Hai cái chén rỗng được đặt lên bàn, ánh mắt Mục Tuỳ nhìn chằm chằm Mạnh Như Ký, đồng tử tăm tối như mực.
Lúc này Mạnh Như Ký lại lười nhìn Mục Tuỳ, nàng liếc Lâm phu nhân một cái, thấy Lâm phu nhân đang nhìn Diệp Xuyên thì cũng quay đầu nhìn Diệp Xuyên:
"Diệp Đại Hà, ngươi không cần chơi trò chơi vận mệnh cùng chúng ta."
Ngón tay Diệp Xuyên rơi xuống bên thành chén, khẽ xoay một vòng: "Mạnh cô nương..."
Mạnh Như Ký cho rằng với tính cách của hắn, hắn sẽ cố chấp muốn uống cùng bọn họ, nàng đang muốn cướp lấy cái chén của hắn thì lại thấy ngón tay hắn bật ra, đẩy cái chén đi.
Nước trà có độc chú trong chén lắc lư hai cái, sau đó đứng vững lại.
"Ngươi nói đúng." Diệp Xuyên nhìn chằm chằm Lâm phu nhân: "Phải có người làm nhân chứng, đề phòng rủi ro."
Trong lời nói mang theo rất nhiều vẻ bất mãn với Lâm phu nhân, như thể Lâm phu nhân sẽ nuốt lời.
Lâm phu nhân cũng không tức giận, thu lại chén trà.
"Theo lý mà nói, người không liên quan đến ngàn vàng vốn không nên ở lại chỗ ta, nhưng vị Diệp công tử này, ta thấy ngươi quả thực rất quen mắt, ở vùng đất Vô Lưu lâu như vậy mà ta còn chưa từng có cảm giác này, vẫn mong công tử ở lại, nói chuyện với lão phu nhân thêm vài câu." Lâm phu nhân chỉ vào hai chén trà rỗng: "Cũng tiện cho ngươi làm chứng."
"Được." Diệp Xuyên đồng ý.
"Hai gian phòng trong sân, hai vị công tử không chê thì ở một phòng, phòng còn lại cho Mạnh cô nương."
"Không đúng." Mạnh Như Ký ngắt lời Lâm phu nhân: "Ta và Thiên Sơn Quân là phu thê, chúng ta nên ở một phòng, phòng còn lại Diệp Xuyên ngươi ở đi, tiện cho ngươi và phu nhân nói chuyện."
"Phu thê?" Lâm phu nhân hơi kinh ngạc.
Mục Tuỳ không đáp, chỉ phụ hoạ bằng cái trợn mắt mất kiên nhẫn, tiếng thở dài phát ra từ mũi tràn đầy vẻ bất lực.
Lấy mạng chơi đùa, nhưng vẫn không quên điều này...
Mục Tuỳ thả trôi ánh mắt, không nhìn Mạnh Như Ký nữa, cũng lười tranh luận với nàng về việc ngủ phòng nào.
"Không ngờ đấy." Lâm phu nhân quan sát Mục Tuỳ, như cười như không: "Thiên Sơn Quân, còn biết cưới vợ."
Nhớ đến chuyện "cưới vợ" hoang đường trong quá khứ, Mục Tuỳ đột nhiên phát hiện, giữa hắn và Mạnh Như Ký dường như vĩnh viễn tính kế lẫn nhau, lôi kéo lẫn nhau như vậy, đến tận lúc này, vẫn là như vậy...
Bất luận là tỷ đệ hay là phu thê, đều không ngừng.
Mục Tuỳ bình tĩnh lại, nói với Lâm phu nhân: "Hai người đều đã uống trà, nên phân thắng thua thế nào?"
"Tính điểm đi, nhiệm vụ mỗi ngày, nếu hai người đều hoàn thành thì người hoàn thành tốt hơn sẽ được một điểm. Nếu có người không hoàn thành... vậy cũng không cần tính điểm nữa."
Lâm phu nhân nói rồi xoay tay, một tấm gỗ to bằng lòng bàn tay xuất hiện trên tay bà ta, tay còn lại nắm giữa không trung, một cái bút xuất hiện. Bà ta viết ra sáu chữ "Thiên Sơn Quân" và "Mạnh cô nương" trên tấm gỗ.
