Minh Sơ tỉnh lại dưới sự rung lắc của xe ngựa, lúc nàng tỉnh lại, bên người đã không có ai.
Khôngg nghĩ nhiều, Minh Sơ vươn tay xoa nhẹ hai mắt rồi gọi với ra ngoài: “Bại gia tử, chàng đang ở ngoài đó nói chuyện với Cảnh Ly ca ca sao?” Không lâu sau khi nàng hỏi, bên ngoài vang lên giọng của Cảnh Ly: “Sơ Nhi, muội dậy rồi à?”
Không nghe thấy Bạch Hoàng Chúc trả lời khiến Minh Sơ khẽ nhíu mày, nàng không chút suy nghĩ xốc lên màn xe lên thì chỉ thấy bóng lưng Cảnh Ly đang đánh xe, còn có Trọng Sinh đnag yên lặng ngồi bên cạnh hắn. Trong lòng Minh Sơ đã đoán ra điều gì đó, nàng trầm giọng hỏi: “Bại gia tử đâu?”
Cảnh Ly cười khổ, hắn biết Minh Sơ chắc chắn sẽ phản ứng như thế này mà. Nhún nhún vai, hắn nói: “Tiểu tử kia không biết bị sao nhân lúc muội ngủ đã mượn ta một con ngựa đến Hắc Y giáo trước rồi.” Lúc nói lời này Cảnh Ly quay đầu nhìn sắc mặt của Minh Sơ, thấy đôi lông mày xinh đẹp của nàng nhíu chặt lại. Sau đó nàng mở miệng hỏi: “Hắn đi được bao lâu rồi?”
“À… Mới khoảng một lúc thôi…” Cảnh Ly ho nhẹ một tiếng, nhìn Trọng Sinh bên cạnh, nhưng Trọng Sinh chỉ trầm mặc nhìn lại hắn. Cảnh Ly cảm thấy nhìn Trọng Sinh thì thà nhìn Minh Sơ còn hơn, nhưng lúc này Minh Sơ có vẻ như sẽ bùng nổ bất cứ lúc nào. Quả nhiên, ngay tại lúc Cảnh Ly nghĩ như vậy, Minh Sơ đi tới bên cạnh hắn, vươn tay với hắn. Đôi tay đó trắng nõn xinh đẹp, nhưng mà hiện tại Cảnh Ly không chú ý tới điều đó. Hắn nhìn Minh Sơ, khó hiểu hỏi: “Sơ Nhi?”
Minh Sơ nhíu mày: “Đưa dây cương cho muội.”
“… Ta có thể nói không không?” Cảnh Ly do dự nửa ngày.
Minh Sơ mỉm cười: “Có thể.” Nhìn thấy ánh mắt không tin của Cảnh Ly, ánh mắt Minh Sơ chợt trở nên sắc bén: “Chỉ cần huynh không sợ bị muội ném ra ngoài.”
Không chút do dự, Cảnh Ly đưa dây cương trong tay cho Minh Sơ: “Giao cho muội.” Làm xong động tác này, hắn tự giác kéo Trọng Sinh chui vào trong xe ngựa, vừa kéo vừa nói với Trọng Sinh: “Trọng Sinh, nắm chặt xe vách xe ngựa đi.” Trọng Sinh trầm mặc gật đầu.
Cũng vào một khắc này, Minh Sơ cầm cây roi quất lên người con ngựa, con ngựa hí dài một tiếng, xe ngựa chợt lao nhanh về phía trước làm cho Cảnh Ly trong xe ngựa gào thét.
Minh Sơ đã từng là sơn tặc, rất nhiều năm trước đã cướp rất nhiều xe ngựa, từng vô số lần điều khiển xe ngựa tránh né truy kích của quan phủ truy mà trốn về trại trên núi, vì vậy… Mấy việc như dùng xe ngựa đuổi người, đối với Minh Sơ mà nói, quả thực là… Rất đơn giản.
