*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kỳ thực công cuộc bảo mật của bên Đàm Hoài được làm cực kì ổn thỏa.
Lễ mừng năm mới Đàm Hoài phải đi nước Y để cùng ăn Tết với gia đình, mãi cho đến tận ngày hôm trước hắn mới lấy danh nghĩa là đi bàn chuyện làm ăn tại nước M, mà ba ngày trước Mạnh Tinh Lan đã tới nước M để nghỉ dưỡng, giữa hai kẻ ấy hoàn toàn không có một chút nào liên quan đến nhau, giống như chỉ là vừa đúng tới cùng một thành phố.
Cho tới tận ngày hôm qua, Đàm Hoài và bạn làm ăn mới mở tiệc ăn mừng tại khách sạn mà Mạnh Tinh Lan ở. Buổi tối tất cả bọn họ đều uống rượu say rồi thuê phòng, nửa đêm Mạnh Tinh Lan lại tới gõ cửa phòng lão, tới hừng đông mới rời đi. Ngày hôm nay thì hai kẻ ấy một trước một sau đi tới làng du lịch nổi tiếng của nước M.
Bọn chúng cho rằng mình đã không hề để lại dấu vết, sự thật là người của Thẩm Minh Xuyên bên này trong suốt một tháng qua đã ghi hình lại mọi thứ vào trong camera.
Thẩm Minh Xuyên bảo Diệp Vĩ gửi một phần tư liệu cho mình và Đàm Mai, phim mới của Mạnh Tinh Lan còn chưa lên sóng, hiện tại phải cho y hấp thụ chút ánh sáng chẳng qua là chuyện này đối với y sẽ tạo thành một đòn trí mạng mà thôi.
Đã muốn chọc thì phải chọc vào điểm đau nhất của đối phương, như thế thì mới có bài học lâu dài được.
Sau khi phân phó xong, Thẩm Minh Xuyên tắt điện thoại, xoay người quay trở lại phòng khách.
Trong phòng khách, hai mí mắt của Phiền Phiền đang đánh nhau, nhưng nhóc lại không muốn ngủ, Ôn Nhiên nhẹ nhàng đung đưa người, thấp giọng run bé con vào giấc ngủ, ngữ điệu dịu dàng chậm rãi, vẻ mặt ôn nhu.
Thẩm Minh Xuyên thấy cảnh ấy, trong mắt cũng nhuộm sự vui vẻ, hắn không đi tới, chỉ dựa vào tường lẳng lặng nhìn hai ba con, dường như đọng lại trong mắt hắn chính là bảo vật trân quý nhất đời. Cứ thế đến tận lúc Ôn Nhiên chú ý tới.
"Anh đứng đó làm gì sao không lại đây?"
Thẩm Minh Xuyên được hỏi một đằng lại đáp một nẻo: "Phiền Phiền ngủ chưa em?"
"Sắp rồi," Ôn Nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, "Thẩm tiên sinh, em khát."
Thẩm Minh Xuyên gật đầu ừ một tiếng, rồi rót cho cậu một ly nước, dùng nước sôi để nguội cho thêm chút nước nóng, hắn thử một chút xem nhiệt độ đã vừa phải hay chưa rồi mới đưa ly tới miệng cậu, Ôn Nhiên cũng thuận theo tay hắn uống.
"Em có đói không?" Thẩm Minh Xuyên hỏi cậu, cũng rất tự nhiên uống nốt nửa ly nước còn lại.
"Em không đói," Ôn Nhiên thấy động tác của hắn, trên mặt có chút nóng, "Thẩm tổng, thể diện của anh đâu mất rồi?"
"Thể diện?" Khóe mắt của Thẩm Minh Xuyên hơi nhướn lên, mang theo nụ hôn với vài phần ám thị nói, "Ở trong lòng em anh vẫn còn có thứ ấy cơ à?"
Ôn Nhiên: "...."
Thẩm Minh Xuyên thấy đề tài nói chuyện bị chết, liền hỏi: "Ngày hôm nay em casting thế nào?"
"Rất thuận lợi," Nhắc tới đề tài này mặt mày Ôn Nhiên liền cong cong, vui vẻ dạt dào đáp, "Giống như là đã ôn qua các đề để đi thi rồi ấy."
Thẩm Minh Xuyên cũng nghĩ vậy, Ôn Nhiên sau khi nhận được kịch bản này liền rất chăm chỉ đọc đi đọc lại, còn tỉ mỉ nghiền ngẫm nhân vật, thậm chí là còn đi tới văn phòng kiến trúc để thực tập, cậu muốn hiểu thấu đáo về nhân vật này, như vậy là có thể thấy Ôn Nhiên đã chuẩn bị đầy đủ thế nào.
Nhưng Thẩm Minh Xuyên vẫn cảm thấy có chút nhẹ nhõm, hắn hỏi: "Thuận lợi à, có cần anh phải tới bên đó chào hỏi không?"
"Không cần đâu anh," Ôn Nhiên tự tin ưỡn ngực, "Cực kì tốt đó." (*)
(*) Nguyên gốc "杠杠的" là một phương ngữ Đông Bắc dùng để miêu tả một thứ gì đó, có phẩm chất hoặc chất lượng tốt, cũng để miêu tả người có nhân phẩm rất tốt. Miền đông Trung Quốc cũng hay dùng từ này với ý nghĩa "Tốt, vô cùng tốt, không cần nói", có đôi khi là hình dung về sự hùng dũng oai vệ, phí phách hiên ngang. (Theo baidu)
Thẩm Minh Xuyên nhìn ánh mắt chắc chắn của cậu, trong lòng đã định liệu từ trước, biết thực lực của cậu đến mức nào, nếu lại dùng mối quan hệ của hắn để đi cửa sau ngược lại đó chính là một hành động vũ nhục với Ôn Nhiên, bởi vậy hắn cũng không xen vào chuyện này nữa.
Phùng Chính Lâm ở bên kia để cho Ôn Nhiên chờ tròn một tuần.
Ôn Nhiên không phải người có tính nôn nóng, nhưng phải đợi chờ thế thế này thực sự có chút sốt ruột. Đến casting chỉ có mấy người bọn họ, cho dù chiếu mấy cảnh quay thử lên màn hình lớn cẩn thận so sánh, đến giờ này chắc cũng đã phải có kết quả rồi.
Hay là bọn họ không hài lòng với bất cứ ai cả, vẫn còn đang tìm người khác tốt hơn?
Đàm Mai nói gần nói xa vài lần, đối phương chỉ vẫn còn đang quyết định, có kết quả thì sẽ thông báo ngay, tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ bọn họ.
Nhưng Ôn Nhiên lại không chần chờ thêm được nữa, cả năm nay cậu ngoại trừ bộ [Ảnh đế] thì không có một tác phẩm gì cả, chuyện kết hôn giả kia cũng ảnh hưởng quá nhiều, cậu thực sự cần một tác phẩm tốt để chứng minh mình.