"Hôm nay bắt đầu đi."
Lâm phu nhân thản nhiên nói ra một câu, nhưng giây tiếp theo, trong cơ thể Mạnh Như Ký và Mục Tuỳ cùng dâng lên cảm giác kỳ lạ.
Như thể có vài sợi tơ chạy khắp cơ thể họ, thông qua mạch máu đi đến khắp tứ chi.
Vẻ mặt Mạnh Như Ký và Mục Tuỳ đột nhiên thu lại, như thể cảm nhận được "chú độc" kỳ lạ này trong cơ thể.
"Nhiệm vụ đầu tiên."
Giọng nói của Lâm phu nhân qua tai Mạnh Như Ký và Mục Tuỳ còn không giống với vừa nãy. Giọng nói của bà ta như thể đang điều khiển những sợi tơ này, bảo bọn chúng động đậy.
Đối diện với nhiệm vụ chưa biết, Mạnh Như Ký nhìn Lâm phu nhân, bàn tay đặt dưới bàn đá không khỏi khẽ siết chặt.
"Làm bữa tối đi."
Bốn chữ vừa nói, sân nhỏ yên tĩnh trở lại.
Bàn tay đặt dưới bàn của Mạnh Như Ký cũng không khỏi thả lỏng: "Hửm?" Nàng có chút nghi ngờ tai mình: "Làm gì?"
"Bữa tối." Lâm phu nhân vẫn ngồi ngay ngắn, mặc dù lưng hơi còng nhưng vẫn có thể nhìn ra bà ta đang cố gắng duy trì phong thái của mình: "Rừng cây phía sau có ít rau dại, các ngươi phải tự nhận biết để hái, có rau có độc, có rau khó ăn, các ngươi chú ý phân biệt. Làm xong cơm thì mọi người cùng ăn, ai làm tốt thì điểm hôm nay thuộc về người đó."
Mạnh Như Ký nghe rồi híp mắt, cảm thấy bây giờ bản thân không phải họ Mạnh, mà là đang mơ mộng.
Mục Tuỳ đã đứng dậy, bước về phía ngoài sân.
Mạnh Như Ký thấy hắn cử động thì đương nhiên cũng không tụt lại phía sau, lập tức đứng dậy đi theo.
Lâm phu nhân cười nhìn hai người một trước một sau ra ngoài, bắt đầu dọn bàn, vừa dọn vừa cảm thán: "Thiên Sơn Quân đã cưới vợ rồi, thế gian này đúng là chuyện gì cũng có."
Diệp Xuyên vẫn ngồi tại chỗ, vẻ mặt bình tĩnh đáp lại một câu: "Bọn họ còn cùng uống độc chú do bà đưa."
"Đúng vậy." Lâm phu nhân khẽ cười: "Đây không phải tử cục sao, vì ngàn vàng mà biến phu thê thành thế này?"
"Hầu hết phu thê đều là thế này."
Lâm phu nhân ngước mắt nhìn Diệp Xuyên: "Diệp công tử nói chuyện cũng có chút lạnh lùng." Bà ta rót một chén trà khác đưa đến trước mặt Diệp Xuyên.
Diệp Xuyên liếc một cái, không động đậy: "Thế nên, Lâm phu nhân muốn nói gì với ta?"
"Đừng căng thẳng, trà này không có độc." Lâm phu nhân đẩy chén trà gần hơn chút: "Diệp công tử, nói chút chuyện vặt với ta là được, ta cũng hiếu khách."
Diệp Xuyên nghe vậy liền khẽ nghiêng đầu, nhìn cái sân được dọn dẹp sạch bong: "Vậy sao..."
Mục Tuỳ và Mạnh Như Ký một trước một sau bước đến khu rừng, Mạnh Như Ký đã bắt đầu nghiêm túc xem xét rau cỏ trên đất, nàng cố gắng phân biệt rau dại và cỏ trong màn sương, nhưng sương mù quả thực hơi ảnh hưởng tầm nhìn, nàng không thể không cúi đầu khom lưng nghiêm túc tìm.
