Editor: Min
Chương 1: Có thai
"Bác sĩ, Nhiên Nhiên nhà tôi sao rồi, không việc gì chứ?"
Ôn Nhiên đang đi ghi hình thì đột nhiệt ngất xỉu, mọi người sợ hãi, staff của chương trình mau chóng đưa cậu đến bệnh viện, bà Thẩm nghe thấy tin ấy thì liền chạy tới ——– cũng chính là mẹ chồng của Ôn Nhiên đang vô cùng lo lắng, bác sĩ vừa đi ra liền nhanh chóng tiến lên hỏi thăm.
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, trấn an: "Bà Thẩm không cần lo lắng, thân thể của Ôn tiên sinh cũng không có vấn đề gì, sở dĩ bị ngất xỉu là do triệu chứng nôn nghén cho nên sức khỏe mới không chịu đựng nổi."
Bà Thẩm nghe vậy nhất thời vừa mừng vừa sợ: "Nôn nghén? Bác sĩ là đang nói Nhiên Nhiên nhà tôi mang thai?"
"Đúng vậy" Bác sĩ cười nói, "Chúc mừng bà Thẩm."
Những người cùng chờ ở bên ngoài nhẹ nhàng thở phào, rồi bắt đầu tới tấp chúc mừng bà Thẩm. Bà tủm tỉm cười cảm ơn mọi người, rồi đi vào phòng bệnh của Ôn Nhiên, cậu đã tỉnh, vẫn đang truyền nước biển, ngoại trừ sắc mặt có chút nhợt nhạt, thì thoạt nhìn không có gì là không bình thường cả.
"Mẹ."
Ôn Nhiên ngọ nguậy ngồi dậy, bà Thẩm vội nói: "Con đừng có động đậy, cứ nằm nghỉ ngơi tốt một chút."
"Con không sao. Mẹ ngồi đi ạ."
"Ai." Bà Thẩm cười tủm tỉm ngồi xuống bên cạnh giường, "Bác sĩ nói cho con rồi chứ."
"Vâng," Ôn Nhiên cụp mắt xuống, nói, "Con đang có em bé."
Bà Thẩm vui mừng không kiềm nén nổi, tỉ lệ nam giới thụ thai là rất thấp, thậm chí có người chăm chỉ cày cấy vài năm cũng không có kết quả gì, phải nhờ đến thụ tinh nhân tạo mới có thể đậu thai.
Cho nên chủ ý ban đầu của bà Thẩm là không muốn Thẩm Minh Xuyên kết hôn cùng nam nhân, nhưng Thẩm Minh Xuyên lại chỉ thích nam nhân, mà lấy Ôn Nhiên bà lại thích, cho nên cũng không nói gì nữa.
Nhưng Thẩm Minh Xuyên và Ôn Nhiên kết hôn ba năm, tuy là vô cùng ân ái, nhưng bụng của Ôn Nhiên vẫn không có động tĩnh gì. Cái ao ước được ôm cháu nội của bà Thẩm tuy là ngoài mặt không nói, nhưng trong lòng lại hết sức sốt ruột, thậm chí còn muốn đề xuất cho bọn họ thuê người mang thai hộ hoặc thụ tinh ống nghiệm.
Hiện giờ đậu thai rồi, bà Thẩm kích động đến mức hận không thể thông báo cho cả thế giới biết.
Bà vỗ vỗ bàn tay không có kim truyền của Ôn Nhiên, nói: "Mấy tháng này con phải vất vả rồi, đặc biệt là mấy tháng đầu, rất khó chịu, thời điểm mẹ có bầu Minh Xuyên, ăn cái gì thì nôn cái đó, nên mẹ hiểu là rất không dễ dàng gì."
Ôn Nhiên có thể cảm nhận được niềm vui sướng rất lớn của bà Thẩm, có chút đau trứng, lại có chút đau lòng, cười cười nói: "Mẹ, con không mảnh mai như vậy."
"Mẹ biết nam giới các con đương nhiên cứng cỏi hơn so với nữ giới một chút, nhưng mà khoảng thời gian này con với Minh Xuyên vẫn là nên dọn về nhà ở đi, nhà của hai đứa, ngay cả người chăm sóc cơm nước hàng ngày cũng không có, không thuận tiện chút nào."
"Việc này không cần đâu ạ," Ôn Nhiên khó xử nói, nếu quay về nhà chính ở, không phải là chuyện của cậu và Thẩm Minh Xuyên có thể bị lộ ra sao, "Bọn con có thể thuê người đến nấu cơm được ạ."
"Không phải vấn đề thuê người, con và Minh Xuyên đều là đàn ông trưởng thành, nhất là Minh Xuyên, nó chỉ một lòng dốc sức vào công việc, nó và ba nó y hệt nhau, đối với chuyện này làm sao có thể chu đáo cẩn thận được, mẹ là..."
"Mẹ."
