Type: jerrytrang3010
Từ lúc trở về nhà, Sơ Kiến cứ bận rộn với công việc suốt.Tại Quảng Châu có tổ chức một hội chợ triển lãm ngành nghề quy mô rất lớn. Cô phải phụ trách tiếp đón đoàn đại biểu thương hiệu Nhật Bản và Hàn Quốc sang tham dự. Đây là chuyện vô cùng quan trọng, phải tiếp đón họ thật tốt mới có thể tiếp tục giành được quyền đại lý độc quyền.
Hồi Sơ Kiến mới gây dựng sự nghiệp, nghề làm móng trong nước chủ yếu vẫn còn đi theo xu hướng bình dân. Sau khi cô tốt nghiệp, bạn cùng phòng ở ký túc xá đại học lấy chồng đi Nhật, đã giới thiệu cho cô làm đại lý độc quyền cho một thương hiệu cao cấp để phát triển thị trường tương xứng tại Trung Quốc…Tóm lại, Sơ Kiến vẫn luôn cảm thấy thời vận của mình rất tốt, gây dựng sự nghiệp vô cùng thành công.
Bận bịu đến gần mười hai giờ, rốt cuộc cũng được nghỉ xả hơi. Cô lê bước ra khỏi phòng ngủ, bụng đói đến mức sôi ùng ục, chợt nhớ đến nồi canh trong bếp, vào nhìn xong lại thấy đói hơn.
Lúc nãy tập trung sắp xếp mọi việc, cô vừa đói bùng vừa nghĩ đến công việc và cũng nghĩ đến tình trạng hiện giờ của hai người họ. Hình như…cô liếc nhìn đồng hồ ngoài phòng khách. Đã trễ thế này rồi, liệu anh đã ăn gì chưa nhỉ. Còn đang bị bệnh nữa!
Cô mở van gas, bật bếp để hâm nóng nồi canh rồi múc ra một bát, yên lặng ăn, tiện thể đi lại trong bếp suy nghĩ về vấn đề của mình.
Cuối cùng, co lại vừa ăn vừa ma xui quỷ khiến đi ra cửa, tiện tay mở khóa. Lòng cô vẫn đang do dự không biết có nên gọi anh sang dùng cơm hay không. Nhưng lỡ như anh lại nói muốn kết hôn thì phải làm thế nào?
Tay còn chưa kịp đặt xuống, cửa đã bị mở hé. Kiểm Biên Lâm cũng định xem cô có khóa trái cửa hay không, không ngờ vừa xoay chốt cửa đã bật ra. Lúc anh còn đang do dự có nên đóng lại rồi gõ cửa gọi cô hay không thì cô đã kéo cửa ra từ bên trong.
Dưới ánh đèn leo lét, Kiểm Biên Lâm chỉ mặc chiếc áo thun ngắn tay bằng vải cotton mỏng manh giữa trời đông, vì vội vàng ra khỏi nhà nên quên cả mặc áo khoác.
Trong ánh đèn ấm áp ngoài hành lang, Sơ Kiến miệng còn cắn nửa miếng măng, liền hút vội vàng rồi nuốt xuống, ngỡ ngàng hỏi anh: “Anh ăn tối chưa?”
Gần như cùng lúc, ánh mắt Kiểm Biên Lâm sa sầm khẽ giọng trách cô: “Sao giờ này mới ăn tối?”
Sơ Kiến: “Em vừa mới làm việc xong.”
Kiểm Biên Lâm: “Chưa ăn”
Lại là đồng thanh…
Sơ Kiến cúi đầu ăn hết miếng măng. Cuối cùng, lần này Kiểm Biên Lâm không lên tiếng nữa. Cô mơ hồ lẩm bẩm: “Chưa ăn thì mau vào đi, em vừa mới hâm nóng lại đấy!”
Sơ Kiến lê dép chạy vào nhà, Kiểm Biên Lâm đi vào theo. Đưa mắt lướt qua đĩa tương chấm cô đã ăn qua ở trên bàn, lại nhìn vẻ mặt khó đoán của cô khi ăn, có vẻ món anh nấu hợp khẩu vị của cô rồi. Anh cũng đang đói cồn cào, liền đi múc cho mình một bát, đứng tựa vào bồn rửa tay trong bếp ăn lấy hai miếng.