"Nơi này ẩm ướt quá đi..." Mạnh Như Ký lẩm bẩm: "Lâm phu nhân có phải bị còng lưng vì thấp khớp không."
Nàng còn chưa nói dứt lời, đầu đã nhắm thẳng vào một tấm lưng rắn chắc, như thể đập vào một cái cây.
Mạnh Như Ký đứng thẳng người, nhìn Mục Tuỳ dừng chân trước mặt.
"Sao thế?" Mạnh Như Ký hỏi: "Ngươi thấy rau dại rồi?"
"Mạnh sơn chủ, ta nhìn lầm ngươi rồi."
Mạnh Như Ký nhướng mày, không hiểu chuyện gì.
Mục Tuỳ quay người, vẻ mặt ẩn giấu ý giận, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống: "Tại sao ngươi lại uống trà đó? Lỗ mãng như vậy!?"
"Nực cười." Mạnh Như Ký lạnh lùng: "Ai uống trước? Ai lỗ mãng?"
Giọng nói của Mục Tuỳ càng trào phúng: "Ta có lệ khí hộ thân, độc trên thế gian không thể so được, chú độc của bà ta có thể làm ta bị thương?"
Mạnh Như Ký nghe vậy liền sững người, chuyện này nàng quả thực chưa nghĩ đến...
Mục Tuỳ này! Đang kháng đao bằng kim chung tráo (Một loại võ công luyện thân thể rắn chắc đến mức như được một chiếc chuông bằng vàng chụp lên toàn thân, ngoại lực khó mà công kích)!
Chỉ có mình nàng, cởi trần ra trận?
Có điều nghĩ lại, cũng phải, trước đây bọn họ bị Lạc Nghênh Phong trói, cùng chìm xuống Nại Hà, Mạc Ly là chủ nhân Vô Lưu, Nại Hà không làm hắn bị thương là chuyện dễ hiểu, nhưng tại sao Mục Tuỳ lại bình an vô sự, hắn còn muốn dìm chết Mạc Ly trong Nại Hà nữa! Mặc dù hắn có thể nói hắn đã chuẩn bị trước, nhưng có lệ khí hộ thân hiển nhiên càng hợp lý hơn!
"Ngày thường ngươi tự nhận thông minh, lúc này lại không biết nghĩ kỹ lại?" Mục Tuỳ mắng: "Ngươi uống làm gì!"
"Đương nhiên là vì ngàn vàng rồi!" Từ sau khi tỉnh ngộ chuyện hắn có lệ khí hộ thân, Mạnh Như Ký cũng không để bị mắng: "Chỉ cho ngươi không thể tránh khỏi, không nhìn được ta dùng mạng đánh cược sao?"
"Ngươi đúng là..."
"Gượm đã!" Mạnh Như Ký ngăn hắn lại, bình tĩnh, để cảm xúc của mình ổn định lại. Nàng nhìn chằm chằm Mục Tuỳ, nghiêng đầu hỏi: "Ta đánh cược bằng mạng của mình, ngươi lo cái gì?"
Đôi môi Mục Tuỳ như bị câu hỏi này dán lại, động đậy rồi lại động đậy, run rẩy rồi lại run rẩy, nhưng không thể mở ra được.
"Thiên Sơn Quân, lần trước ngươi thừa nhận ngươi đã rung động, nhưng có lẽ mấy ngày này, ngươi thực sự đã thích ta hơn, đúng không?" Đôi mắt nàng phản chiếu tất cả ánh sáng, nhìn chằm chằm hắn, không bỏ qua bất kỳ dao động cảm xúc nào của hắn: "Không chỉ rung động?"
Trong khu rừng yên tĩnh, từng tầng sương mù rơi xuống giữa hai người.
"Mạnh Như Ký..." Mục Tuỳ quay người, bước như bay vào trong rừng, bước chân giẫm lên thảm cỏ nghe có chút vội vàng: "Ngươi đúng là vô lý."
Trước đây... còn có thể nhìn thẳng vào mắt nàng...
Mạnh Như Ký nhìn bóng lưng Mục Tuỳ, không trực tiếp đuổi theo. Lúc này bên cạnh nàng không có người, Mục Tuỳ cũng không dám quay đầu, vì thế không ai nhìn thấy được ý cười không thể che giấu trên khuôn mặt nàng.
