Chuyện này xảy ra khi đôi nam nữ chính trong chuyện chưa phát triển tới mức anh anh em em ở cuộc sống đời thường...
Có một ngày, Lục Lộ nhất thời tâm huyết dâng trào muốn sắp xếp lại tủ quần áo, sau đó phát hiện thấy quần áo như thế nào lại khó coi đến thế, ngày đó lại đúng lúc không có tiết học, vì vậy, cô lôi kéo Mộng Tích Du đang ngủ và Thu Dĩnh đang chơi game đi mua quần áo.
Thu Dĩnh ngay từ đầu đã không muốn đi, nhưng sau một hồi trải nghiệm công phu nài nỉ cộng kiên trì cộng mặt dày của bạn Lục Lộ, cuối cùng đành phải đi cùng.
Lục Lộ lôi kéo cánh tay cô, lay lay làm nũng, dùng thanh âm ngọt mị nhất nói: “Dĩnh Dĩnh, đi đi ~ cứ ở kí túc xá mãi sẽ điên mất, chúng ta đã lâu không đi dạo phố cùng nhau đi đi đi đi ~...”
Cánh tay Thu Dĩnh bị sờ sờ mó mó cộng thêm thanh âm ngọt mị kia làm cho nổi da gà, lành phải mở miệng nói: “Được rồi, đừng sờ nữa, mình đi là được.”
“Uh! Dĩnh Dĩnh là tốt nhất!”
Thu Dĩnh xuống xe, nhìn thấy dòng người tấp nập kia bắt đầu thấy hối hận, cùng Mộng Tích Du liếc nhau, thở dài một tiếng, chỉ có thể nhận mệnh đi vào bên trong có dòng người đang hưng phấn kia
“Dĩnh Dĩnh.”
“Huh?” Thu Dĩnh và Mộng Tích Du nhìn lại, mắt vừa chuyển qua, chỉ thấy một bàn tay to như giò heo chậm rãi hướng về phía ba lô trên vai Lục Lộ, từ cái bàn tay to như giò heo đó có thể nhìn thấy một ông đầu trọc vẻ mặt hèn mọn bỉ ổi đáng khinh.
Vì Thu Dĩnh cách Lục Lộ một khoảng nên không thể ngăn cản bàn tay tội ác kia, vì thế kêu một tiếng: “Lộ Lộ!”
Lục Lộ nghe được tiếng kêu, quay đầu lại, nghi hoặc nhìn theo tầm mắt Thu Dĩnh, vừa lúc nhìn thấy khoá kéo của ba lô đã bị mở ra, mà bàn tay kia đang với vào, thấy một màn như vậy, vẻ hưng phấn trên mặt cô lập tức biến đổi, che ba lô lùi về phía sau, quát lên: "Ông làm cái gì!”
Tên kia phát hiện chuyện bại lộ, lập tức muốn chạy trốn, đáng tiếc Thu Dĩnh vừa lúc đi qua, thấy hắn muốn đi liền tiến lên, giữ chặt bàn tay kia lại
Hả? Có lẽ các bạn sẽ hỏi tôi lúc ấy có nhiều người vậy, sao Thu Dĩnh lại hành động dễ dàng như thế?
Đó là vì câu “Ông làm cái gì” của Lục Lộ khiến người đi đường chú ý, người đi đường đều né qua một bên tạo một khoảng đủ rộng để Thu Dĩnh thi triển tài năng
Lục Lộ giống như nữ vương tiến lên ưỡn ngực nói, “Hừ, cái tên đáng khinh này, dám trộm đồ của tiểu thư à, không muốn giữ hoa cúc (Anus) nữa sao.”Suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Umm -- không đúng, lấy diện mạo của ông, chắc hẳn không phải vấn đề hoa cúc... Ông là không muốn dưa chuột (penis) phải không?” Câu cuối cùng, ánh mắt cô chuyển qua hai chân ông đó, sau đó dùng ngữ khí hung tợn nói, cho dù tên trộm không biết cô ấy đang nói cái gì, cũng bị tầm mắt quỷ dị kia làm ứa mồ hôi lạnh, trong lòng thầm hối hận, người đi đường nhiều thế kia sao lại chọn trúng cô này...
Thu Dĩnh và Mộng Tích Du yên lặng lui về sau, trong lòng gào thét: tôi không quen nhỏ này, tôi không quen nhỏ này...
