Chiếc ô tô tới đón họ trước khách sạn, như đã thông báo. Ra khỏi Oslo, Ashton yêu cầu hai hành khách phải băng kín mắt cho tới cuối hành trình.
Họ đi hai giờ đường trong cảnh hoàn toàn tối tăm. Khi rốt cuộc chiếc xe cũng đi chậm dần, Ashton cho phép họ được tháo băng mắt. Andrew nhìn xung quang anh. Một lối đi trải sỏi dẫn vào một tu viện khép mình giữa vùng nông thôn.
- Đây chính là nơi bà tôi đã sống hết đời sao? Suzie hốt hoảng hỏi.
- Đúng vậy, và bà ấy đã rất hạnh phúc ở nơi này. Khi vào cô sẽ thấy nơi này rất đẹp và bên trong không có vẻ gì là tu viện như mọi người nghĩ.
- Bà tôi chưa bao giờ ra khỏi đây sao?
- Đôi khi, để vào trong làng, nhưng chưa bao giờ đi quá lâu. Tôi biết cô ngạc nhiên vì điều gì, nhưng cứ vừa ra khỏi đây là bà ấy lại chỉ còn một mong muốn, trở về ngay lập tức. Còn một điều nữa sẽ khiến cô ngạc nhiên, và chắc chắn sẽ khiến cô thất vọng. Tôi muốn cho đến phút cuối cùng mới tiết lộ. Bà cô hiện không còn lí trí nữa. Không phải bà ấy bị tâm thần, mà từ hai năm nay, bà ấy không còn nói chuyện nữa hoặc nói rất ít, và chỉ để nói vài lời, những lời mơ hồ, rời rạc, không liên quan gì đến câu chuyện người ta đang nói. Bà ấy mắc một căn bệnh đại loại như là mất trí nhớ không thể phục hồi. Tối rất tiếc, Suzie, người phụ nữ mà cô sắp gặp không phải người phụ nữ trên những bức ảnh đã nuôi dưỡng trí tưởng tượng trong cô đâu. Dù sao, bây giờ cũng không còn là người đó nữa.
- Người phụ nữ mà tôi sắp gặp là bà tôi, Suzie đáp.
Chiếc ô tô đỗ lại trước lối vào tu viện.
Hai bà xơ tiếp họ và dẫn họ băng qua các ngã rẽ của một hành lang liền kề tu viện. Nhóm người đi lên một cầu thang và bước vào trong một hành lang mà hai bên tường đều ốp gỗ. Hai bà xơ đi trước. Ashton đi sau cùng. Họ dừng chân trước cánh cửa một phòng tiếp khách.
- Bà ấy đợi các vị ở đây, bà xơ lớn tuổi hơn nói với họ bằng thứ tiếng Anh văn phảng phất âm sắc địa phương. Đừng làm bà ấy mệt. Chúng tôi sẽ trở lại đón các vị.
Suzie đẩy cánh cửa và bước vào một mình.
Liliane Walker đang ngồi trên một chiếc ghế bành, quá rộng rãi đến mức khiến bà trở nên quá mỏng manh. Ánh mắt bà nhìn đăm đăm ra cửa sổ.
Suzie chầm chậm tiến vào. Cô quỳ xuống bên bà và áp tay bà lại trong tay mình.
Liliane từ từ quay mặt lại và mỉm cười với cô, không nói một lời.
- Cháu đã đi cả hành trình dài biết bao mới đến được bên bà, dài đằng đẵng, Suzie thì thầm.
Cô áp mặt lên đầu gối Liliane và hít hà mùi hương của bà. Đó là mùi hương dịu ngọt, mùi hương của người bà làm dịu đi mọi đớn đau thời thơ ấu.
Một tia nắng xuyên qua ô cửa sổ, chập chờn trên sàn nhà.
- Trời hôm nay đẹp quá, phải không? Liliane nói với giọng thật rõ ràng.
- Vâng, trời đẹp quá, Suzie đáp lại với giọng nghẹn ngào nước mắt. Cháu là Suzie Walker, là cháu gái của bà. Cháu không biết bà, nhưng bà đã sống cùng tuổi thơ của cháu. Bà đã đi cùng cháu trên con đường tới trường, cháu đã làm bài tập dưới sự trông nom của bà. Cháu đã tâm sự với bà mọi điều bí mật. Cháu đã có được biết bao sức mạnh từ bà. Bà đã giúp cháu vượt qua những thử thách của thời thiếu nữ. Bà đã chỉ đường cho cháu. Mỗi lần cháu làm được điều gì đó, đều là nhờ bà, và khi cháu thất bại, cũng là lỗi tại bà. Cháu đã trách bà quá đãng trí mà quên theo dõi cháu. Tối tối, cháu nói chuyện với bà ở trên giường. Như nhiều người thường cầu nguyện trước khi ngủ, cháu thì nói chuyện với bà.
