Đường Văn Tích hoang mang, vuốt mặt, hai giây sau, giọng nói vẫn khá giữ bình tĩnh: “Không phải… Sao đột nhiên cô nghĩ muốn tới nhà Kỷ Tiện Bắc ca hát?”
Tiêu Tiêu: “À, tôi với Hạ Mộc cùng đi dạo phố, đã hẹn qua đó chơi.”
Quỷ thần, thế mà cô ấy lại đi dạo phố với Hạ Mộc, đây là tình huống gì vậy?
“…… Được, tối nay gặp.” Đường Văn Tích không hỏi nhiều, cúp điện thoại luôn.
Kết thúc cuộc trò chuyện, Đường Văn Tích xoa xoa ngực, Hạ Mộc đi dạo phố với Tiêu Tiêu?
Đường Văn Tích cũng không có thời gian phân tích xem rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, vội vàng gọi cho Kỷ Tiện Bắc, lần đầu gọi cho Kỷ Tiện Bắc di động báo máy bận.
Sốt ruột, gọi lại lần thứ hai.
Vẫn đang trò chuyện.
Gọi đến năm sáu lần, vẫn không nghe máy.
Hạ Mộc bên kia.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Đường Văn Tích, Tiêu Tiêu nói với Hạ Mộc: “Nếu Kỷ Tiện Bắc không thích cô dẫn người về nhà chơi, cô cứ việc đẩy lên người tôi, nói tôi nhất quyết muốn đến, anh ấy sẽ không còn cách nào khác đâu.”
Ha, nhìn xem lời này thật hay, như thể bản thân vô tội nhường nào.
Hạ Mộc chỉ mỉm cười, Kỷ Tiện Bắc nói câu đó rất đúng, đi theo Tiêu Tiêu sẽ học được cách khôn khéo đưa đẩy (da mặt dày) là như thế nào.
Lúc sau Tiêu Tiêu không nói gì thêm, điều chỉnh âm lượng âm nhạc cao hơn rồi chuyên tâm lái xe.
Không gian chật hẹp, không khí nặng nề, chỉ có tiếng âm nhạc nhẹ nhàng chậm chạp quanh quẩn.
Bài hát đang phát rất hợp với tình hình.
《 Nếu có một ngày tôi trở nên giàu có 》…
Hạ Mộc nghĩ, nếu có ngày cô trở nên giàu có, cô chắc chắn sẽ dựng một phòng K sang trọng nhất thế giới cho Tiêu Tiêu hát suốt ba ngày ba đêm đến khi cổ họng cô ấy khản đặc mới thôi.
Nếu có ngày cô trở nên giàu có, cô còn muốn bao nuôi Kỷ Tiện Bắc nữa.
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đây là sau 22 năm, lần đầu tiên vả mặt bản thân, tiếng còn rất đanh.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô chỉ có thể chờ đến buổi chiều đi dạo phố tìm cớ đi bệnh viện, nói dạ dày mình lại không thoải mái, như thế Kỷ Tiện Bắc cũng sẽ đến bệnh viện.
Nếu trong nhà không có ai, Tiêu Tiêu sẽ không đến nữa.
Nhưng cứ thế, Tiêu Tiêu liền biết chắc cô nói dối.
Không quản được nhiều chuyện như vậy.
Lòng hư vinh của cô a, haiz, đến khi nào mới giảm mãnh liệt đây.
Cũng không biết hiện giờ Đường Văn Tích đang cười nhạo cô thế nào đâu, sau khi Đường Văn Tích biết thể nào cũng nói cho Kỷ Tiện Bắc, Kỷ Tiện Bắc sẽ có biểu cảm gì?
Cảm thấy cô dối trá không thể dối trá hơn đi.
Tới nhà hàng, không phải là nhà hàng ban đầu đặt, là một nhà hàng thanh đạm hạng sang, trang hoàng nhã nhặn lại xa xỉ.
Phần lớn đều là siêu xe đậu trước cửa nhà hàng, hình như cô còn nhìn thấy cả xe của Thẩm Lăng, cô có ấn tượng rất sâu về biển số xe, Thẩm Lăng đã lái chiếc xe đó hôm đến công ty của Nhậm Ngạn Đông.
“Nhà hàng này mới mở mấy tháng gần đây?” Cô hỏi Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu cười: “Sao nhìn ra được?”
Hạ Mộc nói: “Nhà hàng sang trọng chút Kỷ Tiện Bắc đều sẽ dẫn tôi đến ăn, nhà hàng này chưa tới bao giờ, dạo này tôi và anh ấy đều bận rộn, lâu rồi không ra ngoài ăn.”
Ý cười trên mặt Tiêu Tiêu giảm đi đôi chút, “Vậy xem ra tôi chọn không sai, tìm được nhà hàng cô chưa tới ăn lần nào.”
Hai cô lên lầu dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ.
Trên lầu truyền đến giọng nói quen thuộc: “Không hút thuốc thật mà, anh lừa em làm gì chứ!” Trên tay anh đang cầm điếu thuốc vừa mới châm.
“Ừm, nghe lời bà xã nói là thiên kinh địa nghĩa, em nói gì thì chính là cái đó, ừm, ngoan, tối anh sẽ về nhà sớm sớm chút.”
Lên tới đầu cầu thang, Hạ Mộc vừa ngẩng đầu, là Thẩm Lăng.
Tiêu Tiêu quen biết Thẩm Lăng nhưng không có giao tình, hai người khách sáo gật đầu chào hỏi rồi Tiêu Tiêu đi qua luôn.
Thẩm Lăng đang định nói gì đó với người trong điện thoại, kết quả đối phương đã cúp máy.
“Thẩm tổng.” Hạ Mộc chủ động chào hỏi.
Thẩm Lăng nhìn nhìn thuốc lá trong tay, nói với cô: “Cô cứ coi tôi như không khí là được.”
Hạ Mộc: “……”
Thẩm Lăng hỏi cô: “Cô cũng đến đây ăn trưa à?”
“Ừ, cùng Tiêu tổng đến nếm thử đồ ăn nhà hàng này.”
Thẩm Lăng không hỏi nhiều, nghĩ Hạ Mộc muốn phỏng vấn Tiêu Tiêu nên hẹn ra ngoài ăn bữa cơm, anh nói: “Tôi và mấy người bạn qua đây trò chuyện một lát.”
Hạ Mộc mỉm cười, chỉ chỉ phía trước: “Vậy tôi đi trước.”
“Được, khi nào rảnh nói chuyện tiếp.” Thẩm Lăng xoay người, cũng nâng bước trở về phòng của mình, phòng của anh nằm bên phải gần đầu cầu thang, lúc đẩy cửa ra, Hạ Mộc bất giác nhìn vào trong phòng.
