Đỗ Mạn Thanh cho rằng, Mộ Dung Khuê đã gọi mình là mẫu hậu, thừa nhận mình là Hiền Đức thái hậu hạ phàm nên sẽ kính trọng mình như mẹ, không thể nào có tâm tư khác, bây giờ Mộ Dung Khuê lại mập mờ gọi như vậy cảm thấy kinh ngạc, hoàng đế nhi tử bị trúng tà sao?
Mộ Dung Khuê gọi xong mắt thấy Đỗ Mạn Thanh bị dọa, lập tức chỉnh lại giọng nói như bình thường: “Mẫu hậu muốn đọc sách gì, nhi tử lấy giúp người!”
Vì Đỗ Mạn Thanh vốn xinh đẹp nên từ nhỏ đến lớn luôn có người khác quan tâm, thậm chí mấy người anh em họ cũng rất quý mến cô, mặc dù thấy hành động kỳ lạ của Mộ Dung Khuê cũng có chút nghi ngờ, nhưng rất nhanh cũng bình thường trở lại, nhi tử hoàng đế đây là thiếu thốn tình thương của mẹ nên có chút hành động bám mẹ mà thôi!
Mộ Dung Khuê cũng biết bản thân mình đã quá xúc động, đành phải gỉa vờ làm một đứa con hiếu thảo, rút từ trên giá một quyển sách, mở ra cho Đỗ Mạn Thanh xem, nhẹ giọng nói: “Quyển du ký này rất khá, mẫu hậu đọc thử đi.”
“Ừ!” Đỗ Mạn Thanh cầm quyển sách lật vài trang, thấy là một quyển nói về các vùng miền khác mới nói: “Từ trước đến nay cũng chưa được đi du ngoạn các nơi, chỉ đành phải nhìn mấy quyển sách du ký để giải buồn vậy.”
Mộ Dung Khuê nghe được giọng nói của Đỗ Mạn Thanh là rất muốn ra ngoài cung, không kịp nghĩ ngợi gì đã nói: “Mẫu hậu muốn ra ngoài cung du ngoạn sao?”
“Có thể đi sao?” Đỗ Mạn Thanh bắt được một chút hy vọng, để quyển sách xuống bàn, hai mắt sáng rực tha thiết nhìn Mộ Dung Khuê.
Mộ Dung Khuê bị nhìn như vậy, ngực đập thình thịch, không thể không chế được miệng mình mà trả lời Đỗ Mạn Thanh: “Nếu mẫu hậu muốn ra cung một chuyến, nhi tử sẽ đi sắp xếp ra ngoài cùng mẫu hậu.”
“Thật sao?” Đỗ Mạn Thanh vui mừng quá mức, bắt lấy cánh tay Mộ Dung Khuê mà kéo, quên luôn chuyện thể hiện phong thái nữ thần, chỉ còn là dáng vẻ của một cô gái mới lớn.
Mộ Dung Khuê bỗng thất thần rồi cầm tay Đỗ Mạn Thanh, khuôn mặt trở nên đỏ bừng, trái tim trong ngực đập liên hồi. Sau một khắc hắn đưa mặt vào trong bàn tay Đỗ Mạn Thanh, nhanh chóng giấu đi tình ý trong mắt, chỉ dùng mặt vuốt ve tay Đỗ Mạn Thanh, mơ màng gọi: “Mẫu hậu ~”
Tay Đỗ Mạn Thanh cảm thấy ngứa ngáy, lại có cảm giác nóng rực, biết là độ ấm từ mặt Mộ Dung Khuê truyền sang, trong lòng cũng cảm thấy không đúng, rụt tay về nói: “Chỗ này không gió có hơi nóng, ta thấy có chút choáng đầu, muốn hồi cung.”
Mộ Dung Khuê không muốn thả tay Đỗ Mạn Thanh, ngẩng đầu, vẻ mặt vô cùng đứng đắn nói: “Nhi tử cũng cảm thấy nóng nên trên mặt mới đỏ lên đây!”