Đàm Mai thậm chí còn mang ra mấy kịch bản truyền hình chị đã chọn từ năm ngoái ra, chị nhớ có một vở khá tốt, bối cảnh rất tốt, nếu như quay tốt bộ ấy, nhất định sẽ có khả năng thắng lớn.
Mãi đến ngày thứ tám, cuối cùng bên kia cũng gửi tin tức _____ Người được quyết định cuối cùng chính là Ôn Nhiên.
Về phần vì sao lại phải chờ lâu như thế, đối phương cũng chưa đưa ra lý do, sau này Ôn Nhiên mới biết: Phùng Chính Lâm vừa ý Kỳ Bách Vũ hơn, không phải nguyên từ cậu, chỉ là hợp mắt!
Ông ấy cảm thấy Kỳ Bách Vũ càng giống với nhân vật Từ Kính trong lòng mình hơn.
Nhưng Vu Tuyết Lị bên kia lại nhiều lần cường điệu rằng Ôn Nhiên thích hợp hơn.
Bên phương diện kỹ năng diễn xuất của cậu thì đã được Cố Danh Thành tôi luyện năm ngoái tại đoàn phim [Sinh ra ảnh đế] lâu như thế, đạt tới một đỉnh cao chưa từng thấy, tuy Kỳ Bách Vũ diễn xuất tốt, nhưng vẫn còn bị Ôn Nhiên bỏ xa cả dãy phố.
Hơn nữa xem từ buổi casting, Ôn Nhiên lý giải về vai diễn này rõ rệt nhiều hơn Kỳ Bách Vũ.
Lúc Phùng Chính Lâm còn chưa đưa ra quyết định, Vu Tuyết Lị nói thẳng: "Nếu như chú muốn quay được một tác phẩm tốt, thì chọn Ôn Nhiên, còn nếu như chú muốn quay được tác phẩm như cảm thụ của mình, thì chọn Kỳ Bách Vũ, nhưng nếu chú chọn phương án thứ hai, xin lỗi cháu là người lý tính lớn hơn cảm tính, cháu sẽ từ chối đóng bộ phim này."
Ảnh hậu Vu mang đại bài ra đùa giỡn, trực tiếp làm Phùng Chính Lam tức đến giậm chân, một là không dứt bỏ được Kỳ Bách Vũ, hai là giận dỗi với Vu Tuyết Lị, thế nên mới kéo dài lâu như vậy.
Ôn Nhiên không nghĩ rằng Vu Tuyết Lị sẽ lên tiếng vì mình, vừa bất ngờ vừa cảm kích, còn dặn riêng Tiểu Lâm mua một phần quà, lúc tiến vào đoàn thì tặng cho cô, trò chuyện để tỏ lòng biết ơn, cũng biểu đạt tình hữu hảo.
Dù sao, bọn họ cũng phải diễn là một cặp tình nhân.
"Tình nhân?" Thẩm Minh Xuyên vui vẻ, "Em và Vu Tuyết Lị?"
"Ừm, cùng với bạn gái cũ của người đàn ông nhà mình diễn vai người yêu, ngẫm lại cũng có chút kích thích nha, anh nói xem có đúng không hả, Thẩm tiên sinh?" Vẻ mặt của Ôn Nhiên khiêu khích nhìn hắn.
Lúc đó bọn họ ở trong cùng một chăn, tùy tiện duỗi tay chân là có thể quấn lấy tay chân của đối phương.
Thẩm Minh Xuyên nhìn thấy Ôn Nhiên vẫn còn hai khuy áo ngủ còn chưa cài, lộ ra một mảng da dẻ trắng nõn, có thể nhìn thấy rõ cả xương quai xanh, lên trên một tí nữa là chiếc cổ thon dài duyên dáng, đôi môi phơn phớt đỏ mềm mại... Đi xuống thì lại là hai quả cherry khiến người ta thích thú muốn được nhấm nháp mãi chẳng ngừng, lúc xấu hổ chúng còn mang một màu hồng nhàn nhạt _______ Bíp!
Thẩm tổng tâm viên ý mã (*).
(*) Tâm viên ý mã "心猿意马": Không khống chế được tư tưởng suy nghĩ, dịch theo nghĩa đen (theo ý hiểu) thì là tâm nhảy nhót như khỉ, suy nghĩ thì đang điên cuồng như ngựa.
Bà xã đáng yêu quá, thật sự muốn ấy ấy ghê. (*)
(*) Nguyên văn là "想太阳" nghĩa là muốn xx. Cho xuôi câu thì mình để thế kia luôn.
t*ng trùng thượng não dẫn đến chỉ số thông minh cũng thiếu, hắn căn bản không hề chú ý đến cái giọng nói ghen tuông của Ôn Nhiên, chỉ nhẹ giọng cười nói: "Anh thấy bọn em càng giống chị gái với em trai hơn đó."
"...." Lời này mà ảnh hậu Vu nghe được, chắc sẽ giết hắn diệt khẩu mất.
Thẩm Minh Xuyên còn bổ sung thêm: "Nhưng mà diễn xuất của cô ấy thì rất tốt."
HỨ! Lại còn dám khen cô ta.
Ôn Nhiên thở phì phì: "Tốt hơn em à?"
Thẩm Minh Xuyên khó hiểu nhìn cậu một cái, đó không phải là sự thật sao?
Nhưng mà hắn vẫn giữ thể diện lại cho Ôn Nhiên, không có trực tiếp nói toạc ra, ngược lại tay còn ôm lấy hông cậu, đôi mắt sâu thẳm, giọng có chút khàn khàn: "Bảo bối, anh muốn..."
Ôn Nhiên vẫn còn đang tranh cãi ngầm, cục cưng không vui, cục cưng có tiểu ưu tư đây! Cái kiểu dỗ này không được.
Cậu né tránh bàn tay của Thẩm Minh Xuyên: "Cô ấy so với em tốt hơn thế sao anh không lấy cô ấy ý?"
"...." Thẩm Minh Xuyên nghe thấy thế mới ý thức được là Ôn Nhiên đang ghen, trong tim chợt rộn ràng như pháo hoa, nín cười, "Anh không có cảm giác với cô nàng."
"Hừ." Ôn Nhiên hầm hừ, "Em thấy là anh đối với em cũng không phải là rất có cảm giác đâu."
Chuyện tình dục của Thẩm Minh Xuyên rất bất định, có đôi khi nói đến là đến, có đôi khi cho dù cậu có khiêu khích thế nào thì đối phương cũng không muốn làm, Ôn Nhiên cảm thấy cực kì khó hiểu cái người có tính lãnh đạm này, rốt cuộc là cọng dây thần kinh nào sai vậy.
Cậu lại chẳng giống vậy, thỉnh thoảng cậu một chút hứng thú cũng chẳng có, nhưng bị Thẩm Minh Xuyên tùy tiện trêu chọc cậu vài cái là cậu đã không nhịn được mà hóa cột chống trời rồi.