Nào biết bốn mắt nhìn nhau với một người.
Cô ngẩn ra, hơi gật đầu xem như chào hỏi.
Nhậm Ngạn Đông cũng gật đầu về phía cô, còn chưa kịp nhìn thêm, Thẩm Lăng đã khép cửa lại.
“Anh Ba, anh quen cô gái kia?” Người ngồi bên cạnh Nhậm Ngạn Đông hỏi.
“Ừ.”
“Đẹp như tiên nữ ấy, khi nào giới thiệu cho bọn em làm quen nhé.”
“Dù có giới thiệu cậu cũng chẳng dám làm quen đâu.” Thẩm Lăng chen miệng vào.
Trong nháy mắt người đàn ông liền hiểu ra, nhìn nhìn Nhậm Ngạn Đông, “Nếu là người của anh, vậy gọi tới cùng ăn đi, dù sao chúng ta nói cũng không có chuyện gì cô ấy không thể nghe.”
Thẩm Lăng nói: “Đừng nói bừa, đấy là bạn gái của Kỷ Tiện Bắc.” Một câu gần như chặt đứt đường đi của Nhậm Ngạn Đông, rốt cuộc trong vòng của bọn họ, kiêng kị nhất chính là cạy góc tường.
Cậu ta ‘À’ một tiếng, không nghĩ nhiều nữa, quay đầu tiếp tục nói chuyện phiếm với người bên cạnh.
Thẩm Lăng kéo ghế dựa phía sau lên, chuẩn bị ngồi xuống, Nhậm Ngạn Đông liếc mắt, ngay lúc Thẩm Lăng ngồi xuống, anh dùng sức đá một cái, ghế dựa bị đá lui về sau.
Bùm một tiếng, cùng với một tiếng “Khốn kiếp!” Thẩm Lăng đặt mông ngã ngồi trên mặt đất.
Cả phòng cười vang, sau đó đều giả bộ quan tâm hỏi han.
Nhậm Ngạn Đông còn làm bộ đứng dậy đỡ anh: “Đây là hậu quả của việc mải cắm mắt cắm mũi vào di động.”
Thẩm Lăng: “……”
Mẹ nó, ông đây xem di động hồi nào!
Những người khác không cười đùa nữa, lại bắt đầu đánh bài.
Nhân viên phục vụ chạy nhanh lấy khăn ướt đưa cho Thẩm Lăng, vội hòa giải: “Thẩm tổng, ngại quá, là lỗi của chúng tôi không kê ghế tốt.”
Thẩm Lăng nói: “Cảm ơn.” Lại nói: “Không liên quan đến các cô, là tên cặn bã làm.”
Nhân viên phục vụ: “……”
Cô ấy lén nhìn Nhậm Ngạn Đông, vừa rồi chính cô ấy đã nhìn thấy toàn bộ quá trình, không ngờ người đàn ông nhìn qua ổn trọng cũng có một mặt ấu trĩ như vậy.
Nhân viên phục vụ giúp Thẩm Lăng kê lại ghế, Thẩm Lăng vỗ vỗ quần áo, có thảm trải sàn, không tính là đau, nhưng trong lòng uất ức muốn chết.
Nhậm Ngạn Đông bưng ly nước lên, thất thần uống.
Thẩm Lăng ngồi xuống, nhỏ giọng mắng anh: “Vừa rồi tôi đóng cửa che khuất cậu đúng không? Bây giờ cậu mau chạy ra xem, nói không chừng còn có thể nhìn thấy bóng lưng cô ấy.”
Nhậm Ngạn Đông ngước mắt: “Anh có bệnh à?”
Thẩm Lăng cười cười, nhìn Nhậm Ngạn Đông bị kim châm trong lòng, anh thoải mái hơn rất nhiều.
Căn phòng tràn ngập tiếng cười đùa, ồn ào trò chuyện, hăng say đánh bài, dường như sự vụ nhỏ kia chưa từng xảy ra.
Thẩm Lăng nhìn chằm chằm Nhậm Ngạn Đông vài giây, anh có cảm giác bản thân lo chuyện bao đồng, nhưng thực sự không muốn nhìn thấy Kỷ Tiện Bắc và Nhậm Ngạn Đông vì một cô gái mà hủy hoại tình nghĩa chỉ có chút ít này.
Mấy ngày nay anh nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ Nhậm Ngạn Đông không phải thật lòng yêu Hạ Mộc, chẳng qua chỉ là hứng thú nhất thời, hơn nữa còn là bạn gái của Kỷ Tiện Bắc, vậy nên gợi lên lòng chiếm hữu của Nhậm Ngạn Đông.
Dù cho Nhậm Ngạn Đông có dùng thủ đoạn đoạt Hạ Mộc về tới tay đi chăng nữa, đoán chừng cũng không phải chân tình, sau khi loại tình cảm mãnh liệt và lòng ghen tị không còn, đến lúc đó chẳng phải Hạ Mộc quá đáng thương sao?
Thẩm Lăng thấp giọng: “Đừng có đoạt người của Kỷ Tiện Bắc, không phúc hậu đâu, thực sự.”
Nhậm Ngạn Đông liếc anh một cái: “Anh bị bệnh không nhẹ ha, tôi muốn đoạt hồi nào?”
Thẩm Lăng nói: “Không phải ở chỗ bùng cháy lên trong trầm lặng mà là ở chỗ diệt vong trong trầm lặng (1), đối với loại người như cậu mà nói, chắc chắn sẽ không để bản thân diệt vong.”
(1) 不在沉默中爆发就在沉默中灭亡: Là một câu nói của Lỗ Tấn, có ý cổ vũ những người ở dưới đáy của xã hội, họ không cần phải sợ hãi cường quyền, hăng hái phản kháng. Mình có tham khảo trong bài viết của https://vonga1153.wordpress.com/tag/ch%E1%BA%A5n-d%E1%BB%99ng/page/2/ và https://zhidao.baidu.com/question/460099913.html
Nhậm Ngạn Đông gõ khẽ ly nước: “Tôi còn chưa thích làm mấy loại thủ đoạn tiểu nhân đó.”
Thẩm Lăng nhìn anh, rõ ràng trong lời nói có ẩn ý: “Có ý gì?”
Ngừng lại một lát, Nhậm Ngạn Đông mới nói: “Tôi có rất nhiều thời gian, chờ cô ấy cam tâm tình nguyện lại đây.”
“… Ý của cậu là, không phải Hạ Mộc thì không thể, chờ có ngày Hạ Mộc bị sức hấp dẫn của cậu cuốn hút, sau đó vứt bỏ Kỷ Tiện Bắc chạy tới xin sà vào lòng cậu à?”