Bà Thẩm đang nói, thì một giọng nam trầm thấp cắt ngang lời bà, cùng lúc cửa phòng bệnh cũng được mở ra, một nam nhân vô cùng anh tuấn bước vào, nam nhân lớn lên cao lớn tuấn lãng, ngũ quan thâm thúy, chính là Thẩm Minh Xuyên – chồng hợp pháp của Ôn Nhiên.
Ôn Nhiên thấy Thẩm Minh Xuyên tới thì nhẹ nhàng thở phào, cậu thực sự không biết phải từ chối bà Thẩm như thế nào, để cho bà Thẩm lừa mà đồng ý trở về nhà chính, còn không phải là Thẩm Minh Xuyên sẽ chém cậu sao.
"Minh Xuyên đến đây, vừa đúng lúc, mẹ và Nhiên Nhiên đang bàn chuyện mấy tháng này các con dọn về nhà nhà chính ở, thuận tiện còn chăm sóc."
"Mẹ, Nhiên Nhiên em ấy sẽ xấu hổ, em ấy chỉ thích dính cùng một chỗ với con trong thế giới hai người, cho nên trong nhà cũng không thuê người giúp việc, sau khi trở về bên kia nhiều bóng đèn như vậy, em ấy tuy không nói ra, nhưng chắc chắn sẽ không được tự nhiên."
Bà Thẩm không kịp phòng bị đã bị nhét đầy một mồm cẩu lương, có chút lơ mơ, sau đó vỗ vỗ cánh tay nói, "Ài, hai đứa các con, sao sến quá vậy hả?"
Thẩm Minh Xuyên mặt không đỏ tim không nảy, thậm chí còn "thâm tình mà chân thành" nhìn Ôn Nhiên, nói: "Được sống chung với Nhiên Nhiên, dù thế nào con cũng không cảm thấy đó là sến."
"......." Quả thực là bà Thẩm không nghe nổi nữa.
Thế nhưng bà Thẩm thấy hai người bọn họ khăng khăng không trở về nhà chính cũng không cố ép, cùng lắm thì bảo dì giúp việc thường xuyên làm chút canh hầm bổ dưỡng mang tới, dù sao cũng cùng một thành phố, cũng rất tiện.
Không được bao lâu bà Thẩm đã chịu không nổi chuyện bọn họ cứ tung cẩu lương cho mình, phủi rụng hết đống da gà nổi đầy người.
Bà Thẩm vừa đi, thì hai người vốn đang dựa sát vào nhau lập tức tách ra.
Thẩm Minh Xuyên lạnh mặt, nhìn Ôn Nhiên nói: "Tuy rằng trong hợp đồng chúng ta đều nói thể xác và tinh thần tự do, nhưng vô thanh vô tức như vậy cho tôi đi đổ vỏ là không thỏa đáng."
"......... Đổ vỏ cái em gái anh, đứa nhỏ là con anh đó."
"Của tôi?" Thẩm Minh Xuyên cười lạnh, "Sợ là cậu đã quên tôi là người có tính lãnh đạm."
Ôn Nhiên nằm ngửa ra, trở mình xem thường: "Nếu là sau khi say rượu làm bậy thì có thể lý giải một chút chứ?"
"......." Dáng vẻ khiêu ngạo của Thẩm Minh Xuyên trong nháy mắt mất sạch, "Cho nên ngày đó là cậu?"
"Nếu không thì sao?"
Chuyện này thật xấu hổ.
Mọi chuyện bắt đầu từ hơn một tháng trước, Thẩm Minh Xuyên có một người tổ chức tiệc sinh nhật tại biệt thự, tất cả đã quen với những buổi tiệc tùng như thế này, kỹ năng uống rượu đều là max. Sau khi kết hôn Thẩm Minh Xuyên đã thu liễm rất nhiều, trở thành một người đàn ông tốt chỉ ở nhà, nhóm người này vất vả lắm mới bắt được cơ hội, còn lấy cơ bắt hắn uống rượu.
Thẩm Minh Xuyên bị đám đó ép uống, sau đó thì say khủng khiếp, chính bản thân hắn cũng không có bao nhiêu ý thức, chỉ nhớ được hình như có người đưa hắn lên lầu nghỉ ngơi, còn bị ai đó cho hắn uống một thứ nước giống trà giải rượu, nhưng tỉnh rượu thì không thấy, trái lại càng làm cho ý thức của hắn trở nên trầm luân, thậm chí là toàn thân nóng rực.
Những chuyện sau đó thì hoàn toàn không có ấn tượng, cảnh tượng trong đầu hắn trực tiếp bị cắt sang sáng ngày hôm sau, hắn lõa lồ tỉnh lại trên giường, cả người sau khi hoan ái là nhẹ nhàng khoan khái cùng mệt mỏi, có dùng đầu ngón chân cũng biết đêm qua sau khi hắn uống rượu say đã có chuyện gì xảy ra.
Thẩm Minh Xuyên là kẻ có tính lãnh đạm không hơn không kém, nhu cầu tình dục cũng đặc biệt lạnh nhạt, không có khả năng sau khi uống say thì có chuyện làm bậy như vậy, hơn nữa tối hôm qua ly nước kia đã làm cả người hắn nóng rực... Rõ ràng đã có kẻ chuốc thuốc hắn.