Đỗ Mạn Thanh nhìn Mộ Dung Khuê, cũng không nghĩ Mộ Dung Khuê lại có hành động mờ ám gì, chỉ nghĩ: “Nhi tử hoàng đế tuy thừa nhận mình là mẹ đẻ của hắn, thân thiết không muốn rời xa, nhưng dù sao mình cũng là giả mạo, cần phải giữ khoảng cách để tránh phát sinh chuyện không hay.
Mộ Dung Khuê một lòng muốn ở cùng một chỗ với Đỗ Mạn Thanh, nhưng cũng sợ chính mình làm Đỗ Mạn Thanh sợ, nghe thấy Đỗ mạn Thanh muốn hồi cung, nhân tiện nói: “Nhi tử đưa mẫu hậu trở về!”
Đám người Lạc công công ở bên ngoài, biết được Đỗ Mạn Thanh muốn về cung liền cho người mang kiệu tới.
Đỗ Mạn Thanh khoát tay nói: “Khôn Ninh Cung cách đây cũng không xa, ta tự đi được rồi, không cần ngồi kiệu.”
Mộ Dung Khuê lập tức đáp lời: “Nhi tử đi cùng với mẫu hậu.” Xong rồi phất tay để cung nữ và thái giám lui ra sau vài bước, còn chính hắn thì đứng bên cạnh Đỗ Mạn Thanh.
Đỗ Mạn Thanh cười nói: “Hoàng nhi cả ngày ngồi thiết triều, duyệt tấu chương. Nay cũng cần thường xuyên hoạt động mới có sức khỏe.”
Mộ Dung Khuê nghe theo nói: “Tạ mẫu hậu dạy bảo!”
Đỗ Mạn Thanh nhớ lại lịch sử trước đây thường xem, tuổi thọ của đa số các vị hoàng đế cũng không cao, mới lo lắng thân thể của Mộ Dung Khuê: “Lúc nhàn rỗi thì phải hoạt động thân thể một chút.”
Mộ Dung Khuê cười nói: “Buổi tối nhi tử thường luyện chút võ nghệ, để ngày nghỉ sẽ cùng chạy bộ với mẫu hậu.”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi phía trước.
Đám người Lạc công công đi theo ở đằng sau, vừa nhìn xung quanh vừa để ý thái hậu và hoàng đế, trong lòng cảm thán: “Nam cường tráng, nữ yểu điệu, nhìn thật không giống hai mẹ con, mà như…
Mộ Dung Khuê đang nói chuyện, nghiêng mắt nhìn Đỗ Mạn Thanh, đầu mũi lại ngửi thấy mùi hoa lan thơm ngát, đi chậm hơn Đỗ Mạn Thanh nửa bước ra hiệu cho Lạc công công.
Lạc công công thấy Mộ Dung Khuê ra hiệu, mặc dù không tình nguyện nhưng cũng phải đi chậm lại, thái giám và các cung nữ khác thấy Lạc công công đi chậm dần đương nhiên phải đi theo, dần dần đã cách Mộ Dung Khuê và Đỗ Mạn Thanh một khoảng xa.
Đỗ Mạn Thanh và Mộ Dung Khuê sóng vai đi dưới ánh trăng, trong lòng thầm hận con đường này càng dài càng tốt cho hắn và Đỗ Mạn Thanh ở bên nhau lâu một chút.
Đỗ Mạn Thanh cũng phát hiện Mộ Dung Khuê hơi khác ngày thường, lúc nói chuyện, lúc thì mỉm cười, lúc thì cau mày, biểu tình rất là phong phú, tựa như có tâm sự, không tránh khỏi tò mò hỏi: “Hoàng nhi hôm nay làm sao vậy?”
Mộ Dung Khuê cười yếu ớt, nhẹ nhàng nói: “Mẫu hậu đoán thử xem!”
Đỗ Mạn Thanh bị nụ cười của Mộ Dung Khuê làm hoa mắt, nói thầm: “Nhi tử hoàng đế cười lên thật là đẹp!” Bỗng như hiểu ra, cười nói: “Ngươi có người trong lòng?”
Mộ Dung Khuê mỉm cười nhìn Đỗ Mạn Thanh: “Mẫu hậu nói đúng thì là đúng, nói không phải thì sẽ không phải.”