Nhậm Ngạn Đông hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Cô ấy muốn tôi đều có thể cho cô ấy, bao gồm cả hôn nhân.”
Thẩm Lăng nhịn không được chửi tục: “F*ck!”
Anh xoay người, vẫy tay về phía nhân viên phục vụ.
“Thẩm tổng có gì phân phó?”
“Trong nhà hàng các cô có băng dính hai mặt không?”
“Chắc trước quầy có, nếu không có tôi sẽ đi mua cho anh, anh chờ một lát.”
“Cảm ơn, lấy cho tôi một cái bút nhớ nữa.”
“Vâng.” Nhân viên phục vụ mỉm cười rời đi.
Nhậm Ngạn Đông không biết Thẩm Lăng thần thần bí bí muốn làm gì, không buồn phản ứng lại anh ấy, có tin nhắn đến, anh bắt đầu trả lời.
Vài phút sau, nhân viên phục vụ mang tới băng dính hai mặt và bút nhớ.
Thẩm Lăng viết lên băng dính hai mặt: ‘Tôi điên rồi, mọi người đừng để ý tới tôi’.
Xé một đoạn dài, nhân lúc Nhậm Ngạn Đông chưa kịp chuẩn bị, nhanh chóng võ lên trán Nhậm Ngạn Đông.
“Mẹ nó, Thẩm Lăng anh thiếu đánh à!”
Tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt lại đây, muốn cười mà chỉ có thể ngậm cười.
Thẩm Lăng xoa xoa trán, suýt chút nữa bị tức chết, không nghĩ tới Nhậm Ngạn Đông ra tay thật.
Bởi vì một khi Nhậm Ngạn Đông muốn làm cho ai đó buông bỏ hoàn toàn lòng phòng bị, dù anh không làm gì thì cũng không có mấy cô gái ngăn được sức hấp dẫn này.
Nhậm Ngạn Đông thất thần uống nước lọc, bỗng nhiên nghiêng mặt nói với Thẩm Lăng: “Tối nay đến nhà tôi một chuyến.”
“Làm gì?”
“Bàn chuyện IPO công ty bất động sản.”
“Được.”
Di động trên bàn vang lên, Thẩm Lăng liếc nhìn một cái, là Đường Văn Tích, vừa mở miệng đã hỏi: “Kỷ Tiện Bắc có ở chỗ anh không?”
“Không, có việc gì?”
“Em đang có việc tìm anh ấy, di động của anh ấy cứ báo đang bận mãi, được rồi, không nói nữa, em gọi tiếp đây.”
Thẩm Lăng đang định hỏi cậu ấy gặp chuyện gì mà lo lắng như vậy, còn chưa nói ra, Đường Văn Tích đã cúp máy.
Đường Văn Tích lại bắt đầu gọi cho Kỷ Tiện Bắc, may mắn lần nay bắt máy.
“Anh, anh đang làm gì đấy!”
“Đang ăn cơm.”
“… Em là nói anh đang nói chuyện với ai thế, nói mãi không xong.”
Vừa rồi Kỷ Tiện Bắc nói chuyện điện thoại với mẹ, vẫn là nói về chuyện hư hỏng của nhà chú Hai.
Anh hỏi Đường Văn Tích: “Chuyện gì?”
“Em còn muốn biết là chuyện gì đây! Sao Hạ Mộc lại đi dạo phố với Tiêu Tiêu? Lòng dạ anh lớn thật đấy, thế mà cũng yên tâm để hai cô ấy đi dạo cùng nhau à!”
Kỷ Tiện Bắc đang ở nhà ăn, đồ ăn rất ngon, anh bắt đầu dùng bữa, cũng không để trong lòng lời nói của Đường Văn Tích: “Cậu nhìn thấy?”
“Không phải.” Đường Văn Tích thuật lại một lần việc Tiêu Tiêu gọi điện thoại, khó hiểu: “Anh, mới một ngày em không sang nhà anh thôi mà, từ khi nào nhà anh lắp phòng K thế?”
“… Cái gì?”
“Tiêu Tiêu nói, Hạ Mộc hẹn cô ấy đến nhà anh ca hát, còn bảo em gọi thêm vài người tới nữa.”
Kỷ Tiện Bắc dừng lại, buông đũa.
Đường Văn Tích lại hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Kỷ Tiện Bắc: “Còn có thể có chuyện gì, Hạ Mộc khoác lác, phóng đại rách da trâu chứ sao.”
“……”
Bình tĩnh lại, Đường Văn Tích nhỏ giọng hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”
“Còn có thể làm gì bây giờ? Buổi chiều lắp một phòng K cho cô ấy.”
“F*ck…” Đường Văn Tích mắng xong lại híp híp mắt, tiện mồm, mắng cả Kỷ Tiện Bắc, cậu vội nói: “Anh, anh tưởng mua thiết bị âm thanh lắp phòng K đơn giản lắm sao, mang về nhà là có thể dùng ngay được chắc?”
Kỷ Tiện Bắc không còn tâm tư ăn cơm, đứng dậy rời khỏi nhà ăn, “Cậu tìm giúp anh một đội ngũ chuyên nghiệp tới, trước 6 giờ chiều phải xong việc.”
Đường Văn Tích: “… Một buổi trưa? Có phải tốc độ ánh sáng đâu mà xong ngay lập tức được? Bốn vách tường, trần nhà còn có sàn nhà đều phải làm cách âm, một buổi trưa… Lão nhân gia ngài đang nói vớ vẩn gì đấy! Phòng K chú trọng nhất hiệu quả cách âm, bằng không hàng xóm sẽ bị nhà anh làm ồn chết, thể nào một giây sau cũng sẽ đến văn phòng bất động sản khiếu nại, nói không chừng còn báo nguy nữa.”
Nói, Đường Văn Tích lại nghĩ tới: “Còn có thiết bị âm thanh, chắc không thể lắp mới tinh được, giả bộ cũng phải giống giống chút.”
Kỷ Tiện Bắc xoa xoa mi tâm, “Nếu cậu biết nhiều thế thì giao tất cả cho cậu đấy, anh chỉ có một buổi trưa, thêm một tiếng nữa, 7 giờ, muộn nhất là 7 giờ.”
“Mẹ nó, em…” Đường Văn Tích tức ngực, đúng là tự làm bậy mà.
“Anh, em cảm thấy, lắp một phòng K thì thôi đi, lần này anh phải khiến cho Hạ Mộc nhớ thật kĩ, anh phải cho cô ấy biết, cơm có thể ăn bừa nhưng lời thì không thể nói bậy.”
Kỷ Tiện Bắc: “Trước mặt dạy con sau lưng dạy vợ, những lời này cậu đã nghe bao giờ chưa?”
Đường Văn Tích: “……” Cậu vô lực phản bác.