Quan trọng là đầu sỏ gây nên chuyện đã trốn sạch, hắn thậm chí còn không biết kẻ nào to gan lớn mật đã ngủ cùng mình.
Thẩm Minh Xuyên vô cùng tức giận, đừng tưởng rằng chạy rồi thì hắn không tra ra được, dám chuốc thuốc hắn, đúng là chán sống.
Thẩm Minh Xuyên ngay lập tức gọi cho trợ lý riêng, bảo đi điều tra, trợ lý làm việc cũng rất nhanh, hắn vừa tắm xong đi ra ngoài, cũng đã có ngay kết quả: Ôn tiên sinh đã xử lý kẻ kia ổn thỏa.
Thẩm Minh Xuyên có chút sửng sốt, sau đó lại nhớ tới lịch sử cuộc gọi ở điện thoại của mình. Trong khoảng thời gian hắn say rượu tối qua, quả thật là có một cuộc gọi của Ôn Nhiên, thời gian cuộc gọi chỉ ngắn ngủi 10 giây, hẳn là vào khoảng thời gian hắn bị chuốc thuốc thì đúng lúc Ôn Nhiên gọi điện thoại tới, đã biết hắn lên giường với kẻ khác, vì để tránh những phiền toái không cần thiết, ví dụ như kẻ bỏ trốn kia có thể đã nắm được bằng chứng bọn họ ngủ cùng nhau, cho nên Ôn Nhiên tiên hạ thủ vi cường (*), trực tiếp xử lý kẻ đó.
(*) Tiên hạ thủ vi cường: trích Binh Pháp Tôn Tử nghĩa là ra tay trước sẽ dành được lợi thế.
Chuyện này cũng chẳng vẻ vang gì, Thẩm Minh Xuyên nghĩ nếu Ôn Nhiên đã xử lý tốt giúp mình, hắn cũng sẽ không tiếp tục truy cứu, chỉ đi làm kiểm tra để xác định mình không bị bệnh gì là xong việc.
Sau đó, Thẩm Minh Xuyên gửi cho Ôn Nhiên một tin nhắn, rất đơn giản chỉ có hai chữ: Cảm ơn.
Ôn Nhiên gửi lại cho hắn một hình mặt cười, lúc ấy Thẩm Minh Xuyên còn cảm thấy biểu tượng này có chút một lời khó nói hết.
Hiện tại xem ra quả thật là một lời khó nói hết.
"Đêm đó người bạn họ Tiếu của anh gọi điện nói anh đang say rượu ở bên đó, bảo tôi để lái xe đến đón anh, hôm đó đúng lúc nhà chú Lý có việc nên xin phép nghỉ, vừa vặn tôi lại ở nhà, liền tự mình tới đón, không nghĩ tới anh lại bị chuốc thuốc."
Ôn Nhiên nói tới đây thì không nhịn được mà đỏ mặt, tình hình vào đêm đó thật sự là quá khó để miêu tả.
Khi cậu tới nơi, quản gia của Tiếu gia đưa cậu đến phòng mà Thẩm Minh Xuyên đang ngủ, lại phát hiện cửa bị khóa trái, Ôn Nhiên gọi điện thoại cho Thẩm Minh Xuyên, hắn vẫn nhận điện, nhưng thanh âm mơ hồ không rõ, còn có tiếng thở dốc nặng nề, chưa kịp nói gì thì đã cúp máy.
Lúc ấy Ôn Nhiên hoàn toàn không nghĩ đến phương diện kia, dù sao tính hắn lãnh đạm, cậu còn tưởng Thẩm Minh Xuyên không thoải mái hoặc là bị làm sao, vội tìm quản gia đến mở cửa cho mình.
Kết quả vừa mở cửa đi vào, đập vào mắt cậu chính là cảnh tượng hoạt sắc sinh hương đầy hương diễm, hai người cuốn quít lấy nhau lăn lộn trên giường, quần áo đã cởi gần hết,
Đang trên giường với Thẩm Minh Xuyên là một ngôi sao hạng ba, Ôn Nhiên từng gặp qua nên nhận ra. Lúc ấy Ôn Nhiên liền sợ ngây người, cảnh tượng bắt kẻ gian dâm thế này diễn ra quá bất ngờ đến mức không kịp phòng bị, cậu hoàn toàn không nghĩ tới.
Tình cảnh lúc đó vô cùng xấu hổ, Ôn Nhiên tiến không được mà lùi cũng không xong, mà tên ngôi sao hạng ba kia một bên thở hổn hển một bên vô tội nhìn Ôn Nhiên, nói: "Ôn, Ôn tiên sinh, không phải tại tôi, là do Thẩm tiên sinh anh ấy... A."
Y rên lớn một tiếng, rõ ràng chỉ là hôn môi, nhưng lại thật sự giống như là bị Thẩm Minh Xuyên thượng vậy, có thể rên rỉ phóng túng như vậy, Ôn Nhiên thập phần kính nể.