Tốc độ của Minh Sơ quả nhiên rất nhanh, trước khi trời tối họ đã tới bên ngoài Hắc Y giáo, tìm được lều trại của nhóm Võ Lâm và bát đại thế gia.
Lúc Minh Sơ đuổi tới, Bạch Hoàng Chúc đang nói chuyện với Tố Thất, cảm xúc của hai người đều có chút kích động, khiến Minh Sơ rất ngạc nhiên. Trong ấn tượng của Minh Sơ, Tố Thất là người vô cùng bình tĩnh, từ trước đến nay đều chỉ đóng vai là người ngoài cuộc đứng nhìn mọi chuyện xảy ra, còn Bạch Hoàng Chúc mặc dù không thể nói là bình tĩnh, nhưng cũng chưa bao giờ luống cuống như vậy.
Khi Minh Sơ xốc vén mành của lều trại lên, nàng nghe thấy họ đang nói về Bạch gia, nhưng khi thấy Minh Sơ đến, hai ngươi đang tranh luận đồng thời dừng câu chuyện nhìn về phía Minh Sơ. Phản ứng của Tố Thất hơi thay đổi, hắn chuyển động xe lăn thoáng lùi về phía sau, hai tròng mắt chăm chú nhìn Minh Sơ, vẻ mặt nhìn không ra buồn vui.
Trong nháy mắt Bạch Hoàng Chúc nhìn thấy Minh Sơ, thân thể hơi cứng lại, sau đó lập tức đánh trống lảng: “Minh Sơ, à, nàng đến rồi à?”
“Đúng vậy, ta đã đến.” Minh Sơ chớp mắt.
Nếu là bình thường, Bạch Hoàng Chúc nhìn thấy vẻ mặt và cách nói chuyện đó của Minh Sơ, thì đã sớm quấn lấy ngăn nàng bùng nổ. Nhưng lúc này, hắn lại không làm vậy, mà chỉ lặng lẽ nhìn Minh Sơ, sau đó nói khẽ: “Minh Sơ, ta và Tố Thất còn có chuyện quan trọng muốn nói, nàng có thể tránh đi một lúc không?”
Ánh mắt của Minh Sơ rốt cuộc muốn thay đổi, mở miệng định nói gì đó, nhưng lại hạ quyết tâm ngậm miệng. Nàng cảm thấy mình giống như dùng hết sức lực đánh vào một cái gì đó, nhưng lại chỉ đánh vào hư vô, tự nhiên mất hết sức lực, loại cảm giác vô lực này khiến nàng rất chán ghét.
Hừ lạnh một tiếng, Minh Sơ nhìn Bạch Hoàng Chúc lần cuối rồi lập tức xoay người rời khỏi lều trại.
Nàng không nhìn thấy, ở phía sau nàng, ánh mắt của Bạch Hoàng Chúc.
Từ trong lều trại đi ra, Minh Sơ gặp Cảnh Ly cùng Trọng Sinh đang ở bên ngoài. Cảnh Ly vừa thấy ánh mắt của nàng đã biết nàng và Bạch Hoàng Chúc xảy ra chuyện, hắn đi tới gần hỏi: “Sơ Nhi, tiểu tử kia lại chọc muội tức giận sao?”
“Không phải.” Minh Sơ rầu rĩ đáp. Bạch Hoàng Chúc quả thật không hề chọc nàng, ngược lại lúc này hắn lại vô cùng hiểu đạo lý cơ bản, lấy võ lâm đại sự làm trọng, một người thừa kế nghiêm túc chịu trách nhiệm với hàng trăm gia đình như vậy, một người có năng lực như vậy sao lại chọc giận nàng chứ?
Chỉ là…
Khóe miệng Minh Sơ cong lên một nụ cười như giễu cợt, không hề giải thích với Cảnh Ly.