Lục Lộ nói xong những lời này, dùng giày cao gót tinh tế đạp đạp xuống đất, sau đó xem như không có chuyện gì nắm tay Thu Dĩnh và Mộng Tích Du rời đi
Thu Dĩnh và Mộng Tích Du trước khi đi còn dùng ánh mắt an ủi tên trộm đáng khinh kia, thật đáng thương...
Diệp Lạc Các chủ trong trò chơi kia đang bị Thu Dĩnh quên mất miễn cưỡng nằm trên ghế, sau đó ngồi chờ thế nào cũng không thấy mẹ của đứa nhỏ
“baba, có phải mama không cần ba nữa không?” Bé đang ngồi một bên chơi với sói bạc đáng yêu nói
Diệp Lạc nghĩ cũng không nghĩ cũng biết có người nói với bé rồi, “Huh? conngoan ai nói với con?”
Bé lắc lắc đầu, “Không thể nói.”
Diệp Lạc ngồi dậy, ôm lấy bé, “Con ngoan, nói cho baba biết được không? Baba mua đồ cho con ăn.”
Bé vẫn lắc đầu.
“Bánh như ý.”
Vẫn là lắc đầu.
“Pudding”
Do dự mọt lúc lại lắc đầu, ô ô -- thật muốn ăn nha, nhưng đã đáp ứng là không nói rồi, baba thật là xấu xa nha
“Bánh hoa mai... con yêu, nước miếng chảy ra rồi.”
Bé chùi miệng, trên mặt giãy dụa không thôi
“Bánh hạt dẻ... Con còn không chụi nói sao?”
Bé nhanh chóng nói ra một cái tên: “Chú Hằng.”
“Ha ha, con ba đúng là ngoan, chú Hằng còn nói gì không?”
“Umm -- chú Hằng nói, mama không cần baba, đang giúp con tìm baba mới.”Cuối cùng còn thêm một câu: “Baba, ba đừng nói cho chú Hằng là baby nói nha"
“Được, baba không nói.” Diệp Lạc nhẹ nhàng điểm lên cái mũi nhỏ của bé, Hằng Mi, xem ra gần đây chú rất nhàn nhã a...
Hằng Mi đáng thương...
...
Có một ngày, Lục Lộ nhất thời tâm huyết dâng trào muốn sắp xếp lại tủ quần áo, sau đó phát hiện thấy quần áo như thế nào lại khó coi đến thế, ngày đó lại đúng lúc không có tiết học, vì vậy, cô lôi kéo Mộng Tích Du đang ngủ và Thu Dĩnh đang chơi game đi mua quần áo.
Thu Dĩnh ngay từ đầu đã không muốn đi, nhưng sau một hồi trải nghiệm công phu nài nỉ cộng kiên trì cộng mặt dày của bạn Lục Lộ, cuối cùng đành phải đi cùng.
Lục Lộ lôi kéo cánh tay cô, lay lay làm nũng, dùng thanh âm ngọt mị nhất nói: “Dĩnh Dĩnh, đi đi ~ cứ ở kí túc xá mãi sẽ điên mất, chúng ta đã lâu không đi dạo phố cùng nhau đi đi đi đi ~...”
Cánh tay Thu Dĩnh bị sờ sờ mó mó cộng thêm thanh âm ngọt mị kia làm cho nổi da gà, lành phải mở miệng nói: “Được rồi, đừng sờ nữa, mình đi là được.”
“Uh! Dĩnh Dĩnh là tốt nhất!”
Thu Dĩnh xuống xe, nhìn thấy dòng người tấp nập kia bắt đầu thấy hối hận, cùng Mộng Tích Du liếc nhau, thở dài một tiếng, chỉ có thể nhận mệnh đi vào bên trong có dòng người đang hưng phấn kia
“Dĩnh Dĩnh.”
“Huh?” Thu Dĩnh và Mộng Tích Du nhìn lại, mắt vừa chuyển qua, chỉ thấy một bàn tay to như giò heo chậm rãi hướng về phía ba lô trên vai Lục Lộ, từ cái bàn tay to như giò heo đó có thể nhìn thấy một ông đầu trọc vẻ mặt hèn mọn bỉ ổi đáng khinh.
Vì Thu Dĩnh cách Lục Lộ một khoảng nên không thể ngăn cản bàn tay tội ác kia, vì thế kêu một tiếng: “Lộ Lộ!”
