Duyện châu ở phía tây bắc Từ châu nên Tôn Vũ và Từ Hoảng đi về phía tây thành. Lúc này sắc trời sắp tối, cửa thành chỉ cho ra, không cho ai vào.
Tôn Vũ và Từ Hoảng ra khỏi hành tất nhiên là không có trở ngại. Thủ vệ cửa thành còn nhận ra Tôn Vũ, lớn tiếng kêu lên: “Nhìn kìa, là Lý Nam Lý Sơ Kỳ tiên sinh!” Y vừa kêu lên thì ánh mắt mọi người liền tập trung tới cửa thành.
“Ồ! Lý Sơ Kỳ tiên sinh cầm giáo cưỡi ngựa. Ngài ấy muốn làm chuyện gì vậy?” Quần chúng hô lên.
Tôn Vũ không để ý đến đám đông đang ồn ào, hắn hỏi thủ vệ cửa thành: “Đoàn xe Tào gia đi ra ngoài đã bao lâu rồi?”
Thủ vệ cười nói: “Đã khá lâu rồi, ít nhất cũng phải hai canh giờ.” Thời đại này không có đồng hồ, muốn xem thời gian khá khó khăn. Đại đa số bọn họ chỉ dựa vào cảm giác, chuyện này quả thực không chuẩn xác lắm.
Tôn Vũ thò tay vào trong ngực, lấy ra nửa xâu tiền ném cho thủ vệ, nói: “Cảm ơn!”
Thủ vệ rất vui. Quả đúng là cự thương Hà Bắc, vừa ra tay đã là nửa xâu tiền, tối nay có thể mua thêm đồ ăn, còn mua cho vợ một cây trâm mạ bạc được nữa. Hắn ngẩng đầu muốn nói câu cảm tạ thì đã thấy hai người phóng ngựa xa xa về hướng tây, chỉ để lại sau lưng một đám bụi mù.
Đoàn xe Tào gia tổng cộng có hơn trăm chiếc. Hơn nữa vì muốn náo động, những chiếc xe này được trang trí đủ loại màu sắc, hình thù kỳ quái. Đoàn xe như vậy không thể đi nhanh được, Ton Vũ và Từ Hoảng cưỡi chiến mã muốn đuổi theo cũng không khó. Tôn Vũ thầm tính cùng lắm mất độ bốn năm canh giờ là có thể đuổi kịp.
Lúc này trên bầu trời mây đen kéo tới, mưa bắt đầu lất phất bay.
"NM01, nguồn điện có đủ không?" Tôn Vũ lo lắng hỏi.
“Dư thừa!” NM01 lập tức đáp: “Buổi chiều trên sân thi đấu ta đã nạp đủ năng lượng mặt trời.”
"Khà khà, vậy là tốt rồi! Chỉ cần gặp đoàn xe Tào gia trước khi xảy ra chuyện là OK." Tôn Vũ nhìn con đường phía trước, dấu bánh xe lằn trên mặt đường, theo những dấu này đi tìm thì tuyệt đối không thành vấn đề.
Đoàn xe Tào gia lúc này đã cách Từ châu khá xa. Sắc trời trở tối, trời đột nhiên lại mưa.
Tào Đức đi phía trước ngẩng đầu nhìn trời, nói với xa phu bên cạnh: “A Vinh, ngươi đi lên trước tìm một nơi nghỉ chân. Trời tối lại mưa thế này không thể đi tiếp được. Chúng ta phải tìm nơi qua đêm rồi.”
Xa phu A Vinh hành lễ, phóng lên trước đoàn xe tìm đường. Hắn đi một đoạn đã thấy một ngôi chùa cổ ở pía trươc không xa. Phương viên mấy chục dặm quanh ngôi chùa này không có nhà dân nào, duy trì nó toàn bộ dựa vào tiền dầu đèn của lữ khách.
Tào Đức mang theo đoàn xe tiến vào chùa, có tri khách tăng ra nghênh tiếp. Ngôi chùa này không lớn, không chứa được nhiều người. Đoàn xe Tào gia có hơn trăm chiếc, chỉ xa phu đã có hơn một trăm người. Hơn nữa người nhà Tào gia già trẻ lớn bé hơn bốn mươi người, tổng cộng khoảng một trăm năm mươi người, ngôi chùa nhỏ không thể chứa hết được.