Đỗ Mạn Thanh đang định nói, chợt nghe có người gọi: “Thái hậu nương nương, hoàng thượng!”
Vừa dứt lời, đã thấy Mộ Dung Bội dẫn theo cung nữ đang đi đến: “Thái hậu nương nương đang về cung sao?”
Đỗ Mạn Thanh nói: “Là A Bội!” Xong thì quay qua Mộ Dung Khuê: “Hoàng nhi trở về đi, để A Bội đưa ta hồi cung là được!”
Mộ Dung Bội rất nhanh đứng vào bên cạnh Đỗ Mạn Thanh, nói với Mộ Dung Khuê: “Hoàng thượng yên tâm, ta nhất định sẽ đưa thái hậu về cung an toàn.” Nói xong chưa kịp chờ Mộ Dung Khuê phản ứng đã đỡ Đỗ Mạn Thanh bước đi.
Mộ Dung Khuê trừng mắt nhìn Mộ Dung Bội giữa đường nhảy ra cướp Đỗ Mạn Thanh, lại không có cách nào từ chối chỉ đành bực bội quay người, dẫn Lạc công công quay về Dưỡng Tâm điện.
Ngày hôm sau thiết triều xong, Mộ Dung Khuê vội vã đi đến Khôn Ninh cung, mới tiến vào đã nghe thấy tiếng cười của Mộ Dung Bội, không khỏi ngạc nhiên, hoàng tỷ lại tới sao?
Vì có Mộ Dung Bội nên Mộ Dung Khuê cũng không tiện ngồi lâu, chỉ nói với Đỗ Mạn Thanh mấy câu liền cáo lui.
Mộ Dung Bội thấy Mộ Dung Khuê đi rồi, nàng lại ngồi thêm một lúc rồi mới trở về.
Trở lại Noãn Nguyệt các, Mộ Dung Bội liền hỏi Thải Châu: “Diệu Tâm có nói gì không?”
Thải Châu hơi cúi người nói: “Diệu Tâm cô cô nói tối qua hoàng thượng cho Lạc công công đi mời thái hậu đến ngự thư phòng đọc sách, lại không cho người vào trong ngự thư phòng hầu hạ. Một lúc sau nghe được giọng nói của thái hậu phải đi về. Ra khỏi phòng thì thái hậu nương nương không sao, nhưng mặt hoàng thượng lại đỏ bừng, không biết là bị làm sao.”
Mộ Dung Bội nghe xong cảm thấy lo sợ, cắn môi nói: “Không được, buổi chiều ta cũng phải qua chỗ thái hậu, không thể để hoàng thượng một mình gặp thái hậu nương nương.”
Buổi chiều, quả nhiên Mộ Dung Bội lại đến Khôn Ninh cung trước Mộ Dung Khuê, thấy xung quanh không có người mới nói với Đỗ Mạn Thanh: “Thái hậu nương nương, ta có chuyện muốn nhờ!”
Đỗ Mạn Thanh thấy Mộ Dung Bội xinh đẹp nên cũng rất thích nàng, nghe nàng ta nói như vậy đương nhiên là đồng ý: “Ngươi nói đi, chỉ cần ta làm được ta sẽ cố hết sức.”
Mộ Dung Bội đỏ mặt,cắn cắn môi mới nói ra: “Ta thích Nghiêm Thừa Ân nhưng lại không biết ý của hắn, lại không muốn ép buộc…”
Đỗ Mạn Thanh nghe xong thì cười nói: “Hóa ra là chuyện này. Để ta đi thăm dò giúp ngươi!”
Hai người đang nói chuyện, lại có người báo Mộ Dung Khuê đến, Mộ Dung Bội liền âm thầm cười trộm, chỉ ngồi đó không đi.
Mộ Dung Khuê vừa vào lại thấy Mộ Dung Bội đang ở trong, cũng không tiện ngồi lâu nên chỉ thỉnh an rồi hỏi han mấy câu, rất nhanh đã cáo lui.