Kỷ Tiện Bắc đi tới cửa nhà ăn đúng lúc gặp thư ký Phàn đến ăn cơm, anh ý bảo thư ký Phàn chờ một chút, ánh mắt thư ký Phàn lộ vẻ nghi hoặc, anh chỉ vừa xuống nhà ăn được vài phút đã ăn xong rồi sao?
Trong lòng nhỏ giọng thì thầm, vẫn đi theo sau lưng Kỷ Tiện Bắc đến bên cửa sổ không ồn ào tiếng người.
Kỷ Tiện Bắc nói với Đường Văn Tích: “Với anh mà nói, cô ấy không thể ăn bậy, nhưng thật ra có thể nói bừa, chỉ cần không tồn tại tranh cãi về mặt đạo đức là được.”
Đường Văn Tích: “……”
Kỷ Tiện Bắc nhìn đồng hồ: “Cậu tìm một đội ngũ chuyên nghiệp đến đi, nửa tiếng sau anh về nhà.” Anh trực tiếp cúp máy.
“Sắp xếp lịch trình chiều nay sang ngày mai, tôi có việc cần phải xử lý.” Kỷ Tiện Bắc phân phó thư ký Phàn.
“Vâng.” Thư ký Phàn nhắc nhở anh: “Chiều nay anh có hẹn với Nhậm tổng cũng lùi lịch sao?”
Kỷ Tiện Bắc: “Lùi đi, tôi sẽ gọi cho cậu ta.”
Thư ký Phàn gật đầu, nói sẽ sắp xếp lại.
Kỷ Tiện Bắc nâng bước rời đi.
“Kỷ tổng, anh không ăn cơm à?”
“Không ăn, không có thời gian.”
“…”
Sau khi Hạ Mộc vào phòng, có vẻ Tiêu Tiêu đang nói chuyện điện thoại liên quan đến làm ăn với thư ký Phàn, cô cảm thấy không tiện ngồi lại, dùng khẩu hình miệng nói với Tiêu Tiêu đi toilet, liền đứng dậy rời đi.
Đứng bên cửa sổ, tiết trời tháng 7 vừa oi bức vừa nóng nực, sắp không thở nổi.
Đứng ngây người trong chốc lát, di động đổ chuông, liếc nhìn, là Kỷ Tiện Bắc gọi cho cô, xem ra Đường Văn Tích đã nói với anh.
Cô gạt nút nghe máy: “Alo.”
Kỷ Tiện Bắc hỏi cô: “Đến nhà hàng chưa?”
“Vừa đến.”
“Đừng ăn cay.”
“Biết rồi.”
“Cũng không được uống đồ lạnh.”
“Ừm.”
Nhìn dáng vẻ này, hình như Kỷ Tiện Bắc còn chưa biết chuyện cô ăn nói khoác lác, Đường Văn Tích cái đồ miệng rộng kia chưa nói? Thực không phù hợp với tính cách lẻo mép của cậu ta.
Do dự một lát, Hạ Mộc nói với Kỷ Tiện Bắc: “Hôm nay em làm sai một chuyện.”
Kỷ Tiện Bắc không chút để ý nói: “Ừm, sau đó thì sao?”
Hạ Mộc sửng sốt, không nghĩ tới Kỷ Tiện Bắc vẫn rất bình tĩnh, “Anh không hỏi xem em làm sai gì à?”
Kỷ Tiện Bắc nói thẳng: “Em có thể ý thức được bản thân làm sai vậy chắc chắn không phải chuyện nhỏ.”
“… Em không nói đùa.” Hạ Mộc nói, dừng lại.
Trong điện thoại, Kỷ Tiện Bắc không nói gì, lẳng lặng chờ cô nói.
Hạ Mộc nói tiếp: “Lòng hư vinh của em quá lớn, lúc khoác lác với Tiêu Tiêu… Thổi phồng thái quá, cũng vả mặt mình rồi, bây giờ em đang cận kề sống chết, muốn lùi lại thời gian vả mặt sau.”
Nghe cô nói, Kỷ Tiện Bắc nói không nên lời tư vị trong lòng, sao anh chịu được cô vả mặt chính mình chứ.
Nhưng vẫn tò mò: “Em chuẩn bị lùi như thế nào?”
Hạ Mộc im lặng vài giây mới nói: “Em chuẩn bị lát nữa ăn cơm sẽ uống nhiều đồ lạnh chút, đến lúc đi dạo phố giả bộ bị đau bụng nhập viện, dù sao cũng dựa vào da mặt dày cho qua chuyện.”
Ngừng lại, chỉ có thể làm phiền anh: “Đến lúc đó em gọi cho anh, anh phải mau chóng đến bệnh viện nhé, giúp em tìm bác sĩ anh quen, chuẩn bị đường glucose cho em, làm phiền anh đó.”
Đây là lần thứ hai cô chủ động nhờ anh giúp đỡ.
Cũng là lần thứ hai, ở trước mặt Kỷ Tiện Bắc cô không đủ tự tin, loại cảm giác này giống hệt như lần đầu tiên cô mở miệng hỏi vay mượn tiền của anh.
Thấp hơn anh một nửa.
Hiện tại tâm trạng Kỷ Tiện Bắc cũng chẳng hề dễ chịu hơn cô, lòng hư vinh của cô anh còn không nỡ đả kích, càng đừng nói là những người khác.
Trấn an cô: “Không sao.”
Anh đột nhiên nhớ ra một chuyện, bắt đầu lấy một di động khác nhắn tin cho Đường Văn Tích.
Lát sau, Hạ Mộc không nghe thấy tiếng động gì, hỏi anh: “Sao không nói lời nào? Anh đang làm gì thế?”
Kỷ Tiện Bắc: “Đang gửi tin nhắn cho Đường Văn Tích, bảo cậu ấy tìm giúp anh mấy công nhân khuân vác tới.”
“Anh tìm công nhân khuân vác làm gì?”
“Dọn những thiết bị trong phòng tập thể thao xuống phòng dưới lầu.”
“… Đang êm đẹp, sao tự dưng chuyển xuống lầu dưới?”
“Phòng đó rộng, dọn ra lắp phòng K cho em.”
Trong lòng Hạ Mộc chấn động, sửng sốt.
“Không nói nữa, anh đang bận.” Kỷ Tiện Bắc vừa định cúp điện thoại, lại nghĩ tới: “Em không cần lo lắng gì sất, chắc chắn một buổi chiều chuẩn bị xong xuôi mọi thứ cho em, em chỉ cần lo đi dạo phố của em, cố gắng kéo dài thời gian, tiêu hết tiền rồi về nhà.”
Hạ Mộc nắm chặt di động, nhỏ giọng gọi anh: “Chồng (lão công) à.”