Tào Đức ra lệnh một tiếng, xa phu tạp dịch đều lên xe ngựa nghỉ ngơi, trong chùa chỉ còn lại gia quyến Tào gia, cùng với Mi Phương đi theo. Về phần Trương Khải phụng mệnh bảo vệ và năm trăm binh sĩ mang theo thì đều hạ trại ngoài chùa. Năm trăm binh dựng bảy tám mươi doanh trướng vây xung quanh ngôi chùa.
Bố trí ổn thỏa xong lãi thai quân Tào Tung nói với Mi Phương: “ Kỹ năng ‘Châu toán’ của Mi nhị tiểu thư thật tuyệt diệu. Lão thân cam đoan tiểu thư sau khi đến Duyện châu sẽ được con gái của ta trọng dụng.”
Mi Phương vẫn còn chưa hết giận Lý Nam, nàng không quan tâm về sau mình có được trọng dụng hay không, căm tức nói: "Tào lão phu nhân, Lý Nam kia thực không biết nặng nhẹ. Khi dễ ta không nói, lại còn không để mặt mũi cho Tào tiểu đệ. Hắn đáng bị sơn tặc chém chết!"
Tào Đức ở bên cạnh cũng hăng hái phụ họa: “Tên kia sơm muộn gì cũng bị sơn tặc một đao đoạt mệnh, ha ha!”
Mấy người đang nói giỡn trong phòng, lại không biết ngoài phòng Trương Khải đã động sát cơ. Trương Khải vốn là dư đảng giặc khăn vàng, năm trăm binh sĩ ả mang đến đều là bộ hạ cũ, không hề có binh sĩ gốc Từ Châu. Lúc này ngôi chùa bị Tào gia chiếm lấy nghỉ ngơi, để binh lính và xa phu ở ngoài.
Mưa tuôn phần phật, y giáp đều ẩm ướt, rất nhiều binh bất mãn. Quân doanh nhốn nháo ầm ầm, đều nói người Tào gia không có nhân phẩm.
Trương Khải tuần tra một vòng doanh trại, thấy thủ hạ đều oán hận Tào gia thì thầm tính trong lòng. Ả gọi mấy đầu mục tâm phúc vào trướng, hạ giọng thương nghị: "Chúng ta vốn là dư đảng Hoàng Cân, bây giờ miễn cưỡng quy hàng Đào Khiêm, cũng không được trọng dụng, chỉ có thể làm mấy việc thấp kém như hộ vệ, vĩnh viễn không ngóc đầu lên được. Nhìn ngựa xe của Tào gia vô số, tiền tài chất đầy rương, chúng ta muốn phát tài thì phải nhờ Tào gia rồi."
Trương Khải cười nói: "Canh ba tối nay chúng ta thừa dịp mưa gió yên lặng giết hết đám xa phu bên ngoài, sau đó vào chùa đồ sát chó gà không tha, lấy tài vật của Tào gia vào rừng làm thảo khấu, mọi người thấy thế nào?"
Đám thủ hạ lập tức gật đầu đồng ý.
Canh ba đêm đó, mưa gió vẫn còn vần vũ. Trời đất một màu thăm thẳm, chỉ có tiếng mưa xối ào ào không ngớt. Thanh âm này vừa lúc giúp Trương Khải làm ác. Ả triệu tập lên năm trăm quân sĩ, nhẹ nhàng tiến đến gần đoàn xe Tào gia. Tiếng kêu rên vang lên liên miên hòa lẫn với tiếng mưa. Đám tặc binh mò bên người xa phu đan ngủ say, tay trái bịt miệng, tay phải cứa một đao trên cổ, hơn trăm người xa phu liền xong đời.
Chỉ có xa phu A Vinh đêm nay lại mất ngủ. Khi một tặc binh mò đến bên cạnh hắn đang muốn ra tay thì A Vinh vừa lúc mở mắt. Hắn nhìn thấy một binh sĩ cầm đao hướng về phía hắn sợ điếng người. A Vinh lăn từ trên xe ngựa xuống bụi cỏ, hét lớn: "Có trộm..." Tiếng hét đến đây thì ngừng, hai gã binh sĩ vọt tới chém A Vinh thành ba đoạn.