Trở lại Dưỡng Tâm điện, Mộ Dung Khuê rất tức giận, hoàng tỷ là quá nhàn rỗi sao? Mỗi ngày đều đến Khôn Ninh cung làm gì đây? Không được, phải nhanh đem nàng gả đi. Có nàng ở đây, trẫm làm sao có thể thân thiết với mẫu hậu đây?
Một lúc sau, Mộ Dung Khuê cho gọi ám vệ: “Đến Khôn Ninh cung, nếu hoàng tỷ đã trở về thì báo lại cho ta.”
Mật vệ vâng lệnh rời đi, rất nhanh đã trở về bẩm: “Trưởng công chúa đã rời khỏi Khôn Ninh cung, Thái hậu nương nương nói là thời tiết nóng nên khó ngủ, đang chơi cờ với cung nữ vẫn chưa nghỉ ngơi.”
Mộ Dung Khuê vui mừng, phất tay cho ám vệ lui ra, lại cao giọng gọi Lạc công công nói: “Bãi giá Khôn Ninh cung!”
Lạc công công giật mình: “Hoàng thượng, giờ đã muộn rồi! Lúc này mà đi qua cũng phải có lý do gì đó, nếu không sẽ bị thái hậu nương nương nghi ngờ!”
Mộ Dung Khuê nhìn thấy đĩa điểm tâm bày trên bàn mới nói: “Trẫm mang điểm tâm đến cho mẫu hậu.” Xong rồi đưa đĩa điểm tâm cho Lạc công công, còn mình thì bước chân ra ngoài.
Đỗ Mạn Thanh đang muốn đi ngủ, lại nghe Mộ Dung Khuê tới, cảm thấy rất ngạc nhiên, đã trễ thế này nhi tử hoàng đế lại đến đây, chẳng lẽ có việc gì gấp?
Mộ Dung Khuê vào điện, thấy vẻ mặt nghi ngờ của Đỗ Mạn Thanh, vội vàng lấy đĩa điểm tâm từ tay Lạc công công: “Đây là điểm tâm trẫm tự tay làm, không dám hưởng một mình nên mới cố ý đưa tới cho mẫu hậu nếm thử!”
Trán Lạc công công đổ mồ hôi, trong lòng thầm oán: “Hoàng thượng, hoàng thượng, ngài đang nói cái gì vậy? Điểm tâm ngài tự làm? Chỉ sợ ngài ngay cả mặt và phấn còn không phân rõ đây!
Diệu Tâm đứng bên cạnh nên cũng nghe được Mộ Dung Khuê nói cũng là ngạc nhiên mở to mắt, điểm tâm hoàng thượng tự làm? Trời ạ!
Đỗ Mạn Thanh lại vô cùng kinh ngạc, nhi tử hoàng đế làm điểm tâm? Qúa thần kỳ!
Mộ Dung Khuê vừa dứt lời cũng thầm đổ mồ hôi hột, nhưng rất nhanh đã trấn định lại, ngày mai trẫm sẽ đi học làm điểm tâm, sau này tự làm cho mẫu hậu ăn, nuôi mẫu hậu thành mập mạp không thể đi nổi, chỉ có thể ở lại mãi trong cung.
Trong đầu hắn vừa nghĩ thì trong tay đã cầm đũa gắp một miếng điểm tâm đưa đến miệng Đỗ Mạn Thanh, cười ngọt ngào nói: “Mẫu hậu nếm thử tay nghề của con trai xem!”
Đỗ Mạn Thanh không thể làm gì khác đành phải mở miệng ăn miếng điểm tâm. Ăn xong mới nói: “Hoàng nhi thật giỏi, còn biết làm điểm tâm, cùng với điểm tâm hôm nay ngự thiện phòng đưa đến cũng không khác lắm, rất tốt, rất tốt.”
Mộ Dung Khuê không để ý ánh mắt của đám người Lạc công công và Diệu Tâm, lại nói: “Nếu như mẫu hậu thích, sau này nhi tử sẽ làm cho mẫu hậu!” Chờ trẫm trở về, suốt đêm sẽ học làm điểm tâm! Đêm mai sẽ đưa điểm tâm tự làm đến cho mẫu hậu! Chuyện quốc gia đại sự cũng không làm khó được trẫm, chỉ là một miếng điểm tâm nho nhỏ, chắc chắc cũng không khó khăn gì!