“Gọi tiểu công cũng vô dụng, tối về xử em sau, cúp máy đây.”
• 20/05/2019 •
Tiêu Tiêu: “À, tôi với Hạ Mộc cùng đi dạo phố, đã hẹn qua đó chơi.”
Quỷ thần, thế mà cô ấy lại đi dạo phố với Hạ Mộc, đây là tình huống gì vậy?
“…… Được, tối nay gặp.” Đường Văn Tích không hỏi nhiều, cúp điện thoại luôn.
Kết thúc cuộc trò chuyện, Đường Văn Tích xoa xoa ngực, Hạ Mộc đi dạo phố với Tiêu Tiêu?
Đường Văn Tích cũng không có thời gian phân tích xem rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, vội vàng gọi cho Kỷ Tiện Bắc, lần đầu gọi cho Kỷ Tiện Bắc di động báo máy bận.
Sốt ruột, gọi lại lần thứ hai.
Vẫn đang trò chuyện.
Gọi đến năm sáu lần, vẫn không nghe máy.
Hạ Mộc bên kia.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Đường Văn Tích, Tiêu Tiêu nói với Hạ Mộc: “Nếu Kỷ Tiện Bắc không thích cô dẫn người về nhà chơi, cô cứ việc đẩy lên người tôi, nói tôi nhất quyết muốn đến, anh ấy sẽ không còn cách nào khác đâu.”
Ha, nhìn xem lời này thật hay, như thể bản thân vô tội nhường nào.
Hạ Mộc chỉ mỉm cười, Kỷ Tiện Bắc nói câu đó rất đúng, đi theo Tiêu Tiêu sẽ học được cách khôn khéo đưa đẩy (da mặt dày) là như thế nào.
Lúc sau Tiêu Tiêu không nói gì thêm, điều chỉnh âm lượng âm nhạc cao hơn rồi chuyên tâm lái xe.
Không gian chật hẹp, không khí nặng nề, chỉ có tiếng âm nhạc nhẹ nhàng chậm chạp quanh quẩn.
Bài hát đang phát rất hợp với tình hình.
《 Nếu có một ngày tôi trở nên giàu có 》…
Hạ Mộc nghĩ, nếu có ngày cô trở nên giàu có, cô chắc chắn sẽ dựng một phòng K sang trọng nhất thế giới cho Tiêu Tiêu hát suốt ba ngày ba đêm đến khi cổ họng cô ấy khản đặc mới thôi.
Nếu có ngày cô trở nên giàu có, cô còn muốn bao nuôi Kỷ Tiện Bắc nữa.
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đây là sau 22 năm, lần đầu tiên vả mặt bản thân, tiếng còn rất đanh.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô chỉ có thể chờ đến buổi chiều đi dạo phố tìm cớ đi bệnh viện, nói dạ dày mình lại không thoải mái, như thế Kỷ Tiện Bắc cũng sẽ đến bệnh viện.
Nếu trong nhà không có ai, Tiêu Tiêu sẽ không đến nữa.
Nhưng cứ thế, Tiêu Tiêu liền biết chắc cô nói dối.
Không quản được nhiều chuyện như vậy.
Lòng hư vinh của cô a, haiz, đến khi nào mới giảm mãnh liệt đây.
Cũng không biết hiện giờ Đường Văn Tích đang cười nhạo cô thế nào đâu, sau khi Đường Văn Tích biết thể nào cũng nói cho Kỷ Tiện Bắc, Kỷ Tiện Bắc sẽ có biểu cảm gì?
Cảm thấy cô dối trá không thể dối trá hơn đi.
Tới nhà hàng, không phải là nhà hàng ban đầu đặt, là một nhà hàng thanh đạm hạng sang, trang hoàng nhã nhặn lại xa xỉ.
Phần lớn đều là siêu xe đậu trước cửa nhà hàng, hình như cô còn nhìn thấy cả xe của Thẩm Lăng, cô có ấn tượng rất sâu về biển số xe, Thẩm Lăng đã lái chiếc xe đó hôm đến công ty của Nhậm Ngạn Đông.
“Nhà hàng này mới mở mấy tháng gần đây?” Cô hỏi Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu cười: “Sao nhìn ra được?”
Hạ Mộc nói: “Nhà hàng sang trọng chút Kỷ Tiện Bắc đều sẽ dẫn tôi đến ăn, nhà hàng này chưa tới bao giờ, dạo này tôi và anh ấy đều bận rộn, lâu rồi không ra ngoài ăn.”
Ý cười trên mặt Tiêu Tiêu giảm đi đôi chút, “Vậy xem ra tôi chọn không sai, tìm được nhà hàng cô chưa tới ăn lần nào.”
Hai cô lên lầu dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ.
Trên lầu truyền đến giọng nói quen thuộc: “Không hút thuốc thật mà, anh lừa em làm gì chứ!” Trên tay anh đang cầm điếu thuốc vừa mới châm.
“Ừm, nghe lời bà xã nói là thiên kinh địa nghĩa, em nói gì thì chính là cái đó, ừm, ngoan, tối anh sẽ về nhà sớm sớm chút.”
Lên tới đầu cầu thang, Hạ Mộc vừa ngẩng đầu, là Thẩm Lăng.
Tiêu Tiêu quen biết Thẩm Lăng nhưng không có giao tình, hai người khách sáo gật đầu chào hỏi rồi Tiêu Tiêu đi qua luôn.
Thẩm Lăng đang định nói gì đó với người trong điện thoại, kết quả đối phương đã cúp máy.
“Thẩm tổng.” Hạ Mộc chủ động chào hỏi.
Thẩm Lăng nhìn nhìn thuốc lá trong tay, nói với cô: “Cô cứ coi tôi như không khí là được.”
Hạ Mộc: “……”
Thẩm Lăng hỏi cô: “Cô cũng đến đây ăn trưa à?”
“Ừ, cùng Tiêu tổng đến nếm thử đồ ăn nhà hàng này.”
Thẩm Lăng không hỏi nhiều, nghĩ Hạ Mộc muốn phỏng vấn Tiêu Tiêu nên hẹn ra ngoài ăn bữa cơm, anh nói: “Tôi và mấy người bạn qua đây trò chuyện một lát.”
Hạ Mộc mỉm cười, chỉ chỉ phía trước: “Vậy tôi đi trước.”
“Được, khi nào rảnh nói chuyện tiếp.” Thẩm Lăng xoay người, cũng nâng bước trở về phòng của mình, phòng của anh nằm bên phải gần đầu cầu thang, lúc đẩy cửa ra, Hạ Mộc bất giác nhìn vào trong phòng.
Nào biết bốn mắt nhìn nhau với một người.
Cô ngẩn ra, hơi gật đầu xem như chào hỏi.