Nếu như mà thực sự bị thượng, có khi y sẽ kêu đến thủng cả trần nhà mất.
May là vừa nãy quản gia phát giác ra điều bất thường liền đóng cửa lại, bằng không chỉ sợ những người đang vui chơi ở dưới lầu cũng đã nghe thấy hết rồi.
"........" Mà liên quan cái rắm gì tới lão tử chứ, Ôn Nhiên không muốn nhìn, chỉ muốn nói xin lỗi vì đã làm phiền rồi bỏ đi, nhưng lại phát hiện thấy có gì đó không đúng.
Thẩm Minh Xuyên đè kẻ kia xuống mà hôn môi, từ đầu tới cuối căn bản là không hề để ý bọn ( Ôn Nhiên cùng ngôi sao hạng ba kia). Bình thường Thẩm Minh Xuyên tính tình lạnh nhạt thậm chí là lạnh lùng, vĩnh viễn là một bộ chính nhân quân tử cấm dục, cho dù thực sự bị bắt gian tại giường cũng không thể là bộ dạng háo sắc vậy.
Ôn Nhiên đành phải kiên trì, làm ra bộ dạng chính cung, lạnh lùng cười: "Là muốn tôi tìm người đến xử lý hay là cậu tự mình lăn đi đây?"
"Nhưng Thẩm tiên sinh anh ấy... Ưm, đừng cắn, nhẹ một chút."
Lục trà (*), quả là lục trà.
(*) Lục trà: mình thấy có một số bản ghi đầy đủ là "Lục trà biểu" nôm na chính là "Green tea bitch":v ám chỉ loại người giả bộ trong sáng mà đi quyến rũ người đàn ông của người khác.
Ôn Nhiên nói: "Quản gia, phiền ông gọi giúp tôi hai bảo an lên đây."
Quản gia làm rất tốt, chẳng những tìm bảo an lên đem người đi, còn là đi bằng cửa sau, những người đang vui chơi dưới lầu hoàn toàn không biết bên trên có một màn như thế.
Ôn Nhiên vốn đang muốn tìm cách đưa Thẩm Minh Xuyên về, nhưng căn bản là cậu không có biện pháp đỡ Thẩm Minh Xuyên, hắn khi bị chuốc thuốc giống hệt như dã thú thoát khỏi gông cùm, lý trí hoàn toàn biến mất. Ôn Nhiên ở cùng hắn giống như là chú cừu nhỏ đi vào hang ổ của sói vậy, cậu càng giãy dụa thì Thẩm Minh Xuyên càng hưng phấn, bọn họ lại là "đôi phu phu ân ái kiểu mẫu", Ôn Nhiên vô lực cầu cứu, chỉ có thể kiên trì đến cùng.
Thẩm Minh Xuyên đen mặt, nói: "Vì sao sau đó cậu không nói với tôi?"
Ôn Nhiên muốn phun một búng máu: "Tôi phải nói với anh thế nào, nói là đêm qua anh ngủ với tôi, anh phải có trách nhiệm với tôi à?"
Thẩm Minh Xuyên thoáng cái bị nghẹn: "Vậy sao sau đấy cậu không uống thuốc tránh thai?"
"Sau khi mọi chuyện xảy ra tôi đã rửa sạch sẽ rồi, ai mà biết được tinh trùng của anh lại cường hãn vậy, như thế mà còn có thể đậu thai."
Kỳ thực cũng không phải là rửa sạch ngay lúc ấy, Thẩm Minh Xuyên uống thuốc tráng dương, thể lực cường hãn, có lẽ là do tính cách lãnh đạm cho nên bị tích lũy quá mức. Đó cũng là lần đầu tiên của Ôn Nhiên, lại bị hắn mất lý trí mà lăn lộn cả nửa ngày, vừa đau vừa mệt, mất hết thể diện mà hôn mê bất tỉnh, cũng không biết là mê man bao lâu mới tỉnh lại, chính cậu cảm thấy cũng không quá lâu, bởi vì bên ngoài, trời còn chưa sáng. Cậu đứng dậy sau đó tắm rửa sạch sẽ, trở về nhà.
Cậu về đến nhà thì ngủ mê mệt cả ngày, còn phát sốt, mơ mơ màng màng, căn bản là không còn nhớ gì đến việc này.
Cậu đúng là may mắn, ai ngờ là có thể thật sự có thai chứ.
Không phải bảo tỉ lệ đậu thai của nam giới thấp hơn nữa giới sao? Lừa đảo!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Về vấn đề công, thụ khiết hay không khiết, ở bên cạnh thống nhất lý giải với nhau nhé, tôi không có chướng ngại tâm lý với chuyện này, chuyện công thụ có khiết hay không, chỉ cần đặt yêu cầu, tôi sẽ xem để viết theo.
Chuyện này sở dĩ viết công có kinh nghiệm mà thụ thì lại không có, hoàn toàn là do cốt truyện cần phải vậy, nếu ai không thể tiếp nhận thể loại này, xin nhẹ nhàng ấn X, cảm ơn.
Hết chương 1.