Một tiếng kêu cứu cuối cùng này đã kinh động đến người Tào gia trong chùa Tào Đức cầm thanh bảo kiếm chạy ra cửa xem, vừa lúc đụng phải Trương Khải.
Hồng quang trên thân Trương Khải chợt lóe, hai chữ "Sơn tặc" bay ra, một đao chém chết Tào Đức ngay trước cửa chùa. Thì ra ngôi chùa này nằm bên cạnh một ngọn núi nhỏ, thuộc về phạm vi rừng núi, vừa lúc thuận lợi cho Trương Khải phát huy võ tướng kỹ "Sơn tặc". Tào Đức chỉ là nam nhân, hơn nữa còn là thiếu niên, căn bản không phải ;à đói thủ của Trương Khải biết võ tướng kỹ, một chiêu cũng không đỡ được liền đã xong đời.
"Ha ha ha! Giết sạch tất cả cho ta." Trương Khải lớn tiếng cười nói: "Ồ, chờ một chút… Đừng giết Mi nhị tiểu thư! Nàng cùng là Từ Châu đi ra, ta cùng nàng còn có chút giao tình."
Trương Khải ầm ĩ như thế làm người trong chùa nháo nhào sợ hãi. Hơn bốn mươi người Tào gia thất kinh, ôm nhau thành một đám run cầm cập. Mi Phương cũng bị dọa chết khiếp, nhưng nàng muốn tìm người để ôm đều không được. Xung quanh đều là người Tào gia, không hề quen thuộc với Mi nhị tiểu thư. Hơn nữa Mi Phương bình thường ngang ngược, tuy ở chung cùng người Tào gia không lâu nhưng mọi người cũng không thích nàng. Về phần sư sãi trong chùa đã sớm trốn vào mấy nhà kho chứa củi, không dám nhúc nhích.
Trương Khải vung tay, năm trăm tặc binh tiến lên, gặp người là chém, chỉ chốc lát giết cả nhà Tào gia kêu khóc thảm thiết. Mi Phương muốn leo tường chạy trốn nhưng ngôi chùa bị vây bốn mặt, làm gì có chỗ nào chạy được ra ngoài. Nàng theo một tăng nhân chạy đến hậu viện, mới leo đến nửa tường thì một tặc binh xông lại đây, phất tay chém một đao bay đầu tăng nhân kia, máu phun ra nuốm đỏ toàn thân Mi Phương. Mùi máu tanh nồng làm Mi Phương sợ đến té ngã không đứng dậy nổi.
Mấy tên binh sĩ trói tay chân Mi Phương lại kéo vào trong chùa, ném vào trong đại đường. Lúc này Trương Khải đang ngồi trên đại đường, chỉ huy binh sĩ tỏa ra các nơi giết người cướp của.
"Trương Khải tướng quân!" Mi Phương nhìn thấy Trương Khải, nhịn không được kêu lên: "Ngài là tướng quân Từ Châu, tỷ tỷ của ta là quan văn Từ Châu, hai người là đồng liêu, có thể xem tình cảm trước kia thả cho ta một con đường được không?"
"Hì hì! Mi Phương ngoa ngoắt đâu rồi? Không phải bình thường ngươi rất to mồm hay sao?" Trương Khải ngoan độc nói: "Nếu ở tại Từ Châu ngươi nó tốt với ta đôi lời thì chúng ta còn có chút giao tình, bây giờ còn có thể thả ngươi một con đường, ta chỉ mang tài vật Tào gia đi thôi. Nhưng bình thường ngươi chua ngoa đanh đá, rất vô lễ với ta, bây giờ ta sẽ dạy cho ngươi một bài học làm người!"
Mi Phương sợ đến không dám nhúc nhích, nào dám cãi lại.
Trương Khải bĩu môi, nói với ba tên binh sĩ vô cùng xấu xí: "Ả đàn à này cho các ngươi hưởng dụng. Đừng đùa giỡn chết từ đầu, trước khi chết cho ả biết phải lễ độ với người khác, nếu đắc tội với người thì kết quả rất là đáng sợ! Ha ha ha."