Nhậm Ngạn Đông cũng gật đầu về phía cô, còn chưa kịp nhìn thêm, Thẩm Lăng đã khép cửa lại.
“Anh Ba, anh quen cô gái kia?” Người ngồi bên cạnh Nhậm Ngạn Đông hỏi.
“Ừ.”
“Đẹp như tiên nữ ấy, khi nào giới thiệu cho bọn em làm quen nhé.”
“Dù có giới thiệu cậu cũng chẳng dám làm quen đâu.” Thẩm Lăng chen miệng vào.
Trong nháy mắt người đàn ông liền hiểu ra, nhìn nhìn Nhậm Ngạn Đông, “Nếu là người của anh, vậy gọi tới cùng ăn đi, dù sao chúng ta nói cũng không có chuyện gì cô ấy không thể nghe.”
Thẩm Lăng nói: “Đừng nói bừa, đấy là bạn gái của Kỷ Tiện Bắc.” Một câu gần như chặt đứt đường đi của Nhậm Ngạn Đông, rốt cuộc trong vòng của bọn họ, kiêng kị nhất chính là cạy góc tường.
Cậu ta ‘À’ một tiếng, không nghĩ nhiều nữa, quay đầu tiếp tục nói chuyện phiếm với người bên cạnh.
Thẩm Lăng kéo ghế dựa phía sau lên, chuẩn bị ngồi xuống, Nhậm Ngạn Đông liếc mắt, ngay lúc Thẩm Lăng ngồi xuống, anh dùng sức đá một cái, ghế dựa bị đá lui về sau.
Bùm một tiếng, cùng với một tiếng “Khốn kiếp!” Thẩm Lăng đặt mông ngã ngồi trên mặt đất.
Cả phòng cười vang, sau đó đều giả bộ quan tâm hỏi han.
Nhậm Ngạn Đông còn làm bộ đứng dậy đỡ anh: “Đây là hậu quả của việc mải cắm mắt cắm mũi vào di động.”
Thẩm Lăng: “……”
Mẹ nó, ông đây xem di động hồi nào!
Những người khác không cười đùa nữa, lại bắt đầu đánh bài.
Nhân viên phục vụ chạy nhanh lấy khăn ướt đưa cho Thẩm Lăng, vội hòa giải: “Thẩm tổng, ngại quá, là lỗi của chúng tôi không kê ghế tốt.”
Thẩm Lăng nói: “Cảm ơn.” Lại nói: “Không liên quan đến các cô, là tên cặn bã làm.”
Nhân viên phục vụ: “……”
Cô ấy lén nhìn Nhậm Ngạn Đông, vừa rồi chính cô ấy đã nhìn thấy toàn bộ quá trình, không ngờ người đàn ông nhìn qua ổn trọng cũng có một mặt ấu trĩ như vậy.
Nhân viên phục vụ giúp Thẩm Lăng kê lại ghế, Thẩm Lăng vỗ vỗ quần áo, có thảm trải sàn, không tính là đau, nhưng trong lòng uất ức muốn chết.
Nhậm Ngạn Đông bưng ly nước lên, thất thần uống.
Thẩm Lăng ngồi xuống, nhỏ giọng mắng anh: “Vừa rồi tôi đóng cửa che khuất cậu đúng không? Bây giờ cậu mau chạy ra xem, nói không chừng còn có thể nhìn thấy bóng lưng cô ấy.”
Nhậm Ngạn Đông ngước mắt: “Anh có bệnh à?”
Thẩm Lăng cười cười, nhìn Nhậm Ngạn Đông bị kim châm trong lòng, anh thoải mái hơn rất nhiều.
Căn phòng tràn ngập tiếng cười đùa, ồn ào trò chuyện, hăng say đánh bài, dường như sự vụ nhỏ kia chưa từng xảy ra.
Thẩm Lăng nhìn chằm chằm Nhậm Ngạn Đông vài giây, anh có cảm giác bản thân lo chuyện bao đồng, nhưng thực sự không muốn nhìn thấy Kỷ Tiện Bắc và Nhậm Ngạn Đông vì một cô gái mà hủy hoại tình nghĩa chỉ có chút ít này.
Mấy ngày nay anh nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ Nhậm Ngạn Đông không phải thật lòng yêu Hạ Mộc, chẳng qua chỉ là hứng thú nhất thời, hơn nữa còn là bạn gái của Kỷ Tiện Bắc, vậy nên gợi lên lòng chiếm hữu của Nhậm Ngạn Đông.
Dù cho Nhậm Ngạn Đông có dùng thủ đoạn đoạt Hạ Mộc về tới tay đi chăng nữa, đoán chừng cũng không phải chân tình, sau khi loại tình cảm mãnh liệt và lòng ghen tị không còn, đến lúc đó chẳng phải Hạ Mộc quá đáng thương sao?
Thẩm Lăng thấp giọng: “Đừng có đoạt người của Kỷ Tiện Bắc, không phúc hậu đâu, thực sự.”
Nhậm Ngạn Đông liếc anh một cái: “Anh bị bệnh không nhẹ ha, tôi muốn đoạt hồi nào?”
Thẩm Lăng nói: “Không phải ở chỗ bùng cháy lên trong trầm lặng mà là ở chỗ diệt vong trong trầm lặng (1), đối với loại người như cậu mà nói, chắc chắn sẽ không để bản thân diệt vong.”
(1) 不在沉默中爆发就在沉默中灭亡: Là một câu nói của Lỗ Tấn, có ý cổ vũ những người ở dưới đáy của xã hội, họ không cần phải sợ hãi cường quyền, hăng hái phản kháng. Mình có tham khảo trong bài viết của https://vonga1153.wordpress.com/tag/ch%E1%BA%A5n-d%E1%BB%99ng/page/2/ và https://zhidao.baidu.com/question/460099913.html
Nhậm Ngạn Đông gõ khẽ ly nước: “Tôi còn chưa thích làm mấy loại thủ đoạn tiểu nhân đó.”
Thẩm Lăng nhìn anh, rõ ràng trong lời nói có ẩn ý: “Có ý gì?”
Ngừng lại một lát, Nhậm Ngạn Đông mới nói: “Tôi có rất nhiều thời gian, chờ cô ấy cam tâm tình nguyện lại đây.”
“… Ý của cậu là, không phải Hạ Mộc thì không thể, chờ có ngày Hạ Mộc bị sức hấp dẫn của cậu cuốn hút, sau đó vứt bỏ Kỷ Tiện Bắc chạy tới xin sà vào lòng cậu à?”
Nhậm Ngạn Đông hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Cô ấy muốn tôi đều có thể cho cô ấy, bao gồm cả hôn nhân.”
Thẩm Lăng nhịn không được chửi tục: “F*ck!”