Vốn đã phiền não trong lòng, bụng còn trống rỗng như thế tất nhiên là khó chịu rồi. Bây giờ, biết cô không đói bụng nữa nên anh yên tâm ăn tiếp hai miếng, cảm giác dạ dày bóp chặt cũng dần dần buông lỏng. Vừa định lấy đũa gắp thêm hai miêng thì Sơ Kiến lặng lẽ đi đến, chỉ lo bưng bát mà không nhìn anh.
Hai người ăn được lưng bụng, cảm giác khó chịu vì cuộc điện thoại không quan trọng mà nảy sinh cãi vã gây ảnh hưởng tình cảm lại xuất hiện.
“Kiểm Biên Lâm!”. Sơ Kiến kìm nén rất lâu mới thốt ra ba chữ. Vẫn là tên của anh.
Anh đưa tay nhận lấy chiếc bát không của cô, bỏ vào bồn inox, vang lên tiếng leng keng, sau đó lại cúi đầu tiếp tục ăn.
Sơ Kiến bĩu môi, cho anh ngột ngạt chết luôn đi.
“Mấy ngày nay, sương mù ở Bắc Kinh dày đặc hơn, bạn học của em làm trong phòng dự báo khí tượng thủy văn đo lường được số liệu đều vượt chỉ tiêu nghiêm trọng. Anh có thể hoãn vài ngày mới trở về không? Em sợ sức khỏe của anh không chịu nổi.”
Ơ? Sao lại nói đến chuyện sương mù nhỉ? Đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo mà.
Hiển nhiên, Kiểm Biên Lâm cũng nhận ra được cô đang tìm chuyện để nói. Thật ra, cô không cần phải làm như vậy, chuyện này nên để anh làm mới đúng. Nhưng rõ rang tính cách của Sơ Kiến thích hợp với vai trò chủ động trong chuyện này hơn anh. Hơn nữa, với những hiểu biết của anh về cô, dù cô có quanh co thế nào đi chăng nữa thì nhất định cũng sẽ trở về đúng chủ đề chính. Cô muốn nói gì đây? Nói rằng: “Chúng ta không hợp nhau sao”?
Kiểm Biên Lâm cúi xuống, tiếp tục uống canh để bản thân giữ bình tĩnh và tỉnh táo tuyệt đối. Bất kể cô nói sao thì anh cũng không thể làm chuyện gì hay nói lời nào vượt giới hạn được nữa.
Thế là Sơ Kiến bắt đầu nói mãi không ngớt, từ chuyện sương mù cho đến chuyện vừa nãy gọi điện cho chú Kiểm bảo chú tuyệt đối đừng tùy tiện làm mối nữa, sau đó quay lại chuyện chú chó nhà Kiểm Biên Lâm đã bị mẹ cô đưa đến tiệm thú cưng vì hình như mắc chứng trầm cảm rồi.Tiếp theo lại nói đến…
Tắc tịt rồi. Tiếp theo nên nói gì nữa đây? Cuối cùng, Sơ Kiến đành im bặt.
Bàn tay đang cầm đũa của Kiểm Biên Lâm bỗng khựng lại.
“Kiểm Biên Lâm!” Cô lại gọi anh, “Anh tỉnh táo lại chưa?”
Anh bỏ bát đũa của mình vào bồn rửa, xả nước lạnh rồi chờ chuyển sang chế độ nước nóng. Nước nhanh chóng nóng lên, lúc này, anh mới nhớ ra còn phải dùng nước rửa bát.
“Vậy chúng ta…xem như đã hết cãi nhau chưa?”
Một câu nói vô cùng quen thuộc, thậm chí anh đã quên mất cô thích nhất là hỏi như vậy.
Lúc còn rất bé, Sơ Kiến không thích làm bài tâp, còn thường xuyên làm hỏng đồ đạc của anh và làm vô số những chuyện vả quỷ thần cũng nổi điên. Anh vốn lười so đo với cô, chẳng qua nổi lòng trêu đùa, giả bộ hung dữ là mằng vài câu rồi thích thú ngắm nhìn vẻ mặt giả vờ đáng thương và ấm ức nhưng trong lòng lại hậm hực oán anh hẹp hòi của cô. Kết quả là cuối cùng, lần nào cô cũng tự kiểm điểm mình thật lâu rồi mè nheo chạy đến hỏi anh: “Chúng ta xem như đã hết cãi nhau chưa?”
Sơ Kiến nhìn đám nồi niêu để mình có một mục tiêu chú ý. Ôi, tiếp theo phải nói thế nào đây?