Thẩm Minh Xuyên lại đùa giỡn lưu manh, trở mình một cái đè cậu xuống dưới thân mình: "Có cảm giác hay không, chúng ta cứ thử một chút trước chẳng phải là sẽ biết ngay hay sao."
Ôn Nhiên vẫn muốn chống cự lại, nhưng gặp phải sự trấn áp mạnh mẽ, cuối cũng đành phải khuất phục dâm uy của kẻ địch.
Lại là một đêm xuân.
Ngày hôm sau mấy nơi tương đối riêng tư trên người Ôn Nhiên đều bị gieo đầy ô mai.
Vốn dĩ Thẩm Minh Xuyên không phải kiểu người thích để lại dấu hôn trên người mà mình yêu, nhưng hôm qua lúc hắn đã cắn mút cổ Ôn Nhiên, cho dù cậu đang ý loạn tình mê thì vẫn không quên nhắc nhỏ hắn: Ngày mai cậu còn phải tham gia chụp ảnh quảng cáo cho mẫu áo ngủ mới của "JS", không thể để lại dấu hôn được.
Sau đó Thẩm Minh Xuyên liền tạo dấu hôn ở mấy chỗ kín đáo trên người cậu.
Xong xuôi, còn làm vẻ mặt bá đạo nói "Như vậy lúc em chụp ảnh cũng sẽ không thể làm lộ được những chỗ anh không thích cho người khác xem."
"Thời gian dự tính là quay [Kiến trúc sư] là từ tháng 3 đến tháng 7, tổng thời gian quay là 4 tháng, sau khi vào đoàn phim thì có nửa tháng để diễn thử."
Đi trên đường, Đàm Mai liền nói chuyện công việc cho Ôn Nhiên. Trong khoảng thời gian này bất kể là chuyện lớn hay chuyện nhỏ, Đàm Mai đều đi cùng Ôn Nhiên, không phải là chị có thời gian rảnh rỗi, mà là Ôn Nhiên đang trong khoảng thời kỳ mẫn cảm, chị rất lo.
Diễn thử chính là giai đoạn quan trọng để các diễn viên chính cọ sát giúp họ hợp nhau hơn, rất nhiều phim đều sẽ sắp xếp thêm bước này, cũng có đoàn phim không, ví dụ như [Ảnh đế].
"Vâng." Ôn Nhiên gật đầu, thời gian quay phim như thế trái lại không phải vấn đề, chỉ là phải xa Phiền Phiền và người nào đó một thời gian dài như vậy, trong lòng không nỡ.
"Ầy," Đàm Mai tựa như đoán được cậu đã nghĩ cái gì, liền cười nói nốt đoạn sau: "Nửa sau của phim đa phần là lấy bối cảnh ở ngay thành phố B, em có thể về nhà được."
"Tốt vậy ạ." Có thể nói là Ôn Nhiên cực kì bất ngờ.
Bên trong xe để nhiệt độ có hơi cao, Ôn Nhiên liền cởi áo khoác ra, bỏ cả khăn len xuống, bên trong cậu chỉ mặc một chiếc áo len ngắn cổ. Đàm Mai vô thức liếc sang cậu, nhưng vừa thấy phía sau liền sửng sốt.
______ Ôn Nhiên không thể tự nhìn thấy gáy mình, ở nơi ấy tràn ngập những vết hôn ám muội, diễu võ giương oai nổi bần bật để thể hiện sự tồn tại của nó.
Về phần ai tạo ra kiệt tác ấy, thì dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra được.
"Sao thế chị?" Ôn Nhiên để ý thấy Đàm Mai khựng lại, liền vô thức cứng người một chút, "Có gì không đúng ạ?"
"Đâu có." Đàm Mai cười cười, quyết định không nói cho cậu.
Lúc trang điểm, chuyên viên cũng phát hiện ra mấy dấu hôn đỏ chót kia, đầu tiên bị sửng sốt, sau đấy là nghĩ đến chuyện gì đó liền đỏ mặt lấy ra hộp phấn che khuyết điểm tốt nhất để che cho cậu, nhưng Đàm Mai cản lại, bảo cô đừng che.
Cũng đừng nói cho Ôn Nhiên biết.
Chuyên viên trang điểm cũng là người thông minh, thoáng cái đã hiểu được ý của Đàm Mai, cô ra dấu OK, biểu thị dù thế nào cũng tuyệt đối bảo mật.
JS chọn ra tổng cộng sáu bộ đồ ngủ, trong đó năm bộ là loại đồ ngủ bình thường, nhưng còn cái bộ đồ ngủ Pikachu này là như thế nào! Cái loại này... quá đáng yêu rồi.
Cậu đã là "một người đàn ông già cả" 28 tuổi, tuổi đã cao mà còn đi bán manh, cực kì đáng xấu hổ đấy.
"Không sao đâu ạ," Chị gái phụ trách cười híp cả mắt nói, "Nói thầy 18 tuổi người ta cũng tin đó ạ."
"...." Cô dám trợn to mắt mà nói mò như vậy được ấy hả?
Thế nhưng hợp đồng cũng đã lý rồi, Ôn Nhiên chỉ có thể nhẫn nhục phụ trọng (*) mà mặc bộ quần áo kia vào, còn dựa theo ý của nhiếp ảnh gia bày ra mấy tư thế đáng yêu khiến khuôn mặt già nua của cậu đỏ tưng bừng.
(*) Nhẫn nhục phụ trọng "忍辱负重": Chịu đựng sự sỉ nhục để hoàn thành nhiệm vụ quan trọng.
Bán manh đáng xấu hổ mà!
Bộ cuối cùng là loại áo choàng ngủ dáng dài. (1)
"Cậu kéo cổ chữ V xuống thấp một chút," Nhiếp ảnh gia chỉ đạo, "Cậu buộc cái dây như vậy chặt quá, phải làm thế nào mà như một người phụ nữ nhà lành đang bị đùa giỡn ấy."
Trước mặt mọi người, Ôn – phụ nữ nhà lành – Nhiên có chút ngượng ngùng đem cổ áo kéo xuống một chút, để lộ da thịt trắng nõn bên trong, như ẩn như hiện núp dưới lớp áo.
"Chưa đủ, có thể kéo xuống thêm chút nữa, để cho gợi cảm mê người hơn."
Ôn Nhiên lại kéo thêm xuống chút nữa.
"Chậc," Nhiếp ảnh gia cạn lời, "Cậu là nam, lúc đóng phim có phải chưa từng để nửa thân trên bao giờ đâu, cần gì phải xấu hổ như thế, kéo xuống thêm chút nữa đi."
Ôn Nhiên phản bác thầm ở trong lòng "Tôi chưa từng để trần thân trên lúc diễn bao giờ nhé", nhưng mà vẫn phải phối hợp kéo cổ chữ V xuống thấp chút nữa, để lộ ra làn da khiến kẻ khác mơ ước vô hạn, vừa trơn nhẵn lại dụ hoặc.
