ cũng không có sở trường về cung nỏ, thực ra là một đội kỵ binh dùng tiêu thương. Mỗi binh sĩ đều cài sau lưng hai thanh tiêu thương, trên tay cầm một thanh trường thương. Lúc gặp địch thì phóng tiêu thương ra trước, sau đó mới tấn công quân địch.
Quách Tỷ suất lĩnh thiết kỵ Tây Lương từ trong Hổ Lao quan xông ra. Thiết kỵ Tây Lương xuất quan liền đối mặt với Tào quân mang kim quang đang tràn tới. Thiết kỵ Tây Lương không chút do dự rút tiêu thương từ trên lưng ra đồng loạt phóng về phía Tào quân.
Tầm bắn của tiêu thương tuy ngắn nhưng trọng lượng lớn, uy lực so với cung tiễn lớn hơn rất nhiều. Nhìn chung trong thời kì Tam quốc, người bị trúng mấy mũi tên không chết được, vẫn có thể hăng hái chiến đấu dù toàn thân nhuốm máu, nhưng nếu trúng một tiêu thương thì khó có thể tham chiến lại.
Một loạt tiêu thương phóng tới, lớp bộ binh phía trước của Tào quân lập tức đổ nhào xuống một. Những người trúng tiêu thương hầu như mất đi năng lực chiến đấu, chỉ có thể nằm trên mặt đất chờ chết. Sĩ khí của Tào quân sĩ giảm mạnh. Thiết kỵ Tây Lương phóng vọt về phía trước, khua trường mâu lên giao chiến với Tào quân.
Hạ Hầu Uyên, Tào Nhân, Tào Hồng, Vu Cấm, Lý Điển, Nhạc Tiến nhìn thấy thiết kỵ Tây Lương dũng mãnh, vội vàng xuất ra võ tướng kỹ của mình. Một đám hồng lam quang cuồn cuộn phóng tới trận quân địch. Trương Liêu cũng thúc ngựa múa đao xông tới nghênh chiến.
Tướng lĩnh Tào quân tuy rằng mỗi người đều kém Trương Liêu, nhưng dựa vào kỹ năng "Kiêu hùng" của Tào Tháo phụ trợ thì xa luân chiến với Trương Liêu không có vấn đề gì. Nhìn thấy Trương Liêu bị cuốn lấy, lại có vài tướng trong tám kiện tướng của Lữ Bố phi ra trợ giúp cho Trương Liêu. Ánh sáng đủ mọi loại màu sắc bay lượn khắp không trung. Thật là một trận đại chiến ác liệt!
Quân sĩ hai bên đan vào nhau, đao thương kiếm kích múa loạn, đánh thật náo nhiệt. Tôn Vũ nghĩ thầm: thế giới này đã hoàn toàn không giống với lịch sử trong thế giới kia của ta. Không chỉ Đổng Trác tự lập làm vua lấy hiệu 'Phùng Ma', ngay cả trận chiến Hổ Lao quan này đều khác thường. Về sau ta nhất định phải cẩn thận, không nên nhầm lẫn lịch sử của hai thế giới này. Lịch sử của thế giới kia không thể quá tin tưởng, nhiều nhất chỉ có thể dùng để tham khảo.
Lúc này chiến trường rất hỗn loạn. Meo meo mắt quá nổi bật. Nàng đứng trên lưng ngựa cao hơn tất thảy mọi người nên trở thành đích ngắm rất rõ ràng.
Không ai chú ý tới trong đám thiết kỵ Tây Lương có một kỵ binh toàn thân mặc giáp trụ vừa vung trường mâu giao chiến với Tào quân, vừa từ từ tiếp cận tới gần Tào Tháo.
Người này thực ra cũng không phải kỵ binh trong quân Đổng Trác mà là một gã đại tướng, tên là Tào Tính, chính là một trong tám kiện tướng dưới trướng Lữ Bố. Võ tướng kỹ của nàng tên là "Ám tiễn", là một loại võ tướng kỹ dùng để đánh lén. Vì để thi triển kỹ năng của mình, nàng rất thích hóa trang thành tiểu binh trốn ở giữa loạn quân ám toán tướng địch. Đây là một nhân vật vô cùng khó đề phòng.