Đến tối, người của Khuynh Vân Môn do thiếu môn chủ Diệp Hoa Ngâm dẫn theo đã đến bên ngoài Hắc Y giáo, người của Võ Lâm do minh chủ Tố Thất công tử mang theo tiến đến nghênh đón, thiếu môn chủ mới chỉ mười một mười hai tuổi, người của Khuynh Vân Môn đi theo sau, phong thái đúng là không hề kém bất kì ai. Cho đến lúc đã gặp được người nên gặp, xử lý xong mọi chuyện, người khác đã đi về hết, Diệp Hoa Ngâm mới dời tầm mắt hướng về phía Minh Sơ vẫn đứng im lặng ở một bên.
Từ từ bước từng bước, cuối cùng Diệp Hoa Ngâm dừng lại trước mặt Minh Sơ, hắn đã cao hơn một chút, lúc ngẩng đầu nhìn Minh Sơ, vẻ mặt không còn nghiêm túc như trong lúc nói chuyện với mọi người vừa rồi, mà là vô cùng ủy khuất. Hắn gọi: “Mẹ…”
“Tiểu ruồi bọ, con là tiểu ruồi bọ ư?” Vẻ mặt vốn hơi ấm ức của Minh Sơ biến thành nụ cười bất đắc dĩ.
Diệp Hoa Ngâm đang chìm trong sự cảm động nên vô cùng khẳng định gật đầu: “Mẹ, là con.”
Trên mặt Minh Sơ hiện lên sự vui sướng khi đạt được mưu kế, nàng gật đầu nói: “Được, rốt cuộc thì con cũng tự thừa nhận con là tiểu ruồi bọ.”
“Hả?” Sau một lúc sửng sốt Diệp Hoa Ngâm mới kịp phản ứng, hắn nín khóc mỉm cười nói: “Là Diệp Hoa Ngâm chứ không phải tiểu ruồi bọ! ” Lần nào cũng gọi hắn bằng cái tên này, cảm động lúc trước giờ phút này đã bị tiêu tan trong nháy mắt.
Đúng lúc đó, Minh Sơ vươn tay ôm Diệp Hoa Ngâm vào lòng, khẽ thở dài: “Tiểu ruồi bọ, mẹ rất nhớ con.”
Diệp Hoa Ngâm ở trong lòng Minh Sơ mở to hai mắt, nước mắt trong nháy mắt rơi xuống. Nói thế nào thì hắn cũng mới chỉ là một đứa trẻ mười một tuổi mà thôi, cho dù từ nhỏ đã trải qua rất nhiều chuyện, cũng như dưới sự trợ giúp của nhiều người tiếp nhận vị trí môn chủ Khuynh Vân Môn, nhưng đứa trẻ thì vẫn chỉ là đứa trẻ, vào lúc này sự ôm ấp của người thân là rất cần thiết.
Minh Sơ biết, vì vậy nàng vỗ nhẹ lên lưng Diệp Hoa Ngâm: “Tiểu ruồi bọ lớn hơn rất nhiều đó.”
Những lời này chẳng biết tại sao lại khiến Diệp Hoa Ngâm cứng đờ, chẳng lẽ tiểu ruồi bọ phải đổi thành đại ruồi bọ sao?
Một cơn rét lạnh lan tràn, Diệp Hoa Ngâm mở miệng ngăn cản Minh Sơ tiếp tục nói: “Mẹ, cha đâu? Cha cũng tới đúng không?”
“Ừ.” Minh Sơ do dự một chút rồi nói khẽ: “Cha ngươi đã đến, nhưng mà… ”
“Dạ?” Diệp Hoa Ngâm khó hiểu trước vẻ muốn nói lại thôi của Minh Sơ.
Minh Sơ ngoéo khóe miệng nói: “Hắn đang vội chuyện tấn công Hắc Y giáo, ta quyết định mấy ngày tới sẽ không để ý hắn nữa.”