Cô thở dài: “Anh nghĩ đi, bất kể là ai yêu đương cũng đều vần phải từ từ bồi đắp tình cảm, đúng không? Thời gian em và Từ Kinh bên nhau…trong cả cuộc đời hai mươi lăm năm lẻ bốn tháng của em gần như có thể xem như hoàn toàn không đáng kể rồi. Nếu thật sự nói tới chuyện ở bên nhau, anh mới xem như là…” Sơ Kiến im lặng giây lát rồi mới thẳng thừng định nghĩa “….mối tình đầu danh chính ngôn thuận của em”.
Thế nên, rốt cuộc vì sao anh lại phản ứng mạnh mẽ như thế? Dĩ nhiên, câu này cô không nói ra miệng.
Sơ Kiến cảm thấy mình quá ấm ức, nhiều năm qua bị anh ép đến mức không thể chính thức yêu đương với ai, vất vả lắm mới bắt đầu xem như là tình cảm nghiêm túc, tuy vẫn không thoát khỏi anh, thậm chí còn bắt đầu nếm trải đôi chút cảm giác đã đâm lao thì phải theo lao, nhưng dù sao thì họ cũng đã thực sự ở bên nhau rồi.Mới vừa thích ứng sự biến chuyển trong mối quan hệ giữa hai người,cảm giác lúng túng dần vơi thì anh lại làm một cú nhảy vọt như thế…
Sơ Kiến thực sự không nhịn được, bổ sung thêm: “Nhưng anh cũng không thể trông mong em yêu anh, đòi sống đòi chết vì anh giống như fan của anh chỉ trong vài ngày ngắn ngủi thế được. Chúng ta không thể từ từ đến bên nhau sao?”
Căn bếp yên tĩnh trở lại.
Cảm giác của anh lúc này chính là “sống sót sau kiếp nạn”.
Kiểm Biên Lâm rửa bát đũa xong, lau sạch sẽ rồi bỏ vào tủ khử trùng, lại kéo chiếc khăn khô thấm sạch nước trên tay mình.Sau đó, anh quay người lại, hơi cúi đầu nhìn cô, gần như đang cách anh rất gần, lòng thầm nghĩ: Phải làm sao nói để cô hiểu rằng đề nghị kết hôn ban nãy chỉ là sản phầm của một phút nông nỏi nhất thời mà thôi? Tuy anh rất muốn kết hôn với cô, nhưng anh vẫn đủ kiên nhẫn chờ đợi cô, chẳng qua là con người ai cũng sẽ có lúc tâm trạng thất thường…
Ưu điểm lớn nhất của Sơ Kiến chính là tính kiên nhẫn cao đô, giỏi chờ đợi, nên sau khi nói xong những lời nói đó, cô lại đợi anh giải quyết tất cả mọi chuyện. Cô thầm nghĩ cần phải làm gì đó để anh có lòng tin, nhưng nghĩ ngợi cả buổi mà cô vẫn không dám hành động, xem như rốt cuộc cô đã cảm nhận được như thế nào là “tư tưởng vĩ đại, hành động nhỏ bé” rồi.
Ánh mắt cô lướt từ đôi mắt anh xuống sống mũi, xuống chút nữa rồi lại ngượng ngùng rời đi. Còn Kiểm Biên Lâm thì có ảo giác cô đang muốn hôn mình, nhưng thực tế là cô vẫn đứng yên ở đấy.
Anh bị trêu chọc đến mức có chút…Tay phải tùy tiện hất mái tóc ngắn trên trán, vừa vuốt lai tóc vừa như đang tìm cách chuyển dời sự chú ý của mình. Tay áo anh bất chợt bị kéo xuống, anh trông thấy Sơ Kiến đột ngột kiễng chân, tiến gần đến…
Tim Kiểm Biên Lâm bỗng chốc như đập chậm lại một trăm hai mươi nhịp, cánh tay còn đang lạc lõng giữa không trung, ngón tay vẫn đang cố gắng nghịch tóc, cứ như thế môi dưới của anh bị đôi môi mềm mại của cô chạm vào…
Anh không dám chắc chắn.
Thậm chí còn hoang mang,nảy sinh ảo giác rằng môi cô cũng ươn ướt
Tối nay, Kiểm Biên Lâm mới thật sự cảm nhận được câu nói “đạt được ước nguyện”.