Toàn thân Tào Tính được bao trùm bằng giáp dày che đậy vóc người dung mạo của nàng, nhìn qua giống như một người nam nhân bình thường. Trong loạn quân chẳng có ai chú ý tới một tiểu binh như vậy. Dù sao nam nhân cũng chẳng thể làm ra được trò gì. Tào Tính len qua đám quân từ từ tiến tới gần Tào Tháo, khoảng cách chỉ còn một trăm bước.
Đúng lúc này, Tào Tính giương cung cài tên nhắm thẳng về phía Tào Tháo. Kỹ năng “Ám tiễn” của nàng hết sức thú vị. Đây là võ tướng kỹ loại hình ẩn nấp. Trong thời gian sử dụng võ tướng kỹ không hề phát ra ánh sáng, cũng không hiển thị ra chữ. Phải đợi một lúc sau khi mũi tên bay ra mới có thể phát sáng và hiện chữ. Vì vậy tính bí mật vô cùng cao, địch nhân rất dễ dàng bị nàng ám toán.
Tào Tính len lén nhắm vào Tào Tháo, nhẹ buông tay, một mũi tên đen kịt im lặng bay về phía Tào Tháo. Mũi tên này chế bằng gỗ đen, đuôi tên cũng có màu đen, trên chiến trường mù mịt khói bụi sẽ rất khó nhìn ra. Hơn nữa võ tướng kỹ "Ám tiễn" của Tào Tính còn triệt tiêu tiếng xé gió làm cho mũi tên giống như không khí bình thường vậy.
Lúc này Tào Tháo hồn nhiên không biết nguy hiểm tới gần. Nàng đứng cao ngất trên lưng ngựa, dương dương đắc ý nhìn chung quanh. Trên người nàng tỏa kim quang rực rỡ, bộ dáng vô cùng nổi bật.
Mũi tên của Tào Tính càng lúc càng bay tới gần.
Tào Tính trong lòng vui mừng. Mình bắn một tên này giết chết Tào Tháo chính là lập được đại công rồi. Tướng quân nhất định sẽ trọng thưởng cho ta.
Chẳng có ai chú ý tới mũi tên này? Không! Có một người chú ý tới.
Bên người Tào Tháo có một tiểu la lỵ luôn đứng ôm cờ. Nàng gọi là Hạ Hầu Đôn!
Hạ Hầu Đôn có tướng tài nhưng không sử dụng được võ tướng kỹ. Đúng ra sẽ chẳng có ai quan tâm tới nàng, tựa như Triệu Vân chỉ có thể sống đầu đường xó chợ vậy. Nhưng Tào Tháo không hề ghét bỏ nàng, mỉm cười thu nàng làm thị nữ, còn dịu dàng nói với nàng: "Chờ tới lúc ngươi có thể sử dụng võ tướng kỹ, ngươi liền sẽ trở thành đại tướng quân."
La lỵ Hạ Hầu Đôn cảm kích ơn sâu nặng của Tào Tháo. Nàng tuyệt đối không cho phép người nào làm thương tổn tới Tào Tháo! Ám tiễn của Tào Tính vừa mới bắn ra, Hạ Hầu Đôn đã cảnh giác phát hiện ra mũi tên kia. Nhưng nàng không có võ tướng kỹ, làm sao bây giờ?
Hạ Hầu Đôn sợ hãi kêu lên một tiếng. Nàng nhảy lên lưng ngựa, sau đó dùng hết sức mình nhảy tới phía trướcTào Tháo để ngăn cản mũi tên. Ở giữa không trung nàng còn cố mở rộng tay chân,cố gắng làm phạm vi che chắn lớn hơn một chút.
Đúng lúc này, mũi tên vô thanh vô tức cuối cùng bay đến rồi!
"Phập!". Mũi tên bắn trúng mắt trái của Hạ Hầu Đôn. Chỉ nghe nàng kêu thảm thiết một tiếng, từ giữa không trung rơi xuống, vừa lúc ngã xuống đúng trên lưng ngựa của nàng. Mũi tên đen như mực cắm vào mắt trái Hạ hầu Đôn, máu tươi bắn ra xối xả...
Tôn Vũ đứng trên đồi thấy cảnh này, cảm thấy trong lòng đau xót. Thật là một la lỵ trung tâm hộ chủ! Thật là một la lỵ đáng thương!
/272
|