Diệp Hoa Ngâm: “… ” Mẹ cùng cha không phải mới là tiểu hài tử đấy chứ.
Khôngg nghĩ nhiều, Minh Sơ vươn tay xoa nhẹ hai mắt rồi gọi với ra ngoài: “Bại gia tử, chàng đang ở ngoài đó nói chuyện với Cảnh Ly ca ca sao?” Không lâu sau khi nàng hỏi, bên ngoài vang lên giọng của Cảnh Ly: “Sơ Nhi, muội dậy rồi à?”
Không nghe thấy Bạch Hoàng Chúc trả lời khiến Minh Sơ khẽ nhíu mày, nàng không chút suy nghĩ xốc lên màn xe lên thì chỉ thấy bóng lưng Cảnh Ly đang đánh xe, còn có Trọng Sinh đnag yên lặng ngồi bên cạnh hắn. Trong lòng Minh Sơ đã đoán ra điều gì đó, nàng trầm giọng hỏi: “Bại gia tử đâu?”
Cảnh Ly cười khổ, hắn biết Minh Sơ chắc chắn sẽ phản ứng như thế này mà. Nhún nhún vai, hắn nói: “Tiểu tử kia không biết bị sao nhân lúc muội ngủ đã mượn ta một con ngựa đến Hắc Y giáo trước rồi.” Lúc nói lời này Cảnh Ly quay đầu nhìn sắc mặt của Minh Sơ, thấy đôi lông mày xinh đẹp của nàng nhíu chặt lại. Sau đó nàng mở miệng hỏi: “Hắn đi được bao lâu rồi?”
“À… Mới khoảng một lúc thôi…” Cảnh Ly ho nhẹ một tiếng, nhìn Trọng Sinh bên cạnh, nhưng Trọng Sinh chỉ trầm mặc nhìn lại hắn. Cảnh Ly cảm thấy nhìn Trọng Sinh thì thà nhìn Minh Sơ còn hơn, nhưng lúc này Minh Sơ có vẻ như sẽ bùng nổ bất cứ lúc nào. Quả nhiên, ngay tại lúc Cảnh Ly nghĩ như vậy, Minh Sơ đi tới bên cạnh hắn, vươn tay với hắn. Đôi tay đó trắng nõn xinh đẹp, nhưng mà hiện tại Cảnh Ly không chú ý tới điều đó. Hắn nhìn Minh Sơ, khó hiểu hỏi: “Sơ Nhi?”
Minh Sơ nhíu mày: “Đưa dây cương cho muội.”
“… Ta có thể nói không không?” Cảnh Ly do dự nửa ngày.
Minh Sơ mỉm cười: “Có thể.” Nhìn thấy ánh mắt không tin của Cảnh Ly, ánh mắt Minh Sơ chợt trở nên sắc bén: “Chỉ cần huynh không sợ bị muội ném ra ngoài.”
Không chút do dự, Cảnh Ly đưa dây cương trong tay cho Minh Sơ: “Giao cho muội.” Làm xong động tác này, hắn tự giác kéo Trọng Sinh chui vào trong xe ngựa, vừa kéo vừa nói với Trọng Sinh: “Trọng Sinh, nắm chặt xe vách xe ngựa đi.” Trọng Sinh trầm mặc gật đầu.
Cũng vào một khắc này, Minh Sơ cầm cây roi quất lên người con ngựa, con ngựa hí dài một tiếng, xe ngựa chợt lao nhanh về phía trước làm cho Cảnh Ly trong xe ngựa gào thét.
Minh Sơ đã từng là sơn tặc, rất nhiều năm trước đã cướp rất nhiều xe ngựa, từng vô số lần điều khiển xe ngựa tránh né truy kích của quan phủ truy mà trốn về trại trên núi, vì vậy… Mấy việc như dùng xe ngựa đuổi người, đối với Minh Sơ mà nói, quả thực là… Rất đơn giản.