Mộ Dung Khuê gọi xong mắt thấy Đỗ Mạn Thanh bị dọa, lập tức chỉnh lại giọng nói như bình thường: “Mẫu hậu muốn đọc sách gì, nhi tử lấy giúp người!”
Vì Đỗ Mạn Thanh vốn xinh đẹp nên từ nhỏ đến lớn luôn có người khác quan tâm, thậm chí mấy người anh em họ cũng rất quý mến cô, mặc dù thấy hành động kỳ lạ của Mộ Dung Khuê cũng có chút nghi ngờ, nhưng rất nhanh cũng bình thường trở lại, nhi tử hoàng đế đây là thiếu thốn tình thương của mẹ nên có chút hành động bám mẹ mà thôi!
Mộ Dung Khuê cũng biết bản thân mình đã quá xúc động, đành phải gỉa vờ làm một đứa con hiếu thảo, rút từ trên giá một quyển sách, mở ra cho Đỗ Mạn Thanh xem, nhẹ giọng nói: “Quyển du ký này rất khá, mẫu hậu đọc thử đi.”
“Ừ!” Đỗ Mạn Thanh cầm quyển sách lật vài trang, thấy là một quyển nói về các vùng miền khác mới nói: “Từ trước đến nay cũng chưa được đi du ngoạn các nơi, chỉ đành phải nhìn mấy quyển sách du ký để giải buồn vậy.”
Mộ Dung Khuê nghe được giọng nói của Đỗ Mạn Thanh là rất muốn ra ngoài cung, không kịp nghĩ ngợi gì đã nói: “Mẫu hậu muốn ra ngoài cung du ngoạn sao?”
“Có thể đi sao?” Đỗ Mạn Thanh bắt được một chút hy vọng, để quyển sách xuống bàn, hai mắt sáng rực tha thiết nhìn Mộ Dung Khuê.
Mộ Dung Khuê bị nhìn như vậy, ngực đập thình thịch, không thể không chế được miệng mình mà trả lời Đỗ Mạn Thanh: “Nếu mẫu hậu muốn ra cung một chuyến, nhi tử sẽ đi sắp xếp ra ngoài cùng mẫu hậu.”
“Thật sao?” Đỗ Mạn Thanh vui mừng quá mức, bắt lấy cánh tay Mộ Dung Khuê mà kéo, quên luôn chuyện thể hiện phong thái nữ thần, chỉ còn là dáng vẻ của một cô gái mới lớn.
Mộ Dung Khuê bỗng thất thần rồi cầm tay Đỗ Mạn Thanh, khuôn mặt trở nên đỏ bừng, trái tim trong ngực đập liên hồi. Sau một khắc hắn đưa mặt vào trong bàn tay Đỗ Mạn Thanh, nhanh chóng giấu đi tình ý trong mắt, chỉ dùng mặt vuốt ve tay Đỗ Mạn Thanh, mơ màng gọi: “Mẫu hậu ~”
Tay Đỗ Mạn Thanh cảm thấy ngứa ngáy, lại có cảm giác nóng rực, biết là độ ấm từ mặt Mộ Dung Khuê truyền sang, trong lòng cũng cảm thấy không đúng, rụt tay về nói: “Chỗ này không gió có hơi nóng, ta thấy có chút choáng đầu, muốn hồi cung.”
Mộ Dung Khuê không muốn thả tay Đỗ Mạn Thanh, ngẩng đầu, vẻ mặt vô cùng đứng đắn nói: “Nhi tử cũng cảm thấy nóng nên trên mặt mới đỏ lên đây!”
Đỗ Mạn Thanh nhìn Mộ Dung Khuê, cũng không nghĩ Mộ Dung Khuê lại có hành động mờ ám gì, chỉ nghĩ: “Nhi tử hoàng đế tuy thừa nhận mình là mẹ đẻ của hắn, thân thiết không muốn rời xa, nhưng dù sao mình cũng là giả mạo, cần phải giữ khoảng cách để tránh phát sinh chuyện không hay.