Một tiếng sau, Tạ Bân – người đã ngủ khò từ lúc nào trong phòng khác – thật sự cảm nhận được thế nào là “sống không bằng chết”. Bởi lẽ từ lúc trở về, Kiểm Biên Lâm đã ở trong phòng sách xem phim với âm lượng rất lớn, còn toàn cảnh đọ súng đì đùng nữa…
Tạ Bân ôm chăn, cảm giác sắp sụp đổ, nhưng anh ấy là người quản lý có lương tâm đến nỗi thức cùng nghệ sĩ hơn ba mươi mấy giờ chưa ngủ kia mà. Nếu không phải vì nhà anh ấy đang tu sửa phải đến đây ngủ nhờ thì vốn không cần phải lâm vào cảnh đói khổ chịu tội thế này, còn phải gánh trách nhiệm khai thông tư tưởng, tình cảm cho chàng nghệ sĩ dưới trướng đang nổi đình đám này để tránh ảnh hưởng đến cuộc sống và công việc nữa chứ! Vốn còn tưởng cậu ấy đi nửa tiếng mà vẫn không gấp gáp trở về thì chắc hẳn đã giải quyết mọi chuyện ổn thỏa rồi. Nào ngờ…
Tạ Bân đau khổ than thầm mắng mỏ vài câu, còn gửi tin nhắn cho Đồng Phi: Tôi sẽ cho cô bao lì xì thật to, cô mau chóng cột hai người lại thật chặt rồi bắt họ kết hôn, sinh con cho tôi luôn đi. Ông đây không để cậu áy đi theo con đường thần tượng nữa, chuyển sang xây dựng hình tượng một ông chú tương lai cho rồi.
Vừa gửi đi đã nhanh chóng nhận được tin nhắn trả lời của Đồng Phi: “Ha ha có gì từ từ nói cũng được mà Tổng giám đốc Tạ. Tôi chỉ có một câu hỏi thôi nhé: Nghe nói vụ scandal ngày trước khi Kiểm Biên Lâm tham gia cuộc thi lại bị người ta khơi ra, chắc anh tốn không ít tiền bạc mới làm lắng dịu được dư luận nhỉ? Nói nhỏ tôi nghe xem chuyện này rốt cuộc có thật không vậy?. Đăng bởi: admin
Từ lúc trở về nhà, Sơ Kiến cứ bận rộn với công việc suốt.Tại Quảng Châu có tổ chức một hội chợ triển lãm ngành nghề quy mô rất lớn. Cô phải phụ trách tiếp đón đoàn đại biểu thương hiệu Nhật Bản và Hàn Quốc sang tham dự. Đây là chuyện vô cùng quan trọng, phải tiếp đón họ thật tốt mới có thể tiếp tục giành được quyền đại lý độc quyền.
Hồi Sơ Kiến mới gây dựng sự nghiệp, nghề làm móng trong nước chủ yếu vẫn còn đi theo xu hướng bình dân. Sau khi cô tốt nghiệp, bạn cùng phòng ở ký túc xá đại học lấy chồng đi Nhật, đã giới thiệu cho cô làm đại lý độc quyền cho một thương hiệu cao cấp để phát triển thị trường tương xứng tại Trung Quốc…Tóm lại, Sơ Kiến vẫn luôn cảm thấy thời vận của mình rất tốt, gây dựng sự nghiệp vô cùng thành công.
Bận bịu đến gần mười hai giờ, rốt cuộc cũng được nghỉ xả hơi. Cô lê bước ra khỏi phòng ngủ, bụng đói đến mức sôi ùng ục, chợt nhớ đến nồi canh trong bếp, vào nhìn xong lại thấy đói hơn.
Lúc nãy tập trung sắp xếp mọi việc, cô vừa đói bùng vừa nghĩ đến công việc và cũng nghĩ đến tình trạng hiện giờ của hai người họ. Hình như…cô liếc nhìn đồng hồ ngoài phòng khách. Đã trễ thế này rồi, liệu anh đã ăn gì chưa nhỉ. Còn đang bị bệnh nữa!
Cô mở van gas, bật bếp để hâm nóng nồi canh rồi múc ra một bát, yên lặng ăn, tiện thể đi lại trong bếp suy nghĩ về vấn đề của mình.
Cuối cùng, co lại vừa ăn vừa ma xui quỷ khiến đi ra cửa, tiện tay mở khóa. Lòng cô vẫn đang do dự không biết có nên gọi anh sang dùng cơm hay không. Nhưng lỡ như anh lại nói muốn kết hôn thì phải làm thế nào?