"A... Không được." Mi Phương nghe những lời này sợ hãi hét lớn lên. Trước đây tại Từ châu Mi Phương ỷ vào danh tiếng Mi gia gây sự khắp nơi, già trẻ lớn bé tại Từ Châu đều đắc tội. Ngay cả muội muội Mi Trinh cũng bị nàng mắng là phế vật, thừa dịp Mi Trúc không ở nhà tự mình tùy tiện quyết định gả nàng cho Đào Khiêm.
Ngay cả muội muội đều mang ra đùa bỡn thì đừng nói tới người khác rồi. Trương Khải là hàng tướng, trước đây lại làm giặc khăn vàng nên Mi Phương đã nhiều lần nhục mạ ả. Hiện tại người ta trả thù nàng mới biết được kết quả việc vô duyên vô cớ đắc tội với người khác. Nhưng bây giờ hối hận thì đã muộn, ba tên binh sĩ xấu xí này chắc chắn sẽ tiền dâm hậu sát nàng, sau khi chết không biết có được toàn thây hay không.
Hai mắt Mi Phương đỏ lên, cười thảm một tiếng, hai hàng nước mắt chảy xuống.
Ba tên kia tiến lại gần, một tên thì mi lệch mắt lé, một tên méo miệng, một tên gù lưng gập quá nửa người, thật là xấu đến mức người ta quay mặt đi không muốn nhìn. Ba tên đều chảy dãi, đối với những người như họ thì được cùng một lần với Mi Phương vừa tôn quý vừa xinh đẹp như vậy chẳng khác gì giấc mộng. Huống hồ họ có thể tùacute; đùa giỡn cô nàng này, ngay cả quyền lợi phản kháng cũng không có. Ba tên trong lòng mừng như nở hoa, thầm may mắn mình sống không uổng phí.
Ba tên vừa cười vừa đưa tay lên định lột quần áo Mi Phương. Mấy bàn tay đầy bùn đất sắp chạm đến ngực nàng…
Ôi, kiếp sau.. ta muốn làm người tốt, không đi gây sự khắp nơi nữa. Mi Phương cam chịu nhắm mắt lại.
Đúng lúc này, một mũi tên kèm theo kim quang xuyên qua màn mưa trùng điệp từ ngoài chùa bay tới. Mũi tên mang sức mạnh như thần tiễn vút một cái bay vào trong chùa.
Tôn Vũ và Từ Hoảng ra khỏi hành tất nhiên là không có trở ngại. Thủ vệ cửa thành còn nhận ra Tôn Vũ, lớn tiếng kêu lên: “Nhìn kìa, là Lý Nam Lý Sơ Kỳ tiên sinh!” Y vừa kêu lên thì ánh mắt mọi người liền tập trung tới cửa thành.
“Ồ! Lý Sơ Kỳ tiên sinh cầm giáo cưỡi ngựa. Ngài ấy muốn làm chuyện gì vậy?” Quần chúng hô lên.
Tôn Vũ không để ý đến đám đông đang ồn ào, hắn hỏi thủ vệ cửa thành: “Đoàn xe Tào gia đi ra ngoài đã bao lâu rồi?”
Thủ vệ cười nói: “Đã khá lâu rồi, ít nhất cũng phải hai canh giờ.” Thời đại này không có đồng hồ, muốn xem thời gian khá khó khăn. Đại đa số bọn họ chỉ dựa vào cảm giác, chuyện này quả thực không chuẩn xác lắm.
Tôn Vũ thò tay vào trong ngực, lấy ra nửa xâu tiền ném cho thủ vệ, nói: “Cảm ơn!”
Thủ vệ rất vui. Quả đúng là cự thương Hà Bắc, vừa ra tay đã là nửa xâu tiền, tối nay có thể mua thêm đồ ăn, còn mua cho vợ một cây trâm mạ bạc được nữa. Hắn ngẩng đầu muốn nói câu cảm tạ thì đã thấy hai người phóng ngựa xa xa về hướng tây, chỉ để lại sau lưng một đám bụi mù.
Đoàn xe Tào gia tổng cộng có hơn trăm chiếc. Hơn nữa vì muốn náo động, những chiếc xe này được trang trí đủ loại màu sắc, hình thù kỳ quái. Đoàn xe như vậy không thể đi nhanh được, Ton Vũ và Từ Hoảng cưỡi chiến mã muốn đuổi theo cũng không khó. Tôn Vũ thầm tính cùng lắm mất độ bốn năm canh giờ là có thể đuổi kịp.