Bàn tay run rẩy của Liliane đặt lên mái tóc Suzie.
Một khoảng im lặng kéo dài sau đó, chỉ có tiếng tích tắc của chiếc đồng hề treo tường.
Có người gõ cửa. Khuôn mặt Ashton xuất hiện qua khe cửa khép hờ. Đã đến lúc phải đi.
Suzie vuốt ve má của bà cô, vòng tay quanh người bà để ôm ghì lấy bà và hôn bà.
- Tôi biết cả, bà thì thầm vào tai cô. Tôi tha thứ cho cô vì chuyện xấu xa cô đã làm với mẹ của tôi. Tôi yêu cô.
Suzie nhìn thật sâu vào mắt bà cô và bước khỏi phòng bằng những bước giật lùi.
Khi cô ngoái lại trước khi rời khỏi căn phòng, cô chỉ thấy khuôn mặt đầy xáo trộn của Liliane đang mỉm cười với cô.
*
Ashton tiễn họ ra tận xe.
- Tài xế của tôi sẽ đưa hai người về khách sạn để lấy hành lí. Sau đó, ông ấy sẽ đưa hai người ra sân bay. Tôi đã tự ý mua hai vé đi New York cho hai người.
- Tôi muốn trở lại thăm bà, Suzie nói.
- Có lẽ là để lần khác, giờ là lúc phải về. Lúc nào cô cũng có thể liên lạc với tôi qua số này, ông ta vừa nói vừa chìa cho cô một mảnh giấy. Tôi sẽ báo tin về bà ấy cho cô, khi nào cô muốn.
- Tôi những muốn bà hiểu được những điều tôi nói biết bao, Suzie nói khi ngồi vào trong xe.
- Tôi chắc chắn bà cô hiểu. Ngày nào tôi cũng tới thăm và nói chuyện với bà ấy. Đôi khi, bà ấy mỉm cười với tôi, trong thời khắc đó, tôi muốn tin là bà ấy biết tôi ở đó. Lên đường may mắn nhé.
Ashton chờ cho đến khi chiếc xe rẽ ở cuối đường mới quay bước trở lại.
Ông trở lại căn phòng khách nhỏ nới Liliane Walker đang đợi ông, trên chiếc ghế bành.
- Em không còn nuối tiếc gì nữa chứ? Ông hỏi khi đóng cửa lại.
- Có chứ, cứ nghĩ tới điều đó em lại muốn được thăm Ấn Độ biết bao, em tin thế.
- Anh đang nói về…
- Em biết anh nói gì, George ạ, nhưng như thế sẽ tốt hơn. Giờ em đã là một bà già, em muốn con bé nhớ về em với những ước mơ cho nó. Và với tính khí của nó, nếu em cho nó thấy cảm xúc của mình, nó hẳn sẽ không thể cưỡng lại cái mong muốn tiết lộ sự thật, mong muốn tiếp tục việc chứng minh em vô tội. Rồi anh xem, nếu anh tiếp tục sống lâu hơn em, em chắc chắn con bé sẽ làm điều đó ngay khi em qua đời. Nó cứng đầu y hệt em.
- Khi anh bước vào căn cứ đó, anh ngỡ trái tim mình đã ngừng đập khi thấy con bé quá đỗi giống em.
- Trái tim anh thật kiên cường, George thân yêu, với tất cả những gì em đã bắt nó phải chịu đựng từ khi quen biết anh. Đi thôi, chúng ta về nhà nào, anh thích chứ, hôm nay trời thật đẹp, nhưng con bé khiến em kiệt sức rồi.
George đặt một nụ hôn lên trán Liliane Walker và giúp bà đứng dậy.
Tay trong tay, họ băng qua hành lang dài của tu viện.
- Cũng phải cảm ơn những bà xơ tốt bụng ở đây vì sự giúp đỡ của họ ngày hôm nay chứ.
- Chuyện đó đã xong rồi, Ashton đáp.
- Vậy thì chúng ta chỉ còn việc trở về thôi, Liliane vừa thì thầm vừa tì lên cây gậy chống. Khi nào em chết, anh sẽ trả lại chiếc chìa khóa cho con bé, anh hứa chứ?