Tốc độ của Minh Sơ quả nhiên rất nhanh, trước khi trời tối họ đã tới bên ngoài Hắc Y giáo, tìm được lều trại của nhóm Võ Lâm và bát đại thế gia.
Lúc Minh Sơ đuổi tới, Bạch Hoàng Chúc đang nói chuyện với Tố Thất, cảm xúc của hai người đều có chút kích động, khiến Minh Sơ rất ngạc nhiên. Trong ấn tượng của Minh Sơ, Tố Thất là người vô cùng bình tĩnh, từ trước đến nay đều chỉ đóng vai là người ngoài cuộc đứng nhìn mọi chuyện xảy ra, còn Bạch Hoàng Chúc mặc dù không thể nói là bình tĩnh, nhưng cũng chưa bao giờ luống cuống như vậy.
Khi Minh Sơ xốc vén mành của lều trại lên, nàng nghe thấy họ đang nói về Bạch gia, nhưng khi thấy Minh Sơ đến, hai ngươi đang tranh luận đồng thời dừng câu chuyện nhìn về phía Minh Sơ. Phản ứng của Tố Thất hơi thay đổi, hắn chuyển động xe lăn thoáng lùi về phía sau, hai tròng mắt chăm chú nhìn Minh Sơ, vẻ mặt nhìn không ra buồn vui.
Trong nháy mắt Bạch Hoàng Chúc nhìn thấy Minh Sơ, thân thể hơi cứng lại, sau đó lập tức đánh trống lảng: “Minh Sơ, à, nàng đến rồi à?”
“Đúng vậy, ta đã đến.” Minh Sơ chớp mắt.
Nếu là bình thường, Bạch Hoàng Chúc nhìn thấy vẻ mặt và cách nói chuyện đó của Minh Sơ, thì đã sớm quấn lấy ngăn nàng bùng nổ. Nhưng lúc này, hắn lại không làm vậy, mà chỉ lặng lẽ nhìn Minh Sơ, sau đó nói khẽ: “Minh Sơ, ta và Tố Thất còn có chuyện quan trọng muốn nói, nàng có thể tránh đi một lúc không?”
Ánh mắt của Minh Sơ rốt cuộc muốn thay đổi, mở miệng định nói gì đó, nhưng lại hạ quyết tâm ngậm miệng. Nàng cảm thấy mình giống như dùng hết sức lực đánh vào một cái gì đó, nhưng lại chỉ đánh vào hư vô, tự nhiên mất hết sức lực, loại cảm giác vô lực này khiến nàng rất chán ghét.
Hừ lạnh một tiếng, Minh Sơ nhìn Bạch Hoàng Chúc lần cuối rồi lập tức xoay người rời khỏi lều trại.
Nàng không nhìn thấy, ở phía sau nàng, ánh mắt của Bạch Hoàng Chúc.
Từ trong lều trại đi ra, Minh Sơ gặp Cảnh Ly cùng Trọng Sinh đang ở bên ngoài. Cảnh Ly vừa thấy ánh mắt của nàng đã biết nàng và Bạch Hoàng Chúc xảy ra chuyện, hắn đi tới gần hỏi: “Sơ Nhi, tiểu tử kia lại chọc muội tức giận sao?”
“Không phải.” Minh Sơ rầu rĩ đáp. Bạch Hoàng Chúc quả thật không hề chọc nàng, ngược lại lúc này hắn lại vô cùng hiểu đạo lý cơ bản, lấy võ lâm đại sự làm trọng, một người thừa kế nghiêm túc chịu trách nhiệm với hàng trăm gia đình như vậy, một người có năng lực như vậy sao lại chọc giận nàng chứ?
Chỉ là…
Khóe miệng Minh Sơ cong lên một nụ cười như giễu cợt, không hề giải thích với Cảnh Ly.