Nhiếp ảnh gia vẫn nói: "Chưa đủ, kéo đến khi nào có thể thấy toàn bộ rãnh ngực của cậu ấy."
Rãnh ngực...
Nghe thế nào mà lại có cảm giác như đang chụp ảnh sex vậy, Ôn Nhiên không được tự nhiên đáp: "Không thể kéo xuống thêm được nữa."
Bởi vì là cổ chữ V, vậy nên nếu kéo tới độ có thể thấy rãnh ngực thì cả đằng trước sẽ lộ ra hết.
Mà ở trước ngực cậu, đã bị người kia trồng một đống dấu hôn rồi.
Nhiếp ảnh gia bị mấy cái hành động như tiểu cô nương của Ôn Nhiên làm cho bực cả mình. Mặc dù anh ta cũng không phải thuộc hạng A, nhưng ở phương diện yêu cầu tư thế cho nghệ sĩ khi làm việc, chỉ cần không quá đáng quá mức, thì tuyệt đối có quyền. Ngay lúc đang định mắng Ôn Nhiên, thì trở lý chụp ảnh len lén nói thầm vào tai anh ta: "Anh xem phía sau cổ cậu ấy..."
Về phần dấu hôn, ngay từ đầu Đàm Mai đã tới chào hỏi với anh ta rồi, lúc ấy nhiếp ảnh gia còn chưa nghĩ tới phương diện kia, sau khi trợ lý nhắc nhở anh ta mới đột nhiên nghĩ ra, nói không chừng là Ôn Nhiên không muốn để lộ ra cái nơi tràn đầy ấn ký hệt như ở trên cổ của mình.
"Được rồi, vậy cứ giữ nguyên trạng thái ấy." Nhiếp ảnh gia cũng không nói gì Ôn Nhiên nữa, ngược lại còn hướng dẫn tạo dánh cho cậu.
.......
Chụp xong, Ôn Nhiên đang tẩy trang, lúc này Đàm Mai mới nói đến chuyện dấu hôn cho cậu.
Cả người Ôn Nhiên thoắt cái biến thành tôm luộc, ngay cả ngôn từ cũng không được lanh lẹ: "Cái cái cái, cái chuyện này xấu hổ quá đi mất."
"Không sao đâu," Đàm Mai cười đáp, "Những người ái mộ em thích thấy kiểu này."
"Nhưng em ngại lắm không muốn cho họ xem, chị đã sớm nhìn thấy rồi sao không nói cho em biết chứ hả ôi đậu má! A a a a a a a, em sẽ cmn ngại chết mất, hay là chụp lại đi?"
Đàm Mai vội vàng trấn an cậu: "Em đừng có xấu hổ, chị làm như vậy đương nhiên là có mục đích. Bây giờ bên ngoài đều đang đồn là các em có vấn đề trong tình cảm, hôm nay để cho họ nhìn thấy như thế, không phải là để chứng minh cho họ thấy cảm tình của bọn em rất tốt hay sao?"
Đồng thời cũng rất... nồng nhiệt.
Sở dĩ vì sao trước đó Đàm Mai không nói với Ôn Nhiên, là vì chị sợ khi Ôn Nhiên biết có mấy cái dấu ấy tồn tại, thì lúc chụp ảnh sẽ không được tự nhiên, da mặt cậu mỏng, muốn để những thứ cần phải được ẩn giấu ấy xuất hiện trước đại chúng, nói không chừng lại càng thiếu tự nhiên, vậy thì hiệu quả và hiệu suất chụp hình sẽ bị giảm xuống mất.
Không thể không nói, chỉ số thông minh trong phương diện quan hệ công chúng của Đàm Mai vẫn luôn là số một.
Lúc này, chị gái phụ trách cầm theo ba túi quần áo đi tới, đưa cho Ôn Nhiên rồi cười nói: "Thầy Ôn, cái này là một chút quà nhỏ của chúng tôi tặng thầy, đều là bên tài trợ ủng hộ, mong thầy vui lòng nhận cho."
Mấy loại quảng cáo này sau khi làm xong sẽ có chút quà nhỏ là rất bình thường, tỷ như nội dung chụp quảng cáo lần này là đồ ngủ, như vậy bên tàu trợ nhất định là bán đồ ngủ rồi, thế thì đưa quà rất có thể cũng chính là đồ ngủ.
Cái này cũng không có gì mà phải từ chối, Ôn Nhiên nhận lấy, nhoẻn miệng cười với chị gái phụ trách: "Vậy tôi cũng không khách sáo nữa, cảm ơn."
Chị gái phụ trách bị nụ cười bất chợt này mà làm cho ngay cả nói chuyện cũng thành nói lắp: "Không, không cần cảm ơn ạ."
Cái đậu má chứ, đúng là tiểu sinh giá trị nhan sắc cao hạng nhất, dù cho đã tẩy trang rồi, giá trị nhan sắc vẫn cứ cao như thường! Chị gái phụ trách tự độc thoại nội tâm.
Ôn Nhiên về nhà muộn hơn Thẩm Minh Xuyên, vừa về đến nhà cậu liền tiện tay đem mấy túi quà tặng đặt trên bàn, rồi phóng thẳng vào nhà vệ sinh giải quyết nỗi buồn.
Thẩm Minh Xuyên nhìn mấy cái túi này, còn tưởng là vợ ngốc mua cho mình ít quà, có hơi tò mò mà mở túi ra, bất ngờ phát điện được bên trong hình như là quần áo... phụ nữ?!
Ôn Nhiên đi ra khỏi phòng vệ sinh, trước tiên là tới bế Phiền Phiền, gần đây Phiền Phiền rất dính lấy cậu, vừa nghe thấy giọng cậu một cái là liền nhìn khắp nơi tìm để muốn được bế.
Thím Kim nói, đây là bản năng muốn được thân thiết với cơ thể người mẹ của nhóc con.
Vừa thấy Ôn Nhiên về, thím Kim đã tự giác trốn về phòng, dì Trần thì đang chuẩn bị cơm tối, trong phòng khách chỉ còn lại có hai người bọn họ. Thẩm Minh Xuyên với tay ra khều cái túi, hỏi: "Em mua cái gì mà nhiều vậy?"
"Hả, à cái này, là bên tài trợ đưa cho em đấy, chắc là đồ ngủ."
Thẩm Minh Xuyên nghe thế, cong cong khóe miệng: "Tặng cho em à?"
"Nếu anh muốn thì cũng có thể cho anh mà, người ta tặng bài bộ cơ, em có mặc cũng không mặc nhiều được như thế."
"Không cần đâu, em mặc đi." Thẩm Minh Xuyên như cười như không nói, "Tối nay rồi mặc."
Hết chương 56.