Tay còn chưa kịp đặt xuống, cửa đã bị mở hé. Kiểm Biên Lâm cũng định xem cô có khóa trái cửa hay không, không ngờ vừa xoay chốt cửa đã bật ra. Lúc anh còn đang do dự có nên đóng lại rồi gõ cửa gọi cô hay không thì cô đã kéo cửa ra từ bên trong.
Dưới ánh đèn leo lét, Kiểm Biên Lâm chỉ mặc chiếc áo thun ngắn tay bằng vải cotton mỏng manh giữa trời đông, vì vội vàng ra khỏi nhà nên quên cả mặc áo khoác.
Trong ánh đèn ấm áp ngoài hành lang, Sơ Kiến miệng còn cắn nửa miếng măng, liền hút vội vàng rồi nuốt xuống, ngỡ ngàng hỏi anh: “Anh ăn tối chưa?”
Gần như cùng lúc, ánh mắt Kiểm Biên Lâm sa sầm khẽ giọng trách cô: “Sao giờ này mới ăn tối?”
Sơ Kiến: “Em vừa mới làm việc xong.”
Kiểm Biên Lâm: “Chưa ăn”
Lại là đồng thanh…
Sơ Kiến cúi đầu ăn hết miếng măng. Cuối cùng, lần này Kiểm Biên Lâm không lên tiếng nữa. Cô mơ hồ lẩm bẩm: “Chưa ăn thì mau vào đi, em vừa mới hâm nóng lại đấy!”
Sơ Kiến lê dép chạy vào nhà, Kiểm Biên Lâm đi vào theo. Đưa mắt lướt qua đĩa tương chấm cô đã ăn qua ở trên bàn, lại nhìn vẻ mặt khó đoán của cô khi ăn, có vẻ món anh nấu hợp khẩu vị của cô rồi. Anh cũng đang đói cồn cào, liền đi múc cho mình một bát, đứng tựa vào bồn rửa tay trong bếp ăn lấy hai miếng.
Vốn đã phiền não trong lòng, bụng còn trống rỗng như thế tất nhiên là khó chịu rồi. Bây giờ, biết cô không đói bụng nữa nên anh yên tâm ăn tiếp hai miếng, cảm giác dạ dày bóp chặt cũng dần dần buông lỏng. Vừa định lấy đũa gắp thêm hai miêng thì Sơ Kiến lặng lẽ đi đến, chỉ lo bưng bát mà không nhìn anh.
Hai người ăn được lưng bụng, cảm giác khó chịu vì cuộc điện thoại không quan trọng mà nảy sinh cãi vã gây ảnh hưởng tình cảm lại xuất hiện.
“Kiểm Biên Lâm!”. Sơ Kiến kìm nén rất lâu mới thốt ra ba chữ. Vẫn là tên của anh.
Anh đưa tay nhận lấy chiếc bát không của cô, bỏ vào bồn inox, vang lên tiếng leng keng, sau đó lại cúi đầu tiếp tục ăn.
Sơ Kiến bĩu môi, cho anh ngột ngạt chết luôn đi.
“Mấy ngày nay, sương mù ở Bắc Kinh dày đặc hơn, bạn học của em làm trong phòng dự báo khí tượng thủy văn đo lường được số liệu đều vượt chỉ tiêu nghiêm trọng. Anh có thể hoãn vài ngày mới trở về không? Em sợ sức khỏe của anh không chịu nổi.”
Ơ? Sao lại nói đến chuyện sương mù nhỉ? Đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo mà.
Hiển nhiên, Kiểm Biên Lâm cũng nhận ra được cô đang tìm chuyện để nói. Thật ra, cô không cần phải làm như vậy, chuyện này nên để anh làm mới đúng. Nhưng rõ rang tính cách của Sơ Kiến thích hợp với vai trò chủ động trong chuyện này hơn anh. Hơn nữa, với những hiểu biết của anh về cô, dù cô có quanh co thế nào đi chăng nữa thì nhất định cũng sẽ trở về đúng chủ đề chính. Cô muốn nói gì đây? Nói rằng: “Chúng ta không hợp nhau sao”?
Kiểm Biên Lâm cúi xuống, tiếp tục uống canh để bản thân giữ bình tĩnh và tỉnh táo tuyệt đối. Bất kể cô nói sao thì anh cũng không thể làm chuyện gì hay nói lời nào vượt giới hạn được nữa.