Lúc này trên bầu trời mây đen kéo tới, mưa bắt đầu lất phất bay.
"NM01, nguồn điện có đủ không?" Tôn Vũ lo lắng hỏi.
“Dư thừa!” NM01 lập tức đáp: “Buổi chiều trên sân thi đấu ta đã nạp đủ năng lượng mặt trời.”
"Khà khà, vậy là tốt rồi! Chỉ cần gặp đoàn xe Tào gia trước khi xảy ra chuyện là OK." Tôn Vũ nhìn con đường phía trước, dấu bánh xe lằn trên mặt đường, theo những dấu này đi tìm thì tuyệt đối không thành vấn đề.
Đoàn xe Tào gia lúc này đã cách Từ châu khá xa. Sắc trời trở tối, trời đột nhiên lại mưa.
Tào Đức đi phía trước ngẩng đầu nhìn trời, nói với xa phu bên cạnh: “A Vinh, ngươi đi lên trước tìm một nơi nghỉ chân. Trời tối lại mưa thế này không thể đi tiếp được. Chúng ta phải tìm nơi qua đêm rồi.”
Xa phu A Vinh hành lễ, phóng lên trước đoàn xe tìm đường. Hắn đi một đoạn đã thấy một ngôi chùa cổ ở pía trươc không xa. Phương viên mấy chục dặm quanh ngôi chùa này không có nhà dân nào, duy trì nó toàn bộ dựa vào tiền dầu đèn của lữ khách.
Tào Đức mang theo đoàn xe tiến vào chùa, có tri khách tăng ra nghênh tiếp. Ngôi chùa này không lớn, không chứa được nhiều người. Đoàn xe Tào gia có hơn trăm chiếc, chỉ xa phu đã có hơn một trăm người. Hơn nữa người nhà Tào gia già trẻ lớn bé hơn bốn mươi người, tổng cộng khoảng một trăm năm mươi người, ngôi chùa nhỏ không thể chứa hết được.
Tào Đức ra lệnh một tiếng, xa phu tạp dịch đều lên xe ngựa nghỉ ngơi, trong chùa chỉ còn lại gia quyến Tào gia, cùng với Mi Phương đi theo. Về phần Trương Khải phụng mệnh bảo vệ và năm trăm binh sĩ mang theo thì đều hạ trại ngoài chùa. Năm trăm binh dựng bảy tám mươi doanh trướng vây xung quanh ngôi chùa.
Bố trí ổn thỏa xong lãi thai quân Tào Tung nói với Mi Phương: “ Kỹ năng ‘Châu toán’ của Mi nhị tiểu thư thật tuyệt diệu. Lão thân cam đoan tiểu thư sau khi đến Duyện châu sẽ được con gái của ta trọng dụng.”
Mi Phương vẫn còn chưa hết giận Lý Nam, nàng không quan tâm về sau mình có được trọng dụng hay không, căm tức nói: "Tào lão phu nhân, Lý Nam kia thực không biết nặng nhẹ. Khi dễ ta không nói, lại còn không để mặt mũi cho Tào tiểu đệ. Hắn đáng bị sơn tặc chém chết!"
Tào Đức ở bên cạnh cũng hăng hái phụ họa: “Tên kia sơm muộn gì cũng bị sơn tặc một đao đoạt mệnh, ha ha!”
Mấy người đang nói giỡn trong phòng, lại không biết ngoài phòng Trương Khải đã động sát cơ. Trương Khải vốn là dư đảng giặc khăn vàng, năm trăm binh sĩ ả mang đến đều là bộ hạ cũ, không hề có binh sĩ gốc Từ Châu. Lúc này ngôi chùa bị Tào gia chiếm lấy nghỉ ngơi, để binh lính và xa phu ở ngoài.
Mưa tuôn phần phật, y giáp đều ẩm ướt, rất nhiều binh bất mãn. Quân doanh nhốn nháo ầm ầm, đều nói người Tào gia không có nhân phẩm.