(1) Áo choàng ngủ dáng dài
Kỳ thực công cuộc bảo mật của bên Đàm Hoài được làm cực kì ổn thỏa.
Lễ mừng năm mới Đàm Hoài phải đi nước Y để cùng ăn Tết với gia đình, mãi cho đến tận ngày hôm trước hắn mới lấy danh nghĩa là đi bàn chuyện làm ăn tại nước M, mà ba ngày trước Mạnh Tinh Lan đã tới nước M để nghỉ dưỡng, giữa hai kẻ ấy hoàn toàn không có một chút nào liên quan đến nhau, giống như chỉ là vừa đúng tới cùng một thành phố.
Cho tới tận ngày hôm qua, Đàm Hoài và bạn làm ăn mới mở tiệc ăn mừng tại khách sạn mà Mạnh Tinh Lan ở. Buổi tối tất cả bọn họ đều uống rượu say rồi thuê phòng, nửa đêm Mạnh Tinh Lan lại tới gõ cửa phòng lão, tới hừng đông mới rời đi. Ngày hôm nay thì hai kẻ ấy một trước một sau đi tới làng du lịch nổi tiếng của nước M.
Bọn chúng cho rằng mình đã không hề để lại dấu vết, sự thật là người của Thẩm Minh Xuyên bên này trong suốt một tháng qua đã ghi hình lại mọi thứ vào trong camera.
Thẩm Minh Xuyên bảo Diệp Vĩ gửi một phần tư liệu cho mình và Đàm Mai, phim mới của Mạnh Tinh Lan còn chưa lên sóng, hiện tại phải cho y hấp thụ chút ánh sáng chẳng qua là chuyện này đối với y sẽ tạo thành một đòn trí mạng mà thôi.
Đã muốn chọc thì phải chọc vào điểm đau nhất của đối phương, như thế thì mới có bài học lâu dài được.
Sau khi phân phó xong, Thẩm Minh Xuyên tắt điện thoại, xoay người quay trở lại phòng khách.
Trong phòng khách, hai mí mắt của Phiền Phiền đang đánh nhau, nhưng nhóc lại không muốn ngủ, Ôn Nhiên nhẹ nhàng đung đưa người, thấp giọng run bé con vào giấc ngủ, ngữ điệu dịu dàng chậm rãi, vẻ mặt ôn nhu.
Thẩm Minh Xuyên thấy cảnh ấy, trong mắt cũng nhuộm sự vui vẻ, hắn không đi tới, chỉ dựa vào tường lẳng lặng nhìn hai ba con, dường như đọng lại trong mắt hắn chính là bảo vật trân quý nhất đời. Cứ thế đến tận lúc Ôn Nhiên chú ý tới.
"Anh đứng đó làm gì sao không lại đây?"
Thẩm Minh Xuyên được hỏi một đằng lại đáp một nẻo: "Phiền Phiền ngủ chưa em?"
"Sắp rồi," Ôn Nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, "Thẩm tiên sinh, em khát."
Thẩm Minh Xuyên gật đầu ừ một tiếng, rồi rót cho cậu một ly nước, dùng nước sôi để nguội cho thêm chút nước nóng, hắn thử một chút xem nhiệt độ đã vừa phải hay chưa rồi mới đưa ly tới miệng cậu, Ôn Nhiên cũng thuận theo tay hắn uống.
"Em có đói không?" Thẩm Minh Xuyên hỏi cậu, cũng rất tự nhiên uống nốt nửa ly nước còn lại.
"Em không đói," Ôn Nhiên thấy động tác của hắn, trên mặt có chút nóng, "Thẩm tổng, thể diện của anh đâu mất rồi?"
"Thể diện?" Khóe mắt của Thẩm Minh Xuyên hơi nhướn lên, mang theo nụ hôn với vài phần ám thị nói, "Ở trong lòng em anh vẫn còn có thứ ấy cơ à?"
Ôn Nhiên: "...."
Thẩm Minh Xuyên thấy đề tài nói chuyện bị chết, liền hỏi: "Ngày hôm nay em casting thế nào?"
"Rất thuận lợi," Nhắc tới đề tài này mặt mày Ôn Nhiên liền cong cong, vui vẻ dạt dào đáp, "Giống như là đã ôn qua các đề để đi thi rồi ấy."
Thẩm Minh Xuyên cũng nghĩ vậy, Ôn Nhiên sau khi nhận được kịch bản này liền rất chăm chỉ đọc đi đọc lại, còn tỉ mỉ nghiền ngẫm nhân vật, thậm chí là còn đi tới văn phòng kiến trúc để thực tập, cậu muốn hiểu thấu đáo về nhân vật này, như vậy là có thể thấy Ôn Nhiên đã chuẩn bị đầy đủ thế nào.
Nhưng Thẩm Minh Xuyên vẫn cảm thấy có chút nhẹ nhõm, hắn hỏi: "Thuận lợi à, có cần anh phải tới bên đó chào hỏi không?"
"Không cần đâu anh," Ôn Nhiên tự tin ưỡn ngực, "Cực kì tốt đó." (*)
(*) Nguyên gốc "杠杠的" là một phương ngữ Đông Bắc dùng để miêu tả một thứ gì đó, có phẩm chất hoặc chất lượng tốt, cũng để miêu tả người có nhân phẩm rất tốt. Miền đông Trung Quốc cũng hay dùng từ này với ý nghĩa "Tốt, vô cùng tốt, không cần nói", có đôi khi là hình dung về sự hùng dũng oai vệ, phí phách hiên ngang. (Theo baidu)
Thẩm Minh Xuyên nhìn ánh mắt chắc chắn của cậu, trong lòng đã định liệu từ trước, biết thực lực của cậu đến mức nào, nếu lại dùng mối quan hệ của hắn để đi cửa sau ngược lại đó chính là một hành động vũ nhục với Ôn Nhiên, bởi vậy hắn cũng không xen vào chuyện này nữa.
Phùng Chính Lâm ở bên kia để cho Ôn Nhiên chờ tròn một tuần.
Ôn Nhiên không phải người có tính nôn nóng, nhưng phải đợi chờ thế thế này thực sự có chút sốt ruột. Đến casting chỉ có mấy người bọn họ, cho dù chiếu mấy cảnh quay thử lên màn hình lớn cẩn thận so sánh, đến giờ này chắc cũng đã phải có kết quả rồi.
Hay là bọn họ không hài lòng với bất cứ ai cả, vẫn còn đang tìm người khác tốt hơn?
Đàm Mai nói gần nói xa vài lần, đối phương chỉ vẫn còn đang quyết định, có kết quả thì sẽ thông báo ngay, tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ bọn họ.
Nhưng Ôn Nhiên lại không chần chờ thêm được nữa, cả năm nay cậu ngoại trừ bộ [Ảnh đế] thì không có một tác phẩm gì cả, chuyện kết hôn giả kia cũng ảnh hưởng quá nhiều, cậu thực sự cần một tác phẩm tốt để chứng minh mình.