Lục Lộ nghe được tiếng kêu, quay đầu lại, nghi hoặc nhìn theo tầm mắt Thu Dĩnh, vừa lúc nhìn thấy khoá kéo của ba lô đã bị mở ra, mà bàn tay kia đang với vào, thấy một màn như vậy, vẻ hưng phấn trên mặt cô lập tức biến đổi, che ba lô lùi về phía sau, quát lên: "Ông làm cái gì!”
Tên kia phát hiện chuyện bại lộ, lập tức muốn chạy trốn, đáng tiếc Thu Dĩnh vừa lúc đi qua, thấy hắn muốn đi liền tiến lên, giữ chặt bàn tay kia lại
Hả? Có lẽ các bạn sẽ hỏi tôi lúc ấy có nhiều người vậy, sao Thu Dĩnh lại hành động dễ dàng như thế?
Đó là vì câu “Ông làm cái gì” của Lục Lộ khiến người đi đường chú ý, người đi đường đều né qua một bên tạo một khoảng đủ rộng để Thu Dĩnh thi triển tài năng
Lục Lộ giống như nữ vương tiến lên ưỡn ngực nói, “Hừ, cái tên đáng khinh này, dám trộm đồ của tiểu thư à, không muốn giữ hoa cúc (Anus) nữa sao.”Suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Umm -- không đúng, lấy diện mạo của ông, chắc hẳn không phải vấn đề hoa cúc... Ông là không muốn dưa chuột (penis) phải không?” Câu cuối cùng, ánh mắt cô chuyển qua hai chân ông đó, sau đó dùng ngữ khí hung tợn nói, cho dù tên trộm không biết cô ấy đang nói cái gì, cũng bị tầm mắt quỷ dị kia làm ứa mồ hôi lạnh, trong lòng thầm hối hận, người đi đường nhiều thế kia sao lại chọn trúng cô này...
Thu Dĩnh và Mộng Tích Du yên lặng lui về sau, trong lòng gào thét: tôi không quen nhỏ này, tôi không quen nhỏ này...
Lục Lộ nói xong những lời này, dùng giày cao gót tinh tế đạp đạp xuống đất, sau đó xem như không có chuyện gì nắm tay Thu Dĩnh và Mộng Tích Du rời đi
Thu Dĩnh và Mộng Tích Du trước khi đi còn dùng ánh mắt an ủi tên trộm đáng khinh kia, thật đáng thương...
Diệp Lạc Các chủ trong trò chơi kia đang bị Thu Dĩnh quên mất miễn cưỡng nằm trên ghế, sau đó ngồi chờ thế nào cũng không thấy mẹ của đứa nhỏ
“baba, có phải mama không cần ba nữa không?” Bé đang ngồi một bên chơi với sói bạc đáng yêu nói
Diệp Lạc nghĩ cũng không nghĩ cũng biết có người nói với bé rồi, “Huh? conngoan ai nói với con?”
Bé lắc lắc đầu, “Không thể nói.”
Diệp Lạc ngồi dậy, ôm lấy bé, “Con ngoan, nói cho baba biết được không? Baba mua đồ cho con ăn.”
Bé vẫn lắc đầu.
“Bánh như ý.”
Vẫn là lắc đầu.
“Pudding”
Do dự mọt lúc lại lắc đầu, ô ô -- thật muốn ăn nha, nhưng đã đáp ứng là không nói rồi, baba thật là xấu xa nha
“Bánh hoa mai... con yêu, nước miếng chảy ra rồi.”
Bé chùi miệng, trên mặt giãy dụa không thôi
“Bánh hạt dẻ... Con còn không chụi nói sao?”
Bé nhanh chóng nói ra một cái tên: “Chú Hằng.”
“Ha ha, con ba đúng là ngoan, chú Hằng còn nói gì không?”
“Umm -- chú Hằng nói, mama không cần baba, đang giúp con tìm baba mới.”Cuối cùng còn thêm một câu: “Baba, ba đừng nói cho chú Hằng là baby nói nha"
“Được, baba không nói.” Diệp Lạc nhẹ nhàng điểm lên cái mũi nhỏ của bé, Hằng Mi, xem ra gần đây chú rất nhàn nhã a...
Hằng Mi đáng thương...
...
/27
|