Thế là Sơ Kiến bắt đầu nói mãi không ngớt, từ chuyện sương mù cho đến chuyện vừa nãy gọi điện cho chú Kiểm bảo chú tuyệt đối đừng tùy tiện làm mối nữa, sau đó quay lại chuyện chú chó nhà Kiểm Biên Lâm đã bị mẹ cô đưa đến tiệm thú cưng vì hình như mắc chứng trầm cảm rồi.Tiếp theo lại nói đến…
Tắc tịt rồi. Tiếp theo nên nói gì nữa đây? Cuối cùng, Sơ Kiến đành im bặt.
Bàn tay đang cầm đũa của Kiểm Biên Lâm bỗng khựng lại.
“Kiểm Biên Lâm!” Cô lại gọi anh, “Anh tỉnh táo lại chưa?”
Anh bỏ bát đũa của mình vào bồn rửa, xả nước lạnh rồi chờ chuyển sang chế độ nước nóng. Nước nhanh chóng nóng lên, lúc này, anh mới nhớ ra còn phải dùng nước rửa bát.
“Vậy chúng ta…xem như đã hết cãi nhau chưa?”
Một câu nói vô cùng quen thuộc, thậm chí anh đã quên mất cô thích nhất là hỏi như vậy.
Lúc còn rất bé, Sơ Kiến không thích làm bài tâp, còn thường xuyên làm hỏng đồ đạc của anh và làm vô số những chuyện vả quỷ thần cũng nổi điên. Anh vốn lười so đo với cô, chẳng qua nổi lòng trêu đùa, giả bộ hung dữ là mằng vài câu rồi thích thú ngắm nhìn vẻ mặt giả vờ đáng thương và ấm ức nhưng trong lòng lại hậm hực oán anh hẹp hòi của cô. Kết quả là cuối cùng, lần nào cô cũng tự kiểm điểm mình thật lâu rồi mè nheo chạy đến hỏi anh: “Chúng ta xem như đã hết cãi nhau chưa?”
Sơ Kiến nhìn đám nồi niêu để mình có một mục tiêu chú ý. Ôi, tiếp theo phải nói thế nào đây?
Cô thở dài: “Anh nghĩ đi, bất kể là ai yêu đương cũng đều vần phải từ từ bồi đắp tình cảm, đúng không? Thời gian em và Từ Kinh bên nhau…trong cả cuộc đời hai mươi lăm năm lẻ bốn tháng của em gần như có thể xem như hoàn toàn không đáng kể rồi. Nếu thật sự nói tới chuyện ở bên nhau, anh mới xem như là…” Sơ Kiến im lặng giây lát rồi mới thẳng thừng định nghĩa “….mối tình đầu danh chính ngôn thuận của em”.
Thế nên, rốt cuộc vì sao anh lại phản ứng mạnh mẽ như thế? Dĩ nhiên, câu này cô không nói ra miệng.
Sơ Kiến cảm thấy mình quá ấm ức, nhiều năm qua bị anh ép đến mức không thể chính thức yêu đương với ai, vất vả lắm mới bắt đầu xem như là tình cảm nghiêm túc, tuy vẫn không thoát khỏi anh, thậm chí còn bắt đầu nếm trải đôi chút cảm giác đã đâm lao thì phải theo lao, nhưng dù sao thì họ cũng đã thực sự ở bên nhau rồi.Mới vừa thích ứng sự biến chuyển trong mối quan hệ giữa hai người,cảm giác lúng túng dần vơi thì anh lại làm một cú nhảy vọt như thế…
Sơ Kiến thực sự không nhịn được, bổ sung thêm: “Nhưng anh cũng không thể trông mong em yêu anh, đòi sống đòi chết vì anh giống như fan của anh chỉ trong vài ngày ngắn ngủi thế được. Chúng ta không thể từ từ đến bên nhau sao?”
Căn bếp yên tĩnh trở lại.
Cảm giác của anh lúc này chính là “sống sót sau kiếp nạn”.