Đàm Mai thậm chí còn mang ra mấy kịch bản truyền hình chị đã chọn từ năm ngoái ra, chị nhớ có một vở khá tốt, bối cảnh rất tốt, nếu như quay tốt bộ ấy, nhất định sẽ có khả năng thắng lớn.
Mãi đến ngày thứ tám, cuối cùng bên kia cũng gửi tin tức _____ Người được quyết định cuối cùng chính là Ôn Nhiên.
Về phần vì sao lại phải chờ lâu như thế, đối phương cũng chưa đưa ra lý do, sau này Ôn Nhiên mới biết: Phùng Chính Lâm vừa ý Kỳ Bách Vũ hơn, không phải nguyên từ cậu, chỉ là hợp mắt!
Ông ấy cảm thấy Kỳ Bách Vũ càng giống với nhân vật Từ Kính trong lòng mình hơn.
Nhưng Vu Tuyết Lị bên kia lại nhiều lần cường điệu rằng Ôn Nhiên thích hợp hơn.
Bên phương diện kỹ năng diễn xuất của cậu thì đã được Cố Danh Thành tôi luyện năm ngoái tại đoàn phim [Sinh ra ảnh đế] lâu như thế, đạt tới một đỉnh cao chưa từng thấy, tuy Kỳ Bách Vũ diễn xuất tốt, nhưng vẫn còn bị Ôn Nhiên bỏ xa cả dãy phố.
Hơn nữa xem từ buổi casting, Ôn Nhiên lý giải về vai diễn này rõ rệt nhiều hơn Kỳ Bách Vũ.
Lúc Phùng Chính Lâm còn chưa đưa ra quyết định, Vu Tuyết Lị nói thẳng: "Nếu như chú muốn quay được một tác phẩm tốt, thì chọn Ôn Nhiên, còn nếu như chú muốn quay được tác phẩm như cảm thụ của mình, thì chọn Kỳ Bách Vũ, nhưng nếu chú chọn phương án thứ hai, xin lỗi cháu là người lý tính lớn hơn cảm tính, cháu sẽ từ chối đóng bộ phim này."
Ảnh hậu Vu mang đại bài ra đùa giỡn, trực tiếp làm Phùng Chính Lam tức đến giậm chân, một là không dứt bỏ được Kỳ Bách Vũ, hai là giận dỗi với Vu Tuyết Lị, thế nên mới kéo dài lâu như vậy.
Ôn Nhiên không nghĩ rằng Vu Tuyết Lị sẽ lên tiếng vì mình, vừa bất ngờ vừa cảm kích, còn dặn riêng Tiểu Lâm mua một phần quà, lúc tiến vào đoàn thì tặng cho cô, trò chuyện để tỏ lòng biết ơn, cũng biểu đạt tình hữu hảo.
Dù sao, bọn họ cũng phải diễn là một cặp tình nhân.
"Tình nhân?" Thẩm Minh Xuyên vui vẻ, "Em và Vu Tuyết Lị?"
"Ừm, cùng với bạn gái cũ của người đàn ông nhà mình diễn vai người yêu, ngẫm lại cũng có chút kích thích nha, anh nói xem có đúng không hả, Thẩm tiên sinh?" Vẻ mặt của Ôn Nhiên khiêu khích nhìn hắn.
Lúc đó bọn họ ở trong cùng một chăn, tùy tiện duỗi tay chân là có thể quấn lấy tay chân của đối phương.
Thẩm Minh Xuyên nhìn thấy Ôn Nhiên vẫn còn hai khuy áo ngủ còn chưa cài, lộ ra một mảng da dẻ trắng nõn, có thể nhìn thấy rõ cả xương quai xanh, lên trên một tí nữa là chiếc cổ thon dài duyên dáng, đôi môi phơn phớt đỏ mềm mại... Đi xuống thì lại là hai quả cherry khiến người ta thích thú muốn được nhấm nháp mãi chẳng ngừng, lúc xấu hổ chúng còn mang một màu hồng nhàn nhạt _______ Bíp!
Thẩm tổng tâm viên ý mã (*).
(*) Tâm viên ý mã "心猿意马": Không khống chế được tư tưởng suy nghĩ, dịch theo nghĩa đen (theo ý hiểu) thì là tâm nhảy nhót như khỉ, suy nghĩ thì đang điên cuồng như ngựa.
Bà xã đáng yêu quá, thật sự muốn ấy ấy ghê. (*)
(*) Nguyên văn là "想太阳" nghĩa là muốn xx. Cho xuôi câu thì mình để thế kia luôn.
t*ng trùng thượng não dẫn đến chỉ số thông minh cũng thiếu, hắn căn bản không hề chú ý đến cái giọng nói ghen tuông của Ôn Nhiên, chỉ nhẹ giọng cười nói: "Anh thấy bọn em càng giống chị gái với em trai hơn đó."
"...." Lời này mà ảnh hậu Vu nghe được, chắc sẽ giết hắn diệt khẩu mất.
Thẩm Minh Xuyên còn bổ sung thêm: "Nhưng mà diễn xuất của cô ấy thì rất tốt."
HỨ! Lại còn dám khen cô ta.
Ôn Nhiên thở phì phì: "Tốt hơn em à?"
Thẩm Minh Xuyên khó hiểu nhìn cậu một cái, đó không phải là sự thật sao?
Nhưng mà hắn vẫn giữ thể diện lại cho Ôn Nhiên, không có trực tiếp nói toạc ra, ngược lại tay còn ôm lấy hông cậu, đôi mắt sâu thẳm, giọng có chút khàn khàn: "Bảo bối, anh muốn..."
Ôn Nhiên vẫn còn đang tranh cãi ngầm, cục cưng không vui, cục cưng có tiểu ưu tư đây! Cái kiểu dỗ này không được.
Cậu né tránh bàn tay của Thẩm Minh Xuyên: "Cô ấy so với em tốt hơn thế sao anh không lấy cô ấy ý?"
"...." Thẩm Minh Xuyên nghe thấy thế mới ý thức được là Ôn Nhiên đang ghen, trong tim chợt rộn ràng như pháo hoa, nín cười, "Anh không có cảm giác với cô nàng."
"Hừ." Ôn Nhiên hầm hừ, "Em thấy là anh đối với em cũng không phải là rất có cảm giác đâu."
Chuyện tình dục của Thẩm Minh Xuyên rất bất định, có đôi khi nói đến là đến, có đôi khi cho dù cậu có khiêu khích thế nào thì đối phương cũng không muốn làm, Ôn Nhiên cảm thấy cực kì khó hiểu cái người có tính lãnh đạm này, rốt cuộc là cọng dây thần kinh nào sai vậy.
Cậu lại chẳng giống vậy, thỉnh thoảng cậu một chút hứng thú cũng chẳng có, nhưng bị Thẩm Minh Xuyên tùy tiện trêu chọc cậu vài cái là cậu đã không nhịn được mà hóa cột chống trời rồi.