Chương 1: Có thai
"Bác sĩ, Nhiên Nhiên nhà tôi sao rồi, không việc gì chứ?"
Ôn Nhiên đang đi ghi hình thì đột nhiệt ngất xỉu, mọi người sợ hãi, staff của chương trình mau chóng đưa cậu đến bệnh viện, bà Thẩm nghe thấy tin ấy thì liền chạy tới ——– cũng chính là mẹ chồng của Ôn Nhiên đang vô cùng lo lắng, bác sĩ vừa đi ra liền nhanh chóng tiến lên hỏi thăm.
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, trấn an: "Bà Thẩm không cần lo lắng, thân thể của Ôn tiên sinh cũng không có vấn đề gì, sở dĩ bị ngất xỉu là do triệu chứng nôn nghén cho nên sức khỏe mới không chịu đựng nổi."
Bà Thẩm nghe vậy nhất thời vừa mừng vừa sợ: "Nôn nghén? Bác sĩ là đang nói Nhiên Nhiên nhà tôi mang thai?"
"Đúng vậy" Bác sĩ cười nói, "Chúc mừng bà Thẩm."
Những người cùng chờ ở bên ngoài nhẹ nhàng thở phào, rồi bắt đầu tới tấp chúc mừng bà Thẩm. Bà tủm tỉm cười cảm ơn mọi người, rồi đi vào phòng bệnh của Ôn Nhiên, cậu đã tỉnh, vẫn đang truyền nước biển, ngoại trừ sắc mặt có chút nhợt nhạt, thì thoạt nhìn không có gì là không bình thường cả.
"Mẹ."
Ôn Nhiên ngọ nguậy ngồi dậy, bà Thẩm vội nói: "Con đừng có động đậy, cứ nằm nghỉ ngơi tốt một chút."
"Con không sao. Mẹ ngồi đi ạ."
"Ai." Bà Thẩm cười tủm tỉm ngồi xuống bên cạnh giường, "Bác sĩ nói cho con rồi chứ."
"Vâng," Ôn Nhiên cụp mắt xuống, nói, "Con đang có em bé."
Bà Thẩm vui mừng không kiềm nén nổi, tỉ lệ nam giới thụ thai là rất thấp, thậm chí có người chăm chỉ cày cấy vài năm cũng không có kết quả gì, phải nhờ đến thụ tinh nhân tạo mới có thể đậu thai.
Cho nên chủ ý ban đầu của bà Thẩm là không muốn Thẩm Minh Xuyên kết hôn cùng nam nhân, nhưng Thẩm Minh Xuyên lại chỉ thích nam nhân, mà lấy Ôn Nhiên bà lại thích, cho nên cũng không nói gì nữa.
Nhưng Thẩm Minh Xuyên và Ôn Nhiên kết hôn ba năm, tuy là vô cùng ân ái, nhưng bụng của Ôn Nhiên vẫn không có động tĩnh gì. Cái ao ước được ôm cháu nội của bà Thẩm tuy là ngoài mặt không nói, nhưng trong lòng lại hết sức sốt ruột, thậm chí còn muốn đề xuất cho bọn họ thuê người mang thai hộ hoặc thụ tinh ống nghiệm.
Hiện giờ đậu thai rồi, bà Thẩm kích động đến mức hận không thể thông báo cho cả thế giới biết.
Bà vỗ vỗ bàn tay không có kim truyền của Ôn Nhiên, nói: "Mấy tháng này con phải vất vả rồi, đặc biệt là mấy tháng đầu, rất khó chịu, thời điểm mẹ có bầu Minh Xuyên, ăn cái gì thì nôn cái đó, nên mẹ hiểu là rất không dễ dàng gì."
Ôn Nhiên có thể cảm nhận được niềm vui sướng rất lớn của bà Thẩm, có chút đau trứng, lại có chút đau lòng, cười cười nói: "Mẹ, con không mảnh mai như vậy."
"Mẹ biết nam giới các con đương nhiên cứng cỏi hơn so với nữ giới một chút, nhưng mà khoảng thời gian này con với Minh Xuyên vẫn là nên dọn về nhà ở đi, nhà của hai đứa, ngay cả người chăm sóc cơm nước hàng ngày cũng không có, không thuận tiện chút nào."
"Việc này không cần đâu ạ," Ôn Nhiên khó xử nói, nếu quay về nhà chính ở, không phải là chuyện của cậu và Thẩm Minh Xuyên có thể bị lộ ra sao, "Bọn con có thể thuê người đến nấu cơm được ạ."
"Không phải vấn đề thuê người, con và Minh Xuyên đều là đàn ông trưởng thành, nhất là Minh Xuyên, nó chỉ một lòng dốc sức vào công việc, nó và ba nó y hệt nhau, đối với chuyện này làm sao có thể chu đáo cẩn thận được, mẹ là..."
"Mẹ."