Mộ Dung Khuê một lòng muốn ở cùng một chỗ với Đỗ Mạn Thanh, nhưng cũng sợ chính mình làm Đỗ Mạn Thanh sợ, nghe thấy Đỗ mạn Thanh muốn hồi cung, nhân tiện nói: “Nhi tử đưa mẫu hậu trở về!”
Đám người Lạc công công ở bên ngoài, biết được Đỗ Mạn Thanh muốn về cung liền cho người mang kiệu tới.
Đỗ Mạn Thanh khoát tay nói: “Khôn Ninh Cung cách đây cũng không xa, ta tự đi được rồi, không cần ngồi kiệu.”
Mộ Dung Khuê lập tức đáp lời: “Nhi tử đi cùng với mẫu hậu.” Xong rồi phất tay để cung nữ và thái giám lui ra sau vài bước, còn chính hắn thì đứng bên cạnh Đỗ Mạn Thanh.
Đỗ Mạn Thanh cười nói: “Hoàng nhi cả ngày ngồi thiết triều, duyệt tấu chương. Nay cũng cần thường xuyên hoạt động mới có sức khỏe.”
Mộ Dung Khuê nghe theo nói: “Tạ mẫu hậu dạy bảo!”
Đỗ Mạn Thanh nhớ lại lịch sử trước đây thường xem, tuổi thọ của đa số các vị hoàng đế cũng không cao, mới lo lắng thân thể của Mộ Dung Khuê: “Lúc nhàn rỗi thì phải hoạt động thân thể một chút.”
Mộ Dung Khuê cười nói: “Buổi tối nhi tử thường luyện chút võ nghệ, để ngày nghỉ sẽ cùng chạy bộ với mẫu hậu.”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi phía trước.
Đám người Lạc công công đi theo ở đằng sau, vừa nhìn xung quanh vừa để ý thái hậu và hoàng đế, trong lòng cảm thán: “Nam cường tráng, nữ yểu điệu, nhìn thật không giống hai mẹ con, mà như…
Mộ Dung Khuê đang nói chuyện, nghiêng mắt nhìn Đỗ Mạn Thanh, đầu mũi lại ngửi thấy mùi hoa lan thơm ngát, đi chậm hơn Đỗ Mạn Thanh nửa bước ra hiệu cho Lạc công công.
Lạc công công thấy Mộ Dung Khuê ra hiệu, mặc dù không tình nguyện nhưng cũng phải đi chậm lại, thái giám và các cung nữ khác thấy Lạc công công đi chậm dần đương nhiên phải đi theo, dần dần đã cách Mộ Dung Khuê và Đỗ Mạn Thanh một khoảng xa.
Đỗ Mạn Thanh và Mộ Dung Khuê sóng vai đi dưới ánh trăng, trong lòng thầm hận con đường này càng dài càng tốt cho hắn và Đỗ Mạn Thanh ở bên nhau lâu một chút.
Đỗ Mạn Thanh cũng phát hiện Mộ Dung Khuê hơi khác ngày thường, lúc nói chuyện, lúc thì mỉm cười, lúc thì cau mày, biểu tình rất là phong phú, tựa như có tâm sự, không tránh khỏi tò mò hỏi: “Hoàng nhi hôm nay làm sao vậy?”
Mộ Dung Khuê cười yếu ớt, nhẹ nhàng nói: “Mẫu hậu đoán thử xem!”
Đỗ Mạn Thanh bị nụ cười của Mộ Dung Khuê làm hoa mắt, nói thầm: “Nhi tử hoàng đế cười lên thật là đẹp!” Bỗng như hiểu ra, cười nói: “Ngươi có người trong lòng?”
Mộ Dung Khuê mỉm cười nhìn Đỗ Mạn Thanh: “Mẫu hậu nói đúng thì là đúng, nói không phải thì sẽ không phải.”
Đỗ Mạn Thanh đang định nói, chợt nghe có người gọi: “Thái hậu nương nương, hoàng thượng!”