Thẩm Minh Xuyên lại đùa giỡn lưu manh, trở mình một cái đè cậu xuống dưới thân mình: "Có cảm giác hay không, chúng ta cứ thử một chút trước chẳng phải là sẽ biết ngay hay sao."
Ôn Nhiên vẫn muốn chống cự lại, nhưng gặp phải sự trấn áp mạnh mẽ, cuối cũng đành phải khuất phục dâm uy của kẻ địch.
Lại là một đêm xuân.
Ngày hôm sau mấy nơi tương đối riêng tư trên người Ôn Nhiên đều bị gieo đầy ô mai.
Vốn dĩ Thẩm Minh Xuyên không phải kiểu người thích để lại dấu hôn trên người mà mình yêu, nhưng hôm qua lúc hắn đã cắn mút cổ Ôn Nhiên, cho dù cậu đang ý loạn tình mê thì vẫn không quên nhắc nhỏ hắn: Ngày mai cậu còn phải tham gia chụp ảnh quảng cáo cho mẫu áo ngủ mới của "JS", không thể để lại dấu hôn được.
Sau đó Thẩm Minh Xuyên liền tạo dấu hôn ở mấy chỗ kín đáo trên người cậu.
Xong xuôi, còn làm vẻ mặt bá đạo nói "Như vậy lúc em chụp ảnh cũng sẽ không thể làm lộ được những chỗ anh không thích cho người khác xem."
"Thời gian dự tính là quay [Kiến trúc sư] là từ tháng 3 đến tháng 7, tổng thời gian quay là 4 tháng, sau khi vào đoàn phim thì có nửa tháng để diễn thử."
Đi trên đường, Đàm Mai liền nói chuyện công việc cho Ôn Nhiên. Trong khoảng thời gian này bất kể là chuyện lớn hay chuyện nhỏ, Đàm Mai đều đi cùng Ôn Nhiên, không phải là chị có thời gian rảnh rỗi, mà là Ôn Nhiên đang trong khoảng thời kỳ mẫn cảm, chị rất lo.
Diễn thử chính là giai đoạn quan trọng để các diễn viên chính cọ sát giúp họ hợp nhau hơn, rất nhiều phim đều sẽ sắp xếp thêm bước này, cũng có đoàn phim không, ví dụ như [Ảnh đế].
"Vâng." Ôn Nhiên gật đầu, thời gian quay phim như thế trái lại không phải vấn đề, chỉ là phải xa Phiền Phiền và người nào đó một thời gian dài như vậy, trong lòng không nỡ.
"Ầy," Đàm Mai tựa như đoán được cậu đã nghĩ cái gì, liền cười nói nốt đoạn sau: "Nửa sau của phim đa phần là lấy bối cảnh ở ngay thành phố B, em có thể về nhà được."
"Tốt vậy ạ." Có thể nói là Ôn Nhiên cực kì bất ngờ.
Bên trong xe để nhiệt độ có hơi cao, Ôn Nhiên liền cởi áo khoác ra, bỏ cả khăn len xuống, bên trong cậu chỉ mặc một chiếc áo len ngắn cổ. Đàm Mai vô thức liếc sang cậu, nhưng vừa thấy phía sau liền sửng sốt.
______ Ôn Nhiên không thể tự nhìn thấy gáy mình, ở nơi ấy tràn ngập những vết hôn ám muội, diễu võ giương oai nổi bần bật để thể hiện sự tồn tại của nó.
Về phần ai tạo ra kiệt tác ấy, thì dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra được.
"Sao thế chị?" Ôn Nhiên để ý thấy Đàm Mai khựng lại, liền vô thức cứng người một chút, "Có gì không đúng ạ?"
"Đâu có." Đàm Mai cười cười, quyết định không nói cho cậu.
Lúc trang điểm, chuyên viên cũng phát hiện ra mấy dấu hôn đỏ chót kia, đầu tiên bị sửng sốt, sau đấy là nghĩ đến chuyện gì đó liền đỏ mặt lấy ra hộp phấn che khuyết điểm tốt nhất để che cho cậu, nhưng Đàm Mai cản lại, bảo cô đừng che.
Cũng đừng nói cho Ôn Nhiên biết.
Chuyên viên trang điểm cũng là người thông minh, thoáng cái đã hiểu được ý của Đàm Mai, cô ra dấu OK, biểu thị dù thế nào cũng tuyệt đối bảo mật.
JS chọn ra tổng cộng sáu bộ đồ ngủ, trong đó năm bộ là loại đồ ngủ bình thường, nhưng còn cái bộ đồ ngủ Pikachu này là như thế nào! Cái loại này... quá đáng yêu rồi.
Cậu đã là "một người đàn ông già cả" 28 tuổi, tuổi đã cao mà còn đi bán manh, cực kì đáng xấu hổ đấy.
"Không sao đâu ạ," Chị gái phụ trách cười híp cả mắt nói, "Nói thầy 18 tuổi người ta cũng tin đó ạ."
"...." Cô dám trợn to mắt mà nói mò như vậy được ấy hả?
Thế nhưng hợp đồng cũng đã lý rồi, Ôn Nhiên chỉ có thể nhẫn nhục phụ trọng (*) mà mặc bộ quần áo kia vào, còn dựa theo ý của nhiếp ảnh gia bày ra mấy tư thế đáng yêu khiến khuôn mặt già nua của cậu đỏ tưng bừng.
(*) Nhẫn nhục phụ trọng "忍辱负重": Chịu đựng sự sỉ nhục để hoàn thành nhiệm vụ quan trọng.
Bán manh đáng xấu hổ mà!
Bộ cuối cùng là loại áo choàng ngủ dáng dài. (1)
"Cậu kéo cổ chữ V xuống thấp một chút," Nhiếp ảnh gia chỉ đạo, "Cậu buộc cái dây như vậy chặt quá, phải làm thế nào mà như một người phụ nữ nhà lành đang bị đùa giỡn ấy."
Trước mặt mọi người, Ôn – phụ nữ nhà lành – Nhiên có chút ngượng ngùng đem cổ áo kéo xuống một chút, để lộ da thịt trắng nõn bên trong, như ẩn như hiện núp dưới lớp áo.
"Chưa đủ, có thể kéo xuống thêm chút nữa, để cho gợi cảm mê người hơn."
Ôn Nhiên lại kéo thêm xuống chút nữa.
"Chậc," Nhiếp ảnh gia cạn lời, "Cậu là nam, lúc đóng phim có phải chưa từng để nửa thân trên bao giờ đâu, cần gì phải xấu hổ như thế, kéo xuống thêm chút nữa đi."
Ôn Nhiên phản bác thầm ở trong lòng "Tôi chưa từng để trần thân trên lúc diễn bao giờ nhé", nhưng mà vẫn phải phối hợp kéo cổ chữ V xuống thấp chút nữa, để lộ ra làn da khiến kẻ khác mơ ước vô hạn, vừa trơn nhẵn lại dụ hoặc.