Lúc này Mạnh Như Ký lại lười nhìn Mục Tuỳ, nàng liếc Lâm phu nhân một cái, thấy Lâm phu nhân đang nhìn Diệp Xuyên thì cũng quay đầu nhìn Diệp Xuyên:
"Diệp Đại Hà, ngươi không cần chơi trò chơi vận mệnh cùng chúng ta."
Ngón tay Diệp Xuyên rơi xuống bên thành chén, khẽ xoay một vòng: "Mạnh cô nương..."
Mạnh Như Ký cho rằng với tính cách của hắn, hắn sẽ cố chấp muốn uống cùng bọn họ, nàng đang muốn cướp lấy cái chén của hắn thì lại thấy ngón tay hắn bật ra, đẩy cái chén đi.
Nước trà có độc chú trong chén lắc lư hai cái, sau đó đứng vững lại.
"Ngươi nói đúng." Diệp Xuyên nhìn chằm chằm Lâm phu nhân: "Phải có người làm nhân chứng, đề phòng rủi ro."
Trong lời nói mang theo rất nhiều vẻ bất mãn với Lâm phu nhân, như thể Lâm phu nhân sẽ nuốt lời.
Lâm phu nhân cũng không tức giận, thu lại chén trà.
"Theo lý mà nói, người không liên quan đến ngàn vàng vốn không nên ở lại chỗ ta, nhưng vị Diệp công tử này, ta thấy ngươi quả thực rất quen mắt, ở vùng đất Vô Lưu lâu như vậy mà ta còn chưa từng có cảm giác này, vẫn mong công tử ở lại, nói chuyện với lão phu nhân thêm vài câu." Lâm phu nhân chỉ vào hai chén trà rỗng: "Cũng tiện cho ngươi làm chứng."
"Được." Diệp Xuyên đồng ý.
"Hai gian phòng trong sân, hai vị công tử không chê thì ở một phòng, phòng còn lại cho Mạnh cô nương."
"Không đúng." Mạnh Như Ký ngắt lời Lâm phu nhân: "Ta và Thiên Sơn Quân là phu thê, chúng ta nên ở một phòng, phòng còn lại Diệp Xuyên ngươi ở đi, tiện cho ngươi và phu nhân nói chuyện."
"Phu thê?" Lâm phu nhân hơi kinh ngạc.
Mục Tuỳ không đáp, chỉ phụ hoạ bằng cái trợn mắt mất kiên nhẫn, tiếng thở dài phát ra từ mũi tràn đầy vẻ bất lực.
Lấy mạng chơi đùa, nhưng vẫn không quên điều này...
Mục Tuỳ thả trôi ánh mắt, không nhìn Mạnh Như Ký nữa, cũng lười tranh luận với nàng về việc ngủ phòng nào.
"Không ngờ đấy." Lâm phu nhân quan sát Mục Tuỳ, như cười như không: "Thiên Sơn Quân, còn biết cưới vợ."
Nhớ đến chuyện "cưới vợ" hoang đường trong quá khứ, Mục Tuỳ đột nhiên phát hiện, giữa hắn và Mạnh Như Ký dường như vĩnh viễn tính kế lẫn nhau, lôi kéo lẫn nhau như vậy, đến tận lúc này, vẫn là như vậy...
Bất luận là tỷ đệ hay là phu thê, đều không ngừng.
Mục Tuỳ bình tĩnh lại, nói với Lâm phu nhân: "Hai người đều đã uống trà, nên phân thắng thua thế nào?"
"Tính điểm đi, nhiệm vụ mỗi ngày, nếu hai người đều hoàn thành thì người hoàn thành tốt hơn sẽ được một điểm. Nếu có người không hoàn thành... vậy cũng không cần tính điểm nữa."
Lâm phu nhân nói rồi xoay tay, một tấm gỗ to bằng lòng bàn tay xuất hiện trên tay bà ta, tay còn lại nắm giữa không trung, một cái bút xuất hiện. Bà ta viết ra sáu chữ "Thiên Sơn Quân" và "Mạnh cô nương" trên tấm gỗ.