Kiểm Biên Lâm rửa bát đũa xong, lau sạch sẽ rồi bỏ vào tủ khử trùng, lại kéo chiếc khăn khô thấm sạch nước trên tay mình.Sau đó, anh quay người lại, hơi cúi đầu nhìn cô, gần như đang cách anh rất gần, lòng thầm nghĩ: Phải làm sao nói để cô hiểu rằng đề nghị kết hôn ban nãy chỉ là sản phầm của một phút nông nỏi nhất thời mà thôi? Tuy anh rất muốn kết hôn với cô, nhưng anh vẫn đủ kiên nhẫn chờ đợi cô, chẳng qua là con người ai cũng sẽ có lúc tâm trạng thất thường…
Ưu điểm lớn nhất của Sơ Kiến chính là tính kiên nhẫn cao đô, giỏi chờ đợi, nên sau khi nói xong những lời nói đó, cô lại đợi anh giải quyết tất cả mọi chuyện. Cô thầm nghĩ cần phải làm gì đó để anh có lòng tin, nhưng nghĩ ngợi cả buổi mà cô vẫn không dám hành động, xem như rốt cuộc cô đã cảm nhận được như thế nào là “tư tưởng vĩ đại, hành động nhỏ bé” rồi.
Ánh mắt cô lướt từ đôi mắt anh xuống sống mũi, xuống chút nữa rồi lại ngượng ngùng rời đi. Còn Kiểm Biên Lâm thì có ảo giác cô đang muốn hôn mình, nhưng thực tế là cô vẫn đứng yên ở đấy.
Anh bị trêu chọc đến mức có chút…Tay phải tùy tiện hất mái tóc ngắn trên trán, vừa vuốt lai tóc vừa như đang tìm cách chuyển dời sự chú ý của mình. Tay áo anh bất chợt bị kéo xuống, anh trông thấy Sơ Kiến đột ngột kiễng chân, tiến gần đến…
Tim Kiểm Biên Lâm bỗng chốc như đập chậm lại một trăm hai mươi nhịp, cánh tay còn đang lạc lõng giữa không trung, ngón tay vẫn đang cố gắng nghịch tóc, cứ như thế môi dưới của anh bị đôi môi mềm mại của cô chạm vào…
Anh không dám chắc chắn.
Thậm chí còn hoang mang,nảy sinh ảo giác rằng môi cô cũng ươn ướt
Tối nay, Kiểm Biên Lâm mới thật sự cảm nhận được câu nói “đạt được ước nguyện”.
Một tiếng sau, Tạ Bân – người đã ngủ khò từ lúc nào trong phòng khác – thật sự cảm nhận được thế nào là “sống không bằng chết”. Bởi lẽ từ lúc trở về, Kiểm Biên Lâm đã ở trong phòng sách xem phim với âm lượng rất lớn, còn toàn cảnh đọ súng đì đùng nữa…
Tạ Bân ôm chăn, cảm giác sắp sụp đổ, nhưng anh ấy là người quản lý có lương tâm đến nỗi thức cùng nghệ sĩ hơn ba mươi mấy giờ chưa ngủ kia mà. Nếu không phải vì nhà anh ấy đang tu sửa phải đến đây ngủ nhờ thì vốn không cần phải lâm vào cảnh đói khổ chịu tội thế này, còn phải gánh trách nhiệm khai thông tư tưởng, tình cảm cho chàng nghệ sĩ dưới trướng đang nổi đình đám này để tránh ảnh hưởng đến cuộc sống và công việc nữa chứ! Vốn còn tưởng cậu ấy đi nửa tiếng mà vẫn không gấp gáp trở về thì chắc hẳn đã giải quyết mọi chuyện ổn thỏa rồi. Nào ngờ…
Tạ Bân đau khổ than thầm mắng mỏ vài câu, còn gửi tin nhắn cho Đồng Phi: Tôi sẽ cho cô bao lì xì thật to, cô mau chóng cột hai người lại thật chặt rồi bắt họ kết hôn, sinh con cho tôi luôn đi. Ông đây không để cậu áy đi theo con đường thần tượng nữa, chuyển sang xây dựng hình tượng một ông chú tương lai cho rồi.
Vừa gửi đi đã nhanh chóng nhận được tin nhắn trả lời của Đồng Phi: “Ha ha có gì từ từ nói cũng được mà Tổng giám đốc Tạ. Tôi chỉ có một câu hỏi thôi nhé: Nghe nói vụ scandal ngày trước khi Kiểm Biên Lâm tham gia cuộc thi lại bị người ta khơi ra, chắc anh tốn không ít tiền bạc mới làm lắng dịu được dư luận nhỉ? Nói nhỏ tôi nghe xem chuyện này rốt cuộc có thật không vậy?. Đăng bởi: admin
/38
|