Bà Thẩm đang nói, thì một giọng nam trầm thấp cắt ngang lời bà, cùng lúc cửa phòng bệnh cũng được mở ra, một nam nhân vô cùng anh tuấn bước vào, nam nhân lớn lên cao lớn tuấn lãng, ngũ quan thâm thúy, chính là Thẩm Minh Xuyên – chồng hợp pháp của Ôn Nhiên.
Ôn Nhiên thấy Thẩm Minh Xuyên tới thì nhẹ nhàng thở phào, cậu thực sự không biết phải từ chối bà Thẩm như thế nào, để cho bà Thẩm lừa mà đồng ý trở về nhà chính, còn không phải là Thẩm Minh Xuyên sẽ chém cậu sao.
"Minh Xuyên đến đây, vừa đúng lúc, mẹ và Nhiên Nhiên đang bàn chuyện mấy tháng này các con dọn về nhà nhà chính ở, thuận tiện còn chăm sóc."
"Mẹ, Nhiên Nhiên em ấy sẽ xấu hổ, em ấy chỉ thích dính cùng một chỗ với con trong thế giới hai người, cho nên trong nhà cũng không thuê người giúp việc, sau khi trở về bên kia nhiều bóng đèn như vậy, em ấy tuy không nói ra, nhưng chắc chắn sẽ không được tự nhiên."
Bà Thẩm không kịp phòng bị đã bị nhét đầy một mồm cẩu lương, có chút lơ mơ, sau đó vỗ vỗ cánh tay nói, "Ài, hai đứa các con, sao sến quá vậy hả?"
Thẩm Minh Xuyên mặt không đỏ tim không nảy, thậm chí còn "thâm tình mà chân thành" nhìn Ôn Nhiên, nói: "Được sống chung với Nhiên Nhiên, dù thế nào con cũng không cảm thấy đó là sến."
"......." Quả thực là bà Thẩm không nghe nổi nữa.
Thế nhưng bà Thẩm thấy hai người bọn họ khăng khăng không trở về nhà chính cũng không cố ép, cùng lắm thì bảo dì giúp việc thường xuyên làm chút canh hầm bổ dưỡng mang tới, dù sao cũng cùng một thành phố, cũng rất tiện.
Không được bao lâu bà Thẩm đã chịu không nổi chuyện bọn họ cứ tung cẩu lương cho mình, phủi rụng hết đống da gà nổi đầy người.
Bà Thẩm vừa đi, thì hai người vốn đang dựa sát vào nhau lập tức tách ra.
Thẩm Minh Xuyên lạnh mặt, nhìn Ôn Nhiên nói: "Tuy rằng trong hợp đồng chúng ta đều nói thể xác và tinh thần tự do, nhưng vô thanh vô tức như vậy cho tôi đi đổ vỏ là không thỏa đáng."
"......... Đổ vỏ cái em gái anh, đứa nhỏ là con anh đó."
"Của tôi?" Thẩm Minh Xuyên cười lạnh, "Sợ là cậu đã quên tôi là người có tính lãnh đạm."
Ôn Nhiên nằm ngửa ra, trở mình xem thường: "Nếu là sau khi say rượu làm bậy thì có thể lý giải một chút chứ?"
"......." Dáng vẻ khiêu ngạo của Thẩm Minh Xuyên trong nháy mắt mất sạch, "Cho nên ngày đó là cậu?"
"Nếu không thì sao?"
Chuyện này thật xấu hổ.
Mọi chuyện bắt đầu từ hơn một tháng trước, Thẩm Minh Xuyên có một người tổ chức tiệc sinh nhật tại biệt thự, tất cả đã quen với những buổi tiệc tùng như thế này, kỹ năng uống rượu đều là max. Sau khi kết hôn Thẩm Minh Xuyên đã thu liễm rất nhiều, trở thành một người đàn ông tốt chỉ ở nhà, nhóm người này vất vả lắm mới bắt được cơ hội, còn lấy cơ bắt hắn uống rượu.
Thẩm Minh Xuyên bị đám đó ép uống, sau đó thì say khủng khiếp, chính bản thân hắn cũng không có bao nhiêu ý thức, chỉ nhớ được hình như có người đưa hắn lên lầu nghỉ ngơi, còn bị ai đó cho hắn uống một thứ nước giống trà giải rượu, nhưng tỉnh rượu thì không thấy, trái lại càng làm cho ý thức của hắn trở nên trầm luân, thậm chí là toàn thân nóng rực.
Những chuyện sau đó thì hoàn toàn không có ấn tượng, cảnh tượng trong đầu hắn trực tiếp bị cắt sang sáng ngày hôm sau, hắn lõa lồ tỉnh lại trên giường, cả người sau khi hoan ái là nhẹ nhàng khoan khái cùng mệt mỏi, có dùng đầu ngón chân cũng biết đêm qua sau khi hắn uống rượu say đã có chuyện gì xảy ra.
Thẩm Minh Xuyên là kẻ có tính lãnh đạm không hơn không kém, nhu cầu tình dục cũng đặc biệt lạnh nhạt, không có khả năng sau khi uống say thì có chuyện làm bậy như vậy, hơn nữa tối hôm qua ly nước kia đã làm cả người hắn nóng rực... Rõ ràng đã có kẻ chuốc thuốc hắn.