"Hôm nay bắt đầu đi."
Lâm phu nhân thản nhiên nói ra một câu, nhưng giây tiếp theo, trong cơ thể Mạnh Như Ký và Mục Tuỳ cùng dâng lên cảm giác kỳ lạ.
Như thể có vài sợi tơ chạy khắp cơ thể họ, thông qua mạch máu đi đến khắp tứ chi.
Vẻ mặt Mạnh Như Ký và Mục Tuỳ đột nhiên thu lại, như thể cảm nhận được "chú độc" kỳ lạ này trong cơ thể.
"Nhiệm vụ đầu tiên."
Giọng nói của Lâm phu nhân qua tai Mạnh Như Ký và Mục Tuỳ còn không giống với vừa nãy. Giọng nói của bà ta như thể đang điều khiển những sợi tơ này, bảo bọn chúng động đậy.
Đối diện với nhiệm vụ chưa biết, Mạnh Như Ký nhìn Lâm phu nhân, bàn tay đặt dưới bàn đá không khỏi khẽ siết chặt.
"Làm bữa tối đi."
Bốn chữ vừa nói, sân nhỏ yên tĩnh trở lại.
Bàn tay đặt dưới bàn của Mạnh Như Ký cũng không khỏi thả lỏng: "Hửm?" Nàng có chút nghi ngờ tai mình: "Làm gì?"
"Bữa tối." Lâm phu nhân vẫn ngồi ngay ngắn, mặc dù lưng hơi còng nhưng vẫn có thể nhìn ra bà ta đang cố gắng duy trì phong thái của mình: "Rừng cây phía sau có ít rau dại, các ngươi phải tự nhận biết để hái, có rau có độc, có rau khó ăn, các ngươi chú ý phân biệt. Làm xong cơm thì mọi người cùng ăn, ai làm tốt thì điểm hôm nay thuộc về người đó."
Mạnh Như Ký nghe rồi híp mắt, cảm thấy bây giờ bản thân không phải họ Mạnh, mà là đang mơ mộng.
Mục Tuỳ đã đứng dậy, bước về phía ngoài sân.
Mạnh Như Ký thấy hắn cử động thì đương nhiên cũng không tụt lại phía sau, lập tức đứng dậy đi theo.
Lâm phu nhân cười nhìn hai người một trước một sau ra ngoài, bắt đầu dọn bàn, vừa dọn vừa cảm thán: "Thiên Sơn Quân đã cưới vợ rồi, thế gian này đúng là chuyện gì cũng có."
Diệp Xuyên vẫn ngồi tại chỗ, vẻ mặt bình tĩnh đáp lại một câu: "Bọn họ còn cùng uống độc chú do bà đưa."
"Đúng vậy." Lâm phu nhân khẽ cười: "Đây không phải tử cục sao, vì ngàn vàng mà biến phu thê thành thế này?"
"Hầu hết phu thê đều là thế này."
Lâm phu nhân ngước mắt nhìn Diệp Xuyên: "Diệp công tử nói chuyện cũng có chút lạnh lùng." Bà ta rót một chén trà khác đưa đến trước mặt Diệp Xuyên.
Diệp Xuyên liếc một cái, không động đậy: "Thế nên, Lâm phu nhân muốn nói gì với ta?"
"Đừng căng thẳng, trà này không có độc." Lâm phu nhân đẩy chén trà gần hơn chút: "Diệp công tử, nói chút chuyện vặt với ta là được, ta cũng hiếu khách."
Diệp Xuyên nghe vậy liền khẽ nghiêng đầu, nhìn cái sân được dọn dẹp sạch bong: "Vậy sao..."
Mục Tuỳ và Mạnh Như Ký một trước một sau bước đến khu rừng, Mạnh Như Ký đã bắt đầu nghiêm túc xem xét rau cỏ trên đất, nàng cố gắng phân biệt rau dại và cỏ trong màn sương, nhưng sương mù quả thực hơi ảnh hưởng tầm nhìn, nàng không thể không cúi đầu khom lưng nghiêm túc tìm.
"Nơi này ẩm ướt quá đi..." Mạnh Như Ký lẩm bẩm: "Lâm phu nhân có phải bị còng lưng vì thấp khớp không."