- Chính em sẽ trả lại nó cho con bé, em mới là người sống lâu hơn anh, George Ashton trả lời vợ.
Họ đi hai giờ đường trong cảnh hoàn toàn tối tăm. Khi rốt cuộc chiếc xe cũng đi chậm dần, Ashton cho phép họ được tháo băng mắt. Andrew nhìn xung quang anh. Một lối đi trải sỏi dẫn vào một tu viện khép mình giữa vùng nông thôn.
- Đây chính là nơi bà tôi đã sống hết đời sao? Suzie hốt hoảng hỏi.
- Đúng vậy, và bà ấy đã rất hạnh phúc ở nơi này. Khi vào cô sẽ thấy nơi này rất đẹp và bên trong không có vẻ gì là tu viện như mọi người nghĩ.
- Bà tôi chưa bao giờ ra khỏi đây sao?
- Đôi khi, để vào trong làng, nhưng chưa bao giờ đi quá lâu. Tôi biết cô ngạc nhiên vì điều gì, nhưng cứ vừa ra khỏi đây là bà ấy lại chỉ còn một mong muốn, trở về ngay lập tức. Còn một điều nữa sẽ khiến cô ngạc nhiên, và chắc chắn sẽ khiến cô thất vọng. Tôi muốn cho đến phút cuối cùng mới tiết lộ. Bà cô hiện không còn lí trí nữa. Không phải bà ấy bị tâm thần, mà từ hai năm nay, bà ấy không còn nói chuyện nữa hoặc nói rất ít, và chỉ để nói vài lời, những lời mơ hồ, rời rạc, không liên quan gì đến câu chuyện người ta đang nói. Bà ấy mắc một căn bệnh đại loại như là mất trí nhớ không thể phục hồi. Tối rất tiếc, Suzie, người phụ nữ mà cô sắp gặp không phải người phụ nữ trên những bức ảnh đã nuôi dưỡng trí tưởng tượng trong cô đâu. Dù sao, bây giờ cũng không còn là người đó nữa.
- Người phụ nữ mà tôi sắp gặp là bà tôi, Suzie đáp.
Chiếc ô tô đỗ lại trước lối vào tu viện.
Hai bà xơ tiếp họ và dẫn họ băng qua các ngã rẽ của một hành lang liền kề tu viện. Nhóm người đi lên một cầu thang và bước vào trong một hành lang mà hai bên tường đều ốp gỗ. Hai bà xơ đi trước. Ashton đi sau cùng. Họ dừng chân trước cánh cửa một phòng tiếp khách.
- Bà ấy đợi các vị ở đây, bà xơ lớn tuổi hơn nói với họ bằng thứ tiếng Anh văn phảng phất âm sắc địa phương. Đừng làm bà ấy mệt. Chúng tôi sẽ trở lại đón các vị.
Suzie đẩy cánh cửa và bước vào một mình.
Liliane Walker đang ngồi trên một chiếc ghế bành, quá rộng rãi đến mức khiến bà trở nên quá mỏng manh. Ánh mắt bà nhìn đăm đăm ra cửa sổ.
Suzie chầm chậm tiến vào. Cô quỳ xuống bên bà và áp tay bà lại trong tay mình.
Liliane từ từ quay mặt lại và mỉm cười với cô, không nói một lời.
- Cháu đã đi cả hành trình dài biết bao mới đến được bên bà, dài đằng đẵng, Suzie thì thầm.
Cô áp mặt lên đầu gối Liliane và hít hà mùi hương của bà. Đó là mùi hương dịu ngọt, mùi hương của người bà làm dịu đi mọi đớn đau thời thơ ấu.
Một tia nắng xuyên qua ô cửa sổ, chập chờn trên sàn nhà.
- Trời hôm nay đẹp quá, phải không? Liliane nói với giọng thật rõ ràng.
- Vâng, trời đẹp quá, Suzie đáp lại với giọng nghẹn ngào nước mắt. Cháu là Suzie Walker, là cháu gái của bà. Cháu không biết bà, nhưng bà đã sống cùng tuổi thơ của cháu. Bà đã đi cùng cháu trên con đường tới trường, cháu đã làm bài tập dưới sự trông nom của bà. Cháu đã tâm sự với bà mọi điều bí mật. Cháu đã có được biết bao sức mạnh từ bà. Bà đã giúp cháu vượt qua những thử thách của thời thiếu nữ. Bà đã chỉ đường cho cháu. Mỗi lần cháu làm được điều gì đó, đều là nhờ bà, và khi cháu thất bại, cũng là lỗi tại bà. Cháu đã trách bà quá đãng trí mà quên theo dõi cháu. Tối tối, cháu nói chuyện với bà ở trên giường. Như nhiều người thường cầu nguyện trước khi ngủ, cháu thì nói chuyện với bà.