Quan trọng là đầu sỏ gây nên chuyện đã trốn sạch, hắn thậm chí còn không biết kẻ nào to gan lớn mật đã ngủ cùng mình.
Thẩm Minh Xuyên vô cùng tức giận, đừng tưởng rằng chạy rồi thì hắn không tra ra được, dám chuốc thuốc hắn, đúng là chán sống.
Thẩm Minh Xuyên ngay lập tức gọi cho trợ lý riêng, bảo đi điều tra, trợ lý làm việc cũng rất nhanh, hắn vừa tắm xong đi ra ngoài, cũng đã có ngay kết quả: Ôn tiên sinh đã xử lý kẻ kia ổn thỏa.
Thẩm Minh Xuyên có chút sửng sốt, sau đó lại nhớ tới lịch sử cuộc gọi ở điện thoại của mình. Trong khoảng thời gian hắn say rượu tối qua, quả thật là có một cuộc gọi của Ôn Nhiên, thời gian cuộc gọi chỉ ngắn ngủi 10 giây, hẳn là vào khoảng thời gian hắn bị chuốc thuốc thì đúng lúc Ôn Nhiên gọi điện thoại tới, đã biết hắn lên giường với kẻ khác, vì để tránh những phiền toái không cần thiết, ví dụ như kẻ bỏ trốn kia có thể đã nắm được bằng chứng bọn họ ngủ cùng nhau, cho nên Ôn Nhiên tiên hạ thủ vi cường (*), trực tiếp xử lý kẻ đó.
(*) Tiên hạ thủ vi cường: trích Binh Pháp Tôn Tử nghĩa là ra tay trước sẽ dành được lợi thế.
Chuyện này cũng chẳng vẻ vang gì, Thẩm Minh Xuyên nghĩ nếu Ôn Nhiên đã xử lý tốt giúp mình, hắn cũng sẽ không tiếp tục truy cứu, chỉ đi làm kiểm tra để xác định mình không bị bệnh gì là xong việc.
Sau đó, Thẩm Minh Xuyên gửi cho Ôn Nhiên một tin nhắn, rất đơn giản chỉ có hai chữ: Cảm ơn.
Ôn Nhiên gửi lại cho hắn một hình mặt cười, lúc ấy Thẩm Minh Xuyên còn cảm thấy biểu tượng này có chút một lời khó nói hết.
Hiện tại xem ra quả thật là một lời khó nói hết.
"Đêm đó người bạn họ Tiếu của anh gọi điện nói anh đang say rượu ở bên đó, bảo tôi để lái xe đến đón anh, hôm đó đúng lúc nhà chú Lý có việc nên xin phép nghỉ, vừa vặn tôi lại ở nhà, liền tự mình tới đón, không nghĩ tới anh lại bị chuốc thuốc."
Ôn Nhiên nói tới đây thì không nhịn được mà đỏ mặt, tình hình vào đêm đó thật sự là quá khó để miêu tả.
Khi cậu tới nơi, quản gia của Tiếu gia đưa cậu đến phòng mà Thẩm Minh Xuyên đang ngủ, lại phát hiện cửa bị khóa trái, Ôn Nhiên gọi điện thoại cho Thẩm Minh Xuyên, hắn vẫn nhận điện, nhưng thanh âm mơ hồ không rõ, còn có tiếng thở dốc nặng nề, chưa kịp nói gì thì đã cúp máy.
Lúc ấy Ôn Nhiên hoàn toàn không nghĩ đến phương diện kia, dù sao tính hắn lãnh đạm, cậu còn tưởng Thẩm Minh Xuyên không thoải mái hoặc là bị làm sao, vội tìm quản gia đến mở cửa cho mình.
Kết quả vừa mở cửa đi vào, đập vào mắt cậu chính là cảnh tượng hoạt sắc sinh hương đầy hương diễm, hai người cuốn quít lấy nhau lăn lộn trên giường, quần áo đã cởi gần hết,
Đang trên giường với Thẩm Minh Xuyên là một ngôi sao hạng ba, Ôn Nhiên từng gặp qua nên nhận ra. Lúc ấy Ôn Nhiên liền sợ ngây người, cảnh tượng bắt kẻ gian dâm thế này diễn ra quá bất ngờ đến mức không kịp phòng bị, cậu hoàn toàn không nghĩ tới.
Tình cảnh lúc đó vô cùng xấu hổ, Ôn Nhiên tiến không được mà lùi cũng không xong, mà tên ngôi sao hạng ba kia một bên thở hổn hển một bên vô tội nhìn Ôn Nhiên, nói: "Ôn, Ôn tiên sinh, không phải tại tôi, là do Thẩm tiên sinh anh ấy... A."
Y rên lớn một tiếng, rõ ràng chỉ là hôn môi, nhưng lại thật sự giống như là bị Thẩm Minh Xuyên thượng vậy, có thể rên rỉ phóng túng như vậy, Ôn Nhiên thập phần kính nể.