Nhiếp ảnh gia vẫn nói: "Chưa đủ, kéo đến khi nào có thể thấy toàn bộ rãnh ngực của cậu ấy."
Rãnh ngực...
Nghe thế nào mà lại có cảm giác như đang chụp ảnh sex vậy, Ôn Nhiên không được tự nhiên đáp: "Không thể kéo xuống thêm được nữa."
Bởi vì là cổ chữ V, vậy nên nếu kéo tới độ có thể thấy rãnh ngực thì cả đằng trước sẽ lộ ra hết.
Mà ở trước ngực cậu, đã bị người kia trồng một đống dấu hôn rồi.
Nhiếp ảnh gia bị mấy cái hành động như tiểu cô nương của Ôn Nhiên làm cho bực cả mình. Mặc dù anh ta cũng không phải thuộc hạng A, nhưng ở phương diện yêu cầu tư thế cho nghệ sĩ khi làm việc, chỉ cần không quá đáng quá mức, thì tuyệt đối có quyền. Ngay lúc đang định mắng Ôn Nhiên, thì trở lý chụp ảnh len lén nói thầm vào tai anh ta: "Anh xem phía sau cổ cậu ấy..."
Về phần dấu hôn, ngay từ đầu Đàm Mai đã tới chào hỏi với anh ta rồi, lúc ấy nhiếp ảnh gia còn chưa nghĩ tới phương diện kia, sau khi trợ lý nhắc nhở anh ta mới đột nhiên nghĩ ra, nói không chừng là Ôn Nhiên không muốn để lộ ra cái nơi tràn đầy ấn ký hệt như ở trên cổ của mình.
"Được rồi, vậy cứ giữ nguyên trạng thái ấy." Nhiếp ảnh gia cũng không nói gì Ôn Nhiên nữa, ngược lại còn hướng dẫn tạo dánh cho cậu.
.......
Chụp xong, Ôn Nhiên đang tẩy trang, lúc này Đàm Mai mới nói đến chuyện dấu hôn cho cậu.
Cả người Ôn Nhiên thoắt cái biến thành tôm luộc, ngay cả ngôn từ cũng không được lanh lẹ: "Cái cái cái, cái chuyện này xấu hổ quá đi mất."
"Không sao đâu," Đàm Mai cười đáp, "Những người ái mộ em thích thấy kiểu này."
"Nhưng em ngại lắm không muốn cho họ xem, chị đã sớm nhìn thấy rồi sao không nói cho em biết chứ hả ôi đậu má! A a a a a a a, em sẽ cmn ngại chết mất, hay là chụp lại đi?"
Đàm Mai vội vàng trấn an cậu: "Em đừng có xấu hổ, chị làm như vậy đương nhiên là có mục đích. Bây giờ bên ngoài đều đang đồn là các em có vấn đề trong tình cảm, hôm nay để cho họ nhìn thấy như thế, không phải là để chứng minh cho họ thấy cảm tình của bọn em rất tốt hay sao?"
Đồng thời cũng rất... nồng nhiệt.
Sở dĩ vì sao trước đó Đàm Mai không nói với Ôn Nhiên, là vì chị sợ khi Ôn Nhiên biết có mấy cái dấu ấy tồn tại, thì lúc chụp ảnh sẽ không được tự nhiên, da mặt cậu mỏng, muốn để những thứ cần phải được ẩn giấu ấy xuất hiện trước đại chúng, nói không chừng lại càng thiếu tự nhiên, vậy thì hiệu quả và hiệu suất chụp hình sẽ bị giảm xuống mất.
Không thể không nói, chỉ số thông minh trong phương diện quan hệ công chúng của Đàm Mai vẫn luôn là số một.
Lúc này, chị gái phụ trách cầm theo ba túi quần áo đi tới, đưa cho Ôn Nhiên rồi cười nói: "Thầy Ôn, cái này là một chút quà nhỏ của chúng tôi tặng thầy, đều là bên tài trợ ủng hộ, mong thầy vui lòng nhận cho."
Mấy loại quảng cáo này sau khi làm xong sẽ có chút quà nhỏ là rất bình thường, tỷ như nội dung chụp quảng cáo lần này là đồ ngủ, như vậy bên tàu trợ nhất định là bán đồ ngủ rồi, thế thì đưa quà rất có thể cũng chính là đồ ngủ.
Cái này cũng không có gì mà phải từ chối, Ôn Nhiên nhận lấy, nhoẻn miệng cười với chị gái phụ trách: "Vậy tôi cũng không khách sáo nữa, cảm ơn."
Chị gái phụ trách bị nụ cười bất chợt này mà làm cho ngay cả nói chuyện cũng thành nói lắp: "Không, không cần cảm ơn ạ."
Cái đậu má chứ, đúng là tiểu sinh giá trị nhan sắc cao hạng nhất, dù cho đã tẩy trang rồi, giá trị nhan sắc vẫn cứ cao như thường! Chị gái phụ trách tự độc thoại nội tâm.
Ôn Nhiên về nhà muộn hơn Thẩm Minh Xuyên, vừa về đến nhà cậu liền tiện tay đem mấy túi quà tặng đặt trên bàn, rồi phóng thẳng vào nhà vệ sinh giải quyết nỗi buồn.
Thẩm Minh Xuyên nhìn mấy cái túi này, còn tưởng là vợ ngốc mua cho mình ít quà, có hơi tò mò mà mở túi ra, bất ngờ phát điện được bên trong hình như là quần áo... phụ nữ?!
Ôn Nhiên đi ra khỏi phòng vệ sinh, trước tiên là tới bế Phiền Phiền, gần đây Phiền Phiền rất dính lấy cậu, vừa nghe thấy giọng cậu một cái là liền nhìn khắp nơi tìm để muốn được bế.
Thím Kim nói, đây là bản năng muốn được thân thiết với cơ thể người mẹ của nhóc con.
Vừa thấy Ôn Nhiên về, thím Kim đã tự giác trốn về phòng, dì Trần thì đang chuẩn bị cơm tối, trong phòng khách chỉ còn lại có hai người bọn họ. Thẩm Minh Xuyên với tay ra khều cái túi, hỏi: "Em mua cái gì mà nhiều vậy?"
"Hả, à cái này, là bên tài trợ đưa cho em đấy, chắc là đồ ngủ."
Thẩm Minh Xuyên nghe thế, cong cong khóe miệng: "Tặng cho em à?"
"Nếu anh muốn thì cũng có thể cho anh mà, người ta tặng bài bộ cơ, em có mặc cũng không mặc nhiều được như thế."
"Không cần đâu, em mặc đi." Thẩm Minh Xuyên như cười như không nói, "Tối nay rồi mặc."
Hết chương 56.
(1) Áo choàng ngủ dáng dài
/71
|