Anh xoay người, vẫy tay về phía nhân viên phục vụ.
“Thẩm tổng có gì phân phó?”
“Trong nhà hàng các cô có băng dính hai mặt không?”
“Chắc trước quầy có, nếu không có tôi sẽ đi mua cho anh, anh chờ một lát.”
“Cảm ơn, lấy cho tôi một cái bút nhớ nữa.”
“Vâng.” Nhân viên phục vụ mỉm cười rời đi.
Nhậm Ngạn Đông không biết Thẩm Lăng thần thần bí bí muốn làm gì, không buồn phản ứng lại anh ấy, có tin nhắn đến, anh bắt đầu trả lời.
Vài phút sau, nhân viên phục vụ mang tới băng dính hai mặt và bút nhớ.
Thẩm Lăng viết lên băng dính hai mặt: ‘Tôi điên rồi, mọi người đừng để ý tới tôi’.
Xé một đoạn dài, nhân lúc Nhậm Ngạn Đông chưa kịp chuẩn bị, nhanh chóng võ lên trán Nhậm Ngạn Đông.
“Mẹ nó, Thẩm Lăng anh thiếu đánh à!”
Tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt lại đây, muốn cười mà chỉ có thể ngậm cười.
Thẩm Lăng xoa xoa trán, suýt chút nữa bị tức chết, không nghĩ tới Nhậm Ngạn Đông ra tay thật.
Bởi vì một khi Nhậm Ngạn Đông muốn làm cho ai đó buông bỏ hoàn toàn lòng phòng bị, dù anh không làm gì thì cũng không có mấy cô gái ngăn được sức hấp dẫn này.
Nhậm Ngạn Đông thất thần uống nước lọc, bỗng nhiên nghiêng mặt nói với Thẩm Lăng: “Tối nay đến nhà tôi một chuyến.”
“Làm gì?”
“Bàn chuyện IPO công ty bất động sản.”
“Được.”
Di động trên bàn vang lên, Thẩm Lăng liếc nhìn một cái, là Đường Văn Tích, vừa mở miệng đã hỏi: “Kỷ Tiện Bắc có ở chỗ anh không?”
“Không, có việc gì?”
“Em đang có việc tìm anh ấy, di động của anh ấy cứ báo đang bận mãi, được rồi, không nói nữa, em gọi tiếp đây.”
Thẩm Lăng đang định hỏi cậu ấy gặp chuyện gì mà lo lắng như vậy, còn chưa nói ra, Đường Văn Tích đã cúp máy.
Đường Văn Tích lại bắt đầu gọi cho Kỷ Tiện Bắc, may mắn lần nay bắt máy.
“Anh, anh đang làm gì đấy!”
“Đang ăn cơm.”
“… Em là nói anh đang nói chuyện với ai thế, nói mãi không xong.”
Vừa rồi Kỷ Tiện Bắc nói chuyện điện thoại với mẹ, vẫn là nói về chuyện hư hỏng của nhà chú Hai.
Anh hỏi Đường Văn Tích: “Chuyện gì?”
“Em còn muốn biết là chuyện gì đây! Sao Hạ Mộc lại đi dạo phố với Tiêu Tiêu? Lòng dạ anh lớn thật đấy, thế mà cũng yên tâm để hai cô ấy đi dạo cùng nhau à!”
Kỷ Tiện Bắc đang ở nhà ăn, đồ ăn rất ngon, anh bắt đầu dùng bữa, cũng không để trong lòng lời nói của Đường Văn Tích: “Cậu nhìn thấy?”
“Không phải.” Đường Văn Tích thuật lại một lần việc Tiêu Tiêu gọi điện thoại, khó hiểu: “Anh, mới một ngày em không sang nhà anh thôi mà, từ khi nào nhà anh lắp phòng K thế?”
“… Cái gì?”
“Tiêu Tiêu nói, Hạ Mộc hẹn cô ấy đến nhà anh ca hát, còn bảo em gọi thêm vài người tới nữa.”
Kỷ Tiện Bắc dừng lại, buông đũa.
Đường Văn Tích lại hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Kỷ Tiện Bắc: “Còn có thể có chuyện gì, Hạ Mộc khoác lác, phóng đại rách da trâu chứ sao.”
“……”
Bình tĩnh lại, Đường Văn Tích nhỏ giọng hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”
“Còn có thể làm gì bây giờ? Buổi chiều lắp một phòng K cho cô ấy.”
“F*ck…” Đường Văn Tích mắng xong lại híp híp mắt, tiện mồm, mắng cả Kỷ Tiện Bắc, cậu vội nói: “Anh, anh tưởng mua thiết bị âm thanh lắp phòng K đơn giản lắm sao, mang về nhà là có thể dùng ngay được chắc?”
Kỷ Tiện Bắc không còn tâm tư ăn cơm, đứng dậy rời khỏi nhà ăn, “Cậu tìm giúp anh một đội ngũ chuyên nghiệp tới, trước 6 giờ chiều phải xong việc.”
Đường Văn Tích: “… Một buổi trưa? Có phải tốc độ ánh sáng đâu mà xong ngay lập tức được? Bốn vách tường, trần nhà còn có sàn nhà đều phải làm cách âm, một buổi trưa… Lão nhân gia ngài đang nói vớ vẩn gì đấy! Phòng K chú trọng nhất hiệu quả cách âm, bằng không hàng xóm sẽ bị nhà anh làm ồn chết, thể nào một giây sau cũng sẽ đến văn phòng bất động sản khiếu nại, nói không chừng còn báo nguy nữa.”
Nói, Đường Văn Tích lại nghĩ tới: “Còn có thiết bị âm thanh, chắc không thể lắp mới tinh được, giả bộ cũng phải giống giống chút.”
Kỷ Tiện Bắc xoa xoa mi tâm, “Nếu cậu biết nhiều thế thì giao tất cả cho cậu đấy, anh chỉ có một buổi trưa, thêm một tiếng nữa, 7 giờ, muộn nhất là 7 giờ.”
“Mẹ nó, em…” Đường Văn Tích tức ngực, đúng là tự làm bậy mà.
“Anh, em cảm thấy, lắp một phòng K thì thôi đi, lần này anh phải khiến cho Hạ Mộc nhớ thật kĩ, anh phải cho cô ấy biết, cơm có thể ăn bừa nhưng lời thì không thể nói bậy.”
Kỷ Tiện Bắc: “Trước mặt dạy con sau lưng dạy vợ, những lời này cậu đã nghe bao giờ chưa?”
Đường Văn Tích: “……” Cậu vô lực phản bác.