Trương Khải tuần tra một vòng doanh trại, thấy thủ hạ đều oán hận Tào gia thì thầm tính trong lòng. Ả gọi mấy đầu mục tâm phúc vào trướng, hạ giọng thương nghị: "Chúng ta vốn là dư đảng Hoàng Cân, bây giờ miễn cưỡng quy hàng Đào Khiêm, cũng không được trọng dụng, chỉ có thể làm mấy việc thấp kém như hộ vệ, vĩnh viễn không ngóc đầu lên được. Nhìn ngựa xe của Tào gia vô số, tiền tài chất đầy rương, chúng ta muốn phát tài thì phải nhờ Tào gia rồi."
Trương Khải cười nói: "Canh ba tối nay chúng ta thừa dịp mưa gió yên lặng giết hết đám xa phu bên ngoài, sau đó vào chùa đồ sát chó gà không tha, lấy tài vật của Tào gia vào rừng làm thảo khấu, mọi người thấy thế nào?"
Đám thủ hạ lập tức gật đầu đồng ý.
Canh ba đêm đó, mưa gió vẫn còn vần vũ. Trời đất một màu thăm thẳm, chỉ có tiếng mưa xối ào ào không ngớt. Thanh âm này vừa lúc giúp Trương Khải làm ác. Ả triệu tập lên năm trăm quân sĩ, nhẹ nhàng tiến đến gần đoàn xe Tào gia. Tiếng kêu rên vang lên liên miên hòa lẫn với tiếng mưa. Đám tặc binh mò bên người xa phu đan ngủ say, tay trái bịt miệng, tay phải cứa một đao trên cổ, hơn trăm người xa phu liền xong đời.
Chỉ có xa phu A Vinh đêm nay lại mất ngủ. Khi một tặc binh mò đến bên cạnh hắn đang muốn ra tay thì A Vinh vừa lúc mở mắt. Hắn nhìn thấy một binh sĩ cầm đao hướng về phía hắn sợ điếng người. A Vinh lăn từ trên xe ngựa xuống bụi cỏ, hét lớn: "Có trộm..." Tiếng hét đến đây thì ngừng, hai gã binh sĩ vọt tới chém A Vinh thành ba đoạn.
Một tiếng kêu cứu cuối cùng này đã kinh động đến người Tào gia trong chùa Tào Đức cầm thanh bảo kiếm chạy ra cửa xem, vừa lúc đụng phải Trương Khải.
Hồng quang trên thân Trương Khải chợt lóe, hai chữ "Sơn tặc" bay ra, một đao chém chết Tào Đức ngay trước cửa chùa. Thì ra ngôi chùa này nằm bên cạnh một ngọn núi nhỏ, thuộc về phạm vi rừng núi, vừa lúc thuận lợi cho Trương Khải phát huy võ tướng kỹ "Sơn tặc". Tào Đức chỉ là nam nhân, hơn nữa còn là thiếu niên, căn bản không phải ;à đói thủ của Trương Khải biết võ tướng kỹ, một chiêu cũng không đỡ được liền đã xong đời.
"Ha ha ha! Giết sạch tất cả cho ta." Trương Khải lớn tiếng cười nói: "Ồ, chờ một chút… Đừng giết Mi nhị tiểu thư! Nàng cùng là Từ Châu đi ra, ta cùng nàng còn có chút giao tình."
Trương Khải ầm ĩ như thế làm người trong chùa nháo nhào sợ hãi. Hơn bốn mươi người Tào gia thất kinh, ôm nhau thành một đám run cầm cập. Mi Phương cũng bị dọa chết khiếp, nhưng nàng muốn tìm người để ôm đều không được. Xung quanh đều là người Tào gia, không hề quen thuộc với Mi nhị tiểu thư. Hơn nữa Mi Phương bình thường ngang ngược, tuy ở chung cùng người Tào gia không lâu nhưng mọi người cũng không thích nàng. Về phần sư sãi trong chùa đã sớm trốn vào mấy nhà kho chứa củi, không dám nhúc nhích.
Trương Khải vung tay, năm trăm tặc binh tiến lên, gặp người là chém, chỉ chốc lát giết cả nhà Tào gia kêu khóc thảm thiết. Mi Phương muốn leo tường chạy trốn nhưng ngôi chùa bị vây bốn mặt, làm gì có chỗ nào chạy được ra ngoài. Nàng theo một tăng nhân chạy đến hậu viện, mới leo đến nửa tường thì một tặc binh xông lại đây, phất tay chém một đao bay đầu tăng nhân kia, máu phun ra nuốm đỏ toàn thân Mi Phương. Mùi máu tanh nồng làm Mi Phương sợ đến té ngã không đứng dậy nổi.