Bàn tay run rẩy của Liliane đặt lên mái tóc Suzie.
Một khoảng im lặng kéo dài sau đó, chỉ có tiếng tích tắc của chiếc đồng hề treo tường.
Có người gõ cửa. Khuôn mặt Ashton xuất hiện qua khe cửa khép hờ. Đã đến lúc phải đi.
Suzie vuốt ve má của bà cô, vòng tay quanh người bà để ôm ghì lấy bà và hôn bà.
- Tôi biết cả, bà thì thầm vào tai cô. Tôi tha thứ cho cô vì chuyện xấu xa cô đã làm với mẹ của tôi. Tôi yêu cô.
Suzie nhìn thật sâu vào mắt bà cô và bước khỏi phòng bằng những bước giật lùi.
Khi cô ngoái lại trước khi rời khỏi căn phòng, cô chỉ thấy khuôn mặt đầy xáo trộn của Liliane đang mỉm cười với cô.
*
Ashton tiễn họ ra tận xe.
- Tài xế của tôi sẽ đưa hai người về khách sạn để lấy hành lí. Sau đó, ông ấy sẽ đưa hai người ra sân bay. Tôi đã tự ý mua hai vé đi New York cho hai người.
- Tôi muốn trở lại thăm bà, Suzie nói.
- Có lẽ là để lần khác, giờ là lúc phải về. Lúc nào cô cũng có thể liên lạc với tôi qua số này, ông ta vừa nói vừa chìa cho cô một mảnh giấy. Tôi sẽ báo tin về bà ấy cho cô, khi nào cô muốn.
- Tôi những muốn bà hiểu được những điều tôi nói biết bao, Suzie nói khi ngồi vào trong xe.
- Tôi chắc chắn bà cô hiểu. Ngày nào tôi cũng tới thăm và nói chuyện với bà ấy. Đôi khi, bà ấy mỉm cười với tôi, trong thời khắc đó, tôi muốn tin là bà ấy biết tôi ở đó. Lên đường may mắn nhé.
Ashton chờ cho đến khi chiếc xe rẽ ở cuối đường mới quay bước trở lại.
Ông trở lại căn phòng khách nhỏ nới Liliane Walker đang đợi ông, trên chiếc ghế bành.
- Em không còn nuối tiếc gì nữa chứ? Ông hỏi khi đóng cửa lại.
- Có chứ, cứ nghĩ tới điều đó em lại muốn được thăm Ấn Độ biết bao, em tin thế.
- Anh đang nói về…
- Em biết anh nói gì, George ạ, nhưng như thế sẽ tốt hơn. Giờ em đã là một bà già, em muốn con bé nhớ về em với những ước mơ cho nó. Và với tính khí của nó, nếu em cho nó thấy cảm xúc của mình, nó hẳn sẽ không thể cưỡng lại cái mong muốn tiết lộ sự thật, mong muốn tiếp tục việc chứng minh em vô tội. Rồi anh xem, nếu anh tiếp tục sống lâu hơn em, em chắc chắn con bé sẽ làm điều đó ngay khi em qua đời. Nó cứng đầu y hệt em.
- Khi anh bước vào căn cứ đó, anh ngỡ trái tim mình đã ngừng đập khi thấy con bé quá đỗi giống em.
- Trái tim anh thật kiên cường, George thân yêu, với tất cả những gì em đã bắt nó phải chịu đựng từ khi quen biết anh. Đi thôi, chúng ta về nhà nào, anh thích chứ, hôm nay trời thật đẹp, nhưng con bé khiến em kiệt sức rồi.
George đặt một nụ hôn lên trán Liliane Walker và giúp bà đứng dậy.
Tay trong tay, họ băng qua hành lang dài của tu viện.
- Cũng phải cảm ơn những bà xơ tốt bụng ở đây vì sự giúp đỡ của họ ngày hôm nay chứ.
- Chuyện đó đã xong rồi, Ashton đáp.
- Vậy thì chúng ta chỉ còn việc trở về thôi, Liliane vừa thì thầm vừa tì lên cây gậy chống. Khi nào em chết, anh sẽ trả lại chiếc chìa khóa cho con bé, anh hứa chứ?
- Chính em sẽ trả lại nó cho con bé, em mới là người sống lâu hơn anh, George Ashton trả lời vợ.
/17
|