Đến tối, người của Khuynh Vân Môn do thiếu môn chủ Diệp Hoa Ngâm dẫn theo đã đến bên ngoài Hắc Y giáo, người của Võ Lâm do minh chủ Tố Thất công tử mang theo tiến đến nghênh đón, thiếu môn chủ mới chỉ mười một mười hai tuổi, người của Khuynh Vân Môn đi theo sau, phong thái đúng là không hề kém bất kì ai. Cho đến lúc đã gặp được người nên gặp, xử lý xong mọi chuyện, người khác đã đi về hết, Diệp Hoa Ngâm mới dời tầm mắt hướng về phía Minh Sơ vẫn đứng im lặng ở một bên.
Từ từ bước từng bước, cuối cùng Diệp Hoa Ngâm dừng lại trước mặt Minh Sơ, hắn đã cao hơn một chút, lúc ngẩng đầu nhìn Minh Sơ, vẻ mặt không còn nghiêm túc như trong lúc nói chuyện với mọi người vừa rồi, mà là vô cùng ủy khuất. Hắn gọi: “Mẹ…”
“Tiểu ruồi bọ, con là tiểu ruồi bọ ư?” Vẻ mặt vốn hơi ấm ức của Minh Sơ biến thành nụ cười bất đắc dĩ.
Diệp Hoa Ngâm đang chìm trong sự cảm động nên vô cùng khẳng định gật đầu: “Mẹ, là con.”
Trên mặt Minh Sơ hiện lên sự vui sướng khi đạt được mưu kế, nàng gật đầu nói: “Được, rốt cuộc thì con cũng tự thừa nhận con là tiểu ruồi bọ.”
“Hả?” Sau một lúc sửng sốt Diệp Hoa Ngâm mới kịp phản ứng, hắn nín khóc mỉm cười nói: “Là Diệp Hoa Ngâm chứ không phải tiểu ruồi bọ! ” Lần nào cũng gọi hắn bằng cái tên này, cảm động lúc trước giờ phút này đã bị tiêu tan trong nháy mắt.
Đúng lúc đó, Minh Sơ vươn tay ôm Diệp Hoa Ngâm vào lòng, khẽ thở dài: “Tiểu ruồi bọ, mẹ rất nhớ con.”
Diệp Hoa Ngâm ở trong lòng Minh Sơ mở to hai mắt, nước mắt trong nháy mắt rơi xuống. Nói thế nào thì hắn cũng mới chỉ là một đứa trẻ mười một tuổi mà thôi, cho dù từ nhỏ đã trải qua rất nhiều chuyện, cũng như dưới sự trợ giúp của nhiều người tiếp nhận vị trí môn chủ Khuynh Vân Môn, nhưng đứa trẻ thì vẫn chỉ là đứa trẻ, vào lúc này sự ôm ấp của người thân là rất cần thiết.
Minh Sơ biết, vì vậy nàng vỗ nhẹ lên lưng Diệp Hoa Ngâm: “Tiểu ruồi bọ lớn hơn rất nhiều đó.”
Những lời này chẳng biết tại sao lại khiến Diệp Hoa Ngâm cứng đờ, chẳng lẽ tiểu ruồi bọ phải đổi thành đại ruồi bọ sao?
Một cơn rét lạnh lan tràn, Diệp Hoa Ngâm mở miệng ngăn cản Minh Sơ tiếp tục nói: “Mẹ, cha đâu? Cha cũng tới đúng không?”
“Ừ.” Minh Sơ do dự một chút rồi nói khẽ: “Cha ngươi đã đến, nhưng mà… ”
“Dạ?” Diệp Hoa Ngâm khó hiểu trước vẻ muốn nói lại thôi của Minh Sơ.
Minh Sơ ngoéo khóe miệng nói: “Hắn đang vội chuyện tấn công Hắc Y giáo, ta quyết định mấy ngày tới sẽ không để ý hắn nữa.”
Diệp Hoa Ngâm: “… ” Mẹ cùng cha không phải mới là tiểu hài tử đấy chứ.
/69
|