Vừa dứt lời, đã thấy Mộ Dung Bội dẫn theo cung nữ đang đi đến: “Thái hậu nương nương đang về cung sao?”
Đỗ Mạn Thanh nói: “Là A Bội!” Xong thì quay qua Mộ Dung Khuê: “Hoàng nhi trở về đi, để A Bội đưa ta hồi cung là được!”
Mộ Dung Bội rất nhanh đứng vào bên cạnh Đỗ Mạn Thanh, nói với Mộ Dung Khuê: “Hoàng thượng yên tâm, ta nhất định sẽ đưa thái hậu về cung an toàn.” Nói xong chưa kịp chờ Mộ Dung Khuê phản ứng đã đỡ Đỗ Mạn Thanh bước đi.
Mộ Dung Khuê trừng mắt nhìn Mộ Dung Bội giữa đường nhảy ra cướp Đỗ Mạn Thanh, lại không có cách nào từ chối chỉ đành bực bội quay người, dẫn Lạc công công quay về Dưỡng Tâm điện.
Ngày hôm sau thiết triều xong, Mộ Dung Khuê vội vã đi đến Khôn Ninh cung, mới tiến vào đã nghe thấy tiếng cười của Mộ Dung Bội, không khỏi ngạc nhiên, hoàng tỷ lại tới sao?
Vì có Mộ Dung Bội nên Mộ Dung Khuê cũng không tiện ngồi lâu, chỉ nói với Đỗ Mạn Thanh mấy câu liền cáo lui.
Mộ Dung Bội thấy Mộ Dung Khuê đi rồi, nàng lại ngồi thêm một lúc rồi mới trở về.
Trở lại Noãn Nguyệt các, Mộ Dung Bội liền hỏi Thải Châu: “Diệu Tâm có nói gì không?”
Thải Châu hơi cúi người nói: “Diệu Tâm cô cô nói tối qua hoàng thượng cho Lạc công công đi mời thái hậu đến ngự thư phòng đọc sách, lại không cho người vào trong ngự thư phòng hầu hạ. Một lúc sau nghe được giọng nói của thái hậu phải đi về. Ra khỏi phòng thì thái hậu nương nương không sao, nhưng mặt hoàng thượng lại đỏ bừng, không biết là bị làm sao.”
Mộ Dung Bội nghe xong cảm thấy lo sợ, cắn môi nói: “Không được, buổi chiều ta cũng phải qua chỗ thái hậu, không thể để hoàng thượng một mình gặp thái hậu nương nương.”
Buổi chiều, quả nhiên Mộ Dung Bội lại đến Khôn Ninh cung trước Mộ Dung Khuê, thấy xung quanh không có người mới nói với Đỗ Mạn Thanh: “Thái hậu nương nương, ta có chuyện muốn nhờ!”
Đỗ Mạn Thanh thấy Mộ Dung Bội xinh đẹp nên cũng rất thích nàng, nghe nàng ta nói như vậy đương nhiên là đồng ý: “Ngươi nói đi, chỉ cần ta làm được ta sẽ cố hết sức.”
Mộ Dung Bội đỏ mặt,cắn cắn môi mới nói ra: “Ta thích Nghiêm Thừa Ân nhưng lại không biết ý của hắn, lại không muốn ép buộc…”
Đỗ Mạn Thanh nghe xong thì cười nói: “Hóa ra là chuyện này. Để ta đi thăm dò giúp ngươi!”
Hai người đang nói chuyện, lại có người báo Mộ Dung Khuê đến, Mộ Dung Bội liền âm thầm cười trộm, chỉ ngồi đó không đi.
Mộ Dung Khuê vừa vào lại thấy Mộ Dung Bội đang ở trong, cũng không tiện ngồi lâu nên chỉ thỉnh an rồi hỏi han mấy câu, rất nhanh đã cáo lui.
Trở lại Dưỡng Tâm điện, Mộ Dung Khuê rất tức giận, hoàng tỷ là quá nhàn rỗi sao? Mỗi ngày đều đến Khôn Ninh cung làm gì đây? Không được, phải nhanh đem nàng gả đi. Có nàng ở đây, trẫm làm sao có thể thân thiết với mẫu hậu đây?