Kỷ Tiện Bắc đi tới cửa nhà ăn đúng lúc gặp thư ký Phàn đến ăn cơm, anh ý bảo thư ký Phàn chờ một chút, ánh mắt thư ký Phàn lộ vẻ nghi hoặc, anh chỉ vừa xuống nhà ăn được vài phút đã ăn xong rồi sao?
Trong lòng nhỏ giọng thì thầm, vẫn đi theo sau lưng Kỷ Tiện Bắc đến bên cửa sổ không ồn ào tiếng người.
Kỷ Tiện Bắc nói với Đường Văn Tích: “Với anh mà nói, cô ấy không thể ăn bậy, nhưng thật ra có thể nói bừa, chỉ cần không tồn tại tranh cãi về mặt đạo đức là được.”
Đường Văn Tích: “……”
Kỷ Tiện Bắc nhìn đồng hồ: “Cậu tìm một đội ngũ chuyên nghiệp đến đi, nửa tiếng sau anh về nhà.” Anh trực tiếp cúp máy.
“Sắp xếp lịch trình chiều nay sang ngày mai, tôi có việc cần phải xử lý.” Kỷ Tiện Bắc phân phó thư ký Phàn.
“Vâng.” Thư ký Phàn nhắc nhở anh: “Chiều nay anh có hẹn với Nhậm tổng cũng lùi lịch sao?”
Kỷ Tiện Bắc: “Lùi đi, tôi sẽ gọi cho cậu ta.”
Thư ký Phàn gật đầu, nói sẽ sắp xếp lại.
Kỷ Tiện Bắc nâng bước rời đi.
“Kỷ tổng, anh không ăn cơm à?”
“Không ăn, không có thời gian.”
“…”
Sau khi Hạ Mộc vào phòng, có vẻ Tiêu Tiêu đang nói chuyện điện thoại liên quan đến làm ăn với thư ký Phàn, cô cảm thấy không tiện ngồi lại, dùng khẩu hình miệng nói với Tiêu Tiêu đi toilet, liền đứng dậy rời đi.
Đứng bên cửa sổ, tiết trời tháng 7 vừa oi bức vừa nóng nực, sắp không thở nổi.
Đứng ngây người trong chốc lát, di động đổ chuông, liếc nhìn, là Kỷ Tiện Bắc gọi cho cô, xem ra Đường Văn Tích đã nói với anh.
Cô gạt nút nghe máy: “Alo.”
Kỷ Tiện Bắc hỏi cô: “Đến nhà hàng chưa?”
“Vừa đến.”
“Đừng ăn cay.”
“Biết rồi.”
“Cũng không được uống đồ lạnh.”
“Ừm.”
Nhìn dáng vẻ này, hình như Kỷ Tiện Bắc còn chưa biết chuyện cô ăn nói khoác lác, Đường Văn Tích cái đồ miệng rộng kia chưa nói? Thực không phù hợp với tính cách lẻo mép của cậu ta.
Do dự một lát, Hạ Mộc nói với Kỷ Tiện Bắc: “Hôm nay em làm sai một chuyện.”
Kỷ Tiện Bắc không chút để ý nói: “Ừm, sau đó thì sao?”
Hạ Mộc sửng sốt, không nghĩ tới Kỷ Tiện Bắc vẫn rất bình tĩnh, “Anh không hỏi xem em làm sai gì à?”
Kỷ Tiện Bắc nói thẳng: “Em có thể ý thức được bản thân làm sai vậy chắc chắn không phải chuyện nhỏ.”
“… Em không nói đùa.” Hạ Mộc nói, dừng lại.
Trong điện thoại, Kỷ Tiện Bắc không nói gì, lẳng lặng chờ cô nói.
Hạ Mộc nói tiếp: “Lòng hư vinh của em quá lớn, lúc khoác lác với Tiêu Tiêu… Thổi phồng thái quá, cũng vả mặt mình rồi, bây giờ em đang cận kề sống chết, muốn lùi lại thời gian vả mặt sau.”
Nghe cô nói, Kỷ Tiện Bắc nói không nên lời tư vị trong lòng, sao anh chịu được cô vả mặt chính mình chứ.
Nhưng vẫn tò mò: “Em chuẩn bị lùi như thế nào?”
Hạ Mộc im lặng vài giây mới nói: “Em chuẩn bị lát nữa ăn cơm sẽ uống nhiều đồ lạnh chút, đến lúc đi dạo phố giả bộ bị đau bụng nhập viện, dù sao cũng dựa vào da mặt dày cho qua chuyện.”
Ngừng lại, chỉ có thể làm phiền anh: “Đến lúc đó em gọi cho anh, anh phải mau chóng đến bệnh viện nhé, giúp em tìm bác sĩ anh quen, chuẩn bị đường glucose cho em, làm phiền anh đó.”
Đây là lần thứ hai cô chủ động nhờ anh giúp đỡ.
Cũng là lần thứ hai, ở trước mặt Kỷ Tiện Bắc cô không đủ tự tin, loại cảm giác này giống hệt như lần đầu tiên cô mở miệng hỏi vay mượn tiền của anh.
Thấp hơn anh một nửa.
Hiện tại tâm trạng Kỷ Tiện Bắc cũng chẳng hề dễ chịu hơn cô, lòng hư vinh của cô anh còn không nỡ đả kích, càng đừng nói là những người khác.
Trấn an cô: “Không sao.”
Anh đột nhiên nhớ ra một chuyện, bắt đầu lấy một di động khác nhắn tin cho Đường Văn Tích.
Lát sau, Hạ Mộc không nghe thấy tiếng động gì, hỏi anh: “Sao không nói lời nào? Anh đang làm gì thế?”
Kỷ Tiện Bắc: “Đang gửi tin nhắn cho Đường Văn Tích, bảo cậu ấy tìm giúp anh mấy công nhân khuân vác tới.”
“Anh tìm công nhân khuân vác làm gì?”
“Dọn những thiết bị trong phòng tập thể thao xuống phòng dưới lầu.”
“… Đang êm đẹp, sao tự dưng chuyển xuống lầu dưới?”
“Phòng đó rộng, dọn ra lắp phòng K cho em.”
Trong lòng Hạ Mộc chấn động, sửng sốt.
“Không nói nữa, anh đang bận.” Kỷ Tiện Bắc vừa định cúp điện thoại, lại nghĩ tới: “Em không cần lo lắng gì sất, chắc chắn một buổi chiều chuẩn bị xong xuôi mọi thứ cho em, em chỉ cần lo đi dạo phố của em, cố gắng kéo dài thời gian, tiêu hết tiền rồi về nhà.”
Hạ Mộc nắm chặt di động, nhỏ giọng gọi anh: “Chồng (lão công) à.”
“Gọi tiểu công cũng vô dụng, tối về xử em sau, cúp máy đây.”
• 20/05/2019 •
/90
|