Mấy tên binh sĩ trói tay chân Mi Phương lại kéo vào trong chùa, ném vào trong đại đường. Lúc này Trương Khải đang ngồi trên đại đường, chỉ huy binh sĩ tỏa ra các nơi giết người cướp của.
"Trương Khải tướng quân!" Mi Phương nhìn thấy Trương Khải, nhịn không được kêu lên: "Ngài là tướng quân Từ Châu, tỷ tỷ của ta là quan văn Từ Châu, hai người là đồng liêu, có thể xem tình cảm trước kia thả cho ta một con đường được không?"
"Hì hì! Mi Phương ngoa ngoắt đâu rồi? Không phải bình thường ngươi rất to mồm hay sao?" Trương Khải ngoan độc nói: "Nếu ở tại Từ Châu ngươi nó tốt với ta đôi lời thì chúng ta còn có chút giao tình, bây giờ còn có thể thả ngươi một con đường, ta chỉ mang tài vật Tào gia đi thôi. Nhưng bình thường ngươi chua ngoa đanh đá, rất vô lễ với ta, bây giờ ta sẽ dạy cho ngươi một bài học làm người!"
Mi Phương sợ đến không dám nhúc nhích, nào dám cãi lại.
Trương Khải bĩu môi, nói với ba tên binh sĩ vô cùng xấu xí: "Ả đàn à này cho các ngươi hưởng dụng. Đừng đùa giỡn chết từ đầu, trước khi chết cho ả biết phải lễ độ với người khác, nếu đắc tội với người thì kết quả rất là đáng sợ! Ha ha ha."
"A... Không được." Mi Phương nghe những lời này sợ hãi hét lớn lên. Trước đây tại Từ châu Mi Phương ỷ vào danh tiếng Mi gia gây sự khắp nơi, già trẻ lớn bé tại Từ Châu đều đắc tội. Ngay cả muội muội Mi Trinh cũng bị nàng mắng là phế vật, thừa dịp Mi Trúc không ở nhà tự mình tùy tiện quyết định gả nàng cho Đào Khiêm.
Ngay cả muội muội đều mang ra đùa bỡn thì đừng nói tới người khác rồi. Trương Khải là hàng tướng, trước đây lại làm giặc khăn vàng nên Mi Phương đã nhiều lần nhục mạ ả. Hiện tại người ta trả thù nàng mới biết được kết quả việc vô duyên vô cớ đắc tội với người khác. Nhưng bây giờ hối hận thì đã muộn, ba tên binh sĩ xấu xí này chắc chắn sẽ tiền dâm hậu sát nàng, sau khi chết không biết có được toàn thây hay không.
Hai mắt Mi Phương đỏ lên, cười thảm một tiếng, hai hàng nước mắt chảy xuống.
Ba tên kia tiến lại gần, một tên thì mi lệch mắt lé, một tên méo miệng, một tên gù lưng gập quá nửa người, thật là xấu đến mức người ta quay mặt đi không muốn nhìn. Ba tên đều chảy dãi, đối với những người như họ thì được cùng một lần với Mi Phương vừa tôn quý vừa xinh đẹp như vậy chẳng khác gì giấc mộng. Huống hồ họ có thể tùacute; đùa giỡn cô nàng này, ngay cả quyền lợi phản kháng cũng không có. Ba tên trong lòng mừng như nở hoa, thầm may mắn mình sống không uổng phí.
Ba tên vừa cười vừa đưa tay lên định lột quần áo Mi Phương. Mấy bàn tay đầy bùn đất sắp chạm đến ngực nàng…
Ôi, kiếp sau.. ta muốn làm người tốt, không đi gây sự khắp nơi nữa. Mi Phương cam chịu nhắm mắt lại.
Đúng lúc này, một mũi tên kèm theo kim quang xuyên qua màn mưa trùng điệp từ ngoài chùa bay tới. Mũi tên mang sức mạnh như thần tiễn vút một cái bay vào trong chùa.
/272
|