Nếu như mà thực sự bị thượng, có khi y sẽ kêu đến thủng cả trần nhà mất.
May là vừa nãy quản gia phát giác ra điều bất thường liền đóng cửa lại, bằng không chỉ sợ những người đang vui chơi ở dưới lầu cũng đã nghe thấy hết rồi.
"........" Mà liên quan cái rắm gì tới lão tử chứ, Ôn Nhiên không muốn nhìn, chỉ muốn nói xin lỗi vì đã làm phiền rồi bỏ đi, nhưng lại phát hiện thấy có gì đó không đúng.
Thẩm Minh Xuyên đè kẻ kia xuống mà hôn môi, từ đầu tới cuối căn bản là không hề để ý bọn ( Ôn Nhiên cùng ngôi sao hạng ba kia). Bình thường Thẩm Minh Xuyên tính tình lạnh nhạt thậm chí là lạnh lùng, vĩnh viễn là một bộ chính nhân quân tử cấm dục, cho dù thực sự bị bắt gian tại giường cũng không thể là bộ dạng háo sắc vậy.
Ôn Nhiên đành phải kiên trì, làm ra bộ dạng chính cung, lạnh lùng cười: "Là muốn tôi tìm người đến xử lý hay là cậu tự mình lăn đi đây?"
"Nhưng Thẩm tiên sinh anh ấy... Ưm, đừng cắn, nhẹ một chút."
Lục trà (*), quả là lục trà.
(*) Lục trà: mình thấy có một số bản ghi đầy đủ là "Lục trà biểu" nôm na chính là "Green tea bitch":v ám chỉ loại người giả bộ trong sáng mà đi quyến rũ người đàn ông của người khác.
Ôn Nhiên nói: "Quản gia, phiền ông gọi giúp tôi hai bảo an lên đây."
Quản gia làm rất tốt, chẳng những tìm bảo an lên đem người đi, còn là đi bằng cửa sau, những người đang vui chơi dưới lầu hoàn toàn không biết bên trên có một màn như thế.
Ôn Nhiên vốn đang muốn tìm cách đưa Thẩm Minh Xuyên về, nhưng căn bản là cậu không có biện pháp đỡ Thẩm Minh Xuyên, hắn khi bị chuốc thuốc giống hệt như dã thú thoát khỏi gông cùm, lý trí hoàn toàn biến mất. Ôn Nhiên ở cùng hắn giống như là chú cừu nhỏ đi vào hang ổ của sói vậy, cậu càng giãy dụa thì Thẩm Minh Xuyên càng hưng phấn, bọn họ lại là "đôi phu phu ân ái kiểu mẫu", Ôn Nhiên vô lực cầu cứu, chỉ có thể kiên trì đến cùng.
Thẩm Minh Xuyên đen mặt, nói: "Vì sao sau đó cậu không nói với tôi?"
Ôn Nhiên muốn phun một búng máu: "Tôi phải nói với anh thế nào, nói là đêm qua anh ngủ với tôi, anh phải có trách nhiệm với tôi à?"
Thẩm Minh Xuyên thoáng cái bị nghẹn: "Vậy sao sau đấy cậu không uống thuốc tránh thai?"
"Sau khi mọi chuyện xảy ra tôi đã rửa sạch sẽ rồi, ai mà biết được tinh trùng của anh lại cường hãn vậy, như thế mà còn có thể đậu thai."
Kỳ thực cũng không phải là rửa sạch ngay lúc ấy, Thẩm Minh Xuyên uống thuốc tráng dương, thể lực cường hãn, có lẽ là do tính cách lãnh đạm cho nên bị tích lũy quá mức. Đó cũng là lần đầu tiên của Ôn Nhiên, lại bị hắn mất lý trí mà lăn lộn cả nửa ngày, vừa đau vừa mệt, mất hết thể diện mà hôn mê bất tỉnh, cũng không biết là mê man bao lâu mới tỉnh lại, chính cậu cảm thấy cũng không quá lâu, bởi vì bên ngoài, trời còn chưa sáng. Cậu đứng dậy sau đó tắm rửa sạch sẽ, trở về nhà.
Cậu về đến nhà thì ngủ mê mệt cả ngày, còn phát sốt, mơ mơ màng màng, căn bản là không còn nhớ gì đến việc này.
Cậu đúng là may mắn, ai ngờ là có thể thật sự có thai chứ.
Không phải bảo tỉ lệ đậu thai của nam giới thấp hơn nữa giới sao? Lừa đảo!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Về vấn đề công, thụ khiết hay không khiết, ở bên cạnh thống nhất lý giải với nhau nhé, tôi không có chướng ngại tâm lý với chuyện này, chuyện công thụ có khiết hay không, chỉ cần đặt yêu cầu, tôi sẽ xem để viết theo.
Chuyện này sở dĩ viết công có kinh nghiệm mà thụ thì lại không có, hoàn toàn là do cốt truyện cần phải vậy, nếu ai không thể tiếp nhận thể loại này, xin nhẹ nhàng ấn X, cảm ơn.
Hết chương 1.
/71
|