Một lúc sau, Mộ Dung Khuê cho gọi ám vệ: “Đến Khôn Ninh cung, nếu hoàng tỷ đã trở về thì báo lại cho ta.”
Mật vệ vâng lệnh rời đi, rất nhanh đã trở về bẩm: “Trưởng công chúa đã rời khỏi Khôn Ninh cung, Thái hậu nương nương nói là thời tiết nóng nên khó ngủ, đang chơi cờ với cung nữ vẫn chưa nghỉ ngơi.”
Mộ Dung Khuê vui mừng, phất tay cho ám vệ lui ra, lại cao giọng gọi Lạc công công nói: “Bãi giá Khôn Ninh cung!”
Lạc công công giật mình: “Hoàng thượng, giờ đã muộn rồi! Lúc này mà đi qua cũng phải có lý do gì đó, nếu không sẽ bị thái hậu nương nương nghi ngờ!”
Mộ Dung Khuê nhìn thấy đĩa điểm tâm bày trên bàn mới nói: “Trẫm mang điểm tâm đến cho mẫu hậu.” Xong rồi đưa đĩa điểm tâm cho Lạc công công, còn mình thì bước chân ra ngoài.
Đỗ Mạn Thanh đang muốn đi ngủ, lại nghe Mộ Dung Khuê tới, cảm thấy rất ngạc nhiên, đã trễ thế này nhi tử hoàng đế lại đến đây, chẳng lẽ có việc gì gấp?
Mộ Dung Khuê vào điện, thấy vẻ mặt nghi ngờ của Đỗ Mạn Thanh, vội vàng lấy đĩa điểm tâm từ tay Lạc công công: “Đây là điểm tâm trẫm tự tay làm, không dám hưởng một mình nên mới cố ý đưa tới cho mẫu hậu nếm thử!”
Trán Lạc công công đổ mồ hôi, trong lòng thầm oán: “Hoàng thượng, hoàng thượng, ngài đang nói cái gì vậy? Điểm tâm ngài tự làm? Chỉ sợ ngài ngay cả mặt và phấn còn không phân rõ đây!
Diệu Tâm đứng bên cạnh nên cũng nghe được Mộ Dung Khuê nói cũng là ngạc nhiên mở to mắt, điểm tâm hoàng thượng tự làm? Trời ạ!
Đỗ Mạn Thanh lại vô cùng kinh ngạc, nhi tử hoàng đế làm điểm tâm? Qúa thần kỳ!
Mộ Dung Khuê vừa dứt lời cũng thầm đổ mồ hôi hột, nhưng rất nhanh đã trấn định lại, ngày mai trẫm sẽ đi học làm điểm tâm, sau này tự làm cho mẫu hậu ăn, nuôi mẫu hậu thành mập mạp không thể đi nổi, chỉ có thể ở lại mãi trong cung.
Trong đầu hắn vừa nghĩ thì trong tay đã cầm đũa gắp một miếng điểm tâm đưa đến miệng Đỗ Mạn Thanh, cười ngọt ngào nói: “Mẫu hậu nếm thử tay nghề của con trai xem!”
Đỗ Mạn Thanh không thể làm gì khác đành phải mở miệng ăn miếng điểm tâm. Ăn xong mới nói: “Hoàng nhi thật giỏi, còn biết làm điểm tâm, cùng với điểm tâm hôm nay ngự thiện phòng đưa đến cũng không khác lắm, rất tốt, rất tốt.”
Mộ Dung Khuê không để ý ánh mắt của đám người Lạc công công và Diệu Tâm, lại nói: “Nếu như mẫu hậu thích, sau này nhi tử sẽ làm cho mẫu hậu!” Chờ trẫm trở về, suốt đêm sẽ học làm điểm tâm! Đêm mai sẽ đưa điểm tâm tự làm đến cho mẫu hậu! Chuyện quốc gia đại sự cũng không làm khó được trẫm, chỉ là một miếng điểm tâm nho nhỏ, chắc chắc cũng không khó khăn gì!
/38
|