Nàng còn chưa nói dứt lời, đầu đã nhắm thẳng vào một tấm lưng rắn chắc, như thể đập vào một cái cây.
Mạnh Như Ký đứng thẳng người, nhìn Mục Tuỳ dừng chân trước mặt.
"Sao thế?" Mạnh Như Ký hỏi: "Ngươi thấy rau dại rồi?"
"Mạnh sơn chủ, ta nhìn lầm ngươi rồi."
Mạnh Như Ký nhướng mày, không hiểu chuyện gì.
Mục Tuỳ quay người, vẻ mặt ẩn giấu ý giận, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống: "Tại sao ngươi lại uống trà đó? Lỗ mãng như vậy!?"
"Nực cười." Mạnh Như Ký lạnh lùng: "Ai uống trước? Ai lỗ mãng?"
Giọng nói của Mục Tuỳ càng trào phúng: "Ta có lệ khí hộ thân, độc trên thế gian không thể so được, chú độc của bà ta có thể làm ta bị thương?"
Mạnh Như Ký nghe vậy liền sững người, chuyện này nàng quả thực chưa nghĩ đến...
Mục Tuỳ này! Đang kháng đao bằng kim chung tráo (Một loại võ công luyện thân thể rắn chắc đến mức như được một chiếc chuông bằng vàng chụp lên toàn thân, ngoại lực khó mà công kích)!
Chỉ có mình nàng, cởi trần ra trận?
Có điều nghĩ lại, cũng phải, trước đây bọn họ bị Lạc Nghênh Phong trói, cùng chìm xuống Nại Hà, Mạc Ly là chủ nhân Vô Lưu, Nại Hà không làm hắn bị thương là chuyện dễ hiểu, nhưng tại sao Mục Tuỳ lại bình an vô sự, hắn còn muốn dìm chết Mạc Ly trong Nại Hà nữa! Mặc dù hắn có thể nói hắn đã chuẩn bị trước, nhưng có lệ khí hộ thân hiển nhiên càng hợp lý hơn!
"Ngày thường ngươi tự nhận thông minh, lúc này lại không biết nghĩ kỹ lại?" Mục Tuỳ mắng: "Ngươi uống làm gì!"
"Đương nhiên là vì ngàn vàng rồi!" Từ sau khi tỉnh ngộ chuyện hắn có lệ khí hộ thân, Mạnh Như Ký cũng không để bị mắng: "Chỉ cho ngươi không thể tránh khỏi, không nhìn được ta dùng mạng đánh cược sao?"
"Ngươi đúng là..."
"Gượm đã!" Mạnh Như Ký ngăn hắn lại, bình tĩnh, để cảm xúc của mình ổn định lại. Nàng nhìn chằm chằm Mục Tuỳ, nghiêng đầu hỏi: "Ta đánh cược bằng mạng của mình, ngươi lo cái gì?"
Đôi môi Mục Tuỳ như bị câu hỏi này dán lại, động đậy rồi lại động đậy, run rẩy rồi lại run rẩy, nhưng không thể mở ra được.
"Thiên Sơn Quân, lần trước ngươi thừa nhận ngươi đã rung động, nhưng có lẽ mấy ngày này, ngươi thực sự đã thích ta hơn, đúng không?" Đôi mắt nàng phản chiếu tất cả ánh sáng, nhìn chằm chằm hắn, không bỏ qua bất kỳ dao động cảm xúc nào của hắn: "Không chỉ rung động?"
Trong khu rừng yên tĩnh, từng tầng sương mù rơi xuống giữa hai người.
"Mạnh Như Ký..." Mục Tuỳ quay người, bước như bay vào trong rừng, bước chân giẫm lên thảm cỏ nghe có chút vội vàng: "Ngươi đúng là vô lý."
Trước đây... còn có thể nhìn thẳng vào mắt nàng...
Mạnh Như Ký nhìn bóng lưng Mục Tuỳ, không trực tiếp đuổi theo. Lúc này bên cạnh nàng không có người, Mục Tuỳ cũng không dám quay đầu, vì thế không ai nhìn thấy được ý cười không thể che giấu trên khuôn mặt nàng.
/83
|